Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Đầu năm xuất hành...; Cô Tấm... - Đỗ Ngọc Thạch

http://www.mangdulich.com/vietnam-tourism/files/news/thumb/co-con.jpg

Đầu năm xuất hành: Về Quê


Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
Ngày đầu năm mới 2010, gia đình ông Qua thuê một chiếc xe du lịch hạng trung M. Benz 15 chỗ ngồi để cả gia đình đi chơi Vũng Tàu.
Vợ chồng ông Qua có năm người con, hai trai, ba gái, bốn người anh chị đều “có đôi’, tức số người đi sẽ là chín. Hai vợ chồng ông Qua và một nữ Osin, cộng vào sẽ là mười hai người. Nhưng gần đến giờ khởi hành thì hai đứa con người em ông Qua, tất nhiên là có đôi, xin đi ké. Tổng số người đi lên con số mười sáu! Là một quan chức cấp Quận, sống và làm việc rất “nguyên tắc”, ông Qua quyết định bớt lại một người cho đúng với “trọng tải” của xe là 15 người. Người đầu tiên được bà vợ ông Qua nói cần ở lại là cô Osin! Bà chủ nhà không cần nói ra lý do thì ai cũng biết, dạo này cô Osin bỗng “đỏ da thắm thịt” khác thường, các số đo đều rất quyến rũ và tất nhiên là ông Qua thường say sưa thưởng thức (dù chỉ bằng mắt) khiến bà Qua không thể “yên tâm”! Khi bà Qua đưa ra ý đó, ông Qua lập tức phản đối và nói nên xử theo “Luật công bằng”, tức bốc thăm hoặc tung đồng tiền như trong bóng đá!
Lúc ông Qua chuẩn bị cho mọi người bốc thăm thì cô con gái út tên Út Em, mới mười sáu tuổi, đang học lớp 12 Trung học Phổ thông, nói: “Mọi người khỏi phải bốc thăm nữa! Con xin tình nguyện ở lại, không đi Vũng Tàu!”. Mọi người cùng tròn mắt ngạc nhiên vì lâu nay, trong các cuộc “Tranh chấp quyền lợi”, cô con gái Út Em này bao giờ cũng muốn giành phần thắng, phần nhiều chứ không chịu thua, chịu nhường ai dù chỉ một ly! Vì thế, ông Qua phải hỏi lại: “Con có chắc không? Đừng hối hận nha!”. Út Em trả lời ngay, rõ ràng: “Con chắc chắn với quyết định của mình! Con sẽ ở nhà coi nhà và đọc cuốn sách mới mua hôm qua: Đại Việt Sử Ký toàn thư!”. Lần này thì mấy người anh, chị của Út Em kinh ngạc vô cùng, đến mức nhìn cô em Út trân trân mà không nói nên lời, song thực ra họ muốn nói: Em gái tôi nó khùng rồi bà con ơi!”…
*
Khi chiếc xe chở những người đi Vũng Tàu đã không còn làm ồn con hẻm rộng rãi và yên tĩnh này nữa thì tiếng chuông điện thoại từ trong nhà réo vang, khiến Út Em đang tập thể dục ở ngoài sân cũng phải giật mình!...
Thì ra người gọi điện thoại là người chị con người anh của ông Qua, tên là Thùy Trang, mới tốt nghiệp Đại học Nông nghiệp nhưng chưa nhận công tác. Người chị con ông bác này của Út Em không hiểu sao rất giống Út Em cả về diện mạo và tính cách: xinh đẹp như Người mẫu thời trang nhưng dữ dằn như bà Chằn! Thực ra Thùy Trang gọi điện thoại tới nhưng không hi vọng gặp Út Em vì cô nghĩ có thể cô em họ đã đi Vũng Tàu rồi. Cho nên khi nghe Út Em nói máy, Thùy Trang mừng quýnh và nói chờ ở nhà, chỉ năm phút sau sẽ tới có chuyện gấp!
Út Em đứng đợi ở ngoài cổng, chưa kịp đoán xem người chi họ có chuyện gì mà gấp gáp vậy thì chiếc xe du lịch bốn chỗ ngồi đã đỗ xịch trước cổng. Thùy Trang mở cửa chui ra khỏi xe, nhoáng cái đã thấy nắm chặt cánh tay Út Em mà nói: “Đi về quê chơi với chị! Chị “cá độ” với bố mẹ bao trọn gói một chuyến về thăm quê, tưởng giỡn chơi mà thành thiệt, nhưng cả nhà chị, chẳng ai chịu về quê chơi cả! Chị liền nghĩ ngay tới em!”. Út Em nói ngay: “Chị tìm đúng người rồi! Lúc nãy, em vừa tập thể dục ở sân vừa nghĩ: Phải chi lúc này mình đang ở quê để được chạy thả sức bên bờ sông rồi nhảy ùm xuống sông bơi như cá! Thật không ngờ, vừa nghĩ như vậy thì chị gọi điện thoại tới!”. Hai chị em làm động tác vỗ hai tay hai người vào nhau rồi chạy đi chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi!...

Quê của hai chị em Thùy Trang và Út Em là xã Tân Lân, huyện Cần Đước, tỉnh Long An. Có con sông Cái Lớn chảy qua, rồi chảy ra cửa biển Vàm Láng. Sông Cái Lớn tuy không nổi tiếng như sông Vàm Cỏ Đông, Vàm Cỏ Tây trở thành bài ca rung động lòng người, hoặc như sông Tiền, sông Hậu cả nước biết tên, nhưng mỗi khi về quê, Thùy Trang lại không thể quên được câu chuyện bi tráng: thời kháng chiến chống Pháp, giặc Pháp đã đem gần năm mươi người dân, chủ yếu là đàn ông vì bị nghi là Việt Minh hoặc có liên hệ với Việt Minh, ra bờ sông, thuộc địa phận ấp Bà Thoại, chặt đầu rồi ném xác xuống sông! Máu của họ đã nhuộm đỏ một khúc sông suốt hai ngày!... Cho đến bây giờ, hàng năm, cứ vào khoảng trước Tết Nguyên Đán, từ ngày 20 đến 25 Tháng Chạp, dân làng vẫn làm giỗ cúng hồn những người đã chết vì dân làng! Trong số những người dân bị giết thảm khốc đó, có tới ba người là họ hàng với chị em Thùy Trang!...

Lần nào về quê, Thùy Trang cũng đến bên bờ sông ở ấp Bà Thoại để thắp nhang tưởng nhớ đến những người đã khuất. Lần này cũng vậy, Thùy Trang và Út Em cho xe chạy thẳng ra bờ sông. Vừa thắp nhang xong thì hai chị em giật mình khi thấy ông Tư Đảm đứng sau lưng từ bao giờ! Ông Tư Đảm với bố của Thùy Trang là cháu chú cháu bác, những lần về quê, Thùy Trang bao giờ cũng đến ở nhà ông Tư Đảm vì ông có cô con gái cùng tuổi với Thùy Trang. Sau khi hỏi han sơ qua, ông Tư Đảm buồn buồn nói: “Con Như Thủy nhà chú nó bị người ta dụ dỗ đi lấy chồng ở Hàn Quốc đã nửa năm rồi! Tháng trước mới viết thư về nói cuộc sống cũng tạm ổn, không biết có đúng không?”. Thùy Trang nghe nói mà thấy tim đau nhói!... Thùy Trang chưa kịp hỏi gì thì ông Tư Đảm lại nói: “Thanh niên trai tráng quê mình giờ đua nhau bỏ quê lên thành phố kiếm sống, con gái thì rủ nhau đi lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan… Tình hình này có lẽ chỉ dăm năm nữa thì làng quê chỉ còn toàn người già và trẻ con!”… Thùy Trang muốn nói gì đó mà không nói được, cô cầm chặt tay Út Em và một ý nghĩ vụt lóe lên: Mình sẽ cùng với Út Em làm một cuộc vận động những người quê ở Tân Lân trở về xây dựng lại quê hương!
Trên đường về nhà ông Tư Đảm, Thùy Trang đã nói với Út Em cái ý nghĩ vừa lóe lên đó, tưởng nó sẽ cười nhạo cho là bà chị khùng điên nhưng Thùy Trang thực sự bất ngờ khi Út Em rất nhiệt tình ủng hộ ý tưởng đó của người chị họ! Hai chị em liền nói ngay ý nghĩ đó với ông Tư Đảm, ông thoáng mừng rỡ, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt đã nhăn nheo, nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt, khi những giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn ra từ hố mắt lõm sâu!... Tuy nhiên, ông Tư Đảm lại cười cười rồi nói: “Phải chi có được chục người như hai cháu thì quê mình hay rồi!”. Thùy Trang muốn nói, “Chú cứ tin cháu, thế nào cũng sẽ có nhiều người ủng hộ chúng cháu, không chỉ chục người mà sẽ là trăm, ngàn người!”, song cô lại sợ “Nói trước bước không qua”, nên lại thôi!...
*
Ông Tư Đảm có ba người con, Như Thủy là con gái đầu, tiếp theo là hai anh em sinh đôi Như Lai và Như Lợi. Như Lai và Như Lợi đã học hết Trung học Phổ thông nhưng thi Đại học hai lần đều trượt. Hai anh em cũng muốn theo bạn bè lên thành phố làm ăn nhưng từ khi biết chị Như Thủy có ý định “xuất ngoại” bằng con đường hôn nhân, thì cùng bảo nhau phải bám trụ ở quê nhà để phụng dưỡng cha mẹ, vì hai ông bà đã gần sáu mươi tuổi mà sức khỏe cũng không được tốt. Khi về nhà ông Tư Đảm lần này, Thùy Trang ngạc nhiên thực sự khi thấy hai chú em sinh đôi ngày nào còn bé loắt choắt mà nay đã là hai chàng lực điền tráng kiện, không thua gì mấy vận động viên thể hình ở Câu lạc bộ Thể hình của Thành phố! Cả Như Lai và Như Lợi thực ra không phải là “học sinh dốt” nên thi trượt Đại học hoài, mà chỉ thiếu hụt ba bốn điểm so với điểm được chọn vào Đại học. Bù vào đó, hai anh em đều rất “mát tay” trong việc trồng trọt và đặc biệt “sát cá” mỗi khi mang lưới, câu đi bắt cá! Vì thế, cuộc sống của gia đình ông Tư Đảm cũng vào loại vững chắc, không bao giờ lo đói!
Khi về tới nhà ông Tư Đảm, Thùy Trang nói với ông Tư: “Chú gọi tất cả bọn trẻ ở ấp mình tới đây, cháu sẽ chia quà cho chúng nó!”. Ông Tư Đảm lo ngại, hỏi lại: “Liệu có đủ cho tất cả gần tám chục đứa trẻ từ mười tuổi trở xuống không?”. Út Em nói ngay: “Vậy thì khỏi lo thiếu vì chúng cháu dự tính có quà cho một trăm đứa! Mà nếu có thiếu thì lì xì bằng tiền!”. Ông Tư Đảm nói hai anh em Như Lai Như Lợi đi ngay, chỉ mười phút sau sân nhà ông đã đầy nhóc trẻ con! Hai chị em Thùy Trang, Út Em và ba bố con ông Tư Đảm phát quà mỏi tay! Thực ra, số quà này là Thùy Trang đã chuẩn bị để về quê trong vai Ông Già Noel, vào dịp Noel, nhưng vì vào dịp đó, ở Thành phố nhiều nơi muốn Thùy Trang vào vai Ông Già Noel quá nên cô không thể về quê được! Còn bây giờ thì không phải mặc y phục Ông già Noel nữa, vì thực ra trẻ con quê cô chưa quen với Ông già Noel như ở thành phố!
Phát hết quà cho bọn trẻ con rồi, Như Lai và Như Lợi thì thầm, đùn đẩy nhau một hồi, rồi Như Lai đứng trước Thùy Trang, nói: “Vậy quà của chúng em đâu?”. Thùy Trang thoáng giật mình vì cứ nghĩ sẽ còn dư nhiều quà, sẽ là của hai anh em nhà này! Vậy mà… Thùy Trang đang lúng túng không biết nói sao thì Út Em nói: “Vậy hai anh thích quà gì để Út Em đi mua cho?”. Như Lai nói ngay: “Út Em khỏi phải đi đâu cả, quà ở ngay trên người hai chị em đó?”. Út Em tròn mắt hỏi lại: “Quà ở ngay trên người là cái gì?”. Như Lợi nói nhanh như sợ bị nói tranh: “Là vẻ đẹp tuyệt vời của hai người đó! Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm / Nàng là hương hay nhan sắc lên hương?”. Cả hai chị em Thùy Trang, Út Em cùng thoáng ngỡ ngàng rồi cười khanh khách! Thùy Trang nói: “Lại còn đọc thơ Bích Khê nữa chứ! Hai chú nông dân thích thơ từ hồi nào vậy?”. Như Lợi nói ngay, cứ như là chuẩn bị từ trước: “Từ khi nhìn thấy hai người đẹp như Tiên Nữ giáng trần! Chúng em đã bị “Tiếng sét ái tình” đánh trúng tim!”. Thùy Trang thôi cười, nghiêm giọng nói: “Thôi không giỡn nữa! Vậy bây giờ hai chú muốn gì?”. Thật bất ngờ, cả Như Lai và Như Lợi cùng nói: “Muốn một cái hôn!”. Cả Thùy Trang và Út Em lại một phen bất ngờ, song lần này Thủy Trang đã “làm chủ được tình hình” và bình tĩnh nói: “Thôi được, hai chú sẽ được tặng thưởng món quà xứng đáng với năng lực của mình! Có nghĩa là phải vượt qua cửa ải là ba câu hỏi và phải trả lời ngay sau khi câu hỏi được nêu ra! Đã sẵn sàng chưa?”. Thật nhanh, cả hai anh em cùng nói: “Đã sẵn sàng!”. Hỏi: “Hôn là gì?”. Trả lời: “Hôn là bày tỏ Tình yêu!”. Hỏi: “Tình yêu là gì?”. Trả lời: “Yêu là chết ở trong lòng một ít!...”. Hỏi: “Muốn bảo vệ được Tình yêu thì người con trai phải làm gì?”. Trả lời: “Sẵn sàng hy sinh tất cả vì người yêu!”. Vừa dứt lời, cả hai anh em Như Lai và Như Lợi cùng nhảy vọt ra chỗ sân rộng, cởi phăng áo rồi cùng đi bài quyền Song Long quá hải trước sự ngỡ ngàng tột độ của Thùy Trang và Út Em!...
*
Sau khi Thùy Trang “hội ý chớp nhoáng Ban Giám khảo” với Út Em thì cả hai người đều phải thừa nhận rằng hai anh em Như Lai và Như Lợi đã “Vượt Vũ Môn” xuất sắc và Thùy Trang đành phải tuyên bố Như Lai, Như Hải đã “Thắng cuộc!” và hai cô gái đứng bất động, mắt nhắm nghiền để chờ hai anh em thực hiện “Một cái hôn”! Vì không nói trước là chỉ được hôn vào đâu và thời gian là bao nhiêu phút nên khi hai anh em Như Lai, Như Lợi thực hiện “Một cái hôn” thì chỉ sau hai phút, cả Thùy Trang và Út Em đều ngất xỉu!...
Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, cả Thùy Trang và Út Em đều ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Không thấy cả Như Lai và Như Lợi đâu, Thùy Trang và Út Em hết nhìn nhau lại thấy mình như đang lạc vào khu vườn cổ tích với rất nhiều loài hoa và cây trái. Một hương vị vừa mơ hồ vừa rất thực cứ như đang bao phủ lấy hai cô gái! Mùi hương quê? Đúng rồi, đó là hương vị quê hương đã thấm đẫm vào từng mao mạch các cô gái từ thuở ấu thơ, tưởng chừng đã ngủ yên bỗng thức dậy dâng trào, cất cánh bay lượn như cánh có trên đồng xanh!... Thùy Trang nắm chặt tay Út Em hồi lâu mới nói được thành lời những cảm xúc đang bay lượn trong đầu: “Chị thấy mình đã về tới quê hương, chị đã chạy thật nhanh trên cánh đồng xanh mướt rồi nhảy ùm xuống dòng sông Cái Lớn. Chị đã vẫy vùng bơi lặn như một con cá!...”. Còn Út Em thì như đang trôi theo lớp lớp con sóng nhạc của bài ca Quê hương tha thiết: Quê hương mỗi người chỉ một / Như là chỉ một mẹ thôi / Quê hương nếu ai không có / Sẽ không lớn nổi thành người!...
*
Mặc dù có tới ba ông thầy đều là Giáo sư Tiến sĩ sẵn sàng nhận hướng dẫn Thùy Trang làm tiếp Luận án Thạc sĩ và hứa sẽ chuyển tiếp nghiên cứu sinh lấy bằng Tiến sĩ, nhưng cô đều từ chối và quyết định xin về Phòng Nông nghiệp huyện Cần Đước, quê hương cô. Bạn bè cùng lớp với Thùy Trang đều cho là cô bị khùng điên, hoặc nếu không thì cũng là “thất tình” hay đại loại như vậy! Thùy Trang không cần giải thích, không cần “thanh minh, thanh nga” gì cả bởi cô hoàn toàn tin rằng quyết định của mình là rất đúng bởi càng ngày “Tiếng gọi quê hương” trong cảm xúc của cô càng hiện rõ hình hài! Khi Út Em đến thông báo cho Thùy Trang biết Út Em đã ghi nguyện vọng một “và chỉ một mà thôi” là trường Đại học Nông nghiệp thì hai chị em ôm chầm lấy nhau mà khóc vì… sung sướng!... Út Em bỗng hỏi: “Mình có cần về quê báo cho chú Tư Đảm và hai anh em Như Lai, Như Lợi biết là chị đã xin về Phòng Nông nghiệp huyện Cần Đước không?”. Thùy Trang cười nói: “Tất nhiên là phải về báo cả tin em đã thi vào Đại học Nông nghiệp!”. Út Em nói: “Em đã thi đâu mà báo vội?”. Thùy Trang cầm tay Út Em: “Em không đỗ thì ai đỗ! Chị tin là em sẽ đỗ Thủ khoa!”. “Chúng tôi cũng tin là Út Em sẽ đỗ Thủ khoa!” - ngay sau tiếng nói đó là sự xuất hiện của hai anh em Như Lai và Như Lợi! Hai chị em Thùy Trang và Út Em chưa kịp ngạc nhiên thì vợ chồng ông Tư Đảm xuất hiện trong bộ y phục chỉnh tề như đi… hỏi vợ cho con trai! Và đúng là như vậy, vợ chồng ông Tư Đảm đã quyết định đến dạm hỏi hai cô gái Thùy Trang và Út Em cho hai người con trai của mình là Như Lai và Như Lợi! Chỉ nhìn cung cách của vợ chồng ông Tư Đảm, Thùy Trang đã biết ngay ý định của họ, cô nhìn Út Em như có ý hỏi: “Em có đồng ý không?”, nhưng Út Em vờ như không “nhìn” thấy câu hỏi đó, cô nói tỉnh bơ: “Chị Thùy Trang tiếp khách dùm em nha, em còn phải đi mua tài liệu ôn thi!”. Nói rồi Út Em chạy vút đi, khiến tất cả ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chyện gì đã xảy ra với Út Em?
Sài Gòn, 02-01-2010
 Đỗ Ngọc Thạch

http://nguoibanduong.net/mods/News/trumb_pic/1321896670.jpg

Cô Tấm và Quả thị

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch  

Từ trong quả thị bước ra
Trở về nhân thế em là TÌNH  YÊU          
Tôi tên là Lệ Hằng, nhưng ở nhà cứ gọi tôi là Tấm từ lúc còn bé, gọi mãi thành quen. Chả là thế này. Nhà tôi  nghèo, không mấy khi đủ tiền mua gạo mà chỉ mua tấm về ăn cho rẻ. Đến lúc sinh tôi ra, thì chỉ ăn tấm thôi, mà tấm cũng không còn dễ mua trong cái thời buổi thóc cao gạo kém ấy. Lớn lên, tôi đọc cổ tích thấy có  truyện Tấm, Cám, tôi thích quá và quyết  lấy tên mình là Tấm, không cho ai gọi là Lệ Hằng nữa, nó phù phiếm thế nào ấy.       
Năm tôi học trường Sư phạm thì chị Lệ Thủy của tôi đã tốt nghiệp trường Y, làm việc ở Bệnh viện Tâm thần. Không hiểu sao chị Thủy lại thích học cái ngành oái oăm ấy. Tôi thường đến chị Thủy chơi vì tò mò khi thấy một xã hội bé nhỏ thật là kỳ lạ  : Những người đang hò hét đập phá thì bị nhốt sau những  khung cửa sắt như tù nhân, còn ngoài sân thì đủ các dạng người đi lại, múa hát, đọc thơ, nghịch đất… cứ như một cái nhà trẻ nhưng chẳng ai nói chuyện với ai !  Có người cứ cầm cái que mà gẩy như đàn ghi-ta, có người cuộn tờ giấy như cái loa rồi cứ  “loa, loa”  liên hồi. Có người lại lẩm bẩm nói những gì rất đăm chiêu…Nói chung là… có trời mới hiểu nổi cái thế giới này !

Tôi hỏi chị Thủy : “Có khi nào, họ tỉnh táo không ? Và có khỏi bệnh được không ?”  Chị Thủy nói : “Thỉnh thoảng cũng tỉnh. Nhưng khỏi bệnh hiếm lắm. Mấy năm rồi chưa có ai khỏi hẳn cả”. Chị Thủy trầm ngâm một lát rồi nói tiếp : “Sau này em làm cô giáo, em làm kỹ sư tâm hồn đấy !  Nhưng em phải nhớ là nhiệm vụ rất nặng nề : Ngoài việc  truyền thụ kiến thức cho học sinh, em phải rèn luyện  cho các em  nhỏ  có được một bộ não khỏe, đủ sức chịu đựng những cú sốc của cuộc đời đầy sóng gió này”. Tôi hỏi  : “Những bệnh nhân này thường là những người bị mất mát lớn, hoặc có những uẩn khúc, giằng xé dữ dội, quá sức chịu đựng của thần kinh ?”  Chị Thủy nói  :  “Gần đúng . Trừ những ca do bệnh lý thuần túy, phần lớn đều do hoàn cảnh xã hội gây ra.
Chẳng hạn như, em có thấy cái ông già kia không, ông ta vốn là giám đốc sở X hơn chục năm. Đến khi phải về hưu, ông  ta phát bệnh, đấy lúc nào ông ta cũng vỗ ngực độp độp và hét toáng lên : “Tôi còn trẻ ! Tôi còn trẻ hơn chán vạn thằng già cốc đế đại vương đang giữ những cái ghế to hơn tôi”. Đấy, ông ta đang nói  suốt ngày chỉ vẻn vẹn như thế !  (Tôi bật cười). Còn buồn cười hơn, em có nhìn thấy cái bà mập ú kia không , bà ta vốn là chủ một sạp hàng lớn trong chợ, rất giàu . Một hôm đi đò, bà ta tháo cái nhẫn kim cương to bự ra khoe với người ngồi bên, bất đồ, bà ta đánh rớt xuống sông ! Thế là bà ta hét lên một tiếng khiếp đảm, nhảy tòm xuống sông để tìm cái nhẫn kim cương ! Nhưng làm sao mà tìm được khi đã rơi vào miệng Hà Bá ! Khi người ta vớt bà ấy lên, vừa tỉnh lại, bà ấy la  hét :  “Viên kim cương quý của tôi đâu ?” Và thế là bà ta phát bệnh cho tới bây giờ, suốt ngày cứ hét cái câu hỏi ấy !  (Tôi nghĩ : mất của quý ai mà chẳng phát điên lên). Còn cái ông kia mới thật là tức cười. Đấy, ông ta đang cầm một nắm vé số nhàu nát, mà không kiếm được vé số cho ông ta, ông ta ngất xỉu liên tục, cứ lẩm bẩm  suốt ngày  “khác tỉnh , khác tỉnh”. Chả là thế này, ông này nghiền vé số như người nghiền ma túy, bán hết mọi thứ để mua vé số. Cuối cùng , bán cả căn nhà bé nhỏ để chơi một cú lớn hòng gỡ lại tất cả. Khi dò kết quả, một xếp vé số của ông ta trúng vô giải đặc biệt, thế là ông ta sướng gần phát điên, may mà có người bạn đi cùng. Người bạn kéo ông vào một nhà hàng gần đó uống chai Bia  mát cho tỉnh. Uống hết chai bia, ông ta nói với bạn:”Phôn cho tất cả bạn hữu, họ hàng đến đây . Và nhờ họ kêu con vợ phụ bạc  ấy đến nữa. Với nhà hàng, tôi sẽ mua hết số bia trên quầy, chiêu đãi một trân túy lúy cho người ta trắng mắt ra. Thần tài cuối cùng đã đến với tôi!...”  Thế rồi một cuộc ăn nhậu mút chỉ diễn ra…Sáng  hôm sau, ông ta dẫn đầu một đoàn người hộ tống đến công ty sổ số nhận tiền trúng giải đặc biệt.Ai ngờ, khi đưa xếp vé cho nhân viên xổ số thì cô ta nói : “Bác so nhầm rồi ! Đây là số trúng của tỉnh A, còn vé của bác là  tỉnh B cơ mà !”.  Trời đất, ông ta đâu hiểu được câu giải thích đó, thế là ông ta té xỉu và phát bệnh cho đến nay !”. 
Trong khi tôi nhìn ông ta đang lẩm bẩm “khác tỉnh, khác tỉnh”  với bộ mặt ngơ ngác đến dại đi, thì chị tôi im lặng, mắt như nhìn về nơi xa xăm  nào đó, rồi chị khẽ khàng nói :  “Những ca đáng khóc còn nhiều hơn những ca đáng cười. Chẳng hạn như chuyện của anh Bão. Anh là con nhà nghèo, bà mẹ sinh ra trong một đêm bão lớn, nhà cửa ọp ẹp nên mưa gió tạt vào ướt hết cả chú bé còn đỏ hỏn. Vì thế anh có tên là Bão. Anh Bão học rất giỏi, đang học dở  dang thì nhập ngũ. Trong những năm chiến đấu, anh bị chấn thương não, thỉnh thoảng lên cơn động kinh, nhưng ngày càng giảm. Anh phục viên lấy vợ và tiếp tục học đại học. Xong đại học, anh Bão được chọn đi nghiên cứu  sinh nước ngoài. Vợ anh ở nhà ngày ngày bán gánh bún riêu để nuôi một đứa con nhỏ và bố mẹ chồng đã già. Chị vợ của anh rất đẹp và rất chung thủy với chồng, tận tụy với bố mẹ chồng. Không hiểu có phải  “đào hoa bạc mệnh” hay không mà chị đã gặp tai nạn chết bất đắc kỳ tử. Ấy là do có một ông khách ăn bún của chị một lần liền mê chị. Ông ta là giám đốc một công ty xuất khẩu , rất giàu. Ông ta tìm đến nhà chị, rồi tỏ lòng hào phóng giúp đỡ gia đình toàn thứ đắt tiền. Rồi ông ta cũng thuyết phục chị vào làm văn thư ở công ty của ông ta. Rồi vào một ngày chủ nhật, ông ta hẹn chị đến cơ quan làm việc đột xuất và cưỡng dâm …Sau khi tỉnh dậy, chị ấy như người mất hồn, lao ra đường và bị ô-tô cán chết”. Nghe chị Thủy kể đến đấy, tôi ứa nước mắt và như có  cái gì đâm thăng vào tim đau buốt ! Tôi muốn nói một câu gì đó mà  lưỡi cứng đờ !... Chị Thủy khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Khi anh Bão trở về, anh ấy như người mất hồn và cuối  cùng anh ấy mất hồn thật. Anh ấy kiềm đâu quả thị về, để lên bàn, đóng cửa lại rồi bỏ đi một lúc lâu, khi trở về anh  rón rén nhìn vào khe cửa như rình chờ ai! Ngày nào cũng vậy , và đặc biệt là anh ấy không hề hé răng nói lấy một lời ! Từ khi vào bệnh viện này, anh ấy vẫn không thay đổi ! Khi quả thị của anh ấy bị nẫu đi, chị lại phải đi kiếm quả khác thế vào…Mà này, một sự trùng hợp rất là lạ, chị vợ anh Bão tên là Tấm như em ấy, mà là tên khai sinh hẳn hoi…”.
*
Từ khi nghe câu chuyện về chị Tấm và quả thị của anh Bão, tôi bị một nỗi ám ảnh xâm chiếm không nguôi. Tôi cứ đọc đi đọc lại cái chuyện cổ tích Tấm, Cám đó. Tôi chắc bạn  đọc cũng đã biết cái chuyện cổ tích kỳ diệu này trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam từ thuở   ấu thơ. Thỉnh thoảng, tôi lại thơ thẩn đi dưới gốc cây thị, những quả chín vàng khẽ đung đưa trước gió. Hương thơm dịu nhẹ cứ quẩn quanh tôi như muốn nói gì đây ?  Khi còn nhỏ, sau một ngày hít hà cái hương thơm quyến rũ của quả thị, tôi thường ăn luôn quả thị ấy. Nhưng từ khi đọc truyện Tấm, Cám, tôi không ăn nữa vì nhớ đến câu nói của bà già với quả thị ở trong truyện  “Thị, thị , thị rụng bị bà – bà để bà ngửi – chứ bà không ăn”. Thế là quả thị rơi xuống cái bị của bà già !...Bất giác, tôi khum hai bàn tay lại, hứng dưới một quả thị chín vàng tròn mọng và lẩm bẩm “Thị ! thị ! thị”, vừa nói dứt lời, quả thị nhẹ rơi trúng bàn tay tôi, tỏa ra một hương thơm kỳ lạ. Nâng quả thị trên tay, tôi như nhìn thấy quả thị từ từ tách ra, và một cô gái xinh đẹp, dịu dàng nhẹ bước ra mỉm cười với tôi ! Tôi khẽ reo lên, nhưng cô gái vụt biến mất, trên tay tôi vẫn là quả thị chín vàng, ngát thơm ! …
Tôi đem quả thị về nhà, đặt lên bàn học. Đêm hôm ấy, cứ chợp mắt là tôi lại nhìn thấy quả thị từ từ tách ra và cô gái xinh đẹp, dịu dàng ấy lại nhẹ bước ra… Tôi bừng tỉnh, bật đèn nhìn lên bàn thì quả thị vẫn nguyên đó, im lặng tỏa hương thơm !  Từ hôm đó, tôi thường xuyên đem thị đến bệnh viện tâm thần cho chị tôi để chị tôi chữa bệnh cho anh Bão.      
Anh Bão vẫn không khỏi bệnh mặc dù đã gần hết mùa thị ! Mỗi lần đến bệnh viện nhìn anh Bão đang ngồi trước quả thị, tôi muốn trào nước mắt ! Mọi cố gắng của chị tôi và bệnh viện  đều vô hiệu trước triệu chứng bệnh lý kỳ lạ này của anh Bão. Chị tôi thường nói : “Có những căn bệnh mà không một thứ thuốc thánh nào chữa khỏi được. Y học bây giờ đã tiến những bước rất xa, có thể cứu sống những ca thập tử nhất sinh, có thể  chữa những bệnh mà tưởng như đành bó tay, có thể sửa những nét thiếu thẩm mỹ, dị dạng trên cơ thể con người nhưng đối với bộ não của con người thì đó vẫn là  một sự thách đố nghiệt ngã, một bí ẩn còn khó hơn cả việc tìm hiểu vũ trụ, phát hiện những vì sao ở cách xa trái đất hàng triệu năm ánh sáng ! …Chị ước muốn đạt được những thành công độc đáo  ở cái ngành này của y học, nhưng cho đến nay, chị thấy tuyệt vọng !...”   Tôi hỏi : “Chị có suy nghĩ gì về những câu chuyện cổ tích, thần thoại không ?”. Chị tôi mỉm cười : “Chị chỉ xem cho vui thôi !  Thời đại khoa học đã thực hiện được những ước mơ thần thoại của người xưa !”  Tôi nói :  “Em hỏi chị ở khía cạnh khác cơ. Những câu chuyện hoang đường ấy nó thể hiện một niềm tin kỳ diệu. Niềm tin ấy chính là sức mạnh để con người tồn tại được cho đến hôm nay !”.  Chị tôi lại cười : “Cô giáo văn có khác, nói cứ như sách ! Thế em có lúc nào  nghĩ rằng bây giờ cũng có  những câu chuyện thần thoại ấy không ?”  Tôi nói : “Bây giờ thì đương nhiên không thể có được những biến hóa kỳ lạ như chuyện cổ tích rồi . Nhưng em nghĩ là con người vẫn giữ được  cái niềm tin kỳ diệu như người xưa ! Chẳng hạn như trường hợp anh Bão, hình như  anh ấy  vẫn tin là vợ anh , sau khi trải qua những sự đọa đầy, sẽ từ quả thị bước ra với anh như cô Tấm trong câu chuyện cổ . Anh ấy tin như vậy, chứ không phải anh bị điên đâu !” Chị Thủy nhìn tôi chăm chú : “Em  nói thật hay đùa đấy ?”.  Tôi nói : “Em đâu có đùa, em cũng tin như anh Bão !” Chị Thủy đứng dậy , kéo tôi theo và nói : “Đi dạo với chị đi ! Không khéo em bị lây bệnh mất !  Từ giờ không được đến đây chơi nữa !”.       
Ba ngày sau, tôi lại đem một quả thị đến bệnh viện thì chị tôi nói rằng anh Bão đã được trả về gia đình. Chị tôi nói : “Nói chung thì tất cả các bệnh nhân ở đây  đều sẽ trả về gia đình. Thời gian nằm điều trị ở đây là chủ yếu  là để nghiên cứu, chứ ít hy vọng chữa khỏi. Mà chị đã nói là em không được đến đây nữa cơ mà?” Chị tôi nhìn tôi bằng ánh mắt lo ngại , như là nhìn một con bệnh vậy. Tôi mà bị bệnh thần kinh ư ? Không bao giờ ! Tôi không nói gì, lặng lẽ đi về.     
Trời đã về chiều. Phố xá nhộn nhịp , hối hả hơn, cái hối hả của thời khắc chuyển giao. Tôi quyết định đến nhà anh Bão. Căn nhà nhỏ  trống vắng như cái đền hoang trong truyện cổ. Tôi nhanh nhẹn lẻn vào đặt quả thị trên mặt bàn, cạnh tấm ảnh thờ người phụ nữ bất hạnh.Tôi trở ra liền và phải kêu xich lô đưa về nhà. Về đến nhà rồi mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Trong bóng chiều chạng vạng, sao mà người phụ nữ trong tấm ảnh thờ giống tôi quá vậy? Cái gì đã xảy ra trong đầu tôi như là một sự hệ trọng, hệ trọng hơn cả một trận động đất?
*
Sáng hôm sau, tôi đến nhà anh Bão thì thấy đóng cửa im ắng lạ lùng. Tôi mở cửa vô nhà, quan sát kỹ thì vẫn nhận ra trong căn nhà này sự sống của con người vẫn đang tồn tại dù chỉ là hư ảo như làn khói mỏng chiều hôm. Quả thị tôi đặt trên bàn thờ tối qua vẫn còn đó, im lặng tỏa hương. Tấm ảnh vợ anh Bão nhìn tôi đăm đăm. Như là có sự điều khiển của thần linh, tôi cầm quả thị bóc vỏ ra, ăn hết ruột rồi để vỏ lại chỗ cũ. Sau đó, tôi làm tất cả các công việc như cô Tấm trong truyện cổ tích ấy: dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, nấu nước… Că nhà hoang vắng ngổn ngang phút chốc gọn gàng ngăn nắp, sach sẽ. Tôi rửa ráy xong, đang ngồi chải tóc thì cánh cửa  hé mở từ lúc nào, một bóng người lướt qua tôi như làn gió thoảng…Anh Bão ! Vâng, đúng là anh Bão, nhanh như ánh chớp, đã cầm lấy cái vỏ quả thị giấu ra sau lưng và đứng trước mặt tôi, nhìn tôi tràn trề sung sướng và bỡ ngỡ ! Ánh mắt anh phát ra những tia sáng kỳ lạ mà tôi không sao diễn tả nổi, như là có bảy sắc cầu vồng, năm sắc mây vương (sau này thì anh Bão nói rằng cái màu sắc ấy là từ gương mặt tôi phản xạ qua anh).Anh đứng sững rồi khẽ thốt lên:”Tấm em!...Em đã về ư !?”. Mắt tôi trào lệ. Tôi run lên và nhào vô cánh tay run rẩy của anh. Tôi áp mặt vào ngực anh, tôi nghe tim anh đang ngân như tiếng cồng !...
*
Đó là câu chuyện  Lệ Hằng kể  cho tôi. Hiện nay, anh Bão là giáo sư dạy vật lý hạt nhân của một trường đại học. Lệ Hằng sau đó không học Sư phạm nữa mà xin chuyển qua trường Luật. Bây giờ cô đã là một nhân viên điều tra cừ khôi. Cô đang tiến hành điều tra một vụ có liên quan tới tay Giám đốc công ty nọ. Cô nói:”Em phải lôi con quỷ ấy ra trước vành móng ngựa để nơi suối vàng cô  Tấm  được an giấc ngàn thu!...”.
Đỗ Ngọc  Thạch
http://www.phunuonline.com.vn/honnhan-giadinh/2011/Pictures/Hoc/Thang-04/thi.jpg

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét