Tứ Đại Đồng Đường
1. Ông Hoàng Như Hổ vốn tên là Hoàng Nông Dần, do ông sinh năm Canh Dần (1950) nên cha ông lấy chữ Canh Dần đặt tên, chữ Canh được đổi thành chữ Nông cho sát hợp với gia thế nhà ông cha truyền con nối đều làm nghề Nông và sống ở Nông thôn. Nhưng sau này được đi học, ông đổi thành Như Hổ, nghe có vẻ mạnh mẽ, dữ dội hơn, bạn bè sẽ nể sợ hơn…Và dường như cái tên Như Hổ đã giúp ông tiến rất nhanh trên con đường hoạn lộ. Ông không phải loại học giỏi nhưng từ cấp Một đã luôn làm lớp trưởng, chưa hết trung học đã được kết nạp vào Đảng. Ở thế hệ tuổi ông, thường là hết bậc học trung học vào những năm cuộc chiến tranh chống Mỹ cứu nước ở vào thời kỳ ác liệt , đó là cuối những năm 1960, như ông là vào năm 1968, năm Mậu Thân ác liệt nổi tiếng với cuộc Tổng tiến công Mậu Thân đầy hy sinh. Bạn bè ông ra trận gần hết và hi sinh cũng rất nhiều nhưng “cái số” của ông lại chẳng dính dáng gì đến chiến trận, bởi bố ông đã nghe theo ông thầy Tướng số mà hướng cho ông vào học trường Đại học Nông nghiệp, bởi nghe nói trường này được miễn gọi nghĩa vụ quân sự, bởi Nông nghiệp ở xứ ta từ ngàn năm nay đã là một “chiến trường” gian khổ rồi! Lúc đó, người ta còn dán những câu khẩu hiệu như sau ở khắp nơi:” Ruộng rẫy là chiến trường /Cuốc cày và vũ khí / Nhà nông là chiến sĩ / hậu phương thi đua với tiền phương” Nghĩ cho kỹ thì điều này rất đúng, không thể chỉ lo đánh trận mà còn phải lo sản xuất, bởi “ Ăn no đánh thắng ” là chân lý muôn thuở!...Vì thế, những năm chiến tranh ác liệt ở đâu ông không cần biết bởi trường Nông nghiệp của ông (cũng như nhiều trường Đại học khác của ta lúc đó) đã sơ tán đến một vùng quê yên tĩnh và an toàn, chỉ lo việc học mà thôi. Tốt nghiệp Đại học, cái lý lịch Đỏ của Ông hơn hẳn cái “Bằng Đỏ” bởi có “Bằng Đỏ” mà lếu láo, ngang ngạnh thì cũng là “đồ bỏ”! Ông Như Hổ đứng đầu bảng danh sách “ Vừa Hồng vừa Chuyên ” và được đi học chuyển tiếp Nghiên cứu sinh ở nước ngoài thêm bốn năm. Lúc ông có cái bằng Phó Tiến Sĩ (tương đương Tiến sĩ bây giờ) trở về nước thì cũng vừa mới kết thúc chiến tranh (1976), có thể nói loại cán bộ như ông lúc này là Số Một!...
Cứ cái đà thuận lợi, chiếm thế thượng phong đó, Ông Như Hổ khởi nghiệp “Canh Nông” của mình từ Trưởng Phòng Nông nghiệp rồi lên Phó Giám đốc, Giám đốc Sở Nông nghiệp, rồi Phó chủ tịch Tỉnh đặc trách Nông nghiệp như diều gặp gió. Nếu như không có vụ tai nạn giao thông (xe của ông chỉ lao xuống ruộng, chứ không phải lao xuống vực thẳm từ trên đỉnh đèo như người ta!) khiến ông gãy cả hai chân thì có lẽ ông đã lên tới Bộ trưởng Nông nghiệp và phát triển Nông thôn từ lâu, có khi trước cả ông Cao Đức Phát! Cuộc dời cũng như sự nghiệp “Canh Nông” của ông Hoàng Như Hổ có thể triển khai thành một cuốn tiểu thuyết bộ ba về vấn đề “Tam Nông” đang rất Hot hiện nay, song tác giả chưa thể “Chắp bút” mà chỉ xin cống hiến cho bạn đọc vài nét phác thảo về chân dung ông trong một bức tranh lớn về “Đại gia đình” của ông ở cái truyện ngắn “Tứ đại đồng đường” này. Gọi là “Tứ đại đồng đường” có nghĩa là trong truyện này sẽ có 4 thế hệ cùng chung sống: 1/ Ông Hoàng Nông Gia, cha đẻ của ông Hoàng Như Hổ, sinh năm 1926, cũng tuổi Dần, nhà Nông chính hiệu; 2/ Ông Hoàng Như Hổ, nhân vật chính như đã có vài nét giới thiệu và một người em gái muộn chồng, muốn “Tu tại gia”; 3/ Hoàng Phục Hổ, con ông Như Hổ, sinh năm 1974, cũng tuổi Hổ, cũng là “Nhà Nông” (Kỹ sư Nông nghiêp) và ba người em gái; 4/ Hoàng Phục Hổ Con, con ông Phục Hổ, sinh năm 1998, cũng tuổi Hổ, đang học Tiểu học, cũng có 2 em gái…
2. …Hoàng Như Hổ bị tai nạn gãy chân vào năm 2005, tức ông mới 55 tuổi, cái tuổi đang sung sức , đang ở vào “đỉnh cao”của “Quan nghiệp”. Khi hay tin ông bị gãy chân, đám đệ tử tiếc hùi hụi vì mất chỗ bấu víu, còn kẻ tình địch (khá đông) thì sướng run như trúng số độc đắc, họ tụ tập ăn mừng ba ngày liền to như lễ kỷ niệm Đại thắng Mùa xuân l975! Tuy vậy, ông Hoàng Nông Gia lại rất vui, ông cũng mở đại tiệc ăn mừng, ông nói: “Về nghỉ lúc này là vừa đẹp, nắm chắc hai chữ bình an, chứ nếu còn ở lại chốn Quan trường, nó không chỉ mất hai chân mà mất mạng như chơi!...Tôi cũng sắp 80 tuổi rồi, nó cũng phải về chăm sóc cha già làm tròn chữ Hiếu chứ, từ ngày nó đi làm quan có ngó ngàng gì tới bố nó đâu!” Quả vậy, từ khi ngồi trên chiếc xe lăn chậm rãi nhìn ngắm cơ ngơi là khu nhà rộng hơn 500 mét vuông, ông Hoàng Như Hổ mới được thong thả tận hưởng cái cảnh sống sung túc nơi nhà cao cửa rộng, con đàn cháu đống, chẳng bõ cho tuổi ấu thơ của ông phải sống trong cái lều tranh xiêu vẹo. chỉ một trận mưa thường cũng đổ sập!...
Một ngày kia, ông Hoàng Như Hổ họp gia đình, nói: “Nhà ta đông người, ông đã già yếu, ta lại bị tàn tật, vì vậy cần phải có một Osin, tức người giúp việc!” Bà vợ ông Như Hổ nói ngay: “Khỏi phải mướn Osin, đàn bà con gái nhà ta nhiều, ngồi không làm gì? Thuê Osin là “nuôi ong tay áo”, không được!” Bà vợ ông Hoàng Nông Gia (đã ngoài 60 tuổi) tiếp lời: “Đúng đấy, không cần phải thuê Osin, tôi còn khỏe chán, việc chăm sóc chồng và ông con què chân tôi đảm nhận hết, không cần ai mó tay vào! Đó cũng là niềm vui lúc tuổi già của tôi!” Cô vợ Hoàng Phục Hổ, người mẹ của ba đứa con còn nhỏ nói tiếp ngay: “Con mình không thể giao cho người khác chăm sóc được!...Vừa rồi con lên Mạng, thấy có rất nhiều vụ án Oshin lấy trộm tài sản của chủ nhà, khi bị người nhà phát hiện còn giết luôn !...Ôi, bọn Osin thật tham lam và tàn bạo!” … Chờ cho mọi người nói hết, ông Hoàng Như Hổ mới thong thả nói: “Mọi người nói sai cả rồi! Thứ nhất, người nhà ta cần có thời gian rảnh rỗi để làm việc khác, đích đáng hơn, chẳng hạn như làm thơ, viết văn… Tôi thấy nhà ta ai cũng có năng khiếu văn học bẩm sinh, vậy mà chưa biết phát huy, thật là uổng phí! Thứ hai, Osin cũng có người tốt, người xấu, không thể vơ đũa cả nắm như thế! Và tôi không tin là đại gia đình chúng ta lại không kiểm soát nổi một cô gái Osin bé nhỏ! Thứ ba, những lời tôi nói, đã từng thuyết phục cả tỉnh, cả hàng trăm ngàn người, nay chẳng lẽ lại bị phản đối dữ dội như thế! Tôi kêu mọi người họp gia đình là để quán triệt thôi, chứ đã thành “Nghị quyết” rồi!” Khi nói đến hai chữ “Nghị quyết”, vẻ mặt ông Như Hổ lạnh tanh không khác gì ông Bao Công xử án, khiến mọi người im re!...Chàng Kỹ sư Canh nông Hoàng Phục Hổ lập tức phá tan sự im lặng của buổi họp gia đình: “Chí lý! Cha nói rất chuẩn, không thể tìm thấy một khe hở!... Con hiện đang khởi thảo cuốn tiểu thuyết về vấn đề “Tam nông”, một vấn đề rất Hot hiện nay, mà công việc ở Trung tâm cây giống cũng bù đầu, vì vậy rất cần một thư ký về vi tính! Vì vậy con đề nghị thuê cho con một thư ký vi tính, hết việc của con thì có thể làm gia sư vi tính cho cả nhà!”.Phục Hổ vừa dứt lời thì ông Như Hổ nói ngay: “Duyệt! Nhân tiện thuê thêm một gia sư tiếng Anh luôn, phải phổ cập tiếng Anh cho cả nhà ta!”…Buổi họp gia đình kết thúc với quyết định mướn một Osin và 2 gia sư, việc này được giao cho chàng Kỹ sư Canh nông lo liệu. Chàng Kỹ sư Canh nông lập tức “lên Mạng” và chỉ sau 2 ngày “phỏng vấn” đã chọn được một Osin và hai gia sư ưng ý và điều bất ngờ là cả ba người này đều có diện mạo như sao điện ảnh, chiều cao và số đo ba vòng thì đều như là siêu người mẫu chân dài : cao 1,77 mét, số đo ba vòng là 91, 62, 93!...
3. Nhân vật Osin có lai lịch khá ấn tượng: là sinh viên năm cuối của một trường đại học, đã từng lọt vào Top 10 của cuộc thi Hoa hậu Áo dài và Hoa hậu Đồng quê, song lại bị thụ án 5 năm tù giam vì liên quan đến cái chết của một Đại gia. Mãn hạn tù, cô gái xinh đẹp nhưng có số phận hẩm hiu này đành đến Trung tâm giới thiệu việc làm và đã lọt vào “mắt xanh” của chàng Kỹ sư Canh nông, và chính thức trở thành Osin của nhà họ Hoàng “tuổi Hổ”! Do thời gian ở tù được dạy đủ các công việc thuộc về “Nữ công gia chánh” cho nên cô gái Osin nhanh chóng nhập vai và nhập vai khá xuất sắc khiến cho tất cả mọi người trong đại gia đình họ Hoàng đều không tiếc lời khen ngợi, nhất là ông Hoàng Nông Gia! Vốn là một nông dân “điển hình” (thời Cải cách Ruộng đất xếp vào thành phần “Bần cố nông”), nghèo “rớt mồng tơi”, ăn chưa đủ no, áo chưa đủ mặc chứ đừng nói đến chuyện hưởng lạc này nọ, cho nên giờ được chăm sóc , hầu hạ từ A đến Z làm sao không khỏi choáng ngợp trước cuộc sống “Thần tiên” này! Ông già gần 80 phút chốc như là “cải lão hoàn đồng”, cứ như là uống thuốc tiên của Thái Thượng Lão Quân vậy!...
Còn hai nhân vật Gia sư Vi tính và Tiếng Anh thì còn tinh khôi màu áo trắng học trò: đều là sinh viên năm thứ nhất Khoa Công nghệ Thông tin của một trường Đại học, tuy là sinh viên Năm thứ nhất nhưng đã thành thạo Vi tính như một chuyên gia và nói tiếng Anh như gió, vì nhà nghèo nên phải đi làm thêm, và đã đi làm ở vài nơi nhưng bị “quấy rối tình dục” dữ quá nên chưa thể “an cư lạc nghiệp” gia sư! Nay đến nhà ông họ Hoàng này, thấy “lý lịch thuần nông” và có người đã là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, hai cô gia sư (cũng có gốc gác nông dân) quyết định “thả neo”, tính sẽ làm ăn lâu dài! Với quyết tâm nhập cuộc của hai cô gia sư, trình độ Vi tính và tiếng Anh của cái nhà “Tứ đại đồng đường” họ Hoàng này thay đổi từng ngày! Chỉ sau một tháng có hai cô gia sư, mọi giao tiếp thông thường trong nhà đã không còn dùng tiếng Việt nữa , đặc biệt là với chàng Kỹ sư Canh nông và ông Bố ngồi xe lăn, vốn đã biết chút đỉnh tiếng Anh, giờ việc nâng cao thật dễ dàng khi hai học trò lúc nào cũng muốn nói chuyện với cô giáo!...
4. Ngày lễ đại thọ ông Hoàng Nông Giang tròn 80 tuổi rồi cũng đến. Đó là một ngày đầu Mùa Thu năm 2006, trời cao xanh lồng lộng, từng đám mây trắng với đủ hình thù kỳ ảo lững thững bay về như muốn đem đến cho vạn vật những điều tốt lành!...
Khu nhà họ Hoàng được trang trí lộng lẫy, khách khứa tấp nập, bàn tiệc bày la liệt ngoài sân dưới dàn hoa Thiên lý với đủ sơn hào, hải vị… Khi bữa tiệc đã tới đỉnh điểm, có người hỏi chàng Kỹ sư Canh Nông Hoàng Phục Hổ: “Sao vào tiệc đã lâu mà gia chủ chưa ai phát biểu gì là sao?” Trả lời: “Chuyện này do cha tôi quyết! Chắc ông muốn mọi người cứ tự nhiên vui vẻ rồi nói chuyện cũng nên? Với lại đến đây là để “ăn mừng” chứ còn làm gì nữa!” Người kia lại đến hỏi ông Hoàng Như Hổ: “Sao gia chủ không có vài lời với thực khách cho thêm phần không khí?” Trả lời: “Hôm nay là mừng ngày sinh của ông Cụ, phải để ông Cụ khai khẩu chứ!” Người kia đến bên ông Hoàng Nông Gia, cụng ly chúc mừng thì ông Hoàng Nông Gia nói liên hồi những từ sau: “Đẹp trên từng xăng-ti-mét!...Đẹp trên từng…Xăng…ti…mét!...Đẹp…trên…từng xăng…ti…mét!...” Người kia không hiểu ông cụ nói gì, hỏi một người bên cạnh thì người này nói: “Đó là câu nói dành cho những siêu người mẫu chân dài! Báo chí thường tán dương những siêu người mẫu chân dài là trên cơ thể họ, chỗ nào cũng tuyệt đẹp, đẹp trên từng xăng-ti-mét da thịt!”…Người kia vừa chợt hiểu ra thì bỗng một tràng pháo nổ đinh tai nhức óc! (Gia chủ bất chấp lệnh cấm đốt pháo có từ lâu của Nhà nước!). Dứt tràng pháo là tiếng nói dõng dạc, trầm hùng của chàng Kỹ sư Canh Nông: “Thưa quý vị quan khách, anh em bằng hữu thân mến! Hôm nay là ngày mừng thọ ông chúng tôi và cùng vì ông rất cưng chiều cậu chắt Hoàng Phục Hổ Con tuy mới 8 tuổi mà có tài năng xuất chúng, sẽ là Nhà thiết kế Thời trang nổi tiếng trong tương lai gần, nên cũng là ngày ra mắt Công Ty Thời Trang Tứ Hổ, do cậu Hoàng Phục Hổ Con làm Giám đốc, và ba siêu người mẫu chân dài làm Phó Giám đốc!” Tiếng vỗ tay rào rào…Chàng Kỹ sư Canh nông tính ngồi xuống thì cô Thư ký Vi tính giật vạt áo, nói: “Sao chàng không nói tiếp việc hệ trọng thứ ba đi? Đã hứa là sẽ nói “Ba trong Một” cơ mà?” Chàng kỹ sư Canh nông lúng túng không biết nói sao thì chiếc xe lăn của ông Hoàng Như Hổ cặp tới, ông nói nhỏ nhưng rõ ràng: “Chuyện ấy là chuyện “hậu cung” không thể công bố nơi bàn dân thiên hạ được!” Nghe nói vậy, chàng Kỹ sư Canh nông yên tâm ngồi xuống rót rượu, còn cô Thư ký Vi tính thì ngúng nguẩy bỏ đi, mồm lẩm bẩm: “Có gan ăn cắp mà không có gan chịu đòn, đúng là một bọn thỏ đế!”…
5. Khi tiệc rượu đã tàn, khách khứa đã lục tục ra về gần hết, tôi – người viết cái truyện ngắn này – mới có thể lại chào ông Hoàng Như Hổ để ra về. Vừa thấy tôi, Như Hổ nói ngay: “Ấy, ông chưa thể về được, phải tham dự “Hậu tiệc” với tôi chứ! Hôm nay sẽ có “độc chiêu” ông không thể ngờ tới đâu!” (Tôi quen và thân với Như Hổ do thời còn làm báo có viết loạt bài về thành tích “Xóa đói giảm nghèo” của tỉnh do Như Hổ trực tiếp chỉ đạo, và sau mới biết thì ra hồi còn học phổ thông, tôi và Như Hổ cùng học một trường, khi đó tôi học lớp Mười, còn Như Hổ học lớp Tám, và đã từng “đụng độ”: cô gái có đôi mắt bồ câu mà tôi nhắm lại cũng chính là người đẹp học cùng lớp với Như Hổ và Như Hổ đang thầm yêu trộm nhớ!...) . Tôi đành phải ở lại dự “Hậu tiệc”, còn cái gọi là “độc chiêu” thường là do các mỹ nhân được Như Hổ thuê tới múa hát hầu rượu biểu diễn (giống như vua chúa, quan lại thời xưa thường làm ở các tiệc rượu)!...
Khi đã an tọa trong buổi “Hậu tiệc”, tôi hỏi Như Hổ: “Ban nãy tôi có nghe loáng thoáng nào là “Ba trong một”, rồi “Chuyện hậu cung”, là chuyện gì vậy?” Như Hổ cười bảo: “À, đó là ba cô chân dài đòi tuyên bố chính thức mối quan hệ với những người trong nhà Họ Hoàng này! Không nói chắc ông cũng đoán ra thì nói luôn: Ông Cụ sẽ “nạp thiếp” cô gái Osin, tôi cũng “nạp thiếp” cô gia sư tiếng Anh, còn thằng con Kỹ sư Canh nông của tôi sẽ “nạp thiếp” cô gia sư Vi tính!” Tôi thoáng chút ngạc nhiên song lại nghĩ, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên không bình luận gì, khiến Như Hổ thắc mắc, hỏi: “Sao ông không nói gì? À, thôi, tôi biết rồi, ông đang nghĩ tới một cái “cốt truyện”, có đúng không?” Lần đầu tiên có người đoán trúng ý nghĩ của mình, tôi thừa nhận và nói: “Tôi đã tính viết một cái truyện ngắn về ông mà chưa biết bắt đầu từ đâu?” Như Hổ cướp lời: “Sao lại là truyện ngắn? Viết về tôi phải là thể loại tiểu thuyết mới nói hết những gì cần nói! Tôi không phải là dân viết văn như các ông nhưng tôi biết tiểu thuyết là thể loại Vua, như Bóng đá trong thể thao! Chính vì thế đã từ lâu tôi muốn kiếm một người viết tiểu thuyết về tôi!” Tôi nói ngay: “Ông chỉ có thể kiếm người viết Hồi ký! Cuộc đời ông cũng có thể viết thành một cuốn Hồi ký hay đấy!” Như Hổ nói như đã suy nghĩ từ lâu: “Thể loại Hồi ký vừa rồi lắm chuyện bê bối quá! Thực ra tôi đã tính tự viết Hồi ký , nhưng viết được vài trang lại bỏ và cứ nghĩ thế nào cũng sẽ có chuyện vì không thể không đụng chạm tới người nọ người kia!... Nay gặp ông, tôi liền nghĩ sẽ “đặt hàng” ông viết một cuốn tiểu thuyết về tôi! Nếu ông nhận lời tôi sẽ bao nuôi ông cho tới ngày cuối đời!” Tôi chưa biết trả lời Như Hổ thế nào thì tới màn “độc chiêu” – đúng là “độc chiêu” mà có lẽ phải xếp vào bảng “Cực độc” nên không thể viết ra đây được!
6. Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Như Hổ hỏi đã quyết định chưa? Nghĩ tới cảnh ăn ngủ khách sạn, đón rước như thượng khách khi đi viết bài cho các Doanh nghiệp thời còn đi làm báo, tôi nhận lời ngay!... Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con! Thực ra tôi chỉ có “vũ khí” là cái câu nói “vong mạng” đó ! /.
Sài Gòn, 2008 – 2009
Nguồn: www.vanchuongviet.org
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét