4 bài thơ cũ của Đỗ Ngọc Thạch trên vandanviet.net
- Chùm thơ Trước Văn Bia của Đỗ Ngọc Thạch. Thứ năm - 30/08/2012 09:54vandanvn.net/vi/news/Thu-vien-tho-
Truong-ca/Chum-tho-Truoc-Van-Bia... - Bộ nhớ cache
Cũng thử tìm:
» Bản tin » Thư viện thơ - Trường ca
Chùm thơ Trước Văn Bia của Đỗ Ngọc Thạch.
Thứ năm - 30/08/2012 20:54
Nhà tôi ở gần khu Văn Miếu Tôi ngắm Văn bia không biết bao lần Ấp ủ trong lòng khát vọng âm thầm Mộng khoa bảng cháy rực thời trai trẻ Mơ thành ông Trạng vinh quy bái tổ Áo mũ xênh xang tán lọng rợp đường Xướng họa thơ ngâm vang suốt đêm trường... ...
Chùm thơ Trước Văn Bia của Đỗ Ngọc Thạch.
Thông tin liên hệ:
Tác giả Đỗ Ngọc Thạch
Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ.
Hiện sống và làm việc tại TP. HCM
Email: dongocthach18@yahoo.com.vn
_____
Đỗ Ngọc Thạch
Trước Văn Bia
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
(ca dao)
Nhà tôi ở gần khu Văn Miếu
Tôi ngắm Văn bia không biết bao lần
Ấp ủ trong lòng khát vọng âm thầm
Mộng khoa bảng cháy rực thời trai trẻ
Mơ thành ông Trạng vinh quy bái tổ
Áo mũ xênh xang tán lọng rợp đường
Xướng họa thơ ngâm vang suốt đêm trường...
Nhìn văn bia như nhìn vào ngày hội!
Rồi tôi xuống làng quê sống trong đồng nội
Nghe chuyện dân gian bên bếp lửa hồng
Chuyện ông Tam Tỉnh quê ở ven sông (*)
Triều đình không phong, dân làng phong Trạng Ngọt
Còn ông trạng được phong chỉ là "trạng mặt”
Mạo trạng nguyên thì mũ áo xênh xang
Bao ông trạng của dân vẫn ẩn dật trong làng!...
Trở lại Văn Miếu, lòng tôi bàng hoàng
Nhìn văn bia thấy như đang bốc cháy
Lửa vẫn cháy mà bao ông Tiến sĩ giấy
Vẫn xênh xang áo mũ chật đường quan!...
Tôi bước đi dưới lá đổ ngập vàng
Bỗng nghe tiếng người bán rắn ngồi hát:
"Nói xạo đấy, Trời làm gì có mắt!
Ai mua mật rắn thì còn!
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Ai mua mật rắn thì mua!...”
----
(*) Xin xem tích truyện "Trạng Me đè Trạng Ngọt”
Sài Gòn, 1989-2009
Đỗ Ngọc Thạch
Tiếng Đàn Thạch Sanh
Vẫn nguyên vẹn trong ký ức của tôi
Khi đêm vào sâu sáng bùng ngọn lửa
Tuổi thơ tôi bay vào câu chuyện cổ
Vẫn vẹn nguyên cho đến tận bây giờ...
Chuyện cổ tích là kể cho trẻ thơ
Để đến lúc bạc đầu rồi mới hiểu
Mới thấy hết bao điều kỳ diệu
Để bây giờ lại kể chuyện ngày xưa...
Ngày xửa ngày xưa... như thực như mơ
Có chàng trai nghèo thật thà, dũng cảm
Vào chốn tai ương nhẹ nhàng bình thản
Cứu người, bị người hại vẫn ung dung
Chẳng đoái hoài chi mưu kế ác Lý Thông
Chàng trai nghèo ngồi gảy đàn trong ngục tối
Lòng chàng bình yên nhưng dây đàn bão nổi
Tiếng đàn thành tiếng sét ầm vang
Tích tịch tình tang, tích tịch tình tang
Ông trời nghe, công lý vung tầm sét
Kẻ bất nhân bị trừng phạt đáng kiếp
Không biết làm người thì làm kiếp bọ hung!
Ở hiền gặp lành - đạo lí cha ông
Lời khuyên dạy giản đơn như manh áo
Và lời răn ác giả ác báo
Vẫn vang lên sấm sét váng tai người!...
Tích tịch tình tang! ... Từ trong ngục sâu bay tới tai người
Tiếng bổng, tiếng trầm, như mơ, như thực
Tiếng rìu Thạch Sanh là tiếng đời có thực
chém vào tim!
"Đàn kêu tích tịch, tình tang
Ai đem công chúa dưới hang mà về!...”
Như từ hư ảo vọng về
như là tiếng gió đầm đìa tiếng mưa!...
Tiếng đàn ngày xửa, ngày xưa
Giờ tôi lần gảy, có vừa phím cung?
Ai nghe thấy tiếng đàn không
Lẽ nào biết hát với lòng mình thôi?
Ơi! Thạch Sanh của muôn đời
Nhớ chàng tôi kể lại lời cổ xưa
Em là công chúa bây giờ
Có nghe chăng tiếng dây tơ nao lòng?
Sài Gòn, 1989 - 2009
Đỗ Ngọc Thạch
Đỗ Ngọc Thạch
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ SÀI GÒN ngày 11.6.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Đỗ Ngọc Thạch
Viết về ngày 8-3
Đường cong
Đường cong bông lúa chín vàng
Đường cong cánh én rộn ràng xuân sang
Đường cong rợp lũy tre làng
Đường cong theo cánh võng nàng mộng mơ
Đường cong khi tỏ khi mờ
Đường cong mềm mại là bờ vai em
Đường cong mọng ướt môi mềm
Đường cong lấp lánh mắt huyền xa xôi
Đường cong ngực thở núi đồi
Đường cong vành nón rối bời tóc bay
Đường cong sao lắm mê say
Đi hoài không hết vòng tay ái tình!
Đỗ Ngọc Thạch
Em
Em tuổi mười tám đôi mươi
Tôi cất giữ kín suốt đời mang theo
Giờ em bà lão nhăn nheo
Chồng con bỏ mặc sớm chiều đơn côi
Tôi đến kể lại cái thời
Tuổi em mười tám tặng tôi say nồng
Giờ em bà lão lưng còng
Nhớ lại chuyện cũ ròng ròng lệ rơi
Giá như ngày ấy cùng tôi
Thành đôi bướm trắng suốt đời bên nhau!
Sài Gòn, 8-3-2011
Đỗ Ngọc Thạch
Đỗ Ngọc Thạch
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ SÀI GÒN ngày 08.3.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Tác giả Đỗ Ngọc Thạch
Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ.
Hiện sống và làm việc tại TP. HCM
Email: dongocthach18@yahoo.com.vn
_____
Đỗ Ngọc Thạch
Trước Văn Bia
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
(ca dao)
Nhà tôi ở gần khu Văn Miếu
Tôi ngắm Văn bia không biết bao lần
Ấp ủ trong lòng khát vọng âm thầm
Mộng khoa bảng cháy rực thời trai trẻ
Mơ thành ông Trạng vinh quy bái tổ
Áo mũ xênh xang tán lọng rợp đường
Xướng họa thơ ngâm vang suốt đêm trường...
Nhìn văn bia như nhìn vào ngày hội!
Rồi tôi xuống làng quê sống trong đồng nội
Nghe chuyện dân gian bên bếp lửa hồng
Chuyện ông Tam Tỉnh quê ở ven sông (*)
Triều đình không phong, dân làng phong Trạng Ngọt
Còn ông trạng được phong chỉ là "trạng mặt”
Mạo trạng nguyên thì mũ áo xênh xang
Bao ông trạng của dân vẫn ẩn dật trong làng!...
Trở lại Văn Miếu, lòng tôi bàng hoàng
Nhìn văn bia thấy như đang bốc cháy
Lửa vẫn cháy mà bao ông Tiến sĩ giấy
Vẫn xênh xang áo mũ chật đường quan!...
Tôi bước đi dưới lá đổ ngập vàng
Bỗng nghe tiếng người bán rắn ngồi hát:
"Nói xạo đấy, Trời làm gì có mắt!
Ai mua mật rắn thì còn!
Trăm năm bia đá thì mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ
Ai mua mật rắn thì mua!...”
----
(*) Xin xem tích truyện "Trạng Me đè Trạng Ngọt”
Sài Gòn, 1989-2009
Đỗ Ngọc Thạch
Tiếng Đàn Thạch Sanh
Vẫn nguyên vẹn trong ký ức của tôi
Khi đêm vào sâu sáng bùng ngọn lửa
Tuổi thơ tôi bay vào câu chuyện cổ
Vẫn vẹn nguyên cho đến tận bây giờ...
Chuyện cổ tích là kể cho trẻ thơ
Để đến lúc bạc đầu rồi mới hiểu
Mới thấy hết bao điều kỳ diệu
Để bây giờ lại kể chuyện ngày xưa...
Ngày xửa ngày xưa... như thực như mơ
Có chàng trai nghèo thật thà, dũng cảm
Vào chốn tai ương nhẹ nhàng bình thản
Cứu người, bị người hại vẫn ung dung
Chẳng đoái hoài chi mưu kế ác Lý Thông
Chàng trai nghèo ngồi gảy đàn trong ngục tối
Lòng chàng bình yên nhưng dây đàn bão nổi
Tiếng đàn thành tiếng sét ầm vang
Tích tịch tình tang, tích tịch tình tang
Ông trời nghe, công lý vung tầm sét
Kẻ bất nhân bị trừng phạt đáng kiếp
Không biết làm người thì làm kiếp bọ hung!
Ở hiền gặp lành - đạo lí cha ông
Lời khuyên dạy giản đơn như manh áo
Và lời răn ác giả ác báo
Vẫn vang lên sấm sét váng tai người!...
Tích tịch tình tang! ... Từ trong ngục sâu bay tới tai người
Tiếng bổng, tiếng trầm, như mơ, như thực
Tiếng rìu Thạch Sanh là tiếng đời có thực
chém vào tim!
"Đàn kêu tích tịch, tình tang
Ai đem công chúa dưới hang mà về!...”
Như từ hư ảo vọng về
như là tiếng gió đầm đìa tiếng mưa!...
Tiếng đàn ngày xửa, ngày xưa
Giờ tôi lần gảy, có vừa phím cung?
Ai nghe thấy tiếng đàn không
Lẽ nào biết hát với lòng mình thôi?
Ơi! Thạch Sanh của muôn đời
Nhớ chàng tôi kể lại lời cổ xưa
Em là công chúa bây giờ
Có nghe chăng tiếng dây tơ nao lòng?
Sài Gòn, 1989 - 2009
Đỗ Ngọc Thạch
Đỗ Ngọc Thạch
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ SÀI GÒN ngày 11.6.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Đỗ Ngọc Thạch
Viết về ngày 8-3
Đường cong
Đường cong bông lúa chín vàng
Đường cong cánh én rộn ràng xuân sang
Đường cong rợp lũy tre làng
Đường cong theo cánh võng nàng mộng mơ
Đường cong khi tỏ khi mờ
Đường cong mềm mại là bờ vai em
Đường cong mọng ướt môi mềm
Đường cong lấp lánh mắt huyền xa xôi
Đường cong ngực thở núi đồi
Đường cong vành nón rối bời tóc bay
Đường cong sao lắm mê say
Đi hoài không hết vòng tay ái tình!
Đỗ Ngọc Thạch
Em
Em tuổi mười tám đôi mươi
Tôi cất giữ kín suốt đời mang theo
Giờ em bà lão nhăn nheo
Chồng con bỏ mặc sớm chiều đơn côi
Tôi đến kể lại cái thời
Tuổi em mười tám tặng tôi say nồng
Giờ em bà lão lưng còng
Nhớ lại chuyện cũ ròng ròng lệ rơi
Giá như ngày ấy cùng tôi
Thành đôi bướm trắng suốt đời bên nhau!
Sài Gòn, 8-3-2011
Đỗ Ngọc Thạch
Đỗ Ngọc Thạch
© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ SÀI GÒN ngày 08.3.2011
Xin Vui Lòng Ghi Rõ nguồn VanDanViet.Net Khi Trích Đăng Lại.
__________________________________________________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét