Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

tagore - bài thơ tình số 28

Bài Thơ Tình Số 28 TAGO

  
1. Đôi mắt băn khoăn của em buồn
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh.
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh không giấu em một điều gì.
Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.
2. Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi
quàng vào cổ em.
Nếu đời anh chỉ là một đóa hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng,
anh sẽ hái nó ra đặt lên mái tóc em.
3. Nhưng em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó,
Em là nữ hoàng của vương quốc đó
Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.
4. Nếu trái tim anh là một phút giây lạc thú
Nó sẽ nở ra thành một nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
5. Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu,
Nỗi vui sướng khổ đau của nó là vô biên.
Những đòi hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu
Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

su-27

Sự thật chưa biết về tiêm kích Su-27 Việt Nam có dùng - Ảnh 4
Su-27 vẫn là nổi kiếp sợ của bất kỳ lực lượng không quân nào của Phương Tây.

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

chùm thơ của Onga Bergon

Chùm thơ " Onga Becgon "

( Onga Becgon  1910 - 1975 )

Chuyện mười năm
Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu


Con đò không bến đợi


Ôi cây xanh tình đời 


Có nghe lời ta gọi





Nhưng mùa xuân đã qua


Tiếng ve về thổn thức


Gió thổi vào đêm hè


Kể chuyện mười năm trước



Chỉ có một lần thôi


Em hỏi, anh im lặng


Thế mà em hờn giận


Để chúng mình xa nhau



Nơi tình yêu bắt đầu


Là những điều khó nhất


Trái tim dù biết hát 


Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau


Hãy nghe lời ta kể


Chỉ một lần chót dại


Thế mà đành chia phôi





Chỉ có một lần thôi


Em hỏi….anh im lặng!......



TRẢ LỜI
Em, em nói cùng anh


Chẳng có gì vô ích


Tháng năm ta đã sống


Con đường ta đã qua


Cả những tiếng vang kia

Cũng không là vô ích






Không có gì trên đời


Mãi mãi không hiểu được


Một món quà đem tặng


Sẽ sinh ra niềm vui


Người ta chẳng uổng công


Khi lòng yêu đắm đuối






Cả tình yêu yếu mềm


Ngọn lửa tình yêu ấy


Luôn cháy bừng trong em


Không thể nào nguôi yên


Không thể nào dập tắt


Chẳng bao giờ quá chậm 


Để ta lại lên đường


Lại bắt đầu tất cả






Như vậy đâu phải xóa


Khỏi những ngày đã qua


Dù là một tiếng than


Dù là lời nói nhỏ….

Xuân Quỳnh dịch





Mùa hè rớt

Có một mùa ánh sáng diệu kỳ


Cái nắng êm ru, màu trời không chói


Mùa hè rớt cho những người yếu đuối


Cứ ngỡ ngàng như mới vào xuân




Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng


Khe khẽ như không, nhẹ nhàng phơ phất


Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất


Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu





Những trận mưa rào đã tắt từ lâu


Tất cả thấm trong cánh đồng lạnh thẫm


Hạnh phúc ít hơn, khóc nhiều hơn say đắm


Ghen tuông dù chua xót cũng thua hơn





Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương


Ta tiếp nhận bởi người sâu sắc quá


Nhưng ta nhận! Trời ơi ta vẫn nhớ!


Tình yêu đầu. Trời lặng bóng sao in






Sao ơi sao! Sao sắp rụng vào đêm

Ta biết lắm! Thời gian đang vĩnh biệt.


Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết:


Yêu thương…


                               Giận hờn…


                                                           Tha thứ…


                                                                                         Chia ly… 










ĐÃI CÁT TÌM VÀNG

Trên những dòng sông thế giới


Có những người đãi cát tìm vàng


Tháng năm dài kiên nhẫn bền gan


Lọc từ phần mười, phần mười một


Những người đãi vàng không bao giờ nóng ruột


Thời gian không nghiền nát niềm tin






Anh không tìm vàng nhưng lại tìm em


Vất vả gấp trăm lần đãi cát


Cát của bờ sông lấy bao nhiêu chẳng được

Người của thế gian, đâu của riêng mình






Tìm một người yêu, xây một mối tình


Lọc từng buồng tim, trong từng ống máu


Rung động yêu thương, giận hờn nung nấu


Lúc cuồn cuộn như sóng biển trào nhanh


Lúc im lặng như sương long lanh


Không dám động sợ tan thành giọt nước 






Người đãi cát quý chút vàng nhặt được


Anh quý em, quý một nụ cười


Gom góp bao nhiêu để xây cất cuộc đời


Có những phút chói lòa cuộc sống







 
Không Đề 

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ 
Khúc hát say mê một thời thiếu nữ 
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhê - va 
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà. 


Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn 
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý 
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế 
Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng khác ngày xưa... 


Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta 
Cùng nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước 
Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước 
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!...


Mùa lá rụng 

Những đàn sếu bay qua. 
Sương mù và khói toả.
Mátxcơva lại thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai di ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!" 


Nếu không có gì ao ước trong tôi 
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất! 
Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất 
Sao phút này làm bạn cũng không? 


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng 
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn... 
Anh - con người không vui, con người bất hạnh 
Con người đi cô độc quá trên đời! 


Thiếu cẩn trọng chăng? 
Hay chỉ đáng nực cười? 
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi... 
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi 


Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly. 
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia 
Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá... 
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngã, 


Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!... 
Tôi ra ra, lòng lặng lẽ như xưa 
Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt. 
Tôi không biết nói cùng anh đến hết 


Nhưng bây giờ con phải nói gì thêm! 
Cái ngỏ con đã tràn ngập màu đêm 
Những tấm biển dọc đường càng trống trãi 
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


Anh hãy trở về 


Anh hãy trở về trong giấc mơ em 
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh 
Anh một thuở như cuộc đời như chim, như nắng 
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ. 


Anh bây giờ đã ở rất xa 
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng 
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm 
Chẳng thể nào cháy lửa nũa đâu anh. 


Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em 
Vì đã vội buông anh ra quá sớm 
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh 
Ôi lòng thèm khát chẳng thể nào nguôi... 


Anh hãy trở về trong giấc mơ em 
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh 
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng 
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ. 


Vì năm tháng đổi thay em bây giờ đã khác 
Hát khác xưa rồi, và khóc cũng khác xưa 
Em đã khác xưa rồi, em đã khác xưa 
Ôi cuộc đời sao trôi nhanh quá! 


Em đã già đi anh không nhận ra nữa 
Hay là anh có nhận ra chăng? 
Em không cầu xin tha thứ nơi anh 
Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại 


Nhưng em tin nếu anh quay trở lại 
Nếu anh còn nhận được ra em 
Những bực tức nhau ta sẽ nguôi quên 
Ta sẽ lại bên nhau sóng bước 


Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc 
Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.


Câu chuyện tình yêu 
OngaBecgon gửi Becxonop 


Đừng nhắc nữa anh ơi 
Lỗi lầm thời quá khứ 
Ngôi sao bừng đốm lửa 
Đâu còn nữa mầu xanh 

Con chim nhỏ chuyền cành 
Cũng dịu dàng tiếng hót 
Tìm một chiều dịu ngọt
Hoa sặc sỡ lo âu 


Dòng sông trôi về đâu 
Hỏi làm chi cho khổ 
Tình yêu con thuyền nhỏ 
Buồm trôi nơi xa xôi 

Đừng nhắc nữa anh ơi 
Buồn vui thành kỷ niệm 
Bài thơ là câu chuyện 
Của bắt đầu tình yêu.



Không nói

Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ

Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất

Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi

Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại 

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

SONNE tình yêu

Sonne Tình yêu 

Trên trời đất tình yêu không kể xiết
Đường dài lâu, gian khổ cũng rất nhiều,
Nhưng anh hiểu: khó và dài hơn hết
Là con đường ta vẫn gọi tình yêu.

ừ thì biết là đường tình không ngắn,
Nhưng không ai thiếu nó sống yên lành.
ừ thì biết là khó khăn vô tận,
Nhưng lại đầy cám dỗ, cuốn lòng anh.

Anh cứ nghĩ rằng anh, thật lạ
Chỉ trẻ khi đi trên vĩnh cửu đường này.
Anh từng vấp, đã, đang và sẽ ngã,
Nhưng ngã rồi lại dậy, bước đi ngay .

Và anh chắc không bao giờ lạc lối,
Vì phía trước là em, là tay em vẫy gọi.
Có thể nói tình yêu là trường học,
Nơi không phải ai muốn học, cứ vào,
Nơi thầy giáo là nụ cười, tiếng khóc,
Bắt học trò làm việc khắt khe sao!

Tôi đã học nhiều sách hay và hiếm,
Học càng lâu, càng thấy rõ một điều:
Khó có thể thành công nhờ kinh nghiệm
Của những người thất bại với tình yêu.
Tôi cố học nhưng không vào, trầy trật,
Thường vấp đau, thi trượt, nợ bài,
Thường phạm những sai lầm nghiêm trọng nhất,
Lý luận, thực hành không sắc sảo, thường sai...

Thành ra tôi hầu như không tiến bộ
Dù đã học suốt đời trong nhà trường đó.

R.GAMSATOV

tôi yêu em...

Dịch nghĩa:
Tôi yêu Em: tình yêu, có lẽ,
Trong lòng tôi vẫn chưa tắt hẳn;
Nhưng thôi, chớ để nó quấy rầy Em thêm nữa.
Tôi không muốn làm em buồn vì bất cứ điều gì.
Tôi yêu Em lặng thầm, vô vọng,
Bị giày vò khi vì rụt rè, khi bởi ghen tuông.
Tôi yêu em chân thành đến mức, dịu dàng đến mức,
Lạy Trời mà Em mà được ai khác yêu như vậy.
Bản dịch của Thúy Toàn:
TÔI YÊU EM
A.S.Pushkin

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể 
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai 
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa 
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài
Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng 
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen 
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm 
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2015

mùa thu

Mùa thu
Anh đã chia tay với những người nhà
Tất cả người thân từ lâu không hợp
Với một nỗi cô đơn như mọi khi
Trong thiên nhiên và trong lòng dâng ngập.
 
Giờ ngồi đây cùng em trong lều gác
Giữa hoang vu, trong rừng vắng không người.
Những lối mòn, như lời trong bài hát
Cây cỏ chỉ còn một nửa mà thôi.
 
Và giờ đây với một vẻ u sầu
Nhìn vào hai ta những bức tường gỗ.
Anh và em chẳng có gì cách trở
Hai đứa chân thành sẽ chết cùng nhau.
 
Ta ngồi canh một, đứng dậy canh ba
Em với bức thêu còn anh với sách
Đến gần sáng sẽ không hề nhận ra
Ta thôi hôn nhau lúc nào không biết.
 
Hãy ngang tàng và lộng lẫy, xa hoa
Rắc đầy lên hỡi lá rừng xào xạc
Chén khổ tận cay đắng ngày hôm qua
Nỗi buồn hôm nay tràn trề hãy rót.
 
Nỗi lưu luyến, niềm say mê, vẻ đẹp!
Tan biến vào trong ầm ĩ mùa thu!
Em hãy vùi trong mùa thu xào xạc!
Và sẽ ngất ngây hoặc sẽ điên rồ!
 
Và em hãy vứt quần áo mình ra
Như rừng nhỏ trong mùa thu trút lá
Khi vào vòng tay của anh em ngã
Trong áo choàng với nét vẽ nhung tơ.
 
Em là hạnh phúc của bước thương đau
Khi cuộc sống chán chường hơn bệnh tật
Còn can đảm là ngọn nguồn cái đẹp
Chính điều này xích ta lại gần nhau.
 
Giải Nobel
Tôi mất hút, sa vào như con thú
Đâu đó tự do, ánh sáng, con người
Tiếng thét gào, xua đuổi sau lưng tôi
Nhưng lối thoát bên ngoài không hiện rõ.
 
Khu rừng tối và bên hồ nước
Gỗ thông già chất đống khắp nơi
Cả bốn phía chặn bước con đường tôi
Tôi chịu đựng, dù thế nào cũng được.
 
Có phải tôi làm điều chi thô bỉ
Tôi là tên ác độc, kẻ giết người?
Tôi chỉ làm cho lệ thế gian rơi
Trước vẻ tuyệt vời của đất đai quê mẹ.
 
Cái chết đã cận kề, nhưng dù thế
Tôi vẫn tin rồi sẽ đến một thời
Khi tinh thần thánh thiện sẽ lên ngôi
Sẽ chiến thắng thói đê hèn, phẫn nộ.
 
Làm người nổi tiếng là không đẹp
Làm người nổi tiếng là không đẹp
Đâu phải vì nổi tiếng mới lên cao
Những giấy tờ, lưu trữ đừng tích cóp
Trước những trang bản thảo chớ nôn nao.
 
Mục đích của sáng tạo là dâng hiến
Đâu phải vì thành tích, tiếng ồn ào
Đem biến mình thành những lời truyền miệng
Cho người đời, thật xấu hổ làm sao.
 
Ta cần sống khiêm nhường, không tự bạch
Phải sống sao, bởi suy xét cho cùng
Để tiếng gọi tương lai nghe thấy hết
Nhận về tình luyến ái của không trung.
 
Cần phải biết để chừa ra khoảng trống
Trong số phận mình, không phải trong thơ
Trong cuộc đời có những chương, những đoạn
Cần tô đậm lên cho khỏi lu mờ.
 
Và phải biết đắm chìm vào quên lãng
Trong vô danh giấu những bước chân ta
Như làng mạc ẩn mình trong sương sớm
Sương khói mịt mù không thể nhìn ra.
 
Những kẻ khác theo bước chân sống động
Bám gót ta đi qua chặng đường mình
Nhưng đành ngậm ngùi nhìn lên chiến thắng
Mặc người đời, ta không phải bận tâm.
 
Và phải biết không một tấc ngắn ngủi
Đừng để đánh mất gương mặt con người
Cần phải sống làm một người sôi nổi
Và vui tươi cho đến cuối cuộc đời.
Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng

con tàu say - Rim baud

Tôi bước xuống những dòng sông bình lặng 
Không còn những người kéo thuyền hướng dẫn 
Bọn da đỏ đã dùng họ làm bia 
Khi đã đóng họ vào cột tô màu 

Tôi vô tư với mọi đoàn thuỷ thủ 
Vác gạo xứ Flandre hoặc bông nước Anh 
Hết đám kéo thuyền, hết cơn huyên náo 
Những dòng sông cứ để tôi mặc tình 

Trong tiếng thuỷ triều bập bềnh giận dữ 
Mùa đông nào, điếc hơn óc trẻ nhỏ 
Tôi chạy miết! Những bán đảo bứt đi 
Trong hỗn độn với niềm vui tràn bờ 

Tôi thức giấc có giông tố chúc lành 
Tôi nhảy múa nhẹ tênh trên sóng nước 
Như bước lang thang muôn thuở tròng trành 
Mắt đèn lồng mười đêm liền chẳng tiếc 

Ngọt hơn táo ngập răng trẻ nhỏ 
Làn nước xanh tràn ngập cả vỏ tàu 
Rửa sạch trơn vết rượu và nôn mửa 
Nào bánh lái, nào neo móc vất bừa 

Tôi đã tắm trong bài thơ biển cả 
Trắng màu sữa và lấp lánh thiên thể 
Đang ngấu nghiến màu trời xanh, và nơi 
Đường mớn nước đôi lúc một xác người 

Nơi bất chợt nhuốm xanh, những mê cuồng 
Và nhịp chậm dưới ánh sáng đỏ lựng 
Mạnh hơn rượu, bát ngát hơn cung đàn 
Sục sôi màu đỏ tình yêu cay đắng 

Bầu trời vỡ vụn và những cầu vồng 
Sóng dồi và hải lưu: tôi biết tới 
Chiều, rồi bình minh trắng xoá mênh mông 
Và đã thấy điều tưởng đâu đã thấy 

Mặt trời thấp trong kinh hoàng thần bí 
Ánh lên những tia máu tím ngát, và 
Những làn sóng run rẩy cuốn đi xa 
Trông chẳng khác diễn viên kịch cổ đại 

Tôi đã mơ đêm xanh tuyết sáng choang 
Chầm chậm nụ hôn dâng lên mắt biển 
Sự lan truyền những dòng nhựa lạ thường 
Và rực vàng, xanh, lân tinh ca hát 

Tôi mãi dõi theo những đợt sóng lừng 
Trên đá ngầm như đàn bò điên loạn 
Không biết các vùng Marie lấp lánh 
Có thể đẩy mõm đất tới đại dương 

Đụng phải những vùng Floride khủng khiếp 
Lẫn với hoa là mắt báo da người 
Và lẫn với những đàn thú màu lục 
Lớp lớp cầu vồng sát dưới chân trời 

Chợt náo động những đầm lầy mênh mông 
Trong đám bấc rã mục xác Léviathan 
Nước xối xả giữa những nơi lặng gió 
Và xa xa phía vực sâu thác đổ 

Sông băng, mặt trời bạc, sóng xà cừ 
Bầu trời than hồng, vũng cạn gớm ghiếc 
Nơi rắn khổng lồ làm mồi cho rệp 
Cây cối gãy đổ, mùi hắc mù trời 

Muốn chỉ đàn em nhỏ loài cá tráp 
Trong làn sóng xanh, cá vàng, cá hát 
Rời vũng tàu, bọt hoa ru bước tôi 
Và từng chập gió chắp cánh tôi bay 

Bước lãng du đôi khi phải mệt lả 
Trôi tròng trành trong tiếng khóc biển cả 
Dâng lên tôi những bông hoa âm u 
Tôi ở lại, như một người nữ đang quỳ 

Như hòn đảo đu đưa lời tranh cãi 
Và phân loài chim lắm chuyện mắt vàng 
Và tôi lướt đi, mắt mơ hồ thấy 
Người chết đuối bước lùi xuống, ngủ yên 

Tôi, con tàu dưới lớp tảo chằng chịt 
Bị bão ném vào không trung lặng ngắt 
Và các tàu buồm và tàu tuần tra 
Chẳng buồn vớt bộ khung say xỉn nước 

Trên mù tím nhả khói lướt băng băng 
Tôi xuyên thủng bức tường bầu trời đỏ 
Mang mũi dãi trời, địa y vầng dương 
Mứt kẹo ngon cho các nhà thơ lớn 

Tôi chạy, tia điện lỗ chỗ người tôi 
Tấm ván điên đàn ngư mã hộ tống 
Những tháng bảy quất gậy cho đổ sụp 
Bầu trời hải ngoại mớ phễu sục sôi 

Tôi run rẩy, cách năm mươi hải lý 
Ngựa biển động đực, những cơn xoáy dày 
Những bất động xanh tháo cuộn dài dài 
Tiếc Châu Âu với lan can cũ kỹ 

Tôi đã thấy những quần đảo sao trời 
Và những đảo, với bầu trời điên loạn 
- Triệu cánh chim vàng, sức mạnh tương lai 
Vẫn lưu đày trong đêm dài vô tận 

Tôi đã khóc nhiều! Bình minh chán ngán 
Chị Hằng khốc liệt, vầng dương đắng cay 
Tình yêu làm tôi đờ đẫn ngất ngây 
Xương cốt vỡ vụn, thà vùi trong biển 

Một làn nước Châu Âu tôi khát vọng 
Đó là vũng nước đen ngòm, lạnh cóng 
Buổi chiều ngát hương một chú bé buồn 
Thả con tàu như cánh bướm tháng năm 

Mệt rồi, sóng biển, thôi ta không thể 
Cứ bám theo tàu chở bông ngược xuôi 
Đi qua niềm kiêu hãnh những lá cờ 
Lội dưới những con mắt tàu khủng khiếp

Nguồn: Rimbaud toàn tập, NXB Văn nghệ, 2006.