ĐẢ LONG BÀO
Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
1.Đả Long bào
Chuyện xưa, có ông Vua nọ phạm tội phải bị
đánh trăm gậy, Vua muốn làm gương cho thiên hạ, nói với Thừa tướng cứ theo phép
nước mà làm. Thừa tướng không dám đánh vua, bèn nghĩ ra kế “Đả Long bào”, tức
lấy Long bào của Vua ra sai lính đánh trăm gậy. Mọi người ai cũng khen Thừa
tướng xử lý giỏi. Lần khác, Vua phạm vào tội đáng chém đầu, sai Thừa tướng cứ
làm theo Luật pháp. Thừa tướng sai người làm một con Rồng bằng giấy bồi, sơn
son thếp vàng đẹp hơn Rồng thật, rồi sai đao phủ chém đầu con Rồng đó, gọi là
“Trảm thủ Rồng”. Ai cũng khen Thừa tướng tài giỏi, Vua thưởng cho tiền bạc, Lụa
là không biết bao nhiêu mà kể.
Chuyện nay, có ông quan nọ từ khi được thăng
chức lên đứng đầu hàng tỉnh, thiên hạ đua nhau tới chúc mừng, đông như đi trẩy
hội. Riêng vợ quan không thấy mừng mà rất lo, nói với hai người con lớn: “Chúng
bay, một người thì làm cho ta một trăm cái áo giống hệt cái bố mày mặc ngày
nhậm chức, một người thì làm cho ta một trăm cái hình nhân giống hệt bố mày
ngày nhậm chức!”. Hai người con mới nghe không hiểu ra sao, ngỡ mẹ mình bị tâm
thần, liền cho gọi Bác sĩ. Người mẹ mới chậm rãi nói: “Sao các con của mẹ chậm
hiểu thế, có nhớ chuyện “Đả Long bào” và “Trảm thủ Rồng” ngày xưa không?”. Hai
người con nghe Mẹ nói vậy thì hiểu ngay tính chất nghiêm trọng của vấn đề, vội
đi làm ngay theo lời mẹ.
2.Đại gia câu cá
Hồ Long tuyền được qui hoạch làm nơi câu cá
giải trí cho các đại gia, quan chức hàng đầu của tỉnh. Người quản lý khu hồ cho
làm mấy cái lều ngồi câu quanh hồ thật đẹp, còn cá thì cho thả toàn cá loại đồ
chơi bằng nhựa của con nít, cần câu cũng là thứ đồ chơi con nít, riêng lưỡi câu
thì chỉ là một cái que nhựa nhỏ như cái tăm, vì thế người quản lý thu được món
tiền lớn là tiền cho thả và chăm sóc cá thật. Vợ người quản lý lo lắng nói với
chồng: “Ông làm vậy không sợ bị chém đầu à? Để các sếp và các đại gia câu cá
nhựa như con nít, lại còn làm lưỡi câu thẳng đơ thì cá nhựa cũng không câu
được, vậy là sao?”. Người quản lý tủm tỉm cười rồi nói nhỏ: “Bà không biết
chuyện Thái Công Lã Vọng câu cá thời xưa sao? Ông ta ngồi như là câu cá nhưng thực
ra đang câu người, tức cha con Văn Vương đó. Các sếp và đại gia ngày này đi câu
cá kỳ thực là đi câu người đẹp, tức các Hoa hậu, Á hậu, hoa khôi, người mẫu
chân dài. Bà có giỏi thì tuyển về đây cho tôi khoảng trăm em chân dài, nhớ là
phải lấy số đo ba vòng theo chuẩn quốc tế, chúng ta cứ gọi là giàu to! Họ câu
người còn chúng ta câu tiền!”. Người vợ nghe chưa hết câu đã hiểu ngay vấn đế,
tức thì đi tuyển… “cá chân dài”!
3. Chuyện song sinh
Người chồng nọ là quan chức hàng đầu cấp
tỉnh, thường phải xa nhà nhiều ngày nên không yên tâm với cô vợ trẻ đẹp đã từng
đội vương miện Hoa hậu của tỉnh. Viên thư ký thấy Sếp lo lắng vậy bèn hiến kế:
“Tôi có quen một võ sư, bảo hắn cho hai đệ tử trung thành đến, vừa bảo vệ phu
nhân, vừa đề phòng trộm cướp, nhất cử lưỡng tiện”. Quan Sếp nghe theo, viên thư
ký đến gặp võ sư, chọn được hai võ sĩ có tướng mạo rất chân thật, giao cho
nhiệm vụ bảo vệ phu nhân của Sếp.
Một thời gian sau, phu nhân sinh hạ được một
cặp song sinh, cực kỳ khỏe mạnh, mới một tuổi đã chạy nhanh hơn gió, như là
khinh công, hai tuổi đã biết múa võ như một võ sĩ đai đen. Quan Sếp thấy vậy
thì nói với viên thư ký: “Xem chừng kế sách thuê vệ sĩ của anh không xong, có
vẻ như là nuôi ong tay áo, hai đứa bé rất có thể là con của hai thằng vệ sĩ?”.
Viên thư ký nói: “Thưa Sếp, tôi đã cho kiểm tra AND, không thể có chuyện đó. Ta
cứ chờ thời gian nữa xem sao, lúc đó xử lý cũng chưa muộn!”.
Một năm nữa trôi qua, cả quan Sếp và viên thư
ký đều phải thừa nhận hai đứa bé song sinh kia không phải là “giọt máu” của
Sếp, bèn bàn với nhau xử lý bằng cách thuê người bắt cóc hai đứa bé rồi cho nó
“đi đày biệt xứ”. Người mẹ của hai đứa bé song sinh biết được âm mưu kia, bèn
nói hết với hai con. Hai đứa bé song sinh liền tìm người bố là quan Sếp và viên
thư ký, nói bằng giọng như của người lên đồng: “Các ông mà xử lý tôi tàn ác như
vậy, bố đẻ tôi sẽ tới bắt các ông nhốt vào ngục tối suốt đời!”. Hai người nghe
hai đứa bé song sinh nói xong thì rụng rời chân tay rồi quỳ mọp van lạy như tế
sao, mồm thì nói líu ríu: “Xin…chủ nhân …tha mạng…Xin tha mạng…”. Thì ra hai
đứa bé có giọng nói giống hệt như giọng nói của hai vị thượng quan khét tiếng
đương chức!
4. Dòng sông mà biết nói năng
Đang diễn ra cuộc tranh cãi về “Thủy điện
Miền Trung”. Có thể “tóm lược” lại như sau: Do mạng lưới Thủy điện Miền Trung
dày đặc cho nên đã dẫn đến chuyện rừng bị “biến mất” khá lớn, mà rừng đầu nguồn
không còn thì hậu quả của nó là không kể xiết! Rồi đến việc xả lũ của các hồ
thủy điện đã làm cho vùng hạ lưu biến thành “Thủy cung”, cụ thể là đồng bào mấy
nơi hạ nguồn nhà trôi, người chết vô số kể! Đó là lập luận của các nhà khoa học
về Thủy lợi, Thủy điện. Còn những “Ông chủ các Công trình Thủy điện” thì không
thừa nhận như vậy, nói tới nói lui họ “đổ tội” hết cho Dòng sông, không
biết là con thứ mấy của Vua Thủy tề cai quản Dòng sông này, - đã phá vỡ “qui hoạch”
của họ!
Vì thế, trong dân gian xuất hiện câu ca dao: Dòng
sông mà biết nói năng / Thì ông Thủy điện hàm răng chẳng còn!
5. Hiện tượng “Bùng nổ”
Những sự việc nào xảy ra quá nhiều, quá nhanh
thì người ta gọi là “Bùng nổ”, còn dân gian thì ví von rất cụ thể, rất sinh
động gọi là “như nấm sau mưa”. Nhân câu chuyện thời sự về “Bùng nổ” Thủy điện
Miền Trung, người ta nghĩ ngay đến những sự “Bùng nổ” khác mà hậu quả của nó
cũng không kém phần “thê thảm” dù không nhà trôi, người chết như ở hạ lưu vài
tỉnh: Bùng nổ “Quy hoạch treo”; Bùng nổ xây dựng các công trình công cộng rất
hoành tráng nhưng bỏ hoang phế; Bùng nổ xây dựng các công trình công sở rất mỹ
lệ không thua các đền đài, cung điện thời xưa; Bùng nổ sân Gôn khiến cho đồng
ruộng thẳng cánh cò bay biến thành những quả bóng Gôn bay loạn xạ; Bùng nổ
trường Đại học, Cao đẳng - tỉnh nào cũng phải nặn ra, vẽ ra vài trường Đại học,
Cao đẳng chứ nhất định không chịu thua tỉnh hàng xóm!...
Còn biết bao sự “Bùng nổ” khác mà không thể
liệt kê hết ra được vì khi đọc đến đây, người ta sẽ nghĩ ngay đến chuyện Con
Ếch muốn căng phồng bụng lên cho to bằng con Bò! Than ôi, chẳng lẽ nhìn thấy
hậu quả bi thảm của nó lại khó thế sao?
6. Tiếng Mẹ đẻ
Đại gia nọ sau khi thành đạt tứ bề thì tiền
nong rủng rỉnh, sài sang đủ kiểu mà vẫn không hết, liền nói với vợ: “Mẹ của
Thiếu Gia và Cách Cách à! Hai đứa con của chúng ta đến tuổi đi học
rồi!...”. Đại gia chưa nói hết lời thì Phu nhân chặn ngay: “Chưa đến tuổi!
Thằng anh Thiếu Gia mới sáu tuổi, con em Cách Cách mới năm tuổi! Chưa đi học
được, em không muốn biến chúng thành người lớn quá sớm, chúng đang đẹp như
những Thiên Thần!”. Tuy nhiên, ý của Đại gia là “Chiếu chỉ”, hai đứa bé đã được
đi học. Vì các trường “Nội” đều bị Đại gia chê nên người Thư ký “quân sư” nói
là nên xin vào Trường Quốc tế, và chúng đã vào Trường Quốc tế.
Sau một năm, mải lo “làm ăn”, Đại gia mới có
thời gian gặp các con, nhưng khi cha con gặp nhau, hai đứa trẻ nói thứ tiếng gì
mà Đại gia không hiểu gì cả! Phu nhân do thường xuyên gặp các con nên hiểu được
và “thông dịch” lại cho Đại gia! Quả là phiền phức!
Lần này thì người Mẹ của Thiếu Gia và Cách
Cách đã quyết “kháng chỉ” mà đưa hai đứa con về quê ngoại, ở đó mẹ và chị gái
của người Mẹ đều là cô giáo Tiểu học, để cho hai đứa con của mình học Tiếng
Mẹ đẻ!
7. Trường Mầm Non học Chống Tham nhũng
Có hai vợ chồng kia, đều làm việc ở Ban Phòng
chống Tham nhũng của Tỉnh nọ. Khi thấy công việc Phòng Chống Tham nhũng của
Tỉnh quá yên ắng, Trưởng Ban nói: “Chúng ta cứ án binh bất động ngồi chờ bọn
Tham nhũng lòi Mặt chuột ra mới hành động thì không phải là cách hay! Ai có kế
sách gì hay thì nói nghe coi?”. Người chồng hiến kế: “Tôi có kế dụ rắn ra khỏi
hang!”. Người chồng nói chưa hết câu thì Trưởng Ban đã gạt đi: “Kế này xưa quá
rồi, bọn chúng cáo quỷ lắm, dụ không được mà lại tiền mất tật mang!”. Người vợ
liền nói: “Vì tôi đang mang bầu nên tôi vụt nảy ra một ý tưởng: Phải chống Tham
nhũng từ trong bụng Mẹ!”. Trưởng Ban nghe nói thì tròn mắt kinh ngạc, song chưa
rõ cụ thể thế nào bèn bảo hãy nói rõ hơn, thì người vợ nói: “Chúng ta có câu
thành ngữ rất hay là “…từ trong trứng nước”, có nghĩa là cả cái đẹp và
cái xấu, cả cái Ác và cái Thiện sẽ phát triển hoặc bị tiêu diệt nếu có sự tác
động từ khi mới manh nha hình thành, tức còn đang như trứng chờ thụ thai! Vì
thế, tôi nghĩ chúng ta cần xây dựng một đề án “Phòng chống Tham nhũng từ
trong Thai nhi”! Song, đề án này theo tôi rất khó, phải tập hợp nhiều nhà
Khoa học, nhiều ngành Khoa học, có bằng cấp Tiến sĩ trở lên mới có thể sớm hoàn
thành. Vì vậy, đồng thời với việc xây dựng Đề án đó, tôi xin đề nghị xây dựng
một Đề án dễ hơn là “Đưa nội dung Phòng chống Tham nhũng vào hệ thống các
trường Mầm Non, Mẫu giáo”. Vì tôi đã từng là Hiệu trưởng trường Mầm Non nên xin
được làm Chủ nhiệm Đề án này!”. Trưởng Ban nghe xong thì phê duyệt ngay!...
Không biết hai cái Đề án kia bao giờ thì
xong, dân chúng ghét bọn Tham nhũng đành “đắp mền” nằm chờ, còn bọn Tham nhũng
thì mở tiệc ăn mừng vì “hỏa lực tinh nhuệ” của Ban Phòng chống Tham nhũng đã
không nhắm vào chúng nữa mà đang nhắm tới bọn con nít ở Trường Mầm Non và mấy
cái thai nhi chưa rõ là trai hay gái!
8. Chiêu hiền đãi sĩ
Những kẻ Tham nhũng cũng đã thành
lập Hội Tham Nhũng bởi tham nhũng tiền tỷ cũng như tham nhũng vài thứ
lặt vặt cũng chỉ “được” gọi là Tham nhũng. Và điều khiến cho những kẻ
tham nhũng “tự ái nghề nghiệp” là cứ phải che che dấu dấu như ăn vụng, ăn trộm.
Còn nữa, tham nhũng cũng phải được liệt vào loại “Tài năng Đất Việt”, được vinh
danh như ghi khắc bia đá giống bia Tiến sĩ ở Văn Miếu,v.v.. Vì thế, Hội Tham
nhũng treo bảng “Chiêu hiền đãi sĩ”, nếu ai giải quyết được những vấn đê trên
một cách thuyết phục sẽ có phần thưởng cực lớn và được mời làm Chủ tịch Danh dự
Hội Tham nhũng!
Vào những ngày bão lụt cơn số 9 vừa rồi, có
người đến xin thuyết trình “Tham Nhũng sách”, còn tự khoe là hay hơn “Bình Ngô
Sách” của Nguyễn Trãi dâng lên Vua Lê Lợi! Ứng viên chẩn bị thuyết trình “Tham
nhũng sách” thì có tin báo về từ “Đất Quảng xứ Đà”: các công trình xây dựng
được “rút ruột” rất êm trôi giờ bị gió bão đánh ngã lăn kềnh, lòi hết ruột giả,
dân chúng la ó quá trời, đúng là “cháy nhà ra mặt chuột”! Ban chấp hành Hội
Tham nhũng liền bảo người ứng thí: “Ngài hãy tìm cách bịt miệng thiên hạ cái vụ
này đã!” Người ứng thí nói: “Dễ ợt! Thì nói là công trình của tôi chịu tới Bão
cấp 14, 15 lận, tức Siêu Bão, nhưng với Bão đàn em cấp 9, cấp 8 thì nó chủ
quan, mất cảnh giác! Các người có nghe câu “Quắc mắt coi khinh ngàn lực sĩ / Cúi
đầu làm ngựa chú Nhi đồng” chưa?”. Ban chấp hành Hội Tham nhũng vỗ tay rầm rầm,
cho đi triển khai ý tưởng đó ngay và ngồi nghe ứng viên kia thuyết trình “Tham
nhũng sách”!...
9. Đi thử vai diễn
Có hai vợ chồng nhà kia thích làm diễn viên
điện ảnh, một hôm có đoàn làm phim nọ đăng báo tuyển diễn viên, liền kéo nhau
đến dự tuyển. Đạo diễn bảo người chồng thử vai diễn bị đánh đập tàn bạo, được
hai phút thì người chồng không chịu nổi xin thôi. Còn người vợ, đạo diễn bảo
thử vai ngoại tình. Đến đoạn đôi tình nhân ân ái đắm say, người vợ thích quá,
cứ đòi làm nữa. Đạo diễn liền bảo: “Bây giờ hết giờ rồi, thích thì ngày mai đến
thử vai tiếp!”.
Ngày hôm sau, người vợ bảo người chồng đi thử
vai diễn tiếp, người chồng nói: “Thôi, tôi không chịu nổi hai phút thì còn đi
thử vai nữa làm gì?” Người vợ thấy thế thì bảo: “Vậy tôi đi một mình!”, rồi
chạy một mạch đến trường quay! Người chồng ngồi bó gối, lẩm bẩm: “Vợ ta thật là
đại anh hùng! Ta chỉ có hai phút mà đã đầu hàng, còn vợ ta đi tiếp buổi thứ hai
mà xem ra chưa ăn nhằm gì!”.
Có người hàng xóm thấy vậy thì cười nói:
“Đúng là thằng ngốc! Không phải vai diễn nào cũng giống nhau, có thế mà không
biết!”.
10. Quân sư quạt mo
Có vị đại quan nọ làm việc gì cũng hỏi “Quân
sư quạt mo”, tức người trợ lý, thư ký giúp việc. Đến một hôm, “quan hệ” với vợ
thấy khó khăn quá. Vợ nói: “Xin lỗi tướng công, chỉ tại “máy móc” của em nó có
vấn đề, phải “kích hoạt” lâu lâu một chút mới “vận hành” được!” Vị Đại quan
đang vừa đau vừa mệt, không hiểu phu nhân nói gì, bèn hỏi quân sư quạt mo. Quân
sư cười hì hì nói: “Việc này dễ ợt! Chỉ tại Chủ nhân mải lo nghĩ việc nhớn
nhiều quá mà quên đi những tiểu tiết!...” Vị Đại quan nói: “Vậy thì chú mày lo
việc tiểu tiết ấy đi!”…
Khi vị đại quan kia qua đời, có nhà báo nọ
đến phỏng vấn người thư ký - quân sư quạt mo đắc lực: “Trong sự nghiệp phò tá
của mình, ông thấy việc gì mình thành công nhất?”. Quân sư quạt mo đáp: “Đó là
giúp quan bà khởi động máy móc!”.
11. Thích bị lừa
Vị giám đốc Sở nọ bị một cô học trò cũ lừa
khiến cho công quỹ của Nhà nước thất thoát tiền tỷ. Bị ra Tòa rồi bị án tù
giam, khi được mấy nhà báo của mục “Ngàn lẻ một chuyện trên trời dưới đất”
phỏng vấn Kỷ niệm nào của chốn quan trường làm ông nhớ mãi, thì vị nguyên giám
đốc Sở kia nói: “Kỷ niệm bị lừa! Cảm giác rất khó tả: nó vừa dữ dội vừa êm ái,
vừa ngọt ngào vừa đắng cay, vừa khoái lạc vừa bẽ bàng, vừa lên voi vừa xuống
chó!...” Các nhà báo đòi nói rõ hơn thì vị nguyên giám đốc Sở bảo: “Không thử
làm sao biết! Các anh cứ thử bị lừa xem tôi nói có đúng không!”
12. Đánh tráo khái niệm
Nhà khoa học đầu ngành nọ đến tuổi “Thất thập
cổ lai hi” rồi mà vẫn tráng kiện không thua kém thanh niên, riêng cái “khoản
kia” thì thiên hạ vô địch, không chỉ các siêu mẫu chân dài lão làng bám đông mà
siêu mẫu chân dài tuổi Teen cũng theo hàng đàn! Tới ngày sinh nhật Thất Thập,
có nhà báo hỏi “Bí quyết” thì Nhà khoa học nói: “Bí quyết là không có bí quyết
gì cả! Tôi không cãi lộn, đánh lộn, không nói tục, không đái bậy ỉa bậy, không
ăn rau sống quả xanh, không ăn cắp vặt, không viết bậy lên tường, không ném xác
chuột chết qua nhà hàng xóm, không nuôi chó rồi dắt qua nhà hàng xóm ỉa đái bậy,
không lừa con nít vào nhà rồi làm bậy, không đánh đập con cái, không…”.
Nhà khoa học còn nói tới ngàn lẻ một cái không nhưng nhà báo nọ nghe thì
quá sợ hãi té xỉu tứ bao giờ!
Đỗ Ngọc Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét