Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trích: Vụ án đêm giao thừa
Home >> Nội dung website >> KẾT NỐI >> Đường Văn
VỤ ÁN ĐÊM GIAO THỪA - Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
VỤ ÁN ĐÊM GIAO THỪA
Trần Văn Luật được điều về Tổ Trọng án, nhưng là lính mới nên anh chưa được tham gia vào việc phá án mà đang ở thời kỳ tập sự. Việc tập sự này có nhiều hình thức, với Văn Luật là nghiên cứu hồ sơ các vụ án đã xử và các vụ án còn tồn đọng . Với các vụ án đã xử thì đưa ra nhận xét toàn diện, còn với các vụ án tồn đọng thì tự đưa ra những phương án điều tra phá án!
Tổ trưởng Tổ Trọng án đưa cho Văn Luật một gói hồ sơ gồm mười vụ án, năm vụ đã xử và năm vụ còn tồn đọng do không có manh mối gì, cái mới nhất đã năm năm và cái lâu nhất là hai mươi năm, và nói: “Cậu hãy đọc kỹ những vụ án này và đưa ra được những nhận xét, những phương án điều tra phá án thì coi như cậu đã qua thời kỳ tập sự. Thời gian là một năm, như thế mỗi vụ án cậu có trung bình một tháng để nghiên cứu cho thật kỹ lưỡng. Chúc cậu thành công!”. Văn Luật nhìn tập hồ sơ dầy cộm mà ngao ngán, cậu uể oải nói: “Em những tưởng là sẽ được đi theo các anh đến những vụ án còn “nóng hổi” thì mới có hy vọng tiến bộ và lập thành tích. Chứ nếu chỉ chúi mũi vào những vụ án đã “chết khô” này thì làm được gì?”. Tổ Trưởng tổ Trọng án cười nói: “Thế cậu có biết chuyện những người đi học nghề thợ mộc thì thời gian đầu làm công việc gì không?”. Và Tổ trưởng nói ngay: “Sáng mài cưa, trưa mài đục”, cậu hiểu không? Đừng nghĩ đó là vô ích, bởi nếu như cậu không biết chuẩn bị cho mình những dụng cụ, đồ nghề tốt thì làm sao mà cưa xẻ, đục đẽo? Còn trong nghề điều tra phá án của chúng ta, đừng nghĩ là những hồ sơ, tài liệu đã phủ bụi thời gian kia là vô ích. Cậu phải biết cách làm sao để nó sống lại thì cậu sẽ tìm ra cách phá án tốt nhất!”. Nghe Tổ trưởng nói vậy, Văn Luật không nói gì bởi anh bỗng nhớ tới lời mẹ dặn khi mới đi làm ngày đầu tiên: “Cách ứng xử tốt nhất là làm theo sự sắp xếp của cấp trên! Quân lệnh như sơn!”…
*
Vài “Tiền bối” chia sẻ kinh nghiệm với Văn Luật là đọc lướt qua tập hồ sơ một lượt rồi chọn lấy một vụ nào đó cỏ vẻ “ngon ăn” để “phá án”! Song Văn Luật lại nghĩ: Ta phải làm khác những người đi trước. Và Văn Luật chọn cách làm theo kiểu “cuốn chiếu”: lấy từng hồ sơ các vụ án và giải quyết dứt điểm từng vụ án đó!
Ngày đầu tiên của “thời kỳ tập sự” (mà Văn Luật muốn gọi cho đúng “bản chất của vấn đề” thì phải là “thời kỳ phá án trên giấy”), Văn Luật nhắm mắt lại và rút hú họa ra một tập hồ sơ. Bên ngoài có dòng chữ “Vụ án Đêm Giao thừa”, thời gian xảy ra đã năm năm, lời nhận xét, ghi chú: Nạn nhân là cô Tú Trinh, cán bộ giảng dạy Tiếng Anh, Trường Đại học Liên tỉnh; tình trạng: mất tích (chết không tìm thấy xác); ban đầu không tìm ra manh mối; sau đó xác định thủ phạm là Văn An, sinh viên năm cuối của Trường Đại Học Liên Tỉnh. Văn An bị án mười năm tù…
Nghe cái tên Văn An, Văn Luật thấy ngờ ngợ, không biết nghe cái tên này ở đâu rồi? Văn Luật cố lục tìm trong trí nhớ nhưng nhất thời chưa ra. Anh bỗng nhớ đến cô bạn học cùng lớp ở
trường Đại học Luật tên gọi Thiên Thư, được mệnh danh là cuốn Bách Khoa toàn thư sống, đúng như cái tên mà người bác - một học giả lớn, - đã đặt cho cô: Thiên Thư – ngàn cuốn sách!...
Phải mất gần một ngày, Văn Luật mới tìm được cô bạn học cũ Thiên Thư: thì ra cô được vào làm việc ở một cơ quan “đầu não” của Thành phố, công việc rất nhiều và nói chung là phải “Bí mật tuyệt đối” nên không được giao du, tiếp xúc với … người bình thường!
Vừa nhìn thấy Văn Luật, Thiên Thư đã hỏi:
-“Cậu mê phá án lắm, giờ thì mãn nguyện rồi nhé! Đã phá được mấy vụ rồi?”.
Văn Luật khẽ thở dài rồi nói:
-“Phá phách gì đâu cơ chứ!... Nhưng thôi, tớ có việc muốn hỏi bạn: Bạn có quen ai tên là Văn An không?”.
– “Văn An hả? Rồi, tớ nhớ ra rồi: đó là một anh chàng sinh viên Khoa Tiếng Anh, học trò của đứa bạn học thời Trung học của tớ tên là Tú Trinh. Anh ta dám yêu cô giáo Tú Trinh và không hiểu sao, cách đây năm năm, tớ nghe nói Tú Trinh đã bị anh ta giết rồi ném xác xuống sông? Thật ra thì thế nào, tớ cũng không hiểu nổi? Nhưng dù sao, tớ cũng nghĩ anh ta, tức cái anh chàng sinh viên Văn An ấy, không thể là thủ phạm của việc cô giáo Tú Trinh mất tích! Hơn nữa, khi chưa tìm thấy xác Tú Trinh thì không thể nói là cô ta đã chết và càng không thể nói Tú Trinh đã bị Văn An giết chết rồi quăng xác xuống sông!”
– “Tớ cũng nhớ ra cả cô bạn Tú Trinh của cậu và cái anh chàng Văn An ấy rồi. Một lần tớ đang ngồi nói chuyện ở nhà cậu thì Tú Trinh đã dắt Văn An tới chơi, đúng không? (Thiên Thư gật đầu) Tuy chỉ gặp anh chàng Văn An ấy một lần nhưng tớ rất ấn tượng với khuôn mặt phúc hậu và có vẻ chàng Ngốc của anh ta! Và hình như cô bạn Tú trinh của cậu cũng có đáp lại tình yêu của anh ta, chứ không phải tình yêu đơn phương, đúng không?”
– “Đúng! Cậu nhận xét cũng rất đúng!...À này, hình như cậu vẫn đang trong giai đoạn tập sự, thử việc phải không? Cậu định “làm lại” Vụ án Đêm Giao thừa này thì tớ sẽ giúp cậu một tay vì hai lý do: Nạn nhân là bạn cũ của tớ và người “phá án trên giấy” cũng là bạn học chưa cũ lắm của tớ! Tớ muốn cậu biến vụ án trên giấy, tức vụ án chết thành vụ án sống! Tớ tin là cậu sẽ làm được!”
– “Tớ rất tin vào linh cảm của tớ rằng cái anh chàng Ngốc Văn An ấy vô tội. Rất tiếc là bây giờ, sau năm năm luôn mồm gào thét “Tôi vô tội”, anh ta đã trở thành người tâm thần! Theo cậu thì có cần tiếp xúc với cái anh chàng Văn An này nữa không?”
– “Có chứ! Theo tớ, cứ hai, ba ngày cậu lại gặp anh ta một lần và nhớ là chụp hình, quay phim anh ta mỗi lần gặp…Tớ bỗng nghĩ ra rằng, những hình ảnh về con người anh ta sẽ nói lên điều gì đó?”
– “Ôi, sao tớ cũng nghĩ là sẽ chụp hình, quay phim anh ta rồi ngồi phân tích trên máy vi tính! Đúng là ý lớn gặp nhau! Cậu mà ở Tổ điều tra cùng tớ thì hay quá! Hồi còn đi học, chúng ta luôn cùng một tổ là gì?”
– “Nhưng chúng ta không được lựa chọn! Cứ nghĩ mà xem, đúng là Tạo hóa thích đùa: tớ chúa ghét những người phô trương thành tích, thích đeo huân chương, huy chương đầy ngực thì sắp tới sẽ phải làm trợ lý cho Trưởng Ban Thi đua; Còn cậu, rất ghét xem phim, đọc truyện hình sự, vụ án, lại rất sợ bọn tội phạm thì nay lại làm việc trong Tổ trọng án! Quả là kỳ quặc!”
– “Không kỳ quặc đâu, đó là “Ghét của nào Trời trao của ấy”!...Thôi nhé, Bye!...”
– “Bye! Cần gì cứ gọi điện thoại vào lúc nửa đêm!”…
*
Sau khi gặp Thiên Thư, Văn Luật thường xuyên tới Trại giam gặp Văn An, cách hai ngày lại gặp, dù đường đi rất xa, phải băng qua một vùng đồi hoang cháy nắng rồi lại len lỏi trong rừng rậm…Quả là Thiên Thư đã nói đúng, sau gần chục ngày quan sát những hành động, lời nói dở điên dở khùng của Văn An, Văn Luật bỗng thấy có một cái tên được nhắc lại hai lần, trong một câu nói bất chợt xuất hiện giữa vô vàn những câu nói ngớ ngẩn, vô nghĩa: “Bá Đạo! Mày đã hại tao, nhưng không được hại Tú Trinh!...Bá Đạo! Mày đã đem Tú Trinh đi đâu?” . Đúng O giờ, Văn Luật gọi điện thoại cho Thiên Thư. Thiên Thư nghe xong câu nói ấy thì reo lên: “Ơ-rê-ca! Sao tớ lại quên béng đi cái tên Bá Đạo này nhỉ? Hắn là giáo viên cùng Khoa với Tú Trinh. Tớ chỉ
gặp hắn một hai lần gì đó khi đến Khoa Tiếng Anh thăm Tú Trinh. Vậy mà không hiểu sao, hắn có được địa chỉ nhà tớ rồi mò đến, nói là Tú Trinh hẹn gặp nhau ở nhà tớ! May mà tớ có đai đen Karatedo, không thì đã bị hắn quấy rối tình dục rồi!...Tớ dám khẳng định hắn đã đeo bám Tú Trinh rất dữ, mặc dù không thấy Tú Trinh nhắc đến hắn trong các câu chuyện!...Thế này nhé: cậu hãy điều tra thật kỹ về tên Bá Đạo này, nếu có khó khăn tớ sẽ trợ giúp! Nhất định sẽ có manh mối gì đó!”…
Văn Luật lập tức lên kế hoạch “bám đuôi” Bá Đạo. Không khó khăn gì, Văn Luật có được những thông tin chính xác về nhân vật Bá Đạo: nhờ uy thế “con ông cháu cha” mà được đi học nước ngoài rồi về dạy ở trường Đại học, chưa tới ba mươi tuổi nhưng đã là Đại ca trong giới ăn chơi sa đọa, làm chủ một nhà hàng Karaoke, thực chất là một ổ chích hút ma túy, mại dâm cao cấp!...Nhờ có “ô dù” che chắn, Bá Đạo và cái nhà hàng Karaoke luôn tránh né được những đợt “làm sạch phố phường” của các cơ quan chức năng!...
Đụng đến mấy chữ “con ông cháu cha”, “ô dù”, Văn Luật lại phải nhờ đến người bạn “Bà Cố vấn” Thiên Thư vì không ai am hiểu tường tận thế giới “con ông cháu cha”, không ai biết rõ cấu tạo của các loại kiểu “Ô, dù” bằng Thiên Thư vì chính Nàng là một “Cách Cách” được giới quan chức thượng lưu cưng chiều, quý nể nhất!
Khi nghe Văn Luật trình bày kế hoạch “Bám đuôi” để tìm chứng cớ phạm tội của Bá Đạo, Thiên Thư tán đồng ngay và nói:
-“Cứ bắt được hắn với tội danh mới sẽ có cơ hội lòi đuôi tội cũ! Tiến hành tới đâu rồi?”
– “Mới tiếp cận được đối tượng ở vòng ngoài, đã thấy nhan nhản “Cá chìm” bao bọc cho hắn!”
– Thiên Thư cười khanh khách rồi nói: “Cá chìm” cái con khỉ!...Sếp của bố hắn còn là lính của bố tớ! Để tớ “dọn sạch” đám ruồi muỗi ấy cho cậu dễ dàng hoạt động!”.
Quả nhiên, hôm sau Văn Luật tới nhà hàng Karaoke của Bá Đạo thì thấy “trời quang mây tạnh”, các em gái chân dài lượn qua lượn lại như chim mà không hề ồn ào, náo động như mọi ngày! Văn Luật trở thành thượng khách của nhà hàng khi tới hát hò cùng với một nhân vật đặc biệt do Thiên Thư nhờ dắt tới để tiếp cận với Bá Đạo!...
*
Trong những lần tiếp xúc với Bá Đạo, Văn Luật đặc biệt chú ý đến câu nói của Bá Đạo khi hắn say mèm: “Tú Trinh!...Xin lỗi em, thực tình ta không muốn như thế này… Ta muốn dùng kiệu hoa đón em, nhưng tại sao em lại từ chối ta?”. Từ câu nói đó của Bá Đạo, có thể dựng lại diễn biến của câu chuyện như sau: Bá Đạo đã tỏ tình với Tú Trinh, muốn chiếm đoạt Tú Trinh, nhưng cô gái đã cự tuyệt, đã phản kháng mãnh liệt…Rồi Bá Đạo đã dùng vũ lực để cưỡng bức Tú Trinh, gây nên cái chết của Tú Trinh. Sau đó, Bá Đạo đã đem xác của Tú Trinh đi phi tang! Câu hỏi đặt ra là: Bá Đạo đã giết Tú Trinh như thế nào và phi tang xác của Tú Trinh như thế nào?
… “Đêm Giao Thừa, Tú Trinh hẹn Văn An đến rồi sẽ đi chơi cùng nhau. Nhưng khi Văn An đến căn hộ độc thân của Tú Trinh ở Chung cư E2 thì không thấy Tú Trinh ở nhà, nghĩ là Tú Trinh có việc đột xuất phải đi đâu đó chưa về, liền ngồi xuống trước cửa căn phòng của Tú Trinh mà đợi cho đến khi cảnh sát hình sự tới bắt! Trong khi đó, Tú Trinh đã bị Bá Đạo lừa đến chỗ nào đó rồi làm hại…” – Văn Luật muốn dựng lại diễn biến của sự việc từ lúc cô gái Tú Trinh mất tích cho đến lúc Văn An bị bắt để chứng minh Văn An vô tội, nhưng anh cứ nghĩ mãi mà chưa trả lời được rõ ràng những câu hỏi này: Tại sao cảnh sát hình sự lại biết Tú Trinh mất tích vào đúng đêm Giao thừa và đến nhà Tú Trinh để bắt Văn An? Nếu có điện thoại nặc danh báo Cảnh sát Hình sự Tú Trinh bị mất tích vào thời điểm Giao thừa thì kẻ gọi điện thoại là ai? Hắn phải biết là Văn An đang ngồi trước cửa căn phòng của Tú Trinh và muốn đưa Văn An vào vị trí tình nghi số Một của vụ án, vì trước đó khoảng hai tháng, Văn An thường xuyên lui tới căn phòng của Tú Trinh…Càng nghĩ, Văn Luật càng thấy thủ phạm không thể là Văn An mà phải là Bá Đạo. Song,
đó mới chỉ là suy luận mà chưa có bất cứ tang vật, chứng cứ nào, ngay cả câu nói của Bá Đạo (lúc say mèm) về Tú Trinh cũng chưa ghi âm được. Tuy nhiên, Văn Luật nghĩ đã có thể dựng lại những diễn biến chính yếu của vụ án và anh muốn trình bày thử trước Bà Cố vấn Thiên Thư, nếu thuyết phục được “Bà Cố vấn” thì coi như thành công một nửa!
*
Ngày hôm sau, Văn Luật hẹn gặp “Bà Cố vấn” Thiên Thư để nhờ góp ý những giả thuyết của mình về “Vụ án đêm Giao thừa”. Vừa gặp Văn Luật, Thiên Thư nói ngay:
-Chúng ta khoan nói chuyện về “Vụ án đêm Giao thừa”. Chúng ta ngồi uống cà phê rồi nói chuyện gì đó vui vui một chút!
-Sao vậy? – Văn Luật ngạc nhiên nói – Cậu nói sẽ trợ giúp tớ mọi lúc cơ mà? Bây giờ tớ chỉ biết nói chuyện “Vụ án đêm Giao thừa” thôi! Ngoài ra không biết nói chuyện gì nữa!
-Thôi được, bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện về “Vụ án đêm Giao thừa”. Nhưng trước hết tớ muốn hỏi cậu: Vụ án này trước đây ai đã “phá án”?
-Thì chính là Tổ trưởng Tổ Trọng án bây giờ!
-Có phải vì nhờ thành tích “phá án” này mà ông ta được thăng chức, thăng cấp?
-Đúng vậy!
-Nếu thế thì cậu “Xì-tốp” ngay “Vụ án đêm Giao thừa” này lại mà chỉ cần ghi nhận xét là…vụ án đã đạt kỷ lục về thời gian phá án và rất đúng người, đúng tội!
-Thôi, tớ hiểu tại sao cậu lại nói thế rồi!
-Tại sao?
-Tại cậu yêu tớ!...Đó má cậu ửng hồng, đôi mắt thì long lanh!...
-Yêu cậu?
-Không yêu thì tại sao lại phải cứu tớ thoát khỏi “tai nạn nghề nghiệp” nhãn tiền này?
-Thôi được, tớ sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này!...Cậu tiếp tục hoàn tất mười vụ án được giao đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện “Yêu đương”!...
Ngày hôm sau, Thiên Thư gọi điện thoại “hỏi thăm” Văn Luật thì anh chàng nói ngay:
-Chào! Tớ định gọi cho cậu đây! Cậu có biết tớ rút ra cái cặp hồ sơ thứ hai là vụ án gì không?
-Là vụ án gì vậy?
-Lại là “Vụ án đêm Giao thừa”!
-Rồi! Sau đó cậu lại rút tiếp cặp hồ sơ thứ ba, lại là “Vụ án đêm Giao thừa” đúng không?
-Sao cậu biết?
-Thiên cơ bất khả lộ!...
Sài Gòn, cuối năm con Trâu, 1-2010
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: phongdiep.net
Hồ Gươm lung linh trong đêm giao thừa.
57 truyện ngắn trên phongdiep.net
9.TƯỢNG NHÀ MỒ 10.CHUYỆN MỘT NHÀ BÁO |
54.LÁ THƯ TUYỆT MỆNH; 55. ĐÁM MÂY HÌNH TRÁI TIM 56. TÌNH YÊU BÃO TÁP ; 57.ĐỨA BÉ TẬT NGUYỀN VÀ NÀNG TIÊN ÁO TRẮNG
vài hình ảnh thí sinh cuộc thi HH Hoàn vũ 2013
Indonesia
Ấn Độ
Hungary
Haiti
Guyana
Guatemala
Guam
Hi Lạp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét