Thứ Năm, 25 tháng 6, 2015

câu lạc bộ VIP

CÂU LẠC BỘ VIP


Khi tôi về nhận công tác ở Sở văn hóa tỉnh X thì bất ngờ gặp lại Tháo, đương chức giám đốc sở Lâm nghiệp. Tháo vốn học với tôi từ thời phổ thông, nổi tiếng lắm mưu nhiều kế trong những trò nghịch ngợm của bọn học trò mà người đời đã có câu “nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”. Tháo là tên khai sinh, nên chúng tôi gọi luôn là Tào Tháo. Tháo thích lắm. (Nhưng thực ra, cái tên Tháo do ông bố đặt lại có ý nghĩa khác : Tháo là con trai thứ hai, người anh tên là Tiết. Ông bố muốn hai đứa con thể hiện được tính khí của ông : Tiết tháo). Tháo còn nổi tiếng vì có sức khỏe vô địch, đánh nhau luôn hạ “nốc-ao” đối thủ và thời kỳ sơ tán, một đêm Tháo “rủ rê” được hai, ba cô “gái quê” đi chơi “từ A đến Z”.. . Tháo thân với tôi nhất vì trong tất cả các kỳ thi cuối năm và chuyển cấp, tôi đều làm bài hộ và do đó Tháo đều đỗ đạt điểm cao (do khi thi cử, người ta đều xếp theo vần chữ cái nên tôi và Tháo bao giờ cũng ngồi cạnh nhau). Tôi lại có biệt tài là làm bài nhanh, viết xong bài cho cả hai mà vẫn còn dư thời gian, có thể chi viện cho bất cứ ai nếu cần. Học hết phổ thông, tôi vào đại học rồi nhập ngũ, rồi lại về đi học tiếp, tôi không biết tin tức Tháo. Bây giờ gặp lại gần hai mươi năm trôi qua…
Lúc gặp lại tôi, Tháo bảo : “Mày đi theo đường đèn sách là đúng với số trời, có nghèo khổ cũng không nên kêu ca gì. Giờ gặp tao, tao sẽ giúp, coi như trả mày cái món nợ cho chép bài và làm bài hộ thuở xưa. Còn tao, cái số làm quan cũng sướng, nhưng nếu không có chân tay trợ thủ đắc lực thì kẹt lắm, nhiều lúc chết dở sống dở với cấp trên ! Tao muốn mày làm thư ký riêng cho tao, tao sẽ trả lương đặc biệt, được nhé ?”. Tôi nói : “Nhưng tao không thể bỏ cái sở văn hóa mà sang bên mày được !”. Tháo bảo : “Không sao ! Mày cứ ở với cái sở của mày, khi nào có việc thì tao “phôn” gọi. Nếu mày có đi với tao dăm bữa nửa tháng cũng có sao đâu. Tao còn lạ gì cái sở của mày, toàn ngồi tán phét và đánh bài “tiến lên”, có đúng không ? Thôi, đừng có nghĩ ngợi như ông cụ thế, phải hành động và chỉ suy nghĩ khi gối đầu lên cặp đùi non tơ của các mỹ nhân. Lúc ấy sẽ nghĩ ra được nhiều mẹo hay lắm ! Hãy đi theo tao và mày sẽ thấy tao nói đúng như thế nào !”.
Tháo đưa tôi đến một cái “động” rất đẹp và kín đáo (sau này tôi mới biết là Tháo có rất nhiều “động” riêng như thế, chỉ có khách đặc biệt mới được mời đến). Khi đã “no xôi chán chè” rồi, Tháo mới kêu hai “chiếc gối” mới, tươi trẻ, thơm phức, gối đầu lên cái đùi thon dài trắng nõn của một “cái gối” (Tháo thường gọi con gái đàn bà là cái “gối” và khi ngủ bao giờ cũng có cái gối mới), vừa lim dim vừa nói : “Tao chỉ viết và ký trên bụng mỹ nhân, hiệu quả cao lắm ! Mày hãy học tập tao chuyện đó và sẽ thấy nghiện ngay ! Bây giờ tao ngủ đây, còn mày hãy viết cho tao hai cái đề án về việc thành lập “Hội những người bảo vệ rừng” và “Câu lạc bộ những người quan trọng”. Nếu còn thời gian thì viết tiếp cái “Ủy ban đặc nhiệm nuôi dưỡng và bảo vệ tài năng trẻ”. Ôi giời, nhiều lắm ! Mày tha hồ mà viết vì tao là sáng lập viên của hàng chục cái vụ như thế ! Mày biết không, hội “đàn bà” cũng sẽ mời tao làm giám đốc danh dự cái thẩm mỹ viện “Tây Thi tái thế” vì tao giàu nhất tỉnh và khỏe nhất, ác chiến nhất trong giới nam nhi. Hì…hì…”, vừa tắt tiếng cười, tôi nhìn sang đã thấy Tháo ngủ khò khò.
Cái “Câu lạc bộ” được đặt tên là “vui sống” mà Tháo làm chủ nhiệm chính là “Câu lạc bộ VIP”. Nếu kể chi tiết những “thú ăn chơi” độc chiêu của Tháo ra đây, thì sẽ tới vài ngàn trang giấy, chỉ phù hợp với thể loại “tiểu thuyết thương mại”. Vì thế, tác giả chỉ xin đi theo một “đường dây” ngắn, rất phù hợp với thể loại truyện ngắn nhưng lại rất nguy hiểm vì đó là “đường dây mafia”. Tuy thế, cũng không thể dừng bỏ, vì thanh gươm đã rút ra khỏi vỏ, viên đạn đã lên nòng ! Mặc dù Tháo khét tiếng cả trong và ngoài tỉnh, nhưng Tháo vẫn quý trọng tôi như thuở học trò, tức là không thể thiếu tôi những lúc hệ trọng. Bổng lộc mà Tháo dành cho tôi không thiếu thứ gì, kể cả trò chơi tốn kém là “nhất dạ đế vương” . Tuy thế, trong thâm tâm, tôi vẫn thấy ghét Tháo và các “chiến hữu” của Tháo trong cái “cờ-lớp” này. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn Tháo và các “chiến hữu” đang say sưa trong cảnh ăn chơi trụy lạc, tôi chỉ muốn có được cái gậy “Như Ý” của Tôn Ngộ Không để đập tan tành tất cả bọn yêu ma này! Không biết từ bao giờ, tôi thầm nuôi ý định sẽ triệt phá cái “ Băng nhóm Mafia” này! Quả là mạo hiểm nhưng tôi bị hút vào cái cuộc chiến “Một mình chống Mafia” ấy bằng một ma lực kỳ lạ, không thể cưỡng lai! Ngày ngày, đêm đêm, tôi đọc ngốn ngấu các loại sách trinh thám, hình sự với hi vọng nâng cao nghiệp vụ “phá án” và một sự “mách bảo” nào đó trong sách. Tôi tự vạch ra trong đầu hàng chục kế hoạch, nhưng chưa thấy cái nào “khả thi”! Tôi lại lục tìm trong các loại sách Tàu từ Binh pháp Tôn Tử, Hàn Phi Tử cho đến Sử ký Tư Mã Thiên, Đông Chu liệt quốc, Tam quốc diễn nghĩa, Thủy Hử… và cả cuốn Tam thập lục kế (mà tôi luôn mang theo người) để tham khảo mẹo lược. Nhưng rút cuộc, chưa tìm ra được một kế sách nào vẹn toàn! Đến lúc tôi như là bị mụ đầu, quẫn trí vì thấy “lực bất tòng tâm” thì đã xảy ra một việc khiến tôi hành động rất ngớ ngẩn để đến nỗi rơi vào “bàn tay sắt” của Tháo! Sự việc như sau.
Khi làm biên tập cho cái Tạp chí Văn nghệ của Sở Văn hóa, tôi có đem lòng “thầm yêu trộm nhớ” một cô nữ sinh tên gọi Vân Thi. Em có vẻ đẹp cao sang và thánh thiện. Em thường gửi đến Tạp chí của tôi những truyện ngắn viết theo “phong cách Pauxtopxki”, những truyện ngắn của em như những bài thơ bằng văn xuôi. Sở dĩ tôi còn giữ khoảng cách xa với em vì tôi tự thấy mình không xứng với em, “tay tôi nhỏ mà tình em quá lớn”!...
Bẵng đi một thời gian, có đến hai tháng, không thấy em đến gửi truyện nữa, tôi thấy cơ quan như cái nhà hoang, trong tôi như thiếu vắng, trống trơn. Tôi đến trường tìm em thì được biết em đột ngột nghỉ học, không ai biết lý do. Đến nhà em thì chỉ thấy bà chị già lỡ thì đang ngồi âu sầu khổ não. Bà chị cho biết cả ông bà già đều bị bệnh nặng, đi điều trị tận Sài Gòn. Tiền thuốc men không có, Vân Thi phải đi “làm việc” cho ông Tào Tháo! Nghe đến đấy, tôi bàng hoàng cả người! Trời đất ơi! Tại sao lại đến cơ sự ấy? Vân Thi mà “làm việc” trong cái “Tổ quỷ” ấy thì sao chịu nổi? Em mới mười sáu tuổi đầu, nụ hoa đang hé, em sẽ bị thằng cha Tào Tháo này dày vò tan nát mất!...Tôi như người mất hồn, phóng xe đi khắp thị xã mong tìm thấy em để cứu em ra khỏi cái “Tổ quỷ” ấy, nhưng nào có thấy tăm hơi! Chỉ có gió cao nguyên thổi ràn rạt và lá đổ ào ào!...Khi đã gần như kiệt sức, tôi bỗng gặp Tào Tháo. Tháo lôi tuột tôi vào xe của Tháo, nói :
-Mày lại lao tâm khổ tứ với Nàng Thơ hả? Như người mất hồn, như thằng dở người! Đúng là thơ thẩn chỉ làm cho người ta điên khùng mà thôi! Tao đã bảo vứt mẹ nó cái Tạp chí văn nghệ văn nghẽo tào lao của mày đi, mặc cho mấy thằng đàn em nó làm, đi với tao!...Hôm nay, “mat-xa” xong, tao sẽ đãi mày món “Thịt Mỹ nhân” mới toanh!...
Phải nói qua vài dòng về món “Thịt mỹ nhân”, một trong những “đặc sản” quái dị của Tháo tại các cuộc nhậu do Tháo làm chủ xị. Tháo chọn những cô gái trẻ, đẹp và cái chính là phải “thơm thịt” theo đúng nghĩa đen. Thay vì đựng các món thức ăn chế biến cầu kỳ (không thua gì các món ăn của Từ Hy Thái Hậu đời nhà Thanh bên Tàu) bằng tô, đĩa chén, Tháo dùng toàn bộ tấm thân ngọc ngà của các cô gái làm cái đựng thức ăn! Đồ ăn được bày trên ngực, bụng và cả “chỗ kín”, sau đó bọn Tháo ngồi vây quanh ăn nhậu rào rào!...
Khi Tháo dẫn tôi vào căn phòng có món “Thịt Mỹ nhân” thì tôi như chết lặng vì người con gái đang nằm trần truồng, thức ăn bày la liệt trên người chính là Vân Thi! Em nằm “chịu trận”, mắt nhắm nghiền, môi cắn chặt. Khi thấy toán người bước vào, em khẽ hé mắt nhìn và không biết em có nhận ra tôi không mà sao em bỗng khóc nấc lên! Không nói nhiều, bọn Tháo ào vào, mở lon bia tanh tách, ăn uống rào rào!... Khi Tháo sục mồm vào “chỗ kín” của cô gái để húp nước sốt từ trên bụng tràn xuống, tôi thấy xây xẩm mặt mũi, và nôn thốc nôn tháo! Tháo thấy vậy thì thoáng cau mày rồi ra lệnh:”Chúng mày đưa nhà văn của tao sang phòng mát-xa, gọi hai em chăm sóc đặc biệt!...Chưa ăn uống gì mà đã say, lạ thật!”…
Phải mười phút sau đó, tôi mới hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn hai em mát-xa đang nằm hút thuốc mơ màng hai bên, tôi thoáng nghĩ ra một kế hoạch hành động: phải đi báo ngay cho công an đến bắt sống toàn bộ nhóm đầu nậu của cái “cờ-lớp” VIP này! Tôi liền nói với hai cô gái mát-xa:”Hai em gái chờ anh chút xíu nghe. Anh đi cầu xong là vào “chiến đấu” với cả hai em đó!”. Nói xong, tôi rút êm khỏi “động” và chạy bộ một mạch đến đồn công an gần nhất. Khi đến đồn, nghe yêu cầu của tôi, người sĩ quan trực tỏ vẻ bối rối và nói:
- Địa điểm ấy tôi có nghe nói là cơ sở của Ba Tháo, khét tiếng ! Mà tôi, cũng biết anh là bạn của ông ta, làm thế sao được ? Anh để cho tôi yên, tôi còn năm đứa con nhỏ !...
Tôi lại chạy một mạch đến phòng chống tệ nạn xã hội. Cậu Nha, phó phòng đang ngồi trực với mấy chai bia ! Sau khi nghe tôi yêu cầu, Nha tròn xoe mắt nói :
- Này, ông anh bị ma nhập hay sao ấy ? Sếp của tôi đang có mặt tại cuộc nhậu ấy đấy ! Mà hình như ông anh là chiến hữu của ngài “Tào Tháo” phải không ? Vì cớ gì mà ông anh lại phản thùng như vậy ? Hai người giận nhau à ? Thôi, uống li bia cho tỉnh táo lại đi ! Tôi sẽ coi như không có cuộc nói chuyện vừa rồi !
- Không có chiến hữu gì cả ! – Tôi nói như gào – Đó là bọn yêu ma, chúng đang ăn thịt người ! Phải đến bắt chúng ngay !...
Tôi còn định gào lên nữa thì có một người từ phòng trong bước ra, nhìn tôi lừ lừ. Tôi nhớ mang máng như là đã gặp người này ở “cờ lớp” vui sống. Người này gọi điện thoại đi đâu đó, nói bằng tiếng lóng, rồi đặt máy xuống, nói với cậu Nha : “Sếp bảo cho cậu văn sĩ này đi nghỉ ở “trại sáng tác” trên sông Đăk Bla !”. Vừa dứt lời, Nha đã như bay tới bên tôi, tung chân đá vào cổ tôi. Tôi né người tránh cú đá, xuống tấn, thoi vào cái mạng sườn đang hở ra của Nha, nhưng chỉ kịp nghĩ như vậy thì đã bị đánh trúng đỉnh đầu, tôi té xỉu đi không biết trời đất gì nữa !...
Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong một cái bao đựng gạo, và như là đang trôi bập bềnh trên dòng nước ! Tôi vụt nghĩ “Trời ơi, mình bị trôi sông rồi ! “Đá”, bị ném xuống nước thì chỉ có chết” ! Tuy vậy, tôi vẫn bình tĩnh suy nghĩ tìm cách thoát khỏi cái chết trông thấy này. Đúng lúc tôi đang vận công lực, căng người tính đạp thủng cái bao để chui ra thì tôi có cảm giác như bị nhấc bổng lên khỏi dòng nước và ngay sau đó được đặt lên cái sàn gỗ. Như là có người đang mở nút dây buộc ở miệng bao gạo và vang lên tiếng nói : “Hình như là nó còn sống !”. Tiếng khác tiếp theo : “Còn sống đấy ! Em nghe thấy cả hơi thở mạnh từ trong bao !” . Khi miệng bao được mở ra, cả hai người cùng reo lên rồi một người ôm chầm lấy tôi ! Đó chính là Ksor Thủy, vốn là đội viên của đội văn hóa thông tin – tuyên truyền cũng thuộc sở của tôi. Ksor Thủy là người Gia Rai, có tài đàn hát, không hiểu sao lại bỏ sở về làm nghề đánh cá trên sông này . Ksor Thủy nói : “Em mới cưới vợ được một tháng. Vợ em đây, bơi lội rất giỏi, câu cá rất tài ! Vợ chồng em sống cũng tạm đủ ! Còn anh, sao lại đến nỗi này ? Đêm nay không hiểu sao vợ em lại nổi hứng đi câu, nếu không thì làm sao mà cứu được anh ?”. Tôi nói : “Cám ơn vợ chồng em ! Chuyện của anh dài lắm, lúc khác anh sẽ kể. Nhưng trước mắt cho anh ở lại trên thuyền được không ? Anh không thể về sở được nữa !”. Vợ chồng Thủy tranh nhau nói sẵn sàng nuôi tôi, sẽ sắm cho tôi một cái thuyền câu và cưới cho tôi một cô vợ ! Nghe đến đó, tôi vụt nhớ đến Vân Thi đương phải làm món “thịt mỹ nhân” của bọn thú đội lốt người. Tôi run lên, muốn bay đến cứu Vân Thi. Nhưng nghĩ đến vụ chết hụt vừa rồi, tôi đành nuốt hận và ngồi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho vợ chồng Ksor nghe. Nghe xong, cả hai vợ chồng đều xúc động lắm, hứa quyết cứu bằng được Vân Thi cho tôi.
Ngày ngày, tôi ngồi trên thuyền câu cá. Câu mãi chẳng được con nào lại nằm đọc sách. Đọc được vài trang lại chán, ngồi dậy viết nhưng nghĩ mãi chẳng ra chữ nào! Tôi cứ sống như thế được một tháng rồi, vậy mà không sao quên đi được cái hình ảnh của Vân Thi hôm ấy. Giờ đây, em đang ở đâu? Bọn chúng đang “ăn thịt” em hay em đang khóc một mình? Tôi đang nghĩ vẩn vơ như vậy thì Ksor Thủy ào tới nói nhanh:”Em đã bám sát thằng cha Tháo gần một tháng nay mới tìm ra cơ hội. Ngày mai, Tháo cùng một thằng nữa trong Câu lạc bộ VIP sẽ tiếp khách trên du thuyền trên sông này. Khách là một chủ thầu gỗ cỡ bự ở Sài Gòn và một nhà buôn Việt kiều đại diện cho một công ty lớn ở Hồng Kông. Tháo muốn có hai tiếp viên người dân tộc chính gốc. Vợ em đã chọn dược hai người của mình, bơi lội rất giỏi, sẽ làm nội ứng. Tháo sẽ đem theo hai mỹ nhân người Kinh, chắc chắn là có cô Vân Thi của anh. Em đã nhận được việc lái thuyền.Vợ em sẽ làm nhiệm vụ đục thủng đáy thuyền và cứu Vân Thi. Em sẽ cùng hai cô gái nội ứng bắt giao cả bốn thằng cho Long Vương!... Chúng tôi bàn với nhau rất kỹ từng chi tiết trận “thủy chiến” ngày mai. Ksor Thủy rất tự tin và tôi cũng dự cảm thấy thắng lợi. Quá phấn chấn, tôi đọc vang câu thơ “Đoạt sáo Chương Dương độ/ Cầm hồ Hàm Tử quan…” rồi tung người nhảy ùm xuống sông bơi đi bơi lại suốt một giờ liền, phải ôn luyện môn bơi lặn để ngày mai tiếp ứng cho vợ chồng Ksor Thủy !...
Trận “thủy chiến”diễn ra ngoạn mục không ngờ, còn thú vị hơn cả trận Xích Bích trong Tam quốc chí bên Tàu, nhưng không thể kể lại đây vì nó thuộc diện “tài liệu tối mật”. Sau đó, vợ chồng Ksor Thủy chuyển sang sinh sống trên sông Pôcô. Còn tôi thì đưa Vân Thi về Sài Gòn chăm sóc bố mẹ còn đang nằm điều trị ở Bệnh viện Chợ Rẫy. Nhờ số “chiến lợi phẩm” của trận “thủy chiến”, có tiền mua thuốc men, bệnh tình của bố mẹ Vân Thi đỡ dần và có chiều hướng tốt.
Tự thấy tính chất lôi thôi của sự việc, tôi đành lẳng lặng chia tay Vân Thi, bước tiếp trên con đường lưu lạc. Sau đó ít lâu, tôi đọc thấy trên một tờ báo tường thuật lại về một vụ tấn công táo bạo của bọn Fun-rô trên sông ĐăcBla làm thiệt mạng bốn nhân vật của Câu lạc bộ VIP. Tình tiết được kể lại hoàn toàn hư cấu, chỉ có tên hai cô gái người Kinh là đúng, trong đó có Vân Thi; nhưng lại nói Vân Thi và cô gái kia bị Fun-rô bắt mang lên núi tận biên giới Việt-Lào!?
TP.HCM,l993-2005


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét