Di truyền - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
1. Di truyền
Trong ngày ăn mừng cậu cả đậu thủ khoa tới ba trường đại học, ai cũng mặt mày hớn hở tới chúc mừng cậu cả liên tục, tuy nhiên nếu nhìn kỹ thì trên gương mặt cậu cả đang tàng ẩn một nỗi u sầu sâu thẳm. Người mẹ cậu cả phát hiện điều này ngay từ đầu bữa tiệc và muốn lờ đi... Nhưng cuối cùng thì người mẹ không nhịn được, bèn hỏi con:
- Tại sao con lại có nỗi buồn trong ngày vui, hãy nói cho mẹ biết đi nào?
- Con không muốn làm phiền lòng mẹ nhưng mẹ đã hỏi thì con xin nói: Tại sao 8 anh em con chỉ có con là chăm học còn thằng Hai chỉ thích làm thợ điện, thằng Ba lại thích làm thợ sửa ống nước, thằng Bốn thì suốt ngày tập võ...và con Bảy, con Tám thì mới ba tuổi ranh đã đòi đi làm quan? - Cậu Cả nói.
Người mẹ ngần ngừ giây lát rồi nói:
- Mẹ cũng rầu chuyện này lắm nhưng ông Trời bắt sao thì đành chịu vậy thôi con à!... Bố con thì quanh năm ngày tháng đi dự hội nghị, hội thảo khoa học, lương Tiến sĩ mà mẹ còn phải cho thêm mỗi lần đi họp xa đó con ơi! Nhà mình có biết bao nhiêu việc, mẹ có ba đầu sáu tay cũng không thể làm hết. Hỏng đồ điện thì phải kêu thợ điện, tắc ống nước thì phải kêu thợ ống nước, có trộm cướp thì phải nhờ ông bảo vệ...và các ông chủ tịch phường, công an phường có đến thăm hỏi thì cũng phải tiếp đón chu đáo...
Người mẹ bỗng khóc thổn thức, không nói được nữa. Cậu con cả thấy vậy thì ôm lấy mẹ rồi nói bằng một giọng khác lạ:
- Con sẽ thay mẹ chăm sóc các em, con sẽ không làm giáo sư, tiến sĩ như bố nữa mà sẽ học thêm nghề thợ điện, thợ sửa đường ống nước, sẽ học võ, ai ăn hiếp mẹ con đập chết liền!
Người mẹ nghe con nói vậy thì ngất xỉu, cậu con cả không biết tại sao? Sau này, mỗi lần cậu định hỏi mẹ nhưng sợ mẹ ngất xỉu nên lại thôi!
2. Phép thử
Hai vợ chồng ông Phí Văn Thí và bà Lại Thị Nghiệm đều làm việc ở một phòng Thí nghiệm cả cuộc đời "Binh nghiệp" cho tới khi nghỉ hưu. Một ngày kia, thấy "ngứa nghề", ông Thí nói với bà Nghiệm: "Năm đứa con của chúng ta đều đã trưởng thành, có gia đình riêng và cuộc sống khá sung túc...". Bà vợ tiếp lời: "Như thế là mãn nguyện rồi, giờ ta có nhắm mắt xuôi tay cũng an lòng. Sao ông có vẻ như còn băn khoăn điều gì?". Ông nói ngay: "Tôi vẫn chưa yên tâm về nhân cách, đạo đức của chúng nó. Phải thử vài lần nữa!". Nói đến chuyện "thử nghiệm", bà vợ ủng hộ ngay, thế là cả hai cùng diễn màn đột quỵ! Năm người con đều nhận được "tin dữ" nhưng đều có ý nấn ná chờ những người anh em đến trước rồi mới "tính". Thấy vậy, con dâu cả nói với chồng: "Đùn đẩy như thế không phải là cách. Chúng ta là vai huynh trưởng phải hành động trước!". Người con cả ngập ngừng nói: "Nhưng...". Người vợ nói như ra lệnh: "Không nhưng gì hết. Ta thuê một đội mai táng đến giải quyết nhanh gọn rồi làm cái di chúc thừa hưởng ngôi nhà ba tỉ, như thế là có lời to!". Nói là làm, hai vợ chồng người con cả đến ngay nhà ông Thí bà Nghiệm. Ông Thí và bà Nghiệm thấy đội mai táng nhanh tay đưa mình vào quan tài thì bật dậy và cùng chỉ tay vào mặt vợ chồng người con cả la lớn: "Quân bất hiếu!...Chúng tao chưa chết mà muốn chôn hả?!".
3. Đổi vũ khí
Có ông sĩ quan quân đội thường phải xa nhà mà người vợ lại quá sung nên không an tâm, liền nói với vợ: "Anh rất tin tưởng sự chung tình của em, nhưng anh cũng hiểu có nhiều khi ta không chế ngự được khách quan, thân bất do kỉ mà! Vì thế anh sẽ tạo cho em một vệ sĩ đắc lực, khi có giặc ngoại xâm, nó sẽ bắn cả băng AK...", nói rồi ông sĩ quan vẽ bên vùng "cấm địa" của vợ một xạ thủ tay lăm lăm khẩu súng AK, loại súng tiểu liên nổi tiếng thế giới. Một tuần sau, ông sĩ quan đi công cán về, kiểm tra tên vệ sĩ kia thì thấy nó đang cầm khẩu B40 mà không phải là AK thì hỏi vợ: "Tại sao tên vệ sĩ lại cầm B40 mà không phải là khẩu AK anh đã giao cho nó?". Người vợ nói: "Có lẽ nó đã bắn hết đạn nên đổi vũ khí. Mà theo em thì loại súng chống tăng B40 sát thương mạnh hơn nhiều!". Người chồng thấy vợ quá am hiểu vũ khí thì không nói gì được nữa!
4. Chuyện chống tham nhũng
Có ông quan tham nhũng nọ nhờ có hệ thống ô dù cực mạnh mà sắp tới tuổi nghỉ hưu vẫn an toàn tuyệt đối. Tới ngày sinh nhật 60 tuổi, quan chức, bạn hữu tới mừng thọ rất đông vui, náo nhiệt, vì không những ông quan này chưa nghỉ hưu mà còn được điều về một cơ quan đặc biệt chống tham nhũng. Có nhà báo nọ vì cũng biết một vài "mánh mung" của ông quan tham nhũng kia liền tới phỏng vấn. Sau đây là vài câu hỏi và đáp:
- Hỏi: Người ta thường nói "Chống tham nhũng: chống ai, ai chống"? Ông có thể cho một lời giải thích về câu nói này?
- Đáp: Câu hỏi này làm tôi nhớ đến những bài toán không có lời giải trong Toán học, và chính nhờ vậy mà Toán học là một khoa học danh giá nhất.
- Hỏi: Ý ông muốn so sánh công tác chống tham nhũng với Toán học?
- Đáp: Cũng có thể hiểu như vậy. Tất cả mọi sự so sánh đều khập khiễng nhưng rõ ràng là chống tham nhũng cũng khó như Toán học. Tôi đã làm tờ trình sắp tới sẽ mời vài nhà Toán học về làm việc ở cơ quan đặc biệt chống tham nhũng!
5. "Chờ Gô-đô"
Ông Lại Văn Chờ năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, sống cùng người con trai tên Lại Chờ Đợi , là chuyên viên cao cấp, sắp nghỉ hưu. Sở dĩ cái gia đình này chỉ có hai bố con mà đều cao tuổi vì vợ ông Chờ, sau khi đẻ cậu con trai tên Đợi cho ông thì không từ mà biệt, bỏ bố con ông mà đi theo một Việt kiều ở Đông Âu. Hai bố con ông Chờ sống nhờ lương và tiền viết báo, dịch sách của cả hai bố con. Thấy hai bố con ông Chờ cứ ngồi lì bên bàn máy vi tính, ai cũng cho là gàn dở, chỉ có hai mẹ con bà hàng xóm tên là Nhẫn và Nại (người mẹ ngoài 50, cô con gái ngoài 30) là rất ngưỡng mộ bố con ông Chờ, thường xuyên sang giúp bố con ông cơm nước, chợ búa và dường như cả hai mẹ con bà Nhẫn đều chờ hai bố con ông Chờ cầu hôn. Bà mẹ tên Nhẫn đã thề dù năm năm, mười năm hay lâu hơn nữa vẫn chờ nhưng cô con gái thì có đôi chút dao động, và sẽ bỏ cuộc nếu như không có một lần cô Nại đánh bạo ôm chặt lấy ông Đợi mà hỏi: "Anh có yêu em không?", và ông Đợi đã hứa: "Sau khi in cho bố anh 10 cuốn tiểu thuyết, anh sẽ cầu hôn em!".
Nói về 10 cuốn tiểu thuyết của ông Chờ, tức bố ông Đợi, gọi là xong cũng được vì mỗi cuốn đã tới hơn 500 trang giấy A4 và ở trang cuối đều có chữ hết. Nhưng cũng chưa thể nói là xong, vì ngày nào ông Chờ cũng đem 10 cuốn tiểu thuyết ấy ra, xóa chỗ này, thêm chỗ kia mãi không thôi.
Câu chuyện của bố con ông Chờ (và cả mẹ con bà Nhẫn) chưa có hồi kết vì nó là chuyện "người đương thời".
6. Vô hiệu hóa
Lê Văn Trí Tuệ là một thần đồng thời trung học, là một sinh viên xuất sắc thời đại học và được chuyển tiếp nghiên cứu sinh Tiến sĩ (thời chưa có phong trào Thạc sĩ như bây giờ). Khi Tuệ được điều về nhận công tác ở Viện nghiên cứu nọ, một Trưởng phòng nói với Viện Trưởng: "Thằng nhỏ này quả là một tài năng hiếm có, nó rất thích và hành động theo phương châm "Phải lật ngược mọi cái cũ lên". Vì thế, em nghĩ nếu nó mà về Viện của chúng ta, nó sẽ lật nhào tất cả!". Viện Trưởng nói ngay: " Tớ cũng đang lo chuyện ấy có thể xảy ra. Vậy cậu có mẹo mực gì hay để trói nó lại không?". Trưởng phòng kia nói ngay: "Theo em việc này chỉ có thể là giao cho nó cái đề tài : Chứng minh những tội phạm là Anh hùng và ngược lại".
Khi anh chàng Lê Văn Trí Tuệ nhận được nhiệm vụ thì chỉ biết đấm ngực kêu trời: Trời hại ta, Trời hại ta!
Đỗ Ngọc Thạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét