Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch trên Newvietart.com - Trích: Vụ án xác chết trong bao tải


Thứ tư, ngày 06 tháng mười một năm 2013

12 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch trên Newvietart.com - trích: Vụ án xác chết trong bao tải


Quan toa Vụ án Hoàng Sơn Lâm   Tòa thượng thẩm xử ra sao?


12 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - trích: Vụ án xác chết trong bao tải


  1. ĐỖ NGỌC THẠCH - Việt Văn Mới

    newvietart.com/DONGOCTHACH_saigon.html

    Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán, trường Đại học Tổng hợp HàNội. Từ 12-1966 đến l0-1970 nhập ngũ trong bộ đội Ra-đa.


  2. LÁ THƯ TUYỆT MỆNH
  3. BĂNG NHÂN
  4. CHỜ
  5. BẠN HỌC ĐẠI HỌC
  6. VỤ ÁN CHIẾC NÚT ÁO CASMIA
  7. Ở TRỌ
  8. Ô CHỢ DỪA
  9. MẶC CẢM Ê-ĐÍP
  10. NGÀY BA MƯƠI MỐT
  11. VỤ  ÁN  XÁC  CHẾT  TRONG  BAO  TẢI
  12. KÝ  ỨC  LÀM  BÁO
  13. BA   CHÌM   BẢY   NỔI 

Hiện trường xác chết bị chặt khúc nhét trong bao tải

VỤ  ÁN  XÁC  CHẾT  TRONG  BAO  TẢI

(Hay là: Vụ án giết người tình)

ĐỖ NGỌC THẠCH


Một buổi sáng, vào khoảng Năm giờ, đường phố còn vắng tanh, người lượm ve chai, như thường lệ, đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để “móc bọc”. Trước cửa các căn nhà, những bịch rác to nhỏ đủ các cỡ, nằm ngổn ngang, bốc mùi hôi thối. Vì miếng cơm manh áo, người lượm ve chai không quản ngại mọi khó khăn, vất vả, một tay cầm cái bao tải lớn, một tay cầm cái móc sắt, đi tới bên những bịch rác đủ các cỡ đó, móc ra những thứ rác là kim loại hoặc đồ nhựa, chẳng hạn như một hai cái lon bia, một hai chai lọ, hũ nhựa đựng dầu gội đầu, nước rửa chén bát, nước rửa bồn cầu, v.v…
Khi đến một góc rẽ của con hẻm kia, người lượm ve chai khấp khởi mừng thầm vì có cả một đống bịch rác lớn nhỏ, ước chừng có hơn chục cái bịch rác. Thấy một bao tải lớn căng phồng nằm ở sát chân tường, người lượm ve chai lấy cái móc sắt mổ vào đầu cái bao tải, tính lôi ra chỗ đất trống để “làm thịt”, thì bỗng chùn tay vì đầu cái móc sắt như vừa chạm phải một vật gì đó không đâm cái mũi móc sắt vào được? Người lượm ve chai liền cúi xuống cầm lấy đầu cái bao tải kéo ra thì thấy rất nặng? Tuy nhiên, người lượm ve chai vẫn kéo được cái bao tải nặng chịch ấy ra bãi đất trống. Miệng cái bao tải được buộc chặt bằng một sợi dây dù, loại dây dù có lõi, rất tốt, người ta thường lấy để buộc vào một đầu võng, loại võng dù của bộ đội thường dùng khi ngủ rừng. Thấy sợi dây dù còn khá mới và khá dài, người lượm ve chai liền quăng sợi dây dù vào cái bao tải đựng “chiến lợi phẩm” của mình. Mở xong miệng bao tải, người lượm ve chai cầm đầu kia của bao tải kéo mạnh cho “hàng” trong bao tải tụt ra. Người lượm ve chai ngạc nhiên khi “món hàng” vừa tụt ra khỏi bao tải là một vật gì đó khá lớn được cuộn trong một tấm vải lớn, như là vải rèm cửa. Và người lượm ve chai thất kinh, rú lên một tiếng kinh hoàng khi mở tấm vải ra thì là một xác chết!
Mười bảy năm sau. 
Ở một vùng quê nghèo, xa xôi hẻo lánh, có hai bà cháu sống với nhau bằng nghề chở đò ngang, họ cùng ở trong một căn nhà nhỏ bên bến sông. Người cháu là một cô gái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu, buổi sáng thì đi học ở trường Trung học Phổ thông trên phố Huyện, buổi trưa, buổi chiều và cả buổi tối thì thay bà lái đò. Người bà, tuy đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh.
Một hôm, cô cháu gái nói với bà: “Bà ơi, cháu đã đỗ vào trường Đại học Bách khoa ở Hà Nội rồi! Giấy báo đây này!”. Người bà sung sướng đến trào nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, ôm lấy cô cháu gái, nước mắt bà chảy ướt sũng mái tóc dài như suối của đứa cháu. Cô cháu gái gỡ hai bàn tay bà ra, ngạc nhiên không hiểu tại sao bà mình lại xúc động như vậy? Hồi lâu người bà mới nói: “Bà tính khi nào cháu đỗ vào đại học thì mới nói cho cháu biết vì sao mẹ cháu đã mất tích suốt 17 năm nay! Nhưng bây giờ bà lại thấy không cần phải nói nữa!”. Cô cháu gái nắm chặt lấy hai cánh tay bà, lắc mạnh: “Sao vậy bà? Tại sao bà lại không nói?”. Người bà lau khô nước mắt rồi thong thả nói: “Oan oan tương báo, biết bao giờ mới dứt? Tốt hơn hết là cháu không cần biết vì sao mẹ cháu mất tích! Cháu đã khôn lớn nên người, mẹ cháu ở đâu đó hẳn sẽ rất mãn nguyện, như thế là tốt rồi! Còn nếu cháu vì chuyện mẹ mất tích mà ảnh hưởng xấu đến chuyện học tập thì không được!”. Cô cháu gái im lặng không nói gì. Tuy cô không hỏi bà nhiều về chuyện mẹ mất tích đã 17 năm, từ khi cô mới ba tháng tuổi, nhưng lúc nào cô cũng nghĩ về mẹ và cô đã tự nhủ phải tìm bằng được người mẹ mất tích của mình! Bây giờ cô không muốn năn nỉ bà nói nữa mà âm thầm tự hứa khi nào về Hà Nội học, sẽ tìm ra câu chuyện mất tích bí ẩn của mẹ mình suốt 17 năm qua! 
Người bà thấy cô cháu gái không hỏi gì nữa thì lo lắng chứ không phải là yên tâm: con bé không nói gì không có nghĩa là nó sẽ nghe theo lời bà nó, mà nó đang âm thầm toan tính làm gì đó? Thực ra, bà cũng không có gì để nói với đứa cháu gái ngoài chi tiết: Sau khi sinh con được ba tháng thì mẹ nó, tức con gái bà, nói là về Hà Nội để tìm bố đứa bé, đang học ở một trường Đại học và sắp ra trường. Còn người con trai mà con gái bà đã chót trao thân cho nó, học ở trường nào thì bà cũng không thấy con gái bà nói! Không biết sự việc diễn ra như thế nào, nhưng bà đã suy đoán: người con trai kia chắc chắn là đã có mối tình khác và khi con gái bà xuất hiện thì chỉ có hai khả năng: 1/ con gái bà vì quá thất vọng, đau khổ đã làm chuyện dại dột là tự tử! 2/ nhưng một người mẹ mới sinh con ba tháng không thể bỏ con lại mà quyên sinh như thế, vì vậy khả năng thứ hai là con gái bà bị người con trai phụ bạc kia hãm hại rồi mất xác ở đâu đó! Bà vẫn nghiêng về khả năng thứ hai và dự tính khi cháu gái bà khôn lớn, bà sẽ bảo nó phải tìm cho ra kẻ phụ tình kia và phải trừng phạt thích đáng để rửa hận cho mẹ nó, tức con gái bà! Nhưng mấy năm nay, thấy cháu gái học hành giỏi giang, rất có khả năng đỗ vào đại học nên bà muốn nó quên chuyện ân oán của đời trước kia đi, bởi vướng vào đó thì sẽ khổ suốt đời!... Thấy cháu im lặng không nói gì, người bà cũng không muốn hỏi nó đang nghĩ gì, bởi bà luôn nhớ tới câu: người tính không bằng Trời tính, cứ để ông Trời định đoạt! Việc bà phải làm ngay bây giờ là gom góp, vay mượn cho nó một số tiền để nó về Hà Nội nhập học! 
Cô cháu gái từ khi về Hà Nội mới được bạn bè gọi đến cái tên Chanh, do lúc mẹ cô có thai cô rất nghiện ăn chanh nên người bà khi làm giấy khai sinh cho cháu đã đặt tên cô là Chanh. Song, cô gái tên Chanh đó lại cho rằng cô có tên Chanh là do mẹ cô rất thích câu thơ “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” của thi sĩ Nguyễn Bính. Mỗi khi đứng ở vườn chanh, cô lại nhớ đến mẹ, và khi lẩm nhẩm đọc câu thơ “Hoa chanh nở giữa vườn chanh” là cô lại thấy mẹ cô hiện ra, nhìn cô âu yếm rồi trào lệ! Khi ấy, cô nhào tới muốn ôm chầm lấy mẹ thì mẹ cô lại biến mất! Có một đặc điểm của cô gái tên Chanh này là ngày nào cô cũng gội đầu bằng một quả chanh. Vì vậy, khi thấy mùi chanh thoang thoảng là y như rằng cô Chanh xuất hiện! 
Cô bé Chanh học ở Khoa Hóa. Đó là do cô xin được học ở khoa này, bởi cô nghĩ, từ ngàn xưa, những vụ án giết người bí ẩn đều dùng đến các loại thuốc độc. Vì thế, học ở khoa Hóa, cô sẽ có điều kiện hiểu biết kỹ càng các loại độc dược, từ cách pha chế đến tính năng của chúng. Và cô còn nghĩ, nếu như “Hung thủ” phát hiện ra cô đang đi truy tìm tung tích của chúng thì chính cô sẽ bị chúng dùng độc dược sát hại trước tiên!
Ở Ký túc xá được ba ngày, cô bé Chanh mới tính tranh thủ đi quan sát phố phường và ra Bưu điện gửi thư về cho bà ngoại, báo tin việc nhập học đã ổn định, không có khó khăn trở ngại gì, chỉ có mỗi chuyện là chiều chiều, ngồi nhìn phố phường lấp lánh ánh điện, cô lại nhớ bà, nhớ bến đò hoang vắng giờ chỉ có mình bà ở đó!...Khi trời đã tối hẳn, Chanh mới về đến cổng Ký túc xá. Cô thấy mỏi chân, khát nước đến đắng cả miệng, liền đi vào một quán nước vắng người ven đường. Khi Chanh ngồi xuống dãy ghế, vừa nói bà chủ quán cho một cốc nước chanh thì thấy bà chủ quán cứ trố mắt mà nhìn mình không chớp! Thấy lạ, Chanh hỏi: “Sao bà cứ nhìn cháu chòng chọc thế? Có vấn đề gì không?”. Bà chủ quán trút ra một hơi thở mạnh, nói nhanh: “Tôi không thể nhầm được! Cô rất giống một cô gái mà tôi đã nhìn thấy 17 năm trước: cũng vào giờ này, cô gái ấy giống cô như hai giọt nước, đã vào quán tôi và cũng gọi một cốc nước chanh!”. Chanh giật mình thoáng nghĩ: thế thì đúng là mẹ mình đã tới đây rồi! Bà ngoại bảo mình rất giống mẹ, cũng chỉ thích uống nước chanh khi khát nước! Chanh liền hỏi bà chủ quán: “Rồi sau đó thì sao? Cô gái ấy đã ngồi uống nước chanh ở đây, rồi đi đâu, bà có gặp lại lần nào nữa không?”. Bà chủ quán thở mạnh rồi thong thả nói: “Cô gái ấy như là rất vội vàng, uống nước xong thì đi ngay, không kịp chờ tôi trả lại tiền thừa mà còn nói, cứ để đấy còn tới uống nước nữa, nước ở đây ngon lắm! Nhưng, cô gái ấy đã không trở lại nữa!...Còn cô, cô là thế nào với cô gái ấy, sao giống nhau thế? Lúc mới nhìn thấy cô, tôi cứ tưởng là bóng ma cuả cô gái kia cơ chứ!”. Chanh giật mình, nói nhanh: “Bóng ma? Nếu vậy thì mẹ tôi, tức cô gái giống tôi mà bà đã gặp 17 năm trước đã chết!”. 
Chanh nghĩ mãi khi rời khỏi quán nước: như vậy là điểm xuất phát đã có nhưng sao mẹ ta không để lại dấu vết ǵ? Tuy nhiên, manh mối đã hé mở: người đàn ông phụ tình kia năm ấy đã từng học ở đây, sống ở đây! Không khó khăn gì, chỉ ba ngày sau, Chanh đã tìm ra người tình phụ bạc của mẹ mình 17 năm trước đã từng học ở Khoa Hóa này. Song, khi cần thông tin về những sinh viên sau khi đã tốt nghiệp năm đó được phân công công tác về những đâu thì không ai biết được rõ ràng mà chỉ có địa chỉ của vài người được giữ ở lại làm nhiệm vụ giảng dạy ở khoa mà thôi. Đến hỏi những người này thì không ai biết gì cả! Manh mối vừa hé mở đã vội khép lại kín mít! 
Quá thất vọng, Chanh thường đi lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố và vào một buổi tối, ở một con hẻm vắng, cô bé Chanh đã gặp sự cố!
Trở lại chuyện người lượm ve chai vào một buổi sáng 17 năm trước. Khi người lượm ve chai kéo cái bao tải cho món “hàng” trong bao tải tụt ra thì thấy một vật gì đó được cuộn trong một tấm vải lớn. Người lượm ve chai khấp khởi mừng thầm vì nghĩ sẽ “trúng mánh” thì kinh hoàng té ngửa khi giở tấm vải ra thì là một xác người! Song, chỉ sau ba phút hoàn hồn, người lượm ve chai lại chuyển sang một trạng thái khác, đối ngược với sợ hãi là vui sướng tột độ bởi cái xác người đó chưa phải là xác chết mà còn nóng hổi, và điều đặc biệt đến không thể tin nổi là cái xác người đó lại là một cô gái còn rất trẻ và cực kỳ xinh đẹp. Cô gái toàn thân toát lên màu trắng kỳ ảo, huyền hoặc đến lạ lùng và một vẻ quyến rũ không thể cưỡng nổi! Và thế là, như có một sự điều khiển bí ẩn, người lượm ve chai, - chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi -, liền cuộn cô gái – cái xác nóng hổi -, ấy lại và vác lên vai, chạy một mạch về nhà! 
Chỉ sau một ngày một đêm hôn mê, cô gái ấy – cái xác nóng hổi -, đã hoàn toàn hồi tỉnh, song cô gái không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra! Cậu bé lượm ve chai 16 tuổi đó tên là Quảng, cùng với người mẹ đã hơn năm mươi tuổi, đang ở thuê trong một căn nhà nhỏ tại một con hẻm nhỏ và
cùng làm công việc lượm ve chai kiếm sống. Người mẹ đồng ý cho cậu con trai cưới cô gái mất trí nhớ làm vợ…Từ khi có cô gái mất trí nhớ sống với hai mẹ con, cuộc sống của cái gia đình “ngoài rìa xã hội” này ngày một khấm khá. Chỉ sau năm năm, cậu bé móc bọc đã trở thành một ông chủ thầu rác giàu có ngang ngửa với các đại gia chuyên ngành khác ở thành phố! Và khi trở thành “đệ nhất phu nhân” của ông chủ thầu rác trẻ tuổi thì “cô gái mất trí nhớ” đã như là người lột xác mà trở thành một nhà kinh doanh rác thải tài ba! 
Trở lại sự cố mà cô bé Chanh đã gặp phải ở một con hẻm vắng, vào một buổi tối. Khi Chanh đang như người mộng du lạc vào một con hẻm ngoằn ngoèo như ruột lợn thì cô gặp phải một nhóm ba thằng bé choai choai - là dân móc bọc vừa xong chuyện làm ăn, đang hí hửng rủ nhau đi ăn nhậu.
Vừa nhìn thấy Chanh đang lững thững vừa đi vừa ngó nghiêng như người lạc đường, một thằng nói: “Nhìn kìa, có một con bò lạc! Bắt ngay!”. Thằng thứ hai bước nhanh lên, chỉ còn cách Chanh bốn bước chân thì reo lên: “Tiên nữ giáng trần!”. Thằng thứ ba nghe thấy thế thì vội mở cái bao tải còn cầm trên tay, chụp ngay vào đầu Chanh. Đồng thời với cái bao tải chụp lên đầu, Chanh bị hai thằng kia ôm chặt lấy người và cố vật ngã cô xuống đất! Chanh thấy tối tăm mặt mũi và ngất xỉu khi bị xô lăn kềnh xuống đất. Ba thằng móc bọc liền hè nhau kéo Chanh vào một cái ngách nhỏ. Khi cái bao tải được kéo ra khỏi đầu thì quần áo Chanh cũng đã bị chúng lột ra từ bao giờ. Cô bừng tỉnh nhận ra cảnh ngộ của mình và hét to một tiếng thì bỗng thấy cả ba thằng cùng bỏ cô ra và nói líu ríu: “Phu nhân Đại ca Chủ thầu Rác!...Bắt nhầm Phu nhân rồi!”. Sau đó cả ba thằng cùng bỏ chạy, mất hút trong con hẻm ngoằn ngoèo! 
Chanh vừa mặc xong quần áo và tỉnh táo trở lại thì một nhóm người khác xuất hiện. Lần này là một chàng trai trẻ nhưng có dáng ông chủ và ba người đi xung quanh. Vừa nhìn thấy Chanh, cả ba người kia cùng nói: “Bà Chủ?! Sao Bà Chủ lại ở đây?”. Còn người thanh niên có dáng dấp ông chủ thì đứng sững, nhìn Chanh chằm chằm và nói ấp úng: “Giống hệt Bà Chủ! …Chẳng lẽ…lại có người giống Bà Chủ như thế?”… 
Thì ra người thanh niên có dáng ông chủ kia chính là ông chủ thầu rác có vợ là cô gái mất trí nhớ nhặt được ở một đống rác 17 năm trước! Sau khi nói sơ qua sự tình, ông chủ thầu rác mời Chanh về nhà mình thì quả nhiên Chanh và Bà Chủ giống nhau đến không thể phân biệt được nếu không nhìn kỹ để nhận ra tuổi tác của hai người! Khi vừa nhìn thấy Bà Chủ thầu rác, Chanh biết ngay đó chính là người mẹ đã mất tích 17 năm trước của mình. Nhưng Bà Chủ thầu rác thì cứ như là lần đầu tiên mới gặp Chanh và không hề có một thoáng ý niệm về một vùng quê có con đò, bến sông, một người mẹ và một đứa con gái mới ba tháng tuổi là Chanh bây giờ!  
Ngay ngày hôm sau, Chanh đã về bến sông quê đón bà ngoại lên để gặp lại con gái, nhưng cũng không có kết quả gì! Sau khi suy nghĩ nát nước, bà Ngoại Chanh mới nói với Chàng Rể - ông Chủ thầu Rác: “Tại sao 17 năm chung sống mà không sinh đẻ được? Con hãy tìm mọi cách để vợ con sinh đẻ! Chỉ có tới khi được làm mẹ lần nữa, vợ con mới có thể phục hồi trí nhớ!”. Nghe bà Ngoại Chanh nói vậy, ai cũng cho là đúng nhưng Chanh lại thoáng nghĩ: nếu mẹ Chanh mà sinh con lần nữa, người sẽ nhớ lại chuyện mình bị phụ bạc rồi bị hại suýt chết thì sao? Thực ra, Chanh cũng đã nghĩ: nếu cô tìm được người bố phụ tình, cô cũng không biết phải xử lý thế nào?

Sài Gòn, tháng 4-2009
. Đỗ Ngọc Thạch
nguồn Newvietart.com. 
Camila Bezerra là một trong những người mẫu sáng giá của làng thời trang Brazil. Cô sở hữu thân hình tuyệt đẹp và đường cong bốc lửa. Vẻ đẹp tuổi 22 chín muồi và căng tràn sức sống giúp cô kiếm được nhiều hợp đồng quảng cáo nội y, áo tắm đắt giá. Đầu năm 2012, Camila Bezerra chuyển đến sống và làm việc tại Trung Quốc và hy vọng có cơ hội kiếm tiền nhiều hơn, tuy nhiên, sự việc không may đã tước đi mạng sống và tương lai đang ngời sáng của cô gái trẻ.


Người mẫu Brazil chết thảm ở tuổi 22 - 2
Người mẫu Brazil chết thảm ở tuổi 22 - 3


Người mẫu Nga Yulia Loshagina, 28 tuổi,   bị giết, đốt  rồi vứt xác trong rừng vùng núi Ural

 cai-chet-khung-khiep-cua-sieu-mau-nguoi-nga-xinh-dep3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét