Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

Thơ Đỗ Ngọc Thạch (vannghechunhat,net)






Thơ Đỗ Ngọc Thạch trên vannghechunhat.net



Đỗ Ngọc Thạch 

Chùm thơ lục bát Đỗ Ngọc Thạch

www.vannghechunhat.net › Bạn đọc gửi › Trang thơ bạn đọc
Tác giả Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19-5-1948. Quê quán: Yển Khê ... Xin giới thiệu tới bạn đọc những vần thơ lục bát đặc sắc của tác giả: Rượu cần. Rượu cần ...

Chùm thơ lục bát Đỗ Ngọc Thạch

ngocthachTác giả Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19-5-1948. Quê quán: Yển Khê - Bà Triệu- Thanh Ba- Phú Thọ.

Cựu sinh viên Khoa Toán trường Đại học Tổng hợp, Hà Nội.

Cựu sinh viên Khoa Ngữ Văn trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.

Đã từng làm việc tại Trường DBĐH Dân tộc TƯ, Viện Văn học, Tạp chí Nghiên cứu Nghệ Thuật (Bộ Văn hóa), Sở Văn hóa TT tỉnh Gialai - Kontum, VPĐD Báo Văn Nghệ (Hội Nhà văn Việt Nam), Báo Lao Động - Xã hội.

Đã viết nhiều thể loại: Tiểu luận, Phê bình, thơ, truyện ngắn v.v...

Sách đã in : -Tập truyện ngắn 26 truyện 'Quà tặng tuổi hai mươi' – Nhà xuất bản Công an Nhân dân (2005)

Email: dongocthach18@yahoo.com.vn
Xin giới thiệu tới bạn đọc những vần thơ lục bát đặc sắc của tác giả:
               Rượu cần

     Rượu cần chưa uống đã say

Nhìn nhau thấy sóng dâng đầy mắt nhau
    Cần cong vít chụm mái đầu

Ta như đứng giữa nhịp cầu chênh vênh

     Như là ở giữa thác ghềnh

Vòng Soang ơi, cuốn bạn tình đi đâu?

   Như là đã hẹn từ lâu

Rượu cần dan díu đời nhau mất rồi.

             *-*
    Lục bát đường xa

   Bàn chân vừa bé vừa gày

Mà đi biền biệt tháng ngày đường xa

   Xòe tay ra thành mái nhà

Nắng khô, gió lạnh lùa qua ngón gày...

         *-*
         Lục bát ở làng

        Làng em ở sát bên sông

Có đình Vọng Nguyệt... mênh mông trăng tròn

       Mặc cho nước chảy đá mòn

Trên sông khói sóng vọng hồn người xưa...

        Làng em có lắm câu thơ

Ngày xưa còn lại bây giờ vẫn nguyên

      Lắm truyền thuyết vẫn lưu truyền

Say sưa mẹ kể những đêm trăng mờ...

    Ông già râu tóc bạc phơ

Tay nâng chén rượu câu thơ chòng chành

    Người già mà nói 'Em - Anh'

Vẫn say lòng trẻ, vẫn thành tiếng thơ

     Em sinh ra từ lời ru

Nên em duyên dáng đẹp như trăng vàng...
                *-*
      Vịnh Hạ Long

    Màu xanh như lặng như trôi

Trời soi mặt nước, nước soi bầu trời

    Trăm dạng kỳ dị nhỏ nhoi

Đảo im lặng hay nói lời đáy sâu?


   Hồn tôi hóa cánh buồm nâu

Trôi vào vô tận cái  màu xanh mơ...
                  *-*
Khám phá Cao Nguyên Đà Lạt
     


   


Đến cao nguyên

    Một mình đi với Mùa Thu

Đến Cao nguyên với mịt mù bụi bay

    Đường nào lá cũng rụng đầy

Bới tìm chi thế gió gầy nắng hoang?

     Đứng trên đỉnh đèo Mang Yang

Cổng Trời chẳng thấy, thấy bàn tay em

   Tay em đường chỉ rối ren

Đường Tình sao cứ hướng lên trên trời!
                *-*
       
         Đường cùng

        Em đừng có hẹn làm gì

Đừng có báo trước điều chi nửa lời

      Hãy bất ngờ ập vào tôi

Như là tướng cướp chợt rơi xuống đường

      Để tôi ở thế đường cùng

Bị em chiếm đoạt trong vòng một giây !

Đỗ Ngọc Thạch.
Ảnh riêng 
 

Trước văn bia

Trăm năm bia đá thì mòn 
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ 
(ca dao)
 Nhà tôi ở gần khu Văn Miếu 
Tôi ngắm Văn bia không biết bao lần 
Ấp ủ trong lòng khát vọng âm thầm 
Mộng khoa bảng cháy rực thời trai trẻ 
Mơ thành ông Trạng vinh quy bái tổ 
Áo mũ xênh xang tán lọng rợp đường 
Xướng họa thơ ngâm vang suốt đêm trường!... 
Nhìn văn bia như nhìn vào ngày hội! 
 
Rồi tôi xuống làng quê sống trong đồng nội 
Nghe chuyện dân gian bên bếp lửa hồng 
Chuyện ông Tam Tỉnh quê ở ven sông (*) 
Triều đình không phong, dân làng phong Trạng Ngọt 
Còn ông trạng được phong chỉ là "trạng mặt" 
Mạo trạng nguyên thì mũ áo xênh xang 
Bao ông trạng của dân vẫn ẩn dật trong làng!... 
 
Trở lại Văn Miếu, lòng tôi bàng hoàng 
Nhìn văn bia thấy như đang bốc cháy 
Lửa vẫn cháy mà bao ông Tiến sĩ giấy 
Vẫn xênh xang áo mũ chật đường quan! 
 
Tôi bước đi dưới lá đổ ngập vàng 
Bỗng nghe tiếng người bán rắn ngồi hát: 
"Nói xạo đấy, Trời làm gì có mắt! 
Ai mua mật rắn thì còn! 
Trăm năm bia đá thì mòn 
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ 
Ai mua mật rắn thì mua!..."
 
(*) Xin xem tích truyện "Trạng Me đè Trạng Ngọt”
 
Đỗ Ngọc Thạch

Nhớ Hà Nội xưa

Người ta đi tới Ngày Mai
Còn tôi sao cứ nhớ hoài Ngày Xưa…

Ở Sài Gòn xem tranh Bùi Xuân Phái

 Xa Hà Nội hàng ngàn cây số 
Mà như đứng giữa năm cửa ô 
Giữa góc phố, con đường bóng đổ 
Những mái nhà ngói nhỏ lô xô 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét