- Đỗ Ngọc Thạch - Siêu mẫu chân dài Những trận thi đấu bóng chuyền bây giờ thường được tổ chức trong những Nhà thi đấu rất hiện đại, rất đẹp
Truyện Ngắn
Đỗ Ngọc Thạch - Siêu mẫu chân dài 31.12.2011-10:50@ Thư viện Đỗ Ngọc Thạch
Siêu mẫu chân dài
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCH
NVTPHCM- 1. Những trận thi đấu bóng chuyền bây giờ thường được tổ chức trong những Nhà thi đấu rất hiện đại, rất đẹp, sân bóng láng coóng và sạch bong! Nhưng khi trận đấu diễn ra thì mồ hôi các cầu thủ chảy xuống sàn không khác gì trời mưa! Vì thế, khi hai đội tạm nghỉ để “hội ý”, các huấn luyện viênkịp thời đưa ra những chỉ đạo chiến thuật thì có hai đội lau sàn nhào ra sân làm việc. Việc lau sân bóng chuyền ở nhà thi đấu thường do các nhân viên nam đảm trách. Nhưng cô gái Vũ Thị Cao Kều cao tới 1,74 mét và có thân hình không khác gì con trai nên cũng được nhận vào đội lau chùi sàn thi đấu. Tại sao cô gái này lại có thân hình cao lớn như thế và lại phải vào làm việc ở nhà thi đấu bóng chuyền? Chuyện kể thì dài nhưng có thể vắn tắt như sau: mẹ cô vốn là một cầu thủ bóng chuyền, không xuất sắc lắm mà lại bị tai nạn ngã gãy tay nên sớm bị loại khỏi đội bóng và đương nhiên là thất nghiệp, cạy cục mãi mới xin được việc làm tạp dịch ở nhà thi đấu bóng chuyền, với một điều kiện khá nghiệt: làm bồ nhí của ông quản lý nhà thi đấu.
Năm tháng trôi đi, Cao Kều ra đời trong gian gác xép của nhà thi đấu với người mẹ nghèo khổ. Khi Cao Kều 3 tuổi thì bố đẻ tức ông quản lý nhà thi đấu chuyển đi nơi khác không để lại cho hai mẹ con một đồng chinh cắc bạc. May mà người quản lý mới nhà thi đấu thương tình vẫn cho mẹ Cao Kều làm việc và vẫn cho ở trong gian gác xép. Thời gian lại dắt nhau đi vùn vụt, Cao Kều 12 tuổi thì mẹ cô bị bệnh nặng, không hiểu bệnh gì mà ăn uống không được, thỉnh thoảng lại ho rũ rượi, cơ thể ngày càng suy kiệt. Thương mẹ, Cao Kều làm thay phần việc của mẹ ở nhà thi đấu và khi mẹ cô nằm liệt giường thì cô chính thức trở thành nhân viên tạp dịch của nhà thi đấu với đồng lương chỉ đủ cho hai mẹ con rau cháo qua ngày.
2. Tuy mới 12 tuổi nhưng cô bé đã cao hơn 1,60 mét và chỉ một năm sau lớn vọt lên tới 1,70 mét, chính vì thế mà cô mới có tên là Cao Kều! Và đến lúc này mới làm giấy khai sinh, mẹ cô không biết lấy tên gì ngoài hai chữ Cao Kều! Đến năm Cao Kều 15 tuổi thì lại có sự đột biến lớn về cơ thể: Cao Kều cao tới 1,74 mét và thân hình như có sự “lột xác” kỳ lạ: thoạt nhìn cô, ai cũng ngỡ ngàng, sửng sốt như đứng trước một Hoa hậu Thế giới! Mẹ cô là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi về nhan sắc và hình thể của cô và cũng ngay lập tức linh cảm thấy tai họa đang rình rập! “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách”, bà mẹ cũng đã nghĩ đến việc cùng con “chạy trốn” khỏi sự rình rập của tai họa kia nhưng bà lại nghĩ: biết chạy đi đâu bây giờ, và nữa cái tai họa đang rình rập ấy nó như thế nào, lúc nào thì nó mới giáng xuống, hay chỉ là cảm giác mơ hồ? Song, chính trong lúc người mẹ đang lưỡng lự tiến thoái lưỡng nan thì tai họa ập đến. Vào một đêm mưa gió bão bùng, cánh cửa căn gác xép của hai mẹ con bị ai đó mở ra và một bóng đen lẻn vào. Lúc đó, người mẹ chưa ngủ và kịp nhận ra bóng đen lẻn vào đó chính là người quản lý nhà thi đấu. Người này thấy bà mẹ còn thức thì nói nhỏ: “Bà giúp tôi “yêu” con bà thì tôi cho tiếp tục ở đây, nếu không sẽ bị đuổi ra đường!” Người mẹ dù nghèo khổ nhưng không thể “bán rẻ” con mình như vậy, bà quỳ mọp xuống sàn van lạy: “Tôi van xin ông, tôi lạy ông trăm lạy, ngàn lạy, xin ông tha cho nó, nó còn trẻ con! Nếu ông cần giải quyết sinh lý thì tôi xin hầu ông!”. Người quản lý phì cười, nói nhỏ nhưng như tiếng ma quỷ: “Cái thân tàn bệnh hoạn của bà thì có các vàng tôi cũng không thèm! Bà đi ra ngoài cửa ngồi canh, lẹ lên!”. Người mẹ uất quá, vùng dậy như là định la hét lên thì bị đánh một cú rất mạnh vào huyệt Bách hội, lăn ra bất tỉnh. Người quản lý Nhà thi đấu (vốn là một vận đông viên võ thuật) lập tức nhào tới cô con gái. Cô con gái bừng tỉnh và vùng vẫy chống cự theo phản xạ tự nhiên, nhưng dường như khó thoát khỏi sự cưỡng bức mạnh mẽ, quyết liệt của người quản lý Nhà thi đấu. Đúng lúc cô bé đã xuôi tay chịu trận thì một bóng đen khác lẻn vào, cầm một cây gậy sắt đập mạnh xuống đầu người quản lý...
3. Sự cố “đêm bão bùng” gây ra hai cái chết: người mẹ của cô bé Cao Kều và người quản lý Nhà thi đấu. Thông tin công bố chính thức là: người mẹ của cô bé Cao Kều chết do bệnh ung thư phổi ở giai đoạn cuối, còn người quản lý Nhà thi đấu thì chết do cao huyết áp, tiền sử đã có hai lần phải đưa đi bệnh viện cấp cứu cũng vào những đêm mưa gió lúc nửa đêm về sáng!
Thời gian như lá rụng lấp đầy, phủ kín mọi sự kiện của cõi trần. Chẳng ai còn nhớ hai cái chết đột ngột của người mẹ bất hạnh của cô bé Cao Kều và người quản lý Nhà thi đấu, nhưng cô bé Cao Kều thì nhớ mãi cái giây phút hãi hùng ấy: lúc cô vừa mở mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cô nhìn thấy mẹ mình bị đánh trúng đỉnh đầu và điều đó khiến cô chống cự quyết liệt khi người quản lý nhà thi đấu nhoài người tới đè lên cô! Và hình ảnh thứ hai in khắc vào trí nhớ của cô là đúng lúc cô thấy mình như kiệt sức, chân tay bỗng mềm nhũn thì một khuôn mặt rất quen thuộc của một anh chàng trong đội lau chùi sàn thi đấu bóng chuyền xuất hiện đằng sau người quản lý và cầm một cây gậy đập mạnh xuống đầu người quản lý. Cô bé rất nhớ khuôn mặt ấy nhưng không hiểu tại sao cô không nhớ nổi tên anh ta, có lẽ do cô ít nói chuyện với những người cùng làm việc và những người này thì thay đổi liên tục, dường như chỉ có mẹ con cô là “cắm chốt” khá lâu ở cái nhà thi đấu này! Nhưng sau đám tang mẹ, cô như bị một bàn tay khổng lồ nào đó nhấc bổng khỏi cái nhà thi đấu mà cô đã sống trọn cả tuổi thơ và ném cô vào biển đời mênh mông...
4. Công ty thời trang Óng ả Tơ tằm từ ngày có cô gái Vũ Thị Kiều Nữ làm người mẫu chính thức thì phất lên như diều gặp gió. Bà chủ Giám đốc Công ty Óng ả Tơ tằm chính là người đã đưa cô bé Vũ Thị Cao Kều về làm người mẫu của Công ty. Bà chính là em gái của mẹ cô bé Cao Kều và bản thân bà hồi nhỏ cũng được người nhà gọi bằng cái tên Cao Kều. Bà và người chị là con gái một nhà nông thứ thiệt, quê ở vùng chiêm trũng tỉnh Hà Nam. Có lẽ do phải lội bùn từ bé trong những cánh đồng nước lên cao tới rốn nên phần lớn những gái quê ở đây được Tạo hóa ban cho cặp chân dài như chân con cò lặn lội đồng xa! Hai chị em cô bé Cao Kều đều cao tới 1,75 mét và khi tới tuổi “thập tam” thì thân hình phát triển thật hoàn hảo. Người em (tức Bà chủ sau này) có phần lúng liếng, số đo ba vòng bốc lửa và quyến rũ (89-59-89), được một người họ hàng xa dẫn lên thành phố thi tuyển người mẫu thời trang và đậu “Thủ khoa” ngay tức thì! Còn người chị (tức người mẹ xấu số của cô bé Vũ Thị Cao Kều), thiên về ăn no vác nặng và thể lực có phần vượt trội, được người họ hàng xa này dẫn đến đầu quân ở một đội bóng chuyền, cũng trúng tuyển ngay! Khi đi dự đám tang người chị xấu số, bà chủ Công ty Thời trang đã ngay lập tức nhận thấy cô bé Vũ Thị Cao Kều chính là Ngôi sao, là Siêu mẫu của “Thế giới chân dài” trong một ngày không xa và bà liền nhận nuôi cô bé cháu sẽ “hái ra tiền” này! Bà chủ Công ty Thời trang Óng ả Tơ tằm đã hoàn toàn chính xác khi chỉ sau một tháng “làm quen” với nghề người mẫu, cô bé Cao Kều ngộc nghệch chuyên làm tạp vụ ở nhà thi đấu bóng chuyền đã như là “lột xác” trở thành một người mẫu không thua kém bất cứ siêu người mẫu đẳng cấp quốc tế nào với chiều cao 1,78 mét và số đo ba vòng huyền ảo quyến rũ: 90-60-90.
5. Bà chủ Công ty Thời trang Óng ả Tơ tằm quả là người tài sắc vẹn toàn: Công ty Thời trang của bà đã vượt ra khỏi biên giới quốc gia và đã có thể “nói chuyện tay đôi” với các siêu cường Thời trang trên thế giới; về nhan sắc, tuy bà chủ đã gần kề bốn chục, nhưng khi tiếp xúc với bà, không ai có thể đoán chính xác tuổi bà và hầu như không có một đại gia nào là không bị bà hút hồn!...
Với phần lớn các cô gái người mẫu chân dài, sau khi đã đạt được một thứ hạng nào đó có giá trong “Làng Thời trang” thì kiếm một ông chồng Đại gia đặng tận hưởng cuộc sống gia đình… Song, bà chủ Công ty Thời trang Óng ả Tơ tằm lại không thích như vậy, mà bà muốn hai cụm từ “Đại gia” và “Siêu người mẫu chân dài” phải nhập làm một trong con người bà, tức bà sẽ vừa là Đại gia, vừa là siêu người mẫu chân dài! Và phải thừa nhận rằng, cho đến lúc này, bà đã làm được điều đó! Còn chuyện tình cảm, tức Tình yêu rồi chồng con, bà chủ Công ty Óng ả quan niệm rất thoáng: thấy thích ai thì “quan hệ”, hết thích thì chia tay! Không hiểu vì lý do gì, bà chưa hề thấy thực sự yêu ai, khi thấy người ta yêu nhau đắm đuối, mê say và có thể chết vì nhau thì bà không hiểu nổi tại sao lại như thế? Nhiều người nói bà bị “chai sạn” trong quan hệ nam nữ nên lãnh cảm với chữ Tình yêu, bà thấy cũng đúng phần nào.
Từ khi có cô cháu tức Vũ Thị Cao Kều mà bà chủ đã đổi tên cho thành Vũ Thị Kiều Nữ, về Công ty, hai dì cháu không dời nhau nửa bước…Vào những lúc yên tĩnh chỉ có hai dì cháu, bà chủ mê mải ngắm nhìn thân thể nõn nà, nở nang với những dường cong huyền ảo của cô cháu, bà cứ thấy trong người từ từ dâng lên một cảm giác kỳ lạ, khó tả. Và cho đến lúc cái cảm giác kỳ lạ, khó tả ấy xuất hiện thường xuyên, liên tục thì bà mới biết rằng bà đã có tình yêu đồng tính với cô cháu gái! Khi cái cảm giác kỳ lạ ấy dâng trào mạnh như sóng thần thì bà chủ không chỉ nhìn ngắm nữa mà ôm ghì lấy Kiều Nữ rồi hôn lên khắp người cô gái một cách cuồng nhiệt. Lúc đầu, mỗi lần bà chủ vừa ôm lấy Kiều Nữ, trong đầu cô vụt hiện lên hình ảnh bị người quản lý nhà thi đấu đè lên người định cưỡng bức, lập tức cô ngất xỉu, nhưng khi thấy cô ngất xỉu, bà chủ lại tiếp tục hôn hít, nắn bóp khắp người cô khiến cô từ từ hồi tỉnh và có cảm giác thích thú! Vài lần sau đó thì cô bé Kiều Nữ có cảm giác thích thú thực sự và cô để mặc bà dì muốn làm gì thì làm…
6. Lúc đầu, người ta còn xì xào bàn tán, “nói nhỏ với nhau” về cái chuyện “Đồng tính luyến ái” của hai dì, cháu cô bé Kiều Nữ. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau thì không còn là chuyện bí mật nữa.
Trước sự kiện này, phái nữ thì nói: “Thân hình cô bé Kiều Nữ đẹp đến từng milimet thì bà dì mê đắm là phải thôi! Thi thoảng, sau mỗi lần trình diễn thời trang, tôi lại nhào tới xin chữ ký và cố nắm lấy bàn tay, rồi cánh tay cô ta mà cũng thấy đê mê cả mấy ngày!”
Phái nam, nhất là mấy đại gia đã đưa cô bé vào “tầm ngắm” thì suýt xoa: “Thật là phí của giời! Đẹp mê hồn như thế, quyến rũ không thể cưỡng nổi như thế mà lại rơi vào tay bà dì độc thân! Chẳng lẽ toàn những anh tài tuấn kiệt như chúng ta, điều khiển được cả Thần tài mà lại đành ngồi bó tay thúc thủ, giương mắt ếch ra mà nhìn thế sao?”. Một đại gia khác nổi tiếng “sát gái” hùng hồn tiếp lời: “Phải hành động ngay, hành động như Đội đặc nhiệm phản ứng nhanh! Các huynh gom hết “vũ khí, đạn dược” vào đây, chỉ sau ba ngày sẽ có kết quả!”. Một đại gia khác nổi tiếng gian hùng như Tào Tháo, cười phá lên một hồi rồi nói: “Thế mà cũng mang danh “sát gái”! Để đó cho tôi, chỉ một ngày là có kết quả!”…Và quả nhiên, vị đại gia gian hùng như Tào Tháo đã thực hiện được mưu gian: sau một ngày bám đuôi, đã dụ được bà dì vào một khách sạn 5 sao và sau khi cho bà Dì nhấp một ngụm rượu thuốc mê đã “làm việc hội đồng” khiến cho bà dì bần thần cả người một tuần liền, và sau đó thì quên béng đi chuyện Đồng tính mà cặp kè cùng một lúc đến ba “phi công trẻ”!
Ở đời, có những sự kiện, sự việc xảy ra bất ngờ và trùng hợp một cách ngẫu nhiên với ý muốn (thường là mong manh, ít có cơ sở thành hiện thực) của ai đó và thường là khó tin, khó có thể xảy ra. Song, thực ra “Ngẫu nhiên” nó cũng có quy luật riêng của nó và trong Toán học (chuyên ngành Xác suất) người ta đã xây dựng hẳn lý thuyết “Quy luật của Ngẫu nhiên”. Sự việc tiếp theo đây thuộc “Quy luật của Ngẫu nhiên”.
Đúng vào cái ngày bà dì của Kiều Nữ sa bẫy của Đại gia gian hùng thì cái anh chàng cùng trong đội lau chùi sàn bóng với Kiều Nữ năm xưa, giờ đã là cầu thủ chủ chốt của một đội bóng chuyền, đã đến tìm Kiều Nữ để mời cô xem đội của anh ta đánh trận chung kết của một giải bóng chuyền Quốc tế. Khi gặp lại “đồng nghiệp” cũ lại được xem một trận đấu bóng chuyền tuyệt vời, những kỷ niệm tuổi thơ tuy gian khổ nhưng tuyệt đẹp của Kiều Nữ ào ạt bay về, khiến cô như quên đi mình đang là siêu người mẫu Thời trang chân dài!
Sau buổi thi đấu, trong khi phần lớn đội bóng kéo nhau đi ăn mừng chiến thắng thì anh chàng “đồng nghiệp” cũ của Kiều Nữ và hai cầu thủ thân thiết của anh ta, ở lại Nhà thi đấu, cùng với Kiều Nữ là bốn người , chia làm hai đội, đấu đến cả chục hiệp mà không phân thắng bại! Ba cầu thủ bóng chuyền cấp kiện tướng kia cùng kinh ngạc tột độ khi thấy Kiều Nữ càng chơi càng xuất sắc và mọi động tác đỡ bóng, chuyền bóng và đập bóng của cô không khác gì một cầu thủ bóng chuyền nhà nghề!
7. Sau khi đưa bà Dì của Kiều Nữ vào bẫy, mấy đại gia kia không thể nào tìm thấy Kiều Nữ vì họ không bao giờ lại có thể nghĩ rằng Kiều Nữ đã đầu quân vào một đội bóng chuyền danh tiếng và các cô gái ở đây cũng là chủ sở hữu của những cặp chân dài miên man!
Sài Gòn, 2008-2009
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCHĐỖ NGỌC THẠCH - NHÀ VĂN - Thư viện
NHÀ VĂN ĐỖ NGỌC THẠCH
Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Phú Thọ. Ông đã tham gia quân đội từ 1966 đến 1970. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường đại học Tổng hợp Hà Nội năm 1976. Làm công tác giảng dạy, nghiên cứu văn học, biên tập viên báo chí tại các cơ quan: Trường Dự bị đại học Dân tộc Trung ương, Viện Nghiên cứu văn học, Tạp chí Nghiên cứu Nghệ thuật, Sở Văn hoá - thông tin tỉnh Gia Lai - Kon Tum (cũ), Báo Lao Động & Xã Hội,...
Hiện ông sống và làm việc tại Thành phố Hồ Chí Minh.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Người tạc tượng nhà mồ (tập truyện ngắn, in chung - NXB Văn hóa - Dân tộc, 1986)
- Quà tặng tuổi hai mươi (tập truyện ngắn, NXB Công an Nhân dân, 1994 và 2005).
Quan niệm văn học:
- "Văn học là nhân học".
TÁC PHẨM TRÊN NVTPHCM:
ẢNH TƯ LIỆU CỦA ĐỖ NGỌC THẠCH:
Hà Nội, mùa đông 1996
Truyện Ngắn
Đỗ Ngọc Thạch- Âm mưu và tình yêu 14.12.2011-22:50>> Thư viện Đỗ Ngọc Thạch
Âm mưu và tình yêu
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCH
NVTPHCM- Khi ông Hai Lộc trúng thường vụ tỉnh ủy và được làm phó bí thư đặc trách khối Lâm nông công nghiệp thì ông nghĩ ngay đến việc cất nhắc đám đệ tử. Nhờ vậy mà Tư Lợi, đang làm cán bộ văn phòng huyện ủy một huyện miền núi heo hút bỗng được điều về tỉnh giữ chức Giám đốc Sở Lâm nghiệp.
Vừa nhận chức Tư Lợi đã hoàn tất một kế hoạch thành lập mạng lưới “chân rết” trong cái ngành hái ra tiền này – người ta vẫn nói “tiền rừng bạc bể” mà!... Một trong những “chân rết” tin cẩn của Tư Lợi là Tám Danh đang làm trưởng phòng hành chính của Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản, được cất nhắc lên làm phó giám đốc Xí nghiệp phụ trách kinh doanh. Sau khi đã bố trí đệ tử thân tín vào một số vị trí trọng trách rồi, Tư Lợi bắt tay vào chiến dịch “tảo thanh” – loại trừ những kẻ “không cùng chí hướng” ra khỏi những vị trí quan trọng mà họ đang đảm nhiệm. Trong “bản đồ tác chiến” của Tư Lợi, Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản được khoanh mực đỏ đậm nét và hai cái tên được đánh dấu gạch chéo, đó là Văn Lâm giám đốc kỳ cựu của xí nghiệp và Trọng Đức một kỹ sư lâm nghiệp trẻ, mới làm phó giám đốc phụ trách kỹ thuật của Xí nghiệp được một năm .
Vào một ngày đẹp trời, Tư Lợi “phôn” cho Tám Danh lên Sở gặp riêng.
Khi Tám Danh vừa ngồi yên vị, Tư Lợi nói:
- Chúng ta không có nhiều thời gian, phải bắt tay vào việc ngay, phải ra đòn nhanh lẹ để đối phương không kịp phản ứng!
- Em xin anh Tư cho chỉ thị và phương hướng, em sẽ lên kế hoạch cụ thể!
- Phương hướng thì anh Hai đã nói với tôi và chú cùng nghe rồi mà còn hỏi hoài là cớ sao? Bằng mọi giá phải giành thắng lợi, chú không nhớ à? Còn hành động cụ thể thì chú phải khôn ngoan mà tiến hành chớ!
- Dạ thưa anh Tư, em đâu có quên lời anh Hai. Nhưng cả hai trường hợp lão Văn Lâm và thằng Trọng Đức, em thấy khó quá. Em đã nghĩ nát óc mà không bới ra được một tội gì để tố cáo chúng nó. Mà em nghe nói chúng nó được chủ tịch tỉnh tín nhiệm lắm ! Có phải không anh Tư ?
- Chuyện đó khỏi lo ! Lão chủ tịch sắp chuyển ra trung ương rồi! Còn chuyện bới ra tội thì có gì là khó ? Ai mà không có chút sơ hở? Bói ra ma quét nhà ra rác, chú không biết sao?
- Dạ thưa anh Tư, em dẫu có đần độn cũng biết như vậy chớ ! Nhưng quả là hai thằng này trong sáng như gương, chuyên môn lại giỏi vào loại nhất nhì trong tỉnh này ! Em thấy khó quá ! Anh có diệu kế gì chăng?
- Đúng là chú mày đầu óc bã đậu, ngu lâu quá: Cờ đến tay mà không biết phất!
- Dạ thưa anh Tư, em nhờ ân sủng của anh và anh Hai mà mới có hôm nay! Em có bao giờ quên đâu ạ ! Và em mong rằng anh mở mắt thêm cho em. Được gần các bậc đàn anh tài ba như anh Hai và anh Tư, em sẽ cố gắng khôn ngoan lên !
Tư Lợi cười hic hic, nhìn Tám Danh qua đôi mắt hum húp của khuôn mặt to bự và thoáng nghĩ:”Mày hơi ngu nhưng được cái trung thành với quan trên, rồi sẽ khá đấy! Nguyên cái việc mày dụ được con vợ “thơm thịt” của mày lên Sở làm “thư ký riêng” cho tao đã tỏ rõ lòng trung thành của mày rồi”. Nghĩ đến đấy, Tư Lợi lại thấy “lòng chạnh đau” khi nghĩ đến đứa con gái rượu của mình dang làm “trợ lý thư ký” cho lão Hai Lộc. Không biết con bé có thoát khỏi cái mồm rộng hoác mà hôi rình của con dê cụ ấy không? Tư Lợi nhìn Tám Danh và có cảm giác như Tám Danh cũng đang có những ý nghĩ tương tự thì ghé sát Tám Danh nói nhỏ: Anh Hai vẫn thường xuyên hỏi thăm chú và nhắn là chú phải “gác-đờ-co” cẩn thận đối với tiểu thư Cẩm Lai, nghe chưa? Không được cho bất cứ thằng nào xớ rớ đến con gái ngài phó Bí thư, rõ chưa? Ổng cưng cô nàng lắm đó! Có nghĩa là chú sẽ mất đầu như chơi đó!
Anh Tư cứ yên tâm lớn! Cô nàng về xí nghiệp là ngồi ngay cái ghế trưởng phòng kỹ thuật đẹp như cung điện. Em cho đệ tử bảo vệ ngày đêm. Xin bảo đảm là đến cái móng tay của cô nàng cũng không thể sứt mẻ!
Thế thì được!...Còn hai con nhỏ Lan và Huệ tôi “câu” từ trại phục hồi nhân phẩm ra gởi chỗ chú, thế nào rồi? Lu bu quá chưa xuống thăm chúng nó được…
Tám Danh đưa tay vuốt mặt, giụi giụi cặp mắt ốc nhồi như hé nhìn Tư Lợi qua kẽ ngón tay và nghĩ “Từ ngày mày mê mẩn với con vợ dâm đãng của tao thì còn nhớ gì đến đồ thải ấy nữa ?”. Tám Danh nốc cạn lon bia, chùi mép rồi nói :
- Báo cáo anh, từ ngày hai con điếm ấy về Xí nghiệp em lại đỏ da thắm thịt hẳn lên. Em cho chúng nó làm văn thư, cũng được việc lắm !
- Đó là những viên đạn đã lên nòng, bây giờ đến lúc phải bắn rồi đó ! Chú hiểu không ? Bắn vào ai, chú biết chưa?
Tám Danh nghệt ra một lúc rồi phá ra cười, văng cả nước miếng vào mặt Tư Lợi nhưng Tư Lợi cũng đang cười sằng sặc nên không để ý tới. Tám Danh vừa dằn cơn cười, vừa nói:
- Thưa anh Tư, quả là em ngu lâu. Vũ khí trong tay mà không biết sử dụng. Với lại, hai con nhỏ ấy cũng “thiện chiến” quá, nó làm cho em mê mẩn sinh lú lấp đi! “Mỹ nhân kế” với thằng cha kia! Được không anh Tư?
- Thằng đực nào mà không máu gái ? Chú mày cứ tiến hành như thế…như thế…Có đến thánh sống cũng phải đổ !
Một tuần sau, Tư Lợi đã nhận được đầy đủ hồ sơ về vụ “quan hệ bất chính của giám đốc Văn Lâm với hai nhân viên văn thư là Lan và Huệ”. Quyết định kỷ luật của Sở Lâm nghiệp đã được Ban tổ chức tỉnh ủy nhanh chóng phê duyệt và Văn Lâm bị gọi về giam lỏng ở tỉnh ủy để làm kiểm điểm. Đồng thời Tám Danh được cử làm quyền giám đốc Xí nghiệp khai thác và chế biến Lâm sản.
Việc giám đốc Văn Lâm đột ngột mắc khuyết điểm rồi nhanh chóng bị kỷ luật đã khiến cho Trọng Đức choáng váng . Văn Lâm xa Xí nghiệp đã ba ngày rồi mà Trọng Đức vẫn còn chưa hết bàng hoàng , ngẩn ngơ. Anh như mất đi một cái gì đó rất lớn lao, rất gần gũi. Đã ba đêm rồi anh thức trắng để suy nghĩ về sự ra đi vĩnh viễn của Văn Lâm, người giám đốc mà anh rất quý trọng, tin yêu. Đến đêm thứ tư thì cơn sốt rét bất ngờ ập đến, khiến Trọng Đức gần như mê man…Vì Trọng Đức sống độc thân ngay tại khu tập thể trong Xí nghiệp, không có người nhà chăm sóc nên Tám Danh đã cử hai nhân viên văn thư Lan và Huệ thường xuyên túc trực chăm sóc Trọng Đức. Tiêu chuẩn thuốc men của Trọng Đức cũng được chú ý đặc biệt…
Lúc ấy là gần l giờ sáng, Trọng Đức mơ màng tỉnh dậy và anh giật mình khi thấy một người đàn bà đang nằm ôm lấy mình! Anh khẽ đẩy người đàn bà đang thiu thiu ngủ ấy ra và nhận ra đó là cô Lan văn thư của xí nghiệp. Trọng Đức định ngồi dậy, nhưng không đủ sức , anh lay mạnh Lan:
Vừa nhận chức Tư Lợi đã hoàn tất một kế hoạch thành lập mạng lưới “chân rết” trong cái ngành hái ra tiền này – người ta vẫn nói “tiền rừng bạc bể” mà!... Một trong những “chân rết” tin cẩn của Tư Lợi là Tám Danh đang làm trưởng phòng hành chính của Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản, được cất nhắc lên làm phó giám đốc Xí nghiệp phụ trách kinh doanh. Sau khi đã bố trí đệ tử thân tín vào một số vị trí trọng trách rồi, Tư Lợi bắt tay vào chiến dịch “tảo thanh” – loại trừ những kẻ “không cùng chí hướng” ra khỏi những vị trí quan trọng mà họ đang đảm nhiệm. Trong “bản đồ tác chiến” của Tư Lợi, Xí nghiệp khai thác và chế biến lâm sản được khoanh mực đỏ đậm nét và hai cái tên được đánh dấu gạch chéo, đó là Văn Lâm giám đốc kỳ cựu của xí nghiệp và Trọng Đức một kỹ sư lâm nghiệp trẻ, mới làm phó giám đốc phụ trách kỹ thuật của Xí nghiệp được một năm .
Vào một ngày đẹp trời, Tư Lợi “phôn” cho Tám Danh lên Sở gặp riêng.
Khi Tám Danh vừa ngồi yên vị, Tư Lợi nói:
- Chúng ta không có nhiều thời gian, phải bắt tay vào việc ngay, phải ra đòn nhanh lẹ để đối phương không kịp phản ứng!
- Em xin anh Tư cho chỉ thị và phương hướng, em sẽ lên kế hoạch cụ thể!
- Phương hướng thì anh Hai đã nói với tôi và chú cùng nghe rồi mà còn hỏi hoài là cớ sao? Bằng mọi giá phải giành thắng lợi, chú không nhớ à? Còn hành động cụ thể thì chú phải khôn ngoan mà tiến hành chớ!
- Dạ thưa anh Tư, em đâu có quên lời anh Hai. Nhưng cả hai trường hợp lão Văn Lâm và thằng Trọng Đức, em thấy khó quá. Em đã nghĩ nát óc mà không bới ra được một tội gì để tố cáo chúng nó. Mà em nghe nói chúng nó được chủ tịch tỉnh tín nhiệm lắm ! Có phải không anh Tư ?
- Chuyện đó khỏi lo ! Lão chủ tịch sắp chuyển ra trung ương rồi! Còn chuyện bới ra tội thì có gì là khó ? Ai mà không có chút sơ hở? Bói ra ma quét nhà ra rác, chú không biết sao?
- Dạ thưa anh Tư, em dẫu có đần độn cũng biết như vậy chớ ! Nhưng quả là hai thằng này trong sáng như gương, chuyên môn lại giỏi vào loại nhất nhì trong tỉnh này ! Em thấy khó quá ! Anh có diệu kế gì chăng?
- Đúng là chú mày đầu óc bã đậu, ngu lâu quá: Cờ đến tay mà không biết phất!
- Dạ thưa anh Tư, em nhờ ân sủng của anh và anh Hai mà mới có hôm nay! Em có bao giờ quên đâu ạ ! Và em mong rằng anh mở mắt thêm cho em. Được gần các bậc đàn anh tài ba như anh Hai và anh Tư, em sẽ cố gắng khôn ngoan lên !
Tư Lợi cười hic hic, nhìn Tám Danh qua đôi mắt hum húp của khuôn mặt to bự và thoáng nghĩ:”Mày hơi ngu nhưng được cái trung thành với quan trên, rồi sẽ khá đấy! Nguyên cái việc mày dụ được con vợ “thơm thịt” của mày lên Sở làm “thư ký riêng” cho tao đã tỏ rõ lòng trung thành của mày rồi”. Nghĩ đến đấy, Tư Lợi lại thấy “lòng chạnh đau” khi nghĩ đến đứa con gái rượu của mình dang làm “trợ lý thư ký” cho lão Hai Lộc. Không biết con bé có thoát khỏi cái mồm rộng hoác mà hôi rình của con dê cụ ấy không? Tư Lợi nhìn Tám Danh và có cảm giác như Tám Danh cũng đang có những ý nghĩ tương tự thì ghé sát Tám Danh nói nhỏ: Anh Hai vẫn thường xuyên hỏi thăm chú và nhắn là chú phải “gác-đờ-co” cẩn thận đối với tiểu thư Cẩm Lai, nghe chưa? Không được cho bất cứ thằng nào xớ rớ đến con gái ngài phó Bí thư, rõ chưa? Ổng cưng cô nàng lắm đó! Có nghĩa là chú sẽ mất đầu như chơi đó!
Anh Tư cứ yên tâm lớn! Cô nàng về xí nghiệp là ngồi ngay cái ghế trưởng phòng kỹ thuật đẹp như cung điện. Em cho đệ tử bảo vệ ngày đêm. Xin bảo đảm là đến cái móng tay của cô nàng cũng không thể sứt mẻ!
Thế thì được!...Còn hai con nhỏ Lan và Huệ tôi “câu” từ trại phục hồi nhân phẩm ra gởi chỗ chú, thế nào rồi? Lu bu quá chưa xuống thăm chúng nó được…
Tám Danh đưa tay vuốt mặt, giụi giụi cặp mắt ốc nhồi như hé nhìn Tư Lợi qua kẽ ngón tay và nghĩ “Từ ngày mày mê mẩn với con vợ dâm đãng của tao thì còn nhớ gì đến đồ thải ấy nữa ?”. Tám Danh nốc cạn lon bia, chùi mép rồi nói :
- Báo cáo anh, từ ngày hai con điếm ấy về Xí nghiệp em lại đỏ da thắm thịt hẳn lên. Em cho chúng nó làm văn thư, cũng được việc lắm !
- Đó là những viên đạn đã lên nòng, bây giờ đến lúc phải bắn rồi đó ! Chú hiểu không ? Bắn vào ai, chú biết chưa?
Tám Danh nghệt ra một lúc rồi phá ra cười, văng cả nước miếng vào mặt Tư Lợi nhưng Tư Lợi cũng đang cười sằng sặc nên không để ý tới. Tám Danh vừa dằn cơn cười, vừa nói:
- Thưa anh Tư, quả là em ngu lâu. Vũ khí trong tay mà không biết sử dụng. Với lại, hai con nhỏ ấy cũng “thiện chiến” quá, nó làm cho em mê mẩn sinh lú lấp đi! “Mỹ nhân kế” với thằng cha kia! Được không anh Tư?
- Thằng đực nào mà không máu gái ? Chú mày cứ tiến hành như thế…như thế…Có đến thánh sống cũng phải đổ !
Một tuần sau, Tư Lợi đã nhận được đầy đủ hồ sơ về vụ “quan hệ bất chính của giám đốc Văn Lâm với hai nhân viên văn thư là Lan và Huệ”. Quyết định kỷ luật của Sở Lâm nghiệp đã được Ban tổ chức tỉnh ủy nhanh chóng phê duyệt và Văn Lâm bị gọi về giam lỏng ở tỉnh ủy để làm kiểm điểm. Đồng thời Tám Danh được cử làm quyền giám đốc Xí nghiệp khai thác và chế biến Lâm sản.
Việc giám đốc Văn Lâm đột ngột mắc khuyết điểm rồi nhanh chóng bị kỷ luật đã khiến cho Trọng Đức choáng váng . Văn Lâm xa Xí nghiệp đã ba ngày rồi mà Trọng Đức vẫn còn chưa hết bàng hoàng , ngẩn ngơ. Anh như mất đi một cái gì đó rất lớn lao, rất gần gũi. Đã ba đêm rồi anh thức trắng để suy nghĩ về sự ra đi vĩnh viễn của Văn Lâm, người giám đốc mà anh rất quý trọng, tin yêu. Đến đêm thứ tư thì cơn sốt rét bất ngờ ập đến, khiến Trọng Đức gần như mê man…Vì Trọng Đức sống độc thân ngay tại khu tập thể trong Xí nghiệp, không có người nhà chăm sóc nên Tám Danh đã cử hai nhân viên văn thư Lan và Huệ thường xuyên túc trực chăm sóc Trọng Đức. Tiêu chuẩn thuốc men của Trọng Đức cũng được chú ý đặc biệt…
Lúc ấy là gần l giờ sáng, Trọng Đức mơ màng tỉnh dậy và anh giật mình khi thấy một người đàn bà đang nằm ôm lấy mình! Anh khẽ đẩy người đàn bà đang thiu thiu ngủ ấy ra và nhận ra đó là cô Lan văn thư của xí nghiệp. Trọng Đức định ngồi dậy, nhưng không đủ sức , anh lay mạnh Lan:
- Cô Lan!...Cô Lan!...
Lan bừng tỉnh. Cô mỉm cười nhìn Trọng Đức, nói:
- Ôi, anh mê sảng dữ quá!...Anh thấy đỡ mệt chưa?
- Tại sao cô lại nằm với tôi? Cô dậy ngay! Không thể bậy bạ như thế này được!
- À, đó là em mệt quá nên ngủ thiếp đi mất!
Lan vừa ngồi dậy vừa nói:
- Em pha sữa cho anh uống nhé, em được giao nhiệm vụ chăm sóc anh đó!
Chỉ một lúc, Lan đã đưa cho Trọng Đức ly sữa hột gà nóng hổi và đỡ anh dậy. Uống hết ly sữa, Trọng Đức thấy tỉnh táo đôi chút. Nhìn khuôn mặt xinh xắn, phúc hậu và thân hình cân đối, nở nang của Lan, anh không hiểu vì lẽ gì mà cô gái còn rất nhiều dáng nét thôn quê này lại đi vào con đường bán thân ô nhục. Trong ý thức, anh vốn rất xa lạ với cái danh từ “gái điếm” và từ khi Lan và Huệ về làm văn thư ở xí nghiệp anh cũng rất hạn chế sự tiếp xúc với hai cô văn thư “tình nhân” của ông Tám Danh này, đôi lúc anh còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng nay nhìn Lan dịu dàng chăm sóc phục vụ mình, anh lại nghĩ đây là một cô Lan khác!...Lan cầm ly thuốc (thực ra là rượu bổ sâm quy tinh đặc biệt) đến ngồi cạnh Trọng Đức, nhẹ nhàng nói :
- Anh gần khỏe rồi đó ! Anh uống ly thuốc này đi !
Lan cầm ly kề vào miệng Trọng Đức và anh có cảm giác mình như một cậu bé bệnh nhân ngoan ngoãn trước cô bác sĩ dịu dàng ! …Trọng Đức đã tỉnh táo hẳn, với bản chất nhân hậu anh nhìn Lan bằng ánh mắt biết ơn, đầy thiện cảm. Nhưng nghĩ lại lúc Lan đang nằm ôm lấy mình mà ngủ, Trọng Đức lại thấy bối rối, muốn tìm lời trách mắng cái sự sàm sỡ ấy của Lan nhưng anh chưa biết nói thế nào. Lan như phần nào đoán được tâm trạng của Trọng Đức, cô mỉm cười, nhẹ kéo anh nằm xuống và nói :
- Thôi anh nằm nghỉ đi, nghĩ ngợi làm gì cho mệt!
Trọng Đức chưa kịp phản ứng gì thì Lan đã kéo anh nằm xuống giýờng và nằm xuống theo, ôm lấy anh mà nói :
- Anh Ðức! Anh ðừng ðuổi em!... Anh hãy thương em, đời em khổ lắm!
Trọng Đức muốn vùng dậy đẩy Lan ra nhưng cô đã ôm ghì lấy anh, giọng thổn thức :
- Anh Đức!... Anh có thể khinh ghét em, nhưng em thương anh! Anh hãy nghe em nói đây: Anh thương lấy em một lần này thôi, em sẽ đội ơn anh suốt đời !
- Buông tôi ra! Cô Lan, tôi không thể làm như thế ! Nếu cô thương tôi thì cô hãy ngồi dậy, chúng ta sẽ nói chuyện!
- Anh Đức!... Em sẽ tiết lộ cho anh một bí mật : Người ta muốn dùng em để hại anh như đã hại ông Văn Lâm ! Nhưng vì em kính trọng anh, em thương anh nên em sẽ không nghe lời họ!
Trọng Đức nghe nói vậy thì sởn gai ốc, bủn rủn chân tay. Nhưng Lan đã lại ôm ghì lấy anh, hôn tới tấp vào mặt anh rồi nói :
- Anh đừng sợ! Người ta đưa em máy chụp hình, máy ghi âm nhưng em giấu đi rồi ! Em không nghe lời họ, cho nên chúng em sẽ trốn khỏi đây!
Lan bừng tỉnh. Cô mỉm cười nhìn Trọng Đức, nói:
- Ôi, anh mê sảng dữ quá!...Anh thấy đỡ mệt chưa?
- Tại sao cô lại nằm với tôi? Cô dậy ngay! Không thể bậy bạ như thế này được!
- À, đó là em mệt quá nên ngủ thiếp đi mất!
Lan vừa ngồi dậy vừa nói:
- Em pha sữa cho anh uống nhé, em được giao nhiệm vụ chăm sóc anh đó!
Chỉ một lúc, Lan đã đưa cho Trọng Đức ly sữa hột gà nóng hổi và đỡ anh dậy. Uống hết ly sữa, Trọng Đức thấy tỉnh táo đôi chút. Nhìn khuôn mặt xinh xắn, phúc hậu và thân hình cân đối, nở nang của Lan, anh không hiểu vì lẽ gì mà cô gái còn rất nhiều dáng nét thôn quê này lại đi vào con đường bán thân ô nhục. Trong ý thức, anh vốn rất xa lạ với cái danh từ “gái điếm” và từ khi Lan và Huệ về làm văn thư ở xí nghiệp anh cũng rất hạn chế sự tiếp xúc với hai cô văn thư “tình nhân” của ông Tám Danh này, đôi lúc anh còn tỏ ra khinh bỉ, nhưng nay nhìn Lan dịu dàng chăm sóc phục vụ mình, anh lại nghĩ đây là một cô Lan khác!...Lan cầm ly thuốc (thực ra là rượu bổ sâm quy tinh đặc biệt) đến ngồi cạnh Trọng Đức, nhẹ nhàng nói :
- Anh gần khỏe rồi đó ! Anh uống ly thuốc này đi !
Lan cầm ly kề vào miệng Trọng Đức và anh có cảm giác mình như một cậu bé bệnh nhân ngoan ngoãn trước cô bác sĩ dịu dàng ! …Trọng Đức đã tỉnh táo hẳn, với bản chất nhân hậu anh nhìn Lan bằng ánh mắt biết ơn, đầy thiện cảm. Nhưng nghĩ lại lúc Lan đang nằm ôm lấy mình mà ngủ, Trọng Đức lại thấy bối rối, muốn tìm lời trách mắng cái sự sàm sỡ ấy của Lan nhưng anh chưa biết nói thế nào. Lan như phần nào đoán được tâm trạng của Trọng Đức, cô mỉm cười, nhẹ kéo anh nằm xuống và nói :
- Thôi anh nằm nghỉ đi, nghĩ ngợi làm gì cho mệt!
Trọng Đức chưa kịp phản ứng gì thì Lan đã kéo anh nằm xuống giýờng và nằm xuống theo, ôm lấy anh mà nói :
- Anh Ðức! Anh ðừng ðuổi em!... Anh hãy thương em, đời em khổ lắm!
Trọng Đức muốn vùng dậy đẩy Lan ra nhưng cô đã ôm ghì lấy anh, giọng thổn thức :
- Anh Đức!... Anh có thể khinh ghét em, nhưng em thương anh! Anh hãy nghe em nói đây: Anh thương lấy em một lần này thôi, em sẽ đội ơn anh suốt đời !
- Buông tôi ra! Cô Lan, tôi không thể làm như thế ! Nếu cô thương tôi thì cô hãy ngồi dậy, chúng ta sẽ nói chuyện!
- Anh Đức!... Em sẽ tiết lộ cho anh một bí mật : Người ta muốn dùng em để hại anh như đã hại ông Văn Lâm ! Nhưng vì em kính trọng anh, em thương anh nên em sẽ không nghe lời họ!
Trọng Đức nghe nói vậy thì sởn gai ốc, bủn rủn chân tay. Nhưng Lan đã lại ôm ghì lấy anh, hôn tới tấp vào mặt anh rồi nói :
- Anh đừng sợ! Người ta đưa em máy chụp hình, máy ghi âm nhưng em giấu đi rồi ! Em không nghe lời họ, cho nên chúng em sẽ trốn khỏi đây!
- Vậy sao các cô không trốn ngay đi ? Các cô sẽ trốn đi đâu ?
- Chúng em sẽ về quê ở tỉnh N. Sẽ chẳng ai tìm thấy chúng em cả ! Nhưng trước khi trốn đi, em muốn có con với anh, anh là người tốt lắm, giỏi lắm, em thương anh lắm!...
Trọng Đức muốn nói, muốn đẩy Lan ra để ngồi dậy nhưng Lan đã ghì chặt lấy anh. Sức nóng từ thân thể căng tròn của Lan như đã phá tan mọi ý thức phản kháng của Trọng Đức. Rồi anh có cảm giác như có những luồng điện chạy trong người …
Sáng hôm sau, tin hai cô văn thư Lan và Huệ đã bỏ trốn khỏi xí nghiệp đã khiến cho Tám Danh rụng rời chân tay. Ông ta tức tốc phóng lên Sở gặp Tư Lợi. Sau một hồi suy nghĩ, Tư Lợi nói :
- Thua keo này bày keo khác! Nhất định phải đưa thằng Trọng Đức vào bẫy! Chú ngồi đây để tôi tới thỉnh thị anh Hai Lộc. Ông đa mưu như Tào Tháo ấy!
Không đầy 15 phút Tư Lợi đã trở lại, ghé tai Tám Danh nói nhỏ:
- Anh Hai cho phép sử dụng cô con gái cưng Cẩm Lai vào kế hoạch mỹ nhân kế! Chú phải khéo dụ cô nàng tới thăm thằng Đức. Chỉ cần hai người đứng kề cạnh nhau là chúng ta ập vô chụp hình và bắt quả tang quan hệ bất chính chứ không cần phải tới đoạn phim “con heo” như đối với lão Văn Lâm!
- Nhưng như vậy sao đủ bằng cớ kết tội? - Tám Danh hỏi .
- Chú mày sao ngu lâu nữa rồi ! Cô nàng là loại cành vàng lá ngọc, chỉ cần chạm vô tà áo là đủ mất đầu rồi!...
Nhưng kế hoạch “mỹ nhân kế” của Tư Lợi và Tám Danh đã không được Cẩm Lai ủng hộ mà cô còn muốn tố cáo cái trò đê tiện của thầy trò Tư Lợi. Khi Tám Danh vừa hé mồm nói Cẩm Lai đến thăm sức khỏe Trọng Đức, cô đã đọc ngay được ý đồ của Tám Danh. Vốn có cảm tình với ông giám đốc cũ Văn Lâm, Cẩm Lai đã hình dung ra toàn bộ “kế hoạch mỹ nhân kế” của Tám Danh và cô giận sôi người lên khi nghĩ rằng họ đã muốn sử dụng mình vào âm mưu đó để hại Trọng Đức – người mà cô cũng rất kính nể. Càng nghĩ cô càng thương ông Văn Lâm, thương Trọng Đức và càng oán giận ông Hai Lộc, người cha yêu quý thuở ấu thơ, vì cô biết quá rõ ông Tư Lợi, ông Tám Danh và một số kẻ bất tài và xấu xa khác lại là những người thân cận của cha mình. Cẩm Lai quyết định viết một bức thư nói rõ toàn bộ sự thật đen tối của “kế hoạch mỹ nhân kế” cho Trọng Đức biết để anh đề phòng. Nhưng, khi người cầm thư của Cẩm Lai đến phòng Trọng Đức thì chỉ thấy một mẩu giấy của Trọng Đức để lại như sau : “Tôi không thể làm việc ở trong một cái tổ quỷ! Những người có lương tri hãy đưa bọn Tư Lợi, Tám Danh... ra ánh sáng và phục hồi danh dự cho người cán bộ đảng viên chân chính là bác Văn Lâm! Ký tên: Trọng Đức”.
- Chúng em sẽ về quê ở tỉnh N. Sẽ chẳng ai tìm thấy chúng em cả ! Nhưng trước khi trốn đi, em muốn có con với anh, anh là người tốt lắm, giỏi lắm, em thương anh lắm!...
Trọng Đức muốn nói, muốn đẩy Lan ra để ngồi dậy nhưng Lan đã ghì chặt lấy anh. Sức nóng từ thân thể căng tròn của Lan như đã phá tan mọi ý thức phản kháng của Trọng Đức. Rồi anh có cảm giác như có những luồng điện chạy trong người …
Sáng hôm sau, tin hai cô văn thư Lan và Huệ đã bỏ trốn khỏi xí nghiệp đã khiến cho Tám Danh rụng rời chân tay. Ông ta tức tốc phóng lên Sở gặp Tư Lợi. Sau một hồi suy nghĩ, Tư Lợi nói :
- Thua keo này bày keo khác! Nhất định phải đưa thằng Trọng Đức vào bẫy! Chú ngồi đây để tôi tới thỉnh thị anh Hai Lộc. Ông đa mưu như Tào Tháo ấy!
Không đầy 15 phút Tư Lợi đã trở lại, ghé tai Tám Danh nói nhỏ:
- Anh Hai cho phép sử dụng cô con gái cưng Cẩm Lai vào kế hoạch mỹ nhân kế! Chú phải khéo dụ cô nàng tới thăm thằng Đức. Chỉ cần hai người đứng kề cạnh nhau là chúng ta ập vô chụp hình và bắt quả tang quan hệ bất chính chứ không cần phải tới đoạn phim “con heo” như đối với lão Văn Lâm!
- Nhưng như vậy sao đủ bằng cớ kết tội? - Tám Danh hỏi .
- Chú mày sao ngu lâu nữa rồi ! Cô nàng là loại cành vàng lá ngọc, chỉ cần chạm vô tà áo là đủ mất đầu rồi!...
Nhưng kế hoạch “mỹ nhân kế” của Tư Lợi và Tám Danh đã không được Cẩm Lai ủng hộ mà cô còn muốn tố cáo cái trò đê tiện của thầy trò Tư Lợi. Khi Tám Danh vừa hé mồm nói Cẩm Lai đến thăm sức khỏe Trọng Đức, cô đã đọc ngay được ý đồ của Tám Danh. Vốn có cảm tình với ông giám đốc cũ Văn Lâm, Cẩm Lai đã hình dung ra toàn bộ “kế hoạch mỹ nhân kế” của Tám Danh và cô giận sôi người lên khi nghĩ rằng họ đã muốn sử dụng mình vào âm mưu đó để hại Trọng Đức – người mà cô cũng rất kính nể. Càng nghĩ cô càng thương ông Văn Lâm, thương Trọng Đức và càng oán giận ông Hai Lộc, người cha yêu quý thuở ấu thơ, vì cô biết quá rõ ông Tư Lợi, ông Tám Danh và một số kẻ bất tài và xấu xa khác lại là những người thân cận của cha mình. Cẩm Lai quyết định viết một bức thư nói rõ toàn bộ sự thật đen tối của “kế hoạch mỹ nhân kế” cho Trọng Đức biết để anh đề phòng. Nhưng, khi người cầm thư của Cẩm Lai đến phòng Trọng Đức thì chỉ thấy một mẩu giấy của Trọng Đức để lại như sau : “Tôi không thể làm việc ở trong một cái tổ quỷ! Những người có lương tri hãy đưa bọn Tư Lợi, Tám Danh... ra ánh sáng và phục hồi danh dự cho người cán bộ đảng viên chân chính là bác Văn Lâm! Ký tên: Trọng Đức”.
Khi trên tờ báo công an của tỉnh đăng tin “Lệnh truy nã đặc biệt “ đối với “tội phạm nguy hiểm” Trọng Đức thì Cẩm Lai bị “sốc” khá mạnh: Hệ thần kinh của cô như có một sự xáo trộn, sắp xếp lại các tế bào thần kinh! Cô như trở thành một người hoàn toàn khác. Cô âm thầm theo dõi mọi hành đông của cha mình cùng những người thân tín của ông. Và khi cô có đủ “tang chứng, vật chứng” để có thể kết luận người cha của mình là một kiểu “Bố già Mafia” thì cô quyết định đi tìm Trọng Đức. Vì Cẩm Lai không hề biết rằng Trọng Đức đã đến quê Lan để tìm cô nên cuộc tìm kiếm của Cẩm Lai thật vô vọng. Tuy thế, Cẩm Lai vẫn không hề từ bỏ ý định đi tìm Trọng Đúc vì cô linh cảm rằng số phận cô đã gắn vào cuộc đời Trọng Đức…
Trọng Đức có tìm thấy Lan hay không và Cẩm Lai có tìm thấy Trọng Đức hay không, truyện ngắn này chưa thể trả lời hai câu hỏi đó!
TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCHTrọng Đức có tìm thấy Lan hay không và Cẩm Lai có tìm thấy Trọng Đức hay không, truyện ngắn này chưa thể trả lời hai câu hỏi đó!
nguồn: nhavantphcm.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét