Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

57 truyện ngắn ĐNT (phongdiep.net) - Trích: Quyền Làm Mẹ...



57 truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch trên phongdiep.net - Trích: Quyền Làm Mẹ
 
  
QUYỀN LÀM MẸ - Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của ĐỖ  NGỌC  THẠCH  
QUYỀN  LÀM  MẸ  
1.
  … Thế là cô nữ sinh Diễm Lan đã trở thành một chiến sĩ giao liên thực sự. Tà áo dài tha thướt trắng trong  đã được thay bằng bộ bà ba gọn gàng. Chiếc mũ tai bèo và khẩu súng Cạc-bin khoác vai đã  làm cho khuôn mặt vừa dịu dàng  vừa tinh nghịch, thông minh trở nên cương nghị, rắn rỏi. 
        Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm Diễm Lan trở thành chiến sĩ giao liên. Diễm Lan đã hì hục ngoài đồng suốt đêm qua để kiếm được đầy một giỏ vừa cá vừa cua đầy nhóc, tính trưa nay sẽ làm mấy món ăn cực ngon để  chiêu đãi các anh, các chị trong trạm  giao liên. Nhưng có lệnh  đột xuất. Diễm Lan phải đi đón và đưa vào khu vực ven đô một đoàn cán bộ đặc biệt. Lệnh nhận một lúc Diễm Lan đang dở tay xào nấu, thế mới nghiệt chứ ! Không thể trì hoãn mệnh lệnh dù chỉ giây phút !  Các anh chị trong trạm làm tiếp phần việc còn lại cho Diễm Lan và nói sẽ chờ Lan về để thực hiện bữa tiệc liên hoan đầy ý nghĩa này !... 
2.
…Đoàn công tác của  Diễm Lan đến khu vực ven đô thì trời đã tối đen. Đêm ba mươi nào cũng đen kịt. Người đi sau phải lần theo tiêng động của người đi trước mà bám theo. Nếu rủi ai có bị rớt lại thì lạc đường là cái chắc !...
    Diễm Lan nhanh nhẹn dẫn đầu đoàn công tác. Trên những tuyến đường  này, cô thuộc từng mô đất, đám cỏ, vũng nước, bụi cây… Chốc chốc, cô lại phát ra tiếng dế kêu “tà rích” để người đi sau nhận  được tín hiệu mà  bám theo .Đang đi, Diễm Lan bỗng phát hiện ra mùi lạ theo làn gió nhẹ thoang thoảng bay tới. Linh tính báo cho cô biết đó là “mùi của bọn biệt kích”. Cô phát ra tiếng ”chim lợn”, đó là ám hiệu cho đoàn công tác đổi đầu thành đuôi, đuôi thành đầu, cô sẽ ở lại thu hút hỏa lực địch cho người bạn của cô là Miền – đang đi ở cuối đoàn – dẫn đoàn đi theo phương án dự bị.  Tiếng chim lợn của Diễm Lan vừa phát ra thì một tràng súng máy rộ lên như pháo giao thừa !...
   Diễm Lan vừa nhả đạn về phía địch vừa vận động ngược lại với hướng của Miền. Tình huống như thế này đã quá quen thuộc đối với Diễm Lan nhưng hôm nay không hiểu sao cô bỗng cảm thấy run tay kỳ lạ. Khoảng năm phút sau, Diễm Lan bỗng nghe thấy có tiếng súng AK điểm xạ bắn về phía địch, chỉ cách cô khoảng hai chục mét. Ai thế nhỉ? Nhiệm vụ thu hút đánh lạc hướng địch chỉ do mình cô đảm nhiệm, vậy tại sao lại có thêm người này ? Cô ngừng bắn và phát tín hiệu liên lạc. Có tín hiệu đáp lại. Đúng là người trong đoàn công tác rồi, nhưng là ai thế? Ai dám tự ý vi phạm qui định của Trạm giao liên ? Diễm Lan chưa trả lời được những câu hỏi  đặt ra thì cô nhận ra một người đang trườn nhanh về phía mình và nói:
  • Cô Lan !...Tôi là Tình đây ! Tình quân lực đây  !
  • Trời đất ! Sao anh không chạy theo con Miền  mà lại chạy theo em? – Lan ngạc nhiên nói.
  • Tình đã tới sát kề Lan, nắm lấy một tay của cô nói nhỏ:
  • Tôi không thể để em một mình chống chọi với bọn phục  kích  đ.ược  . Nghe tiếng súng , tôi biết bọn chúng đông lắm ! Lỡ em có làm sao thì…
  • Thì làm sao ? Chẳng lỡ gì hết !  Bọn chúng sẽ không làm gì được em ! Nhưng sao anh lại theo em thế này, em sẽ bị cấp trên  kỷ luật ! Cả anh nữa, anh không sợ kỷ luật sao ?
  • Không, anh không sợ kỷ luật,  anh chỉ sợ mất em thôi !- Nói rồi Tình kéo mạnh Diễm Lan rồi ôm chặt lấy cô, hôn túi bụi lên mặt cô !
Diễm Lan chưa kịp phản ứng  gì thì một tràng súng máy lại rộ lên, đầu đạn bay chiu chíu quanh mình hai người, cắm vào những mô đất bên cạnh lụp bụp. Diễm Lan đẩy mạnh Tình ra và cô trườn đi như một con thằn lằn, chốc chốc tiếng súng của cô lại nổ đanh gọn đáp lại từng tràng súng của địch…Vừa vận động chiến, Diễm Lan vừa lẩm bẩm nguyền rủa cái anh chàng Tình quân lực ấm ớ này. Chả là như thế này :  Tình vài lần qua trạm giao liên của Diễm Lan và đem lòng thầm yêu trộm nhớ cô gái giao liên xinh đẹp này. Anh ta liên tục gửi thư cho Diễm Lan và lần nào cũng chép lên đầu lá thư hai câu thơ không biết của ai :  “Anh đã đi khắp vòng quanh trái đất – Mới gặp em lần thứ nhất anh yêu !”   Diễm Lan không bao giờ trả lời những bức “tình thư” đó và những lần gặp  anh chàng  ở trạm, Diễm Lan yêu cầu anh ta chấm dứt ngay nhưng anh ta lại càng gửi nhiều hơn ! Lan rất bực mình, khó chịu nhưng chị Hương, tổ trưởng của Lan bảo : “Hoa thơm thì ắt phải có bướm lượn, mặc kệ xác hắn, riết rồi hắn cũng nản. Còn nếu hắn cứ bám riết thì chị sẽ có cách trừng trị hắn !”… Diễm Lan thật không ngờ cái anh chàng si tình hôm nay  lại dám liều lĩnh như thế !
     Tiếng súng của bọn phục kích xa dần. Diễm Lan đoán chừng mình đã thoát khỏi tầm đạn của chúng. Nhưng Lan bỗng nhận ra rằng cái anh chàng  Tình biến đâu mất ! Chẳng lẽ anh ta bị trúng đạn ? Bị thương hay đã chết rồi ? Cô thoáng nghĩ :  Không thể bỏ đồng đội mà thoát lấy một mình ! Diễm Lan liền quay lại tìm anh chàng  Tình. Đúng lúc cô chạm vào người Tình thì tiếng súng lại nổ ran  xung quanh cô. Cô lay  Tình, gọi Tình, nhưng không thấy trả lời. Thì ra  Tình đã bị trúng đạn, ngất xỉu. Hai  phút sau, Tình mới tỉnh lại, lần nắm lấy bàn tay của Diễm Lan, nói giọng yếu ớt : 
  • Diễm Lan !...Anh yêu em !...Em…hãy hôn anh đi, như vậy dù anh có chết cũng cam lòng !...
  • Không yêu đương gì hết! – Diễm Lan gắt khẽ - Tôi sẽ đưa anh về đơn vị !
  •   Lan nhanh chóng băng tạm vết thương cho Tình rồi xốc anh lên vai, lao vút đi trong bóng đêm dày đặc…Từng tràng súng máy  lại nổ ran quanh Diễm Lan. Mặc, cô cứ vác Tình trên vai mà chạy. Cô hi vọng bóng đêm sẽ che mắt địch và vận may  một lần nữa sẽ đến với cô như bao lần trước. Nhưng, càng chạy, cô càng cảm thấy súng địch nổ rát hơn và cô nghe rõ cả tiếng bước chân đuổi theo thình thịch… Rồi cô thấy đầu óc quay cuồng và như là có một bàn tay vô hình tóm lấy cô nhấc bổng lên và ném vút vào đêm đen vô tận !...
3.
…Khi Diễm Lan tỉnh lại thì cô thấy mình nằm trong  Quân y viện. Cô không biết cái gì đã đến với mình? Tại sao mình lại nằm ở đây ? Và tại sao ngực mình lại bỏng rát như là có một cái hỏa lò đặt trên ngực ? Toàn  thân cô vẫn bất động…Phải ba ngày sau lần hồi tỉnh đầu tiên, Diễm Lan mới ý thức được rành rẽ sự thể của mình, nhờ có cô bạn tên Miền đến bệnh viện thăm cô. Miền đã kể lại diễn biến của cái đêm bi thương ấy trong giọng nói nghẹn ngào đầm nước mắt : Sau khi đưa đoàn cán bộ đên điểm  tập kết, Miền thấy bồn chồn trong người. Cô linh cảm thấy có chuyện xấu xảy ra với Diễm Lan và cô đã phóng  một mạch đến chỗ Lan bị trúng đạn. Nhưng, Miền đến quá muộn, bọn biệt động  đã thay nhau hãm hiếp Diễm Lan rồi cắt đi cả hai bầu vú căng tròn của cô. Nhìn thấy xác Tình bên cạnh Diễm Lan, Miền đã òa khóc như con nít và suýt ngất xỉu trên bộ ngực đẫm máu của bạn. Nhưng Miền đã nhanh chóng  trấn tĩnh, cô bật dậy, như thấy máu trong người đang sôi sùng sục, cô xách súng đuổi theo bọn biệt kích. Cô đã gặp bọn quỷ khát máu ấy  khi chúng đang ngồi quanh đống lửa nướng thịt, uống rượu.! Như mãnh hổ lao vào đàn sói, Miền đã bắn từng tràng đạn nóng bỏng căm thù vào bọn ác ôn…Trong tiếng đạn xé, vang lên cả tiếng
gọi bạn thống thiết của Miền :”Lan ơi !... La…n  …ơ…i…” 
     4.
Sau giải phóng, Diễm Lan đi học ở trường Y. Rồi cô trở thành một Bác sĩ. Nhìn bên ngoài, mặc dù không còn tuổi  thanh xuân, nhưng ai cũng lầm tưởng đó  là người phụ nữ giàu sang, quý phái bởi vẻ quyến rũ kỳ lạ của cô. Và chắc chắn không ai có thể ngờ được  rằng cô không còn bộ ngực của người phụ nữ nữa, trừ cô bạn chí cốt tên Miền. Sắc đẹp dường như không chịu  mất đi của Diễm Lan đã khiến cho cánh đàn ông luôn luôn vây quanh cô, theo đuổi cô…
   Diễm Lan muốn  có một người chồng đàng hoàng, rồi cô sẽ được làm mẹ…Nhưng mỗi khi nhìn vào mảng sẹo lớn trên ngực, cô lại bàng hoàng… Những ý nghĩ không đầu không cuối lại quay cuồng tromg đầu và cái cảm giác bị một bàn tay vô hình túm lấy nhấc bổng lên cao rồi ném vút vào đêm đen vô tận lai hiện rõ mồn một! Chính  cái  cảm giác hãi hùng ấy đã không buông tha Diễm Lan và đưa cô đến quyết định từ chối tất cả những lời cầu hôn để nhận nuôi hai đứa bé bị bố mẹ chúng bỏ rơi trong bệnh viện. Hai đứa bé này là chị em sinh đôi, mới hơn một tuổi. Diễm Lan đã nuôi hai đứa bé sinh đôi mười năm trời, chúng đã trở thành hai đứa  học trò khỏe mạnh, xinh xắn. Lan đã làm lại giấy khai sinh và đặt tên cho chúng là Diễm Phúc và Diễm Lộc. Một kế hoạch về tương lai của hai đứa trẻ đã được vạch ra thì xảy ra một sự cố oái oăm, mà cho đến nay, Diễm Lan vẫn không hiểu  nổi  tại sao nó lại như thế ?
  5.
    Một hôm, Diễm Lan ngồi đợi hai con về ăn cơm tối mà mãi không thấy chúng về. Đã Tám giờ tối, Diễm Lan hoảng sợ phóng xe đi khắp những nơi cô phỏng đoán hai đứa có thể đến mà gần mười hai giờ vẫn không thấy tăm hơi. Cô phóng đến nhà Miền và ôm chầm lấy bạn mà khóc… 
     Miền đã đi nhờ tất cả những người quen biết cũ, nhờ đến những cán bộ điều tra hình sự cự phách thì một tháng sau mới tìm ra đầu đuôi vụ mất tích hai đứa Diễm Lộc và Diễm Phúc:  Bố mẹ đẻ của hai đứa bé, giờ đã trở thành tỷ phú, thuê người đi tìm tung tích hai đứa con bỏ rơi trong bệnh viện mười năm trước và khi biết đích xác là hiện chúng đang sống với Diễm Lan thì đã bí mật tổ chức bắt cóc về. Nhưng suốt một tháng trời, hai đứa bé vẫn không chịu nhận ông bà tỷ phú kia là bố mẹ. Họ liền đưa đơn kiện để đòi lại hai đứa con và yêu cầu Diễm Lan phải từ bỏ Diễm Lộc và Diễm Phúc. Cái lý để ông tỷ phú kia tin mình sẽ thắng kiện   là “Đô La” ! (Các nhà tỷ phú thường dựa vào “ma lực” của đồng  Đô La để hành sự , đẻ con cũng đặt tên là Đô La, trang trí tranh tường cũng là hình đồng Đô La, và trên Bàn thờ  thiêng liêng tất nhiên là có đồng Đô La…).
    Khi nhận  được giấy gọi của Tòa  án, Diễm Lan bàng hoàng  cả người và cái cảm giác bỗng bị một bàn tay vô hình túm lấy người nhấc bổng lên rồi ném vút vào  đêm đen vô tận phút chốc ập đến !...     Lần này, cũng lại chính là Miền, và cô đã đến sớm hơn. Miền đã nhanh chóng điều tra ra một chi tiết bất ngờ: bố đẻ của hai đứa bé – tức nhà tỷ phú-  chính là một người trong tốp lính biệt kích năm xưa. Miền tức tốc phóng đến gặp nhà tỷ phú.
  • Ông đã từng là lính biệt động? – Miền hỏi .
  • Ồ, cô hỏi sai chỗ rồi!...-  Nhà tỷ phú thoáng giật mình rồi nhếch mép cười – Tôi chỉ tiếp khách hàng và các VIP chứ không tiếp cán bộ điều tra ! Còn nếu cô bị khùng thì tôi sẽ cho người đưa cô tới nhà thương điên  ngay !
  • Không ! Tôi không khùng! – Miền dằn giọng – Tôi chỉ muốn ông nhớ lại tội ác của ông: ông đã cùng toán lính phục kích hãm hiếp rồi cắt vú một nữ chiến sĩ giao liên ! Người  nữ giao liên bất hạnh đó chính là người mẹ nuôi của hai đứa trẻ con ông đẻ ra nhưng ông đã bỏ rơi chúng trong bệnh  viện mười năm trước !
  •     Nhà tỷ phú giật thót nhưng thật không ngờ ông ta lại la lớn :
  • Không ! Tôi không nhớ quá khứ !  Tôi không cần biết đến quá khứ. Tôi chỉ biết bây giờ tôi có quyền làm  giàu, làm  giàu nữa ! Và tôi có quyền làm bố ! Tôi có thừa bằng chứng là bố của hai đứa trẻ !  …
  •      Thật bất ngờ, trái với  tính cách thường ngày của Miền, cô bỗng la lên lớn hơn cả nhà tỷ phú :
  • Ông câm ngay ! Nếu như tôi cho ông thêm một băng đạn đêm ấy thì ông đã thành đất cát rồi !..- Miền ngừng và hít một hơi dài, đoạn nói  dằn từng tiếng – Ông có quyền làm giàu, làm bố nhưng bạn tôi có QUYỀN LÀM MẸ ! Ông đã xâm phạm tội lỗi vào quyền làm  Mẹ đó ! Nếu ông nói một câu nữa như vừa rồi, tôi sẽ bắn bể sọ ông ngay tức thì !...
  •        Nếu như đúng lúc đó, hai đứa trẻ Diễm Phúc và Diễm Lộc không biết từ đâu chạy tới  và cùng  reo lên “Dì Miền !”, thì Miền đã rút phăng khẩu súng sáu trong túi quần ra ! Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ, Miền đã trở lại vẻ dịu hiền thường thấy và cô vòng tay ra ôm cả hai đứa bé vào lòng !...
6.
Tôi,  người viết câu chuyện này thành cái truyện ngắn, mới đây lại nhận được tin của Miền cho biết: Nhà tý phú kia sau khi đã rút đơn kiện lại tái đưa đơn và lần này  quyết thắng kiện bằng mọi giá. Đồng thời, ông ta còn kiện Miền đã đe dọa tính mạng ông ta !...
Không biết vụ kiện cáo này sẽ đi tới đâu nhưng đêm nào tôi cũng bị câu nói của Miền trở đi trở lại  bên tai:  “Anh và tất cả mọi người sẽ không ai hiểu nổi tôi và Diễm Lan đâu. Nếu chúng tôi thua kiện nhà tỷ phú đó, tôi sẽ cho ông ta một băng AK vào đầu ! Anh biết vì sao không? Vì chính trong cái đêm tôi trở lại cứu Diễm Lan đó,  trong cuộc đấu súng không cân sức đó, tôi đã bị trúng đạn ở cả hai bầu vú !...”. Bạn đọc có thể tưởng tượng  sự kinh ngạc của tôi như thế nào khi vừa nói xong, Miền cởi phăng ngực áo để lộ ra hai bầu vú với những vết sẹo dúm dó !... 
TP.HCM, l989-2009
Đỗ  Ngọc  Thạch
Phongdiep.net
 


ANH HÙNG ĐOÁN GIỮA TRẦN AI- Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch 
ANH   HÙNG   ĐOÁN  GIỮA  TRẦN  AI   
Tuyết  là kẻ không nhà không cửa lang thang  ở chợ huyện Tuy Viễn . Nói đến “Tuyết Tuy Viễn” thì ở cả phủ Quy Nhơn đều biết.
     Số là thế này : Trong một lần đi tuần về phương Nam của chúa Nguyễn Phúc Khoát, một người vệ sĩ của chúa bỗng phải lòng mê đắm một tỳ thiếp  của quan tuần phủ Quy Nhơn Nguyễn Khắc Tuyên. Người vệ sĩ kia  rủ người  tình đi  trốn, chạy về Tuy Viễn rồi sống với nhau ở đấy. Khi chúa Nguyễn Phúc Khoát đi rồi, tuần phủ  Khắc Tuyên thấy mất người thiếp thì cho bộ hạ truy lùng . Cuối cùng, quan quân cũng tìm thấy đôi tình nhân kia . Nhưng viên tướng cầm đầu toán quân truy lùng thấy người thiếp đã có thai, nghĩ thương tình bèn tha cho và bảo trốn vào rừng lánh nạn, còn bắt người vệ sĩ giải về phủ Quy Nhơn trị tội. Sau người vệ sĩ bị xử chém đầu, còn người thiếp thì được một gia đình người thợ săn ở Tuy Viễn chăm sóc rồi sinh ra Tuyết. Người  thợ săn thấy Tuyết càng lớn càng  thông minh, nhanh nhẹn, khỏe mạnh  khác thường thì lấy làm mừng lắm, nhận Tuyết làm con và truyền dạy nghề săn bắn cho . Trong những cuộc đi săn, Tuyết  thường chạy bộ đuổi kịp hươu nai, đánh được cả gấu, cọp. Khi ấy Tuyết mới mười sáu tuổi.   
     Một lần, người cha nuôi nói với Tuyết :
  -  Cha thấy con có tướng lạ, sau này ắt làm nên nghiệp lớn !  Nay cha  chỉ là một người thợ săn tầm thường, không giúp gì được cho con. Vậy con hãy đi tìm thầy học đạo, đem tài trí ra giúp đời, không  thể cứ chui lủi mãi trong rừng thế này được !
     Tuyết nói : - Đi đâu bây giờ, thưa cha ?
  Người thợ săn nhìn lên trời hồi lâu rồi nói :
- Hôm qua, cha nằm mơ thấy có một chùm sao lạ xuất hiện trên dãy núi phía An Khê. Chắc là minh chủ đã ra đời ở đấy. Con hãy nghe lời cha, thế nào cũng tìm đến vùng núi An Khê…
      Hai cha con trò chuyện hồi lâu, Tuyết quyến luyến không muốn  chia tay. Thấy vậy, người thợ săn tự đập đầu mình vào gốc cây, phọt óc ra mà chết. Tuyết thất kinh, kêu khóc thảm thiết một hồi rồi mai táng cha nuôi dưới gốc cây, đoạn khăn gói băng rừng ra đi. Đến Tuy Viễn, gặp ngày phiên chợ đông vui tấp nập. Tuyết liền lách đám đông vào thì thấy giữa một bãi đất rộng có hai con ngựa cực đẹp và khỏe đang cắn đá nhau dữ dội, không ai dám vào ngăn cản. Tuyết nhanh nhẹn nhảy vào, hai tay ghìm chặt hàm hai con ngựa trước sự kinh ngạc tột cùng của đám đông. Từ đó, Tuyết nghiễm nhiên trở thành thủ lãnh của giới giang hồ Tuy Viễn.
      Sở trường của Tuyết chỉ là sức khỏe hơn người và nhanh nhẹn không ai bằng. Về võ nghệ, người cha nuôi thợ săn mới luyện cho Tuyết một vài bài roi, quyền, cốt  để chống chọi lại thú dữ. Còn việc sử dụng các loại binh khí nơi chiến trận và binh pháp thì Tuyết chưa biết gì, vả lại, trong giới quần cư tứ chiếng  ở Tuy Viễn này, chẳng mấy người  dùng đến binh khí, mà quan tuần phủ Quy Nhơn cũng ra lệnh rất ngặt cấm dùng binh khí. Mải vui thú với đám bạn bè Tuy Viễn, Tuyết quên cả lời dặn dò của cha nuôi là phải đi tìm thầy học đạo, đến An Khê tìm minh chủ…
       Một hôm, có ông già dẫn theo hai cô gái đến một góc ở chợ Tuy Viễn bày biện đồ nghề múa võ bán thuốc. Đúng là dân mãi võ và chắc là từ xa đến. Ông già tuổi đã ngoài  70, râu rồng , tóc trắng như lông hạc, mắt sáng như sao, phong thái bình thản ung dung, nhẹ nhàng. Hai cô gái tuổi khoảng mười bốn, mười lăm, mười phần xinh đẹp, cầm kiếm đối nhau mà múa, khí lạnh rợn người. Người xem trầm trồ thán phục, chốc chốc lại hò reo hoan hô như sấm…
       Thấy chuyện lạ, Tuyết cầm cây roi lớn, dẫn theo tay chân hơn chục đứa, rẽ đám đông nhảy vào thét lớn :
    - Mấy người quê mùa ở đâu dám tới đây làm rộn thế a 
      Ông già ngồi yên, hai cô gái vẫn múa gươm như rồng bay phượng múa. Tuyết tức giận cầm roi sấn tới hai cô gái, sử dụng bài roi “Ngũ môn phá trận” tính đánh què chân hai cô gái. Hai cô gái thấy Tuyết múa roi nhảy vào thì cùng cười và nói nhỏ cho Tuyết nghe :  “Đường roi mạnh nhưng còn non lắm !”. Tuyết chưa kịp phản ứng  gì thì đã thấy cây roi của mình bị chặt gãy thành bốn đoạn tung lên không và hai cô gái thu gươm cùng chạy lại đứng yên phía ông già. Tuyết lặng  người đi chốc lát rồi bất thình lình nhảy tới ông già bằng bài thảo bộ “Ngọc trản”,  vung tay đánh thẳng vào mặt ông già. Ông già vẫn ngồi yên, không cử động, mặt vẫn như không . Tuyết  thấy vậy thì hoảng sợ, uất ức tháo lui, tính kế giết chết ông già và bắt sống hai cô gái. Dò la biết được ông già ngụ trong ngôi miếu cổ, đêm xuống, Tuyết giấu con dao lớn trong người nhảy tường vào. Đã quá canh ba, quang cảnh ngôi miếu cổ im ắng, tịnh  không một tiếng động nhỏ, chắc là ông già đã ngủ say. Tuyết bèn bò như rắn vào phòng, giơ dao chém vào  cổ ông già. Không biết ngủ hay thức, nhưng ông già vẫn nằm yên không nhúc  nhích . Tuyết chém liên tiếp mấy nhát nữa thì dao gãy. Sợ hãi tột độ, Tuyết định bỏ chạy thì nghe tiếng ông già chậm rãi nói :
      - Quấy nhiễu giấc ngủ yên tĩnh của ta, sao nhà ngươi lại tàn ác như vậy ? – Rồi cười và phẩy tay đuổi đi .
      Tuyết  liền quỳ xuống đất không nhỏm dậy, xin quay mặt về hướng bắc giữ lễ đệ tử. Nhưng ông già không chịu. Tuyết cầu xin mãi, ông già bèn nói : 
      - Ta   không có thuật gì, chỉ hai chữ “lui và nhường”. Tài của người có thể thành đạt, có thể thành  anh hùng ngoài thiên hạ, nhưng phải thay đổi khí chất con người . Tiếc thay !
      Tuyết hết sức nói đã biết hối cải, ông già bấy giờ mới đổi ý thu  nhận làm đệ tử. Tuyết liền bỏ đám đàn em Tuy Viễn mà theo ông già ra đi. Năm năm sau trở về, Tuyết đã có vợ, đó là một trong hai cô gái múa kiếm năm xưa. Cô gái là cháu nội của ông, họ Trần, Trần lão dẫn hai cháu gái lãng du bốn phương tìm người tài để truyền thụ võ nghệ. Được Tuyết, bèn đem cả bí quyết nghề võ dạy cho. Tuyết rất thông minh, thầy chỉ cần dạy một lần là hiểu liền, nhanh chóng nắm được những điều thần diệu của võ thuật. Trần lão còn dạy Tuyết cả binh pháp. Tuyết cũng lĩnh hội nhanh chóng. Trần lão cả mừng, cho gửi rể trong nhà . Ở được một thời gian, Trần lão gọi Tuyết đến nói :
     - Vợ chồng con có thể về được rồi. Những lời ta dạy bảo cẩn thận chớ quên. Nếu gặp được minh chủ, con ắt lập được công trạng .
       Tuyết vâng dạ, đưa vợ về Tuy Viễn, tính ngày tìm đến An Khê. Bọn đàn em cũ ở Tuy Viễn thấy Tuyết về thì mừng lắm, kéo đến  thăm hỏi. Tuyết bảo chúng :
      - Việc làm của bọn ta năm xưa đủ để cho bậc hào kiệt xấu hổ. Nay nên hối cải.
      Bọn đồ đảng hỏi cách hối cải như thế nào ? Tuyết đáp :
      - Ra sức trừ nỗi khổ của dân gian, vì cõi đời mà tiêu diệt nỗi bất bình, nhưng chí nguyện và công  việc đó không phải dễ nói cùng mọi người. Nhưng dẫu sao các ngươi cũng nên đi tìm thầy giỏi mà học, đi tìm việc lương thiện mà làm, ta  cũng vậy, đó là việc hối cải.
      Sau đó, Tuyết dò tìm đường đến An Khê. Tuyết được nghe nói ba anh em Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ, Nguyễn Lữ đã ngầm xây dựng căn cứ và đội ngũ, còn gọi là Tây Sơn thượng đạo, anh hùng hào kiệt  khắp nơi tìm  về đông như hội. Tuyết nóng lòng muốn đi ngay nhưng ngặt nỗi đường  xa núi rừng  cách trở. Đúng lúc đó, Tuyết nghe tin chúa Nguyễn Phúc Khoát lại đi tuần về phương Nam, đang đóng hành dinh ở phủ Quy Nhơn. Tuyết nghĩ : “Đến ra mắt minh chủ cùng các anh hùng hào kiệt, chẳng lẽ lại tay không ? Nay cái thủ cấp của bạo chúa đang gửi tại phủ Quy Nhơn,  đem dâng trong lễ ra mắt là hợp lẽ lắm”. Rồi Tuyết nai nịt gọn gàng, giắt dao bén trong người, nửa đêm đột nhập vào phủ Quy Nhơn. Lọt  vào hành cung của chúa Nguyễn, Tuyết thấy lính canh dày đặc, bèn lẻn ra sau vườn nằm phục. Nơi ấy cạnh chuồng ngựa, nghe tiếng ngựa hí rất hùng tráng khác ngựa thường , biết đấy là giống ngựa hãn huyết, tên là Xích Kỳ, là cống vật của đất Phiên, chúa rất thích nên đi đâu cũng đem theo.Tuyết bèn lẻn vào chuồng ngựa, cầm cương  dắt đi. Lúc đầu, ngựa vùng vằng định chống cự, nhưng dường như nhanh chóng cảm nhận được sức mạnh của người chủ mới, con Xích Kỳ ngoan ngoãn theo. Ra khỏi hành cung, Tuyết nhảy lên phóng một mạch gần sáu trăm dặm đến  địa phận An Khê, trời vẫn chưa sáng rõ !
      Lúc này, để đề phòng sự do thám của quan quân chúa Nguyễn, nghĩa quân Tây Sơn bố trí lực lượng bảo vệ bên ngoài rất ngặt. Tuyết không biết điều đó nên cả người lẫn  ngựa đều bị sa xuống một cái hố bẫy lớn . Thấy vậy, Tuyết hét lớn, thúc mạnh sườn con Xích  Kỳ, vọt lên khỏi miệng hố. Quân mai phục thấy vậy bắn tên nỏ theo rào rào. Tuyết rút  gươm ra múa như chong chóng, tên rơi lả tả. 
      Bỗng có tiếng quát lớn, các tay cung nỏ đều lui cả. Rồi một người cao lớn, oai phong lẫm liệt bước ra nói  :
   - Tráng sĩ hãy dừng tay ! Tráng sĩ tên họ chi mà múa bài kiếm  “Long môn” tài tình như vậy ?
     Tuyết vẫn trên ngựa, nói lớn :
  - Ta là Nguyễn Văn Tuyết ở Tuy Viễn đây ! Tại sao các ngươi dám cản đường ta ? Tránh ra để ta đi, không nhiều lời ! 
     Nói rồi Tuyết thúc ngựa lướt  tới, vung gươm nhằm đầu người kia mà chém mạnh . Người kia vẫn đứng nguyên, chỉ giơ đao đỡ nhát chém của Tuyết. Nghe tiếng kim khí chạm nhau rợn người rồi Tuyết thấy chới với, mất đà, té nhào xuống đất, còn thanh gươm thì bay đâu mất ! Người kia thấy vậy  chạy lại đỡ Tuyết dậy mà nói :
    - Tráng sĩ không phải người thường, nếu như kẻ khác thì bị lưỡi đao chém thẳng đứt đôi mặt ra rồi.
    Tuyết quỳ sụp xuống :
    - Tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tội thật đáng chết. Có phải đại nhân là Hồ Thơm đó không ? Cho Tuyết này được bái kiến !
     Người đó chính là Nguyễn Huệ, đang trên đường đi tuyển mộ quân. Nguyễn Huệ đỡ Tuyết dậy, dắt vào một lều cỏ, tiếp đãi như tình bạn hữu. Tuyết cứ băn khoăn mãi chuyện ngôi thứ, đòi gọi Huệ là Đại vương thì Huệ nói :
    - Anh em ta là người áo vải dựng cờ nghĩa xóa bỏ nỗi bất bình, khổ sở của dân chúng . Đó là cái chí của người anh hùng . Ngươi hẳn là anh hùng, cớ sao lại coi ta như lục  lâm thảo khấu ?
      Tuyết thấy Huệ nói trúng ý nguyện của mình thì chích máu uống  rượu thề, nguyện cùng sống chết. Tuyết muốn dâng con Xích Kỳ cho Nguyễn Huệ, nhưng Huệ nói :- Xích Kỳ là ngựa chiến, ngày đi ngàn dặm. Ngươi thành tâm dâng ta thì ta ban lại cho ngươi cùng đội quân kỵ. Ta muốn có một đội quân tinh nhuệ, thiện chiến. Mới thoạt nhìn thấy nhà ngươi trên lưng con Xích kỳ, ta đã biết là Trời ban cho ta một đại tướng ! Nhà ngươi sẽ là Đô đốc Tuyết !...
Tuyết bái tạ và từ đó ngày đêm chăm lo luyện quân…Dự tính của  Nguyễn Huệ đã thành sự thật : Khi  lên ngôi hoàng đế, Huệ đã phong cho Tuyết chức Đại đô đốc, thống lĩnh đội quân binh mã. Trong những  đợt hành binh thần tốc, đô đốc Tuyết cùng con Xích Kỳ luôn dẫn đầu đoàn quân bách chiến bách  thắng … 
* * *
    Vào một buổi sáng mùa thu năm 1792, đô đốc Tuyết cùng ngựa  Xích Kỳ đi qua vùng An Khê thì bất ngờ cả người lẫn ngựa bị sa hố. Nhìn kỹ, Tuyết nhận ra đây chính là chỗ cái hố bẫy năm xưa khi mới đến An Khê tụ nghĩa. Tuyết thúc ngựa muốn vọt lên khỏi miệng hố nhưng Xích Kỳ chỉ hý vang .Tuyết ôm cổ con ngựa, vừa vuốt ve nó vừa nói :
- Xích Kỳ ! Xích Kỳ ! Ta phải về gặp Chúa công gấp…
     Xích Kỳ hý vang một hồi nữa rồi lấy đà vọt lên, nhưng vừa lên khỏi miệng hố thì nó đổ sụp xuống . Con ngựa đã chết ! Tuyết cả sợ, lấy ngựa của tên lính hầu phóng như bay  !
     Đô đốc Tuyết về đến kinh đô Phú Xuân  đã quá muộn, hoàng đế Quang Trung Nguyễn Huệ đã qua đời ! Không thấy Đô đốc Tuyết trong đám tang . Có người nói Tuyết đã cùng hai lính hầu phóng ngựa về An Khê. Lại có người nói rằng một trong hai người lính hầu ấy đã trở về Tuy Viễn kể rằng : Tuyết  phi ngựa đến An Khê, đến cái hố đã chôn con Xích Kỳ, mổ bụng  ngựa rồi chui vào trong, bắt hai tên lính hầu chôn cả người và ngựa xuống cái hố ấy. Sau này, người ta thấy trên nấm mộ Tuyết và con Xích Kỳ mọc lên một thứ cây nom rất lạ : thân cây thẳng tắp, lá đỏ như huyết, có hình lá cờ,  không có gió cũng bay phần  phật … 
An Khê, l986 – TP.HCM,1993-2009
 Đỗ Ngọc Thạch
Phongdiep.net
 
 
 Đèo An Khê  
 
Xem thêm:
  1. THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET

    phongdiep.net › Home › Nội dung website               Bản lưu
    Ông đốt đi (Nhật kí nhân viên văn phòng - truyện ngắn của                Phong Điệp)             ...           THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (tiếp theo và hết)                ...
  2. THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET

    phongdiep.net › Home › Nội dung website               Bản lưu
    THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (chương 1- 3                ...
     
     

    57 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch  trên phongdiep.net:

    1-                ĐỖ NGỌC THẠCH: Quà tặng tuổi hai mươi.

    2. ĐỊA LINH NHÂN KIỆT

    3.               QUA SÔNG BẰNG ĐÒ  4.               CÔ TẤM VÀ QUẢ THỊ
    5.               NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI   6.               QUYỀN LÀM MẸ
    7.               TRẠNG ME ĐÈ TRẠNG NGỌT  8.               KÝ ỨC HÀ NỘI
    9.TƯỢNG NHÀ MỒ      10.CHUYỆN MỘT NHÀ BÁO
    11.               ANH HÙNG ĐOÁN GIỮA TRẦN AI  12.                NHỮNG CON TÀU RA BẮC VÀO NAM
    13.               BA LẦN THOÁT HIỂM - Đỗ Ngọc Thạch  14.               TƯỚNG CƯỚP HOÀN LƯƠNG
    15.               TÌNH GIÀ - Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch 16.               LÀNG TÔI XANH BÓNG TRE
    17.               LẤY CHỒNG NGOẠI - Đỗ Ngọc Thạch  18.               KIẾM SỐNG - Đỗ Ngọc Thạch
     
    21.                Ở TRỌ - Đỗ Ngọc Thạch  22 -                Ô QUAN CHƯỞNG- Đỗ Ngọc Thạch              

    25.                  VỤ ÁN ĐÊM GIAO THỪA- Đỗ Ngọc Thạch  26.                 VỀ QUÊ -  Ngọc Thạch
    27.                    PHONGDIEP.NET :: - KÝ ỨC BINH NHÌ
    29.                   MÙNG BA TẾT THẦY- Đỗ Ngọc Thạch                  30. BĂNG NHÂN-  Ngọc Thạch
    31.                   ĐẤU TRƯỜNG 100- Đỗ Ngọc Thạch 32.                 EM Ở TÂY HỒ-  Ngọc Thạch
    33.                    PHONGDIEP.NET :: -  GÁI  BẢY ANH LÍNH
    37.                 38. Điều kì diệu  - Đỗ Ngọc Thạch
    39.                BÀ CHỦ QUÁN VÀ CÔ NHÀ BÁO TẬP SỰ  40.               GIÁ MỘT CÁI HÔN
    41.               NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN ĐÂM TRÂU- Đỗ Ngọc  Thạch  42.               THỜI GIAN
    43.               BỐ VÀ CON VÀ...Truyên ngắn Đỗ Ngọc Thạch 44.               NGƯỜI CON GÁI SÔNG LA
    45.VÕ TRẠNG NGUYÊN TRUYỆN                 46.BÀ NỘI                  47.Những lần về Thủ đô
    51.NGƯỜI MẸ VÀ NHỮNG ĐỨA CON                52.CÔ GÁI VÙNG CAO                53.SƯ PHỤ CỦA SƯ PHỤ VÀ SƯ PHỤ                
    54.               HÀNH BINH THẦN TỐC 55.               LÁ THƯ TUYỆT MỆNH;                 
    56.            ĐÁM MÂY HÌNH TRÁI TIM - Đỗ Ngọc Thạch;          57. TÌNH YÊU BÃO TÁP - Đỗ Ngọc Thạch  
     
    • 'Bỏng mắt' với siêu mẫu Anh thế hệ 9X

      Alexina Graham,sexy, gợi cảm,9X , Revue De Modes #22 ,PhápTPO - Chân dài 9X Alexina Graham đã có những khoảnh khắc không thể "nóng" hơn trên Revue De Modes #22 (Pháp). Thân hình gợi cảm cùng những đường cong chuẩn khiến người xem ngây ngất.
     
    nguồn: TPO
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét