Do Thach


Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

tướng sát phu


Truyện ngắn
Tướng sát phu
Đỗ Ngọc Thạch
Một buổi sáng cuối Xuân đầu Hạ, hai chú tiểu của chùa Pháp Vân ra mở cổng chùa thì thấy một cái bọc nhỏ đặt trong một cái hộp giấy cứng không có nắp đậy, trong cái bọc đó là một đứa bé gái khoảng một  tháng tuổi, đang thiếp ngủ ! Mười ba năm sau, đứa bé gái bị cha mẹ bỏ vào nhà chùa đó đã trở thành  một  thiếu nữ mắt phượng mày ngài, mặt  trái xoan, dáng dấp thanh tú. Hai chú tiểu ngày nào đã trở thành sư thầy, nói với nhau : “Chúng ta làm ơn cứu mạng như thế cũng được rồi, nay nên trả đứa bé lại cho cha mẹ nó, để nó ở lại đây  tất sẽ gây họa lớn ! Cái trán cao rộng, hơi gồ và sáng bóng, mũi thì dài sống mũi lại quá mảnh khảnh, lưỡng quyền cao rộng nên có số sát  phu, đàn ông mà dây dưa với nó tất chết bất đắc  kỳ  tử !” Rồi ngay sau đó, hai sư thầy gửi cô bé cho một vị giáo sư, nói là nó có tư chất thông minh, nhờ giáo sư kèm cặp, sau ắt sẽ trở thành nhân tài của đất nước ! Quả nhiên, chỉ sau ba năm, cô bé đã học xong tất cả chương  trình  phổ thông trung học. Các bài thi đại học những năm trước đó, cô bé đều làm dễ dàng như ăn kẹo ! Vị giáo sư đã hoàn tất mọi thủ  tục để cô bé tham dự kỳ thi đại học tới, cô bé ắt sẽ đỗ thủ khoa, cả nước sẽ bị một phen bất ngờ !...

Nhưng, người bị bất ngờ lại chỉ là hai ông sư thầy của chùa Pháp Vân : Trước ngày thi một ngày, bà vợ vị giáo sư dắt cô bé trả lại cho nhà chùa mà rằng :
-   Đứa bé này thông minh thật, đúng là Thần đồng, nhưng nó đã đem tai họa đến cho nhà  tôi :  ông chồng tôi gần hết đời mới đạt được công danh, vậy mà chỉ sau một đêm dan díu với nó đã chết  thật  thảm thương !  (Khóc)  Sáng nay, ông ấy dậy sớm tập thể dục như mọi ngày, vậy mà không thể trở về nhà với tôi được nữa : một chiếc xe tải to đùng đã nghiến nát ông  ấy  rồi !

Hai vị sư thầy đành để cô bé ở lại chùa. Việc truy tìm tung tích cha mẹ đứa bé vẫn chưa có kết quả. Hai vị sư thầy bàn với nhau : “Nó đã đem tai họa đến cho người ta, vậy  phải  cho nó cơ hội chuộc lại tội lỗi : cho nó đi học nghề chữa bệnh cứu người . Công, tội có thể bù đắp, hóa giải cho nhau !” Cô bé liền được gửi đến ở phòng mạch Đông Y của một Lương Y danh tiếng, nghe nói đã bốn đời hành nghề chữa bệnh cứu người,  cha ông đã từng thọ giáo bậc danh y  Hải Thượng Lãn Ông !

Cô bé đến phòng mạch Đông Y  chưa được ba bảy hai mươi mốt ngày thì bà vợ ông  Lương Y đã dắt nó đến trả cho nhà chùa mà không nói một lời ! Hai sư thầy đi tìm hiểu sự việc thì được biết : một lần đang xem bệnh, kê đơn bốc thuốc cho con bệnh thì cô bé đi vào nói đau bụng không thể chịu nổi.  Vị Lương y đành bỏ dở công việc mà tìm cách cắt cơn đau cho  cô bé. Sau một hồi day huyệt, cô bé đã hết đau bụng nhưng vị Lương Y đã bị cơ thể cô bé làm cho mất hồn, không thể kiềm chế được cơn sóng tình dục cứ dâng lên cuồn cuộn. Sau cuộc giao hoan vội vàng với cô bé, vị Lương Y chẳng còn minh mẫn để kê đơn bốc thuốc cho con bệnh,  kết quả là cái toa thuốc ấy đã giết chết con bệnh, người nhà con bệnh tức thì vác dao đến đòi mạng,  chẳng kịp ngăn cản !

Hai vị sư thầy sau khi biết chuyện thì mười phần kinh hãi ! Mặc dù hai vị sư thầy nghiên cứu rất kỹ về thuật  tử vi tướng số nhưng  trong thâm tâm họ đều không mấy tin vào những chuyện tào lao đó, chẳng qua chỉ là trò chơi của tạo hóa ! Nhưng đến sự việc xảy ra ở phòng mạch Đông Y này  thì cả hai vị sư thầy đều run sợ trước sự huyền bí  của định mệnh mà thuật  tướng số chỉ hé mở được phần nào sự huyền bí đó ! Suy nghĩ nát nước mà hai vị sư thầy vẫn chưa biết  phải cho cô bé có tướng cách dị thường này đi đâu, chùa Pháp Vân này chưa có lệ thu nhận sư nữ mà tung tích cha mẹ cô bé vẫn chưa thấy tăm hơi gì ? Thời gian cứ đều đặn trôi đi từng  ngày, từng ngày, nó không thể dừng lại để đợi hai vị sư thầy nghĩ xong kế vẹn toàn, một tuần lễ trôi qua như một cái chớp mắt. Sang ngày thứ tám, một vị sư thầy có việc phải đi Tây Nguyên. Ba ngày sau, vị sư thầy ở nhà được báo mộng, người báo mộng lại là đích thân Bồ Tát:”Đêm hôm trước khi đi Tây Nguyên, sư huynh con đã dại dột giao hoan với cô bé có tướng sát phu đó. Hôm qua, xe chở sư huynh con đã lăn xuống vực ở tỉnh Kon Tum, chiếc xe cháy rụi, sư huynh con đã bị cháy thành than rồi! Tiếc thay, trồng cây sắp đến ngày hái quả mà lại…Con ráng mà giữ thân đặng tu thành chính quả, đừng như sư huynh mà uổng công mấy chục năm tu hành!”. Vị sư thầy chỉ còn biết ôm bài vị của sư huynh mà khóc không thành tiếng!...

*

Khi  tôi đang lang thang kiếm sống ở Sài Gòn thì bất ngờ gặp một người bạn cũ là chuyên gia Hán-Nôm ở  Hà Nội vào Sài Gòn làm việc. Khi biết được tình cảnh đang thất nghiệp của tôi, người bạn nói :
-  Giá như ông nghe tôi, hồi còn làm ở Viện Văn học mà tranh thủ theo học một khóa Hán-Nôm thì bây giờ tôi có thể nhận ông làm việc ở chỗ tôi. Bây giờ  phong trào tìm về cội nguồn rất rầm rộ, rất nhiều văn bia, thần tích, gia phả…cần được biên dịch…
-  Tôi không thích nói  “Giá như…”, ông không giúp được gì cho tôi cũng không sao ! – Tôi nói cứng – Mà ông cũng chẳng phải ái ngại cho tình cảm của tôi bây giờ. Cái số tôi nó “bèo dạt mây trôi” dài dài, tôi đã quen rồi !
Người bạn vụt nhớ ra điều gì, vội nói :
-  Ông nói tới chuyện tướng số làm tôi nhớ đến một vị sư thầy ở chùa Pháp Vân, vừa là bà con xa vừa là học trò Hán-Nôm của tôi. Vị sư thầy này rất giỏi tử vi tướng số, nếu ông có hứng  thú, tôi sẽ dẫn ông tới chơi !

Dĩ nhiên là tôi rất hứng thú và người bạn  chuyên gia Hán-Nôm liền dẫn tôi đến chùa Pháp Vân.
Khi chúng tôi đến chùa Pháp Vân, vị sư thầy vẫn chưa thôi ôm bài vị của sư huynh mà  khóc thầm ! Gặp người bạn chuyên  gia Hán-Nôm và tôi, vị sư thầy mới dứt được nỗi đau mất sư huynh đã kéo dài ba ngày !  Sau khi kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện về cô bé có tướng sát phu, vị sư thầy nói :
-  Tôi đã được Bồ Tát  báo mộng  sắp thành chính quả, vì thế bằng mọi giá phải cho cô bé  đi khỏi chùa này. Tôi rất mong sư phụ và thí chủ đây giúp tôi !
-  Chúng tôi xin sẵn lòng, sư thầy cho biết giúp như thế nào ? – Tôi và người bạn Hán-Nôm cùng nói .

Vị sư thầy im lặng giây lát như lấy hơi rồi nói :
-  Tôi không ngờ cái tướng sát phu của cô bé lại hiệu nghiệm kinh hoàng như vậy. Tôi đã đành phải lấy cái tướng cách đó ra mà đặt tên làm giấy khai sinh cho cô bé, gọi chệch đi một chút : Sa  Phi  ! Tôi chợt nghĩ, cái tên đó gần giống với tên một loại đá quí, vì thế tìm một người có tên là một loại đá quí mà gả cho cô ta thì tai họa sẽ giảm thiểu đi nhiều, nếu người đó có lá số tử vi gần giống với lá số tử vi của Hàn Tín thì không còn lo ngại gì nữa !

Nghe tới đó, tôi giật mình kinh ngạc vì  thấy mình đáp ứng đủ cả hai điều kiện mà sư thầy vừa nói. Tôi càng kinh ngạc hơn khi vị sư thầy chăm chú nhìn tôi một lát rồi nói :
-   Thí chủ đây đã lập lá số tử vi chưa ? Nếu chưa tôi xin làm giúp !
Tôi lấy lá số tử vi của mình ra đưa cho vị sư thầy mà nói :
-   Tôi mới lập lá số này được một  tháng, nhờ thầy xem lại !
Vị sư thầy đón lấy lá số tử vi của tôi, liếc nhanh qua rồi nắm chặt lấy hai tay tôi mà rằng :
-   Người cứu mạng tôi đây rồi !  Hẳn là Bồ Tát đã đưa tới !
Mọi việc đã được quyết định chóng vánh như là vị sư thầy đã chuẩn bị sẵn từ trước : vị sư thầy thuê cho tôi một căn nhà nhỏ ở vùng ven đô, tiền trả trước một năm, ba ngày nữa tôi sẽ đem xe hoa đến đón cô dâu Sa Phi về đó làm lễ động phòng ! Tất nhiên mọi chi phí cho tiệc cưới (gọn nhẹ),  sư thầy lo hết !...

Ngày thứ nhất, tôi làm xong  cái việc khá quan trọng là tân  trang căn nhà nhỏ, nơi sẽ trở thành  tổ ấm gia đình của tôi sau  nhiều năm phiêu bạt giang hồ, lăn lóc khắp rừng xanh núi đỏ cho đến biển bạc sóng cồn ! Có lẽ cái nhu cầu cần có điểm dừng đã quá mạnh khiến cho tôi không hề cảm thấy run sợ mảy may khi phải đối mặt  với sứ giả của tử thần ! Có lúc tôi cũng  tặc lưỡi mà cười thầm : “Có chết trong tay người đẹp cũng còn hơn là chết tan xác nơi sa trường mịt mù bom đạn !  Vả  lại, vị sư thầy đã cam đoan với tôi rằng , cái tướng sát phu dù có dữ dội tới cỡ nào cũng không hại được tôi, vì tôi đã có quý nhân phù trợ, hơn chục lần tôi đã thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc đã khẳng định chắc chắn điều đó !”. Quả nhiên, trong giấc ngủ ở nhà mới đêm đầu tiên, tôi đã được Phật Tổ Như Lai hiện ra báo mộng : Ngài hiện ra trong ánh hào quang rực rỡ, nhìn tôi bằng ánh mắt nhân từ, tuy Ngài không nói gì nhưng đã mỉm cười với tôi ! Tôi hiểu ra ngay cái  ẩn ý ở sau sự kiện này : tôi đã có công cứu nạn người nhà Phật  (tức vị sư thầy chùa Pháp Vân) nên số phận đã mỉm cười với tôi, tôi cứ im lặng  làm theo sự xếp đặt của số phận, không nói gì cả, vì im lặng là vàng mà !

Ngày thứ hai, tôi đi thuê xe ô-tô đón dâu và một bộ complê và mua một vài thứ lặt vặt cần dùng. Xong việc, cũng vừa tới bữa trưa, tôi vào một nhà hàng nơi con hẻm yên tĩnh để tự thưởng cho mình một chầu no say,  đặng ngày mai bước vào cuộc chiến đấu mới đầy bí hiểm ! Vừa uống xong li bia đầu tiên thì thật bất ngờ, Siêu – người bạn học với tôi từ năm học lớp mười ở trường Hải An (Hải Phòng), đi vào, một mình ! Sau phút hàn huyên tôi mới được biết :  Tốt nghiệp đại học Thủy sản, Siêu về làm việc ở  Sở Thủy Sản  Hải Phòng  một thời gian rồi lên cơ quan Bộ, một thời gian sau nữa làm giám đốc một công ty xuất nhập khẩu thủy hải sản, hiện đang chuẩn bị nhận chức phó Tổng giám đốc của một Tổng công ty rất lớn. Hỏi đến chuyện vợ con,  Siêu rầu rĩ nói :
-   Ngày mai là ngày tao cưới vợ lần thứ hai. Nếu như vợ trước của tao đẹp như hoa hậu thì vợ này không thua gì Thị Nở của anh Chí  Phèo !
Tôi ngạc nhiên :
-   Thế thì thôi đi, như mày lấy vợ đẹp có khó gì ?
-  Không thể thôi dễ dàng như mày nói thế được ! – Siêu nói thong thả - Cô nàng  tuy xấu mã nhưng lại tốt tướng, phải nói là quý tướng, đó là tướng  “vượng phu ích tử” : nàng  vừa có ngọc đới yêu vi vừa có song long  nhiễu nguyệt, người như thế trong ngàn người mới có một ! Hơn nữa, cha và mẹ nàng đều có thế lực cực mạnh ở trong giới kinh doanh và quan trường !
-   Thế thì còn rầu rĩ cái nỗi gì ! Cứ cưới cô vợ Thị Nở ấy đi, khi nào thích “ăn phở” thì một cú điện thoại là có liền, mà “phở” bây giờ được “nâng cấp” tới cỡ siêu người mẫu, hoa hậu, ngôi sao điện ảnh…thậm chí có cả  “hàng ngoại” với đủ các màu da, các quốc tịch ! – Tôi nói như là rất sành sỏi trong đề tài này !

Siêu như là không hứng thú với cái đề tài “phở”, hỏi sang chuyện làm ăn của tôi và tỏ ra ái ngại cho cảnh ngộ hiện tại của tôi. Siêu nói :
-   Chịu khó chờ một thời gian nữa, khi nào tao nhận chức, tao sẽ lấy mày về làm việc ở Phòng  thông tin – tuyên truyền, chắc là mày sẽ làm tốt ! Còn chuyện vợ con thì sao ?
Khi tôi đưa tấm hình của Sa Phi cho Siêu xem và nói ngày mai sẽ là ngày đón dâu, Siêu kinh ngạc thốt lên :
-   Tiên nữ giáng  trần ! Không thua gì tứ đại mỹ nhân bên Tàu ngày xưa ! Cô gái này có vẻ đẹp bế nguyệt của Điêu Thuyền !
- Chính xác! – Tôi thừa nhận – Dung nhan thì hao hao như Điêu Thuyền, nhưng tư chất thì đặc biệt thông minh, trí nhớ thật siêu phàm. Đọc sách chỉ một lần là hiểu ngay và nhớ hết, có thể đọc ngược Truyện Kiều không sai một chữ! Cô ta đã tự học ba ngoại ngữ Anh, Pháp và Trung Hoa! Tuy không học qua trường nào nhưng có thể giải nhanh chóng tất cả các đề thi  đại học!...
Những câu chuyện về cô gái Sa Phi đã thực sự cuốn hút anh bạn Siêu của tôi, nhất là chuyện sát phu kỳ lạ và kinh hoàng! Khi chúng tôi đã uống hết một thùng bia  Heineken, Siêu nói “xì-tốp” và kêu một ấm trà Thái rồi châm rãi nói:
-  Mày phải hủy bỏ ngay đám cưới này! Để rồi tao sẽ làm mối cho mày một người vợ có tướng cách cực quý, vừa vượng phu ích tử vừa rất xinh đẹp, lại có chức danh Phó Giám đốc đàng hoàng !
-  Dù có là Nữ hoàng bây giờ muốn cưới tao, tao cũng không ham. Đã nhận lời người ta rồi, mọi việc đã hoàn tất, không thể thất tín được, nhất là với người nhà Phật! Hình như trong chuyện này, cả Phật Tổ Như Lai và Quan Âm Bồ Tát đều nhúng tay vào! – Tôi nói to như quát.
Hai người hai quan niệm khác nhau thật khó mà có thể đi đến một sự hòa hoãn. Những tưởng cuộc tranh luận của chúng tôi sẽ dẫn đến xung đột vì  chúng tôi vốn cùng nóng tính và từ thời học trò vốn chẳng ai chịu thua ai. Song, anh bạn Siêu của tôi tỏ ra bình tĩnh  và sành đời hơn. Không hiểu sao, Siêu bỗng đưa cho tôi cái điện thoại di động mới cứng và nói :
-   Cái điện thoại di động này tao mua cho mụ vợ, nhưng hôm nay gặp lại mày ở đây, tặng mày luôn. Mày hãy gọi cho một người thân nào đó bất kỳ mời mai đến dự lễ cưới của mày, nếu người đó nhận lời ngay thì mọi điều mày nói từ nãy đến giờ đều đúng ! Còn nếu mày gọi tiếp cho hai người nữa mà không ai nhận lời thì mày phải nghe tao, hủy đám cưới !
Tôi nhận cái điện thoại di động từ tay Siêu, ấn ngay số máy điện thoại của bà chị cả. Vừa nghe thấy giọng nói của tôi, bà chị đã nói ngay, giọng mếu máo :
-   Mẹ ốm nặng, tình hình rất nguy  kịch, cậu ra  Hà  Nội ngay, chị sẽ ra sau vì cả ba đứa cháu của cậu đều đang sốt ói mửa lung tung !...
Nhận được tin dữ, tôi bảo Siêu đưa tôi đến chùa Pháp Vân ngay. Vị sư thầy chấp nhận quyết định chớp nhoáng  của tôi : tôi phải đi Hà Nội ngay, Siêu sẽ thay tôi giải quyết vụ cô gái tướng sát   phu !...

*
Ra  Hà Nội, tôi chỉ được báo hiếu mẹ một tháng thì mẹ tôi qua đời. Trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ tôi chỉ đọc cho tôi nghe một câu ca dao cổ :

“Con ơi, nhớ lấy câu này
Sông sâu chớ lội, đò đầy chớ đi !”

Sau cái chết của mẹ, mọi suy nghĩ của tôi về sự đời như là có sự thay đổi rất lớn : Nếu như trước đây tôi “coi trời bằng vung”,  sẵn sàng  “bán trời không văn tự” thì bây giờ lúc nào tôi cũng cảm thấy sợ hãi, thấy mình yếu đuối, bé nhỏ vô cùng, cô đơn vô cùng ! Tệ hại hơn là trong giấc ngủ thường có ác mộng : cảnh bom đạn nơi chiến trường  ngày xưa cứ hiện về không ngớt, và kết cục những cơn ác mộng  ấy là một chùm bom cứ lao thẳng  vào người tôi, có lần là cả một tốp hơn chục chiếc máy bay  “Thần Sấm”,  “Con  Ma” cứ nhằm tôi mà lao tới cùng với những âm thanh  gầm rú ghê rợn !...Và cuối cùng tôi đã  rút  ra  phương châm xử thế : tránh mọi va chạm với người đời và tránh xa mọi tai ương có thể xảy ra ! Để làm được như thế, không có cách nào tốt hơn là làm theo các ẩn sĩ thời xưa !

Biết tôi có ý định tìm chỗ ở ẩn, Lò Giàng Páo – cậu học sinh cũ của tôi khi tôi dạy ở trường dự bị đại học Dân tộc Trung ương – nói sẽ dẫn tôi lên quê hương Hà Giang của cậu núi non trùng điệp, rất nhiều chỗ sơn thủy hữu tình có thể dựng Am cỏ như người xưa !  Páo là người Lô Lô, rất nhiệt tình nên chỉ sau một  tuần, tôi đã làm xong  thủ tục chuyển vùng . Chỉ chờ  Páo xin nghỉ phép là thầy trò chúng tôi có thể lên đường …

Sáng hôm ấy, tôi đang thơ thẩn ở Viện Bảo tàng dân tộc để chờ  Páo thì bất ngờ gặp lại Giàng A Thạc – học cùng với tôi hồi lớp Năm ở  trường Lương Ngọc Quyến – Thái Nguyên . Khi biết ý định muốn lên rừng của tôi, anh chàng họ Giàng người   H’mông cười chảy nước mắt rồi kéo tôi đi, vừa đi vừa nói :
-   Tao có thằng bạn rất thân, hóa ra lại là bạn học với mày hồi lớp Mười ở Hải Phòng . Mày nhớ thằng  Đông chứ, tốt nghiệp trường Đại học Mỏ - Địa chất, nó về làm ở một đoàn Địa chất ở Thái Nguyên, tao với nó chơi với nhau từ đó. Rồi nó được đi làm luận án tiến sĩ ở  Nga, rồi về làm bên Dầu khí. Lần này nó rủ tao về Vũng Tàu. Chắc chắn là mày gặp nó là sẽ bỏ ngay ý định lên rừng mà sẽ đi xuống biển với chúng tao !

Quả nhiên khi gặp Đông, tôi bị Đông thuyết phục đi Vũng Tàu với Đông và anh bạn người H’Mông, và điều đặc biệt là Đông sẽ nhờ tôi làm quản lý trang trại của Đông ở Đồng Nai – như vậy là vẫn có chỗ cho tôi dựng Am cỏ làm Ẩn sĩ. Thì ra Đông làm công tác Thanh tra của ngành Dầu khí. Đông kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện thuộc loại “thâm cung bí sử” của ngành Dầu khí và lấy làm tiếc rằng tôi không còn làm báo nữa vì nếu còn làm báo sẽ được có những tài liệu “độc nhất vô nhị” về những vụ tham nhũng động trời mà Đông đang thu thập chứng cớ. Nếu như trước đây, hẳn là tôi sẽ bám riết lấy Đông mà khai thác tài liệu, nhưng giờ thì tôi đã “tắt lửa lòng”, không muốn quan tâm đến thế sự nữa, điều mà tôi quan tâm ở Đông là cái trang trại của Đông ở Đồng Nai. Vì thế, sau ba ngày tắm biển sảng khoái ở Vũng Tàu, tôi thúc giục Đông đưa tôi đến trang trại…

Trang trại của Đông thật là trên cả tuyệt vời, nếu tả cảnh thuần túy và thật cô đọng, ngắn gọn cũng phải hết năm chục trang sách khổ 13x19. Còn nói về tiềm năng phát triển kinh tế của trang trại thì cũng không dưới năm mươi trang! Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của tôi ở cái trang trại này không phải là thiên nhiên kỳ thú mà là những người đang làm việc ở đây, mà đáng chú ý nhất là một người đàn bà trạc tứ tuần có tên gọi là Sái phu nhân. Tôi té ngửa khi chợt nhân ra khuôn mặt của Sái phu nhân rất giống cô gái  Sa Phi ở chùa Pháp Vân! Chẳng lẽ đó chỉ là sự giống nhau ngẫu nhiên? Nhưng sau khi tìm hiểu thì sự ngờ vực của tôi đã có lời giải: bà  Sái phu nhân chính là mẹ đẻ của  cô gái Sa Phi! Và cái tên Sái phu nhân cũng do chữ “sát phu” mà ra: từ năm mười bảy tuổi đến năm bốn mươi tuổi, bà ta đã mười lần lên xe hoa và cả mười tân lang đều chết “bất đắc kỳ tử”, điều đáng ngạc nhiên là cả mười tân lang đều là quan chức cỡ giám đốc, Tổng giám đốc, trong đó có hai vị thuộc ngành du lịch, hai vị ở ngành Ngân hàng, hai vị ở ngành Dầu khí, hai vị ở ngành Thủy hải sản và hai vị ở ngành Thương mại! Với “chiến tích” đó, bà Sái phu nhân còn có tên gọi “Thập đạo Nữ tướng quân”, đó là giới sử học gọi còn cánh nhà báo thì gọi là “Dũng sĩ diệt giám đốc”!...

Khi tôi nói rằng tôi đã gặp cô gái Sa Phi ở chùa Pháp Vân thì bà Sái phu nhân bỗng khóc rống lên một hồi rồi nói:
-Tôi thật đáng chết khi bỏ con bé vào chùa Pháp Vân!... Con ơi, con hãy tha tội cho mẹ! Sau đó ba năm, tôi có nhờ người đến tìm nhưng không thấy, tính đến nay đã gần hai mươi năm trời, không biết con tôi thế nào? Nếu ông biết con tôi ở đâu dẫn nó về đây với tôi, tôi xin tình nguyện làm tôi tớ cho ông mãi mãi!...

Vốn có tính dễ mủi lòng trước những lời cầu xin đẫm lệ, tôi nhận lời đi tìm Sa Phi, vả lại tôi cũng có chút “duyên nợ” với cô gái này! Tôi lập tức đi tìm Siêu. Có lẽ đến nhà cô gái xấu như Thị Nở nhưng có tướng “vượng phu ích tử” mà chắc là Siêu đã cưới làm vợ thì sẽ gặp Siêu. Nhưng khi tôi đến  thì cô Thị Nở nói với tôi:
-Anh Siêu chê em xấu xí quá nên đã hủy hôn mà cưới cô gái có cái tên “Sa Sát” gì đó rồi! Nghe nói họ đang hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt, anh lên đó sẽ gặp ngay!

Tôi đến ngay Công ty của Siêu thì họ cũng nói vậy và cho tôi số máy di động của Siêu. Tôi gọi ngay cho Siêu thì người trả lời lại là tiếng Sa Phi:”Em là Sa Phi đây! Anh Siêu của em đang ở đâu hả ?  Chúng em đang ở thác Đăm Bri, anh ấy vừa rơi xuống thác cách nay năm phút, đội cứu hộ đang tìm nhưng chưa thấy xác!...”. Không biết cô gái Sa Phi còn nói gì nữa không mà tôi chỉ nghe thấy tiếng thác dội ầm ào!...

TP.HCM, 2005-2009
Đỗ Ngọc Thạch
Số lần đọc: 1474
Ngày đăng: 21.03.2009
[ Trở lại ] [ Tiếp ]
In tác phẩmGóp ýGửi cho bạn
Người đăng: Đỗ Thạch vào lúc 16:06 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: truyện ngắn

Mẹ tôi,...

 
Truyện ngắn
Mẹ tôi ngày nào cũng hiện về
Đỗ Ngọc Thạch
1.

Mẹ tôi ra đi hồi đầu năm 1984, đến nay đã được 26 năm, nhưng những ký ức về Mẹ thì như là đi ngược thời gian trở về với tôi, mỗi ngày một nhiều thêm và như đang tồn tại…

…Mẹ tôi chưa bao giờ nói với tôi về tình cảm giữa Bố và Mẹ nhưng tôi hầu như không bao giờ thấy hai người to tiếng với nhau (hoặc có những biểu hiện của sự bất hòa), trước mặt con cái cũng như trước bất kỳ ai. Mẹ nói bố và Mẹ lấy nhau là do Ông Tơ, Bà Nguyệt xe duyên, là do bàn tay Tạo hóa sắp đặt. Điều đó tôi thấy rất đúng. Hẳn là cả hai người đều đã tuân thủ nghiêm ngặt những điều lệ mặc định của cuộc hôn nhân “số trời” này cho nên có thể nói song thân tôi đã tạo nên được một gia đình hạnh phúc, vẹn toàn.

Giỏ nhà ai quai nhà ấy, Mẹ nào con nấy, Hổ phụ sinh hổ tử…là những câu nói về con cái, sẽ phải giống cha mẹ. Điều đó hoàn toàn đúng đối với những người con chúng tôi. Nhà tôi có tới bảy anh chị em, cũng có thể nói là đông đúc. Song, không hề có chuyện “nội bộ lục đục” mà rất hòa thuận, vui vẻ, ai cũng kính trên nhường dưới, thương yêu nhau rất mực. Đó cũng là một trong những lý do để anh chị em chúng tôi rất chăm học và đều học giỏi (sau này cả bảy người đều tốt nghiệp Đại học). Tối tối, đến giờ học bài là nhà tôi như một lớp học, người học lớp trên chỉ bảo người lớp dưới, người lớp dưới quyết học giỏi để đuổi kịp người lớp trên! Một không khí thi đua quyết liệt luôn thôi thúc chúng tôi học tập. Đó là điều rất khó thực hiện ở hầu hết các gia đình. Vì thế, gia đình tôi được xem như một mẫu mực của kiểu gia đình hòa thuận, nền nếp. Gia đình tôi thường sống trong những khu tập thể của nơi bố tôi làm việc. Mỗi khi gặp những người hàng xóm, họ đều nhìn anh chị em chúng tôi bằng ánh mắt thiện cảm và thường lấy chúng tôi làm gương cho con cái noi theo. Những ký ức bình thường ấy chỉ sau này, khi anh chị em chúng tôi đã bước sang tuổi già, tôi mới thấy hết giá trị của nó và càng thấy bố và mẹ của mình mới kỳ diệu làm sao!

Bây giờ, mỗi khi thấy các gia đình xung quanh có những chuyện như vợ chồng cãi lộn ầm ỹ, đánh nhau máu mê đầm đìa, anh em nhào vào nhau “ăn thua đủ”… là tôi lại nhớ tới song thân. Nhiều lúc, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ: không biết bố mẹ mình có bí quyết gì mà giữ được một gia đình ấm êm, hòa thuận như vậy? Và những ký ức về song thân cứ hiện về lung linh kỳ ảo như những vì sao trong bầu trời đêm mênh mông vô tận…

2.

Những năm hòa bình đầu tiên ở Hà Nội (1954-1956), gia đình tôi có 9 người ( ông nội, bà nội, bố, mẹ và năm anh chị em – sinh từ 1945 đến 1955) đều chỉ sống bằng lương Bác sĩ quân y của bố tôi, phải đến năm 1957, khi bố tôi chuyển ngành sang dân Y, về phụ trách Bệnh Khu Gang Thép Thái Nguyên thì mẹ tôi mới đi học lớp Y Tá rồi đi làm ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Thái Nguyên. Nói vậy để thấy rằng cuộc sống của một gia đình như thế là quá nghèo. Cảnh nghèo như thế còn kéo dài hơn chục năm nữa khi bốn người lớn chúng tôi lần lượt vào đại học và chủ yếu sống bằng học bổng!

Đối với người lương thiện thì cách kiếm tiền duy nhất là đi làm thuê, làm mướn. Nhưng bố tôi quyết nuôi con học hành tới nơi tới chốn nên không thể cho chúng tôi nghỉ học để đi làm mà chọn cách “vừa làm vừa học”: nhận đồ gia công về nhà làm là cách kiếm tiền khá phổ biến của công nhân viên chức Nhà nước lúc đó, mặc dù giá làm hàng gia công rất rẻ mạt! Mỗi khi có hàng, cả nhà tôi lại như là một phân xưởng, tất cả hì hụi làm đến tận một, hai giờ sáng! Bọn trẻ chúng tôi vì đang tuổi ăn tuổi ngủ nên nhiều lúc đang làm mà ngủ gục, bừng tỉnh dậy thấy mẹ tôi vẫn cặm cụi làm, tôi liền vụt đứng dậy đi lau mặt nước lạnh rồi vào làm tiếp!

Giống như ở chiến khu thời kháng chiến, tăng gia sản xuất là một trong những giải pháp hữu hiệu để sống. Gia đình chúng tôi luôn ở trong những khuôn viên của cơ quan bố tôi công tác, thường là Bệnh viện, nên có rất nhiều những chỗ đất trống chỉ có cỏ dại, bụi gai. Và anh em chúng tôi luôn là những người đầu tiên “khai hoang, vỡ đất” và trồng đủ các loại rau màu, cả ngô khoai sắn, tức lương thực! Mùa hè chúng tôi trồng rau muống, rau cần, rau mồng tơi, rau ngót, Mùa Đông chúng tôi trồng su hào, cải xanh, cải bắp, cà chua! Đó là dưới đất, còn trên cao thì bắc giàn bầu, giàn bí, mướp, su su, đậu ván…đủ loại! Tôi còn nhớ là hầu như mẹ tôi không phải đi chợ mua rau mà chúng tôi còn bán cho những người hàng xóm, hoặc có hôm mẹ tôi cho tất cả rau dưa vào một cái rổ lớn rồi ngồi bán ở cổng Bệnh viện, chỉ khoảng nửa giờ là bán hết!

Trồng trọt thường đi đôi với chăn nuôi, đó là cách tồn tại phổ biến của cư dân Việt từ ngàn xưa. Gia đình chúng tôi cũng không ngoại lệ. Chúng tôi vừa có chuồng gà vừa có chuồng lợn, thỉnh thoảng lại nuôi thỏ, gà tây, ngan ngỗng…không khác gì một cái “Trang trại”. Còn đồ ăn cho gà lợn …thì từ vườn rau và đến lấy đồ ăn thừa ở thùng rác thải của nhà bếp Bệnh viện. Hàng ngày chúng tôi đều có thu hoạch trứng gà, ngày Tết, ngày lễ đều có thể mổ gà , thi thoảng thì mổ lợn…Những khi ăn uống kham khổ, là tôi luôn nhớ lại những lần thu hoạch từ cái “trang trại mi-ni” ngày ấy!

Làm đồ gia công, trồng trọt và chăn nuôi là những cách kiếm sống chủ yếu của những gia đình công nhân viên chức Nhà nước nghèo thời đó, mà gia đình chúng tôi đã thực hiện khá tốt, rất hiệu quả. Ngoài những công việc thường xuyên đó, vào những dịp nghỉ hè (từ lớp một đến lớp mười có tới chín kỳ nghỉ hè, mỗi kỳ ba tháng), tôi còn đi làm kiếm tiền ở các xí nghiệp, công trường xây dựng… như một lao động thực thụ! Cho đến tận bây giờ, nghĩ lại tôi mới thấy lúc đó sức khỏe của mình thật là tốt!

Thông thường, trong những lúc làm việc mệt nhọc, vất vả, tôi thường nhìn mẹ tôi và thấy Người không bao giờ kêu la, rên rỉ hay đại loại như vậy. Chính điều đó đã khiến cho tôi cũng giống như Người trong suốt cuộc đời: không bao giờ kêu mệt mỏi trong khi đang làm việc! Đó cũng chính là điều cắt nghĩa rõ nhất tại sao mẹ tôi vẫn giữ được đầy đủ đàn con của mình mà không phải đem cho, đem bán như bao nhiêu gia đình nghèo đông con khác. Khi mới về Hà Nội , năm 1955, mẹ tôi sinh con thứ 6, đặt tên là Thủy – lấy theo tên Bệnh viện Đồn Thủy, nơi mẹ tôi sinh con và cũng là  nơi bố tôi làm việc (sau đổi tên là Bệnh viện Quân Y 108). Lúc bé Thủy được gần một tuổi, rất bụ bẫm, dễ thương, ai nhìn thấy cũng muốn bế bồng. Có một chuyên gia nước ngoài đã xin làm con nuôi, mọi thủ tục đã hoàn tất. Nhưng khi người chuyên gia nước ngoài này đang ngồi chờ ở sân bay thì mẹ tôi đến, đòi bế bé Thủy về. Người chuyên gia nước ngoài thấy mẹ tôi thương yêu con như vậy thì không nỡ đưa bé Thủy đi mà đồng ý trả lại, còn tặng luôn cả một thùng đường sữa, bột dinh dưỡng… đã chuẩn bị cho bé Thủy ăn trên đường đi. Hiện giờ, bé Thủy ngày ấy đang sống ở Canada, đã 55 tuổi. Quả nhiên là có số sống ở nước ngoài!...Khi tôi đang học lớp hai, lúc đó đang ở Quân Y viện 9, thị xã Vĩnh Yên. Có hai vợ chồng đều là Bác sĩ quân Y, lấy nhau đã lâu nhưng không có con. Hai vợ chồng người Bác sĩ này đã thuyết phục được bố tôi cho một đứa con làm con nuôi và hai người Bác sĩ này đã chọn tôi. Nhưng ngay ngày hôm sau, tôi thấy mẹ tôi sang nhà hai người Bác sĩ “bố mẹ nuôi” của tôi và dắt tôi về! Sau này, tôi được biết rằng hai vợ chồng đó không có con là do người chồng (súng đạn có vấn đề), sau đó người vợ đẻ hai lần bốn đứa con, đều sinh đôi, -  nhờ phương pháp thụ tinh nhân tạo!

3.

Mẹ tôi làm việc ở Bệnh viện về là lại luôn chân luôn tay với 1001 công việc “kiếm sống” ở nhà như vừa nói trên, cho nên có thể nói, hầu như Mẹ không có thời gian để “giải trí” hoặc đi du lịch đó đây như những gia đình sung túc, giàu có khác. Thi thoảng mới có những giây phút rảnh rỗi trong ngày thì mẹ tôi lại đọc báo (thời bao cấp, cán bộ như bố tôi là đã có tiêu chuẩn báo chí riêng) và đọc báo đã trở thành một nhu cầu thường nhật ở nhà tôi. Duy trì được một nền nếp sinh hoạt văn hóa bổ ích trong gia đình là một việc không hề dễ dàng. Và càng khó khăn hơn là việc xác định một định hướng đúng và thực hiện bằng được định hướng đó cho những người con.

Việc xác định mục tiêu tất cả các con phải tốt nghiệp Đại học, nói thì dễ nhưng để làm được không hề đơn giản. Nếu như không kiên định như Mẹ thì hẳn là sẽ có những người con rẽ ngang. Và chính tôi là một người đã định rẽ ngang tới ba lần, nhưng mẹ tôi đều kéo tôi trở lại con đường đã chọn! Lần thứ nhất là hồi tôi đang học lớp 6, ở Hải Phòng. Lúc đó, phong trào bóng bàn ở Hải Phòng rất mạnh, vô địch Toàn quốc đơn Nam (Trần Vũ Phấy) và cả vô địch đơn Nữ (Ngọc Anh) đều ở Hải Phòng và đều không phải VĐV chuyên nghiệp. Tôi tuy chưa tham gia thi đấu nhưng chơi khá tốt và chủ yếu rất mê môn thể thao này, lúc nào ở lưng cũng gài cái vợt mút Đường sắt! Bố tôi có người bạn làm việc ở Sở TDTT Hải Phòng, thấy tôi mê bóng bàn thì nói với bố tôi: “Cho nó vào đội tuyển thiếu niên, không chừng thành Nhà vô địch! Song vấn đề nhất cử lưỡng tiện là nếu được vào đội tuyển thì ông không phải lo nuôi nó ăn học nữa mà có khi nó còn kiếm được tiền đưa cho ông!”. Bố tôi nghe nói vậy thì đồng ý ngay, cho tôi đi thi dự tuyển. Tôi trúng tuyển không khó khăn gì. Đang tập ở phòng tập được ba ngày thì mẹ tôi tới, đưa cho tôi một hộp bóng bàn của nhà máy Nhựa Thiếu niên Tiền phong và nói: “Mẹ vừa vào Nhà máy nhựa để nhận đồ về làm gia công hộp đựng bóng bàn, người ta cho hộp bóng này, cho con!”. Tôi cầm hộp bóng bàn mà run cả tay vì từ hồi biết chơi bóng bàn, tôi chỉ có thể mua hai, ba quả một lúc chứ không thể mua cả hộp như thế này! Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì mẹ tôi lại nói: “Lần này nhận nhiều hộp bóng bàn gia công lắm, không có con làm thì bao giờ xong mà trả hàng cho người ta!”. Mẹ tôi nói rồi lẳng lặng đi ra phía cổng sân vận động Lạch Tray, tôi chạy theo ra thì thấy một cái xe ba gác loại nhỏ chất đầy bìa giấy (để làm hộp đựng bóng bàn) và người chị sát trên tôi đang ngồi trên càng xe! Không kịp nói gì, như là một phản xạ tự nhiên, tôi chạy lại cầm lấy càng xe và kéo đi như một người thợ kéo xe chuyên nghiệp!

Lần thứ hai tôi định rẽ ngang, bỏ chuyện học hành là khi tôi vừa đi lính trở về, đang học năm thứ nhất ở Khoa Toán trường ĐH Tổng hợp. Có một đợt tuyển đi học Công nhân Kỹ thuật công nghệ cao ở Đức mà đối tượng là bộ đội xuất ngũ, là thương binh càng được ưu tiên. Người phụ trách tuyển sinh vốn là bạn chiến đấu với bố tôi thời kháng chiến 9 năm, tới nhà chơi thì nói: “Đợt tuyển sinh này là cơ hội để cho nhà cậu đổi đời, thoát nghèo. Làm công nhân kỹ thuật cao cũng rất oai mà đi học về còn có thể có tiền xây nhà! Còn nếu muốn học đại học thì sau này học tại chức cũng chưa muộn!”. Bố tôi đồng ý ngay. Tôi khẩn trương làm các thủ tục giấy tờ, gần xong thì người bạn Tuyển sinh kia tới nói với bố tôi: “Chưa kịp bổ sung tên con ông vào danh sách thì không biết từ đâu, các Sếp cấp trên gửi gắm cả đống hồ sơ với đủ thứ dấu má quan trọng, không thể từ chối! Ta rút lui vậy nhé, vừa vặn sáng nay bà vợ ông tới nói phải bỏ ngay ý định đưa con bà đi học công nhân kỹ thuật!”.

4.

Khi đã nghỉ hưu, năm 1980, mẹ tôi vẫn ngày ngày ngồi bán thuốc lá ở cổng cơ quan Bộ Y tế trên đường Giảng Võ (nhà tôi ở trong khu Tập thể của Bộ Y tế, nằm ở phía sau cơ quan Bộ). Bán thuốc lá, bán vé số là công việc mà phần lớn những người về hưu lựa chọn vì lúc đó đời sống của người dân, - nhất là khu vực công nhân viên chức chỉ sống bằng đồng lương ít ỏi, - rất khó khăn: gạo đong theo sổ, mỗi lần đi mua gạo phải chen chúc, xếp hàng cả ngày và chỉ được mua tối đa 5 kg có độn ngô, khoai, mà gạo chỉ là gạo lưu kho đã lâu, đã chớm mốc, mục mà rất nhiều sạn! Thực phẩm thì theo chế độ tem phiếu gồm có thịt, cá , đậu phụ, nước mắm…nhưng không phải lúc nào cũng có bán mà mua, và khi có hàng thì cũng phải chen chúc xếp hàng như đi mua gạo, như đi … đánh trận! Lúc này, sức khỏe mẹ tôi đã rất kém nhưng người vẫn phải chầu chực, chen chúc ở cửa hàng gạo, ở chợ để mua theo tem phiếu vì không thể mua ở ngoài “Chợ đen” được!


Thời gian này, anh chị em chúng tôi đều đã đi làm và đều làm ở cơ quan Nhà nước với đồng lương chỉ đủ sống 15 ngày, nên đành bất lực nhìn mẹ ngồi dầm mưa, dãi nắng bên hè đường lầm bụi mà không biết làm sao! Thế đấy, mẹ đã nuôi một đàn con trưởng thành mà cho đến lúc qua đời, không có đứa con nào nuôi được mẹ để cho mẹ thảnh thơi an hưởng tuổi già! Chỉ nghĩ như vậy, tôi thấy mình thật là vô dụng! Khi tôi nghĩ được như vậy thì mẹ tôi lâm trọng bệnh: Ung thư tuyến tụy, đã ở giai đoạn cuối! Có câu “Sinh nghề, tử nghiệp”, quả không sai! Chồng con, anh em, bạn bè cả một đống Bác sĩ cũng đành ngồi nhìn Tử Thần đến bắt mẹ đi mà không biết làm gì!

Những ngày cuối cùng, tôi ngày nào cũng vào chăm sóc mẹ. Mẹ thường nằm bất động, hai tay đặt lên bụng, mắt khép hờ như ngủ nhưng thực ra mẹ đang nằm đợi hai người con còn ở Sài Gòn chưa ra gặp mẹ lần cuối, đó là người chị cả và người em áp út. Bao giờ cũng vậy, biết tôi tới là mẹ hỏi ngay: “Chị Thanh có ra chưa? Vừa mới sinh con, đi lại đường dài sẽ vất vả lắm!”. Tôi nói: “Máy bay chỉ bay có 4 giờ là tới ngay mà! Chắc là tại mua vé đi ngay rất khó!”. Mẹ khẽ thở dài rồi nói nhỏ: “Chỉ tiếc là mẹ không vào tắm cho cháu ngoại được!... Còn hai thằng em con chưa chịu lấy vợ, mẹ làm sao mà yên tâm được?”. Đó là mẹ tôi nói về hai người em trai út và áp út, mẹ đã trông mong từng ngày để cưới vợ cho hai chú ấy mà không được, biết làm sao?

Tôi mở hai ngăn cái “cạp-lồng” nhỏ, lấy cháo ra định múc cho mẹ ăn nhưng mẹ nói: “Mẹ chưa muốn ăn cháo! Hôm nay có nướng cá rô cho mẹ không?”. Tôi nói “Có” rồi gỡ con cá rô nướng đút cho mẹ. Mẹ ăn ngon lành hết một con rồi nói: “Thôi, được rồi!...Giờ đọc Truyện Kiều cho mẹ nghe đi!”. Từ hôm mẹ tôi nằm liệt giường, ngày nào tôi đến mẹ cũng bảo tôi đọc Truyện Kiều cho bà nghe. Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ đó là những ý thích bất chợt của người lâm trọng bệnh biết mình sẽ ra đi, nhưng đến ngày thứ ba thì mẹ nói: “Mẹ muốn con từ giờ cần bình tâm, tĩnh trí trước mọi thử thách của cuộc đời. Có một cách rèn luyện rất tốt là đọc lại Truyện Kiều một cách khoan thai, từ từ. Con sẽ ngộ ra được nhiều điều bổ ích!”. Tôi cầm cuốn Truyện Kiều lên và đọc “Trăm năm trong cõi người ta…” thì mẹ nói: “Hôm nay đọc từ chỗ gia đình Kiều gặp tai biến, Kiều phải bán mình chuộc cha…”. Tôi liền đọc: “Một ngày lạ thói sai nha / Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền…”.

*
Sau khi mẹ tôi qua đời, anh chị em chúng tôi đều ngơ ngẩn cả tháng trời mới quen dần với nỗi đau MẤT MẸ! Chỉ đến lúc đó, tôi mới thấy hết được ý tứ của câu hát “cho những ai đang còn có Mẹ”: chúng ta đừng để phải hối tiếc vì khi Mẹ còn sống đã làm cho Mẹ buồn lòng!

Anh chị em quyết định giao cho tôi giữ toàn bộ quần áo của Mẹ đã dùng lúc còn sống. Tôi nghĩ chắc mọi người muốn để cho vợ tôi sử dụng tiếp số quần áo đó của Mẹ. Nhưng, vợ tôi không thích dùng nên tôi cho tất cả quần áo vải mỏng vào một cái bọc ni-lon, cất kỹ. Còn những áo mặc mùa Đông (như áo bông, áo len, áo sợi, khăn len…) tôi cho vào cái ba-lô con cóc thời còn đi lính, để trên nóc tủ, mỗi ngày, thường là vào đêm đêm, khi ngồi làm việc, lại lấy một cái ra khoác cho đỡ nhớ Mẹ và quả là rất ấm, - lúc đó đang là Mùa Đông. Một lần, trời khá lạnh, tôi lấy cái áo bông, đã sờn cũ của mẹ ra khoác. Chuẩn bị ngồi xuống bàn làm việc thì khi vô tình thọc tay vào túi được khâu bên trong cái áo bông, tôi thấy một gói giấy bằng bàn tay. Mở gói giấy ra thì thấy một gói tiền, rất mới, tổng cộng là ba trăm ngàn đồng cùng với một mảnh giấy nhỏ có viết vài dòng như sau: “Con chỉ dùng số tiền này khi thật túng thiếu!”. Quả là tôi đang rất túng thiếu, vợ chưa có việc làm, con thì mới hai, ba tuổi, tôi phải thức thâu đêm để đánh máy bản thảo thuê cho mấy nhà xuất bản, mà như muối bỏ bể!

Từ đó, tối tối, khi ngồi bên máy chữ, tôi lại khoác cái áo bông cũ của Mẹ tôi, và thật kỳ lạ, không hề thấy rét buốt gì nữa, cũng không hề buồn ngủ mà ngược lại, tôi đánh máy rất nhanh, gần gấp đôi mọi khi! Dường như là ngày nào Mẹ tôi cũng hiện về bên tôi!./.

Sài Gòn, tháng 3 năm 2010

Đỗ Ngọc Thạch
Số lần đọc: 1077
Người đăng: Đỗ Thạch vào lúc 16:02 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: truyện ngắn

tìm truyện ngắn Đỗ NGọc Thạch

Đỗ Ngọc Thạch - Blog Cộng Đồng


 

Đỗ Ngọc Thạch - Blog Cộng Đồng

blog.zing.vn/jb/u/dongocthach18?from=blog_community
4 Tháng Mười 2011 – Ngày 2-10-2011, tại nhà Bác Sĩ, Huyền có cuộc gặp mặt của Bác sĩ Huyền, Cậu Thạch với Quý Dương...Buổi gặp mặt thật vui vẻ và xúc động ...

Blog cá nhân của Đỗ Ngọc Thạch

Viết blog Blog cộng đồng
  • Danh sách blog
  • Blog yêu thích
  • Blog được tag
Cuộc gặp mặt của Bác Sĩ, Huyền, Cậu Thạch với Quý Dương...
Cuộc gặp mặt của Bác Sĩ, Huyền, Cậu Thạch với Quý Dương...
13:20 04/10/2011
0 1 3 lượt xem
Ngày 2-10-2011, tại nhà Bác Sĩ,  Huyền có cuộc gặp mặt của Bác sĩ Huyền, Cậu Thạch với Quý Dương...Buổi gặp mặt thật vui vẻ và xúc động bởi đã lâu Cậu Thạch mới gặp lại cháu Quý Dương. Sau đây là 4...
Thích Bình luận Chia sẻ
2 truyện ngắn về Hà Nội - Đỗ Ngọc Thạch
22:21 07/09/2011
0 2 6 lượt xem
  2 truyện ngắn về Hà Nội - Đỗ Ngọc Thạch Thư mục: truyện ngắn KÝ ỨC HÀ NỘI - Đỗ Ngọc Thạch Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch KÝ ỨC  HÀ NỘI (Tuổi thơ đi rồi mãi mãi lìa xa Chẳng còn bao giờ...
Thích Bình luận Chia sẻ
ngày giỗ Mẹ (1- 8 âm lịch) mới
23:31 29/08/2011
0 1 4 lượt xem
nhân ngày giỗ Mẹ: Lê Thị Thành (1924-1984)   BS Đỗ Ngọc Thuận (1924-1988) Bà Lê Thị Thành và các con...(ảnh chụp tại nhà trong khu Tập thể Bộ Y tế, 138A, Giảng Võ, Hà Nội).Từ trái qua phải: Đỗ Ngọc...
Thích Bình luận Chia sẻ
xem một số hình ảnh nhân ngày giỗ bà Lê Thị Thành (1-8 Âm Lịch)
20:01 29/08/2011
0 0 1 lượt xem
  một số hình ảnh về ông Đỗ Ngọc Thuận & bà Lê Thị Thành:ông Đỗ Ngọc Thuận (1924-1988) Bác Đỗ Ngọc Thuận | Flickr - Photo Sharing! www.flickr.co... - Đã lưu trong bộ nhớ cache 28 Tháng 2 2009...
Thích Bình luận Chia sẻ
Sư Phụ...; Thượng kinh ký sự - Đ.N.Thạch (đã chỉnh sửa)
Sư Phụ...; Thượng kinh ký sự - Đ.N.Thạch (đã chỉnh sửa)
11:50 02/11/2010
0 17 31 lượt xem
SƯ PHỤ CỦA SƯ PHỤ VÀ SƯ PHỤ Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch 1. Thầy Mân dạy tôi hồi lớp Mười, còn Thầy Hân dạy tôi hồi Đại học. Thầy Mân chào thầy Hân là Thầy, vì khi học Đại học Ngoại ngữ,...
Thích Bình luận Chia sẻ
Tác Giả Đỗ Ngọc Thạch trên vandanviet.net
10:40 18/10/2010
0 10 15 lượt xem
Tác giả ĐỖ NGỌC THẠCH Anh nuôi và chị nuôi - Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH (TP.HCM) LÀNG NÓI TRẠNG - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch ĐỌC CHÂN DUNG VÀ ĐỐI THOẠI CỦA TRẦN ĐĂNG KHOA - Đỗ Ngọc Thạch ĐỌC...
Thích Bình luận Chia sẻ
Đọc Cây bút đời người - Đ.N.Thạch
21:55 15/10/2010
0 8 13 lượt xem
ĐỌC CÂY BÚT ĐỜI NGƯỜI (tập Chân dung văn học của Vương Trí Nhàn) - Đỗ Ngọc Thạch ĐỌC CÂY BÚT ĐỜI NGƯỜI (tập Chân dung văn học của Vương Trí Nhàn) *ĐỖ NGỌC THẠCH* Tập sách Cây bút, đời người(*)...
Thích Bình luận Chia sẻ
Đọc Cây bút đời người - Đ.N.Thạch (đã sửa)
19:33 15/10/2010
0 3 14 lượt xem
ĐỌC CÂY BÚT ĐỜI NGƯỜI (tập Chân dung văn học của Vương Trí Nhàn) ĐỖ NGỌC THẠCH Tập sách Cây bút, đời người của Vương Trí Nhàn (*), NXB Hội Nhà Văn (tái bản), 2007- tập hợp...
Thích Bình luận Chia sẻ
2 truyện ngắn hay : Sư Phụ...; Thượng Kinh ... - Đ.N.Thạch
11:38 14/10/2010
0 7 17 lượt xem
SƯ PHỤ…Và  THƯỢNG KINH… Truyện ngắn của  Đỗ  Ngọc Thạch   Sư phụ của sư phụ và sư phụ Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch (11/2/2009 2:59:31 PM) Thượng Kinh ký sự Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch ...
Thích Bình luận Chia sẻ
Giá một cái hôn - Đỗ Ngọc Thạch (nguoibanduong.net)
09:27 12/10/2010
0 20 25 lượt xem
Giá một cái hôn - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch Vài nét về tác giả: Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày: 19 -5 - 1948. Quê: Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1976 . Đã kinh...
Thích Bình luận Chia sẻ
Tướng Sát Phu - Đ.N.Thạch (hoianclub.com)
13:49 07/09/2010
0 7 23 lượt xem
Hội Hải Phòng - Tướng sát phu- Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch ... - [ Translate this page ] Tướng sát phu- Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch,Cac nhom hoi trong nhieu linh vuc hoat dong soi noi voi nhieu...
Thích Bình luận Chia sẻ
Tướng sát phu - Đ.N.Thạch
10:29 07/09/2010
0 4 15 lượt xem
Tướng sát phu - CLB Hội A.N - GSMSAIGON - [ Translate this page ] 6 posts - 2 authors - Last post: 18 May ... gì nữa không mà tôi chỉ nghe thấy tiếng thác dội ầm ào!… TP.HCM, 2005-2009. Đỗ Ngọc...

nguồn: blog.zing.vn
  • tổng hợp
Người đăng: Đỗ Thạch vào lúc 15:09 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: truyện ngắn

truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net phiênbancu - trích: Danh mục

Hoa Cát Tường
Hoa Cát Tường mang ý nghĩa may mắn
Hao Cát Tường
Hoa Cát Tường
Hoa Cát Tường thể hiện sự dịu dàng, e ấp

Tác phẩm Đ.N.T trên Vanvn.Net (PB cũ)



Đỗ Ngọc Thạch Pro
Follow Giới thiệuLiên hệXem các bài viết khác


Đỗ Ngọc Thạch

Đỗ Ngọc Thạch 
Profile Bài viết Photo Box »
chúc mừng năm mới 2013
Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên VanVn.Net (PB cũ)

  1. 12 truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ): THẠCH'S | Blog | Tamtay.vn

    blog.tamtay.vn/.../12-truyen-ngan-tren-vanvn-net-PB-cu-THACH-S....
    13 Tháng Chín 2011 – trích đăng 2 truyện :Chuyến tàu đem...; Những vết thương...... Tamtay.vn - Vòng tay lớn mãi.
  2. Tác phẩm của THẠCH trên vanvn.net (PB Cũ)- Trích: Cô gái Sơn ...

    blog.tamtay.vn/.../Tac-pham-cua-THACH-tren-vanvn-net-PB-Cu-Tri...
    16 Tháng Mười Hai 2012 – 6 ngày trước – vothilan đăng blog 2 truyện ngắn về Hà Nội của Đ.N.T · dovocamthach đăng blog ... 12 truyện ngắn trên vanvn.net (phiên bản ...
  1. tác phẩm của THẠCH'S trên VanVn.Net (trích:...sinh ba ... - Yume

    yume.vn/.../tac-pham-cua-thach-s-tren-vanvn-net-trich-sinh-ba-chep-...
    28 Tháng Chín 2011 – YuMe.vn - Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên VanVn.Net (PB cũ): trích đăng: Chị em sinh ba & Người chép sử ĐỖ NGỌC THẠCH - Sài Gòn, 1993 ...
  2. 12 truyện ngắn trên vanvn.net (phiên bản cũ) - 2 - YuMe.vn

    blog.yume.vn/.../12-truyen-ngan-tren-vanvn-net-phien-ban-cu-2. ...
    29 Tháng Tám 2011 – Hồ Chí Minh) Đỗ Ngọc Thạch (1970) Tác giả ĐỖ NGỌC THẠCH 2010 12 truyện ngắn trên vanvn.net Trích: Thượng kinh ký sự và Sư phụ.
  3. PB,TL và truyện ngắn trên vanvn.net (PB cũ) - Đỗ Ngọc Thạch | Đỗ ...

    dongocthach18.vnweblogs.com/post/27316/322253
    (Con tạo...; âm mưu và ái tình). Tướng sát phu - chùm truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch.VanVN.Net (4/3/2009 11:09:18 AM). alt ...
  1. Tác phẩm của THẠCH trên vanvn.net - Văn Chương - Blogspot

    clinh.blogspot.com/.../tac-pham-cua-thach-tren-vanvnnet-pb-cu.html
    17 Tháng Mười Hai 2012 – 6 ngày trước – vothilan đăng blog 2 truyện ngắn về Hà Nội của Đ.N.T · dovocamthach đăng blog ... 12 truyện ngắn trên vanvn.net (phiên bản ...
  2. PB&TL của Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net, trieuxuan.info... - YuMe

    yume.vn/.../pb-tl-cua-do-ngoc-thach-tren-vanvn-net-trieuxuan-info. ...
    31 Tháng Tám 2011 – YuMe.vn - PB&TL của ĐỖ NGỌC THẠCH trên vanvn.net, trieuxuan.info... ĐỖ NGỌC THẠCH (TP.HCM-1993) Đỗ Ngọc Thạch (TP. HCM-2010) ...
  3. 13 truyện ngắn Đ.N.T trên vanvn.net (PB cũ) | Đỗ Ngọc Thạch

    dongocthach18.vnweblogs.com/post/27316/322193
    Đỗ Ngọc Thạch (3/4/2009 11:40:08 AM). Đỗ Ngọc Thạch viết tiểu luận về truyện ngắn thì rất cẩn thận, mạch lạc; nhưng viết truyện ngắn lại lơ đễnh đến mức từ ...
  4. 12 truyện ngắn của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ) - Trích: Lột da mặt...

    blog.tamtay.vn/entry/view/710670
    6 ngày trước – vothilan đăng blog 2 truyện ngắn về Hà Nội của Đ.N.T · dovocamthach đăng blog ... 12 truyện ngắn trên vanvn.net (phiên bản cũ) - 2 - YuMe.vn .



    1. PB&TL của Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net, trieuxuan.info... - YuMe

      YuMe.vn - PB&TL của ĐỖ NGỌC THẠCH trên vanvn.net, trieuxuan.info... ĐỖ NGỌC THẠCH (TP.HCM-1993) Đỗ Ngọc Thạch (TP.
      yume.vn/...do-ngoc-thach-tren-vanvn-net-trieuxuan-info.35D5341B.html - Bộ nhớ cache
      Thêm kết quả từ yume.vn »
    2. Do Thach: 12 truyện ngắn trên Vanvn.net phienbancu - Thượng ...

      12 truyện ngắn trên Vanvn.net phienbancu - Thượng Kinh Ký Sự... Tác phẩm của Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net phienbancu ...
      dothach.blogspot.com/2013/04/12-truyen-ngan-tren-vanvnnet... - Bộ nhớ cache

    3. Long Lanh: truyện ngắn của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ)

      6 ngày trước – 12 truyện ngắn của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ) - Trích: Lột da ...blog.tamtay. vn/entry/view/71067021 Tháng 4 2010 ...
      vnthvymailcom.blogspot.com/2012/12/...cua-thach-tren-vanvnnet-pb.html - Bộ nhớ cache

  1. Long Lanh: 12 truyện ngắn ĐNT trên vanvn.net - Trích: Thượng ...

    12 truyện ngắn ĐNT trên vanvn.net - Trích: Thượng Kinh...; Sư phụ...
    vnthvymailcom.blogspot.com/2013/04/12-truyen-ngan-nt-tren-vanvnnet... - Bộ nhớ cache

  2. truyện ngắn: PB&TL của Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net ...

    PB&TL của Đỗ Ngọc Thạch trên vanvn.net, trieuxuan.info...- Đ.N.T (mới - 2)
    dovocamthach1991.blogspot.com/2011/08/...ngoc-thach-tren-vanvnnet.html - Bộ nhớ cache
    1. tác phẩm của THẠCH'S trên VanVn.Net (trích: Thượng Kinh Ký ...

      1 truyện ngắn... Tamtay.vn - Vòng tay lớn mãi ... Đ.N.T, Sài Gòn, 2010 Tác phẩm của THẠCH'S trên VanVn.Net (PB cũ): Trích Thượng Kinh ký sự
      blog.tamtay.vn/.../711872/tac...VanVn-Net-trich-Thuong-Kinh-Ky-su.html - Bộ nhớ cache
      Thêm kết quả từ blog.tamtay.vn »
    2. Thượng Kinh...- Tác phẩm của THẠCH trên vanvn.net (PB cũ)

      Đỗ Ngọc Thạch (3/4/2009 11:40:08 AM) Đỗ Ngọc Thạch viết tiểu luận về truyện ngắn thì rất cẩn thận, mạch lạc; nhưng ...
      clinh.blogspot.com/2012/12/thuong-kinh-tac-pham-cua-thach-tren.html - Bộ nhớ cache
    3. tác phẩm của THẠCH'S trên VanVn.Net (trích:...sinh ba ...

      YuMe.vn - Tác phẩm Đỗ Ngọc Thạch trên VanVn.Net (PB cũ): trích đăng: Chị em sinh ba & Người chép sử ĐỖ NGỌC THẠCH ...
      yume.vn/dongocthach18/article/tac-pham-cua-thach-s-tren-vanvn-net... - Bộ nhớ cache
      Thêm kết quả từ yume.vn »

Chân dài 9X Barbara Palvin tiếp tục khiến người hâm mộ tan chảy bằng bộ ảnh đồ lót nằm trong chiến dịch quảng cáo của hãng Victoria's Secret.
Với gương mặt xinh đẹp, quyến rũ và những đường cong tuyệt mỹ, chân dài trẻ đến từ Hungary ngày càng được thương hiệu đồ lót danh tiếng nhất thế giới trọng dụng. Cô xuất hiện nhiều hơn trong các chiến dịch quảng bá sản phẩm của hãng. Khả năng Barbara Palvin được Victoria's Secret chiêu mộ và trao cho đôi cánh thiên thần trong tương lai là khá cao.
Phóng to
Phóng to
Phóng to
Phóng to


Được đăng bởi do cam lan vào lúc 06:42 
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên TwitterChia sẻ lên Facebook
Nhãn: tổng hợp
Người đăng: Đỗ Thạch vào lúc 10:00 Không có nhận xét nào:
Gửi email bài đăng nàyBlogThis!Chia sẻ lên XChia sẻ lên FacebookChia sẻ lên Pinterest
Nhãn: truyện ngắn
Bài đăng mới hơn Bài đăng cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Bài đăng (Atom)

Tìm kiếm Blog này

Người theo dõi

Lưu trữ Blog

  • ►  2016 (69)
    • ►  tháng 10 (2)
    • ►  tháng 9 (9)
    • ►  tháng 8 (49)
    • ►  tháng 1 (9)
  • ▼  2015 (174)
    • ►  tháng 12 (1)
    • ►  tháng 8 (10)
    • ►  tháng 7 (11)
    • ►  tháng 6 (16)
    • ►  tháng 5 (2)
    • ►  tháng 4 (70)
    • ▼  tháng 3 (37)
      • tướng sát phu
      • Mẹ tôi,...
      • tìm truyện ngắn Đỗ NGọc Thạch
      • truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
      • tướng sát phu - truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
      • tôi đi làm gia sư
      • phê bình và tiểu luận của Đỗ Ngọc Thạch
      • truyện ngắn của Thạch
      • thi pháp học...
      • truyện ngắn của Thạch
      • một cơ chế đặc thù của văn hóa
      • một số tác phẩm của thạch trên nguoibanduong.net
      • người đẹp phương bắc
      • bên hoa phượng
      • cô gái phương bắc
      • 3 bài thơ của Ara gon
      • tác phẩm của thạch trên vietvanmoi
      • một số tác phẩm của Đỗ Thạch trên vietvanmoi
      • chủ nghĩa hiện sinh...
      • nữ sinh nga...
      • vài bài thơ của Thạch
      • tác phẩm của thạch trên vanchuongviet.org
      • áo dài VN...
      • vòng 1 khủng của nữ sinh nhật bản
      • KATE upton
      • về một câu thơ của Hàn Mặc Tử
      • một số tác phẩm của Thạch
      • người mẫu số 1 nhật bản
      • vài truyện ngắn của Thạch
      • Ngọc Anh đẹp ngọt ngào
      • người đẹp 8-3
      • người mẫu bikini
      • đả long bào
      • người mẫu nhât ban
      • Irina shayk...
      • truyện ngắn của THACH trên nguoibanduong.ne
      • vài truyện ngắn của thạch trên vannghe TP.HCM
    • ►  tháng 2 (22)
    • ►  tháng 1 (5)
  • ►  2014 (73)
    • ►  tháng 12 (9)
    • ►  tháng 11 (2)
    • ►  tháng 10 (2)
    • ►  tháng 9 (6)
    • ►  tháng 8 (4)
    • ►  tháng 7 (5)
    • ►  tháng 6 (7)
    • ►  tháng 5 (5)
    • ►  tháng 4 (14)
    • ►  tháng 3 (8)
    • ►  tháng 2 (7)
    • ►  tháng 1 (4)
  • ►  2013 (910)
    • ►  tháng 12 (6)
    • ►  tháng 11 (38)
    • ►  tháng 10 (94)
    • ►  tháng 9 (96)
    • ►  tháng 8 (103)
    • ►  tháng 7 (88)
    • ►  tháng 6 (79)
    • ►  tháng 5 (120)
    • ►  tháng 4 (93)
    • ►  tháng 3 (61)
    • ►  tháng 2 (64)
    • ►  tháng 1 (68)
  • ►  2012 (114)
    • ►  tháng 12 (50)
    • ►  tháng 11 (5)
    • ►  tháng 10 (2)
    • ►  tháng 9 (4)
    • ►  tháng 8 (1)
    • ►  tháng 6 (2)
    • ►  tháng 5 (8)
    • ►  tháng 4 (7)
    • ►  tháng 3 (14)
    • ►  tháng 2 (12)
    • ►  tháng 1 (9)
  • ►  2011 (199)
    • ►  tháng 12 (20)
    • ►  tháng 11 (26)
    • ►  tháng 10 (129)
    • ►  tháng 9 (24)

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Đỗ Thạch
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Trang

  • Trang chủ

Tổng số lượt xem trang

Danh sách Blog của Tôi

Chủ đề Hình mờ. Được tạo bởi Blogger.