Nhà thơ Đỗ Quyên
Thơ không còn...(Trích trường ca Bài thơ không thuộc về ai)
Thơ không còn của ai
Lúc người hành khất ngửa mặt
Anh và em thôi là hy vọng bao tử của chàng
Tiếng còi gọi giật làm sáng lại trời
Không làm đôi trai gái rời tay
Trên cao nói những lời không ngữ pháp
Vòng eo này có thể chống lại cả binh đoàn
Thơ không còn từ ai
Trong thu
Hàng cây nhỏ lại ở lòng người đứng đợi
Mặt trời đi xuống một nơi
Xe và người chảy mãi
Dòng mê
Mắt kiếng đen không giấu mặt người hiền
Chiếc xe đỏ làm xanh hàng sấu
Sài Gòn xưa mưa tới chiều nay
Thơ không còn vì ai
Buổi em khóc
Giữa hai hàng nước mắt có một dòng sông ngăn cách chúng ta
Ngày hôm cả thành phố sẽ quên
Mùa hè ho rũ rượi không chiếc khăn nào ngăn nổi
Tô phở buồn như một nghĩa trang
Thơ không còn thành ai
Khi ngôi nhà ngủ với bóng cây để chiếc laptop thức với đàn đàn virus
Đôi mắt nói những điều miệng không kịp hiểu
Có một ngày mai đang lên trong cánh cửa khép thầm
Đâu rồi những bông hồng mùa hè nhỏ
Hai mảnh vườn gác cửa phòng văn
Người không đến
Ta giữ trong mắt, trong bàn tay cách nở từng cánh hoa, cách đọng mỗi hạt sương
Chưa có dịp đưa vào thơ được
Mùa hè lặp lại không giống ba mùa kia lặp lại
Anh hôn em lần này sẽ rất khác lần sau
Em nhắm mắt trong hôn này cũng sẽ khác ở hôn sau
Những cánh hồng rụng giống nhau
Trên những mảnh vườn góc sân khác
Như những hàng nước mắt đàn bà
Trên những người đàn ông khác
Thơ không làm ai
Thành người yêu Số 1
Má em nhàu khi anh trở lại
Bầu trời không còn đám mây đứng đợi
Hôm nay
Thơ không còn cho ai
Những tiếng hôn trong phone bất dụng
Hồn có thể cháy đến khi nào trời sập
Mà những lời những tiếng đã thành than
Những con tàu chở chúng ta đi
Những chuyến xe ngang xe dọc
Ngậm ngùi
Bàn tay em mấy lần gấp cong
Các cuộc đời
Con thiên nga giấy
Lượm bay
Ai cho lời hẹn cao dài và mong manh
Sẽ nhận lại các tháng năm sụp đổ
Có những chiếc phi cơ hình trái tim
Tìm đường bất chợt lao vào
Thơ không còn trong ai
Mặt bàn nọ rộng hơn cái nhìn ta tưởng
Chúng ta bày thơ lên đó đi em
Để thiên thần và quỷ sứ thấu nhìn
Ly rượu lạnh đã ba lần gặp lưỡi
Hàng thơ sẽ e ngại
Tâm hồn có những tầng chưa mở
Nhưng thơ không bị nhốt bao giờ
Học hỏi được gì
Sau hai lầu nhà chứa
Có một câu thơ rơi
Nóc Nhà Quốc Hội nào cũng ấp ủ những con chim kiểm phiếu thay người
Con chim biết nhặt những vần thơ giữa các cánh tay phủ quyết
Thêm một lần nữa bất chợt mùi riêng của em chạy qua môi
Ở đây đang mưa
Mùi vị đàn bà sẽ không thành thơ khi độ ẩm tâm hồn đàn ông vượt quá độ ẩm không khí
Hôm nay cơn mưa đầu thu mang tầm chiến lược
Hoặc là anh sẽ ngã gục trước bàn thơ
Hoặc là thơ sẽ ngã gục trước lòng anh
Dù thế nào em cũng là còn đó
Chúng ta từng ngồi trong lô-cốt sắt mà luận chuyện hoa hồng
Trong những tên đạn thị phi
Và giữa bàn tay em đã nở chín sắc cầu vồng
Thơ không còn cho chính mình
Em ngã xuống trong vòng tay của gió
Thiên hà còn đó
Cho những gì ước hẹn phải buồn
Có thể nào đợi được bình minh
Bằng vồng ngực đậy
Dưới tiếng chuông chiều
Có thể nào chúng ta cách nhau một vòng tay
Và nói chuyện thiên địa
Có thể rồi chúng ta cách nhau một đất trời
Mà cầm giữ đời nhau
Thơ không còn cho người
Để mặc người tay trống
Với nhau tìm đến
Chúng ta đâu còn những bàn tay nóng
Cái nhớ không còn mơ
Cái chào lần cuối cùng hết nặng
Chỉ còn cái xa vòi vọi
Cái yêu thương chịu góa một thời
Không còn thơ giao phối
Thơ không còn cho đất trời
Nạn hồng thủy chỉ là cơn khóc nhẹ
Với đời sau
Động đất là cái vẫy tay
Thơ không còn cho lá thu rơi mở mắt nhìn
Chân anh bước qua từng quãng cách
Mỗi chiếc lá nằm nghiêng hè đường
Kìa! Từng đàn sẻ tung ra mỗi góc trời
Như tinh trùng anh vãi vung mặt đất
Thơ không thiết sự sản sinh
Như người
Thơ không còn tiếng nói
Anh yêu không phát ngôn
Đêm thu sớm hai hàng cây ngồi đợi
Nghe kỹ những tiếng rên em
Cái nhìn nào dọi qua
Cửa tiệm nào mở gọi
Bầu trời nào xa
Bạn nào khuất mặt
Cái chết nào muốn hỏi
Thơ không còn nơi hẹn
Ta quăng nhau ra đường
Em nhìn anh ngợp mắt
Anh cầm em trọn lòng
Tượng đồng vung gươm mãi
Trời xanh hết lặng thầm
Người đi về như kiến
Đất nâu chẳng biết buồn
Thơ không còn đường đi
Ngả nào trên bàn tay bỏ ngỏ
Năm ngón tay ai tiên tri
Gió thu về đọng lại
Thắp sáng góc ngực nốt ruồi nâu
Thành phố đồi núi này không thể tìm ra
Chỗ đứng chung cho những người đang đợi
Mỗi ngã tư một lời chào gặp, một câu tiễn biệt
Mỗi trạm điện thoại một mắt bão tình
Anh dạo bước trên lòng mình
Bản đồ ái tình chưa cập nhật
Hai câu thơ còn có thể lạc nhau trong một bản trường ca
Thành phố sông biển này của những cây cầu
Kéo dài điểm hẹn
Em nói về bạn bè, về các cuộc tình đã qua của mình
Anh nghĩ về kẻ thù, về chuyện tình của chúng mình sắp tới
Không một lycafé nào đầy mãi cho câu chuyện hai người
Nếu tháng sau chúng ta theo chuyến xe đò
Về ngoại ô xem màu thu mới
Con đường cũ của mỗi người sẽ không hỏi
Vì sao
Thơ không còn kẻ đồng hành
Sa mạc luận chiến chỉ còn cát trắng
Dưới chân những con lạc đà chính trị
Anh và em hai đứa hai lề
Thơ bỏ lại
Chúng ta gặp nhau qua ảo ảnh
Mùa thu
Mùa thu
Gió không đủ lộng để một trái tim bơ vơ
Trên bàn tròn nghiêm trang có thêm một chục trái tim mới
Mỗi trái tim có hai, ba địa chỉ e-mail
Anh không nhận ra em khi thơ lạc lõng
Cái nhìn của em xa hơn
Cái cười của em hẹp hơn
Anh lại gần em như lại gần một vũ trụ mới
Hai đứa nói bằng ngôn từ trái đất
Vẫn đang tranh luận một chục trái tim kia
Cửa sổ phòng ốc luôn mở
Nếu tất cả sập đổ
Các trái tim có lối thoát chung
Thơ không còn suy tư
Trong phố đêm cô gái chối từ lời chàng trai mời đi dạo
Nẻo đường mờ tới công viên
Có thể ở đó thơ không tồn tại
Con sóc suy nghĩ thay cho quả cà bị bứt gặm
Ta đừng mất công xua đuổi
Hai mặt trăng có thể xuất hiện một đêm
Khi gã khùng xuất viện
Người đàn bà tóc nâu cười vang bar
Chiếc vòng đeo tay đang nở hoa mà chủ nhân không biết
Có người quan sát từ sofa
Có hai cô gái mang bài ra học trên mặt bàn ly tách
Có chiếc xe chưa tìm ra nơi đậu
Trong suốt thời gian chiếc ghế đá suy tư
Có những người chờ một người để cùng đến chờ những người khác
Người đàn bà tóc nâu không biết
Ly nước và tiếng cười có thể cộng hưởng trong đêm màu
Người quan sát đi một mình
Đàng sau là không gian vắng
Cổ tay cong như dấu hỏi
Đã bao nhiêu lời đáp trong đời
Hai cô gái có thể là bình thường, có thểlesbian
Bài học cho ngày mai
Có thể
Số bánh họ ăn không nhiều
Để chất đống sách kia vào túi
Chiếc xe vẫn vòng vo
Đang khẳng định một sự tìm chỗ đậu
Đêm cuối hè là đêm bao la
Thơ thôi còn nghĩ lâu đến vậy
Thơ không còn tầm nhìn
Nhạc điệu bỏ tay cương
Con ngựa xanh bị chọc mắt
Trong miếng thịt bò chiên bỏ lại có phần xương
Ở những câu chúng ta không đọc trong thực đơn có tinh hoa văn hóa
Em đá chân anh trong gậm bàn
Nhân loại kéo nhau lên bầu trời hạ nhục
Đàn ông yêu em dẫu nhiều
Em sẽ thấy họ như các câu thơ thất vận
Anh chờ tiếng em phone sau mỗi tiếng lá rụng
Sau mỗi tiếng phanh xe rộn đường
Mà không thấy cây
Không thấy lòng đường
Không thấy từng chiếc lá
Không thấy mỗi chiếc xe
Bỗng một con chim sẻ mù chao tới
Thơ không còn đồng minh
Có bao nhiêu kẻ ghét thơ như ghét Mỹ?
Bao nhiêu kẻ dùng thơ như quyền lực?
Bao nhiêu kẻ ngồi lên chiếu thơ để đánh bạc, làm tình, chức vị phân dành?
Bao nhiêu kẻ theo danh nhà thơ vượt cửa khẩu đời thường?
Bao nhiêu kẻ trong lâu đài thi ca tỵ nạn thời thế?
Có bao nhiêu kẻ?
Trong anh?
Trong em?
Ngoài anh, ngoài em?
Bao nhiêu kẻ?
Thơ không còn quê hương
Cây thông đầu nhà cho anh biết gió
Con dốc đầu ngõ nhắc anh nhớ cuộc đời
Chúng ta có bao nhiêu con dốc, bao nhiêu cây thông đầu nhà
Thiếu quê
Thơ anh lăn xuống trang viết những đêm ngày theo các con dốc
Các tán thông non và già rung động thay tay anh mỗi giờ phút thơ về
Chiếc bánh không còn quê hương
Khi ta ăn nó vào bụng
Khi bị tận dụng
Quê hương của lời yêu cũng không còn
Thơ không còn thời gian
Những cuộc hẹn thường là vô chủ
Lời nói dối hôm nay có thể mài bóng hơn hôm qua
Mặt vẫn đỏ khi người tình mở ngực
Sóng Thái Bình Dương vỗ dưới trái tim năm ngoái
Đánh tan tuyết Québec sang năm bám rậm râu cằm
Thể hiện sự nhớ bất chợt một người đang còn sống
Bằng cái thư e-mail chia buồn
Đêm nay hộp thư vơi hơn
Những suy nghĩ về ngày mai có cơ cựa quậy
Bao giờ cho được hôm qua vào ngăn đá tủ lạnh
Con người sẽ thực yên bình
Khó gì làm đầu bếp cho Tương lai
Chọn đi Quá khứ đông cứng hay Quá khứ nhiễm trùng!
Thơ không còn không gian
Trái tim thi nhân có nhiều ngăn - Em bảo...
Giá địa ốc, cổ phiếu xuống và lên
Các ngăn tình thi nhân luôn một giá
Không ai đầu tư
Những người tình
Thơ không còn những gì đời còn
Em nhiều ly biệt
Hơn người
Và anh có thể tặng một bài thơ như một cái gì cho ly biệt
Khi thơ không còn những gì đời còn.
Montréal - Toronto; 16.9 - 24.10.2001
Lần 16 Giỗ Mẹ
(trong tập trường ca Lòng hải lý, NXB Hội Nhà văn 2011)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét