Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Chuyến tàu đêm...- Đỗ Ngọc Thạch


Đỗ Ngọc Thạch ,1994
12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) của Đỗ Ngọc Thạch

12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ): THẠCH'S

dongocthach18 viết ngày 13/09/2011 |  Có 0 bình luận |  424 lượt xem

12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) - Trích: Chuyến tàu đêm...; Những vết thương...
Ảnh riêngĐỗ Ngọc Thạch (1976)

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch   Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch   Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

  1. 12 truyện ngắn trên vanvn.net (phiên bản cũ) - 2 - YuMe.vn

    29 Tháng Tám 2011 – YuMe.vn - Đỗ Ngọc Thạch năm 2010 (TP. Hồ Chí Minh) Đỗ Ngọc Thạch (1970) Tác giả ĐỖ NGỌC THẠCH 2010 12 truyện ngắn trên vanvn.net Trích: ...trích: Thượng kinh ký sự; Sư phụ của sư phụ...
  2. 12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) - YuMe.vn

    23 Tháng 2 2009 – YuMe.vn - Đỗ Ngọc Thạch năm 2010 (TP. Hồ Chí Minh) Đỗ Ngọc Thạch (1970) Tác giả ĐỖ NGỌC THẠCH 2010 12 truyện ngắn trên vanvn.net ...
           trích: Lột da mặt .

Chuyến tàu đêm ba mươi - chùm truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
(7/24/2009 10:00:33 AM)
 Kỷ niệm 62 năm Ngày Thương binh Liệt sỹ 27-7-1947 /  27-7-2009

Home / Truyện ngắn

Chuyến tàu đêm ba mươi - chùm truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch ( 7/24/2009 10:00:33 AM )

CHUYẾN   TÀU  ĐÊM  BA  MƯƠI  


     Đêm ba mươi tết, ít ai lại còn lang thang trên đường . Ấy vậy mà Tết năm ấy, tôi lại đón Giao thừa trên chuyến tàu buồn tẻ với nàng, người phụ nữ duy nhất để lại trong tâm khảm tôi một hình ảnh đậm nét, không bao giờ phai nhạt.
… Đã gần ba mươi năm trôi qua, vậy mà chuyến tàu đêm ấy và hình ảnh nàng nay vẫn hiện lên trước mặt tôi rõ mồn một.
    Khi ấy, tôi đang là lính Phòng không- Không quân. Cuộc chiến tranh phá hoại của không lực Hoa Kỳ đang ở vào giai đoạn ác liệt. Chưa năm nào đơn vị chúng tôi được nghỉ vào những dịp lễ, Tết, tất cả đều nhận được lệnh trực ban 24/24 với quân số có mặt 100%. Không hiểu sao Tết năm ấy Thủ trưởng đơn vị tôi lại có thiện ý cho tôi- chỉ có một mình tôi-được tranh thủ nghỉ phép. Nhưng mãi đến năm giờ chiều ngày Ba mươi, thủ trưởng mới gọi tôi lên và nói :
-   Cậu là sinh viên đi lính chưa hề đào ngũ, lại hoàn thành nhiệm vụ khá tốt. Vì thế , Ban chỉ huy quyết định thưởng cho cậu một phần thưởng đặc biệt : ba ngày nghỉ Tết !
     Tôi bàng hoàng, không tin ở tai mình. Như đọc được ý nghĩ của tôi, Thủ trưởng nói tiếp :
-   Chỉ riêng cậu được cái diễm phúc này thôi đấy ! Vì vậy, để anh em khác khỏi ghen tỵ, về mặt hình thức tớ đã làm quyết định cử cậu đi công tác đặc biệt thăm gia đình ba liệt sĩ của đơn vị ta ở Hà Nội. Do đó, cậu có nhiệm vụ đem quà Tết của đơn vị đến nhà ba đồng chí quê ở Hà Nội mà cậu đã biết, rồi về với gia đình . Nhưng nhớ là phải về đơn vị đúng ngày mồng Bốn Tết. Tớ nghĩ rằng cậu không phụ lòng tin của tớ !
     Lúc ấy, tôi không còn kịp suy nghĩ gì nữa, răm rắp tuân lệnh và nhận giấy tờ, gói quà cho ba gia đình liệt sĩ và không hiểu sao, tôi quên cả về báo cáo Trung đội trưởng và tạm biệt anh em, tôi phóng một mạch ra ga Quán Hành cách đơn vị tôi khoảng năm ki-lô-mét. Hình như Đại đội trưởng thấy vậy nên có gọi theo tôi, nhưng tôi coi như không nghe được, cứ thế cắm cổ chạy dưới hàng phi lao đang ào ào gió thổi.
     Ra  tới ga Quán Hành, sân ga vắng teo, gió thổi bụi cát bay mù mịt mà tôi chẳng thấy lạnh vì chỉ tập trung vào ý nghĩ : có tàu ra Bắc hay không ? Vì tôi đâu biết giờ giấc tàu bè ra sao ?
    Tôi ôm gói quà, đi lại bồn chồn trên sân ga. Nhìn đồng hồ đã gần tám giờ tối. Chờ mãi vẫn chẳng thấy tàu, tôi đã nản, định quay về đơn vị với anh em . Nhưng nghĩ đến cái giấy công lệnh cùng nhiệm vụ mang quà Tết của đơn vị đến ba gia đình liệt sĩ, tôi lấy lại bình tĩnh và nhất quyết ngồi chờ .
     Khoảng mười phút sau, một nhân viên nhà ga đi đến bên tôi, nói nhỏ :
-   Sắp giao thừa rồi mà sao ông lính này còn ngồi ở đây ? Coi bộ đào ngũ hả ?
    Tôi vẫn ngóng nhìn về hướng đường ray nơi con tàu sẽ xuất hiện, không thèm quay lại, nói tỉnh khô :
-   Này, đừng có ăn nói hồ đồ, tôi lại cho một thoi vào mồm hết ăn Tết đấy !
     Người kia nghe nói vậy thì cười khanh khách :
-   Ông tướng này dữ quá trời ! Đúng là pháo phòng không, ngôn ngữ cứ ùng oàng như là đạn pháo vậy .
    Tôi quay lại, giật mình khi nhận ra đó làm một người phụ nữ. Nàng có thân hình gọn gàng, cân đối trong bộ đồng phục ngành đường sắt. Khuôn mặt mờ ảo dưới bóng đêm nhưng tôi cũng cảm nhận được đó là một khuôn mặt rất đẹp. Tôi bối rối và ấp úng :
-   Xin lỗi…chị ! Tôi cứ tưởng rằng là một thằng cha nào quen nạt nộ lính tráng …
     Nàng lại cười và nói :
-   Dù là ai thì anh cũng không nên đe đánh đấm người ta. Anh chỉ có nhiệm vụ đánh Mỹ chứ không được đánh ai hết !
    Tôi bỗng phì cười :
- Ái chà ! Chị nói cái giọng đặc chính trị viên của chúng tôi ! Sao không nói tiếp : phải đoàn kết với thanh niên, đứng đắn với phụ nữ, kính già yêu trẻ…
    Nàng bỗng đổi giọng :
- Thôi, tôi xin chịu thua, lính phòng không nói cứ như pháp nổ thì ai dám bằng được ! Mời anh vào phòng ngồi đợi, phải hơn nửa giờ nữa mới có tàu. Mà tôi cũng ra Bắc chuyến này đấy, tôi sẽ giành cho anh một chỗ tốt nhất !
    Tôi theo nàng vào nhà ga. Thì ra Nàng là Phó trưởng ga. Nàng cũng sẽ về phép Tết chung chuyến tàu với tôi. Khi tôi hỏi nàng về đâu, nàng thoáng buồn rồi nói :
-   Tôi về Hà Nội, về nhà người chồng chưa cưới của tôi. Nhưng anh ấy đã không còn nữa !
-   !?
-   Anh không biết tôi, nhưng tôi biết anh, biết cả đơn vị anh và người tiểu đội trưởng cũ của anh. Đó là anh Đông, chúng tôi yêu nhau đã ba năm…Rồi anh ấy hy sinh ở ngã ba Đồng Lộc !
     Nói đến đó thì Nàng khóc, khóc không thành tiếng, nước mắt chảy ròng ròng ! Trời ơi…thế mà tôi không biết gì cả ! Đông chính là tiểu đội trưởng của tôi, anh em kết nghĩa với tôi ! Hơn tôi có ba tuổi nhưng Đông trầm tính, kín đáo như một ông già ! Tôi chẳng hề nghĩ rằng cái anh chàng lành như đất ấy lại biết yêu đương và có người yêu đã ba năm nay rồi. Tôi chẳng biết nói gì với nàng khi cái chết của Đông lại hiện về, như là mới xảy ra ngày hôm qua : Toàn thân anh đầm đìa máu, vậy mà anh vẫn cầm cờ hô khẩu lệnh cho chúng tôi nã đạn vào một đàn máy bay cường kích !...Rồi nàng kể cho tôi nghe mối tình kín đáo mà cháy bỏng của nàng với Đông : Nàng là bạn học với Đông từ thời phổ thông. Hai người cùng đỗ vào đại học, Đông vào Trường Tổng hợp còn nàng vào Trường Giao thông . Rồi Đông nhập ngũ, Nàng tình nguyện vào lực lượng thanh niên xung phong bảo vệ tuyến đường huyết mạch ở Ngã ba Đồng Lộc. Lúc gặp nhau ở trong này, tình yêu giữa hai người mới bùng cháy và mãnh liệt. Hai người đã hẹn ngày cưới, khi chiến tranh kết thúc. Rồi nàng bị thương, đáng lẽ được trở lại trường Đại học Giao thông tiếp tục học, nhưng vì không muốn xa Đông, nàng xin được làm việc ở cái ga xép này…
    Nàng nhìn đồng hồ rồi kết thúc câu chuyện :
- Tết nào tôi cũng về thăm bố mẹ anh Đông, vì đã năm năm chẳng Tết nào anh Đông còn được về thăm gia đình cả. Tết này, tôi về nhà anh làm lễ mãn tang …
    Lúc ấy, tôi mới sực nhớ ra mình cũng có nhiệm vụ về thăm gia đình Đông. Tôi nói với nàng điều đó và nàng xúc động lắm, nhận tôi là người đồng hành trong chuyến tàu đêm Ba mươi này.
     Chuyến tàu đêm Ba mươi thật vắng vẻ, mỗi toa chỉ có vài ba người, chắc cũng có những hoàn cảnh đặc biệt như tôi và nàng. Trong toa chỉ có hai người. Lúc đầu, tôi cũng thấy ngại ngùng, mắc cỡ nhưng nàng nói :
-    Anh đừng ngại, tôi coi anh như anh Đông vì tôi biết anh rất thân với anh Đông, anh Đông thường nói chuyện với tôi rất nhiều về anh và mọi người trong tiểu đội, dù những lần gặp nhau rất ngắn ngủi…Bây giờ anh hãy kể cho tôi nghe chuyện về anh Đông đi, chẳng bao giờ anh ấy kể chuyện về mình cả ! Đêm nay, tôi muốn được nghe chuyện về anh Đông, nghe thật nhiều, vì tôi sắp chuyển hẳn ra Bắc tiếp tục đi học, không còn ở mảnh đất ác liệt nhưng chứa đựng tất cả mối tình đầu của tôi !
     Tôi biết kể chuyện gì về Đông cho nàng bây giờ ? Vả lại, tôi vốn rất “nhát gái”. Vì thế, tôi cứ hết nhìn ra cửa sổ toa tàu lại nhìn nàng . Còn nàng thì như người mộng du, cứ ngồi yên như một pho tượng và mắt thì lại nhìn về một nơi vô định nào đó. Thú thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ khuôn mặt một người phụ nữ như thế ! Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt thanh tú với vẻ đẹp thánh thiện của nàng . Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, và tôi cũng chẳng biết Giao thừa đã qua chưa ? Chúng tôi cứ ngồi im lặng như thế đến lúc nàng như chợt bừng tỉnh nhìn tôi và nói :
 -   Kìa, sao anh như là đang rét run lên ấy ? Trời lạnh thế sao anh không mặc áo bông ?
     Tôi cũng bừng tỉnh và lúng túng nói :
-   Lính chúng tôi quen mặc đơn giản thế này rồi, chỉ cần cái áo Đông Xuân là đủ ấm. Nếu rét quá thì mặc thêm cái áo trấn thủ !
- Tôi thật sơ ý quá ! Nàng tỏ vẻ lo lắng – Trời lạnh thế này không khéo anh bị sưng phổi mất ! Anh lấy áo bông của tôi mà mặc, còn tôi thì trùm cái chăn chiên này ! Tôi lại chỉ đem theo có một cái vì, không nghĩ rằng lại gặp Anh…
     Rồi nàng cởi cái áo bông nàng đang mặc đưa cho tôi. Còn nàng lấy trong ba-lô ra cái chăn chiên rồi trùm kín người. Nàng nhìn ra ngoài trời tối đen rồi nói :
-   Bây giờ chắc đã một, hai giờ sáng, tàu đang qua đất Thanh Hóa đấy …
     Tôi nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy tối đen và tiếng gió thổi ràn rạt. Chúng tôi lại ngồi im lặng. Tiếng xình xịch, ken két cứ đều đặn vang lên. Vậy mà tôi vẫn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch ! Tôi cũng không hiểu sao lại thế và bỗng thấy lạnh vô cùng . Nàng như thấy tôi đang bị cái rét tấn công nên ngần ngừ một lát rồi nói :
-   Nhìn anh co ro trông khổ quá ! Thôi, anh qua đây, chúng mình cùng trùm chăn cho ấm !
    Nghe nàng nói, toàn thân tôi bỗng run lên với một cảm giác kỳ lạ ! Vì sao vậy ? Tôi không thể giải thích nổi vì tôi chưa hề ngồi cạnh người phụ nữ nào, nhất lại là cùng trùm chăn với nhau ! Chúng tôi vẫn đang ngồi đối diện qua hai hàng ghế. Như là đọc hết được ý nghĩ của tôi, nàng vùng đứng dậy và bước qua ghế rồi ngồi xuống sát bên tôi, quàng tấm chăn lên cả hai người…Tôi hoàn toàn bị bất ngờ và bối rối tột độ ! Khi tôi kịp định thần lại thì đã thấy mình nằm gọn trong lòng nàng như một đứa bé nằm trong lòng mẹ ! Tôi bỗng thấy đôi mắt nàng nóng bỏng phủ lên khắp mặt hơi thở kỳ lạ và tiếng nói như gió thoảng của nàng : 
-    Anh hãy yêu em đi ! Anh cho em một đứa con ! Em khao khát một đứa con …
     Người tôi như mụ đi trong vòng tay ấm nóng và cái hôn ngọt lịm của nàng . Và cái bản năng con trai trong tôi bừng dậy dữ dội, tôi ôm ghì lấy nàng …
      Khi chúng tôi cùng “tỉnh táo” lại thì trời đã rạng sáng. Phương đông đã ửng hồng . Chúng tôi ngồi bên nhau và bây giờ thì nàng như là thẹn thùng , bối rối, cứ rúc mặt vào ngực tôi. Không hiểu sao, bỗng trở nên bạo dạn. Tôi luồn tay vào ngực nàng và tôi giật bắn người khi chạm phải một vết sẹo lớn nơi ngực nàng ! Trời ơi, toàn bộ ngực nàng là một mảng sẹo lớn, trong khi tôi còn đang bàng hoàng thì nàng đã khóc như mưa !...
      Khi con tàu đã tới ga Hà Nội, tôi vẫn không thể biết được lúc đó mình nghĩ cái gì. Nàng nói với tôi, giọng bình thản, nhẹ nhàng :
-    Anh cứ về nhà đi, ngày mai anh nhớ đến nhà anh Đông vào buổi chiều, em sẽ chờ anh ở đó !
     Tôi chưa kịp nói gì thì nàng đã biến mất. Tôi bừng tỉnh và chạy theo nàng, nhưng không kịp. Lúc ấy, tôi mới nhớ là mình chưa hỏi nhà nàng , nếu biết tôi đã phóng đến ngay.
     Mới có một giờ chiều Mồng hai Tết, tôi đã đến nhà Đông. Không khí trong nhà thật u buồn, đau khổ ! Vừa nhìn thấy tôi, mẹ Đông đã òa khóc. Tôi chẳng biết làm gì để an ủi mẹ Đông và gia đình . Suốt cả buổi chiều hôm ấy, tôi cứ quanh quẩn trong nhà Đông như một thằng ngớ ngẩn và chỉ khi nghĩ đến nàng, tôi mới biết là mình đang tồn tại ! Tôi chờ đến tối vẫn chưa thấy nàng tới, đành để lại cho nàng một lá thư ngắn ngủi và vội vã ra ga-tôi phải trở về đơn vị ! Bức thư ấy tôi viết chỉ có mấy chữ như sau : “Tôi không thể sống thiếu em !...Em đừng trốn tôi như thế !”
       Về tới đơn vị, tôi thường xuyên ra cái ga xép của nàng nhưng ở đấy người ta nói nàng đã không trở lại nữa ! Đơn vị tôi phải thường xuyên chiến đấu và hành quân cơ động liên tục, rồi được lệnh vào Nam. Đã có lúc, tôi định tìm cách ra Hà Nội để tìm nàng . Thế rồi cuộc chiến đã kéo tôi đi thêm năm năm nữa, đến khi có dịp được trở ra Hà Nội thì tôi không thể lần ra tung tích của nàng . Gia đình Đông cũng chuyển đi đâu không biết.
       Thế là tôi mất nàng cho đến tận hôm nay, sau gần ba mươi năm trời. Bây giờ nàng ở đâu ? Sau cái lần gặp nàng duy nhất trên chuyến tàu đêm Ba mươi Tết ấy, liệu nàng có sinh cho tôi một đứa con hay không ? Câu chuyện “bí mật” này tôi chẳng bao giờ kể với ai, nhưng vì nỗi khao khát gặp lại nàng luôn ập đến, nhất là mỗi khi năm hết Tết đến, nên tôi phải viết thành “Truyện ngắn” này với  hy vọng nàng sẽ đọc được và sẽ tìm đến tôi. Niềm tin nào cũng mỏng manh, vậy mà không hiểu sao tôi vẫn sống với niềm tin ấy !

TP.HCM , 1993 – 2003 
Đỗ Ngọc Thạch
http://www.nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1286816425.jpg
NHỮNG VẾT THƯƠNG NGHIỆT NGÃ - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch

 1.

… Thế là cô nữ sinh Diễm Lan đã trở thành một chiến sĩ giao liên thực sự. Tà áo dài tha thướt trắng trong đã được thay bằng bộ bà ba gọn gàng. Chiếc mũ tai bèo và khẩu súng Cạc-bin khoác vai đã làm cho khuôn mặt vừa dịu dàng vừa tinh nghịch, thông minh trở nên cương nghị, rắn rỏi.
        Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm Diễm Lan trở thành chiến sĩ giao liên. Diễm Lan đã hì hục ngoài đồng suốt đêm qua để kiếm được đầy một giỏ vừa cá vừa cua đầy nhóc, tính trưa nay sẽ làm mấy món ăn cực ngon để chiêu đãi các anh, các chị trong trạm giao liên. Nhưng có lệnh đột xuất. Diễm Lan phải đi đón và đưa vào khu vực ven đô một đoàn cán bộ đặc biệt. Lệnh nhận một lúc Diễm Lan đang dở tay xào nấu, thế mới nghiệt chứ ! Không thể trì hoãn mệnh lệnh dù chỉ giây phút ! Các anh chị trong trạm làm tiếp phần việc còn lại cho Diễm Lan và nói sẽ chờ Lan về để thực hiện bữa tiệc liên hoan đầy ý nghĩa này !...

2.

Đoàn công tác của Diễm Lan đến khu vực ven đô thì trời đã tối đen. Đêm ba mươi nào cũng đen kịt. Người đi sau phải lần theo tiêng động của người đi trước mà bám theo. Nếu rủi ai có bị rớt lại thì lạc đường là cái chắc !...
    Diễm Lan nhanh nhẹn dẫn đầu đoàn công tác. Trên những tuyến đường này, cô thuộc từng mô đất, đám cỏ, vũng nước, bụi cây… Chốc chốc, cô lại phát ra tiếng dế kêu “tà rích” để người đi sau nhận được tín hiệu mà bám theo .Đang đi, Diễm Lan bỗng phát hiện ra mùi lạ theo làn gió nhẹ thoang thoảng bay tới. Linh tính báo cho cô biết đó là “mùi của bọn biệt kích”. Cô phát ra tiếng ”chim lợn”, đó là ám hiệu cho đoàn công tác đổi đầu thành đuôi, đuôi thành đầu, cô sẽ ở lại thu hút hỏa lực địch cho người bạn của cô là Miền – đang đi ở cuối đoàn – dẫn đoàn đi theo phương án dự bị. Tiếng chim lợn của Diễm Lan vừa phát ra thì một tràng súng máy rộ lên như pháo giao thừa !...
   Diễm Lan vừa nhả đạn về phía địch vừa vận động ngược lại với hướng của Miền. Tình huống như thế này đã quá quen thuộc đối với Diễm Lan nhưng hôm nay không hiểu sao cô bỗng cảm thấy run tay kỳ lạ. Khoảng năm phút sau, Diễm Lan bỗng nghe thấy có tiếng súng AK điểm xạ bắn về phía địch, chỉ cách cô khoảng hai chục mét. Ai thế nhỉ? Nhiệm vụ thu hút đánh lạc hướng địch chỉ do mình cô đảm nhiệm, vậy tại sao lại có thêm người này ? Cô ngừng bắn và phát tín hiệu liên lạc. Có tín hiệu đáp lại. Đúng là người trong đoàn công tác rồi, nhưng là ai thế? Ai dám tự ý vi phạm qui định của Trạm giao liên ? Diễm Lan chưa trả lời được những câu hỏi đặt ra thì cô nhận ra một người đang trườn nhanh về phía mình và nói:
-          Cô Lan !...Tôi là Tình đây ! “Tình quân lực” đây !
-          Trời đất ! Sao anh không chạy theo con Miền mà lại chạy theo em? – Lan ngạc nhiên nói.
    Tình đã tới sát kề Lan, nắm lấy một tay của cô nói nhỏ:
-          Tôi không thể để em một mình chống chọi với bọn phục kích đ.ược . Nghe tiếng súng , tôi biết bọn chúng đông lắm ! Lỡ em có làm sao thì…
-          Thì làm sao ? Chẳng lỡ gì hết ! Bọn chúng sẽ không làm gì được em ! Nhưng sao anh lại theo em thế này, em sẽ bị cấp trên kỷ luật ! Cả anh nữa, anh không sợ kỷ luật sao ?
-          Không, anh không sợ kỷ luật, anh chỉ sợ mất em thôi !- Nói rồi Tình kéo mạnh Diễm Lan rồi ôm chặt lấy cô, hôn túi bụi lên mặt cô !
Diễm Lan chưa kịp phản ứng gì thì một tràng súng máy lại rộ lên, đầu đạn bay chiu chíu quanh mình hai người, cắm vào những mô đất bên cạnh lụp bụp. Diễm Lan đẩy mạnh Tình ra và cô trườn đi như một con thằn lằn, chốc chốc tiếng súng của cô lại nổ đanh gọn đáp lại từng tràng súng của địch…Vừa vận động chiến, Diễm Lan vừa lẩm bẩm nguyền rủa cái anh chàng Tình quân lực ấm ớ này. Chả là như thế này : Tình vài lần qua trạm giao liên của Diễm Lan và đem lòng thầm yêu trộm nhớ cô gái giao liên xinh đẹp này. Anh ta liên tục gửi thư cho Diễm Lan và lần nào cũng chép lên đầu lá thư hai câu thơ không biết của ai : “Anh đã đi khắp vòng quanh trái đất – Mới gặp em  lần thứ nhất anh yêu !”   Diễm Lan không bao giờ trả lời những bức “tình thư” đó và những lần gặp anh chàng ở trạm, Diễm Lan yêu cầu anh ta chấm dứt ngay nhưng anh ta lại càng gửi nhiều hơn ! Lan rất bực mình, khó chịu nhưng chị Hương, tổ trưởng của Lan bảo : “Hoa thơm thì ắt phải có bướm lượn, mặc kệ xác hắn, riết rồi hắn cũng nản. Còn nếu hắn cứ bám riết thì chị sẽ có cách trừng trị hắn !”… Diễm Lan thật không ngờ cái anh chàng si tình hôm nay lại dám liều lĩnh như thế !
     Tiếng súng của bọn phục kích xa dần. Diễm Lan đoán chừng mình đã thoát khỏi tầm đạn của chúng. Nhưng Lan bỗng nhận ra rằng cái anh chàng Tình biến đâu mất ! Chẳng lẽ anh ta bị trúng đạn ? Bị thương hay đã chết rồi ? Cô thoáng nghĩ : Không thể bỏ đồng đội mà thoát lấy một mình ! Diễm Lan liền quay lại tìm anh chàng Tình. Đúng lúc cô chạm vào người Tình thì tiếng súng lại nổ ran xung quanh cô. Cô lay Tình, gọi Tình, nhưng không thấy trả lời. Thì ra Tình đã bị trúng đạn, ngất xỉu. Hai phút sau, Tình mới tỉnh lại, lần nắm lấy bàn tay của Diễm Lan, nói giọng yếu ớt :
-          Diễm Lan !...Anh yêu em !...Em…hãy hôn anh đi, như vậy dù anh có chết cũng cam lòng !...
-          Không yêu đương gì hết! – Diễm Lan gắt khẽ - Tôi sẽ đưa anh về đơn vị !
-             Lan nhanh chóng băng tạm vết thương cho Tình rồi xốc anh lên vai, lao vút đi trong bóng đêm dày đặc…Từng tràng súng máy lại nổ ran quanh Diễm Lan. Mặc, cô cứ vác Tình trên vai mà chạy. Cô hi vọng bóng đêm sẽ che mắt địch và vận may một lần nữa sẽ đến với cô như bao lần trước. Nhưng, càng chạy, cô càng cảm thấy súng địch nổ rát hơn và cô nghe rõ cả tiếng bước chân đuổi theo thình thịch… Rồi cô thấy đầu óc quay cuồng và như là có một bàn tay vô hình tóm lấy cô nhấc bổng lên và ném vút vào đêm đen vô tận !...

3.

…Khi Diễm Lan tỉnh lại thì cô thấy mình nằm trong Quân y viện. Cô không biết cái gì đã đến với mình? Tại sao mình lại nằm ở đây ? Và tại sao ngực mình lại bỏng rát như là có một cái hỏa lò đặt trên ngực ? Toàn thân cô vẫn bất động…Phải ba ngày sau lần hồi tỉnh đầu tiên, Diễm Lan mới ý thức được rành rẽ sự thể của mình, nhờ có cô bạn tên Miền đến bệnh viện thăm cô. Miền đã kể lại diễn biến của cái đêm bi thương ấy trong giọng nói nghẹn ngào đầm nước mắt : Sau khi đưa đoàn cán bộ đên điểm tập kết, Miền thấy bồn chồn trong người. Cô linh cảm thấy có chuyện xấu xảy ra với Diễm Lan và cô đã phóng một mạch đến chỗ Lan bị trúng đạn. Nhưng, Miền đến quá muộn, bọn biệt động đã thay nhau hãm hiếp Diễm Lan rồi cắt đi cả hai bầu vú căng tròn của cô. Nhìn thấy xác Tình bên cạnh Diễm Lan, Miền đã òa khóc như con nít và suýt ngất xỉu trên bộ ngực đẫm máu của bạn. Nhưng Miền đã nhanh chóng trấn tĩnh, cô bật dậy, như thấy máu trong người đang sôi sùng sục, cô xách súng đuổi theo bọn biệt kích. Cô đã gặp bọn quỷ khát máu ấy khi chúng đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt, uống rượu.! Như mãnh hổ lao vào đàn sói, Miền đã bắn từng tràng đạn nóng bỏng căm thù vào bọn ác ôn…Trong tiếng đạn xé, vang lên cả tiếng gọi bạn thống thiết của Miền : Lan ơi!...La..n …ơ…i…


      4.
   
   Sau giải phóng, Diễm Lan đi học ở trường Y. Rồi cô trở thành một Bác sĩ. Nhìn bên ngoài, mặc dù không còn tuổi thanh xuân, nhưng ai cũng lầm tưởng đó là người phụ nữ giàu sang, quý phái bởi vẻ quyến rũ kỳ lạ của cô. Và chắc chắn không ai có thể ngờ được rằng cô không còn bộ ngực của người phụ nữ nữa, trừ cô bạn chí cốt tên Miền. Sắc đẹp dường như không chịu mất đi của Diễm Lan đã khiến cho cánh đàn ông luôn luôn vây quanh cô, theo đuổi cô…
   Diễm Lan muốn có một người chồng đàng hoàng, rồi cô sẽ được làm mẹ…Nhưng mỗi khi nhìn vào mảng sẹo lớn trên ngực, cô lại bàng hoàng… Những ý nghĩ không đầu không cuối lại quay cuồng tromg đầu và cái cảm giác bị một bàn tay vô hình túm lấy nhấc bổng lên cao rồi ném vút vào đêm đen vô tận lai hiện rõ mồn một! Chính cái cảm giác hãi hùng ấy đã không buông tha Diễm Lan và đưa cô đến quyết định từ chối tất cả những lời cầu hôn để nhận nuôi hai đứa bé bị bố mẹ chúng bỏ rơi trong bệnh viện. Hai đứa bé này là chị em sinh đôi, mới hơn một tuổi. Diễm Lan đã nuôi hai đứa bé sinh đôi mười năm trời, chúng đã trở thành hai đứa học trò khỏe mạnh, xinh xắn. Lan đã làm lại giấy khai sinh và đặt tên cho chúng là Diễm Phúc và Diễm Lộc. Một kế hoạch về tương lai của hai đứa trẻ đã được vạch ra thì xảy ra một sự cố oái oăm, mà cho đến nay, Diễm Lan vẫn không hiểu nổi tại sao nó lại như thế ?

 5.

   Một hôm, Diễm Lan ngồi đợi hai con về ăn cơm tối mà mãi không thấy chúng về. Đã Tám giờ tối, Diễm Lan hoảng sợ phóng xe đi khắp những nơi cô phỏng đoán hai đứa có thể đến mà gần mười hai giờ vẫn không thấy tăm hơi. Cô phóng đến nhà Miền và ôm chầm lấy bạn mà khóc…
     Miền đã đi nhờ tất cả những người quen biết cũ, nhờ đến những cán bộ điều tra hình sự cự phách thì một tháng sau mới tìm ra đầu đuôi vụ mất tích hai đứa Diễm Lộc và Diễm Phúc: Bố mẹ đẻ của hai đứa bé, giờ đã trở thành tỷ phú, thuê người đi tìm tung tích hai đứa con bỏ rơi trong bệnh viện mười năm trước và khi biết đích xác là hiện chúng đang sống với Diễm Lan thì đã bí mật tổ chức bắt cóc về. Nhưng suốt một tháng trời, hai đứa bé vẫn không chịu nhận ông bà tỷ phú kia là bố mẹ. Họ liền đưa đơn kiện để đòi lại hai đứa con và yêu cầu Diễm Lan phải từ bỏ Diễm Lộc và Diễm Phúc. Cái lý để ông tỷ phú kia tin mình sẽ thắng kiện   là “Đô La” ! (Các nhà tỷ phú thường dựa vào “ma lực” của đồng Đô La để hành sự , đẻ con cũng đặt tên là Đô La, trang trí tranh tường cũng là hình đồng Đô La, và trên Bàn thờ thiêng liêng tất nhiên là có đồng Đô La…).
    Khi nhận được giấy gọi của Tòa án, Diễm Lan bàng hoàng   cả người và cái cảm giác bỗng bị một bàn tay vô hình túm lấy người nhấc bổng lên rồi ném vút vào đêm đen vô tận phút chốc ập đến !...     Lần này, cũng lại chính là Miền, và cô đã đến sớm hơn. Miền đã nhanh chóng điều tra ra một chi tiết bất ngờ: bố đẻ của hai đứa bé – tức nhà tỷ phú- chính là một người trong tốp lính biệt kích năm xưa. Miền tức tốc phóng đến gặp nhà tỷ phú.
-          Ông đã từng là lính biệt động? – Miền hỏi .
-          Ồ, cô hỏi sai chỗ rồi!...- Nhà tỷ phú thoáng giật mình rồi nhếch mép cười – Tôi chỉ tiếp khách hàng và các VIP chứ không tiếp cán bộ điều tra ! Còn nếu cô bị khùng thì tôi sẽ cho người đưa cô tới nhà thương điên ngay !
-          Không ! Tôi không khùng! – Miền dằn giọng – Tôi chỉ muốn ông nhớ lại tội ác của ông: ông đã cùng toán lính phục kích hãm hiếp rồi cắt vú một nữ chiến sĩ giao liên ! Người nữ giao liên bất hạnh đó chính là người mẹ nuôi của hai đứa trẻ con ông đẻ ra nhưng ông đã bỏ rơi chúng trong bệnh viện mười năm trước !
-              Nhà tỷ phú giật thót nhưng thật không ngờ ông ta lại la lớn :
-          Không ! Tôi không nhớ quá khứ ! Tôi không cần biết đến quá khứ. Tôi chỉ biết bây giờ tôi có quyền làm giàu, làm giàu nữa ! Và tôi có quyền làm bố ! Tôi có thừa bằng chứng là bố của hai đứa trẻ ! …
     Thật bất ngờ, trái với tính cách thường ngày của Miền, cô bỗng la lên lớn hơn cả nhà tỷ phú :
-          Ông câm ngay ! Nếu như tôi cho ông thêm một băng đạn đêm ấy thì ông đã thành đất cát rồi !..- Miền ngừng và hít một hơi dài, đoạn nói dằn từng tiếng – Ông có quyền làm giàu, làm bố nhưng bạn tôi có quyền làm MẸ ! Ông đã xâm phạm tội lỗi vào quyền làm Mẹ đó ! Nếu ông nói một câu nữa như vừa rồi, tôi sẽ bắn bể sọ ông ngay tức thì !...
         Nếu như đúng lúc đó, hai đứa trẻ Diễm Phúc và Diễm Lộc không biết từ đâu chạy tới và cùng reo lên “Dì Miền !”, thì Miền đã rút phăng khẩu súng sáu trong túi quần ra ! Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, Miền đã trở lại vẻ dịu hiền thường thấy và cô vòng tay ra ôm cả hai đứa bé vào lòng !...

6.
 Tôi, người viết câu chuyện này thành cái truyện ngắn, mới đây lại nhận được tin của Miền cho biết: Nhà tý phú kia sau khi đã rút đơn kiện lại tái đưa đơn và lần này quyết thắng kiện bằng mọi giá. Đồng thời, ông ta còn kiện Miền đã đe dọa tính mạng ông ta !...

Không biết vụ kiện cáo này sẽ đi tới đâu nhưng đêm nào tôi cũng bị câu nói của Miền trở đi trở lại bên tai: “Anh và tất cả mọi người sẽ không ai hiểu nổi tôi và Diễm Lan đâu. Nếu chúng tôi thua kiện nhà tỷ phú đó, tôi sẽ cho ông ta một băng AK vào đầu ! Anh biết vì sao không? Vì chính trong cái đêm tôi trở lại cứu Diễm Lan đó, trong cuộc đấu súng không cân sức đó, tôi đã bị trúng đạn ở cả hai bầu vú !...”. Bạn đọc có thể tưởng tượng sự kinh ngạc của tôi như thế nào khi vừa nói xong, Miền cởi phăng ngực áo để lộ ra hai bầu vú với những vết sẹo dúm dó !...
 

Sài Gòn, l989-2009
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: vanvn.net PB cũ

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch. info

Nữ võ sĩ huyền đai - Đỗ Ngọc Thạch







Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch trên phongdiep.net
trích: Nữ võ sĩ huyền đai


  1. :: PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET :: - NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI

    phongdiep.net › HomeNội dung website
    NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI. NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI. Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch. Qua đèo An Khê, người ta sẽ thấy một thung lũng rất đẹp, núi non sông nước ...
  2. :: PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET :: - THÂN GÁI DẶM ...

    phongdiep.net › HomeNội dung website
    Lại nói về hai anh chàng quan đang nuôi mộng trường thi với Liễu, hai người ... vì thế khi anh chàng Dương ngố (tất cả các bạn nữ lớp Liễu đều gọi Dương là ... Thì ra Dương đang học ở Khoa thuật của trường Đại học Thể dục Thể ...... gái: đó không phải là một liễu yếu đào tơ mà là một võ sĩ đệ nhất đẳng huyền đai!
  3. Bài viết nổi bật của Đỗ Cẩm Thạch - YuMe.vn

    yume.vn/dovocamthach/article/bai-viet-noi-bat?p=6
    ĐỖ NGỌC THẠCH 7 Truyện Ngắn của Đỗ Ngọc Thạch trên phongdiep.net: CÔ TẤM VÀ QUẢ THỊ Trời đã về chiều. Phố xá ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI 6.QUYỀN ...
  4. 10 truyện ngắn đầu trên phongdiep.net - YuMe.vn

    yume.vn/.../10-truyen-ngan-dau-tren-phongdiep-net.35D4AE7C.htm...
    1 Tháng Tám 2011 – Trên trang mạng phongdiep.net, nhà văn Đỗ Ngọc Thạch vừa cho xuất hiện liên tiếp ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI- Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch ...
  5. Bài viết của Thị Lánh - YuMe

    yume.vn/vothylanh/article?p=6
    53 truyện ngắn trên phongdiep.net 1- ĐỖ NGỌC THẠCH: Quà tặng tuổi hai mươi . 2. ĐỊA LINH NHÂN KIỆT 3. ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI 6.QUYỀN LÀM MẸ 7.
  6. 7 truyện ngắn trên phongdiep.net - YuMe.vn

    yume.vn/.../7-truyen-ngan-tren-phongdiep-net.35D4BF93.html
    4 Tháng Tám 2011 – của Đỗ Ngọc Thạch trên phongdiep.net: ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI ... Và rồi cơn gió lành đã đưa đến cho tôi một ông phó tiến sĩ nghệ thuật học ...
  7. 56 truyện ngắn trên phongdiep.net - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../56-truyen-ngan-tren-phongdiep-net.dongocthach18...
    22 Tháng Tám 2011 – 56 truyện ngắn trên phongdiep.net ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI 6. .... hai anh em mà không kiểm tra xét nét xem hai người ăn ở, học hành ra sao, ...
  8. Bài viết của Đỗ Ngọc Thạch - YuMe.vn

    yume.vn/dongocthach18/article?p=28
    55 truyện ngắn trên phongdiep.net 1- ĐỖ NGỌC THẠCH: Quà tặng tuổi hai mươi . 2. ĐỊA LINH NHÂN KIỆT 3. ... NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI 6.QUYỀN LÀM MẸ 7.
  9. Văn Nghệ: 57 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch (phongdiep.net)

    docamlan.blogspot.com/.../57-truyen-ngan-o-ngoc-thach-phongdiep...
    20 Tháng Mười Hai 2012 – 57 truyện ngắn trên phongdiep.net - Đỗ Ngọc Thạch ... http://phongdiep.net/ images/chandung/thu%20vien/ ... 5.NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI 6.


NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI- ĐNgọc Thạch

NỮ VÕ  SĨ HUYỀN ĐAI 
                                                       Truyện ngắn của  Đỗ Ngọc Thạch  

Qua đèo An Khê, người ta sẽ thấy một thung lũng rất đẹp, núi non sông nước hiện ra như một bức tranh thủy mặc. Người già nói rằng, từ xa xưa, những người phát hiện ra vùng đất này, sau khi vượt núi băng rừng, tức là qua đèo An Khê, đã thấy một thung lũng sơn thủy hữu tình, dòng suối (khê) trong vắt uốn lượn quanh quanh tạo nên một bản hòa âm vô tận, thật là một cảnh an bình. Vì thế thung lũng này được đặt tên là An Khê. Sau này là huyện An Khê thuộc tỉnh Gia Lai.  Cái đèo ngăn cách vùng đất này với tỉnh Bình Định cũng được lấy theo tên An Khê. Còn dưới  thời Trịnh Nguyễn phân tranh, vùng này được gọi là Tây Sơn thượng đạo - là nơi ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ dùng làm căn cứ thao luyện binh mã làm nên cuộc khởi nghĩa Tây Sơn có một không hai trong lịch sử.
        Bà Ba Long Nữ cùng cô con gái Sơn Nữ sống trong một căn nhà tranh vách gỗ khá lớn trên sườn núi vắng  vẻ ở bên cạnh  thung lũng An Khê, nơi tiếp giáp giữa An Khê và huyện  K’Bang – có thung lũng Kon Hà Nừng, nơi Nguyễn Huệ đã dùng để luyện tượng binh. Xung quanh Kon Hà Nừng là núi rừng trùng điệp…
        Cha bà Long Nữ là dân đất võ Bình Định, đã từng đứng trong đội quân bách chiến bách thắng của Tây Sơn, khi Nguyễn Ánh truy sát tàn quân Tây Sơn thì sống ẩn dật ở vùng núi rừng hẻo lánh này, làm nghề săn bắn và dạy võ kiếm sống. Bà Long Nữ thừa hưởng ở người cha sức mạnh dẻo dai của loài hổ báo và những tinh túy của môn quyền  thuật đã từng nổi tiếng với tên gọi  Quyền chiến Tây Sơn. Là một cô gái xinh đẹp lại giỏi võ thuật, rất nhiều trai tráng trong vùng  và cả quanh vùng đến cầu hôn, nhưng cô Long Nữ vẫn không  tìm được chồng vì không có ai qua được kỳ tỉ thí kén rể của ông võ sư. Tính từ lần cầu hôn  đầu tiên năm cô Long Nữ 16 tuổi, phải đến năm năm sau mới có người lại xin tỉ thí. Chàng trai này cũng là dân đất võ Bình Định, nhưng phải đấu đến lần thứ hai mới hạ được cô Long Nữ. Nhưng vợ chồng chỉ sống với nhau được ba năm. Lần cãi nhau cuối cùng đúng vào bữa cơm tối. Đi đâu về vừa mệt vừa đói, anh chồng chê mặn chê nhạt đủ điều, cô Long Nữ không những chẳng vỗ về an ủi mà còn châm chọc ; tức giận, anh chồng ném cái bát vào mặt vợ . Người vợ nhanh tay bắt được cái bát, nhẹ nhàng đặt xuống chiếu rồi bình thản nói :
       - Cái bát sứ này người ta đem từ bên Tàu qua tặng, không thể để nó bị vỡ đi được !...
        Người chồng  thấy vậy thì càng tức giận, liếc thấy cái chày gỗ cẩm lai bóng láng bèn chộp lấy  và ném vút vào đầu vợ. Người vợ cũng nhanh tay chộp được cái chày, lại nhẹ nhàng để xuống  bên cạnh và nói dằn từng tiếng :
        - Đầu tôi mà anh nhìn nhầm là cái cối thì đúng là quáng gà rồi !
        Người chồng cả thẹn, lại càng tức giận hơn, rút con dao chọc tiết heo nhằm ngực vợ mà phóng tới. Người vợ nằm rạp xuống tránh đồng thời nhanh tay bắt gọn con dao. Người chồng thấy vậy hoảng sợ cực độ quay đầu chạy mất hút !...
       Lúc người chồng bỏ chạy và đi luôn không trở lại cũng là lúc cô Long Nữ trở dạ sinh ra cô bé Sơn Nữ. Năm cô bé Sơn Nữ sáu tuổi, người mẹ gởi con cho ông cậu ở thành phố Qui Nhơn để cho cô bé được học văn hóa vì người mẹ không muốn con mình trở thành võ sĩ như mình . Nhưng số phận thật trêu ngươi, ông cậu kia lại đem hết bí truyền của Quyền chiến Tây Sơn mà dạy cho cô cháu gái vì thấy nó rất có năng khiếu, không thua gì mẹ nó ngày xưa .
             *  *  *
Thời gian thấm thoát thoi đưa,  mười năm sau cô bé Sơn Nữ đã trở thành một thiếu nữ mười phần xinh đẹp, và điều khiến ông cậu ngạc nhiên cực độ là cô gái giống người mẹ như từ cùng một khuôn đúc ra vậy. Sơn Nữ không chỉ giống mẹ về hình hài, dáng vẻ mà cả về năng lực võ thuật, cô cũng giống mẹ như hình với bóng ! Mỗi khi nhìn cô cháu gái kết thúc bài thảo bộ Thiền sư ông cậu lại bâng khuâng, lặng người hồi lâu bởi cái dáng dấp ấy, cái giọng đọc câu Thiệu ấy  y chang cô em gái ông năm xưa :
        … Tung hoành ngũ lộ, tấn đả tam quang
            Bạch hạc tầm giang, kim kê độc lập
             Năm cô gái Sơn Nữ mười sáu tuổi, cũng giống như mẹ cô năm xưa, nhiều chàng trai đến cầu hôn. Nhưng ông cậu dứt khoát từ chối vì cô gái đang học năm cuối phổ thông trung học và nguyện vọng của người mẹ là cô con gái phải vào đại học. Ông cậu nhẩm tính, nếu duyên phận  của Sơn Nữ lặp lại giống như chuyện của mẹ nó thì sáu năm nữa, lúc Sơn Nữ 22 tuổi, cũng là lúc nó  học xong đại học, lúc đó nó lấy chồng là vừa, đúng như tuổi lấy chồng của mẹ nó trước đây ! Người ta hay nói câu “ Người tính không bằng trời tính”, quả không bao giờ sai !  Sự từ chối quyết liệt những lời cầu hôn tha  thiết và có phần mê si  kia của cậu cháu cô Sơn Nữ không làm nản lòng các chàng  trai, họ tìm trăm phương ngàn kế để mong  chiếm đoạt được người đẹp. Một kẻ trong số đó đã dùng  độc kế , quyết bắt cóc cô Sơn Nữ.
            Là con cưng của một đại gia ở Qui Nhơn, hắn đã thuê mười võ sĩ đai đen để thực hiện âm mưu của mình. Một buổi sáng , như thường lệ, cô Sơn Nữ đang tập chạy bộ trên bãi biển thì bất ngờ có năm thanh niên lực lưỡng chặn đường và không nói gì, nhất loạt xông vào với những chiêu thức rất hung bạo. Cô Sơn Nữ thoáng giật mình, song dòng máu con nhà nòi nghề võ đã giúp cô nhanh chóng nhận ra tình thế và kịp thời ứng phó. Cô vừa né tránh, đỡ đòn vừa tìm cách thoát hiểm nhưng cô cảm  thấy đối phương  không hề nương tay, tấn công càng dữ dội hơn. Chưa bao giờ phải đánh nhau kiểu này, nay lại bị dồn ép  quá đáng, máu nóng bốc lên, cô Sơn nữ dùng đòn đánh bí quyết gia truyền, nhằm huyệt đạo  của năm thằng kia mà ra đòn nhanh như chớp giật. Khi năm thằng thanh niên đã nằm bất động trên bãi cát, cô Sơn Nữ định chạy về thì bất ngờ có hai cảnh sát sắc phục chỉnh tề xuất hiện. Một người rút ra một  cái còng số tám và nói:
            - Cô Sơn Nữ ! Cô đã bị bắt về tội giết người !
              Sơn Nữ cự lại :
           - Tôi không giết người ! Bọn chúng đã vô cớ tấn công tôi, tôi chỉ tự vệ !
           Người cảnh sát kia nói :
  -  Dù có tự vệ, cô cũng không được ra độc thủ chết người như vậy. Cô hãy theo chúng tôi về đồn, hạ hồi phân giải .

        Trong khi cô Sơn Nữ đang giằng co với hai người cảnh sát thì thằng con trai con đại gia kia xuất hiện. Hắn nói xin bảo lãnh cho Sơn Nữ và đưa cho hai cảnh sát kia hai xếp tiền mới cứng. Hắn nắm tay Sơn Nữ vừa lôi đi vừa nói :
        - Cô hãy  theo tôi biến nhanh khỏi nơi này, xảy ra án mạng là rắc rối lớn đó.
         Sơn Nữ lờ mờ nhận thấy tính chất phức tạp của sự việc, hơn nữa cô chưa bao giờ lâm vào tình huống chết người như thế này nên cô vô cùng bối rối và để mặc cho gã thanh niên kia lôi cô đi ! Chạy hết bãi cát, hắn đưa cô lên một chiếc xe con bóng láng và xe chạy vòng vo một lúc thì tới một cái biệt thự khá lộng lẫy. Khi đã ngồi trong một căn phòng sang trọng, mát lạnh, Sơn Nữ mới dần dần bình tĩnh suy nghĩ lại đầu đuôi sự việc…
           “… Mình không thù oán với ai, tại sao lại bị tấn công hung bạo như vậy ? Có phải là bọn chuyên bắt cóc các cô gái trẻ ? Tại sao hai người cảnh sát kia lại xuất hiện đúng lúc như vậy ? Và tại sao cái gã trai này cũng xuất hiện đúng lúc  và có sẵn hai xếp tiền ? Tại sao hai người cảnh sát nhận tiền và rút đi mau lẹ thế ? Tại sao hắn lại đưa mình tới đây mà không hỏi nhà mình ở đâu và đưa mình về nhà mình mới hợp lẽ chứ ! Mọi việc sao xảy ra liên hoàn và ăn khớp với nhau làm sao ? Phải chăng do một bàn tay đã sắp đặt trước ? Cứ như là trong phim Hồng Kông, và đạo diễn chính là hắn…”.   Sơn Nữ miên man suy nghĩ và cô bỗng giật thót khi nhận ra gã trai này đã không  chỉ một lần , đã đi cùng người nhà tới gặp ông cậu cô để cầu hôn. Cô Sơn Nữ vừa nghĩ tới đó thì gã trai kia xuất hiện, tay cầm ly nước cam, miệng cười toe toét  :
            - Cô không sao chứ ? Mời cô uống nước !
             Sơn Nữ ngầm vận công, chú mục nhìn hắn và nói :
           - Anh mau đưa tôi về nhà tôi ! Sắp tới giờ tôi phải đi học !
          -  Trời đất ! – Hắn cười to -  Cô đã đánh chết năm mạng người, tội tày trời như vậy mà còn đi học được sao ? Cô uống nước lạnh đi cho tỉnh táo rồi chúng ta sẽ bàn cách thu xếp ổn thỏa vụ này !
          Sơn Nữ nói dằn từng tiếng :
          - Màn kịch trò mèo vừa rồi của anh không gạt được tôi đâu ! Anh định làm tiếp những gì tôi đã biết tỏng : Ly nước có thuốc mê kia sẽ giúp anh làm tiếp điều bỉ ổi đối với tôi phải không ? Đừng có mơ !
           Sơn Nữ dứt lời  thì vụt đứng dậy, cô bước nhanh ra cửa. Nhưng cô vừa đi được ba bước, gã trai kia đã chộp được tấm vải trải gường quăng  về phía  cô Sơn Nữ, khi tới sát đỉnh đầu cô gái, tấm vải xòe ra như một cái dù và nó như đang nhằm đầu cô mà úp xuống. Đúng lúc đó, Sơn Nữ né người, vươn tay tóm được góc tấm vải, quay một vòng thì tấm vải đã cuốn quanh cổ tay cô. Gã trai kia thấy vậy thì rút sau lưng ra cái côn nhị khúc và xoay tít mù. Gã trai chưa kịp ra đòn thì cô Sơn Nữ đã nhanh hơn, chỉ nghe một tiếng  “vút”, tấm vải đã cuốn kín mặt gã . Sơn Nữ lao ra khỏi cửa…
            *  *  *
Cô Sơn Nữ không biết năm gã thanh niên tấn công cô ở bãi biển có chết hay không, nhưng chỉ một ngày sau cô đã bị bắt giam. Ông cậu nói cô sẽ bị ra tòa vì tội giết năm mạng người, bản án dành cho cô rất nặng. Một ngày sau nữa, ông cậu lại nói, lão đại gia kia sẽ bảo lãnh và tòa sẽ xử trắng án nếu cô chịu cưới con trai lão ! Nghe nói vậy, Sơn Nữ vụt nảy ra một ý nghĩ, cô nói với ông cậu :
      - Ở văn phòng  Luật  sư, cháu thấy có mấy người là võ sinh của cậu. Vậy cậu hãy đến thông báo với họ rằng, ai cãi cho cháu được trắng án, cháu sẽ làm vợ người đó.
        Ông cậu giật mình, ngớ người rồi la lớn :
        - Trời ơi  !  Có vậy mà sao  tao không nghĩ ra ! Không chỉ ở cái thành Qui Nhơn này, mà cả ở Sài Gòn, ở Thăng Long tao cũng có tới vài chục môn đệ. Tao sẽ báo cho tất cả chúng nó về đây cứu cháu tao !
          Ông cậu Sơn Nữ mừng rú, phóng đi, tới văn phòng Luật sư Qui Nhơn, gọi điện thoại về Sài Gòn, ra Hà Nội… Chỉ sau một ngày, mười sáu luật sư đã có mặt. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng : số luật sư đúng bằng số tuổi Sơn Nữ. Và điều cậu cháu Sơn Nữ tin tưởng, hy vọng đã thành sự thật : cô được trắng án. Cô muốn kiện gã con trai lão đại gia kia, nhưng các luật sư đều nói, không có bằng chứng không thể kết tội gã âm mưu giăng bẫy hại cô được. Vả lại , thế lực của lão đại gia cũng không thể coi thường, nếu đấu bằng pháp luật với lão, chưa biết chừng tiền mất tật mang. Việc này cậu cháu cô Sơn Nữ dễ cho qua, nhưng còn lời hứa làm vợ vị luật sư nào thì quả là nan giải !  Mười sáu vị luật sư, ai cũng có bằng  cấp  cao tót, mặt mũi khôi ngô tuấn tú và ai cũng cho rằng mình là người có công đầu trong vụ án phức tạp và nghiêm trọng này .
          Rất nhiều giải pháp được đưa ra, song đều không thỏa  đáng, vì nhiều lý lẽ khác nhau, đúng là thiên lý vạn lý !  Cuối cùng , một vị luật sư lấy lá số tử vi của cô Sơn Nữ ra coi thì thấy rằng phải tới năm 22 tuổi, cô mới tới thời điểm lên xe hoa. Thế là đành phải chờ thời gian – vị quan tòa thông minh nhất, phán xử !  Thì ra, ở lĩnh vực nào cũng vậy, thời gian bao giờ cũng quyết định hết thảy.
           Vụ án đã được giải quyết, Sơn Nữ được trắng án, cố nhiên. Tuy thế, cô Sơn Nữ vẫn bị thiệt thòi : lỡ mất kỳ thi tốt nghiệp trung học và đương nhiên, cô không được thi vào đại học. Đến lúc ấy, cậu cháu Sơn Nữ mới cho bà mẹ đang ở An Khê biết đầu đuôi câu chuyện tai họa này. Nghe xong, bà mẹ không buồn , cũng chẳng  vui! Bà nói ngay :
          - Hẳn là cái số con gái tôi nó cũng giống tôi, không học nhiều chữ được. Văn võ khó mà song toàn, đó là của hiếm. Bây giờ, thích ở lại Qui Nhơn với cậu hay lên An Khê với mẹ thì tùy con quyết !  
           Ông cậu Sơn Nữ cay cú chuyện vào đại học nên bảo Sơn Nữ ở lại Qui Nhơn, sang năm học mới đi học lại, cơ hội dự thi vào đại học vẫn còn. Song , cứ nghĩ tới cái cảnh Sơn Nữ tuổi xuân đang hơ hớ, bọn trai tráng kia rình rập tối ngày, mà cái dã tâm độc ác như con trai lão đại gia hẳn là không phải không có, đúng là “khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”, tai họa ập xuống bất cứ lúc nào , biết sao mà lường ! Cuối cùng, ông cậu cũng không biết nên thế nào cho phải lẽ.
         Riêng Sơn Nữ, tuy chưa từng trải đời, nhưng bằng vào sự quan sát  khá kỹ cuộc sống, bằng vào sự nhạy cảm bẩm sinh cô đã hiểu phần nào cái câu người ta thường nói  “Sự đời trớ trêu, nghiệt ngã, lắm trái oan” vân vân và vân vân. Song sự năng động của tuổi trẻ, bản lĩnh tự tin bẩm sinh của con nhà võ đã giúp cô dám đối mặt với mọi thách thức của cuộc đời. Cô quyết định ở lại Qui Nhơn, đi học lại và sẽ thi đại học vào năm sau.
      *  *  *
Việc vào đại học đối với một số người thì rất dễ dàng, đối với rất nhiều người thì khó khăn, trầy trật, còn đối với không ít người thì mãi mãi chỉ là mơ ước ! Bởi vì, hầu hết người ta đều không biết ( hoặc biết nhưng không chịu chấp nhận) rằng tri thức có một quy luật đặc thù, bất biến , gọi là Quy luật hình chóp ! Nghĩa là càng lên cao thì số người học được càng ít đi. Một vị luật sư trong mười sáu vị đã cứu Sơn Nữ khỏi vụ án nói với cô như vậy. Anh ta còn nói, hãy vào đời bằng khả năng tốt nhất mà mình có, tức mình có sở trường gì thì hãy đem ra thi thố với đời ! Đối với Sơn Nữ, sở trường của cô chính là võ thuật ! Nói tới nói lui, sau cùng thì anh ta kết luận : Sơn Nữ chỉ có thể tồn tại một cách đàng hoàng bằng khả năng võ thuật .Hỏi sử dụng khả năng ấy như thế nào thì anh ta nói : Mở lò võ chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là làm công việc vệ sĩ , bảo vệ các nhân vật VIP, các Công ty làm ăn lớn .
       Con nhà võ nói chuyện với nhau rất mau lẹ, ngắn gọn, cậu cháu Sơn Nữ thấy hưng phấn bội phần và nhờ sự tham vấn ,giúp đỡ của các vị luật sư đầy nhiệt tình, chỉ mấy ngày sau công ty vệ sỹ Tây Sơn đã chinh thức khai trương. Đúng giờ khai trương, bà mẹ Sơn Nữ khăn gói ra đi, không nói gì với ai. Sơn Nữ muốn mẹ cắt băng lễ nghi treo bảng hiệu công ty, nhưng tìm không thấy mẹ đâu, hỏi thì ông cậu nói:
   - Hẳn là mẹ cháu đã đi An Khê, ở đây chắc không thích hợp với bà ấy, rừng nào cọp  nấy mà cháu ! Cậu thấy nên mời ông chủ tịch phường làm nghi thức này  . Ông ta cũng đã từng thọ giáo cậu bài roi Ngũ môn phá trận     , ổng quý mình thật lòng, vả lại người xưa có câu “Phép vua thua  lệ làng”, mình đã sống ở đất này thì trăm sự đều phải trông cậy cả vào ông Chủ tịch phường!...
   Quả nhiên, ông Chủ tịch phường  rất thích thú, dường như ông đến đây chỉ để làm cái việc vinh dự này. Xong phần nghi thức, ông liền trình diễn bài roi Ngũ môn phá trận thật là ngoạn mục, những câu thiệu của bài roi được ông đọc thật hào sảng:
   … Lan thiên thám thủy hồi tam chiến
        Lập bộ lôi côn phá ngũ môn !... 
        Sau bài roi Ngũ môn phá trận của ông Chủ tịch phường, mọi người vỗ tay rần rần và đòi cô Giám đốc công ty vệ sĩ Tây Sơn là Sơn Nữ biểu diễn bài thảo bộ Thiền sư. Hết bài Thiền sư , họ lại đòi bài thảo bộ Ngọc trản. Hết bài Ngọc trản, họ lại đòi bài thảo bộ Phượng hoàng. Kiểu này không biết dừng ở đâu nếu như mười sáu vị luật sư không nhanh trí nhất loạt bay vút ra khi cô Sơn Nữ đi bài thảo bộ Phượng hoàng. Một quang  cảnh ngoạn mục chưa từng thấy : cô Sơn Nữ như là đang bay lượn như chim phượng hoàng giữa đàn gà!…
       Sau buổi lễ khai trương của Công ty vệ sĩ Tây Sơn, khách hàng  đến ký hợp đồng nhiều quá mọi dự kiến của các thành viên công ty. Ông cậu Sơn Nữ lãnh trách nhiệm nhân sự của công ty đã phải tìm đến các môn đệ của ông từ năm, mười năm trước mời họ đến làm việc cho công ty…Chỉ sau một tháng hoạt động, Công ty vệ sĩ Tây Sơn đã phát triển ,với tốc độ không ngờ. Các vị luật sư trong Ban cố vấn  đã phải bàn tới một kế hoạch mới về rất nhiều vấn đề bức thiết : Xây dựng mới toàn bộ cơ sở hạ tầng, trang bị đầy đủ máy móc, phương tiện hành nghề, đặt các văn phòng đại diện ở một số thành phố lớn , vân vân…
      Riêng đối với Sơn Nữ, Ban cố vấn nói cô chưa nên trực tiếp đi thực thi các phi vụ mà thường trực ở nhà để theo dõi, điều hành công việc, ra chỉ đạo kịp thời cho các tổ, nhóm đang hành nghề ở xa, qua đó đúc kết kinh nghiệm, lập ra các phương án tác chiến chuẩn mực làm bài học, phương pháp hành động cho toàn công ty. Thực ra , các vị luật sư trong Ban cố vấn e sợ cô Giám đốc còn trẻ người non dạ mà   “giang hồ thì hiểm độc” lỡ có “sứt mẻ” thì đau xót lắm !  Sơn Nữ cũng thừa biết hảo ý của Ban cố vấn nên nghe nói như vậy cô chỉ cười tán đồng, nhưng cô  âm thầm thành lập một tổ đặc biệt tinh nhuệ do chính cô làm tổ trưởng. Tổ này sẽ thực hiện các hợp đồng lớn, đặc biệt quan trọng và sẵn sàng chi viện, ứng cứu các tổ khác, nếu cần thiết.
       Tổ đặc biệt tinh nhuệ vừa hoàn tất các khóa huấn luyện đặc biệt thì cùng lúc, nhận được điện yêu cầu chi viện từ ba nơi ở ba miền đất nước : Hà Nội, Huế  và Sài Gòn ! Quả là một sự thử thách lớn đối với Sơn Nữ và đội đặc nhiệm. Tuy nhiên, Sơn Nữ rất tự tin, chia đội đặc nhiệm ra làm ba, bay ngay đến nơi gọi chi viện, cô dẫn một tổ đi Huế.Đến Huế, gặp nhóm cộng tác mới hay : có một băng cướp  đang âm mưu  bắt cóc cả khách hàng và nhóm vệ sĩ ! Sơn Nữ và mọi người đang bàn thảo cách đối phó thì khoảng hơn chục thằng cao to lực lưỡng, tay cầm côn sắt  ào tới ! Nhóm của Sơn Nữ chỉ có năm người, đang ngồi bên bờ sông Hương, như vậy chỉ có một lối thoát duy nhất là bước qua xác bọn võ sĩ hung tợn kia. Nói thì chậm, làm thì nhanh, năm người của Sơn Nữ đứng tấn trên năm cánh sao, tiếp cận đối thủ nhanh hơn chúng nghĩ ! Chỉ sau một phút giao đấu, một thằng trong bọn kia la lớn : “Quyền chiến Tây Sơn !” rồi cả bọn nhất loạt tháo chạy. Thì ra, băng cướp này do hai thằng đại ca sinh đôi là con cháu một viên quan nhà Thanh sang làm cố vấn cho triều đình nhà Nguyễn, cầm đầu, khi nhận ra Quyền chiến Tây  Sơn đã rụng rời cả chân tay. Khi biết rõ điều này, các vị luật sư cố vấn thoáng nghĩ : sẽ mở rộng võ đường Tây Sơn thành võ đường lớn nhất nước. Thì đó, một nhóm  ra chi viện cho Hà Nội cũng không tốn một mũi tên, hòn đạn nào : Cầm đầu băng cướp ở Hà Nội là một thằng hậu duệ của Lê Chiêu Thống, sau khi biết tin  “quân Tây Sơn” có tiếp viện thì bỏ của chạy lấy người. Còn nhóm chi viện cho Sài Gòn thì đụng với một băng cướp đường sông khét tiếng chủ yếu hoạt động ở mạn sông Tiền, sông Hậu. Khách hàng là một ông chủ đầu tư người Đài Loan, đã bị bọn chúng bắt và đòi một món tiền chuộc khổng lồ. Sau khi giải quyết xong chuyện ở Huế, Sơn Nữ cùng nhóm vệ sĩ bay luôn vào Sài Gòn.
         Sơn Nữ vụt nghĩ đến trận thủy chiến Rạch Gầm – Xoài Mút năm xưa của Nguyễn Huệ đại phá quân Xiêm-La và cô quyết định giao tiền giao người tại địa điểm đó. Bọn cướp thấy việc trao đổi được chọn trên sông nước thì chúng mừng rú , chúng nghĩ đến  việc cướp không món tiền này và sẽ lại đòi tiền chuộc lần thứ hai. Nhưng chúng đâu có ngờ rằng trận thủy chiến Rạch Gầm – Xoài Mút thời hiện đại đã diễn ra mau lẹ, chớp nhoáng và kết quả là chúng đã bị Sơn Nữ bắt sống toàn bộ đem giao nộp công an. Thì ra già nửa bọn này là người Thái, số người Việt cũng đã từng qua Thái Lan học võ Thái, mà võ sư lại là hậu duệ của mấy viên tướng Xiêm La đã bại trận ở Rạch Gầm – Xoài Mút ngày xưa.
         Sau vụ giải quyết một cách thần tốc ba băng cướp đó, công ty vệ sĩ Tây Sơn đã trở thành một doanh nghiệp lớn. Ngày sinh nhật một năm tuổi của công ty  cũng là ngày tân gia trụ sở mới khang trang, bề thế với đầy đủ trang thiết bị tối tân, hiện đại nhất mà nhiều doanh nghiệp khác có mơ cũng chưa dám. Tớidự tân gia của công ty vệ sĩ Tây Sơn có nhiều công ty  vệ sĩ trên nhiều miền đất nước. Những công ty này đa phần là do các vị tướng tá đã về hưu  của các ngành cảnh sát, bảo vệ , tình báo, hải quan, đặc công…sáng lập và điều hành. Họ thầm thán phục tài năng của cô giám đốc trẻ Sơn Nữ nhưng cái quy luật khắc nghiệt   “Thương trường là chiến trường” đã khiến  nhiều vị thuộc thế hệ lão làng không yên và có vị đã muốn thôn tính cái công ty non trẻ của Sơn Nữ. Chuyện này cũng dài dòng và phức tạp nhưng không phải là mối lo của cô Sơn Nữ và Ban cố vấn.  Mà mối lo của Sơn Nữ lại là một chuyện vô cùng bất ngờ, như một con  sóng thần ập vào cô…
           *  *  *
       Công ty vệ sĩ Tây Sơn nhận được năm hợp đồng lớn của năm chủ đầu tư đến từ năm quốc gia thuộc năm châu lục về năm loại đặc sản của khu vực Tây Nguyên : cao su, cà phê, chè, gỗ và bò. Các chủ đầu tư yêu cầu hai vệ sĩ trong suốt quá trình khảo sát thực địa khoảng một tháng. Như vậy , Sơn Nữ phải huy động hết mười hai người của tổ đặc biệt tinh nhuệ , cứ hai người đi theo một chủ đầu tư, còn Sơn Nữ và một vệ sĩ nữa đóng đại bản doanh tại Plây-ku để theo dõi hoạt động của năm nhóm kia và kịp thời chi viện khi cần thiết.
Tháng Ba Tây Nguyên đẹp hơn nhiều những gì bài ca bay vút  trên thinh không : “Tháng Ba, mùa con ong đi lấy mật…”.   Đúng là vẻ đẹp của thiên nhiên không thể nói hết dù bằng cả thơ ca, nhạc họa. Vượt qua đèo An Khê, bầu trời  như rộng hơn, cao hơn. Những đám mây trắng bay lượn trên bầu trời xanh vô tận như những đàn bạch mã rong ruổi trên thảo nguyên. Gió thổi vô hồi, đem đến cho người ta thật nhiều hương vị mới lạ. Sông Ba uốn lượn, róc rách hòa cùng với tiếng đàn Tơ-rưng tạo thành một bản giao hưởng thần tiên…Sơn Nữ như đang bước vào chốn bồng lai tiên cảnh, lòng ngập tràn cảm xúc lạ kỳ. Cô là đứa con của rừng xanh, lẽ ra cô phải sống ở đây để được ngâm mình trong dòng nước trong vắt, được chạm tay vào những  đóa hoa  rực rỡ, lung linh dưới nắng mai, được chơi đùa với bầy muông thú đang ẩn hiện trong màu xanh kỳ ảo của đại ngàn. Cô bỗng nhớ mẹ, muốn về ngay và sà vào lòng mẹ, nũng nịu, vòi vĩnh đủ chuyện…Nhưng chiếc xe LANCER đã vượt qua đèo Mang  Yang và một đám bụi đỏ mù mịt đột ngột   trùm lên chiếc xe bóng láng và cắt ngang  những cảm giác kỳ ảo đang bay lượn trong đầu Sơn Nữ. Chiếc xe lao vút đi, vùng đất đỏ bazan như muốn nuốt chửng nó…
        Theo kế hoạch, năm nhóm, mỗi nhóm gồm bốn người (hai người của nhà đầu tư, hai vệ sĩ kiêm lái xe) sẽ đi trên năm xe LANCER và tập kết ở Plây-ku sau nhóm tiền trạm của Sơn Nữ hai giờ. Sơn Nữ và vệ sĩ đi cùng đã chuẩn bị xong khách sạn, đã đi một vòng quanh cái phố núi nhấp nhô sóng  đồi và đã tới giờ hẹn mà vẫn chưa thấy năm nhóm kia tới. Gọi điện thoại ba lần vẫn không được. Hẳn là có sự cố gì đây ?
         Sơn Nữ linh cảm thấy có chuyện chẳng lành, cô gọi điện  về trụ sở công ty điều một xe đi  tìm theo đường liên tỉnh và cô cho xe  của mình quay lại. Gần tới An Khê, Sơn Nữ nhận được điện của xe đi từ  trụ sở  công ty báo là họ đã tới An Khê và thấy đoàn xe năm chiếc đậu kề một quán giải khát bên đường, trên mỗi xe đều có hai vệ sĩ ngất xỉu, còn mười người khách hàng đều đã mất tích.
         Khi Sơn Nữ tới chỗ đoàn xe đậu thì mười vệ sĩ đã tỉnh. Một vệ sĩ báo cáo với Sơn Nữ :
        - Mấy vị khách thấy phong cảnh An Khê đẹp nên yêu cầu dừng lại uống nước và vãn cảnh mươi phút. Không ngờ vừa uống xong ly nước thì chúng tôi không biết trời đất gì nữa.
         Chủ quán giải khát là hai vợ chồng ông bà già đã ngoài bảy mươi tuổi, vừa ngễnh ngãng vừa câm. Theo người vệ sĩ kia phán đoán thì bọn người bắt cóc bằng thuốc mê kia đã mượn quán  giải khát này để hành sự. Đang phân vân chưa biết tính sao thì có một chú bé không biết từ đâu chạy tới dúi vào tay Sơn Nữ một mảnh giấy chỉ có mấy chữ : “Nửa đêm mai đem một tỉ đồng đến nhận đủ mười người”. Sơn Nữ đọc xong mảnh giấy định hỏi đứa bé thì nó đã biến mất.
        Như là vô thức, Sơn Nữ cho đoàn xe về thị xã Plây-ku chờ lệnh còn xe mình lao vút về phía Kon Hà Nừng. Hoàng hôn đang ập xuống núi rừng nhanh như tốc độ chiếc  LANCER của Sơn Nữ. Khi cô về tới nhà mẹ thì trời đã sập tối. Bà Long Nữ như là biết trước cô con gái sẽ về, trên bàn ăn đã để sẵn hai cái tô và hai đôi đũa. Vừa nhìn thấy Sơn Nữ bà đã nói ngay :
       - Vô ăn cơm, hai con ! Hôm nay mẹ làm món đặc sản núi rừng cho con gái của mẹ, con sẽ rất thích.
        Đó là món gà rừng hầm với nấm mà hồi Sơn Nữ còn nhỏ, mẹ cô luôn làm cho cô ăn. Sơn Nữ và người vệ sĩ đi cùng đã đói bụng nên nhanh chóng hòa nhập vào bữa cơm và càng ăn càng quên đi mọi chuyện xảy ra ban chiều.
       Ăn xong , bà Long Nữ mới nhẹ nhàng hỏi con gái :
     - Con có việc gì hệ trọng mà ngó bộ dạng thảng thốt vậy ?
     - Dạ , công ty của con vừa bị mất người. – Sơn Nữ nói. Bà Long Nữ bình thản nói :
    -  Đó là tự các con chui vào bẫy , ráng mà chịu. Như ở trong rừng đó, những người thợ săn vẫn thường đặt bẫy bắt thú rừng. Các con tự cho mình là thợ săn hay là thú rừng ?
      Sơn Nữ như bừng tỉnh, cô nói khẽ :
     - Dạ, con đã hiểu ra rồi ! Nhưng con muốn biết ai đã làm việc này ?
     Bà Long Nữ mỉm cười :
  -  Giờ con đã lớn rồi, đã làm bà chủ một công ty, muốn biết gì thì tự tìm hiểu, không thể hỏi ai được.
      Sơn Nữ thoáng nghĩ, hay là mẹ mình chủ mưu vụ này ? Song cô gạt đi ngay, mẹ cô không thể là thủ lĩnh một băng cướp được !  Vùng này ai có đủ bản lĩnh để  làm chuyện động trời như thế được ? Sơn Nữ trở về công ty để gom tiền chuộc người,  ông cậu nói :
     - Ở khu vực đó, cậu thuộc như lòng bàn tay, phi bà Long Nữ ra không ai đủ bản lĩnh đối đầu với chúng ta. Hay là như vầy : cháu cứ đem tiền chuộc người, cậu sẽ đem quân mai phục lấy lại. Một tỷ đâu phải là nhỏ .
    - Thôi cậu ơi! – Sơn Nữ gạt đi – Cậu  vẫn hay nói “rừng nào cọp nấy “ đó sao? Cậu lên đó không chừng bị sa bẫy, cháu không cứu nổi đâu ! Công ty dư sức chuộc người!...
  Sau chuyện phải chuộc người ở An Khê, Công ty của Sơn Nữ tưởng như sẽ chẳng để sơ sẩy lần nào nữa.. Song, “họa vô đơn chí”, chỉ sau đó bốn tháng, Sơn Nữ nhận được điện thoại yêu cầu giải cứu ở đúng địa điểm đó, nhưng lần này không phải là khách hàng của công ty, mà người bị bắt cóc là một vị luật sư ở Hà Nội (trong số mười sáu  vị luật sư đã cứu Sơn Nữ năm xưa) đi cùng với một vị quan chức chính phủ và một đại gia ngành kim hòan ở Hà Nội. Vị quan chức chính phủ kia yêu cầu dùng biện pháp mạnh để giải thoát con tin và trừng phạt bọn bắt cóc chứ nhất định không chịu cho dùng tiền chuộc.
    Nhận được điện thoại, Sơn Nữ đi An Khê ngay. Sơn Nữ đã giải quyết vụ này như thế nào, không ai được biết. Ai tò mò gặng hỏi thì Sơn Nữ trả lời : “Chờ đến ngày tôi lên xe hoa mọi chuyện sẽ được công bố”!Biết đến bao giờ Sơn Nữ mối lên xe hoa? 
An Khê, l985  -  TP.HCM, 2005
Đỗ  Ngọc Thạch 
Phongdiep.net
Gửi email trang này cho bạn bè Mở cửa sổ in bài viết này

Đường Văn ::

  Kiến Ba Khoang - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
Đường Văn ::
  Hóa Thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
  Di truyền - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 2013 - Địa Linh Nhân Kiệt

Đỗ Ngọc Thạch
 
 Xem hình

Đỗ Ngọc Thạch - 2010  (TP. HCM)

đỗ ngọc thạch trên phongdiep.net | Blog | Tamtay.vn

blog.tamtay.vn/entry/view/.../do-ngoc-thach-tren-phongdiep-net.htm...
12 Tháng Mười Hai 2012 – tìm Đỗ Ngọc Thạch trên nguoibanduong.net · Di Truyền - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch · Tác phẩm của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ) ...

Những trang web Văn học - Cầu nối tuyệt vời của ... - trieuxuan.info

trieuxuan.info/?pg=tpdetail&catid=7&id=2446&fid=0
1 Tháng Sáu 2009 – 10. vanchinh.net (Nhà văn Văn Chinh, Thư ký Tòa soạn của vanvn.net :185.952. (). Những website văn học được xếp vào Top 10 này phải hội ...
  1. 12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) - YuMe

    blog.yume.vn/.../12-truyen-ngan-tren-vanvn-net-pb-cu.dongocthach...
    12 Tháng Tám 2011 – YuMe.vn - Đỗ Ngọc Thạch năm 2010 (TP. Hồ Chí Minh) Đỗ Ngọc Thạch (1970) Tác giả ĐỖ NGỌC THẠCH 2010 12 truyện ngắn trên vanvn.net ...
  2. vanvn.net - Hội Nhà Văn Việt Nam - as7

    www.as7.org/d/vanvn.net
    vanvn.net - Hội Nhà Văn Việt NamVanVN. Net - Tác giả Đỗ Hồng Hà, tên khai sinh: Nguyễn Gia Độ, sinh ngày 4/12/1950 tại Hồng Hà, Đan Phượng, Hà Tây (cũ ) ...
  3. tác phẩm của THẠCH'S trên VanVn.Net (trích: Thượng Kinh Ký sự ...

    blog.tamtay.vn/entry/view/711872
    21 Tháng 4 2010 – 360plus Đ.NT - trên VanVn . Net . Thư mục: Truyện ngắn |. ... 12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) - Đ.N.T (trích 4) · Top 10 truyện ngắn .

Tác phẩm của THẠCH trên vanvn.net (PB Cũ)- Đỗ Ngọc Thạch ...

blog.yahoo.com/_CXHHAC7OEYZ7OMQPR6PIAS66ME/.../index
10 Tháng Mười Hai 2012 – 12 truyện ngắn của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ) - Trích: Lột da ...blog.tamtay. vn/entry/view/71067021 Tháng 4 2010 – 360plus Đ.NT - trên ...

12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ): THẠCH'S | Blog | Tamtay.vn

blog.tamtay.vn/.../12-truyen-ngan-tren-vanvn-net-PB-cu-THACH-S....
13 Tháng Chín 2011 – trích đăng 2 truyện :Chuyến tàu đem...; Những vết thương...... Tamtay.vn - Vòng tay lớn mãi.
truyện ngắn đỗ ngọc thạch