Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2015

chùm thơ của Onga Bergon

Chùm thơ " Onga Becgon "

( Onga Becgon  1910 - 1975 )

Chuyện mười năm
Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu


Con đò không bến đợi


Ôi cây xanh tình đời 


Có nghe lời ta gọi





Nhưng mùa xuân đã qua


Tiếng ve về thổn thức


Gió thổi vào đêm hè


Kể chuyện mười năm trước



Chỉ có một lần thôi


Em hỏi, anh im lặng


Thế mà em hờn giận


Để chúng mình xa nhau



Nơi tình yêu bắt đầu


Là những điều khó nhất


Trái tim dù biết hát 


Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau


Hãy nghe lời ta kể


Chỉ một lần chót dại


Thế mà đành chia phôi





Chỉ có một lần thôi


Em hỏi….anh im lặng!......



TRẢ LỜI
Em, em nói cùng anh


Chẳng có gì vô ích


Tháng năm ta đã sống


Con đường ta đã qua


Cả những tiếng vang kia

Cũng không là vô ích






Không có gì trên đời


Mãi mãi không hiểu được


Một món quà đem tặng


Sẽ sinh ra niềm vui


Người ta chẳng uổng công


Khi lòng yêu đắm đuối






Cả tình yêu yếu mềm


Ngọn lửa tình yêu ấy


Luôn cháy bừng trong em


Không thể nào nguôi yên


Không thể nào dập tắt


Chẳng bao giờ quá chậm 


Để ta lại lên đường


Lại bắt đầu tất cả






Như vậy đâu phải xóa


Khỏi những ngày đã qua


Dù là một tiếng than


Dù là lời nói nhỏ….

Xuân Quỳnh dịch





Mùa hè rớt

Có một mùa ánh sáng diệu kỳ


Cái nắng êm ru, màu trời không chói


Mùa hè rớt cho những người yếu đuối


Cứ ngỡ ngàng như mới vào xuân




Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng


Khe khẽ như không, nhẹ nhàng phơ phất


Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất


Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu





Những trận mưa rào đã tắt từ lâu


Tất cả thấm trong cánh đồng lạnh thẫm


Hạnh phúc ít hơn, khóc nhiều hơn say đắm


Ghen tuông dù chua xót cũng thua hơn





Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương


Ta tiếp nhận bởi người sâu sắc quá


Nhưng ta nhận! Trời ơi ta vẫn nhớ!


Tình yêu đầu. Trời lặng bóng sao in






Sao ơi sao! Sao sắp rụng vào đêm

Ta biết lắm! Thời gian đang vĩnh biệt.


Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết:


Yêu thương…


                               Giận hờn…


                                                           Tha thứ…


                                                                                         Chia ly… 










ĐÃI CÁT TÌM VÀNG

Trên những dòng sông thế giới


Có những người đãi cát tìm vàng


Tháng năm dài kiên nhẫn bền gan


Lọc từ phần mười, phần mười một


Những người đãi vàng không bao giờ nóng ruột


Thời gian không nghiền nát niềm tin






Anh không tìm vàng nhưng lại tìm em


Vất vả gấp trăm lần đãi cát


Cát của bờ sông lấy bao nhiêu chẳng được

Người của thế gian, đâu của riêng mình






Tìm một người yêu, xây một mối tình


Lọc từng buồng tim, trong từng ống máu


Rung động yêu thương, giận hờn nung nấu


Lúc cuồn cuộn như sóng biển trào nhanh


Lúc im lặng như sương long lanh


Không dám động sợ tan thành giọt nước 






Người đãi cát quý chút vàng nhặt được


Anh quý em, quý một nụ cười


Gom góp bao nhiêu để xây cất cuộc đời


Có những phút chói lòa cuộc sống







 
Không Đề 

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ 
Khúc hát say mê một thời thiếu nữ 
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhê - va 
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà. 


Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn 
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý 
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế 
Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng khác ngày xưa... 


Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta 
Cùng nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước 
Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước 
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!...


Mùa lá rụng 

Những đàn sếu bay qua. 
Sương mù và khói toả.
Mátxcơva lại thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai di ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!" 


Nếu không có gì ao ước trong tôi 
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất! 
Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất 
Sao phút này làm bạn cũng không? 


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng 
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn... 
Anh - con người không vui, con người bất hạnh 
Con người đi cô độc quá trên đời! 


Thiếu cẩn trọng chăng? 
Hay chỉ đáng nực cười? 
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi... 
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi 


Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly. 
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia 
Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá... 
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngã, 


Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!... 
Tôi ra ra, lòng lặng lẽ như xưa 
Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt. 
Tôi không biết nói cùng anh đến hết 


Nhưng bây giờ con phải nói gì thêm! 
Cái ngỏ con đã tràn ngập màu đêm 
Những tấm biển dọc đường càng trống trãi 
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


Anh hãy trở về 


Anh hãy trở về trong giấc mơ em 
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh 
Anh một thuở như cuộc đời như chim, như nắng 
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ. 


Anh bây giờ đã ở rất xa 
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng 
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm 
Chẳng thể nào cháy lửa nũa đâu anh. 


Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em 
Vì đã vội buông anh ra quá sớm 
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh 
Ôi lòng thèm khát chẳng thể nào nguôi... 


Anh hãy trở về trong giấc mơ em 
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh 
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng 
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ. 


Vì năm tháng đổi thay em bây giờ đã khác 
Hát khác xưa rồi, và khóc cũng khác xưa 
Em đã khác xưa rồi, em đã khác xưa 
Ôi cuộc đời sao trôi nhanh quá! 


Em đã già đi anh không nhận ra nữa 
Hay là anh có nhận ra chăng? 
Em không cầu xin tha thứ nơi anh 
Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại 


Nhưng em tin nếu anh quay trở lại 
Nếu anh còn nhận được ra em 
Những bực tức nhau ta sẽ nguôi quên 
Ta sẽ lại bên nhau sóng bước 


Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc 
Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.


Câu chuyện tình yêu 
OngaBecgon gửi Becxonop 


Đừng nhắc nữa anh ơi 
Lỗi lầm thời quá khứ 
Ngôi sao bừng đốm lửa 
Đâu còn nữa mầu xanh 

Con chim nhỏ chuyền cành 
Cũng dịu dàng tiếng hót 
Tìm một chiều dịu ngọt
Hoa sặc sỡ lo âu 


Dòng sông trôi về đâu 
Hỏi làm chi cho khổ 
Tình yêu con thuyền nhỏ 
Buồm trôi nơi xa xôi 

Đừng nhắc nữa anh ơi 
Buồn vui thành kỷ niệm 
Bài thơ là câu chuyện 
Của bắt đầu tình yêu.



Không nói

Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ

Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất

Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi

Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét