Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

truyện ngắn đỗ ngọc thạch - trích: sự lựa chọn nghiệt ngã


v6 300x225 Hoa hướng dương chữa tăng huyết áp








Đào tiên ngâm rượu  tẩy độc đường tiêu hóa




Cây thuốc khác:
Đông Trùng Hạ Thảo
Đông trùng thảo


Đại Táo
Đại táo
Nhân Sâm
Nhân Sâm



Đương Quy
Rễ cây Đương Quy

Nhân Sâm Việt Nam
Nhân sâm Việt Nam


Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - trích: Sự lựa chọn nghiệt ngã

Sự lựa chọn nghiệt ngã

nongdanLê Bần là một nông dân chân chỉ hạt bột, ở một vùng quê nghèo, hẻo lánh. Lúc tuổi trẻ đi lính, mải mê chinh chiến tuổi trẻ trôi qua lúc nào không hay.
Đến lúc giải ngũ thì đã tới xấp xỉ tứ tuần, trở về nhà với hai bàn tay trắng, còn nghĩ là may mắn vì không bị què cụt gì! Bố và mẹ của Lê Bần lúc đó đã ngoài sáu mươi, hai người quanh năm suốt tháng quần quật ngoài đồng mà nhà nghèo vẫn hoàn nghèo, không khá lên được!
Khi trở về nhà, Lê Bần nói với bố mẹ: “Con thật là bất hiếu, gần bốn mươi tuổi mà chưa hề nghĩ đến chuyện bố mẹ sẽ già yếu, cần phải phụng dưỡng, cứ nay đây mai đó làm những chuyện đâu đâu! Bố mẹ hãy trách phạt con đi!”. Người bố nói: “Con nói sai rồi! Tuổi trai tráng là phải phụng sự Tổ quốc, con đã hoàn thành nghĩa vụ quân sự, sao lại nói là làm những chuyện đâu đâu!”. Người mẹ nói: “Bố con nói đúng đó! Ông Trời thương gia cảnh mình neo đơn nên con đi xa, bố mẹ đều bình an, không xảy ra chuyện gì! Nhà mình nghèo là bởi vận số chưa tới! Nay con đã trở về thì lo lấy vợ, sinh con đẻ cái khắc có lộc, có phúc!”. Lê Bần nghe theo, nhờ người mai mối kiếm cho người vợ hiền thục, đảm đang. Song, khi nhìn gia cảnh của Lê Bần, không cô gái nào chịu vào làm vợ Lê Bần cả!...
Chuyện kiếm vợ của Lê Bần tưởng chừng tuyệt lộ thì Ông Tơ, Bà Nguyệt thương tình ra tay trợ giúp bằng cách báo mộng rằng: “Ở làng bên, có một người sĩ quan quân đội về hưu, mới chết. Ngày mai sẽ hạ huyệt, vậy hãy qua làng bên tới đám tang xin được làm một chân khiêng quan tài, sẽ gặp người con gái có thể cưới làm vợ!”. Sáng tỉnh dậy, Lê Bần vẫn còn nhớ rõ từng lời báo mộng, bèn đi qua làng bên. Tới nơi, quả nhiên có đám tang của một sĩ quan quân đội đã về hưu. Hỏi kỹ thì ra ông sĩ quan kia là Thủ trưởng đơn vị cũ của Lê Bần. Lê Bần bèn gặp bà vợ của người quá cố, xin được khiêng quan tài đưa tiễn Thủ trưởng cũ. Bà vợ ông Sĩ quan nghe chuyện cảm động lắm, đồng ý ngay. Xong đám tang, Lê Bần cứ loanh quanh chưa về vì thấy lời báo mộng chưa hiệu nghiệm tới câu cuối cùng!
Bà chủ nhà thấy Lê Bần cứ loanh quanh ngoài sân chưa về, bèn ra hỏi: “Thủ trưởng cậu đã mồ yên mả đẹp rồi, tôi xin cám ơn cậu đã tới đưa tiễn ông nhà. Cậu có điều gì muốn nói hay sao mà vẫn chưa về?”. Lê Bần ngập ngừng rồi nói thật ra lời báo mộng của mình. Bà chủ nhà nghe xong thì bật cười và nói: “Cậu quả là người thật thà hiếm có! Tôi cũng vì tình cảm của cậu với ông nhà tôi mà sẽ giúp cậu toại nguyện. Song, cậu phải vượt qua cửa ải này!”. Hỏi cửa ải thế nào thì bà chủ nhà nói: “Tôi có bốn cô con gái, ba cô đã có chồng con. Bây giờ tôi cho bốn cô đứng dàn hàng ngang trước mặt cậu, cách hai mét. Cậu sẽ bị bịt mắt. Nếu cậu chỉ ra đâu là cô gái chưa có chồng thì tôi sẽ cho cậu cưới làm vợ, không đòi hỏi thách cưới gì cả!”. Lê Bần nghe xong thì hoảng sợ, nói: “Tôi bị bịt mắt thì làm sao mà nhìn ra cô nào chưa có chồng? Tôi không thể chỉ hú họa được!?”. Bà chủ nhà cười nói: “Đó là chủ ý của con gái tôi, biết làm sao? Bao nhiêu người đến đã thất bại rồi đó! Không biết cậu có qua nổi không?”. Lê Bần thoáng nghĩ: “Mình chẳng có cơ sở nào để lựa chọn cả! Thôi thì cứ phó mặc cho số phận!”. Lê Bần liền nhận lời. Sau khi bị buộc kín mắt, Lê Bần cứ đi đi lại lại trước bốn cô gái. Khi đi tới lần thứ tư thì Lê Bần chợt phát hiện ra rằng, mỗi khi đứng trước cô gái ở vị trí thứ tư thì lại thấy như có luồng điện phóng qua người, khiến toàn thân rạo rực! Và lúc đó, Lê Bần không tự chủ được nữa, cởi tấm vải buộc mắt ra và tiến tới sát cô gái và nói: “Tôi đã tìm thấy vợ rồi!”! Tất cả mọi người chứng kiến đều kinh ngạc vì Lê Bần đã chỉ đúng cô gái chưa có chồng!...
Bà chủ nhà chấp thuận cho Lê Bần cưới vợ, chỉ chờ qua 49 ngày. Thực ra cô gái mà Lê Bần chỉ đúng đã “lỡ thì” từ lâu - là chị cả của bốn chị em gái. Cho nên, ai cũng nói, việc người lấy được vợ, người có được chồng là chuyện Ông Trời xe duyên, tức “Duyên số”. Song, không ai biết được rằng tại sao Lê Bần lại chỉ đúng ai là người con gái chưa chồng? Về sau, khi đã thành vơ chồng rồi, người vợ Lê Bân hỏi: “Tại sao lúc ấy ông lại biết tôi là gái chưa chồng mà chỉ đúng như vậy?”. Lê Bần thật thà nói: “Khi người ta bị bịt mắt thì dùng mũi đánh hơi! Lúc ấy, khi đi tới trước chỗ bà đứng, tôi ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, rất quyến rũ, khiến tôi mê mẩn. Còn ba người kia, tôi chỉ ngửi thấy mùi sữa mẹ và mùi cứt đái của trẻ con!”…
*
Đó là lần thứ nhất Lê Bần “Lựa chọn” cho số phận của mình. Lần này, tuy có hệ trọng song chưa tới mức “Thập tử nhất sinh”. Lần “Lựa chọn” thứ hai mới nghiệt ngã làm sao, bởi không thể lựa chọn một cách dễ dàng!
Sau khi Lê Bần có vợ, căn nhà nghèo nàn, đơn sơ đã trở nên ấm cúng, có “sinh khí”. Và khi có tiếng cười con trẻ thì ai cũng nghĩ hạnh phúc sẽ ngập tràn. Song, nhiều khi sự đời không theo chiều thuận như thế. Sau hai năm nuôi con thơ, gia cảnh nhà Lê Bần xem chừng không thoát khỏi chữ nghèo mà có phần trầm trọng hơn! Lúc này, cả bố và mẹ Lê Bần đều ốm yếu, bệnh tật thường xuyên. Lý do thì ai cũng nhìn thấy: làm việc quá nhiều mà ăn uống, thuốc men thì rất hạn chế. Người già khi đã thiếu ăn thì sức khỏe suy sụp rất nhanh. Trong khi cả nhà đang luôn luôn thiếu cái ăn trầm trọng thì thằng Lê Ban, đứa con trai vừa bước sang ba tuổi của vợ chồng Lê Bần lại ăn rất khỏe. Thường thường, cứ sau mỗi bữa ăn, thằng Lê Ban lại mò mẫm ra vườn, bứt lá rau, lá cây trong vườn ăn ngon lành như dê con ăn lá cây! Lúc đầu, không ai để ý, nhưng sau một thời gian, vợ chồng Lê Bần nhận thấy lá rau, lá cây trong vườn trơ trụi cả thì nghĩ rằng mấy con dê, con bê của người ta đã chui qua hàng rào vào vườn ăn lá, liền rào dậu cẩn thận và chú ý canh chừng khu vườn. Song, điều khiến vợ chồng Lê Bần kinh ngạc là đã nhìn thấy thằng con trai mình bứt lá cây ăn ngon lành đúng như là con dê con! Hai vợ chồng nhào ra vườn, ôm lấy con, hỏi han rối rít thì thằng bé thản nhiên nói: “Từ giờ bố mẹ không phải lo kiếm đồ ăn cho con nữa, con ăn lá cây đã quen rồi, rất ngon!”. Người mẹ ôm lấy con nước mắt ràn rụa không nói nên lời. Còn Lê Bần thì thử nhai cái lá cây thằng con đang cầm ở tay, nhưng khi nuốt thì không được!...
Một hôm, người bố của Lê Bần gọi con ra góc vườn nói: “Bố đã nghĩ nát nước rồi, cứ xúm xít ở nhà ngồi nhìn nhau như thế này không phải là cách! Thế nào cũng chết đói cả nút!”. Lê Bần sợ hãi nhìn bố, lo lắng hỏi: “Vậy bố bảo con phải làm gì bây giờ?”. Người bố nói rõ ràng, dứt khoát: “Bố sống thế cũng coi như là thọ rồi, giờ sức khỏe không còn, chỉ ngồi ăn mà không làm gì được thì cũng khổ nhục lắm!... Để bố đi gặp Tổ tiên sớm ngày nào hay ngày ấy, nhà bớt được một miệng ăn, dồn lại cho mẹ con! Bà ấy đã yếu lắm, không thể cứ rau cháo mãi được!”. Lê Bần nghe người bố nói vậy thì khóc rống, rồi cứ tự đấm vào ngực mà rằng: “Ta là đồ vô dụng! Không nuôi nổi cha mẹ già, không nuôi nổi vợ con!...Đồ vô dụng!”. Lúc đó, thằng con trai Lê Ban của Lê Bần đang đứng ở góc vườn bên kia ăn lá cây, liền chạy tới giữ lấy tay bố nó mà nói: “Bố đừng tự đánh mình nữa! Lỗi tất cả là tại con! Con đã làm cho cả bố, mẹ và ông, bà phải vất vả cực nhọc! Vậy bây giờ bố đem con bán đi, có tiền mua gạo, thịt về nuôi ông, bà!”. Cả người bố của Lê Bần và Lê Bần đều sững sờ nhìn thằng bé ba tuổi mà nói chính xác từng từ!...Thằng Lê Ban thấy bố và ông cứ nhìn mình trân trân thì nói: “Bố phải lựa chọn ngay: con hay là ông sẽ ra đi? Ông chết đi thì hết, bởi làm sao mà sống lại? Còn bán con đi thì khi nào có đủ cái ăn, bố mẹ có thể đẻ đứa con khác!”. Lúc thằng Lê Ban vừa dứt lời thì mẹ nó không biết đã đứng nghe từ bao giờ, nhào tới ôm chầm lấy nó và lại khóc như mưa!...Tuy không ai nói ra, nhưng cả vợ chồng Lê Bần và người bố Lê Bần đều nghĩ: Thằng bé nói đúng quá, phải lựa chọn lấy một và chỉ một mà thôi!...
*
Lê Bần đã phải lựa chọn: đem thằng con trai Lê Ban lên miền núi bán cho một Phú Hộ - nhà giàu…Phú Hộ này thấy thằng bé mới có ba tuổi mà thông minh nhanh nhẹn, lại có “năng lực siêu nhiên” là ăn lá cây ngon lành như dê con thì thích lắm, nói với Lê Bần: “Sau một năm, nếu nhờ vía của thằng bé kỳ dị này mà làm ăn phát tài, ta sẽ gửi thêm trợ cấp hàng tháng cho nhà ông cho đến khi thằng bé trưởng thành, lúc đó tất nó sẽ biết giúp ông bà như thế nào!”. Còn Lê Bần, trở về nhà , mỗi khi nhớ con lại ra vườn hái lá cây ăn! Ai ngờ chỉ sau một tháng ăn lá cây, sức khỏe Lê Bần bỗng thay đổi khác thường: cơ thể tráng kiện như thời còn trai trẻ, mỗi khi suy nghĩ về một chuyện gì đều rất mạch lạc, rõ ràng và nhanh chóng tìm ra cách giải quyết hiệu quả! Lê Bần thấy lạ liền kêu cả nhà ngày ngày ra vườn ăn lá cây! Quả nhiên chỉ một tháng sau nữa, ai cũng như là đã cải lão hoàn đồng !
Có ông thầy Lang ở cùng làng với vợ Lê Bần biết chuyện bèn tới vườn cây xem xét thì nói: “Cái vườn này, khoảng trăm năm trước là một vườn thuốc của một danh y. Ở đây có nhiều loại cây thuốc quý hiếm. Vì vậy, cần phải chăm sóc và nhân rộng vườn cây này ra!”. Từ đó, bố con Lê Bần ngày ngày cặm cụi chăm sóc vườn cây. Chỉ một năm sau thì vườn cây thuốc đã xanh tốt khác thường!...
Mùa Xuân năm ấy, cậu bé Lê Ban được nhà Phú Hộ cho người dẫn về thăm bố mẹ đẻ, bởi đúng như lời hứa, việc làm ăn của ông Phú Hộ rất phát đạt. Vừa tới vườn cây, thằng bé Lê Ban đã lon ton chạy tới mấy cây vừa đâm chồi nảy lộc, bứt lá non ăn ngon lành như con dê con! Nhìn thằng cháu nội nhai lá cây ngon lành, bố con ông Lê Bần cứ thay nhau lẩm nhẩm hoài mấy lời sau: “Hết lúa gạo thì ăn cỏ cây mà sống! Chân lý giản đơn như vậy mà sao ta lại không nhận ra?”!...
Mùa Đông, 2009
Đỗ Ngọc Thạch



www.vannghechunhat.net/truyen/do-ngoc-thach.html
Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 150. In bài này · Gửi Email bài này. Hóa Thạch 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong ...



Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch




Người mẹ và những đứa con

day-con21.Cô gái có biệt danh Thị Mầu   
Bà Thiện làm việc ở nhà bếp của Bệnh viện Đa khoa tỉnh X từ sau ngày Hòa bình ở Miền Bắc, đến năm 1965 là tròn 10 năm. Tính đến lúc đó, bà có một căn hộ ở trong khu tập thể của Bệnh viện, một người chồng là thương binh chống Mỹ và 9 đứa con, 4 trai và 5 gái .








Mẹ tôi là y tá

ytaThông thường, người ta chỉ muốn “khoe” cha, mẹ của mình khi làm “Ông nọ Bà kia”. Nhưng tôi và cô bạn Hiền Lương thì lại muốn “khoe” mẹ của mình là Y tá. Thực ra, chỉ sau này, khi đã đi làm ở các cơ quan Nhà nước được khoảng năm năm, tôi mới có ý thức về sự phân biệt cao thấp, lớn bé của các vị trí viên chức trong các cơ quan công quyền.

Sinh ngày 30/4

30-4Giải Phóng là con trai trưởng của bà chị con ông bác, gọi tôi bằng cậu. Bà chị tôi đặt tên con trai là Giải Phóng để kỷ niệm ngày giải phóng Huế, quê người bố. Ngày giải phóng Huế, cứ ngỡ sẽ sinh con nên bà chị đã đặt tên trước cho con là Giải Phóng, bất luận trai hay gái.

Đấu trường 100

dautruong1. Lần đầu tiên tham gia trò chơi truyền hình “Đấu trường 100”, Thảo có hai cảm giác thật là phấn khích: 1/ Lần lượt hạ gục hết 100 đối thủ để giành chiến thắng; 2/ Được một món tiền thưởng gần 30 triệu đồng mà từ khi sinh ra đến giờ, có nằm mơ Thảo cũng không bao giờ dám nghĩ tới!

Các bài khác...



Page 38 of 39

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét