Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Tướng sát phu - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

http://profile.ak.fbcdn.net/hprofile-ak-snc4/49869_100000171053404_6024355_n.jpg

Tướng sát phu của Điêu Thuyền đã được Quan Tư đồ Vương Doãn sử dụng trong "Mỹ nhân kế"
Tướng sát phu - Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

Một buổi sáng cuối Xuân đầu Hạ, hai chú tiểu của chùa Pháp Vân ra mở cổng chùa thì thấy một cái bọc nhỏ đặt trong một cái hộp giấy cứng không có nắp đậy, trong cái bọc đó là một đứa bé gái khoảng một tháng tuổi, đang thiếp ngủ ! Mười ba năm sau, đứa bé gái bị cha mẹ bỏ vào nhà chùa đó đã trở thành một thiếu nữ mắt phượng mày ngài, mặt trái xoan, dáng dấp thanh tú. Hai chú tiểu ngày nào đã trở thành sư thầy, nói với nhau : “Chúng ta làm ơn cứu mạng như thế cũng được rồi, nay nên trả đứa bé lại cho cha mẹ nó, để nó ở lại đây tất sẽ gây họa lớn ! Cái trán cao rộng, hơi gồ và sáng bóng, mũi thì dài sống mũi lại quá mảnh khảnh, lưỡng quyền cao rộng nên có số sát phu, đàn ông mà dây dưa với nó tất chết bất đắc kỳ tử !” Rồi ngay sau đó, hai sư thầy gửi cô bé cho một vị giáo sư, nói là nó có tư chất thông minh, nhờ giáo sư kèm cặp, sau ắt sẽ trở thành nhân tài của đất nước ! Quả nhiên, chỉ sau ba năm, cô bé đã học xong tất cả chương trình phổ thông trung học. Các bài thi đại học những năm trước đó, cô bé đều làm dễ dàng như ăn kẹo ! Vị giáo sư đã hoàn tất mọi thủ tục để cô bé tham dự kỳ thi đại học tới, cô
bé ắt sẽ đỗ thủ khoa, cả nước sẽ bị một phen bất ngờ !...

Nhưng, người bị bất ngờ lại chỉ là hai ông sư thầy của chùa Pháp Vân :Trước ngày thi một ngày, bà vợ vị giáo sư dắt cô bé trả lại cho nhà chùa mà rằng :

- Đứa bé này thông minh thật, đúng là Thần đồng, nhưng nó đã đem tai họa đến cho nhà tôi: ông chồng tôi gần hết đời mới đạt được công danh, vậy mà chỉ sau một đêm dan díu với nó đã chết thật thảm thương! (Khóc) Sáng nay, ông ấy dậy sớm tập thể dục như mọi ngày, vậy mà không thể trở về nhà với tôi được nữa: một chiếc xe tải to đùng đã nghiến nát ông ấy rồi !

Hai vị sư thầy đành để cô bé ở lại chùa. Việc truy tìm tung tích cha mẹ đứa bé vẫn chưa có kết quả. Hai vị sư thầy bàn với nhau : “Nó đã đem tai họa đến cho người ta, vậy phải cho nó cơ hội chuộc lại tội lỗi : cho nó đi học nghề chữa bệnh cứu người. Công, tội có thể bù đắp, hóa giải cho nhau !” Cô bé liền được gửi đến ở phòng mạch Đông Y của một Lương Y danh tiếng, nghe nói đã bốn đời hành nghề chữa bệnh cứu người, cha ông đã từng thọ giáo bậc danh y Hải Thượng Lãn Ông !

Cô bé đến phòng mạch Đông Y chưa được ba bảy hai mươi mốt ngày thì bà vợ ông Lương Y đã dắt nó đến trả cho nhà chùa mà không nói một lời ! Hai sư thầy đi tìm hiểu sự việc thì được biết : một lần đang xem bệnh, kê đơn bốc thuốc cho con bệnh thì cô bé đi vào nói đau bụng không thể chịu nổi. Vị Lương y đành bỏ dở công việc mà tìm cách cắt cơn đau cho cô bé. Sau một hồi day huyệt, cô bé đã hết đau bụng nhưng vị Lương Y đã bị cơ thể cô bé làm cho mất hồn, không thể kiềm chế được cơn sóng tình dục cứ dâng lên cuồn cuộn. Sau cuộc giao hoan vội vàng với cô bé, vị Lương Y chẳng còn minh mẫn để kê đơn bốc thuốc cho con bệnh, kết quả là cái toa thuốc ấy đã giết chết con bệnh, người nhà con bệnh tức thì vác dao đến đòi mạng, chẳng kịp ngăn cản !

Hai vị sư thầy sau khi biết chuyện thì mười phần kinh hãi ! Mặc dù hai vị sư thầy nghiên cứu rất kỹ về thuật tử vi tướng số nhưng trong thâm tâm họ đều không mấy tin vào những chuyện tào lao đó, chẳng qua chỉ là trò chơi của tạo hóa ! Nhưng đến sự việc xảy ra ở phòng mạch Đông Y này thì cả hai vị sư thầy đều run sợ trước sự huyền bí của định mệnh mà thuật tướng số chỉ hé mở được phần nào sự huyền bí đó ! Suy nghĩ nát nước mà hai vị sư thầy vẫn chưa biết phải cho cô bé có tướng cách dị thường này đi đâu, chùa Pháp Vân này chưa có lệ thu nhận sư nữ mà tung tích cha mẹ cô bé vẫn chưa thấy tăm hơi gì ? Thời gian cứ đều đặn trôi đi từng ngày, từng ngày, nó không thể dừng lại để đợi hai vị sư thầy nghĩ xong kế vẹn toàn, một tuần lễ trôi qua như một cái chớp mắt. Sang ngày thứ tám, một vị sư thầy có việc phải đi Tây Nguyên. Ba ngày sau, vị sư thầy ở nhà được báo mộng, người báo mộng lại là đích thân Bồ Tát:”Đêm hôm trước khi đi Tây Nguyên, sư huynh con đã dại dột giao hoan với cô bé có tướng sát phu đó. Hôm qua, xe chở sư huynh con đã lăn xuống vực ở tỉnh Kon Tum, chiếc xe cháy rụi, sư huynh con đã bị cháy thành than rồi! Tiếc thay, trồng cây sắp đến ngày hái quả mà lại…Con ráng mà giữ thân đặng tu thành chính quả, đừng như sư huynh mà uổng công mấy chục năm tu hành!”. Vị sư thầy chỉ còn biết ôm bài vị của sư huynh mà khóc không thành tiếng!...

* * *

Khi tôi đang lang thang kiếm sống ở Sài Gòn thì bất ngờ gặp một người bạn cũ là chuyên gia Hán-Nôm ở Hà Nội vào Sài Gòn làm việc. Khi biết được tình cảnh đang thất nghiệp của tôi, người bạn nói :

- Giá như ông nghe tôi, hồi còn làm ở Viện Văn học mà tranh thủ theo học một khóa Hán-Nôm thì bây giờ tôi có thể nhận ông làm việc ở chỗ tôi. Bây giờ phong trào tìm về cội nguồn rất rầm rộ, rất nhiều văn bia, thần tích, gia phả…cần được biên dịch…

- Tôi không thích nói “Giá như…”, ông không giúp được gì cho tôi cũng không sao ! – Tôi nói cứng – Mà ông cũng chẳng phải ái ngại cho tình cảm của tôi bây giờ. Cái số tôi nó “bèo dạt mây trôi” dài dài, tôi đã quen rồi !

Người bạn vụt nhớ ra điều gì, vội nói :

- Ông nói tới chuyện tướng số làm tôi nhớ đến một vị sư thầy ở chùa Pháp Vân, vừa là bà con xa vừa là học trò Hán-Nôm của tôi. Vị sư thầy này rất giỏi tử vi tướng số, nếu ông có hứng thú, tôi sẽ dẫn ông tới chơi !

Dĩ nhiên là tôi rất hứng thú và người bạn chuyên gia Hán-Nôm liền dẫn tôi đến chùa Pháp Vân.

Khi chúng tôi đến chùa Pháp Vân, vị sư thầy vẫn chưa thôi ôm bài vị của sư huynh mà khóc thầm ! Gặp người bạn chuyên gia Hán-Nôm và tôi, vị sư thầy mới dứt được nỗi đau mất sư huynh đã kéo dài ba ngày ! Sau khi kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện về cô bé có tướng sát phu, vị sư thầy nói :

- Tôi đã được Bồ Tát báo mộng sắp thành chính quả, vì thế bằng mọi giá phải cho cô bé đi khỏi chùa này. Tôi rất mong sư phụ và thí chủ đây giúp tôi!

- Chúng tôi xin sẵn lòng, sư thầy cho biết giúp như thế nào ? – Tôi và người bạn Hán-Nôm cùng nói .

Vị sư thầy im lặng giây lát như lấy hơi rồi nói :

- Tôi không ngờ cái tướng sát phu của cô bé lại hiệu nghiệm kinh hoàng như vậy. Tôi đã đành phải lấy cái tướng cách đó ra mà đặt tên làm giấy khai sinh cho cô bé, gọi chệch đi một chút : Sa Phi ! Tôi chợt nghĩ, cái tên đó gần giống với tên một loại đá quí, vì thế tìm một người có tên là một loại đá quí mà gả cho cô ta thì tai họa sẽ giảm thiểu đi nhiều, nếu người đó có lá số tử vi gần giống với lá số tử vi của Hàn Tín thì không còn lo ngại gì nữa !

Nghe tới đó, tôi giật mình kinh ngạc vì thấy mình đáp ứng đủ cả hai điều kiện mà sư thầy vừa nói. Tôi càng kinh ngạc hơn khi vị sư thầy chăm chú nhìn tôi một lát rồi nói :

-   Thí chủ đây đã lập lá số tử vi chưa ? Nếu chưa tôi xin làm giúp !

Tôi lấy lá số tử vi của mình ra đưa cho vị sư thầy mà nói :

-   Tôi mới lập lá số này được một tháng, nhờ thầy xem lại !

Vị sư thầy đón lấy lá số tử vi của tôi, liếc nhanh qua rồi nắm chặt lấy hai tay tôi mà rằng :

-   Người cứu mạng tôi đây rồi ! Hẳn là Bồ Tát đã đưa tới !

Mọi việc đã được quyết định chóng vánh như là vị sư thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước : vị sư thầy thuê cho tôi một căn nhà nhỏ ở vùng ven đô, tiền trả trước một năm, ba ngày nữa tôi sẽ đem xe hoa đến đón cô dâu Sa Phi về đó làm lễ động phòng ! Tất nhiên mọi chi phí cho tiệc cưới (gọn nhẹ), sư thầy lo hết !...

Ngày thứ nhất, tôi làm xong cái việc khá quan trọng là tân trang căn nhà nhỏ, nơi sẽ trở thành tổ ấm gia đình của tôi sau nhiều năm phiêu bạt giang hồ, lăn lóc khắp rừng xanh núi đỏ cho đến biển bạc sóng cồn ! Có lẽ cái nhu cầu cần có điểm dừng đã quá mạnh khiến cho tôi không hề cảm thấy run sợ mảy may khi phải đối mặt với sứ giả của tử thần ! Có lúc tôi cũng tặc lưỡi mà cười thầm : “Có chết trong tay người đẹp cũng còn hơn là chết tan xác nơi sa trường mịt mù bom đạn ! Vả lại, vị sư thầy đã cam đoan với tôi rằng , cái tướng sát phu dù có dữ dội tới cỡ nào cũng không hại được tôi, vì tôi đã có quý nhân phù trợ, hơn chục lần tôi đã thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc đã khẳng định chắc chắn điều đó !”. Quả nhiên, trong giấc ngủ ở nhà mới đêm đầu tiên, tôi đã được Phật Tổ Như Lai hiện ra báo mộng : Ngài hiện ra trong ánh hào quang rực rỡ, nhìn tôi bằng ánh mắt nhân từ, tuy Ngài không nói gì
nhưng đã mỉm cười với tôi ! Tôi hiểu ra ngay cái ẩn ý ở sau sự kiện này: tôi đã có công cứu nạn người nhà Phật (tức vị sư thầy chùa Pháp Vân) nên số phận đã mỉm cười với tôi, tôi cứ im lặng làm theo sự xếp đặt của số phận, không nói gì cả, vì im lặng là vàng mà !

Ngày thứ hai, tôi đi thuê xe ô-tô đón dâu và một bộ complê và mua một vài thứ lặt vặt cần dùng. Xong việc, cũng vừa tới bữa trưa, tôi vào một nhà hàng nơi con hẻm yên tĩnh để tự thưởng cho mình một chầu no say, đặng ngày mai bước vào cuộc chiến đấu mới đầy bí hiểm ! Vừa uống xong li bia đầu tiên thì thật bất ngờ, Siêu – người bạn học với tôi từ năm học lớp mười ở trường Hải An (Hải Phòng), đi vào, một mình ! Sau phút hàn huyên tôi mới được biết : Tốt nghiệp đại học Thủy sản, Siêu về làm việc ở Sở Thủy Sản Hải Phòng một thời gian rồi lên cơ quan Bộ, một thời gian sau nữa làm giám đốc một công ty xuất nhập khẩu thủy hải sản, hiện đang chuẩn bị nhận chức phó Tổng giám đốc của một Tổng công ty rất lớn.
Hỏi đến chuyện vợ con, Siêu rầu rĩ nói :

- Ngày mai là ngày tao cưới vợ lần thứ hai. Nếu như vợ trước của tao đẹp như hoa hậu thì vợ này không thua gì Thị Nở của anh Chí Phèo !

Tôi ngạc nhiên :

- Thế thì thôi đi, như mày lấy vợ đẹp có khó gì ?

- Không thể thôi dễ dàng như mày nói thế được ! – Siêu nói thong thả - Cô nàng tuy xấu mã nhưng lại tốt tướng, phải nói là quý tướng, đó là tướng “vượng phu ích tử” : nàng vừa có ngọc đới yêu vi vừa có song long nhiễu nguyệt, người như thế trong ngàn người mới có một ! Hơn nữa, cha và mẹ nàng đều có thế lực cực mạnh ở trong giới kinh doanh và quan trường !

- Thế thì còn rầu rĩ cái nỗi gì ! Cứ cưới cô vợ Thị Nở ấy đi, khi nào thích “ăn phở” thì một cú điện thoại là có liền, mà “phở” bây giờ được “nâng cấp” tới cỡ siêu người mẫu, hoa hậu, ngôi sao điện ảnh…thậm chí có cả “hàng ngoại” với đủ các màu da, các quốc tịch ! – Tôi nói như là rất sành sỏi trong đề tài này !

Siêu như là không hứng thú với cái đề tài “phở”, hỏi sang chuyện làm ăn của tôi và tỏ ra ái ngại cho cảnh ngộ hiện tại của tôi. Siêu nói :

-Chịu khó chờ một thời gian nữa, khi nào tao nhận chức, tao sẽ lấy mày về làm việc ở Phòng thông tin – tuyên truyền, chắc là mày sẽ làm tốt ! Còn chuyện vợ con thì sao ?

Khi tôi đưa tấm hình của Sa Phi cho Siêu xem và nói ngày mai sẽ là ngày đón dâu, Siêu kinh ngạc thốt lên :

- Tiên nữ giáng trần ! Không thua gì tứ đại mỹ nhân bên Tàu ngày xưa ! Cô gái này có vẻ đẹp bế nguyệt của Điêu Thuyền !

- Chính xác! – Tôi thừa nhận – Dung nhan thì hao hao như Điêu Thuyền, nhưng tư chất thì đặc biệt thông minh, trí nhớ thật siêu phàm. Đọc sách chỉ một lần là hiểu ngay và nhớ hết, có thể đọc ngược Truyện Kiều không sai một chữ! Cô ta đã tự học ba ngoại ngữ Anh, Pháp và Trung Hoa! Tuy không học qua trường nào nhưng có thể giải nhanh chóng tất cả các đề thi đại học!...

Những câu chuyện về cô gái Sa Phi đã thực sự cuốn hút anh bạn Siêu của tôi, nhất là chuyện sát phu kỳ lạ và kinh hoàng! Khi chúng tôi đã uống hết một thùng bia  Heineken, Siêu nói “xì-tốp” và kêu một ấm trà Thái rồi châm rãi nói:

- Mày phải hủy bỏ ngay đám cưới này! Để rồi tao sẽ làm mối cho mày một người vợ có tướng cách cực quý, vừa vượng phu ích tử vừa rất xinh đẹp, lại có chức danh Phó Giám đốc đàng hoàng !

- Dù có là Nữ hoàng bây giờ muốn cưới tao, tao cũng không ham. Đã nhận lời người ta rồi, mọi việc đã hoàn tất, không thể thất tín được, nhất là với người nhà Phật! Hình như trong chuyện này, cả Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát đều nhúng tay vào! – Tôi nói to như quát.

Hai người hai quan niệm khác nhau thật khó mà có thể đi đến một sự hòa hoãn. Những tưởng cuộc tranh luận của chúng tôi sẽ dẫn đến xung đột vì chúng tôi vốn cùng nóng tính và từ thời học trò vốn chẳng ai chịu thua ai. Song, anh bạn Siêu của tôi tỏ ra bình tĩnh và sành đời hơn. Không hiểu sao, Siêu bỗng đưa cho tôi cái điện thoại di động mới cứng và nói :

- Cái điện thoại di động này tao mua cho mụ vợ, nhưng hôm nay gặp lại mày ở đây, tặng mày luôn. Mày hãy gọi cho một người thân nào đó bất kỳ mời mai đến dự lễ cưới của mày, nếu người đó nhận lời ngay thì mọi điều mày
nói từ nãy đến giờ đều đúng ! Còn nếu mày gọi tiếp cho hai người nữa mà không ai nhận lời thì mày phải nghe tao, hủy đám cưới !

Tôi nhận cái điện thoại di động từ tay Siêu, ấn ngay số máy điện thoại của bà chị cả. Vừa nghe thấy giọng nói của tôi, bà chị đã nói ngay,
giọng mếu máo :

- Mẹ ốm nặng, tình hình rất nguy kịch, cậu ra Hà Nội ngay, chị sẽ ra sau vì cả ba đứa cháu của cậu đều đang sốt ói mửa lung tung !...

Nhận được tin dữ, tôi bảo Siêu đưa tôi đến chùa Pháp Vân ngay. Vị sư thầy chấp nhận quyết định chớp nhoáng của tôi : tôi phải đi Hà Nội ngay, Siêu sẽ thay tôi giải quyết vụ cô gái tướng sát   phu !...

* * *

Ra Hà Nội, tôi chỉ được báo hiếu mẹ một tháng thì mẹ tôi qua đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ tôi chỉ đọc cho tôi nghe một câu ca dao cổ :

“Con ơi, nhớ lấy câu này

Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ đi !”


Sau cái chết của mẹ, mọi suy nghĩ của tôi về sự đời như là có sự thay đổi rất lớn : Nếu như trước đây tôi “coi trời bằng vung”, sẵn sàng “bán trời không văn tự” thì bây giờ lúc nào tôi cũng cảm thấy sợ hãi, thấy mình yếu đuối, bé nhỏ vô cùng, cô đơn vô cùng ! Tệ hại hơn là trong giấc ngủ thường có ác mộng : cảnh bom đạn nơi chiến trường ngày xưa cứ hiện về không ngớt, và kết cục những cơn ác mộng ấy là một chùm bom cứ lao thẳng vào người tôi, có lần là cả một tốp hơn chục chiếc máy bay “Thần Sấm”, “Con Ma” cứ nhằm tôi mà lao tới cùng với những âm
thanh gầm rú ghê rợn !...Và cuối cùng tôi đã rút ra phương châm xử thế: tránh mọi va chạm với người đời và tránh xa mọi tai ương có thể xảy ra ! Để làm được như thế, không có cách nào tốt hơn là làm theo các ẩn sĩ thời xưa !

Biết tôi có ý định tìm chỗ ở ẩn, Lò Giàng Páo – cậu học sinh cũ của tôi khi tôi dạy ở trường dự bị đại học Dân tộc Trung ương – nói sẽ dẫn tôi lên quê hương Hà Giang của cậu núi non trùng điệp, rất nhiều chỗ sơn thủy hữu tình có thể dựng Am cỏ như người xưa ! Páo là người Lô Lô, rất nhiệt tình nên chỉ sau một tuần, tôi đã làm xong thủ tục chuyển vùng . Chỉ chờ Páo xin nghỉ phép là thầy trò chúng tôi có thể lên đường …

Sáng hôm ấy, tôi đang thơ thẩn ở Viện Bảo tàng dân tộc để chờ Páo thì bất ngờ gặp lại Giàng A Thạc – học cùng với tôi hồi lớp Năm ở trường Lương Ngọc Quyến – Thái Nguyên . Khi biết ý định muốn lên rừng của tôi,
anh chàng họ Giàng người   H’mông cười chảy nước mắt rồi kéo tôi đi, vừa đi vừa nói :

-Tao có thằng bạn rất thân, hóa ra lại là bạn học với mày hồi lớp Mười ở Hải Phòng . Mày nhớ thằng Đông chứ, tốt nghiệp trường Đại học Mỏ - Địa chất, nó về làm ở một đoàn Địa chất ở Thái Nguyên, tao với nó chơi với nhau từ đó. Rồi nó được đi làm luận án tiến sĩ ở Nga, rồi về làm bên Dầu khí. Lần này nó rủ tao về Vũng Tàu. Chắc chắn là mày gặp nó là sẽ bỏ ngay ý định lên rừng mà sẽ đi xuống biển với chúng tao !

Quả nhiên khi gặp Đông, tôi bị Đông thuyết phục đi Vũng Tàu với Đông và anh bạn người H’Mông, và điều đặc biệt là Đông sẽ nhờ tôi làm quản lý trang trại của Đông ở Đồng Nai – như vậy là vẫn có chỗ cho tôi dựng Am cỏ làm Ẩn sĩ. Thì ra Đông làm công tác Thanh tra của ngành Dầu khí. Đông kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện thuộc loại “thâm cung bí sử” của ngành Dầu khí và lấy làm tiếc rằng tôi không còn làm báo nữa vì nếu còn làm báo sẽ được có những tài liệu “độc nhất vô nhị” về những vụ tham nhũng động trời mà Đông đang thu thập chứng cớ. Nếu như trước đây, hẳn là tôi sẽ bám riết lấy Đông mà khai thác tài liệu, nhưng giờ thì tôi đã “tắt lửa lòng”, không muốn quan tâm đến thế sự nữa, điều mà tôi quan tâm ở Đông là cái trang trại của Đông ở Đồng Nai. Vì thế, sau ba ngày tắm biển sảng khoái ở Vũng Tàu, tôi thúc giục Đông đưa tôi đến trang trại…

Trang trại của Đông thật là trên cả tuyệt vời, nếu tả cảnh thuần túy và thật cô đọng, ngắn gọn cũng phải hết năm chục trang sách khổ 13x19. Còn nói về tiềm năng phát triển kinh tế của trang trại thì cũng không dưới năm mươi trang! Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của tôi ở cái trang trại này không phải là thiên nhiên kỳ thú mà là những người đang làm việc ở đây, mà đáng chú ý nhất là một người đàn bà trạc tứ tuần có tên gọi là Sái phu nhân. Tôi té ngửa khi chợt nhân ra khuôn mặt của Sái phu nhân rất giống cô gái Sa Phi ở chùa Pháp Vân! Chẳng lẽ đó chỉ là sự
giống nhau ngẫu nhiên? Nhưng sau khi tìm hiểu thì sự ngờ vực của tôi đã có lời giải: bà Sái phu nhân chính là mẹ đẻ của cô gái Sa Phi! Và cái tên Sái phu nhân cũng do chữ “sát phu” mà ra: từ năm mười bảy tuổi đến năm bốn mươi tuổi, bà ta đã mười lần lên xe hoa và cả mười tân lang đều chết “bất đắc kỳ tử”, điều đáng ngạc nhiên là cả mười tân lang đều là quan chức cỡ giám đốc, Tổng giám đốc, trong đó có hai vị thuộc ngành du lịch, hai vị ở ngành Ngân hàng, hai vị ở ngành Dầu khí, hai vị ở ngành Thủy hải sản và hai vị ở ngành Thương mại! Với “chiến tích” đó, bà Sái phu nhân còn có tên gọi “Thập đạo Nữ tướng quân”, đó là giới sử học gọi còn cánh nhà báo thì gọi là “Dũng sĩ diệt giám đốc”!...

Khi tôi nói rằng tôi đã gặp cô gái Sa Phi ở chùa Pháp Vân thì bà Sái phu nhân bỗng khóc rống lên một hồi rồi nói:

-Tôi thật đáng chết khi bỏ con bé vào chùa Pháp Vân!... Con ơi, con hãy tha tội cho mẹ! Sau đó ba năm, tôi có nhờ người đến tìm nhưng không thấy, tính đến nay đã gần hai mươi năm trời, không biết con tôi thế nào? Nếu ông biết con tôi ở đâu dẫn nó về đây với tôi, tôi xin tình nguyện làm tôi tớ cho ông mãi mãi!...

Vốn có tính dễ mủi lòng trước những lời cầu xin đẫm lệ, tôi nhận lời đi tìm Sa Phi, vả lại tôi cũng có chút “duyên nợ” với cô gái này! Tôi lập tức đi tìm Siêu. Có lẽ đến nhà cô gái xấu như Thị Nở nhưng có tướng “vượng phu ích tử” mà chắc là Siêu đã cưới làm vợ thì sẽ gặp Siêu. Nhưng khi tôi đến thì cô Thị Nở nói với tôi:

- Anh Siêu chê em xấu xí quá nên đã hủy hôn mà cưới cô gái có cái tên “Sa Sát” gì đó rồi! Nghe nói họ đang hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt, anh lên đó sẽ gặp ngay!

Tôi đến ngay Công ty của Siêu thì họ cũng nói vậy và cho tôi số máy di động của Siêu. Tôi gọi ngay cho Siêu thì người trả lời lại là tiếng Sa Phi:”Em là Sa Phi đây! Anh Siêu của em đang ở đâu hả ? Chúng em đang ở
thác Đăm Bri, anh ấy vừa rơi xuống thác cách nay năm phút, đội cứu hộ đang tìm nhưng chưa thấy xác!...”. Không biết cô gái Sa Phi còn nói gì nữa không mà tôi chỉ nghe thấy tiếng thác dội ầm ào!...

TP.HCM, 2005-2009

Đỗ  Ngọc  Thạch
< Lùi Tiếp theo >

nguồn: vannghechunhat.net

Nhan sắc nàng Điêu Thuyền Trần Hảo

Mặc dù gặp phải nhiều áp lực khi đảm nhiệm vai diễn nặng ký trong bộ phim 'Tam Quốc', 'mỹ nhân vạn người mê' vẫn rất tự tin khi thể hiện mình với hình ảnh của trang quốc sắc thiên hương. Hình ảnh trên Sina.
>> Trần Hảo hẹn hò đại gia ngân hàng
>> Hình ảnh đẹp của 'Tam Quốc'
Những thước phim mới nhất của Trần Hảo trong "Tam Quốc" mới đây đã được giới thiệu với khán giả. Hình ảnh người con gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm say đắm bao người đàn ông đã được nữ diễn viên nổi tiếng thể hiện một cách khá thành công.
Cảnh nàng Điêu Thuyền nhảy múa trong tuyết rơi mang đến ấn tượng đặc biệt cho khán giả. Trước đây, rất nhiều người cho rằng Trần Hảo khó có thể đảm nhiệm vai nặng ký này, bởi theo sử sách, Điêu Thuyền là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc, khiến cho các trang nam tử, hảo hán vì mê đắm mà quay sang thù hận, chém giết lẫn nhau.
Theo đạo diễn cho biết, tạo hình của Trần Hảo trong vai Điêu Thuyền khá phức tạp: cô vừa phải làm nổi bật vẻ đẹp làm say lòng người, lại vừa phải thể hiện trí tuệ, bản lĩnh của người con gái tài sắc. Ngay từ đầu, đạo diễn đã rất kỳ vọng vào năng lực thể hiện của người đẹp này.
Trang phục của nàng Điêu Thuyền cũng được đầu tư rất chu đáo. Riêng trong màn vũ dưới tuyết, chiếc áo của người đẹp được may rất cầu kỳ, phần ống tay dài 10m cùng thiết kế vừa vặn với dáng người của Trần Hảo, giúp cô dễ dàng di chuyển.
Nhờ thời gian luyện tập khá vất vả trước khi đóng phim, Trần Hảo hoàn toàn tự tin khi thể hiện mình trong những điệu vũ phức tạp.
Ánh mắt tình tứ, nụ cười dịu dàng e lệ như ma lực của Trần Hảo khiến đạo diễn rất hài lòng.
Nguyễn Hương
nguồn: ngoisao

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Hà Nội - mùa đông 1976...

Hà Nội- Mùa Đông 1976...


Thư mục: hình ảnh
http://a367.yahoofs.com/lifestory/zDEIxuCEERk8DW7D14ik9YH5GF2rz___DOT__ZlI64_1/profile/gu_1.jpg?lb_____D5kJtFEwL
Ông Đỗ Ngọc Thuận - Bà Lê Thị Thành
Ảnh riêng
Bàn thờ Ông Đỗ Ngọc Thuận - Bà Lê Thị Thành
được Lập tại tư gia Đỗ Ngọc Thạch, SG-2010
http://farm4.static.flickr.com/3303/3505835579_e7cecb5ca8_s.jpg


http://farm4.static.flickr.com/3307/3506646004_b794cfdec0.jpg
Mẹ Lê Thị Thành, Hà Nội - 1979

http://farm4.static.flickr.com/3431/3315565426_e933223097.jpg
BS Đỗ Ngọc Thuận, 1958

Hà Nội, Mùa Đông 1976

Ảnh riêng

http://farm4.static.flickr.com/3533/3315551584_a740697ac3.jpg
Từ trái qua phải: Thông, Thắng, Thạch, Thanh Huyền và Mẹ Lê Thị Thành
http://farm4.static.flickr.com/3367/3272626201_026be963c5.jpg

Ảnh riêng
Hà Nội, Mùa Đông 1996
http://farm4.static.flickr.com/3305/3272778483_f96516e73c.jpg
Trước Văn Bia, Hà Nội, Mùa Đông 1996

http://images.yume.vn/blog/201108/20/1313831469-DNThachrt.jpg


http://nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1299966593.jpg Sài Gòn, 2010

http://images.yume.vn/member/avatar/20110907/giangathac/avatar_190/XGSR85O1.jpg Sài Gòn, 2011

http://newvietart.com/images/dongocthachhinh.JPG Sài Gòn, 1994

http://thach49.files.wordpress.com/2011/10/bienxuanoisong-sm.jpg?w=300 Trước Biển
Ảnh riêng Thung Lũng Tình yêu Đà Lạt

Ảnh riêng Giây phút bình yên (VTL&ĐVCT)
V.T.L 2010
  1. Bà Thành + các con | Flickr - Photo Sharing!

    www.flickr.com/photos/dofamily09/3315551584/Bản lưu
    Want to format your comment? By do.family09 do honza+ Add Contact. This photo was taken on February 28, 2009 using an HP ScanJet 3770. 28 views 0 ...
  2. Y tá Lánh | Flickr - Photo Sharing!

    www.flickr.com/photos/dofamily09/3248650727/Bản lưu
    3 Tháng 2 2009 – By do.family09 do honza+ Add Contact ... do.family09's ...
  • Y tá Lánh
  • Võ Thị Lánh
  1. Nhà báo Đỗ Ngọc Thạch | Flickr - Photo Sharing!

    www.flickr.com/photos/dofamily09/3249468512/Bản lưu
    Want to format your comment? By do.family09 do honza+ Add Contact. This photo was taken on February 3, 2009. 80 views 0 comments 0 favorites 0 galleries ...
  • Nhà báo Đỗ Ngọc Thạch
  • Nhà báo Đỗ Ngọc Thạch
  1. Chỉ đạo của a. Thông | Flickr - Photo Sharing!

    www.flickr.com/photos/dofamily09/3362597320/Bản lưu
    Các cháu phải đem đến niềm tự hào cho Đỗ Gia. ... By do.family09 do honza+ Add Contact. This photo was taken on March 16, 2009 using a Sony DSC-W70. ...
  2. Bác sỹ Đỗ Ngọc Thuận | Flickr - Photo Sharing!

    www.flickr.com/photos/dofamily09/3314725973/Bản lưu
    Want to format your comment? By do.family09 do honza+ Add Contact. This photo was taken on February 28, 2009 using an HP ScanJet 3770. 15 views 0 ...
  3. Ngày giỗ mẹ Lê Thị Thành - 2 - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../ngay-gio-me-le-thi-thanh-2.dovocamthach.35D52E...Bản lưu
    30 Tháng Tám 2011 – Bà Thành + các con by do.family09 Bà Lê Thị Thành và các con...(ảnh chụp tại nhà trong khu Tập thể Bộ Y tế, 138A, Giảng Võ, Hà Nội). ...
Ngọc Thạch
Nhà báo Đỗ Ngọc Thạch
  • Nhà báo Đỗ Ngọc Thạch
http://phongdiep.net/images/chandung/thu%20vien/do%20ngoc%20thach.jpgsai gon, 1993
http://nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1299966593.jpgsai gon, 2010

Những Điều Bất Ngờ - Chùm truyện mini Đỗ Ngọc Thạch

NHỮNG ĐIỀU BẤT NGỜ
Chùm truyện cực ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
Kẻ thứ ba
Tôi và Nàng quen nhau rồi yêu nhau đã 12 tháng, tức chẵn một năm trời, nhưng không hiểu vì sao, lần nào tôi nói tới chuyện kết hôn, Nàng cũng nói: “Chưa được! …Em không muốn mối tình tuyệt đẹp của chúng ta kết thúc nhanh như thế!”. Tôi bảo: “Sao em lại nói là kết thúc? Kết hôn là thời kỳ thăng hoa của tình yêu, chúng mình sẽ gắn bó với nhau hơn, sẽ có thời cơ tìm hiểu và chiếm lĩnh nhau tuyệt đối! Sẽ có biết bao điều kỳ diệu đến với chúng ta! Sẽ… Nói tóm lại, kết hôn là lúc Tình yêu mở ra một chương mới!”. Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói: “Nhưng ở chương mới của tình yêu, em không biết đối xử thế nào với Kẻ thứ Ba?”. Tôi ngạc nhiên hết sức, dường như bị á khẩu, hồi lâu mới nói được mấy lời này: “Em vừa nói gì? Kẻ thứ ba là ai? Xuất hiện từ bao giờ? Em nói ngay đi, anh sẽ đấu súng một mất một còn với hắn!”. Nàng nói: “Kẻ thứ ba  này  là người anh rất tôn kính và ngưỡng mộ!”. Tôi vội nói: “Là Sếp của anh hả? Ngay từ khi mới phát hiện ra ý đồ đó của Sếp, anh đã nói chuyện phải quấy với ông ta và ông ta đã chịu rút quân rồi mà!”. Nàng bảo: “Không phải Sếp!...”. Tôi sốt ruột không chịu nổi: “Vậy thì là ai? Em nói ngay đi! Dù có là ông Trời anh cũng không tha!”. Lại lưỡng lự hồi lâu, Nàng mới nói: “Thực ra em không thể nói ra người này, nhưng đó là anh ép em!...”.Tôi không thể chờ được nữa, gào lên: “Là ai? Em nói ngay đi!”. Nàng lấy tay chặn lên ngực, nơi có trái tim diệu kỳ, nhìn tôi như muốn trào lệ rồi chỉ nói có 4 tiếng: “Là ông Nội anh!”.
Chiếc ghế có ma
Ở huyện nọ, từ lâu người ta lưu truyền câu chuyện “Chiếc ghế có ma”. Nói vắn tắt, đó là chiếc ghế chủ tịch Huyện. Nói là chiếc ghế có ma bởi dù bất kỳ người nào, nhân thân có sáng chói tới cỡ anh hùng, vĩ nhân thì khi ngồi vào chiếc ghế đó, chỉ sau ba bảy hai mốt ngày là trở thành quan chức tha hóa tới mức Kiện tướng, như là danh hiệu cao nhất dành cho Làng Thể thao!
Người ta còn kể câu chuyện còn nóng hổi thời sự: Có một vị quan Thanh tra ở Trung ương, nổi tiếng là khắc tinh của lũ quan tham, nghe nói chuyện chiếc ghế có ma thì quyết đi bắt ma! Sau khi tắm gội sạch sẽ, ăn chay một tuần, vị quan Thanh tra kia liền đến Huyện nọ ngồi lên chiếc ghế Chủ tịch Huyện, tay trái nắm chặt chiếc kính chiếu yêu còn tay phải cầm chắc thanh kiếm trừ yêu! Ngày đầu tiên, vị quan Thanh tra chỉ thấy yêu khí chập chờn. Ngày thứ hai thì thấy mùi hương quyến rũ tràn ngập. Đến ngày thứ ba thì vị quan Thanh tra ngạc nhiên tột độ khi chiếc ghế kia biến thành một mỹ nhân tuyệt đẹp, có số đo ba vòng đạt tiêu chuẩn quốc tế và cặp chân dài miên man…Chuyện gì phải xảy ra ắt sẽ xảy ra, vị quan Thanh tra kia còn nổi tiếng sa đọa hơn cả Trụ Vương của nàng Đát Kỷ!...Khi thượng cấp tới hỏi thăm, vị quan Thanh tra kia chỉ nói: “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng!...Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”.
Tự thú
Ở tỉnh nọ có chuyện độc đáo không giống ai. Chuyện như sau.
Cô nàng Lê Trần Thị Hương Bưởi là gái quê trăm phần trăm và được trời phú cho nhan sắc tuyệt vời, vì thế cô nàng đoạt vương miện Hoa hậu trong một cuộc thi Hoa hậu của tỉnh là tất nhiên, không có gì bàn cãi. Song, khi được phỏng vấn, Hoa Hậu Hương Bưởi nói: “Tôi muốn dâng hiến tuổi trẻ và nhan sắc của tôi cho một vị quan chức nào dũng cảm tự thú tội lỗi của mình, không phân biệt tuổi tác!”. Quan chức hàng đầu của tỉnh nghe Hoa Hậu tuyến bố cầu hôn như vậy thì tranh đua nhau đến gặp nàng Hương Bưởi để tự thú những tội lỗi của mình đã được giấu kín suốt bao nhiêu năm qua. Chỉ sau một tuần, tất cả hàng ngũ quan chức hàng đầu của tỉnh đều đến gặp Hoa Hậu để tự thú, kể cả những quan chức đã nghỉ hưu và số lượng tội lỗi mà họ tự thú đã lên tới ngàn trang giấy A4. Tới ngày công bố kết quả Hoa Hậu Hương Bưởi sẽ chọn vị quan chức nào để nâng khăn sửa túi, dân chúng hiếu kỳ đến chật kín cả quảng trường của tỉnh, người ta dựng một khán đài hoành tráng không thua những dịp đại lễ. Tới giờ G, Hoa Hậu Hương Bưởi bước tới khán đài, từ tốn nói: “Tôi chẳng phải hương chanh, hương bưởi gì hết mà là Trợ lý của Bồ Tát, được Bồ Tát  phái xuống trần gian trợ giúp công tác phòng chống tham nhũng. Tôi sẽ đem những tài liệu tự thú này nộp cho Ủy Ban phòng chống tham nhũng quốc gia!”. Nói rồi Hoa Hậu Hương Bưởi biến mất trước sự kinh ngạc của hàng ngàn người!
Thử thách cuối cùng
Có một ông thầy giáo, tên gọi Lý Trần Ái Nhi Đồng, sau hơn hai mươi năm làm nghề gõ đầu trẻ, sắp được phong danh hiệu Nhà giáo Nhân dân thì vị quan chức phụ trách việc phong tặng danh hiệu cao quý kia nói với người Trợ lý: “Trường hợp này ta vẫn chưa yên tâm. Nhìn kỹ hắn có tướng sát gái, mà sao không có ai kiện cáo hắn về tội xâm hại tình dục? Ta không tin đạo đức của hắn lại thanh cao như thế: hơn hai mươi năm vẫn chung thủy với người vợ vừa già vừa xấu cưới do tảo hôn!”. Nói rồi hai người âm thầm thực hiện mỹ nhân kế đối với ông thầy giáo kia, sử dụng toàn những mỹ nhân cỡ Hoa hậu, song không đạt kết quả gì. Gần tới lúc kết thúc kế hoạch mỹ nhân kế, người Trợ lý bỗng phát hiện ra điều bất thường: ông thầy giáo này mặc dù đã có bằng Tiến sĩ, mấy lần được đề nghị làm giám đốc Sở Giáo dục của tỉnh nhưng đều từ chối mà tình nguyện làm hiệu trưởng một trường tiểu học? Nghe người trợ lý nêu ra điều bất thường, người phụ trách phong tặng danh hiệu ngớ người ra một lúc rồi vỗ trán đen đét mà rằng: “Tình dục trẻ em! Có thế mà ta không nghĩ ra!”. Và thế là kế hoạch “Tình dục Nhi đồng kế” được triển khai. Ông thầy Lý Trần Ái Nhi Đồng được mời vào Ban Giám khảo một cuộc thi “Hoa Hậu tuổi Nhi đồng” và đã bị bắt quả tang khi đang thỏa thuận “đổi điểm lấy tình” với một thí sinh đã lọt vào Top 10!

Sài Gòn, 16-11-2011
Đỗ Ngọc Thạch
http://www.thotnot.vn/home/image.axd?picture=2010%2F9%2Fthinhipbuoc1.jpg

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên vietvanmoi (trích: ...vi hành cuối năm)





Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán, trường Đại học Tổng hợp HàNội. Từ 12-1966 đến l0-1970 nhập ngũ trong bộ đội Ra-đa. Từ l0-1970 đến l0-1971 tiếp tục học tại Khoa Toán trường Đai học Tổng hợp Hà Nội. Từ 11-1971 đến 5-1976 học tại Khoa Ngữ Văn, trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Tốt nghiệp ra trường đã làm việc tại các cơ quan nhà nước: Trường Dự bị Đại học Dân tộc T.Ư, Viện Nghiên cứu Văn học, Tạp chí Nghiên cứu Nghệ thuật, Sở Văn hóa -TT tỉnh Gialai-Kontum (cũ), Văn phòng Đại diện Báo Văn nghệ (Hội Nhà văn VN) tại TP.HCM, Báo Lao động - Xã hội,... .




TÁC PHẨM ĐĂNG TẢI TRÊN NEWVIETART - VIỆT VĂN MỚI
http://phongdiep.net/images/chandung/thu%20vien/do%20ngoc%20thach.jpg t h ơ   t h ơ   t h ơ   t h ơ

THƠ TỨ TUYỆT - RƯỢU CẦN - và SÁU BÀI LỤC BÁT - TỨ TUYỆT MÙA THU - NGƯỜI HÀ NỘI - Ở SÀI GÒN XEM TRANH BÙI XUÂN PHÁI -TRƯỚC VĂN BIA
http://seablogs.zenfs.com/u/Ys.JI1uWHxmOIQj750vbdR86UtTghfGGe6zjcqEJYmw-/profile/1.jpgt r u y ệ n   n g ắ n,   t i ể u   t h u y ế t


CHỊ EM SINH BA CÔ GÁI SƠN TÂY VÀ ANH LÍNH BINH NHÌ SỰ NGHIỆT NGÃ CỦA SỐ PHẬN ĐỊA LINH NHÂN KIỆT CHUYỆN NGƯỜI BÁN THUỐC 3 TRUYỆN CỰC NGẮN SINH NGÀY 30 THÁNG 4 CÁI HÚT NƯỚC CÂU LẠC BỘ VIP ĐỀ TÀI NGHIÊN CỨU KHOA HỌC ĐI LÃNH THƯỞNG TRANH CÃI BẤT TẬN NGƯỜI CUỐI CÙNG CỦA MỘT DÒNG HỌ VÕ TƯỚNG ÂM MƯU VÀ TÌNH YÊU 9 TRUYỆN CỰC NGẮN 8 TRUYỆN CỰC NGẮN 6 TRUYỆN CỰC NGẮN TƯỢNG NHÀ MỒ CHUYỆN NGƯỜI HỎNG THI 5 TRUYỆN CỰC NGẮN 4 TRUYỆN CỰC NGẮN TÔI ĐI LÀM GIA SƯ 7 TRUYỆN CỰC NGẮN NHÀ SƯU TẦM VĂN HỌC DÂN GIAN VÀ NHÀ ĐỊA CHẤT BẠN HỌC LỚP BỐN BẠN HỌC LỚP BẢY THẾ LÀ MỢ NÓ ĐI TÂY !... XÓM VẮNG THỜI GIAN NHẬT KÝ CỦA MỘT CÔ GIÁO (Trích) QUANH HỒ GƯƠM LÀNG KHÔNG CÓ ĐÀN ÔNG ANH NUÔI VÀ CHỊ NUÔI NGŨ HỔ TƯỚNG QUÂN LỜI THỀ THỨ HAI CHUYẾN VI HÀNH CUỐI NĂM SỰ LỰA CHỌN NGHIỆT NGÃ KỲ NHÂN DỊ TƯỚNG VỢ CHỒNG NGHĨA NẶNG TÌNH SÂU MẸ ĐỐP “HUYỀN THOẠI” LÝ TOÉT KIẾM TIỀN TIÊU TẾT CÂU CHUYỆN TẤT NIÊN MẸ TÔI LÀ Y TÁ LÁ THƯ TUYỆT MỆNH CHUYỆN VỢ CHỒNG BĂNG NHÂN CHỜ BẠN HỌC ĐẠI HỌC KÉN RỂ VỤ ÁN CHIẾC NÚT ÁO CASMIA Ở TRỌ Ô CHỢ DỪAMẶC CẢM Ê-ĐÍP NGÀY BA MƯƠI MỐT VỤ  ÁN  XÁC  CHẾT  TRONG  BAO  TẢI KÝ  ỨC  LÀM  BÁO TRỘM   LONG   TRÁO   PHỤNG BA   CHÌM   BẢY   NỔI  ĐÁM   CƯỚI   VÀNG  BÁC  SĨ   PHÁP  Y BÁC  SĨ   THÚ  Y KIM   NGÂN   ĐIỀN KÝ ỨC  MÙA  THI GIAI  ĐIỆU  MÙA  HÈ BẠN  VONG  NIÊN LẤY  VỢ  XẤU QUÂN  SƯ CHUYỆN  TÌNH  ĐỒI HOA SIM - Kỳ 1 ĐỊA  SỨ NGƯỜI  CÓ CON  MẮT  XANH CÁ CHUỐI  ĐẮM  ĐUỐI  VÌ CON BÁT  TIÊN QUẬN  HE XÁN  ĐI  SỨ TAM  THẬP  LỤC  KẾ CHÚA  TRỊNH  -  NGÀY  TÀN… CÔ BẠN  NGÀY  XƯA  HỌC CHUNG  MỘT  LỚP CẮM  SỪNG BÁT  TIÊN (2) Ô  ĐỐNG  MÁC CHUYỆN  TÌNH  ĐỒI HOA SIM - Kỳ 2 - 3 CHUYỆN  TÌNH  ĐỒI HOA SIM - Kỳ 4 BÃO GIẬP MƯA VÙI - Chương 1 & 2 & 3 CON  TẠO  XOAY  VẦN ĐUA CHÓ NGƯỜI CON HIẾU THẢO LÊN RỪNG XUỐNG BIỂN TÌNH YÊU BÃO TÁP ÂM   MƯU VÀ ÁI TÌNH BÃO GIẬP MƯA VÙI - Chương 4 & 5 & 6
  http://nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1299966593.jpg p h ê   b ì n h,    t i ể u   l u ậ n

PHÊ BÌNH VĂN HỌC VÀ PHÊ BÌNH VĂN HỌC “THỜI MỞ CỬA” SỰ TRỞ VỀ CỦA NHÀ THƠ NGUYỄN DUY SUY NGHĨ VỀ ĐỀ TÀI TRONG SÁNG TÁC VĂN HỌC VĂN HỌC VÀ HIỆN THỰC SÂN KHẤU TUỒNG - NGUỒN GỐC VÀ QUÁ TRÌNH PHÁT TRIỂN VỀ VẤN ĐỀ KẾ THỪA TRUYỀN THỐNG ĐỂ XÂY DỰNG TUỒNG HIỆN ĐẠI MÙA XUÂN NHỚ THI SĨ NGUYỄN BÍNH VỀ VIỆC NGHIÊN CỨU “THƠ MỚI” HIỆN NAY NHÀ VĂN – NHÀ GIÁO DƯƠNG QUẢNG HÀM , MỘT NHÂN CÁCH SÁNG TRONG VĂN CAO – DÒNG SUỐI MƠ KHÔNG VƠI CẠN … TÌM CON ĐƯỜNG VỀ NGUỒN , ĐỂ XÁC ĐỊNH BẢN SẮC CỦA CON NGƯỜI VN, BẢN SẮC CỦA VĂN HÓA VIỆT NAM VỀ VIỆC NGHIÊN CỨU “THƠ MỚI” HIỆN NAY (Bài 2) NHÂN VẬT TRUNG TÂM CỦA NGHỆ THUẬT SÂN KHẤU VŨ ĐIỆU CHĂM-PA ĐỘC ĐÁO THÁP CHÀM NGHỆ THUẬT DIỄN XƯỚNG HƠ AMON CỦA NGƯỜI BANA TÂY NGUYÊN DÀN CỒNG CHIÊNG CỦA NGƯỜI JRAI ĐỆ  NHẤT  DANH  TÁC : TAM  QUỐC CHÍ DIỄN NGHĨA HẢI THƯỢNG LÃN ÔNG THƯỢNG KINH  KÝ SỰ TRUYỀN  KỲ  MẠN  LỤC – THIÊN  CỔ  KỲ  BÚT TẢN  ĐÀ - THI  SĨ CỦA  HAI  THẾ  KỶ VŨ TRỌNG PHỤNG - TÀI HOA BẠC MỆNH BẠCH VÂN CƯ SĨ TRẠNG  TRÌNH HỒNG  HÀ  NỮ  SĨ  - HỒNG  NHAN ĐA TRUÂN THI  TRUNG  HỮU  NGUYỆT  HỒ XUÂN HƯƠNG - BẢY NỔI  BA CHÌM VỚI NƯỚC NON  NGUYỄN  TRÃI - BUI MỘT TẤC LÒNG ƯU ÁI CŨ  ĐỌC CÂY BÚT ĐỜI NGƯỜI   BA CÂY BÚT NỮ ĐẠI NÁO VĂN ĐÀN ĐẦU THẾ KỶ 21 BÍCH KHÊ , Thi Sĩ có "những câu thơ hay vào bực nhất trong thơ Việt Nam”  ĐỌC LẠI  BÓNG CHỮ CỦA LÊ ĐẠT ĐỔI MỚI QUYẾT LIỆT NGUYỄN MINH CHÂU TRUYỆN NGẮN - ĐẶC TRƯNG THỂ LOẠI NGỰ SỬ VĂN ĐÀN PHAN KHÔI TRƯƠNG TỬU LÀ AI? THI PHÁP HỌC - LỊCH SỬ VÀ VẤN ĐỀ SARTRE VÀ VĂN HỌC


CHUYẾN VI HÀNH CUỐI NĂM - Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH

Chỉ còn hơn hai ngày nữa là hết năm 2009. Phải chia tay với năm 2009 thì thật là buồn vì đây là năm có nhiều điều thú vị. Song, dù muốn hay không thì vẫn phải chia tay! Vì thế, trong những ngày cuối năm này, tôi ngồi lưu vào Bộ nhớ những gì thích thú nhất!...
Chuông điện thoại cắt ngang những dòng ký ức ào ạt bay về! Thì ra người gọi điện thoại là một người bạn cũ, giờ đã là quan chức đứng đầu hàng Tỉnh ở Miền Bắc. Người bạn này muốn làm một cuộc Vi hành ở Miền Nam và muốn nhân cuộc hội ngộ với bạn cũ, nhờ tôi làm người dẫn đường! Tôi bảo, sao không Vi hành ở Miền Bắc là địa bàn quen thuộc mà lại đến vùng đất lạ, thì ông ta không trả lời ngay mà nói lấp lửng kiểu “Hạ hồi phân giải”!
Kế hoạch chuyến Vi hành của chúng tôi chỉ là hai ngày, ngày 29 và 30 tháng 12 này. Khi đi, chúng tôi sẽ nhập vai người bán vé số dạo, bởi đây là công việc dễ nhập vai nhất và “Đạo cụ” hành nghề cũng gọn nhẹ nhất. Và để trao đổi trong lúc Vi hành , ông bạn tôi sẽ mang tên Vi, còn lại chữ Hành là tên tôi. Và để cho “Công bằng”, một thuật ngữ có tần số xuất hiện rất lớn trong đời sống, chúng tôi, mỗi người sẽ được chọn ba điểm đến, luân phiên nhau.
Vi chọn trước, điểm đến là Chợ , và chúng tôi vào chợ Tân Hương. Vi bảo, đến chợ ta sẽ được tiếp xúc với đủ các loại người trong xã hội và nhìn vào cái chợ, ta cũng sẽ thấy được phần nào bản sắc văn hóa của một vùng đất! Tôi nghĩ thầm, vào chợ sẽ gặp nhiều nhất là bọn trộm cắp và kẻ lừa đảo! Quả nhiên, chỉ sau mười phút len lỏi qua các sạp hàng, Vi ghé tai tôi nói nhỏ: “Bọn móc túi đã lấy mất cái bóp tôi để ở túi quần sau rồi! Tiền thì không có nhưng có nhiều giấy tờ quan trọng, trong đó có những giấy tờ chứng nhận thân phận thật của tôi!”. Tôi nói: “Thế thì không sao, các thứ giấy tờ đó sau này làm lại dễ ợt! Còn trong lúc Vi hành, không nên bộc lộ thân phận! Phải nhập cuộc trăm phần trăm thì mới đạt hiệu quả cao nhất!”. Tuy Vi không nói gì nhưng chốc chốc lại thấy ông ta sờ vào cái túi quần nơi vừa mất cái bóp thì đủ biết ông ta “tiếc của” lắm!
Đi lòng vòng một hồi, chúng tôi đã bán được một nửa số vé số mang theo và chứng kiến khá nhiều cảnh đời trái ngang! Đáng buồn nhất vẫn là cảnh tranh chấp, cãi lộn nhau chỉ vì mấy đồng bạc, thậm chí người ta còn muốn “ăn thua đủ” với đối phương! Và cuối cùng thì một cuộc ẩu đả rất quyết liệt tới mức muốn lấy mạng nhau đã diễn ra ngay trước mắt chúng tôi! Thực ra thì khi diễn ra cuộc ẩu đả, chúng tôi không thể nhìn thấy vì một đám người bao quanh những người ẩu đả. Chỉ khi đám đông tản ra, bỏ mặc hai người, một già một trẻ, đều là nữ, nằm bất động trên mặt đất, thì chúng tôi mới nhìn thấy cái kết cục của nó! Như một phản xạ tự nhiên, Vi chạy đi gọi hai cái xích lô rồi chúng tôi mỗi người dìu một nạn nhân lên xích lô, nói chở đến Bệnh viện!...
Bệnh viện sẽ là điểm đến thứ hai mà tôi sẽ lựa chọn, cho nên đây quả là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà rất thuận tiện. Vì thế, Vi và tôi đã đưa hai nạn nhân tới phòng cấp cứu và làm đầy đủ mọi thủ tục cần thiết để hai người này nhập viện. Đó là hai mẹ con, đều là người buôn bán trái cây trong chợ. Vết thương tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải làm khá nhiều việc như: khâu những vết rách ngoài da, nối xương tay, xương chân!...
Sau khi chia tay hai mẹ con người bán trái cây, Vi và tôi đi một vòng tới tất cả các phòng bệnh. Ấn tượng mạnh nhất đối với Vi là cảnh tượng lôi thôi, lếch thếch của những người nhà bệnh nhân đến bệnh viện để chăm sóc bệnh nhân, họ sống vạ vật ở các hành lang phòng điều trị, không khác gì dân tị nạn ở Trung Đông hoặc các vùng bị thiên tai lớn trên thế giới mà chúng ta vẫn thấy hàng ngày trên ti vi. Bộ mặt của họ đau khổ, nhàu nát còn hơn chính cả những người bệnh. Vi thường gạn hỏi những người này nào là bệnh gì, nặng hay nhẹ, nằm viện bao lâu rồi… nhưng thường là một kết quả rất bi hài: sau khi trả lời vài câu hỏi của Vi (theo phản xạ tự nhiên), họ bỗng tròn mắt nhìn Vi bằng cái nhìn nghi ngờ rồi la toáng lên: “Hỏi gì mà hỏi nhiều thế? Tính chuyện lừa đảo hả? Cút ngay!”! Vi định giải thích này nọ nhưng tôi vội kéo tay Vi mà nói: Tẩu vi thượng sách! Đây có phải là phòng họp của Ủy ban ND Tỉnh đâu mà giải thích, mà “Thanh Minh, Thanh Nga”!...Như là “bệnh nghề nghiệp”, vừa bị đuổi té tát như thế, nhưng khi tới phòng bệnh khác, Vi lại sà vào “hỏi thăm” để rồi lại phải nhờ tôi tới giải cứu bằng chiêu thức “tẩu vi thượng sách”!
Vì tôi đã từng sống trong một gia đình cả bố và mẹ và vợ đều làm việc nghề Y, đều từng làm việc trong đủ các kiểu Bệnh viện, nên những cảnh tượng bi hài tới mức nào của “cái xã hội bệnh tật và chết chóc” đó tôi đều đã “mục kích sở thị”, vậy mà lần Vi hành này cũng có không ít chuyện tôi mới thấy lần đầu!...
Nhà hàng là điểm đến thứ ba mà Vi đã chọn, kết thúc ngày Vi hành thứ nhất. Việc Vi hành vào nhà hàng thực ra không cần thiết vì cả Vi và tôi đều đã quá rành mấy cái “Tổ con chuồn chuồn” này. Song, khi chúng tôi đang “lớ ngớ” đi bách bộ trên đường Ngô Thì Nhậm thì bị mấy “em gái” dẫn dụ vào tận “Thâm cung” từ lúc nào không hay!...
Ngày thứ hai trong kế hoạch Vi hành, tức ngày 30 tháng 12, chúng tôi dự định sẽ tới một Trường Đại học, một trường Trung học Phổ thông và một Trường Mầm Non. Trường Mầm Non là do tôi chọn, còn hai loại trường kia là do Vi chọn. Nhưng sau khi nghĩ lại, tôi bảo: “Như thế có quá coi trọng ngành Giáo dục không? Sao không đổi việc tới trường Trung học PT bằng việc tới một nhà tù hay Trại giam nào đó? Đến Trường Đại học sẽ hình dung ra trường Trung học PT hoặc ngược lại!” Vi cho là phải nhưng lại hơi băn khoăn khi tôi nói đi Vi hành vào Nhà tù! Vi bảo, Vi hành vào nhà tù phải sắm vai tù nhân thì thật là khó, Nhất nhật tại tù, Thiên thu tại ngoại mà! Song, tôi bảo sắm vai người thăm nuôi tù nhân cũng có thể biết gần hết cuộc sống của xã hội nhà tù!...Thế là Vi nghe theo và ngày thứ hai, chúng tôi sẽ tới Trường Mầm Non vào buổi sáng, Trường Đại học vào buổi chiều và Nhà Giam vào buổi tối!...
Trước bảy giờ sáng, chúng tôi đứng trước cổng trường Mầm Non Chích Chòe. Giờ này là giờ cha mẹ các bé đưa con tới trường. Quang cảnh ở cổng trường thật là …Mầm Non: cha mẹ quyến luyến chia tay con cái, trao cả sinh mạng các con mình cho các cô giáo. Các cô giáo ân cần, vui vẻ nhận trách nhiệm “Mẹ hiền” như một lẽ tự nhiên!... Nhìn cơ ngơi, trường Mầm Non Chích Chòe khá khang trang, sạch đẹp. Đó là điều đầu tiên để những người cha, mẹ tin tưởng trao con cái mình cho trường, bởi không ai lại “Trao trứng cho Ác”!...Chúng tôi dự tính sau khi hết giờ đón trẻ, sẽ vào trong Trường với tư cách Nhà báo đi viết Phóng sự. Đang chuẩn bị “đồ nghề” máy ảnh, máy ghi âm thì có một cô giáo Mầm Non từ trong trường đi ra, tới ngay trước mặt Vi, nói nhỏ: “Ông có phải tên là Mại?”. Vi ngạc nhiên, trả lời: “Cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Mại, mà là Vi, Phóng viên của báo Vì Trẻ Thơ, đang định vào Trường Chích Chòe của cô để viết bài đây!”. Cô giáo kia vẫn nhìn Vi chằm chằm và lại nói: “Tôi không thể nhìn nhầm được, ông chính là Mại, người cầm đầu một đường dây mua bán trẻ em ra nước ngoài bị ra Tòa cách đây năm năm! Ông mãn hạn tù rồi hay sao mà lại đến đây tiếp tục con đường tội lỗi!?”. Giờ thì Vi kinh ngạc hết sức, vội lấy giấy giới thiệu của báo Vì Trẻ Thơ ra đưa cho cô giáo kia. Nhưng cô giáo chỉ liếc qua, không buồn cầm giấy Giới thiệu mà nói dằn giọng: “Ông dẹp ngay cái trò lừa đảo này và biến lẹ không tôi báo Công An tới bắt bây giờ!”. Tôi cũng rất ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ này và phán đoán: Rất có thể Vi có hình dạng giống tên Mại buôn trẻ em mà cô giáo này đã biết mặt năm năm trước đây ở một phiên tòa! Như vậy thì không thể giải thích gì được với cô giáo có tính cảnh giác rất cao này trước nạn mua bán trẻ em! Tôi bèn lại kéo Vi rút nhanh khỏi tình huống “Oan Thị Kính” đó!...
Không vào được trường Mầm Non Chích Chòe, chúng tôi quyết định tới một trường Đại học. Đang lưỡng lự không biết nên tới trường nào thì một cái xe Dream đỗ xịch trước mặt, sau câu “Chào Đại ca!” là khuôn mặt rất “chiến trường” của nhà báo Pháo Pháo, phóng viên của một tờ báo chuyên viết cho mục “Nhà trường hay Chiến trường”. Sau khi hỏi thăm rối rít, nhà báo Pháo Pháo nói: “Nếu các huynh có ý định đi viết bài về Trường Đại học thì gặp may rồi. Đệ đang làm một loạt phóng sự về chuyện chất lượng thầy và trò các trường Đại học, có thể làm hướng đạo cho các Huynh rất tốt!”. Thế là chúng tôi làm thành một tổ chiến đấu, phóng ngay đến một trường Cao Đẳng vừa từ một trường Trung cấp được nống lên thành Cao Đẳng, và đang làm thủ tục để thành trường Đại học.
Tiếp chúng tôi là Tiến sĩ Học Học, Hiệu phó phụ trách công tác nghiên cứu khoa học, công tác Đào tạo của trường. Ngồi nói chuyện một hồi, tôi chợt nhận ra vị Tiến sĩ Học Học này thực ra có tên là Ho, là người hàng xóm của tôi từ hồi học tiểu học, vì bị chứng bệnh Ho gà ngay từ tuổi sơ sinh cho nên có tên là Ho. Ho học dưới tôi hai lớp, luôn bị điểm “Gậy” và “Ngỗng” (tức 1 và 2) thì có uống thuốc Tiên cũng không thể thông minh đột biến để trở thành Tiến sĩ bây giờ được! Tôi đem thắc mắc ấy hỏi nhà báo Pháo Pháo thì anh ta nói: “Xin Huynh đừng bói ra ma quét nhà ra rác nữa! Xu hướng bây giờ là “Khép lại quá khứ, hướng tới tương lai”, căng buồm ra biển lớn! Cho dù ông ta có là “Tiến sĩ giấy” thì đó là “căn bệnh thời đại”, “Cả làng mắt toét chứ mình em đâu?”. Tôi hơi ngạc nhiên vì cái anh chàng Pháo Pháo này, hồi mới quen tôi, anh ta nổi tiếng xông xáo trong trận chiến chống Tham nhũng, hay là bây giờ phải chuyển hướng bởi “an toàn là bạn, tai nạn là thù” ? Nghĩ thế, tôi không để tâm đến chuyện cái anh chàng Ho đã “lột xác” để thành Tiến sĩ Học Học nữa mà theo Pháo Pháo đi tiếp xúc với các sinh viên – những “chủ nhân ông” tương lai của đất nước!
Nói chuyện với các sinh viên, tôi nhận thấy kiến thức văn hóa, lịch sử , địa lý … của họ quá ư là hổng, khuyết rất lớn! Ngay cả những kiến thức cơ bản và chuyên ngành cũng rất bập bõm! Vi nhận xét rằng, việc bùng nổ các trường Đại học, Cao đẳng không phản ánh đúng thực chất mặt bằng văn hóa nói chung của xã hội mà góp phần hạ thấp chất lượng sinh viên, học sinh bởi việc tuyển sinh chỉ vì tiền, tức mục đích của các trường ĐH, CĐ là kinh doanh kiếm lời bằng mọi giá chứ không phải là Trồng Người , là đào tạo nhân tài, những tinh hoa của đất nước! Đây quả là một thảm họa mà hậu quả của nó còn lớn hơn cả nạn diệt chủng!... Ông cha ta đã có câu “Quý hồ Tinh, bất quý hồ đa” , nói nôm na là, chúng ta cần cái tinh luyện, tinh chất chứ không thể là tạp chủng, tạp chất. Giống như bên quân sự, chúng ta cần đội quân Tinh nhuệ, thiện chiến chứ không thể xài một đội quân ô hợp. Nếu xài đội quân ô hợp, chưa đánh đã bại!
Ăn cơm tối xong, chúng tôi đang nghĩ cách “thâm nhập” một Nhà tù hay một Trại giam nào đó thì quả là sự bất ngờ luôn đồng hành với chúng tôi khi tôi gặp “Tài chém”, vốn là một Đại ca Đầu gấu khét tiếng một thời. Thực ra, “Tài chém” không có bản lĩnh cao cường gì mà chỉ có máu liều, sẵn sàng “thí mạng cùi” bất cứ lúc nào, với ai! Cho nên tục ngữ có câu “Vua thua thằng liều” chẳng bao giờ sai! Sau khi hỏi han một hồi, thì ra giờ “Tài chém” đã lột xác, hoàn lương và trở thành Phó Quản giáo của một Trại giam khá lớn. Quả là những nhà tổ chức đã biết dùng chiêu “lấy độc trị độc” trong nghệ thuật dùng người! “Tài chém” rất vui khi gặp lại tôi bởi khi còn làm báo, tôi đã giúp “Tài chém” đăng báo những câu chuyện “thời dao búa” của mình! Lúc ấy, tôi cứ nghĩ sau này “Tài chém” sẽ thành một nhà văn lớn chuyên viết về “Xã hội đen”, nhưng giờ hỏi lại thì “Tài chém” nói: “Chuyện viết lách quả là còn phức tạp hơn cả những chuyện máu chảy đầu rơi của Xã hội đen!...Em đã “gác bút” lâu rồi! Giúp mấy người phạm tội hoàn lương quả thật là khó, không phải ai cũng nghĩ như mình!”…
“Tài chém” dẫn chúng tôi về cái trại mà anh ta làm Phó Quản giáo. Ngồi hàn huyên một hồi, “Tài chém” nói: “Các anh đã Vi hành thì nên đi tới đáy của vấn đề. Đã vào cái Trại này thì cũng nên thử nếm mùi tù nhân cho biết!”. Vi không ra đồng ý cũng không ra phản đối, còn tôi thì nghĩ cứ để mặc “Tài chém” sắp xếp cho nên không nói gì!...Tôi còn đang suy nghĩ xem “Tài chém” sắp xếp như thế nào thì đã thấy tôi, Vi và một người nữa bị đẩy vào một phòng giam. Phòng giam này khá rộng, ở ngay giữa phòng có một nhóm người đang ngồi bu quanh một người đầu trọc lốc, khuôn mặt rất “ấn tượng” bởi những vết chém còn để lại sẹo chằng chịt – chắc hẳn là một Đại ca thủ lĩnh! Cánh cửa sau lưng chúng tôi vừa đóng sầm thì một thằng nhỏ con từ trong đám người bu quanh kia vọt ra đứng trước chúng tôi, quát lớn: “Tất cả quỳ xuống chào Đại Ca!”. Tiếng quát của thằng kia quả là có uy lực ngầm khiến cả ba chúng tôi lập tức quỳ mọp, người đi cùng với chúng tôi còn vái lạy lia lịa! Gã Đại ca thấy vậy thì nói khề khà: “Thôi được rồi! May cho chúng mày là hôm nay Trẫm rất vui cho nên miễn cho trận đòn nhập Trại. Song, chúng mày phải thể hiện năng khiếu văn nghệ. Hay thì được thưởng, dở thì bị phạt. Thằng kia, mày thể hiện trước!”, và gã Đại ca chỉ thẳng vàoVi! Tôi giật mình lo ngại không biết Vi có qua nổi cái ải này không thì Vi bình thản nói: “Tôi xin hầu Đại ca và các Sư Huynh món Truyện Tiếu lâm!”. Lập tức cả bọn vỗ tay và há mồm ngồi nghe. Vi kể lại chuyện đi thi “Cu trường”. Truyện này kể chi tiết ra đây thì hơi tục, song nó thuộc loại “Kể tục, giảng thanh” nên xin tóm tắt Đại ý: Có một người kia, “cái ấy” khi cương hết mức mới dài tới đầu gối mà đã dương dương tự đắc cho là mình vô địch thiên hạ. Anh ta đi khắp nơi để tìm đối thủ. Một ngày kia, anh ta tới Làng nọ vì nghe đồn Làng này có rất nhiều người có “cái ấy” cực dài. Khi mới tới cổng Làng, anh ta thấy hai người đang cầm hai cây côn , như là làm nhiệm vụ canh gác. Song khi lại gần thì thấy cả hai người đang có vẻ như cùng đang “sướng”, anh ta bèn hỏi: “Chào hai Huynh đệ, cho tôi hỏi …”. Chưa nói hết câu thì cả hai người kia cùng nói: “Đi chỗ khác, lát nữa hãy hỏi, đừng phá đám cuộc giao hoan sắp tới đỉnh khoái lạc của ta!”. Anh ta thấy lạ, không kềm được, lại hỏi: “Vậy mỹ nhân đối tác của các Huynh đang ở đâu?”. Hai người kia cùng nói: “Ở nhà chứ còn ở đâu!” rồi như là trôi vào trong cơn đê mê! Anh chàng kia thấy vậy thì trố mắt kinh hoàng, hoảng sợ đến nỗi “cái ấy” thun lại chỉ còn bằng ngón tay út! Mới chỉ là hai thằng lính gác mà đã như thế thì các vị chức sắc trong Làng còn tới đâu? Anh ta nghĩ vậy và chạy mất tăm!... Cả bọn nghe xong thì cười nghiêng ngả, đòi Vi kể mãi! Tôi nghĩ chắc Vi sẽ lâm vào cái cảnh “Ngàn lẻ một đêm” nhưng không ngờ từ chuyện cười, Vi đã chuyển sang kể “chuyện khóc”! Và quả là bất ngờ, bọn này thật dễ mủi lòng, khóc lóc một hồi rồi lăn ra ngủ!...
Khi chia tay Vi, tôi hỏi: “Ông nói thật lòng cho tôi nghe xem ông đã thu hoạch được những gì sau chuyến Vi hành cuối năm này?”. Vi nói ngay: “Trước đây, nhất là khoảng dăm năm gần đây, tôi chỉ toàn suy ghĩ về những vấn đề Vĩ mô , những vấn đề mang tầm chiến lược. Cứ chăm chăm vào việc “Hội nhập thế giới”, đi các nước để học hỏi, thậm chí đem những mô hình của các nước phát triển để áp dụng vào nước ta. Song, giờ thì tôi nghĩ quả là không ổn. Cơ sở hạ tầng của ta còn quá nhiều khiếm khuyết, quá nhiều lỗ hổng. Vì thế, phải làm lại từ đầu. Tức phải xây dựng lại nền móng cho chắc. Nếu chúng ta cứ “Xây lâu đài trên cát, trên bùn” thì nó sẽ sụp đổ là điều tất yếu!”. Tôi lại hỏi: “Vậy ông có kế sách gì, hành động cụ thể gì không?”. Vi ngần ngừ một lát rồi nói: “Tôi sẽ xin xuống làm cán bộ cấp Huyện chứ không lên Trung ương như dự kiến nữa!”. Tôi băn khoăn: “Liệu ý tưởng ấy của ông có được ủng hộ không? Ông có nhớ câu “Một cánh én không làm nên Mùa Xuân” không? Tôi e rằng ông sẽ chỉ như một hòn sỏi ném xuống ao sâu, không thể sủi tăm!”. Vi thở dài rồi lại nói giọng quả quyết: “Không thể không thử xem!”…
Chúng tôi chia tay nhau. Vi hẹn tôi năm năm sau gặp lại thế nào cũng có tin vui! Nhìn Thời gian đang chuyển dịch tới Năm Mới 2010, dù là người đa nghi, tôi cũng không thể không chia sẻ niềm tin với con người quyết Hành động này!...
Sài Gòn, những ngày cuối năm 2009
Đỗ Ngọc Thạch
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEitoSNe-jfPGJVylk5q0dZNhqhnFgRWDuRXbZbumrWGrYmCrDL50soPJeS3npxZ49PMQLEtr5bca0aqJrxzu2gGLLCn5-_LxS4Pqzzdh6JDISX75uDB6Y4Y_QAXTCAPcp68yv8GP9R9refY/s320/bs_Di-cho-Tet-(1).jpg Mai Vàng Chợ Lách

Đào Hà Nội
Thieu nu e ap ben hoa dao
Thieu nu e ap ben hoa dao