Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Con yêu! - NS Thuận Yến

Bài thơ của cố nhạc sỹ Thuận Yến gửi con gái Thanh Lam trước ngày "ra đi" đã nhanh chóng lan truyền trên cộng đồng mạng và gây nhiều xúc động cho người đọc.

Thanh Lam và cố nhạc sỹ Thuận YếnThanh Lam và cố nhạc sỹ Thuận Yến

Mới đây ca sỹ Thanh Lam đã chia sẻ bài thơ do chính cha cô - cố nhạc sỹ Thuận Yến viết tặng mình trước ngày đi xa. Bài thơ mang tựa đề “Con yêu”. Chất chứa trong từng câu chữ là tấm chân tình, là những trăn trở của một người cha về cô con gái yêu dù đã lớn khôn.

Bài thơ đã nhanh chóng lan truyền trên cộng đồng mạng. Ngay sau khi đăng tải, bài thơ của cố nhạc sỹ Thuận Yến viết cho Thanh Lam đã nhận được hơn 3000 lượt like và rất nhiều lượt chia sẻ. Không ít người tỏ ra xúc động, nghẹn ngào trước những dòng thơ mang đầy trăn trở với cô con gái Thanh Lam của cố nhạc sỹ Thuận Yến.

Thanh Lam từng chia sẻ thấy mình may mắn, hạnh phúc và giàu có nhất khi được là con của một người cha như nhạc sỹ Thuận Yến. Đây có thể coi là kỷ niệm cuối cùng của cô với người cha một đời gắn bó.

Xin trích đăng nguyên văn bài thơ của cố nhạc sĩ Thuận Yến viết cho Thanh Lam:

Con yêu!

Cha đi rất xa lần này con nhé!
Hết hoàng hôn có lẽ cũng chưa về?
Miền này nhiều hoa đỏ lắm con ơi!
Cha lại nhớ rừng Trường Sơn thưở trước...

***

Con phôi thai trong chiến trường ác liệt
Cha đặt tên con vẫn rất dịu dàng
Nốt nhạc say mê nhất đời mẹ và cha
Xanh hy vọng một ngày mai đoàn tụ.

***

Cha trở về dòng sông định mệnh
Lại thương con trắc trở đò ngang
Con gái cha xinh đẹp, đa đoan
Cha có lỗi khi để con ở lại.
Ai che chở mỗi khi con buồn tủi?
Ai viết cho con những bài hát nồng nàn?
Ai giữ cho con những phiếu bé ngoan?
Và chú thích sau những hình con thuở bé?
Ai nhận lỗi mỗi khi con bướng bỉnh?
Mẹ có đủ sức không khi mẹ vắng cha?

***

Trời ở rất gần mà đất lại rất xa!
Ngõ nhỏ thân quen bao năm cha vẫn nhớ
Ngôi nhà bé xinh dàn hoa trước cửa
Bước chân con về sau buổi diễn mỗi đêm.
Bây giờ vẫn những bước chân con
Cha lặng lẽ theo sau chứ không phải ngóng chờ con nữa...

***

Ngôi nhà vẫn ngập tràn kỷ niệm
Con hãy vui lên mỗi lúc cha về!
Con vẫn là con bé bỏng của cha!
Dù cho con sắp thành bà ngoại
Hãy hát thật hay vì cha vẫn nghe đấy!
Hãy tìm một bến đỗ bình yên!
Hãy vui lên mỗi lúc con buồn!
Để cha được nắm tay con rất chặt
Để trời xanh gọi...
Cha không còn vương vấn...
Hãy chờ cha! Cha sẽ quay về...!

Theo Hà My
Gia đình & Xã hội

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

1 bài thơ hay của Đỗ THị Hoa Lý

Tin tức > Trang Thơ người Việt ở các nước khác > Xem nội dung bản tin
KHÁT VỌNG TRƯỜNG SA - Đỗ Thị Hoa Lý (Ucraina)
[20.05.2014 01:05]

Ôi mênh mông biển đảo của ta
Vững tay súng anh đêm ngày canh giữ
Cho cánh chim bình yên nơi bão tố
Ngọn sóng bạc đầu bớt gào thét đớn đau

Nhấp nhô đảo xa, thẳng tiến những con tàu
Nụ cười tươi vượt giữa ngàn sóng gió
Gửi ước mơ theo làn mây xứ sở
Về đất liền khao khát tiếng Quê hương!

13.05.2014


TIẾNG GỌI TRƯỜNG SA

“Tôi đang nghe Tổ quốc gọi tên mình”
Dòng nước mắt tuôn rơi trên bàn phím
Trái tim muốn nhảy tung lồng ngực
Thao thức cùng tiếng sóng vỗ Trường Sa!

Dẫu gồng mình trong khủng hoảng Ucraina
Nhịp tim mình vẫn đập cùng Đất nước
Ở nơi ấy máu bao người đã đổ
Lũ ngoại xâm không dừng bước điên cuồng

Sóng cuồn cuộn bạc đầu bao thế hệ
Mấy ngàn năm bám biển kiên trung
Hải âu ơi, chập chờn trên cánh sóng
Cùng cha anh chia sẻ đêm, ngày...



Bà con người Việt tại Kiev – Ucraina biểu tình vì chủ quyền Biển Đảo

Trường Sa ơi bão tố bủa vây
Tán bàng vuông nhọc nhằn che chở
Ngọn rau xanh oằn mình diệp lục
Từng giọt chắt chiu cơn khát Trường Sa!

Hàng triệu con tim hướng về phía khơi xa
Thắt lòng dõi theo từng diễn biến
Nước mắt rơi hoà cùng sóng biển
Chí căm hờn nghẹn uất trào dâng!..

Rực đỏ màu cờ trên khắp Quê hương
Tokyo, Berlin, Kiev
Singapore và sục sôi nước Úc
Chí khí cha ông bừng dậy quật cường

Triệu triệu con tim cất tiếng hào hùng
Gửi lòng mình tới Trường Sa yêu dấu
Tay nắm chặt tay trên chặng đường tranh đấu
Vững vàng trên sóng nước biển Đông!..

Tổ quốc ơi, chúng con đã sẵn sàng...


09/05/2014 - 14/05/2014

Đỗ Thị Hoa Lý




Thứ Sáu, 18/07/2014 - 10:30

Người mẫu Playboy khoe dáng bốc lửa

(Dân trí) - Người đẹp tóc vàng Emily Scott, bạn gái của ngôi sao thể thao người Úc Shane Warne, sở hữu những đường cong bốc lửa và vợi cảm. Emily vốn là người mẫu quen thuộc cho tạp chí Playboy.

Vy Vy
Emily Scott là người mẫu của tạp chí Playboy. Người đẹp 30 tuổi vừa thực hiện một bộ ảnh nóng cho tạp chí FHM (Anh).

Vy Vy
Ngôi sao tóc vàng khoe đường cong bốc lửa và thân hình tuyệt mỹ trước ống kính của nhiếp ảnh gia. 

Vy Vy
Emily trở nên nổi tiếng hơn nữa sau khi cặp kè với ngôi sao thể thao người Úc Shane Warne.

Vy Vy
Emily và Shane đã quen nhau từ lâu. Hai người duy trì quan hệ bạn bè suốt mấy năm qua. Đầu năm 2014, có thông tin cho rằng, Shane và Emily hò hẹn, nhưng ngôi sao thể thao 44 tuổi người Úc đã phủ nhận.
 
Vy Vy
Trước khi hò hẹn với Emily, Shane từng có chuyện tình kéo dài 3 năm với nữ diễn viên Liz Hurley. Tháng 11 năm ngoái, anh tuyên bó hủy hôn với Liz và trở thành người độc thân. Đây cũng là thời điểm, Shane bắt đầu tìm hiểu cô bạn thân Emily Scott. 

Vy Vy
Shane và Emily mới công khai mối quan hệ vào vài tuần trước. Nhưng hai người đã đi nghỉ cùng nhau tại Paris, London, Las Vegas. Tuần trước, ngôi sao truyền hình thực tế còn xuất hiện bên bạn trai Shane Warne và các con riêng của anh trong kỳ nghỉ hè tại Las Vegas.
 


Vy Vy
Những hình ảnh nóng bỏng của Emily Scott tràn ngập các tạp chí lớn trên thế giới

Vy Vy
Ngoài công việc một người mẫu, Emily còn là một DJ khá nổi tiếng tại Úc. Cô cũng từng góp mặt trong chương trình Dancing with the Starscủa Úc nhưng không tiến sâu vào vòng trong.
 
Vy Vy










 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

ìm Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net

tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net (trích: Truyện Mini)

27/09/2011| 773 Xem| 1 Bình luận|  0 Thích
http://a0.ttimg.vn/3431135.avaĐ.N.T - Sài Gòn, 2010

Tác phẩm của Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net:
(trích: Truyện Mini & Tiểu phẩm hài)
  1. truyện ngắn... Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net | blog.tamtay ...

    blog.tamtay.vn/.../truyen-ngan-Do-Ngoc-Thach-tren-nguoibanduong...Bản lưu
    16 Tháng Chín 2011 – http://images.yume.vn/blog/201108/20/ tìm Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net (trích: Cô giáo trường Làng) ...
  2. Nhật ký cô giáo trường Huyện - Đ.N.T (nguoibanduong.net) | blog ...

    blog.tamtay.vn/entry/view/709509Bản lưu
    11 Tháng Chín 2011 – Chuyên trang chia sẻ blog, bài viết của mạng xã hội Tamtay.vn.
  3. Ký ức Hà Nội - Đỗ Ngọc Thạch (nguoibanduong.net) - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../ky-uc-ha-noi-do-ngoc-thach-nguoibanduong-net. ..Bản lưu
    11 Tháng Chín 2011 – YuMe.vn - Ký ức Hà Nội - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch [10.09.2011 22:36] ... - Thạc.
  4. 3 truyện ngắn trên nguoibanduong.net, vanhocquenha - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../3-truyen-ngan-tren-nguoibanduong-net-vanhocque...Bản lưu
    6 Tháng Chín 2011 – YuMe.vn - ĐỖ NGỌC THẠCH (2010) Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch 3 truyện ngắn trên nguoibanduong.net,vanhocquenha ...
  5. Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net - vnWeblogs

    dongocthach18.vnweblogs.com/post/27316/322195Bản lưu
    7 Tháng Năm 2011 – tác phẩm Đ.N.T trên nguoibanduong.net http://nguoibanduong.net/mods/News/ trumb_pic/1299966593. do ngoc thach 2010 trích đăng: Ba lần ...

  1. Ký ức làm báo - Đ.N.T (nguoibanduong.net) - vvanhoc - Đỗ Võ Văn ...

    vn.360plus.yahoo.com/vvanhoc@ymail.com/article?mid=1082...Bản lưu
    25 Tháng Sáu 2011 – Truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc THạch - Tin tức 4 Tháng Sáu 2011 – Ký ức làm báo - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (10.06.2011 21:14) Chùm tiểu ...
  2. vẻ đẹp ca từ...- Đ.N.T (nguoibanduong.net) - dovanluan - dovanluan ...

    vn.360plus.yahoo.com/lunvn@ymail.com/article?mid=198&fid...Bản lưu
    28 Tháng Ba 2011 – Tin tức > Âm nhạc > Xem nội dung bản tin Vẻ đẹp của ca từ trong ca khúc Trịnh Công Sơn - Đỗ Ngọc...
  3. Đ.N.T trên nguoibanduong.net - dovanluan - dovanluan - Yahoo! 360plus

    vn.360plus.yahoo.com/lunvn@ymail.com/article?mid=504Bản lưu
    25 Tháng Sáu 2011 – Truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc THạch - Tin tức 4 Tháng Sáu 2011 – Ký ức làm báo - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (10.06.2011 21:14) Chùm tiểu ...
  4. tác phẩm đỗ ngọc thạch trên nguoibanduong.net (tiếp của Tướng ...

    dongocthach18.vnweblogs.com/post/27316/322716Bản lưu
    6 Tháng Năm 2011 – tác phẩm đỗ ngọc thạch trên nguoibanduong.net (tiếp của Tướng cướp hoàn lương). Published on 09/12,2011 ...
  5. Sư phụ của sư phụ và sư phụ - Đ.N.T (nguoibanduong.net) - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../su-phu-cua-su-phu-va-su-phu-d-n-t-nguoibanduon...Bản lưu
    14 Tháng Tám 2011 – YuMe.vn - Thần Cupid - Trợ thủ của Tình Yêu Trang chủ ... - Thạch.
  6. Giá Một cái hôn - Đ.N.T (nguoibanduong.net) | blog.tamtay.vn - Nơi ...

    blog.tamtay.vn/.../Gia-Mot-cai-hon-D-N-T-nguoibanduong-net.htmlBản lưu
    11 Tháng Chín 2011 – Chuyên trang chia sẻ blog, bài viết của mạng xã hội Tamtay.vn.

Bài viết nổi bật của Thạc - YuMe.vn

blog.yume.vn/giangathac/blog-noi-bat.htmlBản lưu
Ký ức Hà Nội - Đỗ Ngọc Thạch (nguoibanduong.net). Chủ nhật, 11/09/2011 10: 01. Ký ức Hà Nội - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch [10.09.2011 22:36] ...
http://du-lich.chudu24.com/f/d/090429/or507.jpg?c=1&w=450
Truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc Thạch
Tin tức > Trang Văn trong nước > Xem nội dung bản tin
Truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc Thạch
[04.06.2011 23:29]
Xuân Đào cắt thịt

Chuyện xưa có nàng Xuân Đào hiếu thảo, nhà nghèo, mẹ già lại ốm đau mà không có tiền mua thịt cho mẹ ăn, liền cắt thịt trên cánh tay nấu cháo cho mẹ ăn.

Chuyện ngày nay: có nàng Hiếu Hiền, cũng lâm vào cảnh nhà nghèo mà mẹ già ốm đau, liền theo gương nàng Xuân Đào cắt thịt cánh tay nấu cháo cho mẹ ăn. Người mẹ ăn cháo xong thì nhận ra đứa con hiếu thảo của mình đã theo gương nàng Xuân Đào ngày xưa, liền nói: “Ôi, con tôi… con mà làm như thế thì vài ngày nữa người con chỉ còn trơ bộ xương”. Nói xong, người mẹ ôm chặt con vào lòng rồi cắn lưỡi mà chết!...
 
Bị cha đánh đòn
 Văn Hiếu là một chàng trai hiếu thảo, lỡ có mắc lỗi lầm gì khi bị cha đánh đòn đều không kêu ca oán thán nửa lời. Một lần, bị cha la mắng, cầm roi lên rồi mà lại thôi không đánh đòn nữa, Văn Hiếu liền nói: “Lỗi của con đáng đánh đòn, cha hãy đánh đi, con xin nhận mười roi!”.
Người cha đánh xong, Văn Hiếu khóc rống. Cha Văn Hiếu thấy vậy thì nói: “Mọi khi cha đánh đòn, con có bao giờ kêu khóc đâu mà sao lần này khóc dữ vậy?”. Văn Hiếu nói: “Mọi khi cha đánh, con thấy đau, chứng tỏ sức cha còn khỏe, cánh tay còn mạnh, vậy là con yên tâm. Nhưng lần này, khi cha đánh đòn, con không thấy đau, mà nghe thấy cha thở gấp, chứng tỏ sức cha đã yếu đi nhiều lắm. Vì vậy mà con rất buồn!...”. Người cha nghe Văn Hiếu nói vậy thì ôm chặt con mà không nói nên lời!

Tin liên quan:
Nhật ký của một cô giáo trường huyện - Đỗ Ngọc Thạch (01.09.2011 00:30)
Sư phụ của sư phụ và sư phụ - Hay là Mối tình đầu của tôi - Đỗ Ngọc Thạch (14.08.2011 02:26)
Lấy chồng thương binh - Chùm truyện ngắn ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (24.07.2011 01:15)
 Giai điệu mùa hè - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (22.06.2011 20:54)
Ký ức làm báo - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (10.06.2011 21:14)
 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

một bài thơ hay của Viet Phương


Tin tức > Trang Thơ trong nước > Xem nội dung bản tin
Anh bắt đầu từ em
[28.05.2007 04:58]
Xem hình

VIỆT PHƯƠNG

Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng
Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em
Như mỗi ngày đêm lụi nắng ngời lên
Chiều bâng khuâng khi hoa tím lại nở
Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ

Anh muốn tìm điều dễ ghét trong em
Tìm được rồi anh lại thấy yêu thêm
Mỗi con đường, mỗi bậc thềm khóm lá
Mang tình yêu, thành tình yêu tất cả

Mỗi việc anh làm là một đóa sương mai
Mang hình em như mang ánh mặt trời
Khi chưa gặp em anh mới sống cuộc đời một nửa
Chưa biết sự đắng cay ngọt ngào và lạnh lùng bốc lửa
Ta chẳng thể nào không trở thành nhau
Đêm mọc sao lên trời mở chiều sâu
Đến bây giờ từ đâu không nhớ nữa
Buổi sáng mai nao lại chẳng ban đầu.
 Bản để in  Lưu dạng file  Gửi tin qua email

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

tôi đã nghe...




Tôi đã nghe Tổ quốc gọi tên mình



Tôi đã nghe Tổ quốc gọi tên mình

Tôi đã nghe Tổ quốc gọi tên mình
Tiếng gọi thiết tha từ mẹ Âu Cơ và 50 người con gái theo mẹ ra biển
Tôi đã nghe Tổ quốc gọi tên mình
Những tiếng gọi đã đi qua bao tháng năm khói lửa như dòng thép đi qua lò nung nghìn độ lửa
Trở thành bài ca chiến trận Bạch đằng giang:
"Sông Đằng một dải dài ghê, 
Sóng hồng cuồn cuộn tuôn về bể Đông. 
Những người bất nghĩa tiêu vong, 
Nghìn thu chỉ có anh hùng lưu danh!" 
Khách cũng nối tiếp mà ca rằng: 
"Anh minh hai vị thánh quân, 
Sông đây rửa sạch mấy lần giáp binh. 
Giặc tan muôn thuở thanh bình, 
Bởi đâu thoát hiểm cốt mình đức cao. (Bạch đằng giang phú – Trương Hán Siêu).
Ấp dư nhi ngôn viết: Thử Trung Hưng nhị thánh cầm Ô Mã Nhi chi chiến địa, dữ tích thời Ngô Thị phá Lưu Hoằng Thao chi cố châu dã. (Ngô Thị: Ngô Quyền)
Tôi đã nghe Tổ quốc gọi tên mình
Tôi xin đứng vào hàng đầu tiên đội quân cảm tử- đánh một trận sạch không kình ngạc
Đánh hai trận sạch bóng xâm lăng!


Đỗ Ngọc Thạch, Tháng 6-2014, viết tiếp bài thơ Tôi lắng nghe Tổ quốc gọi tên mình của nữ thi sĩ Phan Quế Mai









Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

Thơ Lưu Quang Vũ...

Viết lại một bài thơ Hà Nội
Thành phố tiếng cười thành phố nước mắt
Con gió đi về ngõ chợ mùa đông
Những bầy ve suốt mùa hè kêu khát
Những quả bóng màu bay mất
Những mặt hồ vụt mở giữa trưa xanh
Cái thành phố lam lũ mà chải chuốt
Cứng cỏi mà đau xót
Hay nhớ và hay quên
Nơi năm đói người kéo về nằm chết
Nơi những Giáng Kiều gặp gỡ Tú Uyên
Nơi tôi vào đời cùng với cuộc chiến tranh
Những năm khó khăn
Hè phố đầy hầm tường đầy khẩu hiệu
Quần áo và mặt người màu cỏ héo
Thiếu ăn thiếu mặc thiếu nhà
Người đợi tàu ngủ chật sân ga
Trẻ con thiếu nơi học hành dạy dỗ
Các cô gái trở nên suồng sã
Những năm già trước tuổi
Những năm thương Hà Nội trăm lần hơn
Ngày ấy mắt còn trong trẻo trước tai ương
Em còn trẻ chúng mình sôi nổi lắm
Thích gặp nhau giữa đám đông bè bạn
Yêu em nhiều mà cứ cố quên đi
Tưởng như thế mới là người cứng rắn
Hôm nay từ mặt trận
Tôi trở về thành phố tuổi thơ
Trời trong veo dưới những vũng nước mưa
Người trên phố xếp hàng dài mua củi
Nghe loáng thoáng bên tai vài câu nói
Thấy bao mối lo bao việc nặng phải làm
Tôi nhớ quả đồi khét lẹt khói bom
Gian hầm nóng thiêu dưới đất
Máu ướt đẫm bàn tay khi tôi nâng xác bạn
Anh ấy chết cho Hà Nội của tôi
Cho mỗi ngôi nhà cho mỗi niềm vui
Các anh không về chúng ta còn lại
Thật vô cùng tội lỗi
Nếu ta thiếu lòng dũng cảm lớn lao
Dũng cảm trước quân thù dũng cảm với nhau
Để biến ước mơ thành sự thật
Vết thương thành tiếng hát
Mọi người thành anh em
Người ta không thể sống bằng niềm tin đẹp
Bằng áp phích trên tường bằng những lời đanh thép
Phải mang cho mọi người áo mặc cơm ăn
Phải có nhà trường cửa sổ trời xanh
Những bàn tay dám làm những tấm lòng dám thật
Cuộc đời chẳng dừng chân một phút
Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
Đến nay thành không đủ nữa rồi
Những người tốt tự bằng lòng với hôm nay
Mai sẽ là kẻ xấu
Thành phố lớn lao bí mật tựa cuộc đời
Tốt đẹp mà dang dở
Tôi dâng trọn đời tôi còn chưa đủ
Không đắn đo tôi gửi hết niềm tin
Hà Nội một công trường ngổn ngang
Hà Nội bàn tay cô gái dệt
Vầng trán cụ già nhăn nheo dĩ vãng
Những ngọn đèn đọc sách thâu đêm
Những quán cà phê ngon
Những bức tranh sơn dầu đầy nắng
Hà Nội trái tim của những cuộc chiến đấu ở Đông Dương
Những cửa gương hy vọng
Trên chông gai trên ngói nát
Nhà mới sẽ cao lên
Sẽ có mái hồng sẽ có tổ chim
Nụ cười mới cơn mưa rào cũng mới
Anh vẫn như ngày mười bảy tuổi
Ngực bồn chồn ước ao
Như chưa hề có chuyện khổ đau
Đêm nay đi bên nhau tới sáng
Mặt trời từ vực sâu đen thẳm
Từ biển đêm trằn trọc
Sáng dần lên trên những ngón tay em

Vườn trong phố
Trong thành phố có một vườn cây mát
Trong triệu người có em của ta
Buổi trưa nắng bầy ong đi kiếm mật
Vào vườn rồi ong chẳng nhớ lối ra
Vườn em là nơi đọng gió trời xa
Hoa tím chim kêu bàng thưa lá nắng
Con nhện đi về giăng tơ trắng
Trái tròn căng mập nhựa sinh sôi
Nơi ban mai cỏ ướt sương rơi
Một hạt nhỏ mơ hồ trên má
Hơi lạnh nào ngón tay cầm se giá
Suốt cuộc đời cũng chẳng hiểu vì sao
Nơi đêm khuya vọng lại tiếng còi tàu
Bỗng nhớ xa xôi những miền đất nước
Nơi bài hát lên đường ta hẹn ước
Nơi góc vườn ta để quên chùm hoa
Nơi vòm lá rì rào xao động cơn mưa
Quả ngọt chín khi mùa ve lại đến
Những chân trời màu hồng những chân trời màu tím
Những ngôi sao bàng bạc cả hoàng hôn
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm
Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc
Se sẽ chứ không cánh buồm bay mất
Qua dịu dàng ẩm ướt của làn môi
Dưa hấu bổ ra thơm suốt ngày dài
Em cũng mát lành như trái cây mùa hạ
Nước da nâu và nụ cười bỡ ngỡ
Em như cầu vồng bảy sắc hiện sau mưa
Đến bây giờ đánh giặc anh đi xa
Nhìn lại mảnh vườn xưa thấy hẹp
Biết bao điều anh còn chưa nói được
Rối rít trong lòng một nỗi em em
Rừng rậm đèo cao anh đã vượt lên
Theo tiếng gọi con tàu ngày bé dại
Vườn không níu được bước chân trở lại
Nhưng lá còn che mát suốt đường anh
Mảnh vườn em vẫn là mảnh vườn xanh
Nơi ban đầu lòng ta ươm tổ mật
Nơi ta hái những chùm thơ thứ nhất
Nơi thu sang mây trắng vẫn bay về.
1967

Phố ta
Phố của ta
Những cây táo nở hoa
Mùa thu đấy
Thân cây đang tróc vỏ
Con đường lát đá
Nghiêng nghiêng trong sương chiều
Năm nay cà chua chín sớm
Trên quầy hàng đỏ hồng
Chị thợ may đi lấy chồng
Chị thợ may goá bụa
Năm nay tôi mặc đồ đen.
Bác đưa thư, có thư ai đấy?
Bác đưa thư kéo chuông
Ti-gôn hoa nhỏ
Rụng đầy trước hiên.
Riêng bác thợ mộc già buồn bã
Thở khói thuốc lên trời
Anh thợ điện trên mái nhà mắc dây
Bà giáo về hưu ngồi dịch sách
Dạy cậu con tiếng Pháp
Suốt ngày chào: bông-dua
Phố của ta
Phố nghèo của ta
Những giọt nước sa
Trên cành thánh thót
Lũ trẻ lên gác thượng
Thổi bay cao bao bong bóng xà phòng.
Em chờ anh trước cổng
Con chim sẻ của anh
Con chim sẻ tóc xù
Con chim sẻ của phố ta
Đừng buồn nữa nhá
Bác thợ mộc nói sai rồi
Nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa
Tại sao cây táo lại nở hoa
Sao rãnh nước trong veo đến thế?
Con chim sẻ tóc xù ơi
Bác thợ mộc nói sai rồi…

Khâm Thiên
những người chết trong đêm thân gãy nát
óc chảy ròng trên gạch
những các vùi đẫm máu dưới cầu thang
tay chân vặn vẹo thịt xương
lòng ruột mắc trên dây điện
phố Khâm Thiên sụp đổ
tiếng người la khủng khiếp xé đêm dài
mặt trời lên trên bãi thây người
mặt giập vỡ ngực trần thủng hoác
những đống tóc gân đầu mình lẫn lộn
những xác tím bầm lạnh buốt sương đêm
bốn phía tiếng gào tiếng khóc tiếng rên
tiếng xẻng cuốc bới người trong gạch vụn
phố đông đúc thành bãi bằng đổ nát
không nhận ra những vỉa hè quen
xác người nằm ngồn ngang
báo đậy mặt, ruồi đậu bàn chân xám
bé ngẩng đầu ngơ ngác
bên xác anh xác chị xác mẹ cha
tôi đi như mù loà
đỡ em gái đập đầu ngã ngất
bà cụ phát điên vật mình ôm mặt
người mất tích đang tìm, người chết chẳng kịp chôn
xe nối xe sừng sững chở quan tài
đóng vội bằng mặt bàn, cánh cửa
phấn run rẩy ghi tên người xấu xố
lên nắp quan tài xộc xệch chẳng bào sơn
quan tài trẻ thơ như những chiếc hòm con
những bát đĩa tủ giường tan vỡ
quần áo nát, gạo dầu ngùn ngụt lửa
sách vở dép giày vùi dưới hố sâu
tấm màn trắng xoá
xé chia nhau chít vội lên đầu
cả khu phố già đi hàng chục tuổi
những bó hương bên đường nghi ngút khói
những bó hương châm nát cả bầu trời
người trồng rau, chữa khoá, vá may
người nhặt củi, quét đường lam lũ
từ nay chung buổi giỗ
Bạch Mai Yên Viên Vọng Láng An Dương
phố đầy khăn tang
đêm không đèn tối mịt
chúng tôi ngồi bên nhau chờ cái chết
người gác ô lên nằm ngủ vườn hoa
gió cuối mùa xót xa
thổi xoã tóc đoàn người chạy giặc
những dòng người kéo đi xé ruột
đội chiếu, ôm chăn, đeo làn, vác bọc
chút gia tài nghèo cực địu trên lưng
bao gia đình dắt díu chị bồng em
những quần áo khói bom lấm rách
những cụ già vịn nhau dò dẫm
máu ròng ròng trên những chiếc cáng thương
năm 72! Có thể thế được chăng
hãy mở mắt ra trông
vụ thảm sát xưa nay chưa từng có
năm trái đất phóng bao tầu vũ trụ
không nơi nào không nói đến tình thương
Ghéc-ni-ca cũng chẳng thê thảm bằng
vô nghĩa hết, Thánh kinh và máy tính
những pho sách, những dàn giao hưởng
ích gì đâu, khi bể máu dâng đầy
Ôi xấu xa, đê nhục lắm con người
hãy đứng ra đây
các bà mẹ Mỹ
những dòng sữa nào đã nuôi bầy đồ tể
lời ru nào đã dạy chúng lớn khôn
những Kít-xinh-giơ và những Ních-sơn
ta nguyền rủa chúng mày cho đến chết
những kẻ nào đã gây ra tội ác
những kẻ nào để tội ác gây ra
những chính khách, những nhà thơ
những bộ óc chế súng bom huỷ diệt
các tư tưởng cầm quyền các nước
lãnh tụ tối cao của mọi đảng trên đời
các ông kêu: vì hạnh phúc con người
nay con người chết đi
cái phúc ấy ai dùng được nữa!
chục chiếc B-52
không đổi được một trẻ nghèo Ngõ Chợ
không thể nhân danh bất-cứ-cái-gì
bắt máu vạn dân lành phải đổ
không thể chắp bình minh
bằng xương thịt những mặt người vỡ nát
ai tự xưng môi kề răng lạnh
ai khoác tặng chúng tôi vinh dự đẹp
các anh đón đưa nâng cốc chúc hoà bình
các anh quyên thuốc men các anh đi biểu tình
rồi thanh thản trồng hoa và câu cá
và tìm thấy lương tâm mình yên ả
trong nỗi đau quằn quại của chúng tôi
ta oán giận các người, đồ dối trá
loài người chung vai nhận tội ác này
anh và tôi, vâng, tôi nữa, cả tôi
chúng ta đã ngu dốt đến nỗi
không che chở được mẹ già em dại
khỏi quả bom tàn bạo tự trời cao
muốn kết thúc thơ mình
bằng những lời tốt đẹp
nhưng lòng tôi làm sao tươi sáng được
khi máu bầm khắp nơi
dưới bát cơm trên trời trong cốc nước
đêm qua tôi đã chết
vơớ hàng ngàn mạng người
từ than bụi tôi hiện hình trở lại
mang đau thương đến trọn cuộc đời
tôi sẽ xông vào mọi cuộc vui
mọi buổi lễ uy nghiêm
mọi bài ca lừa dối
mọi quên lãng mọi nụ cười dễ dãi
để nói về những xác chết cháy đen
để nói về
những xác chết cháy đen
kẻ làm chứng trung thành
trước phiên toà lịch sử
giữa tột cùng đau khổ
đâu dám ngồi trau chuốt mỗi câu thơ
nhân danh cuộc sống, nói về cái chết
nhân danh niềm vui, nói về nước mắt
nhân danh tình yêu, tôi mãi mãi căm thù

Không đề (IV)


Phố Hàng Buồm không còn một cánh buồm
Phố Hàng Lược chẳng còn ai bán lược
Phố Hàng Bạc những người thợ bạc
Đã chết cùng đêm hội ngày xưa
Chợ Mơ không còn mơ
Cửa Hà Khẩu đã thành phố xá
Qua Ngõ Trạm chẳng còn ai đổi ngựa
Đường Cựu Lâu lầu cũ cháy lâu rồi
Người ta uống bia hơi
Dưới tấm dù xanh đỏ
Phố Hàng Bài bán giầy da dép nhựa
Đông Bộ Đầu thành bến ô tô…
Trên thềm rêu điện cũ những triều vua
Lũ trẻ lấm lem đùa nghịch
Bao quyền uy chót vót
Nay đã thành đất bụi lãng quên
Tiếng nấc Nguyễn Du, giọt lệ Xuân Hương
Những câu thơ buồn khổ yêu thương
Ngày ấy chẳng ai cần
Bây giờ ta nhớ mãi
Ngọn gió của ngàn đời
Chiều nay ùa trở lại.
Nơi xa
Một con tàu xuyên bóng tối
Đi về miền núi đá vôi
Một vùng nước trắng xa xôi
Một nhà ga cô quạnh
Một người đàn bà ướt lạnh
Đứng chờ anh.