Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch - vannghechunhat.net
vannghechunhat.net/truyen/do-ngoc-thach.html
Chi tiết: Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch: Lượt xem: 98. Hóa Thạch 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát ...
nhavantphcm.com.vn/d%25E1%25BB%2597-ngoc-thach-nha-van-...
Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Phú Thọ. ... Người tạc tượng nhà mồ (tậptruyện ngắn, in chung - NXB Văn hóa - Dân tộc, ...
dovocamthach.vnweblogs.com/post/27317/382531
ĐẢ LONG BÀO Chuyện xưa, có ông Vua nọ phạm tội phải bị đánh trăm gậy, Vua muốn làm gương cho thiên hạ, nói với Thừa tướng cứ theo phép nước mà làm.
www.trieuxuan.info/%3Fpg%3Dtgdetail%26id%3D495
Đỗ Ngọc Thạch. Sinh ngày l9-5-1948, ... Sự tích chim đa đa (truyện ngắn) ... GS Đỗ Đức Hiểu và tác phẩm Đổi mới phê bình văn học (lý luận phê bình văn học) ...
QUẬN HE
- Chi tiết Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 224
Từ khi kết thúc chiến tranh phía nam với Chúa Nguyễn (Trịnh – Nguyễn phân tranh) và dứt được việc cát cứ ở Cao Bằng của họ Mạc, các chúa Trịnh là Tây Định vương Trịnh Tạc và Định Nam vương Trịnh Căn ra sức củng cố chính quyền ở Đàng Ngoài (Bắc Hà).
Chùm truyện ngắn mini - Đỗ Ngọc Thạch
- Chi tiết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 274
1. CÔ GÁI VÙNG CAO
Con gái vùng cao khác con gái đồng bằng, thành thị là đương nhiên rồi. Nhưng khác như thế nào thì ít người nói trúng và nói hết. Ca khúc Sơn Nữ ca của nhạc sĩ Trần Hoàn hay thật nhưng cũng chỉ nói được phần nhỏ mà thôi! Có ba “Nhà” khá nổi tiếng rủ nhau lên vùng sơn cước với quyết tâm sẽ “Nói” bằng hết bí ẩn của Sơn Nữ trong chỉ một tác phẩm của mình!...
Chùm Truyện mini của Đỗ Ngọc Thạch
- Chi tiết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 248
1.BÔNG HỒNG VÀNG
Văn Tình là một thanh niên vượt trội về mọi mặt, chỉ có một điểm yếu là gia cảnh rất nghèo túng…Tuy nhiên, Thần Tình Yêu không buông tha chàng trai nghèo và Văn Tình yêu đến mê si cô Mộng Tuyết.
Đám cưới vàng
- Chi tiết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 444
Ông Chung và Bà Thủy cưới nhau khi cùng tốt nghiệp Đại học Sư Phạm, lúc mới 21 tuổi. Tính đến nay là gần 50 năm chung sống. Cả hai ông bà đều sinh năm 1940, tức đều sang tuổi 71, ông đã nghỉ hưu được chục năm, còn bà đã nghỉ được 16 năm.
Ngũ hổ tướng quân
- Chi tiết
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 404
Nếu Hà Nội có phố Nhà Binh, tên chính thức là phố Lý Nam Đế, tức toàn các gia đình quân nhân sinh sống ở đó, thì ở tỉnh Q.N có Làng Quân Nhân. Nếu như ở phố Nhà Binh, trong mỗi gia đình quân nhân chỉ có một hoặc hai người là quân nhân, còn những người khác “ăn theo”, thì ở Làng Quân Nhân, hầu hết các gia đình đều một trăm phần trăm là quân nhân, trừ bọn trẻ con chưa đến tuổi nhập ngũ, đương nhiên!
CÁC BÀI KHÁC...
Trang 12 / 39
XÓM VẮNG
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 251
XÓM VẮNG là tên một vở kịch của nhà viết kịch đã quá cố Xuân Trình. Ở đây, tôi không bàn về vở kịch ấy như thế nào mà chỉ muốn nói rằng nếu không có vở kịch Xóm vắng của nhà viết kịch thì chúng tôi không biết gọi tên khu “dân cư” của chúng tôi là gì ?
Cho đến nay, đã hơn hai chục năm trôi qua, tôi đã bỏ khu “dân cư” ấy đi giang hồ tới mười lăm năm, vậy mà nay trở lại, nhìn “toàn cảnh” mảnh đất đã chôn sâu một phần hồn mình ở đấy, tôi càng nhận thấy rằng lấy tên Xóm vắng để đặt cho nó thật là thích hợp. Thích hợp tới mức không thể tìm một cái tên khác thích hợp hơn !...Đã hơn hai mươi năm trôi qua, xóm vắng của chúng tôi vẫn thủy chung với cái tên Xóm vắng và ngày càng khẳng định là xóm vắng !...
Những chuyện về xóm vắng của chúng tôi thật là nhiều, thật đa dạng muôn màu muôn vẻ và có thể kể ngàn lẻ một đêm cũng không hết. Tôi dự tính, nếu trời thương tôi, cho tôi một bàn tay ảo thuật thì từ nay, tôi chẳng phải đi “cày thuê cuốc mướn” ở đâu nữa, cứ ngồi viết truyện về xóm vắng gửi đi các báo cũng dư sống ! Cái truyện ngắn này viết nhân dịp trở lại xóm vắng sau mười lăm năm tha phương cầu thực và cũng là để “thử thời vận” nên chưa đánh số thứ tự vì nếu đánh số thì nó sẽ là “Xóm vắng I” !
*
Trước hết cần nói đôi dòng về địa thế của xóm vắng . Bắc giáp với khu ruộng lầy (xa xưa chắc phải là lau sậy um tùm, sau đó được dân quanh vùng cải tạo và trồng rau cần nước, còn bây giờ thì nhà cửa mọc lên chi chít, có cả nhà lầu với đủ kiểu dáng mô-đéc), đông và nam giáp với sông đen (nước cống thải của thành phố), còn phía tây là sân sau của một xí nghiệp loại nhỏ (không biết họ sản xuất gì mà quanh năm im hơi lặng tiếng, bây giờ cũng đã biến thành khu nhà cửa chi chít như ruộng rau cần phía bắc). Nhìn tổng thể, khu xóm vắng của chúng tôi có địa thế biệt lập rất lý tưởng đối với giới lục lâm thảo khấu thời xưa ! Không hiểu sao, người ta lại chọn khu đất này – vốn là một bãi tha ma hoang vắng – để xây dựng “đại bản doanh” của một cơ quan nghiên cứu cỡ quốc gia ! Xin được miễn nêu tên cái cơ quan nghiên cứu kiểu “ngâm cứu” này vì bạn đọc lại phải mất công tra từ điển danh mục các cơ quan “ngâm cứu” và chưa chắc đã thấy vì cũng như tên gọi “Xóm vắng”, chỉ được lưu hành dưới dạng dân gian truyền khẩu chứ làm gì có tên trong các loại tài liệu sổ sách địa chí hoặc hành chính, cho dù là ở cấp phường !...
Điều tôi muốn kể trước nhất là vì sao tôi lại có mặt ở xóm vắng và vì sao chưa đầy năm năm, tôi lại bỏ xóm vắng đi tha phương cầu thực ? Điều này chỉ có Li – nàng tiên của tôi nhưng đã thành cát bụi – và Mi – người tình khốn khổ của tôi nhưng nàng đã bỏ sang Úc – là biết rõ mà thôi !
Li là một cô gái đẹp tuyệt trần, đẹp tới mức không thể nói về vẻ đẹp của nàng ! Tôi gặp Li vào một buổi tối, khi tôi đến chơi với một người bạn đang làm việc ở cơ quan “xóm vắng”. Lần đầu tiên tới đây, cảm giác đầu tiên của tôi là vắng vẻ, hiu quạnh. Toàn bộ khu xóm vắng được bao bọc bằng tường gạch cao tới 2 mét. Bên trong chỉ dăm ba cái nhà loại xây tạm và những khoảng trống còn lại đều được trồng cây như công viên. “Âm thanh chủ đạo” là tiếng côn trùng và tiếng muỗi bay vo ve. Muỗi ở đây mật độ khá dày, quơ tay là bốc được một nắm ! Dân cư ở đây chưa tới chục người, gồm những người độc thân, sống rải rác trong toàn bộ khu vực “xóm vắng”. Người bạn của tôi mới về đây được vài tháng, đêm nằm ngủ cứ sợ ma vì đã nhiều lần ngủ mơ bị “ma đè” nên đã năn nỉ nhiều lần tôi tới ngủ cùng, nhưng tối nay tôi mới có dự định đáp lại yêu cầu của bạn. Ngồi uống trà tán chuyện gẫu chán, hai chúng tôi định đi ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng khóc thổn thức thoang thoảng trong gió đâu đây. Bạn tôi chui vội vào màn, chùm chăn kín mít và nói :
- Ma khóc đấy !...Chắc là một cô gái nào đó chết oan nên thi thoảng linh hồn lại hiện về khóc lóc ! Tớ đã nghe thấy tiếng khóc này nhiều lần rồi ! Nghe tiếng khóc này tớ đoán rằng phải là một người con gái còn trẻ và rất đẹp!...
Mặc cho người bạn nói con cò con cuốc, tôi đi ra ngoài sân và định hướng xem tiếng khóc phát ra từ đâu. Chỉ sau một phút tôi đã xác định dứt khoát đó là tiếng khóc của người sống chứ chẳng có ma quỷ gì cả ! Lần theo hướng tiếng khóc, tôi lò dò đi tới đầu hồi một cái nhà dài và nhận ra dáng một người phụ nữ đang ngồi khóc nức nở bên một gốc cây nhỏ. Tiếng khóc tuy nhỏ nhưng dễ nhận ra là của một người trẻ tuổi. Tôi chỉ còn cách người con gái đó khoảng hơn chục mét thì tiếng khóc biến mất và tiếng nói cất lên :
- Đứng yên !...Chỉ bước thêm một bước ngươi sẽ chết !... - Tôi thoáng giật mình, sởn gai ốc. Nhưng khi đã nhận rõ đó là dáng người thon thả của một người con gái thì tôi yên tâm và hỏi :
- Cô là ai ? Tại sao lại đến đây ngồi khóc ?
- Nhà ngươi ở đây nhưng làm sao mà biết được đây chính là nấm mồ chôn người tình yêu dấu nhất đời của ta? Làm sao mà biết được nỗi bất hạnh tột cùng của ta?
- Chưa biết thì tôi mới phải hỏi! Cô gái bất hạnh ơi, cô hãy nói cho tôi biết đi, tôi sẽ giúp cô được điều gì chăng?
- Ngươi làm sao mà giúp được ta điều gì? Nhưng thôi, ta đã định là sẽ kể cho ai nhìn thấy ta ngồi khóc… Ngươi có hình dung ra được không, lúc người yêu ta đang đứng trên giàn dáo xây dựng ngôi nhà này thì ta đến thăm chàng. Nhìn thấy chàng đang đứng chênh vênh nguy hiểm, ta lo sợ chạy lại để gọi chàng xuống thì ta vấp phải một sô vữa và ngã nhào vào một đống vữa. Bất chợt nhận ra ta, chàng quên phắt đang đứng trên giàn dáo cao, và đã bước vào khoảng không để chạy tới cứu ta!...
Cô gái kể đến đây thì khóc thét lên như đúng cái lúc nhìn thấy người yêu mình rơi từ trên giàn dáo cao xuống ! Tôi chưa hết bàng hoàng bởi câu chuyện của cô gái thì có tiếng chân chạy thình thịch và có tiếng quát :
- Kẻ trộm !...Bắt lấy nó !...
Chỉ trong chốc lát, ba bốn bóng người lố nhố ào tới phía tôi và cô gái. Cô gái bỗng bật dậy rất nhanh và lướt tới sát tôi như một làn gió và nói nhỏ :
- Ngươi hãy đi theo ta và không cần bận tâm tới xung quanh !...
Tôi như người bị thôi miên, chạy theo cô gái trong bóng đêm. Tuy nhiên, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận thấy cô gái đã dùng những miếng võ điêu luyện để “dọn sạch” những người hô bắt trộm ban nãy trên con đường mà chúng tôi chạy qua. Và tôi còn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là những thế võ của quyền chiến Tây Sơn ở vùng đất võ mà khi còn tại ngũ tôi đã được biết đến. Tôi vừa chạy vừa nói với cô gái :
- Cô có phải là người An Vinh ?
- Ủa !...Tại sao anh lại biết quyền An Vinh ?
- Tôi đã từng đóng quân ở đấy và biết cả câu “Roi Thuận Truyền – Quyền An Vinh” …
- Thế thì tốt ! Tôi đã gặp được quý nhơn rồi ! Hãy cứ đi theo tôi rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau !...
*
Sau khoảng một giờ đồng hồ, Li – tên cô gái là Li – đưa tôi tới một căn nhà nhỏ ở một khu vực còn hoang vắng hơn cả cái khu “xóm vắng”. Đó là căn nhà đơn sơ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Trong đầu tôi nảy ra hàng trăm câu hỏi định hỏi Li nhưng cô đã kéo tôi nằm lên giường và nói :
- Anh đừng hỏi điều gì và hãy làm theo yêu cầu của em…- Và Li đã nhanh chóng đưa tôi đến một “miền đất lạ” mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ tôi mới biết !...Sau khi mệt lả vì cuộc ân ái nồng nhiệt với Li, tôi vừa thiếp đi được hai ba phút thì Li đánh thức tôi dậy và nói :
- Bây giờ đã đến giờ em phải ra đi !...
- Em đi đâu? – Tôi giật mình bật dậy.
- Anh cứ ngủ tiếp đi và nhớ làm giùm em việc này : Trong hai năm nữa, cứ đúng ngày ấy, anh lại ra chỗ đó thắp nhang và cầu cho linh hồn anh ấy được siêu thoát !...Hết hai năm thì anh thôi…
- Nhưng em đi đâu? Sao không ở lại đây với tôi ? Chúng ta đã thành vợ chồng rồi cơ mà ?
- Em đi đâu anh không cần biết. Còn chuyện vợ chồng, anh đừng có nghĩ tới làm gì sẽ khổ lụy, bởi em có tướng sát phu !...
Tôi bàng hoàng thảng thốt…Khi tôi định thần trở lại thì đã không thấy Li đâu nữa !...
*
Để thực hiện lời ủy thác của Li, tôi đã tìm cách xin về làm việc ở khu “xóm vắng” và không những thế, người ta còn cho tôi nhập hộ khẩu vào xóm vắng. Trong suốt hai năm đầu, tôi đã làm đầy đủ điều Li ủy thác. Chính việc âm thầm thực hiện lời ủy thác của Li mà có một cô gái - cũng là thần dân của khu “xóm vắng” đã để ý theo dõi tôi. Và, trong khi mọi người của xóm vắng đều nhìn việc làm của tôi như nhìn một người tâm thần thì Mi – tên cô gái ấy – lại buộc vào tôi sợi dây oan nghiệt của ái tình…Một buổi tối, sau khi tôi vừa thắp nhang cho nấm mộ vô hình kia xong, trở vào phòng ngồi uống trà hút thuốc và cho ý nghĩ bay theo hình ảnh mờ ảo của Li thì Mi đột ngột xuất hiện !
- Anh biết người thanh niên đã chết hay là biết cô gái người yêu của anh ta ?
- Trời đất !...Sao Mi cũng biết mối tình bi thương ấy?
- Em là bạn của Li đây !...
- Là bạn của cô Li ? Chuyện thật là kỳ lạ !...
- Chưa hết đâu, lúc trước anh chàng ấy còn là người yêu của em !
- Lại thế nữa ? Đúng là tiểu thuyết !...Nhưng sau đó vì sao mà Mi lại thôi ?
- Em đâu có thôi !...Vì bố mẹ em bắt em lấy chồng …
- Ông chồng bây giờ đang đi nghiên cứu sinh chứ gì ?
- Đúng !...Cái Li nó có tướng sát phu dữ lắm ! Nó yêu ai người đó cũng chết bất đắc kỳ tử ! Ba chàng trai chết vì nó rồi đấy !...
- Trời ơi ! Thật vậy sao ? Nếu thế thì tôi …
- Anh định nói nó cũng yêu anh chứ gì ? Không đâu, chắc là anh đã ăn nằm với nó, nhưng đừng nghĩ là nó yêu anh ! Nó đã biến mất như nàng tiên bay về trời sau lần gặp anh chứ gì ?
- Sao Mi lại biết chuyện ấy ?
- Nhìn cái việc anh làm là biết liền à !...Thôi, anh hãy quên cái Li đi và hãy biết rằng vì câu chuyện tình ấy mà anh đã gặp em ! Anh hãy yêu em đi !...
- Nhưng em có chồng rồi cơ mà !...
- Anh hãy yêu em nhưng đừng có nghĩ đến chuyện chúng mình lấy nhau. Em có tướng “vượng phu ích tử”, ai yêu em đã trở nên sung sướng , khá giả. Chồng em ngày xưa cũng khổ sở , cô đơn, cơm niêu nước lọ như anh đó !...Em thương anh…
Nói rồi Mi kéo tôi vào vòng tay vừa nóng bỏng vừa mát lạnh của em…Từ hôm đó, tôi lao vào mối tình vụng trộm với Mi như con thiêu thân. Dù kín đáo đến mấy, cuối cùng chuyện của tôi và Mi cũng lộ ra. Người đầu tiên phát hiện chính là ông Sếp của tôi. Sau này, Mi đã nói cho tôi biết rằng ông Sếp đã nhiều lần nhìn thấy tôi và Mi ân ái với nhau, và mỗi lần nhìn thấy như vậy, ông ta đều đứng ngây ra và “soóc-ti” ra đầy quần ! Không kìm được, ông ta đã buộc ép Mi phải chấp nhận mối tình của ông với Mi nếu không sẽ “đì” tôi không ngóc đầu lên được!...Ở vào tình thế nan giải như thế, nhân dịp hết hạn làm cái việc mà Li ủy thác trước đây, tôi xin chuyển công tác vào Tây Nguyên (thay vì cho việc tôi sẽ được đi “Tây” làm nghiên cứu sinh như Mi đã dàn xếp với ông Sếp) với hi vọng sẽ tìm thấy Li ở vùng đất quê hương của Li. Nhưng khi về đến quê Li, tôi được biết Li đã chết trong một trận đánh không cân sức với một bọn cướp có trang bị cả súng đạn. Đau khổ, tôi quay trở về tìm Mi, nhưng Mi đã đi theo chồng sang định cư ở Úc !...Buồn bã, tuyệt vọng , tôi cư trú tạm thời ở xóm vắng được nửa năm thì bất ngờ ông Tơ bà Nguyệt bắt tôi lấy vợ thực sự ! Lấy vợ, có con, tưởng chừng sẽ định cư vĩnh viễn tại xóm vắng, ấy vậy mà tôi lại phải “khăn gói quả mướp” ra đi với lời khuyên của một ông bạn già : “Xóm vắng là vùng đất dữ, cậu không trụ được đâu!”. Tại sao xóm vắng là vùng đất dữ, cho đến bây giờ, sau 15 năm giang hồ tôi mới hiểu ra. Và muốn kể nhiều về điều này, phải chờ một dịp khác !...
Sài Gòn, 1997-2009
Đỗ Ngọc Thạch
Lệnh phải thi đỗ
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
- Lượt xem: 358
Ông Lý Trần Vương Gia chưa tới 50 tuổi nhưng đã là một đại gia thuộc Top 10 của Tỉnh H. Nhìn tên ông cũng có thể đoán ra ông là hậu duệ của hai dòng họ đã làm sáng chói những trang sử của người dân nước Việt: đó là hai họ Lý và họ Trần.
Nói về hai vương triều Lý - Trần oanh liệt này, các sử gia đã có rất nhiều sách, nhiều đến nỗi nếu có ai tò mò hỏi ông Lý Trần Vương Gia rằng ông thuộc chi nào, nhánh nào của hai dòng họ này thì ông nói, hãy cứ đọc hết những sử sách viết về hai vương triều Lý, Trần thì sẽ thấy ngay, song không ai đủ kiên nhẫn đọc hết cả! Vì thế, chưa có ai biết rõ ràng ông Vương Gia thuộc chi nào, nhánh nào của hai dòng họ Lý, Trần.
Thông thường, đã là người có gốc tích cao sang thì thích khoe ra cho mọi người biết, nhưng không hiểu vì sao ông Lý Trần Vương Gia không thích khoe. Không ai biết lý do tại sao mà chỉ đoán mò: chắc chắn trong dòng họ nhà ông ta có quá nhiều người mất gốc, thậm chí còn gây nhiều tội ác! Sự đoán mò này có lẽ đúng vì nếu chỉ nhìn sơ qua nơi sinh, quê quán của hai vợ chồng ông cũng thấy đó là những vùng đất địa linh nhân kiệt, bên văn thì đỗ Tiến sĩ, Trạng Nguyên, bên võ thì đỗ Tạo sĩ, Võ Trạng Nguyên không ít, nhưng hai đời rồi, ông và cha ông không đỗ đạt gì mà chỉ tiến thân bằng con đường mượn tiếng con nhà danh gia vọng tộc và sống lâu lên lão làng. Đây cũng là một con đường tiến thân có khá đông người đua chen, vì thế mới có câu “Một người làm quan cả họ được nhờ”!
Vợ chồng ông Lý Trần Vương Gia có ba người con, hai cô con gái đầu đều không thích học đại học (thực ra đều thi trượt, tới hai lần), nhưng có tướng làm quan nên cô chị thì làm phó Bí thư Đoàn TNCS HCM của Phường, cô em thì làm phó chủ tịch Hội Phụ nữ Phường, đương nhiên, với loại chức danh này, hai chị em đều đã được kết nạp Đảng. Với cách vào đời kiểu này, sau khi cô chị cưới chồng là Bí thư Quận Đoàn, cô em cưới chồng là Bí thư kiêm chủ tịch Phường thì hai chị em còn thăng quan tiến chức dài dài và biết đâu sau này cũng thành những đại gia như người cha. Người con trai thứ ba của ông Vương Gia gọi là Tam Thái Tử. Người ta cứ tưởng đó là “biệt danh” gọi theo phim ảnh cho vui, nhưng nhìn vào giấy khai sinh của cậu bé thì đó cũng chính là tên khai sinh: Lý Trần Tam Thái Tử! Năm nay, Thái Tử học lớp 12 Phổ thông Trung học.
*
Trước kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông ba tháng, cũng là ngày sinh thứ 18 của Tam Thái Tử, ông Lý Trần Vương Gia làm lễ mừng sinh nhật Tam Thái Tử rất lớn và tuyên bố: “Năm nay Tam Thái Tử nhất định phải đỗ đại học. Đây là lệnh, nếu làm trái lệnh sẽ bị xử trảm!”. Tất cả không ai nói gì, im thin thít! Thấy vậy, ông Lý Trần Vương Gia nói tiếp: “Tất cả im lặng tức là chấp nhận lệnh của ta! Khá lắm! Để làm tốt lệnh này, ta đã mời về đây ba thầy giáo luyện thi rất có uy tín của ba môn Toán, Văn và Ngoại ngữ. Ba thầy giáo luyện thi này thuộc Top 10 cao thủ luyện thi không đỗ không lấy tiền! Vấn đề còn lại chỉ là sự nỗ lực của bản thân Tam Thái Tử! Việc này phi người mẹ hiền của Tam Thái Tử, không ai có thể giúp Tam Thái Tử!”. Hai mẹ con Tam Thái Tử nhìn nhau, không nói gì (thực ra là không biết nói gì). Ông Lý Trần Vương Gia thấy vậy thì lại nói: “Như vậy Lệnh phải thi đỗ có hiệu lực từ hôm nay! Bây giờ mọi ý nghĩ, mọi hành động đều phải tuân theo nguyên tắc chỉ có tiến chứ không có lùi, ai bàn lùi sẽ bị…trảm!”.
Bữa tiệc sinh nhật đó, tôi (người viết truyện ngắn này) không tham dự. Tôi chỉ ngẫu nhiên biết được câu chuyện “Lệnh phải thi đỗ” này là do người nhận luyện thi môn Toán cho Tam Thái Tử là bạn học cùng lớp với tôi ở Khoa Toán Đại học Tổng hợp ngày xưa, tên là Toán. Gần đến ngày thi tốt nghiệp THPT thì tôi ngẫu nhiên gặp lại người bạn này trong một đám tang của mẹ một người bạn khác. Vừa nhìn thấy tôi, Toán không hỏi han gì tôi lâu nay sống thế nào, sức khỏe ra sao mà nói luôn: “Có một quả bóng rất khó sút vào khung thành, đang không biết chuyền cho ai thì gặp ông, thật là vừa khéo!”. Tôi chưa biết đầu cua tai nheo ra sao, định hỏi thì Toán đã nói ngay: “Nhiều khi ta không thể chọn việc mà việc nó chọn ta. Việc này nó đã chọn ông, ai bảo chúng ta đã từng là bạn học!”. Rồi Toán kể cho tôi nghe từ đầu câu chuyện “Lệnh phải thi đỗ” của ông Vương Gia rồi nói: “Tớ chỉ là dân Phổ thông Trung học, luyện thi và đảm bảo cho học trò của mình thi đỗ thì không khó, có 1001 cách! Nhưng thi vào đại học thì lại khác và tớ không thích dính vào cái chuyện này! Vì thế, hôm nay tớ “bán cái” cái vụ “Lệnh phải thi đỗ” của Tam Thái Tử này cho cậu, bởi hai lẽ: Thứ nhất, Cậu sẽ có được một khoản thù lao đủ dưỡng già. Thứ hai, bạn bè chiến hữu của cậu còn đang dạy ở các trường Đại học nhiều, có thể “liên kết” không khó khăn gì!”. Nói xong, Toán bảo tôi rút lui khỏi đám tang lễ và dẫn tôi đến ngay nhà ông Lý Trần Vương Gia.
Xin mở ngoặc là từ trước tới nay, tôi không bao giờ từ chối những yêu cầu dù lớn dù nhỏ của bạn bè, đó gọi là tính cả nể, mặc dù chưa biết mình có làm được hay không, tôi cũng nhận lời. Lần này cũng không ngoại lệ. Toán dẫn tôi tới gặp ông Lý Trần Vương Gia rồi nói ngay: “Tôi xin tiến cử người bạn của tôi sẽ làm tiếp phần hai của “Lệnh phải thi đỗ” là thi vào đại học. Phần thi tốt nghiệp THPT coi như tôi đã hoàn thành và xin lấy đầu ra bảo đảm!”. Nói như đinh đóng cột như thế thì ai mà chẳng nghe theo! Và cũng phải nói thực rằng, lúc đó, tôi cũng chưa biết sẽ làm cách nào để cho cậu bé Tam Thái Tử đỗ vào đại học, bởi tôi theo trường phái “Bất khả tri”, tức ai đã dốt nát thì không thể nhồi nhét gì được, tức đã học dốt thì chỉ có một cách là đi cày ruộng chứ học thêm chỉ tốn công vô ích! Song, như đã nói trên, tôi không thể từ chối cái việc mà còn khó hơn Nữ Oa vá Trời đó, thực ra thì phải nói là anh bạn Toán và sau đó là ông Vương Gia, không cho tôi thời gian để mà suy nghĩ rồi mới quyết định nhận lời hay từ chối!
*
*
Đã thành một phản xạ tự nhiên, mỗi khi gặp một công việc khó khăn tôi đều lẩm nhẩm cầu khấn Bồ Tát và sau đó thì …đi xem bói! Nếu như quẻ bói mà nói tốt thì tôi sẽ nghĩ cách thực hiện, bằng cách lấy cuốn “Tam thập lục kế” ra nghiên cứu. Nếu chưa tìm được kế nào khả thi thì đọc “Binh pháp Tôn Tử”, rồi “Sử ký Tư Mã Thiên”, “Đông Chu Liệt quốc”, “Tam quốc diễn nghĩa”, “Thủy hử”,v.v… Phải thừa nhận rằng, khi tư duy bị bế tắc, đọc những kiệt tác “văn sử bất phân đó”, tôi thường có được những gợi ý, sự mách bảo rất hiệu nghiệm. Nếu quẻ bói nói xấu thì tôi sẽ nghĩ cách từ chối, “khua chiêng thu quân”! Lần này, sau khi chia tay với ông Vương Gia và anh bạn Toán, tôi vừa lẩm nhẩm cầu Bồ Tát vừa đến chỗ ông thầy Bói quen biết. Vừa nhìn thấy tôi, ông thầy bói đã reo lên: “Chúc mừng ông có lộc lớn! Ông cứ vừa bước vừa nghĩ ra bài thơ như Tào Thực, chẳng việc gì phải lo xa, tính toán chi li làm gì cho mệt!”. Tôi nói ngay: “Ông chưa xem quẻ mà đã nói vậy làm sao tôi tin được! Tôi có việc này cực khó, không thể dỡn chơi được! Bây giờ ông phải xem lại cho tôi thật kỹ, không thể sai một ly!”. Ông thầy bói lấy quẻ cho tôi, lẩm nhẩm một hồi rồi nói: “Vẫn là những câu đó! Kỳ này ông gặp may tới mức có bị ném xuống sông cũng rơi trúng Thủy cung, có nhảy vào biển lửa cũng trúng lửa… tình ái!”.
Tuy có tin ông thầy bói phần nào nhưng tôi cũng về nhà lục hết những số điện thoại, địa chỉ của bạn bè, chiến hữu ở khắp ba miền Bắc, Trung, Nam ra xem có thể “liên kết” với ai trong vụ này? Đang cân nhắc đắn đo thì tôi nhận được điện thoại của một người em họ, con ông chú nói mấy ngày tới sẽ đưa thằng con trai, vừa học xong lớp 11, vào Sài Gòn chơi nhân kỳ nghỉ hè. Vừa nhận được điện thoại hôm trước thì hôm sau, người em con ông chú và đứa con trai đã xuất hiện ngay trước mặt.
Vừa nhìn thấy thằng bé con người em họ, tôi kinh ngạc tới mức bị á khẩu mất ba phút! Người em họ thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Ông anh sao vậy? Thằng con em nó là yêu quái hay sao mà làm bác kinh ngạc như thế?”. Tôi lại tròn mắt chỉ nó nói: “Tam Thái Tử!”. Người em họ nói: “Tam Thái Tử, chào bác đi con!”. Thằng bé lễ phép chào tôi rồi ngồi nép bên bố nó! Tôi thoáng nghĩ: chỉ là một sự trùng hợp rất ngẫu nhiên mà thôi, có gì mà hết hồn như thế? Rồi tôi nói với người em họ: “Này, có một sự giống nhau kỳ lạ: Thằng con chú nó rất giống với một thằng con một người quen mà anh mới gặp, cũng tên là Tam Thái Tử!”. Hai bố con người em họ nghe vậy thì cùng thở phào và nói: “Thế thì bác phải dẫn bố con em tới chơi cho biết người đồng dạng như thế nào!”.
Tôi ngồi uống bia với bố con người em họ được năm phút thì một ý tưởng xuất hiện: Thằng bé Tam Thái Tử con trai người em họ tôi tuy mới học lớp 11 nhưng nó học rất giỏi, vào loại Thần đồng, nhưng bố nó muốn nó học thêm nhiều thứ khác như cầm kỳ thi họa nên cứ túc tắc học đủ 12 năm qua 12 lớp, sau này vào đại học thì trổ tài cũng chưa muộn. Vì thế, thằng Tam Thái Tử học giỏi này có thể vào vai đóng thế thằng Tam Thái Tử học dốt con ông Lý Trần Vương Gia ở kỳ thi đại học sắp tới. Có là mắt ở giữa trán như của Nhị Lang Thần thì các vị giám thị cũng không thể phát hiện ra! Tôi đem ý nghĩ này nói với bố con người em họ thì cả hai bố con đều OK ngay. Người bố nói: “Được giúp bác dù bất cứ việc gì bố con em cũng sẵn lòng! Mặt khác, đây là cơ hội cho thằng con em nó thử sức, vì dù sao cũng phải có sự tập dượt trước, càng học giỏi càng không được chủ quan!”. Thằng con Tam Thái Tử cũng nhẹ nhàng nói: “Cháu xin đảm bảo với bác là cháu sẽ đạt điểm tối đa. Bác không phải lo vì chương trình lớp 12 cháu cũng đã tự học từ sau Tết và xin thề là nắm rất vững. Bác có thể kiểm tra ngay!”. Tôi hỏi thử hai câu về toán và hai câu về Văn thì quả nhiên thằng Tam Thái Tử nói rất mạch lạc, lưu loát!
*
Tới ngày thi, hai bố con ông Lý Trần Vương Gia và Lý Trần Tam Thái Tử đã có mặt trên Đà Lạt, có thể đến vãn cảnh ở Thung lũng Tình yêu hoặc vào chơi ở Biệt điện Bảo Đại. Còn tôi thì cùng thằng Tam Thái Tử con người em họ đến phòng thi ở điểm thi trường Lê Quý Đôn. Hình như thí sinh nào đi thi cũng có một đoàn “tháp tùng” khá đông nên xung quanh trường thi đông đúc, chen chúc như hội chợ. Tuy nhiên, mọi việc diễn ra trôi chảy như tất cả các dòng sông đều chảy…
Thi xong, cả tôi và bố con người em họ lên Đà Lạt gặp bố con ông Lý Trần Vương Gia để ăn mừng thắng lợi. Hai thằng Tam Thái Tử líu ríu bên nhau như là một cặp sinh đôi. Nếu như hai đứa mặc quần áo giống nhau thì hai người bố chưa chắc đã nhận ra đâu là con mình!
Tới nửa bữa tiệc thì thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi nói: “Con nói chuyện này chắc bố và các bác không tin được đâu!”. Ông Lý Trần Vương Gia giật mình (những người có tật hay giật mình) hỏi dồn: “Chuyện gì? Có gì bất trắc hay sao?”. Thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi từ tốn nói: “Không phải chuyện bất trắc mà là chuyện lạ. Con đã gặp một đứa bạn nữ ở phòng thi!”. Ông Lý Trần Vương Gia hoảng hốt: “Trời đất! Thế thì chuyện con đi thi hộ người đồng dạng bị lộ rồi sao? Làm thế nào bây giờ?”. Thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi nhoẻn miệng cười rất ngộ, nói tiếp: “Không sợ lộ đâu vì đứa bạn nữ đó của con cũng tới phòng thi với nhiệm vụ đặc biệt như là con vậy. Tức là nó cũng đi thi hộ người đồng dạng với nó! Nó nói thi xong thì cũng đi nghỉ mát ở Đà Lạt. Nếu muốn gặp nó thì hãy đến Thung Lũng Tình Yêu, sẽ có cả người đồng dạng với nó ở đó!”.
Không ai có thể chờ đợi được và đều muốn thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi dẫn đến ngay Thung Lũng Tình yêu để gặp đứa bạn nữ của nó và người đồng dạng của nó. Đến Thung Lũng Tình Yêu, lúc đó khá đông người đi lại, đều áo quần sặc sỡ, mặt mày đều hớn hở! Không hẹn điểm nào cụ thể thì tìm đến bao giờ? Tôi đang định nói với thằng Tam Thái Tử cháu sao không hẹn một điểm cụ thể thì có tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái: “Tam Thái Tử! Diễm Quỳnh ở đây cơ mà!”. Tất cả tốp người chúng tôi cùng hướng cái nhìn về phía có tiếng nói thì thấy trên một cái xích đu, có hai cô gái giống nhau như hai bông hoa (cùng loại, đương nhiên) đang giơ tay vẫy vẫy! Chúng tôi cùng đi lại, khi cách hai cô bé khoảng năm mét thì một cô nói: “Khoan đã! Bây giờ chúng tôi sẽ xoay lưng lại. Bạn Tam Thái Tử phải làm sao để người bạn học của bạn đứng lên. Thời gian là một phút! Nếu không làm được thì sẽ bị phạt nặng! … Một phút bắt đầu!”. Tất cả đều nghĩ không biết cậu bé Tam Thái Tử sẽ làm thế nào thì cậu bé bất thình lình nói giọng nghiêm nghị như giọng các giám thị coi thi: “Số 18, đứng lên!”. Tiếng nói ngắn gọn, nghiêm nghị vừa dứt thì một trong hai cô gái đang ngồi đứng bật dậy!...
*
Mãi đến khi chia tay với thằng cháu Tam Thái Tử, tôi mới hỏi nó: “Số 18 có ý nghĩa gì mà cô bé lại đứng bật dậy như thế!”. Thằng cháu Tam Thái Tử nói: “Đó là số báo danh ở phòng thi. Lúc ở phòng thi, cháu thấy nó làm bài xong rồi mà không chịu nộp bài, cứ ngồi giơ bài lên cho mấy đứa xung quanh coi, bị giám thị gọi tới hai lần! Cháu cũng bị gọi hai lần!”.
Chuyện người đồng dạng này đến nay đã “mãn tang”, tức đã qua ba năm, đã trở thành “chuyện ngày xưa” nên tôi mới có thể “công bố nửa vời” bằng hình thức “Truyện ngắn” như thế này. Tam Thái Tử con ông Lý Trần Vương Gia đã là sinh viên năm thứ Tư của của một trường Đại học mà ra trường là đi làm quan ngay nên vấn đề “học lực” không quan trọng. Ở đây, không ai bị coi là dốt, là kém cả vì vào được đây là giỏi rồi! Còn thằng Tam Thái Tử con người em họ tôi thì lại chui vào một cái trường Đại học rất ít người ngó ngàng mà lại học cái môn học rất khó nhai, nhai rồi rất khó nuốt, đó là Toán học! ./.
Sài Gòn, cuối tháng 5-2010
Đỗ Ngọc Thạch
nguồn: vannghechunhat.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét