NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch
Qua đèo An Khê, người ta sẽ thấy một thung lũng rất đẹp, núi non sông nước hiện ra như một bức tranh thủy mặc. Người già nói rằng, từ xa xưa, những người phát hiện ra vùng đất này, sau khi vượt núi băng rừng, tức là qua đèo An Khê, đã thấy một thung lũng sơn thủy hữu tình, dòng suối (khê) trong vắt uốn lượn quanh quanh tạo nên một bản hòa âm vô tận, thật là một cảnh an bình. Vì thế thung lũng này được đặt tên là An Khê. Sau này là huyện An Khê thuộc tỉnh Gia Lai. Cái đèo ngăn cách vùng đất này với tỉnh Bình Định cũng được lấy theo tên An Khê. Còn dưới thời Trịnh Nguyễn phân tranh, vùng này được gọi là Tây Sơn thượng đạo - là nơi ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ dùng làm căn cứ thao luyện binh mã làm nên cuộc khởi nghĩa Tây Sơn có một không hai trong lịch sử.
Bà Ba Long Nữ cùng cô con gái Sơn Nữ sống trong một căn nhà tranh vách gỗ khá lớn trên sườn núi vắng vẻ ở bên cạnh thung lũng An Khê, nơi tiếp giáp giữa An Khê và huyện K’Bang – có thung lũng Kon Hà Nừng, nơi Nguyễn Huệ đã dùng để luyện tượng binh. Xung quanh Kon Hà Nừng là núi rừng trùng điệp…
Cha bà Long Nữ là dân đất võ Bình Định, đã từng đứng trong đội quân bách chiến bách thắng của Tây Sơn, khi Nguyễn Ánh truy sát tàn quân Tây Sơn thì sống ẩn dật ở vùng núi rừng hẻo lánh này, làm nghề săn bắn và dạy võ kiếm sống. Bà Long Nữ thừa hưởng ở người cha sức mạnh dẻo dai của loài hổ báo và những tinh túy của môn quyền thuật đã từng nổi tiếng với tên gọi Quyền chiến Tây Sơn. Là một cô gái xinh đẹp lại giỏi võ thuật, rất nhiều trai tráng trong vùng và cả quanh vùng đến cầu hôn, nhưng cô Long Nữ vẫn không tìm được chồng vì không có ai qua được kỳ tỉ thí kén rể của ông võ sư. Tính từ lần cầu hôn đầu tiên năm cô Long Nữ 16 tuổi, phải đến năm năm sau mới có người lại xin tỉ thí. Chàng trai này cũng là dân đất võ Bình Định, nhưng phải đấu đến lần thứ hai mới hạ được cô Long Nữ. Nhưng vợ chồng chỉ sống với nhau được ba năm. Lần cãi nhau cuối cùng đúng vào bữa cơm tối. Đi đâu về vừa mệt vừa đói, anh chồng chê mặn chê nhạt đủ điều, cô Long Nữ không những chẳng vỗ về an ủi mà còn châm chọc ; tức giận, anh chồng ném cái bát vào mặt vợ . Người vợ nhanh tay bắt được cái bát, nhẹ nhàng đặt xuống chiếu rồi bình thản nói :
- Cái bát sứ này người ta đem từ bên Tàu qua tặng, không thể để nó bị vỡ đi được !...
Người chồng thấy vậy thì càng tức giận, liếc thấy cái chày gỗ cẩm lai bóng láng bèn chộp lấy và ném vút vào đầu vợ. Người vợ cũng nhanh tay chộp được cái chày, lại nhẹ nhàng để xuống bên cạnh và nói dằn từng tiếng :
- Đầu tôi mà anh nhìn nhầm là cái cối thì đúng là quáng gà rồi !
Người chồng cả thẹn, lại càng tức giận hơn, rút con dao chọc tiết heo nhằm ngực vợ mà phóng tới. Người vợ nằm rạp xuống tránh đồng thời nhanh tay bắt gọn con dao. Người chồng thấy vậy hoảng sợ cực độ quay đầu chạy mất hút !...
Lúc người chồng bỏ chạy và đi luôn không trở lại cũng là lúc cô Long Nữ trở dạ sinh ra cô bé Sơn Nữ. Năm cô bé Sơn Nữ sáu tuổi, người mẹ gởi con cho ông cậu ở thành phố Qui Nhơn để cho cô bé được học văn hóa vì người mẹ không muốn con mình trở thành võ sĩ như mình . Nhưng số phận thật trêu ngươi, ông cậu kia lại đem hết bí truyền của Quyền chiến Tây Sơn mà dạy cho cô cháu gái vì thấy nó rất có năng khiếu, không thua gì mẹ nó ngày xưa .
* * *
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mười năm sau cô bé Sơn Nữ đã trở thành một thiếu nữ mười phần xinh đẹp, và điều khiến ông cậu ngạc nhiên cực độ là cô gái giống người mẹ như từ cùng một khuôn đúc ra vậy. Sơn Nữ không chỉ giống mẹ về hình hài, dáng vẻ mà cả về năng lực võ thuật, cô cũng giống mẹ như hình với bóng ! Mỗi khi nhìn cô cháu gái kết thúc bài thảo bộ Thiền sư ông cậu lại bâng khuâng, lặng người hồi lâu bởi cái dáng dấp ấy, cái giọng đọc câu Thiệu ấy y chang cô em gái ông năm xưa :
… Tung hoành ngũ lộ, tấn đả tam quang
Bạch hạc tầm giang, kim kê độc lập…
Năm cô gái Sơn Nữ mười sáu tuổi, cũng giống như mẹ cô năm xưa, nhiều chàng trai đến cầu hôn. Nhưng ông cậu dứt khoát từ chối vì cô gái đang học năm cuối phổ thông trung học và nguyện vọng của người mẹ là cô con gái phải vào đại học. Ông cậu nhẩm tính, nếu duyên phận của Sơn Nữ lặp lại giống như chuyện của mẹ nó thì sáu năm nữa, lúc Sơn Nữ 22 tuổi, cũng là lúc nó học xong đại học, lúc đó nó lấy chồng là vừa, đúng như tuổi lấy chồng của mẹ nó trước đây ! Người ta hay nói câu “ Người tính không bằng trời tính”, quả không bao giờ sai ! Sự từ chối quyết liệt những lời cầu hôn tha thiết và có phần mê si kia của cậu cháu cô Sơn Nữ không làm nản lòng các chàng trai, họ tìm trăm phương ngàn kế để mong chiếm đoạt được người đẹp. Một kẻ trong số đó đã dùng độc kế , quyết bắt cóc cô Sơn Nữ.
Là con cưng của một đại gia ở Qui Nhơn, hắn đã thuê mười võ sĩ đai đen để thực hiện âm mưu của mình. Một buổi sáng , như thường lệ, cô Sơn Nữ đang tập chạy bộ trên bãi biển thì bất ngờ có năm thanh niên lực lưỡng chặn đường và không nói gì, nhất loạt xông vào với những chiêu thức rất hung bạo. Cô Sơn Nữ thoáng giật mình, song dòng máu con nhà nòi nghề võ đã giúp cô nhanh chóng nhận ra tình thế và kịp thời ứng phó. Cô vừa né tránh, đỡ đòn vừa tìm cách thoát hiểm nhưng cô cảm thấy đối phương không hề nương tay, tấn công càng dữ dội hơn. Chưa bao giờ phải đánh nhau kiểu này, nay lại bị dồn ép quá đáng, máu nóng bốc lên, cô Sơn nữ dùng đòn đánh bí quyết gia truyền, nhằm huyệt đạo của năm thằng kia mà ra đòn nhanh như chớp giật. Khi năm thằng thanh niên đã nằm bất động trên bãi cát, cô Sơn Nữ định chạy về thì bất ngờ có hai cảnh sát sắc phục chỉnh tề xuất hiện. Một người rút ra một cái còng số tám và nói:
- Cô Sơn Nữ ! Cô đã bị bắt về tội giết người !
Sơn Nữ cự lại :
- Tôi không giết người ! Bọn chúng đã vô cớ tấn công tôi, tôi chỉ tự vệ !
Người cảnh sát kia nói :
- Dù có tự vệ, cô cũng không được ra độc thủ chết người như vậy. Cô hãy theo chúng tôi về đồn, hạ hồi phân giải .
Trong khi cô Sơn Nữ đang giằng co với hai người cảnh sát thì thằng con trai con đại gia kia xuất hiện. Hắn nói xin bảo lãnh cho Sơn Nữ và đưa cho hai cảnh sát kia hai xếp tiền mới cứng. Hắn nắm tay Sơn Nữ vừa lôi đi vừa nói :
- Cô hãy theo tôi biến nhanh khỏi nơi này, xảy ra án mạng là rắc rối lớn đó.
Sơn Nữ lờ mờ nhận thấy tính chất phức tạp của sự việc, hơn nữa cô chưa bao giờ lâm vào tình huống chết người như thế này nên cô vô cùng bối rối và để mặc cho gã thanh niên kia lôi cô đi ! Chạy hết bãi cát, hắn đưa cô lên một chiếc xe con bóng láng và xe chạy vòng vo một lúc thì tới một cái biệt thự khá lộng lẫy. Khi đã ngồi trong một căn phòng sang trọng, mát lạnh, Sơn Nữ mới dần dần bình tĩnh suy nghĩ lại đầu đuôi sự việc…
“… Mình không thù oán với ai, tại sao lại bị tấn công hung bạo như vậy ? Có phải là bọn chuyên bắt cóc các cô gái trẻ ? Tại sao hai người cảnh sát kia lại xuất hiện đúng lúc như vậy ? Và tại sao cái gã trai này cũng xuất hiện đúng lúc và có sẵn hai xếp tiền ? Tại sao hai người cảnh sát nhận tiền và rút đi mau lẹ thế ? Tại sao hắn lại đưa mình tới đây mà không hỏi nhà mình ở đâu và đưa mình về nhà mình mới hợp lẽ chứ ! Mọi việc sao xảy ra liên hoàn và ăn khớp với nhau làm sao ? Phải chăng do một bàn tay đã sắp đặt trước ? Cứ như là trong phim Hồng Kông, và đạo diễn chính là hắn…”. Sơn Nữ miên man suy nghĩ và cô bỗng giật thót khi nhận ra gã trai này đã không chỉ một lần , đã đi cùng người nhà tới gặp ông cậu cô để cầu hôn. Cô Sơn Nữ vừa nghĩ tới đó thì gã trai kia xuất hiện, tay cầm ly nước cam, miệng cười toe toét :
- Cô không sao chứ ? Mời cô uống nước !
Sơn Nữ ngầm vận công, chú mục nhìn hắn và nói :
- Anh mau đưa tôi về nhà tôi ! Sắp tới giờ tôi phải đi học !
- Trời đất ! – Hắn cười to - Cô đã đánh chết năm mạng người, tội tày trời như vậy mà còn đi học được sao ? Cô uống nước lạnh đi cho tỉnh táo rồi chúng ta sẽ bàn cách thu xếp ổn thỏa vụ này !
Sơn Nữ nói dằn từng tiếng :
- Màn kịch trò mèo vừa rồi của anh không gạt được tôi đâu ! Anh định làm tiếp những gì tôi đã biết tỏng : Ly nước có thuốc mê kia sẽ giúp anh làm tiếp điều bỉ ổi đối với tôi phải không ? Đừng có mơ !
Sơn Nữ dứt lời thì vụt đứng dậy, cô bước nhanh ra cửa. Nhưng cô vừa đi được ba bước, gã trai kia đã chộp được tấm vải trải gường quăng về phía cô Sơn Nữ, khi tới sát đỉnh đầu cô gái, tấm vải xòe ra như một cái dù và nó như đang nhằm đầu cô mà úp xuống. Đúng lúc đó, Sơn Nữ né người, vươn tay tóm được góc tấm vải, quay một vòng thì tấm vải đã cuốn quanh cổ tay cô. Gã trai kia thấy vậy thì rút sau lưng ra cái côn nhị khúc và xoay tít mù. Gã trai chưa kịp ra đòn thì cô Sơn Nữ đã nhanh hơn, chỉ nghe một tiếng “vút”, tấm vải đã cuốn kín mặt gã . Sơn Nữ lao ra khỏi cửa…
* * *
Cô Sơn Nữ không biết năm gã thanh niên tấn công cô ở bãi biển có chết hay không, nhưng chỉ một ngày sau cô đã bị bắt giam. Ông cậu nói cô sẽ bị ra tòa vì tội giết năm mạng người, bản án dành cho cô rất nặng. Một ngày sau nữa, ông cậu lại nói, lão đại gia kia sẽ bảo lãnh và tòa sẽ xử trắng án nếu cô chịu cưới con trai lão ! Nghe nói vậy, Sơn Nữ vụt nảy ra một ý nghĩ, cô nói với ông cậu :
- Ở văn phòng Luật sư, cháu thấy có mấy người là võ sinh của cậu. Vậy cậu hãy đến thông báo với họ rằng, ai cãi cho cháu được trắng án, cháu sẽ làm vợ người đó.
Ông cậu giật mình, ngớ người rồi la lớn :
- Trời ơi ! Có vậy mà sao tao không nghĩ ra ! Không chỉ ở cái thành Qui Nhơn này, mà cả ở Sài Gòn, ở Thăng Long tao cũng có tới vài chục môn đệ. Tao sẽ báo cho tất cả chúng nó về đây cứu cháu tao !
Ông cậu Sơn Nữ mừng rú, phóng đi, tới văn phòng Luật sư Qui Nhơn, gọi điện thoại về Sài Gòn, ra Hà Nội… Chỉ sau một ngày, mười sáu luật sư đã có mặt. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên chăng : số luật sư đúng bằng số tuổi Sơn Nữ. Và điều cậu cháu Sơn Nữ tin tưởng, hy vọng đã thành sự thật : cô được trắng án. Cô muốn kiện gã con trai lão đại gia kia, nhưng các luật sư đều nói, không có bằng chứng không thể kết tội gã âm mưu giăng bẫy hại cô được. Vả lại , thế lực của lão đại gia cũng không thể coi thường, nếu đấu bằng pháp luật với lão, chưa biết chừng tiền mất tật mang. Việc này cậu cháu cô Sơn Nữ dễ cho qua, nhưng còn lời hứa làm vợ vị luật sư nào thì quả là nan giải ! Mười sáu vị luật sư, ai cũng có bằng cấp cao tót, mặt mũi khôi ngô tuấn tú và ai cũng cho rằng mình là người có công đầu trong vụ án phức tạp và nghiêm trọng này .
Rất nhiều giải pháp được đưa ra, song đều không thỏa đáng, vì nhiều lý lẽ khác nhau, đúng là thiên lý vạn lý ! Cuối cùng , một vị luật sư lấy lá số tử vi của cô Sơn Nữ ra coi thì thấy rằng phải tới năm 22 tuổi, cô mới tới thời điểm lên xe hoa. Thế là đành phải chờ thời gian – vị quan tòa thông minh nhất, phán xử ! Thì ra, ở lĩnh vực nào cũng vậy, thời gian bao giờ cũng quyết định hết thảy.
Vụ án đã được giải quyết, Sơn Nữ được trắng án, cố nhiên. Tuy thế, cô Sơn Nữ vẫn bị thiệt thòi : lỡ mất kỳ thi tốt nghiệp trung học và đương nhiên, cô không được thi vào đại học. Đến lúc ấy, cậu cháu Sơn Nữ mới cho bà mẹ đang ở An Khê biết đầu đuôi câu chuyện tai họa này. Nghe xong, bà mẹ không buồn , cũng chẳng vui! Bà nói ngay :
- Hẳn là cái số con gái tôi nó cũng giống tôi, không học nhiều chữ được. Văn võ khó mà song toàn, đó là của hiếm. Bây giờ, thích ở lại Qui Nhơn với cậu hay lên An Khê với mẹ thì tùy con quyết !
Ông cậu Sơn Nữ cay cú chuyện vào đại học nên bảo Sơn Nữ ở lại Qui Nhơn, sang năm học mới đi học lại, cơ hội dự thi vào đại học vẫn còn. Song , cứ nghĩ tới cái cảnh Sơn Nữ tuổi xuân đang hơ hớ, bọn trai tráng kia rình rập tối ngày, mà cái dã tâm độc ác như con trai lão đại gia hẳn là không phải không có, đúng là “khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”, tai họa ập xuống bất cứ lúc nào , biết sao mà lường ! Cuối cùng, ông cậu cũng không biết nên thế nào cho phải lẽ.
Riêng Sơn Nữ, tuy chưa từng trải đời, nhưng bằng vào sự quan sát khá kỹ cuộc sống, bằng vào sự nhạy cảm bẩm sinh cô đã hiểu phần nào cái câu người ta thường nói “Sự đời trớ trêu, nghiệt ngã, lắm trái oan” vân vân và vân vân. Song sự năng động của tuổi trẻ, bản lĩnh tự tin bẩm sinh của con nhà võ đã giúp cô dám đối mặt với mọi thách thức của cuộc đời. Cô quyết định ở lại Qui Nhơn, đi học lại và sẽ thi đại học vào năm sau.
* * *
Việc vào đại học đối với một số người thì rất dễ dàng, đối với rất nhiều người thì khó khăn, trầy trật, còn đối với không ít người thì mãi mãi chỉ là mơ ước ! Bởi vì, hầu hết người ta đều không biết ( hoặc biết nhưng không chịu chấp nhận) rằng tri thức có một quy luật đặc thù, bất biến , gọi là Quy luật hình chóp ! Nghĩa là càng lên cao thì số người học được càng ít đi. Một vị luật sư trong mười sáu vị đã cứu Sơn Nữ khỏi vụ án nói với cô như vậy. Anh ta còn nói, hãy vào đời bằng khả năng tốt nhất mà mình có, tức mình có sở trường gì thì hãy đem ra thi thố với đời ! Đối với Sơn Nữ, sở trường của cô chính là võ thuật ! Nói tới nói lui, sau cùng thì anh ta kết luận : Sơn Nữ chỉ có thể tồn tại một cách đàng hoàng bằng khả năng võ thuật .Hỏi sử dụng khả năng ấy như thế nào thì anh ta nói : Mở lò võ chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là làm công việc vệ sĩ , bảo vệ các nhân vật VIP, các Công ty làm ăn lớn .
Con nhà võ nói chuyện với nhau rất mau lẹ, ngắn gọn, cậu cháu Sơn Nữ thấy hưng phấn bội phần và nhờ sự tham vấn ,giúp đỡ của các vị luật sư đầy nhiệt tình, chỉ mấy ngày sau công ty vệ sỹ Tây Sơn đã chinh thức khai trương. Đúng giờ khai trương, bà mẹ Sơn Nữ khăn gói ra đi, không nói gì với ai. Sơn Nữ muốn mẹ cắt băng lễ nghi treo bảng hiệu công ty, nhưng tìm không thấy mẹ đâu, hỏi thì ông cậu nói:
- Hẳn là mẹ cháu đã đi An Khê, ở đây chắc không thích hợp với bà ấy, rừng nào cọp nấy mà cháu ! Cậu thấy nên mời ông chủ tịch phường làm nghi thức này . Ông ta cũng đã từng thọ giáo cậu bài roi Ngũ môn phá trận , ổng quý mình thật lòng, vả lại người xưa có câu “Phép vua thua lệ làng”, mình đã sống ở đất này thì trăm sự đều phải trông cậy cả vào ông Chủ tịch phường!...
Quả nhiên, ông Chủ tịch phường rất thích thú, dường như ông đến đây chỉ để làm cái việc vinh dự này. Xong phần nghi thức, ông liền trình diễn bài roi Ngũ môn phá trận thật là ngoạn mục, những câu thiệu của bài roi được ông đọc thật hào sảng:
… Lan thiên thám thủy hồi tam chiến
Lập bộ lôi côn phá ngũ môn !...
Sau bài roi Ngũ môn phá trận của ông Chủ tịch phường, mọi người vỗ tay rần rần và đòi cô Giám đốc công ty vệ sĩ Tây Sơn là Sơn Nữ biểu diễn bài thảo bộ Thiền sư. Hết bài Thiền sư , họ lại đòi bài thảo bộ Ngọc trản. Hết bài Ngọc trản, họ lại đòi bài thảo bộ Phượng hoàng. Kiểu này không biết dừng ở đâu nếu như mười sáu vị luật sư không nhanh trí nhất loạt bay vút ra khi cô Sơn Nữ đi bài thảo bộ Phượng hoàng. Một quang cảnh ngoạn mục chưa từng thấy : cô Sơn Nữ như là đang bay lượn như chim phượng hoàng giữa đàn gà!…
Sau buổi lễ khai trương của Công ty vệ sĩ Tây Sơn, khách hàng đến ký hợp đồng nhiều quá mọi dự kiến của các thành viên công ty. Ông cậu Sơn Nữ lãnh trách nhiệm nhân sự của công ty đã phải tìm đến các môn đệ của ông từ năm, mười năm trước mời họ đến làm việc cho công ty…Chỉ sau một tháng hoạt động, Công ty vệ sĩ Tây Sơn đã phát triển ,với tốc độ không ngờ. Các vị luật sư trong Ban cố vấn đã phải bàn tới một kế hoạch mới về rất nhiều vấn đề bức thiết : Xây dựng mới toàn bộ cơ sở hạ tầng, trang bị đầy đủ máy móc, phương tiện hành nghề, đặt các văn phòng đại diện ở một số thành phố lớn , vân vân…
Riêng đối với Sơn Nữ, Ban cố vấn nói cô chưa nên trực tiếp đi thực thi các phi vụ mà thường trực ở nhà để theo dõi, điều hành công việc, ra chỉ đạo kịp thời cho các tổ, nhóm đang hành nghề ở xa, qua đó đúc kết kinh nghiệm, lập ra các phương án tác chiến chuẩn mực làm bài học, phương pháp hành động cho toàn công ty. Thực ra , các vị luật sư trong Ban cố vấn e sợ cô Giám đốc còn trẻ người non dạ mà “giang hồ thì hiểm độc” lỡ có “sứt mẻ” thì đau xót lắm ! Sơn Nữ cũng thừa biết hảo ý của Ban cố vấn nên nghe nói như vậy cô chỉ cười tán đồng, nhưng cô âm thầm thành lập một tổ đặc biệt tinh nhuệ do chính cô làm tổ trưởng. Tổ này sẽ thực hiện các hợp đồng lớn, đặc biệt quan trọng và sẵn sàng chi viện, ứng cứu các tổ khác, nếu cần thiết.
Tổ đặc biệt tinh nhuệ vừa hoàn tất các khóa huấn luyện đặc biệt thì cùng lúc, nhận được điện yêu cầu chi viện từ ba nơi ở ba miền đất nước : Hà Nội, Huế và Sài Gòn ! Quả là một sự thử thách lớn đối với Sơn Nữ và đội đặc nhiệm. Tuy nhiên, Sơn Nữ rất tự tin, chia đội đặc nhiệm ra làm ba, bay ngay đến nơi gọi chi viện, cô dẫn một tổ đi Huế.Đến Huế, gặp nhóm cộng tác mới hay : có một băng cướp đang âm mưu bắt cóc cả khách hàng và nhóm vệ sĩ ! Sơn Nữ và mọi người đang bàn thảo cách đối phó thì khoảng hơn chục thằng cao to lực lưỡng, tay cầm côn sắt ào tới ! Nhóm của Sơn Nữ chỉ có năm người, đang ngồi bên bờ sông Hương, như vậy chỉ có một lối thoát duy nhất là bước qua xác bọn võ sĩ hung tợn kia. Nói thì chậm, làm thì nhanh, năm người của Sơn Nữ đứng tấn trên năm cánh sao, tiếp cận đối thủ nhanh hơn chúng nghĩ ! Chỉ sau một phút giao đấu, một thằng trong bọn kia la lớn : “Quyền chiến Tây Sơn !” rồi cả bọn nhất loạt tháo chạy. Thì ra, băng cướp này do hai thằng đại ca sinh đôi là con cháu một viên quan nhà Thanh sang làm cố vấn cho triều đình nhà Nguyễn, cầm đầu, khi nhận ra Quyền chiến Tây Sơn đã rụng rời cả chân tay. Khi biết rõ điều này, các vị luật sư cố vấn thoáng nghĩ : sẽ mở rộng võ đường Tây Sơn thành võ đường lớn nhất nước. Thì đó, một nhóm ra chi viện cho Hà Nội cũng không tốn một mũi tên, hòn đạn nào : Cầm đầu băng cướp ở Hà Nội là một thằng hậu duệ của Lê Chiêu Thống, sau khi biết tin “quân Tây Sơn” có tiếp viện thì bỏ của chạy lấy người. Còn nhóm chi viện cho Sài Gòn thì đụng với một băng cướp đường sông khét tiếng chủ yếu hoạt động ở mạn sông Tiền, sông Hậu. Khách hàng là một ông chủ đầu tư người Đài Loan, đã bị bọn chúng bắt và đòi một món tiền chuộc khổng lồ. Sau khi giải quyết xong chuyện ở Huế, Sơn Nữ cùng nhóm vệ sĩ bay luôn vào Sài Gòn.
Sơn Nữ vụt nghĩ đến trận thủy chiến Rạch Gầm – Xoài Mút năm xưa của Nguyễn Huệ đại phá quân Xiêm-La và cô quyết định giao tiền giao người tại địa điểm đó. Bọn cướp thấy việc trao đổi được chọn trên sông nước thì chúng mừng rú , chúng nghĩ đến việc cướp không món tiền này và sẽ lại đòi tiền chuộc lần thứ hai. Nhưng chúng đâu có ngờ rằng trận thủy chiến Rạch Gầm – Xoài Mút thời hiện đại đã diễn ra mau lẹ, chớp nhoáng và kết quả là chúng đã bị Sơn Nữ bắt sống toàn bộ đem giao nộp công an. Thì ra già nửa bọn này là người Thái, số người Việt cũng đã từng qua Thái Lan học võ Thái, mà võ sư lại là hậu duệ của mấy viên tướng Xiêm La đã bại trận ở Rạch Gầm – Xoài Mút ngày xưa.
Sau vụ giải quyết một cách thần tốc ba băng cướp đó, công ty vệ sĩ Tây Sơn đã trở thành một doanh nghiệp lớn. Ngày sinh nhật một năm tuổi của công ty cũng là ngày tân gia trụ sở mới khang trang, bề thế với đầy đủ trang thiết bị tối tân, hiện đại nhất mà nhiều doanh nghiệp khác có mơ cũng chưa dám. Tớidự tân gia của công ty vệ sĩ Tây Sơn có nhiều công ty vệ sĩ trên nhiều miền đất nước. Những công ty này đa phần là do các vị tướng tá đã về hưu của các ngành cảnh sát, bảo vệ , tình báo, hải quan, đặc công…sáng lập và điều hành. Họ thầm thán phục tài năng của cô giám đốc trẻ Sơn Nữ nhưng cái quy luật khắc nghiệt “Thương trường là chiến trường” đã khiến nhiều vị thuộc thế hệ lão làng không yên và có vị đã muốn thôn tính cái công ty non trẻ của Sơn Nữ. Chuyện này cũng dài dòng và phức tạp nhưng không phải là mối lo của cô Sơn Nữ và Ban cố vấn. Mà mối lo của Sơn Nữ lại là một chuyện vô cùng bất ngờ, như một con sóng thần ập vào cô…
* * *
Công ty vệ sĩ Tây Sơn nhận được năm hợp đồng lớn của năm chủ đầu tư đến từ năm quốc gia thuộc năm châu lục về năm loại đặc sản của khu vực Tây Nguyên : cao su, cà phê, chè, gỗ và bò. Các chủ đầu tư yêu cầu hai vệ sĩ trong suốt quá trình khảo sát thực địa khoảng một tháng. Như vậy , Sơn Nữ phải huy động hết mười hai người của tổ đặc biệt tinh nhuệ , cứ hai người đi theo một chủ đầu tư, còn Sơn Nữ và một vệ sĩ nữa đóng đại bản doanh tại Plây-ku để theo dõi hoạt động của năm nhóm kia và kịp thời chi viện khi cần thiết.
Tháng Ba Tây Nguyên đẹp hơn nhiều những gì bài ca bay vút trên thinh không : “Tháng Ba, mùa con ong đi lấy mật…”. Đúng là vẻ đẹp của thiên nhiên không thể nói hết dù bằng cả thơ ca, nhạc họa. Vượt qua đèo An Khê, bầu trời như rộng hơn, cao hơn. Những đám mây trắng bay lượn trên bầu trời xanh vô tận như những đàn bạch mã rong ruổi trên thảo nguyên. Gió thổi vô hồi, đem đến cho người ta thật nhiều hương vị mới lạ. Sông Ba uốn lượn, róc rách hòa cùng với tiếng đàn Tơ-rưng tạo thành một bản giao hưởng thần tiên…Sơn Nữ như đang bước vào chốn bồng lai tiên cảnh, lòng ngập tràn cảm xúc lạ kỳ. Cô là đứa con của rừng xanh, lẽ ra cô phải sống ở đây để được ngâm mình trong dòng nước trong vắt, được chạm tay vào những đóa hoa rực rỡ, lung linh dưới nắng mai, được chơi đùa với bầy muông thú đang ẩn hiện trong màu xanh kỳ ảo của đại ngàn. Cô bỗng nhớ mẹ, muốn về ngay và sà vào lòng mẹ, nũng nịu, vòi vĩnh đủ chuyện…Nhưng chiếc xe LANCER đã vượt qua đèo Mang Yang và một đám bụi đỏ mù mịt đột ngột trùm lên chiếc xe bóng láng và cắt ngang những cảm giác kỳ ảo đang bay lượn trong đầu Sơn Nữ. Chiếc xe lao vút đi, vùng đất đỏ bazan như muốn nuốt chửng nó…
Theo kế hoạch, năm nhóm, mỗi nhóm gồm bốn người (hai người của nhà đầu tư, hai vệ sĩ kiêm lái xe) sẽ đi trên năm xe LANCER và tập kết ở Plây-ku sau nhóm tiền trạm của Sơn Nữ hai giờ. Sơn Nữ và vệ sĩ đi cùng đã chuẩn bị xong khách sạn, đã đi một vòng quanh cái phố núi nhấp nhô sóng đồi và đã tới giờ hẹn mà vẫn chưa thấy năm nhóm kia tới. Gọi điện thoại ba lần vẫn không được. Hẳn là có sự cố gì đây ?
Sơn Nữ linh cảm thấy có chuyện chẳng lành, cô gọi điện về trụ sở công ty điều một xe đi tìm theo đường liên tỉnh và cô cho xe của mình quay lại. Gần tới An Khê, Sơn Nữ nhận được điện của xe đi từ trụ sở công ty báo là họ đã tới An Khê và thấy đoàn xe năm chiếc đậu kề một quán giải khát bên đường, trên mỗi xe đều có hai vệ sĩ ngất xỉu, còn mười người khách hàng đều đã mất tích.
Khi Sơn Nữ tới chỗ đoàn xe đậu thì mười vệ sĩ đã tỉnh. Một vệ sĩ báo cáo với Sơn Nữ :
- Mấy vị khách thấy phong cảnh An Khê đẹp nên yêu cầu dừng lại uống nước và vãn cảnh mươi phút. Không ngờ vừa uống xong ly nước thì chúng tôi không biết trời đất gì nữa.
Chủ quán giải khát là hai vợ chồng ông bà già đã ngoài bảy mươi tuổi, vừa ngễnh ngãng vừa câm. Theo người vệ sĩ kia phán đoán thì bọn người bắt cóc bằng thuốc mê kia đã mượn quán giải khát này để hành sự. Đang phân vân chưa biết tính sao thì có một chú bé không biết từ đâu chạy tới dúi vào tay Sơn Nữ một mảnh giấy chỉ có mấy chữ : “Nửa đêm mai đem một tỉ đồng đến nhận đủ mười người”. Sơn Nữ đọc xong mảnh giấy định hỏi đứa bé thì nó đã biến mất.
Như là vô thức, Sơn Nữ cho đoàn xe về thị xã Plây-ku chờ lệnh còn xe mình lao vút về phía Kon Hà Nừng. Hoàng hôn đang ập xuống núi rừng nhanh như tốc độ chiếc LANCER của Sơn Nữ. Khi cô về tới nhà mẹ thì trời đã sập tối. Bà Long Nữ như là biết trước cô con gái sẽ về, trên bàn ăn đã để sẵn hai cái tô và hai đôi đũa. Vừa nhìn thấy Sơn Nữ bà đã nói ngay :
- Vô ăn cơm, hai con ! Hôm nay mẹ làm món đặc sản núi rừng cho con gái của mẹ, con sẽ rất thích.
Đó là món gà rừng hầm với nấm mà hồi Sơn Nữ còn nhỏ, mẹ cô luôn làm cho cô ăn. Sơn Nữ và người vệ sĩ đi cùng đã đói bụng nên nhanh chóng hòa nhập vào bữa cơm và càng ăn càng quên đi mọi chuyện xảy ra ban chiều.
Ăn xong , bà Long Nữ mới nhẹ nhàng hỏi con gái :
- Con có việc gì hệ trọng mà ngó bộ dạng thảng thốt vậy ?
- Dạ , công ty của con vừa bị mất người. – Sơn Nữ nói. Bà Long Nữ bình thản nói :
- Đó là tự các con chui vào bẫy , ráng mà chịu. Như ở trong rừng đó, những người thợ săn vẫn thường đặt bẫy bắt thú rừng. Các con tự cho mình là thợ săn hay là thú rừng ?
Sơn Nữ như bừng tỉnh, cô nói khẽ :
- Dạ, con đã hiểu ra rồi ! Nhưng con muốn biết ai đã làm việc này ?
Bà Long Nữ mỉm cười :
- Giờ con đã lớn rồi, đã làm bà chủ một công ty, muốn biết gì thì tự tìm hiểu, không thể hỏi ai được.
Sơn Nữ thoáng nghĩ, hay là mẹ mình chủ mưu vụ này ? Song cô gạt đi ngay, mẹ cô không thể là thủ lĩnh một băng cướp được ! Vùng này ai có đủ bản lĩnh để làm chuyện động trời như thế được ? Sơn Nữ trở về công ty để gom tiền chuộc người, ông cậu nói :
- Ở khu vực đó, cậu thuộc như lòng bàn tay, phi bà Long Nữ ra không ai đủ bản lĩnh đối đầu với chúng ta. Hay là như vầy : cháu cứ đem tiền chuộc người, cậu sẽ đem quân mai phục lấy lại. Một tỷ đâu phải là nhỏ .
- Thôi cậu ơi! – Sơn Nữ gạt đi – Cậu vẫn hay nói “rừng nào cọp nấy “ đó sao? Cậu lên đó không chừng bị sa bẫy, cháu không cứu nổi đâu ! Công ty dư sức chuộc người!...
Sau chuyện phải chuộc người ở An Khê, Công ty của Sơn Nữ tưởng như sẽ chẳng để sơ sẩy lần nào nữa.. Song, “họa vô đơn chí”, chỉ sau đó bốn tháng, Sơn Nữ nhận được điện thoại yêu cầu giải cứu ở đúng địa điểm đó, nhưng lần này không phải là khách hàng của công ty, mà người bị bắt cóc là một vị luật sư ở Hà Nội (trong số mười sáu vị luật sư đã cứu Sơn Nữ năm xưa) đi cùng với một vị quan chức chính phủ và một đại gia ngành kim hòan ở Hà Nội. Vị quan chức chính phủ kia yêu cầu dùng biện pháp mạnh để giải thoát con tin và trừng phạt bọn bắt cóc chứ nhất định không chịu cho dùng tiền chuộc.
Nhận được điện thoại, Sơn Nữ đi An Khê ngay. Sơn Nữ đã giải quyết vụ này như thế nào, không ai được biết. Ai tò mò gặng hỏi thì Sơn Nữ trả lời : “Chờ đến ngày tôi lên xe hoa mọi chuyện sẽ được công bố”!Biết đến bao giờ Sơn Nữ mối lên xe hoa?
An Khê, 1985 - TP.HCM, 2005
Đỗ Ngọc Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét