Thứ năm, ngày 17 tháng mười năm 2013
Thân gái dặm trường - Tiểu thuyết mini - Đỗ Ngọc Thạch
Thân gái dặm trường - 6 chương - Đỗ Ngọc Thạch - Trích: Chương 6
THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ ... - Phongdiep.net
THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ ... - Phongdiep.net
).THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG. Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch. Tiếp theo ... Thân gái dặm trường - Đỗ Ngọc Thạch - vnWeblogs
... THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - PHONGDIEP.NET ::PHONGDIEP.NET
phongdiep.net/...Đã lưu trong bộ nhớ cache... THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (tiếp theo và hết) ...:: PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET :: - THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu ...
phongdiep.net/...Đã lưu trong bộ nhớ cacheTHÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (chương 1- 3) ...
THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (chương 1- 3)
Irina khoe 3 vòng cực kỳ bốc lửaTHÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (chương 6 )Chương Sáu
Khi biết mẹ con Liễu sẽ trở về quê, trở về trường cũ "làm lại từ đầu”, bà chủ nhà hàng Bồng Lai nghĩ bụng: Nếu ta ngăn cản mẹ con chúng nó thì hóa ra ta là người xấu hay sao? Chi bằng ta coi như rất nhiệt tình ủng hộ mẹ con nó "làm lại cuộc đời” rồi tính sau. Nghĩ vậy, bà chủ nhà hàng Bồng Lai mua sắm cho Liễu rất nhiều quần áo, đồ dùng cá nhân, cả đồ dùng học tập, v.v… Bà chủ Thiên Hà còn nhờ thầy tướng coi ngày nào tốt nhất để hai mẹ con khởi hành được thuận buồm xuôi gió!Thấy bà chủ nhà hàng Bồng Lai nhiệt tình cho hai mẹ con ra đi như vậy, Liễu rất vui và cô như quên đi hết những ngày mua vui cho thiên hạ còn mình thì vui ít buồn nhiều; Song, mẹ Liễu thì lại nghĩ: không dễ gì mà bà chủ Thiên Hà lại "tháo cũi xổ lồng” cho Liễu một cách vui vẻ như vậy, Liễu là sự "đầu tư” dài hạn của bà ta, Liễu đang là "Con gà đẻ trứng vàng”, không thể nói đi là cho đi, trừ phi nhà hàng Bồng Lai đóng cửa! Song, nghĩ mãi, người mẹ của Liễu cũng không tìm được câu trả lời mà đành tự nhủ: Cầu Bồ Tát phù hộ cho điều tốt lành sẽ đến, những tai ương, kiếp nạn sẽ qua đi! Liễu không quên đi tìm Dương để chia tay, bởi những hình ảnh về Dương luôn hiện về một cách thơ mộng nhất, rực rỡ nhất! Quả nhiên, khi vừa gặp lại Liễu, Dương đã sững sờ và không tin là còn được gặp lại Liễu, cứ nghĩ là một giấc mơ! Hồi lâu, Dương mới nói: "Mình xin lỗi Liễu, mình thật là bất tài, vô dụng, để người ta cướp người mình yêu trên tay thì không đáng mặt nam nhi!”. Liễu nhẹ nhàng nói: "Cậu không có lỗi trong chuyện này, chỉ tại bởi họ độc ác, quỷ quyệt, chúng ta lại quá ngây thơ, đâu phải là đối thủ của họ!”. Dương bỗng nói: "Từ giờ thì mình sẽ không để mất Liễu nữa, mình sẽ đưa hai mẹ con Liễu trở về trường cũ, khi nào thi đậu Đại học thì sẽ đưa Liễu tới trường!”. Liễu cười, nói: "Cậu định làm vệ sĩ 24/24 cho mình à? Thế cậu không tiếp tục học sao?”. Dương ôm chặt lấy Liễu, hồi lâu mới nói: "Mình sẽ xin tạm nghỉ một năm để giúp Liễu trở lại chuyện học hành. Liễu đã bị mất những hai năm thì một năm của mình có là gì?”. Liễu gục mặt vào ngực Dương và nghe thấy tim Dương đang đập như trống trận! Cô thấy tự tin hơn khi ở bên cạnh Dương và cô có linh cảm rất chắc chắn rằng Dương sẽ là người bạn đời vĩnh viễn của mình!Vậy là chuyến đi "làm lại cuộc đời” của mẹ con Liễu đã có thêm vệ sĩ Dương! Khi biết được tin này, bà chủ nhà hàng Bồng Lai đập bàn la lớn: "Lại là nó, đã bỏ vào bao tải ném trôi sông mà không chết thì quả là cao số! Thế thì lần này là ngươi tự tìm đến cái chết, tự chui đầu vào rọ, đừng có trách ta tàn độc!”. Vì sao bà chủ nhà hàng Bồng Lai lại nói như vậy? Bởi bà đã ngầm bố trí hai "sát thủ” bám theo hai mẹ con Liễu, đến ga Gà (Quảng Ngãi) thì sẽ ra tay bằng một cái mẹo rất đơn giản: hai sát thủ sẽ giả làm người bán cơm gà, trà trộn vào những người bán cơm gà ở ga Gà, và hai con gà đã tẩm thuốc độc sẽ lấy mạng cả hai mẹ con Liễu! Không ăn được thì đạp đổ, con gà đẻ trứng vàng kia muốn bay khỏi tay ta thì ta sẽ cho nó tiêu luôn, đó là "triết lý kinh doanh” của những ông chủ, bà chủ máu lạnh, muốn độc chiếm những báu vật trong thiên hạ!
*Tàu chưa vào ga Gà, những người bán cơm gà nhanh tay, nhanh chân đã có mặt trên tàu. Họ muốn đi trước một bước những "đồng nghiệp” ở sân ga, bởi chỉ khi tàu dừng hẳn thì đội quân bán cơm gà này mới có thể lên tàu hành nghề được.Ga Gà là cái tên để chỉ Ga Quảng Ngãi. Khi đến Ga Gà, có một món ăn đã trở thành đặc sản mà dân đi tàu Thống Nhất Bắc – Nam ai cũng biết: đó là cơm gà. Nói đến cơm gà thì ở ga nào cũng có và dường như đó là món ăn khoái khẩu của người đi tàu đường dài. Nhưng cơm Gà ở ga Gà khác hẳn cơm gà ở các ga khác ở chỗ: gà ở đây chỉ là loại gà nhỏ trên dưới nửa kilogam nên ăn rất mềm và thơm. Và điều quan trọng thứ hai là rẻ hơn cơm gà ở các ga khác. Vì thế, người ăn có thể mua cả con gà mà cầm tay xé ăn (tất nhiên là có bán rượu đi kèm) như lục lâm thảo khấu trong phim! Người đi tàu nhiều thường chờ đến ga Gà mới ăn cơm cho dù có "quá bữa” chút ít!Dương chỉ mới đi qua ga Gà một lần khi nhập học ở trường Đại học TDTT TP.Hồ Chí Minh, nhưng ấn tượng về ga Gà đối với Dương thật khó quên. Đó là khi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Dương thấy đói bụng lạ lùng thì vừa vặn con tàu dừng lại ở ga Gà. Những người bán cơm nhảy lên tàu rất nhiều. Có một đứa bé gái khoảng mười tuổi, vừa nhìn thấy Dương thì bê cả rổ cơm lại ngồi cạnh Dương và nói: "Anh ăn cơm giùm em đi, cơm em nấu rất dẻo và gà thì rất thơm!”. Cùng với lời chào mời ấy, cô bé lật cái nắp đậy rổ cơm lên, để lộ những hạt cơm trắng còn bốc hơi nóng, cùng với những miếng thịt gà đã chặt sẵn nửa con một miếng, tỏa hương thơm kỳ diệu! Với một chàng trai đang tuổi ăn mà lại đang đói bụng thì khác nào nắng hạn gặp mưa! Thế là Dương cứ ăn hết đĩa này tới đĩa khác mà không hề thấy no và điều cơ bản là càng ăn càng thấy ngon miệng! Đến khi cả rổ cơm đã hết thì cũng là lúc tàu sắp chuyển bánh. Cô bé bán cơm chỉ biết nhìn Dương kinh ngạc mà không biết nói gì! Chắc nó chưa biết chuyện thời xa xưa có ông Lê Như Hổ còn ăn khỏe hơn anh chàng Dương này nhiều và cậu bé lên ba Thánh Gióng đã ăn hết cả một nong cơm để vụt lớn lên thành tráng sĩ đánh đuổi giặc Ân như thế nào?Lần này, tàu chưa vào ga Gà, Dương đã thấy cô bé bán cơm gà ngày trước mà mình đã ăn cả rổ cơm, đang đi tới trước mặt. Dương dơ tay chào kiểu nhận ra người quen cũ và gọi cô bé tới. Nhưng cô bé chỉ khẽ gật đầu chào Dương rồi khẽ nói: "Hai người kia không cho bọn em bán cơm ở toa này!”. Thấy chuyện lạ, Dương bảo cô bé đứng lại đợi và đi tới hai người mặc quần áo kiểu bụi đời, đầu đội mũ kiểu cao bồi Viễn Tây nước Mỹ thời trước, đang ngồi ở đầu toa tàu. Thấy Dương tới gần, hai người kia kéo vành mũ sụp xuống che kín mặt. Tuy hai người này đã cải trang khá kỹ, nhưng nhìn bộ dạng họ Dương vẫn thấy có gì đó quen quen và linh tính như mách bảo với Dương rằng hai người này đã "bám” theo Dương và hai mẹ con Liễu từ ga Sài Gòn chứ không phải mới lên từ vùng đất Quảng Ngãi này?Nghĩ vậy, Dương thò tay lật mạnh cái vành mũ cao bồi Viễn Tây lên thì người kia sụp lạy và nói líu ríu: "Xin đại ca tha mạng! Chúng đệ bị bà chủ bắt ép chứ thực tình không muốn hại đại ca!”. Dương giật mình khi nghe thấy mấy chữ "Hại đại ca”, liền tóm cổ hai người kia mà tra hỏi: "Hại là hại thế nào?”. Hai người kia tranh nhau kể lại đầu đuôi. Thì ra đó là hai thằng Ất và Giáp, đều là bảo vệ ở nhà hàng Bồng Lai. Cũng là võ sĩ nhưng cả hai đều thuộc loại bất tài, chỉ ăn hiếp kẻ yếu còn khi gặp cao thủ thì chưa đánh đã van lạy xin tha mạng! Thời gian Dương còn làm bảo vệ ở nhà hàng Bồng Lai, Dương thường chỉ bảo thêm cho chúng những thế võ lợi hại nên chúng đều tôn Dương làm Đại ca. Chúng có nhiệm vụ đầu độc Dương và hai mẹ con Liễu bằng cơm gà ở Ga Gà này! Nghe xong chuyện, Dương nói: "May mà chúng mày chưa hành sự cho nên ta có thể tha cho lần này!”. Hai đứa cùng nói: "Nhưng bây giờ chúng đệ không thế quay về nhà hàng Bồng Lai được nữa! Đại ca cho chúng đệ theo hầu, dẫu có phải nhảy vào biển lửa hay trèo lên núi đao cũng không từ nan!”. Dương cười lớn, nói: "Chúng mày nói cứ như phim chưởng Hong Kong ! Thôi được, giờ cứ về nhà đi, sang năm ta sẽ quay lại trường Đại học TDTT và sẽ mở võ đường, đến lúc ấy thì sẽ có rất nhiều núi đao và biển lửa cho chúng mày rèn luyện!”. Hai thằng Ất và Giáp răm rắp nghe theo. Tất cả quay về chỗ ngồi của Dương và mẹ con Liễu rồi cùng nhau ăn hết rổ cơm gà của cô bé bán cơm gà Ga Gà! Khi ăn, ai cũng khen ngon!
*Con tàu Thống Nhất lại lao vun vút trên một dải đất Miền Trung tuyệt đẹp như tranh họa đồ mà không gặp trục trặc gì. Điều đó tưởng như là không có gì đáng nói nhưng với những người đi tàu Thống Nhất thường xuyên thì rất quan trọng. Bởi không phải cứ có sẵn đường ray là cứ việc phóng hết tốc độ. Mùa mưa lũ thì từng đoạn đường ray bị cuốn trôi là chuyện thường tình. Mỗi khi chờ ngành đường sắt sửa đường là hành khách lại phải sống những ngày dài hơn Thế kỷ với biết bao những sự cố bất thường xảy ra không thể biết trước! Còn tai nạn tàu bị lật thì không phải thường xuyên những cũng là sự ám ảnh đáng sợ! Tuy thế, ngày ngày, cứ đúng giờ quy định, những con tàu dài như những con trăn khổng lồ lại rời sân ga, đem theo nó biết bao sinh mạng mà mỗi sinh mạng có biết bao nhiêu điều bí ẩn chưa hé lộ!...Mải suy nghĩ miên man, con tàu đưa Liễu vào ga Vinh từ lúc nào. Liễu bỗng nhớ đến hai bà cháu mà người bà nằm trong đường dây buôn người còn cô bé cháu thì lại cứu người, cũng có tên là Liễu. Không biết hai bà cháu giờ này đang ở đâu? Liễu bỗng muốn gặp lại cô bé cũng có tên Liễu đó? Vừa nghĩ tới đó thì Liễu giật mình khi thấy có tiếng nói "Oan gia ngõ hẹp” và một bà già ngồi xuống cạnh mình! Liễu nhìn quanh thì không thấy Dương đâu, còn mẹ thì đang ngủ gà ngủ gật. Bà già nhìn Liễu mỉm cười rồi nói: "Chúng ta thật có duyên nên mới có sự tái kiến này! Cháu đã tìm thấy mẹ rồi hả? Chúc mừng cháu!”. Liễu hỏi nhanh: "Thế cô bé cháu bà đâu rồi? Nó không đi theo bà nữa sao?”. Bà già lại cười, nụ cười có vẻ phúc hậu chứ không có dấu hiệu gì của kẻ buôn người cả: "Nó đã lớn lắm rồi! Phải cho nó đi học! Nó đi theo bà là cho biết sự đời mà thôi!”. Liễu lại hỏi: "Vậy còn bà, bà vẫn làm cái việc tàn nhẫn trên tàu này à?”. Bà già lại cười, lần này là nụ cười tinh quái: "Cháu chưa hiểu hết rồi! Ta chỉ muốn những ai đang bơ vơ, lạc lõng có được một chỗ tạm tá túc! Rồi sau đó ra sao thì đã có ông Trời sắp xếp!”. Nói rồi bà lão lại lẩm nhẩm đọc những câu Kiều– làm như là không đọc thì không xong, như người nghiện ăn trầu thì lúc nào cũng nhai trầu vậy:
Một cung gió thảm mưa sầuBốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay!Ve ngâm vượn hót nào tày,Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu.Hỏi rằng: "Này khúc ở đâu?Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay!”Thưa rằng: "Bạc phận khúc này,Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ.Cung cầm lựa những ngày xưaMà gương bạc mệnh bây giờ là đây!”
*… Một năm trôi qua thật là nhanh khi Liễu suốt ngày "dùi mài kinh sử”, còn Dương thì suốt ngày "cuốc đất trống khoai”- bởi có thực mới vực được đạo. Mẹ Liễu đã trở lại bục giảng một cách nghiêm túc và say sưa như chưa hề làm cô giáo bao giờ! Người mẹ của Dương cũng đến ở với hai mẹ con Liễu và Dương và cái việc trang điểm cho người chết tưởng như đã có thể dứt bỏ vậy mà không ngày nào không có người tới mời bà "ra tay” cứu giúp, đến nỗi thu nhập của bà từ những xác chết kia là nguồn kinh phí chính cho cả năm người. Đúng là đã mang lấy nghiệp vào thân thì phải làm cho đến lúc chết! Tuy nhiên, người mẹ của Dương lại rất vui khi được tiếp tục làm việc. Nhiều lúc bà còn nói đùa: "Làm việc với Tử Thần mãi thành ra rất thân quen với họ, có thể xóa tên mình trong sổ Tử, trở thành trường sinh bất tử!”. Song bà lại muốn xóa tên cho hai đứa trẻ Dương và Liễu, để cho chúng bách niên giai lão, nhưng tìm mãi chưa thấy cuốn sổ đó đâu?Cái ngày cả nước tới trường thi rồi cuối cùng cũng tới. Xem tivi, xem báo thấy người ta chờ đón như ngày Hội, nhưng Liễu thấy rất bình thản. Mẹ Liễu bảo đó là một tâm trạng rất tốt, nhất định Liễu sẽ đỗ cao. Và không hiểu sao, ai cũng nghĩ là Liễu sẽ thi vào Đại học Sư phạm để nối nghiệp cha mẹ, nên chẳng ai hỏi xem Liễu thi vào trường nào, đến khi công bố kết quả trúng tuyển vào Đại học Sư phạm, không thấy có tên Liễu, ai cũng cuống lên, tưởng Liễu trượt thì Liễu cười nói: "Mọi người hãy nhìn vào danh sách trúng tuyển Đại học TDTT thì rõ!”. Khi thấy Liễu đứng ở vị trí Á khoa, ai cũng thở phào đồng thời đều ngạc nhiên. Không đợi mọi người hỏi, Liễu nói ngay: "Con muốn làm thay đổi hình ảnh về người con gái: đó không phải là một liễu yếu đào tơ mà là một võ sĩ đệ nhất đẳng huyền đai!”. Có lẽ chỉ có Dương là người đầu tiên và duy nhất hiểu hết ý nguyện đó của Liễu!
*Ngày Liễu nhập trường cũng là ngày Liễu và Dương tổ chức lễ cưới. Có mấy điều mà chỉ Liễu và Dương mới hiểu hết tại sao họ lại quyết định cưới nhau ngay: 1/ Liễu là "gái đã có chồng”; 2/ Liễu và Dương không thể mất nhau lần nữa; 3/ Hai người sẽ còn phải đối mặt với những kiếp nạn mới, còn đáng sợ gấp bội!Quả nhiên, trước ngày cưới của Liễu và Dương đã xuất hiện những người lạ mặt đầy bí hiểm. Nếu có ai theo dõi vài câu nói của họ, vài hành động của họ thì sẽ hiểu ngay họ đang tiến hành một việc làm kinh thiên động địa: cho nổ tung cả đám cưới của Liễu và Dương! Nhưng, tất cả những người trong cuộc cũng như khách dự đều không hay biết!Giờ G được chọn là lúc cô dâu và chú rể xuất hiện ra chào tất cả mọi người! Lúc đó mọi người sẽ cùng hướng vào cô dâu và chú rể và cùng tan thành trăm mảnh! Song, ý định đó đã không thành do chính người chủ mưu đã tự hủy bỏ âm mưu! Người chủ mưu đó chính là bà chủ nhà hàng Bồng Lai! Khi mấy người thân tín hỏi tại sao bà lại tự rút lui thu quân, bà chủ Thiên Hà nói nhỏ: "Họ là một đôi Kim Đồng, Ngọc Nữ đứng bên cạnh Bồ Tát, sao ta lại dám mạo phạm!”…(Hết)Đỗ Ngọc ThạchPhongdiep.net
Người mẫu Nguyễn Hồng Nhung, một trong ba thí sinh Việt Nam tham dự siêu mẫu Châu Á 2009 trong bộ bikini của Honey.
Nhãn: tiểu thuyết mini
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét