Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

tìm đỗ ngọc thạch với Google



Đỗ Ngọc Thạch

tìm đỗ ngọc thạch với G.

  1. ĐỖ NGỌC THẠCH - Newvietart

    newvietart.com/DONGOCTHACH_saigon.html
    Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán, trường Đại học Tổng hợp HàNội. Từ 12-1966 đến l0-1970 nhập ngũ trong bộ đội Ra-đa.
  2. ĐỖ NGỌC THẠCH - Hội Nhà văn TPHCM

    nhavantphcm.com.vn/dỗ-ngoc-thach-nha-van-thu-vien.html
    Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Phú Thọ. Ông đã tham gia quân đội từ 1966 đến 1970. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường ...
  3. :: PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET :: - ĐỖ NGỌC THẠCH

    phongdiep.net › HomeNội dung website
    ĐỖ NGỌC THẠCH. Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp ĐH Tổng hợp (Khoa Ngữ Văn) năm l976; đã tham gia quân đội 4 năm và làm việc tại các cơ ...
  4. Hình ảnh cho đỗ ngọc thạch

     - Báo cáo hình ảnh
  5. đường đỗ ngọc thạnh bản đồ quận - Địa điểm - ChợĐiệnTử.vn

    diadiem.chodientu.vn/dia-diem/?keyword...đỗ+ngọc+thạnh+bản...
    đường đỗ ngọc thạnh bản đồ quận. Thông tin địa chỉ, bản đồ, địa điểm đường đỗ ngọc thạnh bản đồ quận. Nhà thuốc tư nhân Ánh Sáng, Nhà thuốc tư nhân ...
  6. Đỗ Ngọc Thạch

    dongocthach18.vnweblogs.com/
    09-12-2012 – Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch (Vannghechunhat.net -39) · Tuồng và Chèo ... Hóa Thạch - Chùm truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch. Hóa thạch ...
  7. Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - Trang Chủ

    www.vannghechunhat.net › Truyện
    Chi tiết: Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch: Lượt xem: 60. Hóa Thạch 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát ...
  8. Tìm kiếm: Đỗ Ngọc Thạch - 4phuong.net

    4phuong.net/index.php?action...Đỗ%20%20Ngọc%20Thạch
    Tác giả: Đỗ Ngọc Thạch. 1. KHÔNG QUA CẦU Ông Lê Quá Hải và ông Lý Quá Giang là đôi bạn già rất đẹp đôi, đẹp lão. Người biết chuyện nói hai ông đều đã ...
  9. Đỗ Ngọc Thạch - văn học & nghệ thuật

    www.vanchuongviet.org/index.php?comp=tacgia&action...id...
    Đỗ Ngọc Thạch ... Kiếm sống (truyện ngắn). Kiếm Sống 2 (truyện ngắn). Lấy Vợ Xấu (truyện ngắn). Lệnh Phải Thi Đỗ (truyện ngắn). Làng nói trạng (truyện ngắn) ...

    1. Đỗ Family: ĐỖ NGỌC THẠCH

      do-familes.blogspot.com/2012/12/o-ngoc-thach.html
      10-12-2012 – Do Ngoc Thach ... Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch ... Đỗ Family: Hà Nội, Miền Bắc, Vietnam: Trang blog giao lưu văn học-nghệ thuật, ảnh, ...
    2. Đỗ Ngọc Thạch - Vandanviet.net - Dien Dan Van Hoc Viet Nam

      vandanvn.net › Bản tinTác giả
      11-08-2012 – Đỗ Ngọc Thạch - Detail - Bản tin - http://vandanvn.net/vi/news/Tac-gia/Do-Ngoc-Thach-74/
    3. Tứ Tuyệt Mùa Thu - Đỗ Ngọc Thạch | Blog | Tamtay.vn

      blog.tamtay.vn/entry/view/.../Tu-Tuyet-Mua-Thu-Do-Ngoc-Thach.ht...
      21-08-2012 – Tứ đại đồng đường - Đỗ Ngọc Thạch (elib.quancoconline.com) · Chuyện tình đồi ... ...đọc lại Vũ Trung Tuỳ Bút - Đỗ Ngọc Thạch · Hai lần Bác sĩ ...
    4. Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Đỗ Ngọc Thạch

      damau.org/archives/author/dongocthach
      18-12-2009 – Đỗ Ngọc Thạch. Cuộc sống gia đình của hai vợ chồng Trần Tương và Lệ Nương có không ít những va chạm đầy kịch tính, không khác gì ...
    5. Đỗ Ngọc Thạch - Kiếm sống | Hoi Nha Van Thanh Pho Ho Chi Minh

      nhavantphcm.com.vn/tac-pham.../do-ngoc-thach-kiem-song.html
      16-05-2011 – TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCH. NVTPHCM- Có ngàn lẻ một cách kiếm sống, từ nhọc nhằn cho đến nhàn hạ. Không ai có thể lựa ...
    6. Bài viết nổi bật của Đỗ Ngọc Thạch - YuMe.vn

      yume.vn/dongocthach18/article/bai-viet-noi-bat?p=22
      YuMe.vn - Danh sách bài viết nổi bật của Đỗ Ngọc Thạch, đọc bài viết của Đỗ Ngọc Thạch và bình luận.

      1. Đỗ Ngọc Thạch - trieuxuan.info

        www.trieuxuan.info/?pg=tgdetail&id=495
        Đỗ Ngọc Thạch. Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ Văn Đại họcTổng hợp Hà Nội năm l976; đã tham gia quân đội 4 năm và làm việc tại ...
      2. Đỗ Ngọc Thạch - Zing Blog

        blog.zing.vn/jb/u/dongocthach18?from=blog_community
        6 ngày trước – ĐỖ NGỌC THẠCH Với Thi nhân, nỗi ám ảnh thời gian là điều hệ trọng. Hàn Mặc Tử đã từng viết những câu thơ nặng trĩu : “Van lạy không gian ...
      3. Blog của NgocThach Ngoc Thach Blog - Other's blogs by tags ...

        blog.yahoo.com/_.../tag/truyện+ngắn
        08-01-2013 – Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch (VNCN) Trích: Người cuối cùng... Người cuối cùng của một dòng họ võ tướng Chi tiết Chuyên mục: Truyện ngắn ...
      4. Đỗ Ngọc Thạch - Người con hiếu thảo - Hội Nhà văn TPHCM

        nhavantphcm.com.vn/tac.../do-ngoc-thach-nguoi-con-hieu-thao.html
        11-08-2011 – 14.8.2011-15:35. Người con hiếu thảo. TRUYỆN NGẮN CỦA ĐỖ NGỌC THẠCH. 1. Cõng mẹ đi dạo khắp làng. Khuất Hữu Tâm đã hơn sáu ...
      5. Ký ức làm báo - Đỗ Ngọc Thạch - Thư viện

        4phuong.net/ebook/40638947/ky-uc-lam-bao.html
        Đỗ Ngọc Thạch. Trong cuộc đời làm báo của mình, tôi đã qua nhiều chủng loại, đẳng cấp: Tạp chí Nghiên cứu Nghệ thuật (hai tháng một kỳ, trực thuộc Bộ Văn ...
      6. Tương tác trên net - Đỗ Ngọc Thạch

        4phuong.net/ebook/46387922/tuong-tac-tren-net.html
        Đỗ Ngọc Thạch. (Tác giả đối thoại với Bạn đọc về Truyện ngắn). Bạn đọc: Tôi là “Cư dân Mạng” đã 9 năm nay, tôi đọc trên nhiều lĩnh vực nhưng khu vực văn ...
      7. Sartre Và Văn Học. 2 - Đỗ Ngọc Thạch - Sartre Và Văn Học. 2 ...

        4phuong.net/ebook/47161967/sartre-va-van-hoc-2.html
        Đỗ Ngọc Thạch. Thứ đến, lý thuyết này là lý thuyết duy nhất ban cho con người một phẩm giá, đó là lý thuyết duy nhất không lấy con người làm đối tượng.
      8. Về truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

        www.vannghechunhat.net › Tin văn học
        Đỗ Ngọc Thạch và lối viết hiện thực huyền ảo Việt tính ... Các truyện khác trong hai tập truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch cũng được chưa được bàn ở đây.[i] ...

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Tìm Đỗ Quyên...



Đỗ Quyên

  1. Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Đỗ Quyên

    damau.org/archives/author/dzoquyen
    damau.org online literary magazine, tạp chí văn chương Da Màu, văn chương không biên giới, văn ... bài đã đăng của Đỗ Quyên ... Đọc Da Màu trên Facebook ...
  2. Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Trần Thiện Huy

    damau.org/archives/author/tranthienhuy
    damau.org online literary magazine, tạp chí văn chương Da Màu, văn chương ... Blog - 30.05.2007; Cảm Nhận Tiểu Thuyết "Đẻ Sách" của Đỗ Quyên - 09.04.2007 ... Tạp chí Da Màu bộ cũ từ số ra mắt cho đến số 30 và các chuyên đề đặc biệt ... Thầy lại tụng kinh, tiếng kinh nghe như gió thoảng trên mặt hồ chiều, tràng hạt ...
  3. Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » ĐỐI THOẠI VĂN ...

    damau.org › Bàn tròn
    07-01-2013 – damau.org online literary magazine, tạp chí văn chương Da Màu, văn ... Đối với tôi, trên một khía cạnh nào đó, Đối Thoại Văn Chương cũng là sự ..... Đỗ Kh, Trân Sa, Thường Quán, Đỗ Quyên, Nguyễn Hoàng Nam… cũng bắt ...
  4. Zing Blog | Blog của Sĩ

    blog.zing.vn/jb/u/dovansi1949
    7 ngày trước – Đỗ Quyên trên damau.org Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Đỗ Quyên damau.org/archives/author/dzoquyen damau.org ...
  5. Đỗ Family: DO QUYEN trong link:

    do-familes.blogspot.com/2012/12/do-quyen-trong-link.html
    10-12-2012 – http://archive.damau.org/index.php?option=com_content&task=view&id=23&Itemid=1 + Đỗ Quyên: Thuộc tính căn bản của văn học là bất an ...
  6. Đỗ Family: Mùa quả ngọt

    do-familes.blogspot.com/2012/12/mua-qua-ngot.html
    12-12-2012 – + Đỗ Quyên: Các link bài trên damau.org. http://damau.org/archives/author/dzoquyen. + Đỗ Võ Cẩm Thạch: Chùm thơ MÙA QUẢ NGỌT ...
  7. Văn Chương: Về một Lối viết...- Đỗ Quyên

    clinh.blogspot.com/2013/01/ve-mot-loi-viet-o-quyen.html
    14-01-2013 – Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Đỗ Quyên ... của ông trên các trang mạng, trong đó có vanchuongviet.org) cũng được chưa ...
  8. TRƯỜNG CA TRƯỜNG CA... / ĐỖ QUYÊN | ĐỀN THƠ MỚI

    duyphitho.blogspot.com/2012/09/truong-ca-truong-ca-o-quyen.html
    28-09-2012 – Nhà thơ Đỗ Quyên. LỜI DẪN CỦA. NV. TRẦN THIỆN KHANH. Trường ca là một thể loại có đóng góp đáng kể vào sự phát triển của tư duy thơ ...

    Trich:

    Tạp chí Da Màu – Văn Chương Không Biên Giới » Đỗ Quyên

    đôi dòng về Đỗ Quyên

    Nhà thơ Đỗ Quyên

    bài đã đăng của Đỗ Quyên

    nguồn: damau.org 
    Trích: Làm thơ - 1
    Trang chính » Sáng Tác, Thơ Email bài này

    làm thơ – 1

     0 0 0
     
    share0 1 2 bình luận ♦ 15.10.2010
    (Trích TRƯỜNG CA THƠ)

     

    Kỷ Luật Hoa

    Mỗi khi có một bài thơ tặng em chưa thật đẹp
    Anh ra đứng lặng trước những đóa hoa sáng góc vườn
    Bất kể là mưa nắng
    Thuở học trò
    Điểm chưa cao thì bố mẹ dẫn anh tới gặp lại thày cô
    Bất kể là mưa nắng
    Làm thơ tình rất cần kỷ luật hoa

    Tình Yêu Và Nghệ Thuật Sáng Tác

    Em nói:
    Tin anh bội phần
    nhớ quá
    không thể nửa ngày không gặp
    chỉ nghĩ đến nửa ngày xa cổ họng đã nghẹn
    Tôi bảo bài thơ:
    Cứ giữ nguyên lời em
    không cần tu từ, thi pháp
                    như mọi lần khác
    Bài thơ đáp:
    Không có ngoại lệ
    trong nghệ thuật sáng tác
    Tôi vẫn bảo:
    Cứ giữ nguyên lời em
    không cần tu từ, thi pháp
                    như mọi lần khác
    Bài thơ đáp:
    Hậu xét

    Nắm Chặt Thi Thánh

    Với Đỗ Phủ mọi thứ trên đời đều là thơ
    Tôi
    đứng trước hoa
    dưới nắng
    trong chiều vắng không em
    hai tay nắm chặt thi thánh
    chờ

    Câu Thơ Sân Cỏ

    Sáng sớm nhìn sân cỏ
    thấy một câu thơ ở đó
    Cái xích đu – chủ từ
    Vị ngữ là những tia nắng xéo
    Bổ ngữ nhiều vô kể –
    hoa lá và chúng ta
    cùng khách qua đường
    Anh muốn biên tập lại
    để em làm chủ từ
    mà chưa được
    Em
    mình có thể chờ
    trong câu thơ
             trên sân cỏ
                         khi đêm về               

    Dư Luận Của Ngã Tư

    Ba cái ngã tư thường ngày
    đều ngạc nhiên không kiềm chế
    về cách làm thơ mới của tôi
    trong nửa năm vừa rồi
    Tất nhiên – thi sĩ đeo bảng hiệu –
    chẳng chấp
    dư luận của các ngã tư
    dù ba, bốn hay nhiều hơn thế
    Thơ tôi đã chuyển chủ thể về em
    các ngã tư đều rành rẽ
    nhưng vẫn không ưng thuận một thứ thi pháp khác người
    qua mặt mình mỗi buổi
    Tất nhiên
    tôi yêu em
    hơn dăm ba cái ngã tư lẻ tẻ
    Có điều
    chính những lúc chần chừ vần ý
    băng qua một ngã tư
    thơ tôi tới đích

    Vancouver, tháng 2/2010 – 8/2010
    Đỗ Quyên
     ---------

    bài đã đăng của Đỗ Quyên

Tìm Thạch 4phuong.net



Lấy chồng ngoại - Truyện kí Đỗ Ngọc Thạch (TP.HCM)
 Đỗ Ngọc Thạch (TP.HCM- 1994)

Tìm Đỗ Ngọc Thạch trên 4phuong.net

Đọc truyện, đọc sách online trên máy tính, trên điện thoại với 4phuong.net
4phuong.net/index.php?action=search&mode=author&query=Đỗ%20... - Bộ nhớ cache


Tìm kiếm: Đỗ Ngọc Thạch

Tìm được 129 kết quả
1. Ngày…tháng…năm…19…   Câu nói cuối cùng của thầy Hiệu trưởng nói với mình khi đến trường Dự bị Đại học Dân tộc Trung ương nhận công tác là: “Học sinh ở đây khác với học sinh các nơi khác ở hai...
Chử Đồng Tử và người cha nghèo đến nỗi hai cha con chỉ có một cái “quần đùi”, ai có việc đi ra ngoài thì mới mặc, còn người ở nhà thì “khỏa thân”. Khi người cha sắp chết, người cha đã đã dặn giữ...
1.Dòng sông mà biết nói năng   Đang diễn ra cuộc tranh cãi về “Thủy điện Miền Trung”. Có thể “tóm lược” lại như sau: Do mạng lưới Thủy điện Miền Trung dày đặc cho nên đã dẫn đến chuyện rừng bị...
Tôi có bà chị hơn tôi hai tuổi (sinh năm 1946), lấy chồng ở ngay kề sát Hồ Tây, là dân Hồ Tây chính cống. Khi bà chị tôi sinh cháu trai, tôi còn đang rảnh rỗi nên thường đến nhà chị chăm sóc cháu...
Tiểu Ngũ là con trai út trong một gia đình có năm anh chị em: anh cả, tên là Công Nhất, anh sinh ra lúc người bố, tên là Quan Gia, lập được công trạng đầu tiên, được thăng chức Trưởng phòng của Sở...
Lòng ta là những thành quách cũ Tự ngàn năm bỗng vẳng tiếng loa xưa ( Vũ Đình Liên)     Vào những ngày cuối cùng của năm Kỷ Sửu này, tôi nhận được một Thiệp mời có nội dung như sau: “Kính mời… Tới...
Ngày đầu năm mới 2010, gia đình ông Qua thuê một chiếc xe du lịch hạng trung M. Benz 15 chỗ ngồi để cả gia đình đi chơi Vũng Tàu. Vợ chồng ông Qua có năm người con, hai trai ba gái, bốn người anh...
Vợ chồng ông Lê Vu và bà Trần Thị Vi chưa tới bốn mươi tuổi nhưng đã rất thành đạt về nhiều mặt. Sau khi cùng làm Luận án Thạc sĩ, thì ông từ chức Trưởng Phòng Nông nghiệp Huyện được thăng lên...
Nghêu, Sò, Ốc, Hến là vở Tuồng Hài (còn gọi là Tuồng Đồ) thuộc vào hàng mẫu mực của nghệ thuật sân khấu Tuồng. Nếu như người ta thường nói sân khấu Tuồng bây giờ không còn khán giả, SK Tuồng là...
1.   Lần đầu tiên tham gia trò chơi truyền hình “Đấu trường 100”, Thảo có hai cảm giác thật là phấn khích: 1/ Lần lượt hạ gục hết 100 đối thủ để giành chiến thắng; 2/ Được một món tiền thưởng gần...
[1]      «      3   |   4   |   5   |   6   |   7      »      [13]

nguồn: 4phuong.net
 
Trích: Sự tích chim đa đa

Sự tích chim đa đa- Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

chimdada





su tich chim da da

Sự tích chim đa đa

Đỗ Ngọc Thạch

Tiểu Ngũ là con trai út trong một gia đình có năm anh chị em: anh cả, tên là Công Nhất, anh sinh ra lúc người bố, tên là Quan Gia, lập được công trạng đầu tiên, được thăng chức Trưởng phòng của Sở Nông nghiệp, tên anh được đặt như vậy để kỷ niệm bước khởi đầu con đường quan chức của người bố. Sau khi lên chức Trưởng phòng, ông Quan Gia ly hôn người vợ trước ở quê với lý do đây là người vợ “Tảo hôn”, hơn ông tới năm tuổi để cưới cô Thục Nữ, con gái của ông Chủ tịch Tỉnh, cũng là Kỹ sư Nông nghiệp, làm việc cùng phòng (thực ra, bà vợ trước cũng không phải là bình dân mà là con gái rượu của ông Chủ tịch Huyện khét tiếng một vùng…). Đầu năm cưới, cuối năm sinh được cậu con trai, đặt tên là Tiến sĩ, bởi lúc này ông Quan gia đang mơ cái bằng Tiến sĩ, bởi nếu không có nó, con đường quan chức của ông chỉ dừng ở cái chức Trưởng phòng – cái chức quan “Bé như hạt vừng” (dân miền Nam gọi là hạt Mè) này mà thôi. Quả nhiên, “cầu được, ước thấy”, người vợ mới của ông Quan Gia tuy “không đẹp” như Hoa Hậu, Hoa Khôi nhưng lại có tướng “Vượng phu ích tử”, tức nuôi con thì hay ăn, mau lớn, giúp chồng một lúc hai kết quả : vừa có bằng Tiến sĩ, vừa lên chức Phó giám đốc Sở. “Thừa thắng xốc tới”, năm sau người vợ tốt tướng lại sinh cho ông Quan Gia người con gái giống mẹ như hai giọt nước và giúp ông lên chức Giám đốc Sở, vì thế người con gái có tên là Nữ Giám…

Người xưa có câu “Thấy bở đào mãi”, quả không sai. Ngồi lên cái ghế Giám đốc Sở chưa ấm chỗ, ông Quan Gia đã thấy “cái Sở như là ao tù chật chội”, ông nói với vợ: “Phu nhân quả là Thần May mắn của ta! Mỗi lần phu nhân đẻ con cho ta, quả nhiên ta lại có tài lộc lớn! Mang nặng đẻ đau, phu nhân phải chịu vất vả cực nhọc! Nhưng ta còn phải leo lên cái chức Phó chủ tịch Tỉnh, rồi Chủ tịch Tỉnh nữa. Vì thế, Phu nhân phải đẻ cho ta hai đứa con nữa!”. Bà Thục Nữ nghe nói vậy thì vui lắm, mười phần hưng phấn cho nên sau đó đẻ liền hai đứa con nữa, đứa chị đặt tên là Nữ Chủ, còn thằng em, không hiểu sao lại nhỏ bé hơn các anh chị tới gần một lạng khi chào đời, nên đặt tên là Tiểu Ngũ!...Tuy nhiên, sau khi hai chị em Nữ Chủ và Tiểu Ngũ đã cứng cáp thì ông Quan Gia lên chức Phó chủ tịch Tỉnh và  cái chức Chủ tịch Tỉnh, nghe nói chỉ còn chờ một vị “Thượng Quan” ký duyệt, chặng đường quan chức này chưa hết chục năm!

Thời gian thoi đưa,  năm người con của ông Quan Gia  “lớn nhanh như thổi” và thành đạt như diều gặp gió! Khi Công Nhất, Tiến Sĩ, Nữ Giám, Nữ Chủ và Tiểu Ngũ mới gần tới tuổi ba mươi thì cả bốn người anh chị của Tiểu Ngũ đã có đầy đủ mọi thứ của một “Con người thời đại”: Bằng cấp cao, chức vụ lớn! Duy chỉ có Tiểu Ngũ là cứ dở ngây dở dại, lúc tỉnh lúc khùng, không ai biết thế nào!

*

Vào một ngày Mùa Đông đẹp trời…, ông Quan Gia nói với vợ: “Hôm vừa rồi, tôi ngẫu nhiên đọc tập truyện Cổ tích của mấy đứa cháu con thằng Cả, thấy có chuyện “Sự tích Chim Đa Đa” hay lắm!”. Bà vợ nói: “Tôi đọc truyện Cổ tích đó cho mấy đứa cháu nghe chứ ai? Nhưng tại sao tự nhiên ông lại nói tới cái chuyện “Sự tích chim Đa Đa”? Hay là ông đang Cải lão hoàn đồng?”. Ông Quan Gia nói: “Cải lão hoàn đồng thì chưa nhưng tôi có ý này: Thằng Tiểu Ngũ nhà mình đã gần ba mươi tuổi mà cứ “Mãi mãi tuổi Nhi đồng” như thế thật không hay! Nó vừa làm chúng ta mất thì giờ vừa cản trở, kìm hãm sự phát triển, thăng tiến của tôi và các anh, chị nó!...Chi bằng chúng ta học theo truyện cổ tích, cho nó hóa thành chim Đa Đa lại là tốt cho nó!”. Bà vợ ông Quan Gia đã hiểu ý ông chồng: đem thằng con Tiểu Ngũ ngô nghê kia vào rừng sâu để cho nó “hóa thành chim Đa Đa”! Tuy cũng thương con như bao người mẹ khác, nhưng bà vợ ông Quan Gia luôn coi lời ông chồng là “Chiếu chỉ” và phải thực hiện bằng mọi giá! Vì thế, ngày hôm sau, bà cho gọi hai cán bộ Kiểm Lâm tới nói: “Mấy giáo sư hàng đầu về Thần kinh học nói với tôi rằng muốn chữa bệnh “ngớ ngẩn” cho thằng Tiểu Ngũ nhà tôi thì phải cho nó vào rừng tắm trong thác nước lớn nhất một tuần liền! Vậy tôi nhờ hai anh ngày mai đưa nó vào tới thác nước rồi bảo nó chui vào trong thác mà tắm, là các anh xong việc! Sau một tuần, tôi sẽ cho người tới đón!”.

Hai người cán bộ Kiểm lâm nghe xong thì không hiểu “đầu cua tai nheo” thế nào, bèn về nhà hỏi vợ thì cả hai bà vợ đều nói: “Có thế mà không hiểu gì à? Thằng con ngớ ngẩn ấy sẽ bị bỏ đói ở trong rừng sâu và sẽ chết rồi hóa thành con chim Đa Đa! Anh quên cái chuyện Cổ tích Sự tích chim Đa Đa rồi sao?”. Hai anh chồng Kiểm Lâm chợt nhớ lại nội dung cái chuyện Cổ tích Sự  tích chim Đa Đa thì vô cùng kinh ngạc và cùng nói với hai người vợ: “Tôi không thể làm như thế, nhưng không thể không chấp hành lệnh của Bà Chủ tịch Phu nhân! Hãy nói cho tôi cái cách vẹn toàn?”. Tức thì hai bà vợ cùng nói: “Cách vẹn toàn là “Quân lệnh như sơn”! Làm xong nhiệm vụ thì báo cáo lại rõ ràng, chính xác!”. Hai anh cán bộ Kiểm Lâm làm theo lời vợ, ngày hôm sau, đưa Tiểu Ngũ vào rừng, tới đúng chân thác nước dội xuống tung bọt trắng xóa thì bảo Tiểu Ngũ chui vào dòng thác mà tắm rồi chụp liền ba kiểu ảnh đem về báo cáo với Bà Quan Gia Phu nhân!...

Khi Tiểu Ngũ đứng giữa dòng thác thì dòng nước như là mạnh lên gấp bội và cuốn phăng cái anh chàng Ngù ngờ ấy đi theo dòng sông cuộn chảy ở ngay dưới chân thác!...Dòng nước đã cuốn cái anh chàng Tiểu Ngũ ngu ngơ kia tới đâu thì hai người cán bộ Kiểm Lâm không biết được bởi sau khi bấm vội ba kiểu ảnh Tiểu Ngũ đang đứng trong dòng nước lấp loáng, thì cả hai đã chạy thật nhanh khỏi khu vực thác nước!...

*

Thực ra Tiểu Ngũ bị bị dòng nước cuốn đi băng băng như một khúc gỗ và bị quăng quật mỗi khi gặp phải chướng ngại vật nào đó. Thông thường, chỉ bị nước cuốn đi khoảng hai kilômét thì không ai còn có thể sống nổi. Tiểu Ngũ cũng sẽ như thế nếu không được một con sóng đánh dạt vào bờ sau khi đã trôi trong dòng nước sục sôi khoảng hai kilômét. Chỗ Tiểu Ngũ được dòng nước quăng lên bờ cát lại đúng chỗ mà người dân vùng này gọi là Bến Tiên: ngay bên bờ sông, bỗng có một chỗ lõm vào như một cái hồ nước xinh xinh, xung quanh hồ, xâm xấp bên mép nước là những tảng đá cuội to bằng tấm phản, trên mặt tảng đá nhẵn bóng, tương truyền do các Nàng Tiên đã thường xuyên đến ngồi tắm ở đó!


Lúc Tiểu Ngũ lạc vào Bến Tiên thì chỉ có một cô gái đang tắm ở đó!  Cô gái là con của vợ chồng người đánh cá bên sông, tên gọi Sơn Nữ. Cô Sơn Nữ đã cứu sống anh chàng Tiểu Ngũ ra sao không ai biết nhưng khi cô Sơn Nữ đưa anh chàng Tiểu Ngũ về nhà giới thiệu với cha mẹ thì đó không còn là một anh chàng Tiểu Ngũ ngớ ngẩn nữa mà là một chàng thanh niên khôi ngôi tuấn tú, phong thái đĩnh đạc như văn nhân tài tử. Duy chỉ có điều là chàng thanh niên không còn nhớ mình là ai, từ đâu tới! Bố mẹ Sơn Nữ nói với cô: “Trí nhớ của anh ta đã bị xóa sạch khi bị quăng quật qua khúc sông lắm thác ghềnh đó! Song, thân thể anh ta còn nguyên vẹn thì quả là chuyện xưa nay hiếm! Quả là Ông Trời đã thương tình nhà ta neo người, cha mẹ đã già yếu và hiếm muộn nên ban cho người con trai này! Vậy con muốn gọi anh ta là Đại Ca hay là…” Bố mẹ Sơn Nữ chưa nói hết câu thì Sơn Nữ đã nói ngay: “Đó không phải là Đại Ca mà chàng chính là Phu quân của con! Bố mẹ chẳng phải là đã rất mong cho con có chồng hay sao?”. Thế là sau đó, chàng Tiểu Ngũ và cô Sơn Nữ làm lễ cưới, họ trở thành vợ chồng. Ngày ngày, Tiểu Ngũ ra sông đánh cá với cha vợ, khi chiều buông, họ lại trở về sống quây quần bên nhau trong ngôi nhà tranh dưới chân núi thanh bình!... Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như người con trai lớn của ông Quan Gia là Công Nhất không trúng thầu dự án xây dựng Khu du lịch sinh thái, bao gồm toàn bộ vùng thượng lưu của con sông Kim Giang này - con sông mà anh chàng Tiểu Ngũ đang cùng bố vợ ngày ngày đánh cá kiếm sống!...

*
Một buổi sáng, khi cô Sơn Nữ đang thơ thẩn trong rừng để kiếm cây thuốc thì gặp một tốp người lạ, - đó chính là Đoàn khảo sát thực địa của Dự án Khu du lịch Sinh Thái Bồng Lai. Tốp người khảo sát thực địa đó gồm có hai anh em Công Nhất và Tiến Sĩ, lúc này Công Nhất là Giám đốc Khu Du Lịch Sinh Thái Bồng Lai, còn Tiến Sĩ đang là Giám đốc một Công Ty Du lịch và Khách sạn, hai anh em đang hùn vốn “làm ăn” ở vùng đất còn chưa in dấu chân người này. Cùng đi với hai anh em Công Nhất và Tiến Sĩ là ba người chuyên ngành đo đạc, bản đồ.

Vừa thoáng nhìn thấy bóng Sơn Nữ, Tiến Sĩ nói với Công Nhất: “Cứ bảo đây là vùng núi rừng hoang sơ, chưa in dấu chân người, sao em vừa nhìn thấy bóng hình mỹ nhân ẩn hiện đằng kia?”. Công Nhất ngạc nhiên nói: “Thì người của bên ngành Lâm nghiệp nói vậy mà! Không thể nào? Em có bị hoa mắt không đấy?”. Tiến Sĩ: “Mắt em rất tinh, nhất là nhìn người đẹp!”. Công Nhất: “Nếu vậy thì chỉ có thể là Tiên Nữ giáng trần hoặc Hồ Ly tinh giả dạng! Dù sao thì chúng ta cũng phải bắt cho bằng được!...Tất cả theo tôi!”. Công Nhất vừa dứt lời thì cả năm người lăm lăm súng ống trong tay, bám theo Công Nhất len lỏi trong rừng…

Lại nói về Sơn Nữ, khi thấy tốp người của Công Nhất và Tiến Sĩ ở trong rừng thì chạy nhanh về nhà. Lúc đó, cả bố mẹ Sơn Nữ và Tiểu Ngũ đều còn ở nhà, đang chuẩn bị đồ nghề để ông bố và Tiểu Ngũ đi đánh cá. Nghe Sơn Nữ nói có tốp người lạ xuất hiện trong rừng, ông bố Sơn Nữ nói: “Quả nhiên đêm qua bố nằm mộng thấy Thần Rừng nói sẽ có một bọn người tới phá khu rừng này!”. Tất cả đều giật mình hoảng sợ, nhìn nhau không biết nói gì! Một lúc sau, Sơn Nữ nói: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Con nhất định không để cho bọn người xấu đó phá rừng!”. Ông bố trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tất nhiên là không thể ngồi yên nhìn bọn chúng phá rừng. Nhưng trước hết phải biết đích xác xem bọn chúng định làm gì? Năm xưa, cũng có một Đoàn khảo sát của mấy người địa chất đến ngắm nghía, đo đạc này nọ nhưng rồi họ có trở lại nữa đâu? Cầu cho họ chỉ như những người địa chất kia!”. Sơn Nữ nói: “Không thể chỉ cầu như vậy được! Con phải đi xem họ là ai, định làm gì ở đây!”. Ông bố thở dài rồi nói: “Thôi được! Vậy thì hai vợ chồng con đi thám thính xem sao. Nhưng nhớ là không nên để cho họ nhìn thấy!”. Nói rồi Tiểu Ngũ và Sơn Nữ đi nhanh vào rừng, thoáng cái bóng hai người đã lẫn vào màu xanh của đại ngàn!

*

…Khi còn cách tốp người lạ khoảng hơn năm chục mét, Sơn Nữ và Tiểu Ngũ dừng lại, nấp sau một lùm cây quan sát tốp người lạ. Lúc đó đã gần trưa, khu rừng tràn ngập nắng. Tốp người chừng như đã thấm mệt mà vẫn không tìm thấy Sơn Nữ nên đã “hạ trại” nghỉ ngơi ăn uống…

Sơn Nữ và Tiểu Ngũ vẫn đang chăm chú nhìn tốp người đang ngồi trên một tấm vải bạt trải rộng, đang vừa ăn uống vừa nói cười ầm ĩ. Tất nhiên là với khoảng cách xa như thế, Sơn Nữ không thể nghe thấy họ đang nói chuyện gì. Nhưng khi thấy Tiểu Ngũ đang chăm chú nhìn tốp người kia và như là đang lắng nghe câu chuyện của họ, Sơn Nữ ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ, anh nghe thấy họ đang nói chuyện với nhau à?”. Tiểu Ngũ nói: “Không nghe thấy, nhưng nhìn cử động của họ và nhất là nhìn môi họ mấp máy, tôi như “đọc” được những lời nói của họ!”. Sơn Nữ nghe nói vậy thì ngạc nhiên hết sức, hỏi dồn: “Vậy anh thấy họ đang nói gì, họ là ai, đang định làm gì, anh nói lại cho Sơn Nữ nghe, nhanh lên!”. Tiểu Ngũ thong thả nói: “Người mặc áo xanh, đeo kính đen (chính là Công Nhất) kia như là chỉ huy của nhóm người này. Ông ta vừa nói có lẽ không tìm thấy Mỹ Nhân đâu, ăn uống xong thì rút quân kẻo bị lạc trong rừng thì khốn! Còn người mặc áo đỏ, đeo kính trắng (chính là Tiến Sĩ) thì nói, phải tìm một lúc nữa, để mất dấu Mỹ Nhân thì tiếc quá! Ba người mặc quần áo đồng phục kiểm lâm thì chỉ lo ăn uống, không thấy nói gì!...”. Sơn Nữ nói: “Đúng là lúc nãy người đeo kính trắng kia đã thoáng nhìn thấy em! Thì ra họ đang đuổi theo dấu vết của em!...Họ đang nói gì nữa, anh nói lại đi!”. Tiểu Ngũ tiếp tục “thông dịch”: “Hai người áo xanh kính đen và áo đỏ kính trắng nói với nhau nhiều chuyện lắm, còn chuyện liên quan tới khu rừng này thì “tóm tắt” lại là: họ sẽ làm một con đường lớn tới Thác nước, bên cạnh thác nước sẽ xây một khu nhà nghỉ dưỡng và khách sạn, toàn bộ khu rừng này từ thác nước mở rộng ra tới mười kilômét đều thuộc Khu du lịch Sinh thái do Công ty Bồng Lai quản lý!...”

Khi nghe Tiểu Ngũ nói đến chỗ toàn bộ khu rừng thuộc thượng nguồn con sông Kim Giang này sẽ nằm trong tay Công ty Bồng Lai, Sơn Nữ tưởng chừng như muốn ngất xỉu!...

*
Sơn Nữ và Tiểu Ngũ càng “nghe lén từ xa” câu chuyện của hai anh em Công Nhất và Tiến Sĩ, càng hết chịu nổi và họ đã chủ động xuất đầu lộ diện, hy vọng sẽ ngăn cản mọi ý đồ của Công ty Bồng Lai đối với khu rừng này. Song, khi Tiểu Ngũ gặp hai người anh của mình là Công Nhất và Tiến Sĩ thì sự việc lại xảy ra ngoài sự tưởng tượng của họ: cả Công Nhất và Tiến Sĩ đều mừng rú khi nhìn thấy cậu em út Tiểu Ngũ không những còn lành lặn nguyên vẹn mà dường như đỏ da thắm thịt hơn trước khi bị “lạc trong rừng” rất nhiều, ngay cả miếng ngọc bội đeo ở cổ Tiểu Ngũ có khắc hai chữ Tiểu Ngũ cũng còn nguyên. Tại sao họ lại vui mừng như vậy, bởi họ không hề biết “Kế hoạch Sự tích chim Đa Đa” của hai vợ chồng ông Quan Gia đối với Tiểu Ngũ!...

Khi Công Nhất, Tiến Sĩ, Tiểu Ngũ và Sơn Nữ về tới cổng nhà ông Quan Gia thì thấy trong sân rất đông khách. Hỏi ra mới biết, có một vị “Quan Khâm sai” từ Thủ đô đem quyết định bổ nhiệm chức vụ Chủ tịch Tỉnh tới cho ông Quan Gia, và có rất nhiều quan chức, Đại gia trong Tỉnh do “thính tai” và “nhạy bén chính sự” đã ngay lập tức tới chúc mừng!...Khi mấy anh em vừa bước tới khoảng giữa sân thì từ cửa ra vào căn nhà, cả hai vợ chồng ông Quan Gia đã nhìn thấy mấy anh em hớn hở đi vào. Nhưng, khi vừa nhìn thấy Tiểu Ngũ thì cả hai vợ chồng ông Quan Gia cùng giật mình kinh hoàng và nhìn nhau và cùng nói: “Thằng Tiểu Ngũ nó đã hóa thành chim Đa Đa rồi cơ mà?!” Không ai nghe thấy câu nói đó của vợ chồng ông Quan Gia, trừ Tiểu Ngũ!...Khi nghe thấy bố, mẹ mình nói như vậy, Tiểu Ngũ đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện và cậu dừng lại giữa sân, kéo Sơn Nữ lại gần và nói: “Anh phải trở về rừng để hóa thành con chim Đa Đa!... Anh không muốn làm bố, mẹ phải phiền lòng!”. Nói rồi, Tiểu Ngũ cầm tay Sơn Nữ đi nhanh ra khỏi cái sân đang đông nghẹt người với những lời chúc tụng ồn ào!.../.

Sài Gòn, 2005-2009
 Đỗ Ngọc Thạch
Nguồn: http://www.vanchuongviet.org/



Nhật ký cô giáo...; Tứ đại đồng đường - Đ.N. Thạch

 

Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch

Trích: ...cô giáo trường Huyện ; Tứ đại đồng đường (elib.quancoconline.com)

  1. Truyện Ngắn - Đỗ Ngọc Thạch - Nhật Ký của Một Cô Giáo Trường Huyện
    elib.quancoconline.com/ui/viewcontent.aspx?g=45792 - Bộ nhớ cache
  2. Chúc mừng Năm Mới Nhâm Thìn 2012 H A P P Y N E W Y E A R ĐỖ NGỌC THẠCH Thứ hai, 31 Tháng 10 2011 02:35 ĐỜI SỐNG ...
    viettruyen.vn/dvcamthach/vu-dinh-lien-ong-do-van-ngoi-day-do-ngoc... - Bộ nhớ cache
  3. Truyện Ngắn - Đỗ Ngọc Thạch - Tứ Đại Đồng Đường - Tứ Đại Đồng Đường
    elib.quancoconline.com/ui/viewcontent.aspx?g=46179 - Bộ nhớ cache

    Nhật Ký của Một Cô Giáo Trường Huyện (chutluulai)

    Nhật ký của một cô giáo trường huyện

    www.vannghechunhat.net › TruyệnĐỗ Ngọc Thạch
    Nhật ký của một cô giáo trường huyện ... Câu nói cuối cùng của thầy Hiệu trưởng nói với mình khi đến trường Dự bị Đại học Dân tộc Trung ương nhận công tác ...

    Nhật Ký của Một Cô Giáo Trường Huyện
    1. Ngày…tháng…năm…19…
     
    Câu nói cuối cùng của thầy Hiệu trưởng nói với mình khi đến trường Dự bị Đại học Dân tộc Trung ương nhận công tác là: “Học sinh ở đây khác với học sinh các nơi khác ở hai điểm: 1/ Phải mời chúng đến học;   và do đó dẫn đến điểm thứ 2/ Không thể dùng hình phạt đuổi học dưới bất kỳ hình thức nào!”. Trải qua cuộc đời đi học từ Trung học Phổ thông cho đến hết Đại học Sư phạm, mình đã chứng kiến không biết bao nhiêu những phụ huynh học sinh phải chạy chọt đủ kiểu để con em được đi học cho nên mình thật sự ngạc nhiên khi nghe thầy Hiệu trưởng nói như thế. Mình định nói điều gì đó với thầy Hiệu trưởng nhưng rồi lại thôi bởi vụt nghĩ đến một câu cách ngôn: Định nói với ai điều gì quan trọng thì hãy lùi lại ngày hôm sau ! Ngày hôm sau, quả nhiên là mình tự thấy rằng không phải nói điều đó ra nữa!
     
    Tên trường đã thể hiện khá rõ đối tượng cũng như mục đích của nhà trường. Điều cần nói thêm chỉ là: khi mình về nhận công tác ở đây cũng là năm học đầu tiên của trường, tức trường vừa có quyết định thành lập được ba tháng thì khai giảng năm học đầu tiên. Nói vậy để có thể thấy rằng tất cả mọi việc đều là những bước đi ban đầu!
     
     
    2. Ngày…tháng…năm 19…
     
    Ngày lên lớp đầu tiên lên lớp, “vạn sự khởi đầu nan” nên ai cũng cầu mong thuận buồm xuôi gió và có được kỷ niệm đẹp. Mình cũng cầu mong như vậy. Song, mọi việc diễn ra lại không hề Đẹp chút nào, thậm chí thật đáng sợ!
     
    Buổi lên lớp đầu tiên của mình đã diễn ra không đúng như “Kịch bản” mà mình đã hình dung! Sau khi tự giới thiệu và điểm danh cả lớp, mình nói: “Tôi muốn biết qua mười năm Trung học Phổ thông, các em đã có được những gì trong đầu! Vì thế, mỗi em lấy ra một tờ giấy, viết ra cho tôi Mười Định lý hoặc công thức Toán học mà các em cho là quan trọng nhất, không thể quên! Thời gian là ba mươi phút!”…
     
    Năm phút đầu, mình đi ra ngoài hành lang xả “xú-páp”, ngắm quang cảnh xung quanh và ngắm mây trời! mình chợt nghĩ, tại sao cái hình ảnh “Trời xanh – Mây trắng” rất quen thuộc đối với chúng ta, ta đã biết nó từ khi được sinh ra mà mỗi lần nhìn ngắm nó vẫn thấy nó đẹp, vẫn thấy nó đầy bí ẩn?
     
    Khi mình trở vào lớp, một cảnh tượng hoàn toàn bất ngờ xảy ra : có tới hơn nửa lớp không viết gì cả, ngồi nói chuyện thoải mái, nam nữ cấu véo nhau rồi cười   rúc rích, tự nhiên như ở…trong rừng! Số non nửa còn lại thì đang hí hoáy viết nhưng không phải viết những Định lý, công thức Toán học mà viết “thư tình” rồi xếp thành hình “Tàu bay giấy” sau đó phóng đi lung tung! Có hai nam học sinh thì ngồi vẽ …bộ phận sinh dục nam và nữ, lúc rời, lúc dính vào nhau rồi thản nhiên đi tới bàn có nữ sinh ngồi rồi đặt lên mặt bàn của nữ sinh này!...
     
    Mình chưa kịp phản ứng gì thì thầy Hiệu trưởng đi cùng hai người hình như là cán bộ của Bộ Đại học và trung học chuyên nghiệp, đi tới. Mình chào thầy Hiệu trưởng và hai người kia , tưởng họ vào thăm lớp học nhưng họ chỉ “cưỡi ngựa xem hoa” mà thôi, tức chỉ ngó nghiêng một lúc, hỏi mình hai câu rồi đi! Ôi, giá như họ dừng lại, vào thăm lớp mình năm phút thì tốt biết mấy!
     
    Chờ cho thầy Hiệu trưởng và hai người khách của Bộ đi khỏi, mình trở vào lớp và phải nhờ em Lớp trưởng ổn định trật tự. Khi trật tự đã được vãn hồi, mình hỏi em Lớp Trưởng:
    -Em còn nhớ được bao nhiêu công thức Toán học đã học ở Trung học Phổ thông?
    -Dạ thưa cô, em xin nói thật: em đã quên hết khi từ trường Nội trú của tỉnh trở về núi rừng, bản làng! – Lớp trưởng ngập ngừng nói!
    -Vậy em nhớ được những gì sau mười năm đi học? – mình hỏi tiếp.
    -Dạ, em nhớ nhất cô giáo dạy văn đọc thơ rất tình cảm và có “hai quả đào tiên” rất to! – Lớp trưởng vừa dứt lời cả lớp cười ồ! Tức thì có mấy tiếng nói nữa cùng hùa theo: “Cô giáo dạy Sinh cũng căng tròn, còn cô giáo ngoại ngữ thì Ngoại hạng!”, “Cô giáo dạy Toán của chúng ta bây giờ cũng vô địch luôn!”!...Thật quá thể! Mình lẳng lặng ra khỏi lớp, còn nghe thấy có tiếng nói đuổi theo: “Tao thích cô giáo này quá rồi! Thế nào cũng phải thử cho biết!”…
     
    Mình về tới khu nhà ở của giáo viên, mở cửa chui vào phòng mình, nằm vật xuống giường mà vẫn như là nghe thấy những tiếng nói quái gở đó bám riết lấy hai lỗ tai!...
     
    Bữa cơm trưa đã tới từ lâu mà mình không thiết đi ăn. Một lúc sau, chị Bé, cấp dưỡng của nhà bếp bê suất cơm của mình tới và ân cần nói: “Dù sao cũng phải cố mà ăn lấy vài miếng! Con người ta không thể thiếu cơm! Em ăn đi nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi!” Nghe chị Bé cấp dưỡng nói, mình bỗng bật khóc! Trời đất ơi! Đường đường một cô giáo, tốt nghiệp Đại học Sư phạm đàng hoàng, lại chịu thua mấy đứa học sinh người dân tộc và một chị nấu bếp văn hóa thấp như thế sao? Nghĩ vậy, mình lau khô ngay nước mắt như chưa hề khóc và ngồi dậy ăn hết bay suất cơm!
     
     
    3. Ngày…tháng…năm 19…
     
    Quá chán nản và thất vọng, mình thả bộ trên con đường mòn ở sau khu lớp học. Con đường   dẫn lên một quả đồi cao hơn quả đồi của khu vực nhà trường. Đứng ở đây nhìn về toàn cảnh khu nhà trường mới thấy sao mà hoang sơ, cô tịch! Nhìn ra xa xa, những quả đồi nối tiếp nhau như những con sóng bất động. Lúc này đây, mình mới thấy câu thơ của một cô bạn viết về Miền Trung du thật là ớn lạnh: Đồi lại tiếp đồi, đồi hoang sơ / Gió như ngựa hoang cuốn bụi mờ …Ôi, lúc này sao mà nhớ mẹ! Mẹ ơi, mẹ có tha tội cho đứa con bướng bỉnh, bất hiếu này không? Con sẽ trở về bên mẹ, không “đi khám phá chân trời xa” này nữa!...Mới nghĩ đến Mẹ là nước mắt đã trào ra!
    Mình vừa dụi mắt, chưa kịp lau khô những giọt lệ còn vương trên má thì có hai người đứng lù lù trước mặt, chỉ cách có ba, bốn mét!...
     
     
    Mọi việc sau đó diễn ra cứ như trong phim… Nhưng kết thúc chưa đến chỗ bi thảm nhất: đúng lúc hai thằng kia cởi hết quần áo của mình ra thì có một tràng tiếng dân tộc vang lên và thầy Hiệu trưởng xuất hiện. Hai thằng kia thấy vậy thì bỏ chạy cũng nhanh như lúc chúng xuất hiện! Thầy Hiệu trưởng nhặt quần áo của mình bị hai thằng   kia ném ra xung quanh, đặt vào tay mình rồi nói: “Tốt rồi! Cô mặc quần áo vào rồi đi về ngay! Nhớ là từ giờ đừng có đi dạo một mình và coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra!”. Nói rồi thầy Hiệu trưởng lại nói lầm rầm cái gì đó bằng tiếng dân tộc rồi lặng lẽ biến mất như lúc xuất hiện!
     
     
    Trên đường về, mình thoáng nhớ ra hai thằng ban nãy chính là hai đứa ngồi vẽ bậy trong lớp hồi sáng! Máu giận trong người sôi lên, mình muốn đi ngay đến khu nhà ở của học sinh để “hỏi tội” hai thằng học sinh mất dạy kia, phải đề nghị Hội đồng kỷ luật nhà trường đuổi học chúng!... Mình đi như chạy! Nhưng đi được một đoạn thì mình lại nhớ tới câu nói cuối cùng của thầy Hiệu trưởng trong buổi gặp gỡ giáo viên đầu tiên: “…Không thể dùng hình phạt đuổi học dưới bất kỳ hình thức nào!” Và ban nãy, vì sao thầy Hiệu trưởng lại nói: “… coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra ”???...Chuyện to bằng “Cái cột đình” như thế mà lại phải “coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra”?! Thế này thì thật không thể hiểu nổi!
     
    Tuy là “Cái đầu” mình nghĩ là sẽ đi đến khu nhà ở của học sinh nhưng “Cái chân” lại đưa mình về khu nhà ở của giáo viên. Chị Nhung, giáo viên môn Sinh nhìn thấy mình thì nói: “Hiền đấy à? Đi đâu mà chị tìm mãi không thấy? Em có tới bốn cái thư đấy, vào phòng chị lấy đi!” Mình theo chị Nhung vào phòng chị, đúng là có bốn cái thư: của bốn đứa bạn cùng học ở Đại học Sư phạm, cùng tên là Hiền nên lớp gọi năm người tên Hiền chúng mình là “Ngũ Long Công Chúa”! Mình nằm lăn ra giường đọc liền một mạch thư của bốn đứa bạn tên Hiền, chúng đều dạy ở trường Trung học Phổ thông của quê hương! Thư của đứa nào cũng nói về buổi lên lớp đầu tiên với những tình tiết thật là vui!...Còn mình, tại sao lại buồn tê tái như thế này, Công Chúa ơi là Công Chúa? Mình vụt nghĩ, hay là tại mình không xin về quê hương như chúng nó? Xin về trường Huyện, thì cả Huyện đã biết danh tiếng của mình, ai cũng sẽ đón tiếp mình long trọng như là “Công Chúa giá lâm”, chứ làm gì có chuyện tủi nhục ê chề như thế này! Mình nghĩ ngày mai gặp thầy Hiệu trưởng sẽ đưa đơn xin chuyển công tác về quê!
     
    Sáng hôm sau, mình dậy sớm, viết ngay lá đơn xin chuyển công tác để đưa thầy Hiệu trưởng, nhưng đến phòng thầy thì thấy cửa khóa. Chị Bảy, văn thư – đánh máy ở bên cạnh, nhìn thấy mình thì nói: “Thầy Cầm đi họp ở Hà Nội rồi! – Rồi chị cười cười, nói giọng nửa đùa nửa thật: Có chuyện gì, nói ra xem coi chị giải quyết cho!”. Mình chán nản bỏ về không nói gì!...
     
     
    4. Ngày…tháng…năm 19…
     
    Khi thầy Hiệu trưởng đi Hà Nội về, mình đến đưa đơn xin chuyển cho thầy thì thầy cho vào hộc bàn rồi nói: “Cứ từ từ rồi tính!”…Thầy luôn có nhiều khách nên mình chẳng thể nói gì thêm! Vài tháng trôi qua, rồi gần một năm trôi qua, thầy Hiệu trưởng khi gặp mình không hề nói gì tới lá đơn xin chuyển công tác của mình, cũng như không hề có cái chuyện xảy ra trên cái đồi hoang sơ buổi chiều hôm ấy! Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua với một vận tốc không đổi! Mình phải chờ đợi “Sự trả lời của Thời gian” suốt hai năm và nếu không có sự ngẫu nhiên này thì không biết bao lâu nữa Thời gian mới cho mình câu trả lời: Thầy Hiệu trưởng và Thầy Quan, Phó giám đốc Sở Giáo dục của tỉnh quê mình vốn cùng làm Nghiên cứu sinh với nhau ở nước ngoài, trong một lần về Hà Nội họp đã gặp thầy Hiệu trưởng Cầm và lên trường của thầy Cầm chơi. Khi gặp mình, không ngờ thầy Quan đã nhận ra mình khi thầy còn dạy ở trường cấp Ba. Thế là cuộc thỏa thuận giữa hai thầy chỉ có năm phút, mình được chuyển về quê, trường Huyện…
     
    Về Trường Huyện, Thầy Quan còn giới thiệu mình với một “Đệ tử” của thầy, hiện là Phó chủ tịch UBND Huyện phụ trách khối Văn-Xã, một người mà theo như thầy Quan nhận xét thì “Văn võ song toàn” tức vừa có bằng cấp cao vừa kinh doanh rất giỏi, kiếm tiền dễ như “lấy đồ trong túi”! Một tháng sau, mình và ông Phó Chủ tịch Huyện cưới nhau, đám cưới to nhất Huyện!...
     
    *
     
    Năm tháng cứ theo nhau đi, Thời gian vẫn lặng lẽ trôi với vận tốc không đổi! Mình vẫn thường nhớ về những kỷ niệm: ngày cuối cùng của tuổi học trò Trung học, ngày đầu tiên của cuộc đời sinh viên, ngày đầu tiên đứng trên bục giảng, ngày đầu tiên có Tình yêu, ngày đầu tiên làm vợ, ngày đầu tiên làm mẹ,v.v…Nếu đứng vào từng thời điểm thì chuyện nào cũng hệ trọng, sự kiện nào cũng “To bằng cái Đình”, nhưng khi xâu chuỗi chúng lại, nhìn tổng thể như một vị tướng duyệt đội quân của mình, thì cái gì cũng “bình thường thôi” và có lẽ câu nói của Thầy Quan nói với mình khi mình cưới chồng là đáng nhớ nhất: “Cuộc đời con người ta có nhiều chặng, có lên bổng xuống trầm, chặng nào cũng quan trọng nhưng quyết định hết thảy là ở Đoạn Kết của cuộc đời!”…
    Quả nhiên thầy Quan có con mắt rất tinh đời, từ khi mình làm vợ ông Phó chủ tịch Huyện thì cái Trường Huyện xập xệ đã như Nàng Lọ Lem vụt biến thành Công chúa diễm lệ, đứng đầu bảng đẳng cấp Trường Huyện và ngang ngửa với trường cấp Tỉnh, Thành phố. Mình đã nhanh chóng lên chức Hiệu Phó và nói gì thì nói, nghề dạy học vẫn đẹp nhất, cao quý nhất, mình sẽ hiến trọn đời cho nó! Bài ca Sư Phạm vẫn là bài ca hay nhất!...
       
    Lật lại Bản Tự bạch của mình viết    khi còn là sinh viên có những điểm chính như:1-Màu yêu thích nhất: màu hồng; 2-Cuốn sách thích đọc nhất: Bài ca sư phạm của Makarenko; 3-Thần tượng ngưỡng mộ nhất: Nhà thơ R.Tagore;   4-Món ăn khoái khẩu nhất: -Phở gà; 5-Ước muốn lớn nhất: Thành cô giáo! …Năm điểm này phải sửa lại như sau: 1-Màu yêu thích nhất: Màu vàng; 2-Cuốn sách thích đọc nhất: Quẳng gánh lo đi mà vui sống ; 3-Thần tượng ngưỡng mộ nhất: nhà tỉ phú B.G; 4-Món ăn khoái khẩu nhất: Chưa xác định; 5-Ước muốn lớn nhất: Trở thành người trong Top 10 giàu có nhất nước!...
       
    Sài Gòn, 14-16/11/2009 
     
    Tứ Đại Đồng Đường
    1.
    Ông Hoàng Như Hổ vốn tên là Hoàng Nông Dần, do ông sinh năm Canh Dần (1950) nên cha ông lấy chữ Canh Dần đặt tên, chữ Canh được đổi thành chữ Nông cho sát hợp với gia thế nhà ông cha truyền con nối đều làm nghề Nông và sống ở Nông thôn. Nhưng sau này được đi học, ông đổi thành Như Hổ, nghe có vẻ mạnh mẽ, dữ dội hơn, bạn bè sẽ nể sợ hơn…Và dường như cái tên Như Hổ đã giúp ông tiến rất nhanh trên con đường hoạn lộ. Ông không phải loại học giỏi nhưng từ cấp Một đã luôn làm lớp trưởng, chưa hết trung học đã được kết nạp vào Đảng. Ở thế hệ tuổi ông, thường là hết bậc học trung học vào những   năm cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước ở vào thời kỳ ác liệt , đó là cuối những năm 1960, như ông là vào năm 1968, năm Mậu Thân ác liệt nổi tiếng với cuộc Tổng tiến công Mậu Thân đầy hy sinh. Bạn bè ông ra trận gần hết và hi sinh cũng rất nhiều nhưng “cái số” của ông lại chẳng dính dáng gì đến chiến trận, bởi bố ông đã nghe theo ông thầy Tướng số mà hướng cho ông vào học trường Đại học Nông nghiệp, bởi nghe nói trường này được miễn gọi nghĩa vụ quân sự, bởi Nông nghiệp ở xứ ta từ ngàn năm nay đã là một “chiến trường” gian khổ rồi! Lúc đó, người ta còn dán những câu khẩu hiệu như sau ở khắp nơi:” Ruộng rẫy là chiến trường / Cuốc cày và vũ khí / Nhà nông là chiến sĩ / hậu phương thi đua với tiền phương” Nghĩ cho kỹ thì điều này rất đúng, không thể chỉ lo đánh trận mà còn phải lo sản xuất, bởi “ Ăn no đánh thắng ” là chân lý muôn thuở!...Vì thế, những năm chiến tranh ác liệt ở đâu ông không cần biết bởi trường Nông nghiệp của ông (cũng như nhiều trường Đại học khác của ta lúc đó) đã sơ tán đến một vùng quê yên tĩnh và an toàn, chỉ lo việc học mà thôi. Tốt nghiệp Đại học, cái lý lịch Đỏ của Ông hơn hẳn cái “Bằng Đỏ” bởi có “Bằng Đỏ” mà lếu láo, ngang ngạnh thì cũng là “đồ bỏ”! Ông Như Hổ đứng đầu bảng danh sách “ Vừa Hồng vừa Chuyên ” và được đi học chuyển tiếp Nghiên cứu sinh ở nước ngoài thêm bốn năm. Lúc ông có cái bằng Phó Tiến Sĩ (tương đương Tiến sĩ bây giờ) trở về nước thì cũng vừa mới kết thúc chiến tranh (1976), có thể nói loại cán bộ như ông lúc này là Số Một!...
     
    Cứ cái đà thuận lợi, chiếm thế thượng phong đó, Ông Như Hổ khởi nghiệp “Canh Nông” của mình từ Trưởng Phòng Nông nghiệp rồi lên Phó Giám đốc, Giám đốc Sở Nông nghiệp, rồi Phó chủ tịch Tỉnh đặc trách Nông nghiệp như diều gặp gió. Nếu như không có vụ tai nạn giao thông (xe của ông chỉ lao xuống ruộng, chứ không phải lao xuống vực thẳm từ trên đỉnh đèo như người ta!) khiến ông gãy cả hai chân thì có lẽ ông đã lên tới Bộ trưởng Nông nghiệp và phát triển Nông thôn từ lâu, có khi trước cả ông Cao Đức Phát! Cuộc dời cũng như sự nghiệp “Canh Nông” của ông Hoàng Như Hổ có thể triển khai thành một cuốn tiểu thuyết bộ ba về vấn đề “Tam Nông” đang rất Hot hiện nay, song tác giả chưa thể “Chắp bút” mà chỉ xin cống hiến cho bạn đọc vài nét phác thảo về chân dung ông trong một bức tranh lớn về “Đại gia đình” của ông ở cái truyện ngắn “Tứ đại đồng đường” này. Gọi là “Tứ đại đồng đường” có nghĩa là trong truyện này sẽ có 4 thế hệ cùng chung sống: 1/ Ông Hoàng Nông Gia, cha đẻ của ông Hoàng Như Hổ, sinh năm 1926, cũng tuổi Dần, nhà Nông chính hiệu; 2/ Ông Hoàng Như Hổ, nhân vật chính như đã có vài nét giới thiệu và một người em gái muộn chồng, muốn “Tu tại gia”; 3/ Hoàng Phục Hổ, con ông Như Hổ, sinh năm 1974, cũng tuổi Hổ, cũng là   “Nhà Nông” (Kỹ sư Nông nghiêp) và ba người em gái; 4/ Hoàng Phục Hổ Con, con ông Phục Hổ, sinh năm 1998, cũng tuổi Hổ, đang học Tiểu học, cũng   có 2 em gái…
     
     
    2.
    …Hoàng Như Hổ bị tai nạn gãy chân vào năm 2005, tức ông mới 55 tuổi, cái tuổi đang sung sức , đang ở vào “đỉnh cao”của   “Quan nghiệp”. Khi hay tin ông bị gãy chân, đám đệ tử tiếc hùi hụi vì mất chỗ bấu víu, còn kẻ tình địch (khá đông) thì sướng run như trúng số độc đắc, họ tụ tập ăn mừng ba ngày liền to như lễ kỷ niệm Đại thắng Mùa xuân l975! Tuy vậy, ông Hoàng Nông Gia lại rất vui, ông cũng mở đại tiệc ăn mừng, ông nói: “Về nghỉ lúc này là vừa đẹp, nắm chắc hai chữ bình an, chứ nếu còn ở lại chốn Quan trường, nó không chỉ mất hai chân mà mất mạng như chơi!...Tôi cũng sắp 80 tuổi rồi, nó cũng phải về chăm sóc cha già làm tròn chữ Hiếu chứ, từ ngày nó đi làm quan có ngó ngàng gì tới bố nó đâu!” Quả vậy, từ khi ngồi trên chiếc xe lăn chậm rãi nhìn ngắm cơ ngơi là khu nhà rộng hơn 500 mét vuông, ông Hoàng Như Hổ mới được thong thả tận hưởng cái cảnh sống sung túc nơi nhà cao cửa rộng, con đàn cháu đống, chẳng bõ cho tuổi ấu thơ của ông phải sống trong cái lều tranh xiêu vẹo. chỉ một trận mưa thường cũng đổ sập!...
     
    Một ngày kia, ông Hoàng Như Hổ họp gia đình, nói: “Nhà ta đông người, ông đã già yếu, ta lại bị tàn tật, vì vậy cần phải có một Osin, tức người giúp việc!” Bà vợ ông Như Hổ nói ngay: “Khỏi phải mướn Osin, đàn bà con gái nhà ta nhiều, ngồi không làm gì? Thuê Osin là “nuôi ong tay áo”, không được!” Bà vợ ông Hoàng Nông Gia (đã ngoài 60 tuổi) tiếp lời: “Đúng đấy, không cần phải thuê Osin, tôi còn khỏe chán, việc chăm sóc chồng và ông con què chân tôi đảm nhận hết, không cần ai mó tay vào! Đó cũng là niềm vui lúc tuổi già của tôi!” Cô vợ Hoàng Phục Hổ, người mẹ của ba đứa con còn nhỏ nói tiếp ngay: “Con mình không thể giao cho người khác chăm sóc được!...Vừa rồi con lên Mạng, thấy có rất nhiều vụ án Oshin lấy trộm tài sản của chủ nhà, khi bị người nhà phát hiện còn giết luôn !...Ôi, bọn Osin thật tham lam và tàn bạo!” … Chờ cho mọi người nói hết, ông Hoàng Như Hổ mới thong thả nói: “Mọi người nói sai cả rồi! Thứ nhất, người nhà ta cần có thời gian rảnh rỗi để làm việc khác, đích đáng hơn, chẳng hạn như làm thơ, viết văn… Tôi thấy nhà ta ai cũng có năng khiếu văn học bẩm sinh, vậy mà chưa biết phát huy, thật là uổng phí! Thứ hai, Osin cũng có người tốt, người xấu, không thể vơ đũa cả nắm như thế! Và tôi không tin là đại gia đình chúng ta lại không kiểm soát nổi một cô gái Osin bé nhỏ! Thứ ba, những lời tôi nói, đã từng thuyết phục cả tỉnh, cả hàng trăm ngàn người, nay chẳng lẽ lại bị phản đối dữ dội như thế! Tôi kêu mọi người họp gia đình là để quán triệt thôi, chứ đã thành “Nghị quyết” rồi!” Khi nói đến hai chữ “Nghị quyết”, vẻ mặt ông Như Hổ lạnh tanh không khác gì ông Bao Công xử án, khiến mọi người im re!...Chàng Kỹ sư Canh nông Hoàng Phục Hổ lập tức phá tan sự im lặng của buổi họp gia đình: “Chí lý! Cha nói rất chuẩn, không thể tìm thấy một khe hở!... Con hiện đang khởi thảo cuốn tiểu thuyết về vấn đề “Tam nông”, một vấn đề rất Hot hiện nay, mà công việc ở Trung tâm cây giống cũng bù đầu, vì vậy rất cần một thư ký về vi tính! Vì vậy con đề nghị thuê cho con một thư ký vi tính, hết việc của con thì có thể làm gia sư vi tính cho cả nhà!”.Phục Hổ vừa dứt lời thì ông Như Hổ nói ngay: “Duyệt! Nhân tiện thuê thêm một gia sư tiếng Anh luôn, phải phổ cập tiếng Anh cho cả nhà ta!”…Buổi họp gia đình kết thúc với quyết định mướn một Osin và 2 gia sư, việc này được giao cho chàng Kỹ sư Canh nông lo liệu. Chàng Kỹ sư Canh nông lập tức “lên Mạng” và chỉ sau 2 ngày “phỏng vấn” đã chọn được một Osin và hai gia sư ưng ý và điều bất ngờ là cả ba   người này đều có diện mạo như sao điện ảnh, chiều cao và số đo ba vòng thì đều như là siêu người mẫu chân dài : cao 1,77 mét, số đo ba vòng là 91, 62, 93!...
     
     
    3.
    Nhân vật Osin có lai lịch khá ấn tượng: là sinh viên năm cuối của một trường đại học, đã từng lọt vào Top 10 của cuộc thi Hoa hậu Áo dài và Hoa hậu Đồng quê, song lại bị thụ án 5 năm tù giam vì liên quan đến cái chết của một Đại gia. Mãn hạn tù, cô gái xinh đẹp nhưng có số phận hẩm hiu này đành đến Trung tâm giới thiệu việc làm và đã lọt vào “mắt xanh” của chàng Kỹ sư Canh nông, và chính thức trở thành Osin của nhà họ Hoàng “tuổi Hổ”! Do thời gian ở tù được dạy đủ các công việc thuộc về “Nữ công gia chánh” cho nên cô gái Osin nhanh chóng nhập vai và nhập vai khá xuất sắc khiến cho tất cả mọi người trong đại gia đình họ Hoàng đều không tiếc lời khen ngợi, nhất là ông Hoàng Nông Gia! Vốn là một nông dân “điển hình” (thời Cải cách Ruộng đất xếp vào thành phần “Bần cố nông”), nghèo “rớt mồng tơi”, ăn chưa đủ no, áo chưa đủ mặc chứ đừng nói đến chuyện hưởng lạc này nọ, cho nên giờ được chăm sóc , hầu hạ từ A đến Z làm sao không khỏi choáng ngợp trước cuộc sống “Thần tiên” này! Ông già gần 80 phút chốc như là “cải lão hoàn đồng”, cứ như là uống thuốc tiên của Thái Thượng Lão Quân vậy!...
     
    Còn hai nhân vật Gia sư Vi tính và Tiếng Anh thì còn tinh khôi màu áo trắng học trò: đều là sinh viên năm thứ nhất Khoa Công nghệ Thông tin của một trường Đại học, tuy là sinh viên Năm thứ nhất nhưng đã thành thạo Vi tính như một chuyên gia và nói tiếng Anh như gió, vì nhà nghèo nên phải đi làm thêm, và đã đi làm ở vài nơi nhưng bị “quấy rối tình dục” dữ quá nên chưa thể “an cư lạc nghiệp” gia sư! Nay đến nhà ông họ Hoàng này, thấy “lý lịch thuần nông” và có người đã là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, hai cô gia sư (cũng có gốc gác nông dân) quyết định “thả neo”, tính sẽ làm ăn lâu dài! Với quyết tâm nhập cuộc của hai cô gia sư, trình độ Vi tính và tiếng Anh của cái nhà “Tứ đại đồng đường” họ Hoàng này thay đổi từng ngày! Chỉ sau một tháng có hai cô gia sư, mọi giao tiếp thông thường trong nhà đã không còn dùng tiếng Việt nữa , đặc biệt là với chàng Kỹ sư Canh nông và ông Bố ngồi xe lăn, vốn đã biết chút đỉnh tiếng Anh, giờ việc nâng cao thật dễ dàng khi hai học trò lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô giáo!...
     
    4.
    Ngày lễ đại thọ ông Hoàng Nông Giang tròn 80 tuổi rồi cũng đến. Đó là một ngày đầu Mùa Thu năm 2006, trời cao xanh lồng lộng, từng đám mây trắng với đủ hình thù kỳ ảo lững thững bay về như muốn đem đến cho vạn vật những điều tốt lành!...
     
    Khu nhà họ Hoàng được trang trí lộng lẫy, khách khứa tấp nập, bàn tiệc bày la liệt ngoài sân dưới dàn hoa Thiên lý với đủ sơn hào, hải vị… Khi bữa tiệc đã tới đỉnh điểm, có người hỏi chàng Kỹ sư Canh Nông Hoàng Phục Hổ: “Sao vào tiệc đã lâu mà gia chủ chưa ai phát biểu gì là sao?” Trả lời: “Chuyện này do cha tôi quyết! Chắc ông muốn mọi người cứ tự nhiên vui vẻ rồi nói chuyện cũng nên? Với lại đến đây là để “ăn mừng” chứ còn làm gì nữa!” Người kia lại đến hỏi ông Hoàng Như Hổ: “Sao gia chủ không có vài lời với thực khách cho thêm phần không khí?” Trả lời: “Hôm nay là mừng ngày sinh của ông Cụ, phải để ông Cụ khai khẩu chứ!”   Người kia đến bên ông Hoàng Nông Gia, cụng ly chúc mừng thì ông Hoàng Nông Gia nói liên hồi những từ sau: “Đẹp trên từng xăng-ti-mét!...Đẹp trên từng…Xăng…ti…mét!...Đẹp…trên…từng   xăng…ti…mét!...”   Người kia không hiểu ông cụ nói gì, hỏi một người bên cạnh thì người này nói: “Đó là câu nói dành cho những siêu người mẫu chân dài! Báo chí thường tán dương những siêu người mẫu chân dài là trên cơ thể họ, chỗ nào cũng tuyệt đẹp, đẹp trên từng xăng-ti-mét da thịt!”…Người kia vừa chợt hiểu ra thì bỗng một tràng pháo nổ đinh tai nhức óc! (Gia chủ bất chấp lệnh cấm đốt pháo có từ lâu của Nhà nước!). Dứt tràng pháo là tiếng nói dõng dạc, trầm hùng của chàng Kỹ sư Canh Nông: “Thưa quý vị quan khách, anh em bằng hữu thân mến! Hôm nay là ngày mừng thọ ông chúng tôi và cùng vì ông rất cưng chiều cậu chắt Hoàng Phục Hổ Con tuy mới 8 tuổi mà có tài năng xuất chúng, sẽ là Nhà thiết kế Thời trang nổi tiếng trong tương lai gần, nên cũng là ngày ra mắt Công Ty Thời Trang Tứ Hổ, do cậu Hoàng Phục Hổ Con làm Giám đốc, và ba siêu người mẫu chân dài làm Phó Giám đốc!” Tiếng vỗ tay rào rào…Chàng Kỹ sư Canh nông tính ngồi xuống thì cô Thư ký Vi tính giật vạt áo, nói: “Sao chàng không nói tiếp việc hệ trọng thứ ba đi? Đã hứa là sẽ nói “Ba trong Một” cơ mà?” Chàng kỹ sư Canh nông lúng túng không biết nói sao thì chiếc xe lăn của ông Hoàng Như Hổ cặp tới, ông nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Chuyện ấy là chuyện “hậu cung” không thể công bố nơi bàn dân thiên hạ được!” Nghe nói vậy, chàng Kỹ sư Canh nông yên tâm ngồi xuống rót rượu, còn cô Thư ký Vi tính thì ngúng nguẩy bỏ đi, mồm lẩm bẩm: “Có gan ăn cắp mà không có gan chịu đòn, đúng là một bọn thỏ đế!”…
     
     
    5.
    Khi tiệc rượu đã tàn, khách khứa đã lục tục ra về gần hết, tôi – người viết cái truyện ngắn này – mới có thể lại chào ông Hoàng Như Hổ để ra về. Vừa thấy tôi, Như Hổ nói ngay: “Ấy, ông chưa thể về được, phải tham dự “Hậu tiệc” với tôi chứ! Hôm nay sẽ có “độc chiêu” ông không thể ngờ tới đâu!” (Tôi quen và thân với Như Hổ do thời còn làm báo có viết loạt bài về thành tích “Xóa đói giảm nghèo” của tỉnh do Như Hổ trực tiếp chỉ đạo, và sau mới biết thì ra hồi còn học phổ thông, tôi và Như Hổ cùng học một trường, khi đó tôi học lớp Mười, còn Như Hổ học lớp Tám, và đã từng “đụng độ”: cô gái có đôi mắt bồ câu mà tôi nhắm lại cũng chính là người đẹp học cùng lớp với Như Hổ và Như Hổ đang thầm yêu trộm nhớ!...) . Tôi đành phải ở lại dự “Hậu tiệc”, còn   cái gọi là “độc chiêu” thường là do các mỹ nhân được Như Hổ thuê tới múa hát hầu rượu biểu diễn (giống như vua chúa, quan lại thời xưa thường làm ở các tiệc rượu)!...
     
    Khi đã an tọa trong buổi “Hậu tiệc”, tôi hỏi Như Hổ: “Ban nãy tôi có nghe loáng thoáng nào là “Ba trong một”, rồi “Chuyện hậu cung”, là chuyện gì vậy?” Như Hổ cười bảo: “À, đó là ba cô chân dài đòi tuyên bố chính thức mối quan hệ với những người trong nhà Họ Hoàng này! Không nói chắc ông cũng đoán ra thì nói luôn: Ông Cụ sẽ “nạp thiếp” cô gái Osin, tôi cũng “nạp thiếp” cô gia sư tiếng Anh, còn thằng con Kỹ sư Canh nông của tôi sẽ “nạp thiếp” cô gia sư Vi tính!” Tôi thoáng chút ngạc nhiên song lại nghĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên không bình luận gì, khiến Như Hổ thắc mắc, hỏi: “Sao ông không nói gì? À, thôi, tôi biết rồi, ông đang nghĩ tới một cái “cốt truyện”, có đúng không?”   Lần đầu tiên có người đoán trúng ý nghĩ của mình, tôi thừa nhận và nói: “Tôi đã tính viết một cái truyện ngắn về ông mà chưa biết bắt đầu từ đâu?” Như Hổ cướp lời: “Sao lại là truyện ngắn? Viết về tôi phải là thể loại tiểu thuyết mới nói hết những gì cần nói! Tôi không phải là dân viết văn như các ông nhưng tôi biết tiểu thuyết là thể loại Vua, như Bóng đá trong thể thao! Chính vì thế đã từ lâu tôi muốn kiếm một người viết tiểu thuyết về tôi!” Tôi nói ngay: “Ông chỉ có thể kiếm người viết Hồi ký! Cuộc đời ông cũng có thể viết thành một cuốn Hồi ký hay đấy!” Như Hổ nói như đã suy nghĩ từ lâu: “Thể loại Hồi ký vừa rồi lắm chuyện bê bối quá! Thực ra tôi đã tính tự viết Hồi ký , nhưng viết được vài trang lại bỏ và cứ nghĩ thế nào cũng sẽ có chuyện vì không thể không đụng chạm tới người nọ người kia!... Nay gặp ông, tôi liền nghĩ sẽ “đặt hàng” ông viết một cuốn tiểu thuyết về tôi! Nếu ông nhận lời tôi sẽ bao nuôi ông cho tới ngày cuối đời!” Tôi chưa biết trả lời Như Hổ thế nào thì tới màn “độc chiêu” – đúng là “độc chiêu” mà có lẽ phải xếp vào bảng “Cực độc” nên không thể viết ra đây được!
     
     
    6.
    Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Như Hổ hỏi đã quyết định chưa? Nghĩ tới cảnh ăn ngủ khách sạn, đón rước như thượng khách khi đi viết bài cho các Doanh nghiệp thời còn đi làm báo, tôi nhận lời ngay!... Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Thực ra tôi chỉ có “vũ khí” là cái câu nói “vong mạng” đó ! /.
     
    Sài Gòn, 2008 – 2009
    Cùng tác giả:

    Hoa hồng tặng mẹ NGhệ thuậ sống

    Nguồn: www.vanchuongviet.org