Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2015

băng nhân
























BĂNG NHÂN


ĐỖ NGỌC THẠCH


Trong Truyện Kiều có câu: Sự lòng ngỏ với băng nhân / Tin sương đồn đại, xa gần xôn xao. Đó là nói về lúc gia đình Kiều gặp tai biến, Vương Viên ngoại bị bắt, Kiều phải bán mình lấy ba trăm lạng chuộc cha, nên phải nhờbăng nhân tìm người gả bán. Sau đó băng nhân đã đưa Kiều vào tay Mã Giám Sinh rồi Mã Giám Sinh bán Kiều cho Tú Bà lầu xanh. Đó là sự mở đầu cho 15 năm chìm nổi của Thúy Kiều: Bắt phong trần phải phong trần / Cho thanh cao mới được phần thanh cao!

Băng nhân chỉ người mối lái chuyện cưới hỏi, gả bán. Chữ Băng nhân xuất xứ từ một điển tích đời Nhà Tấn bên Trung Quốc:

Văn nhân Linh Hồ Sách nằm mơ thấy mình đứng trên băng tuyết nói chuyện với một người lạ nằm dưới băng tuyết. Linh Hồ Sách đem chuyện nằm mơ của mình thuật lại cho Sách Thẩm, một người rất giỏi về thuật số. Sách Thẩm giải mộng rằng: Băng thượng nhân ngữ băng hạ nhân, tức là dương nói chuyện với âm. Điềm này tất có chuyện mai mối đây. Vậy nếu có ai nhờ tiên sinh se duyên, thì cứ nhận lời. Đến khi băng tan, thì lương duyên thành.

Mấy hôm sau Linh Hồ Sách được Điền Báo nhờ làm mai mối xin hỏi cưới con gái của Trương Công Vị. Linh Hồ Sách nhận làm mai mối và được Trương Công Vị đồng ý. Quả nhiên, đến mùa xuân, khi băng tan hết thì hôn lễ của Điền Báo với con gái Trương Công Vị được cử hành.

Còn trong dân gian, người ta cho rằng hai người nào đó thành vợ chồng là do Ông Tơ, Bà Nguyệt xe duyên, tức duyên phận đã được định trước.

Nguyệt Lão (Nguyệt: mặt trăng; Lão: ông già): ông cụ già ngồi dưới bóng trăng, chủ việc hôn nhân. Nguyệt Lãocó xuất xứ từ điển tích: Đời nhà Đường, có một người tên Vi Cố đi kén vợ, gặp một ông cụ ngồi dựa túi xem sách dưới bóng trăng. Anh ta hỏi, thì ông cụ bảo sách ấy chép tên những người lấy nhau và túi ấy đựng những sợi chỉ hồng (xích thằng) để buộc chân hai người phải lấy nhau, không sao gỡ ra được nữa. Anh ta hỏi mình sẽ phải lấy ai, thì ông cụ chỉ một đứa bé lên ba tuổi ở trong tay một người đàn bà chột mắt đem rau ra bán ở chợ mà bảo đó là vợ Vi Cố. Vi Cố cho là ông cụ trêu chọc, nhạo báng mình, sai người đâm chết con bé ấy, nhưng nó chỉ bị thương. Mười bốn năm sau, quả nhiên Vi Cố lấy người con gái ấy. Chữ "Nguyệt Lão" chúng ta thường dịch nôm na là "Trăng già". Hai chữ "Ông Tơ" và "Bà Nguyệt" cũng bởi tích ấy mà ra.
Trần Mai trở thành Băng nhân chuyên nghiệp sau một lần làm mai mối bất đắc dĩ nhưng đã đạt kết quả rất mỹ mãn. Đó là vào những ngày hòa bình đầu tiên của đất nước sau bao nhiêu năm dài chiến tranh khốc liệt. Anh lính Trần Mai từ Miền Nam giải ngũ về nhà với đôi chân không còn nguyên vẹn. Vì thế, gia đình cô Đào cương quyết không cho anh cưới cô Đào như đã ước hẹn, mặc dù cô Đào vẫn sẵn lòng chấp nhận dù Trần Mai đã bị mất một chân. Trần Mai nghĩ mãi không ra cách để thuyết phục cha mẹ cô Đào thì anh lại phải lo chữa chạy cho cả song thân, bởi cha mẹ Trần Mai lo nghĩ chuyện lấy vợ cho con mà bế tắc nên cùng buồn phiền sầu não mà thành bệnh. Nhà Trần Mai vốn đã nghèo túng nên tiền thuốc thang làm cho anh điêu đứng. Đúng lúc đó, có ông Phó mộc tên Đoàn Phú Tài ở làng bên tới, nói với Trần Mai: “Hoàn cảnh của anh thật ái ngại, nhưng tôi có thể giúp!”. Trần Mai nói: “Tôi với ông không họ hàng thân thích, cũng không phải chỗ quen biết. Cớ sao ông lại giúp tôi?”. Ông Phú Tài nói: “Đúng là như thế, nhưng thằng con trai tôi nó lại biết anh. Nó biết anh qua cô Đào!”. Trần Mai ngạc nhiên nói: “Ông nói vậy là sao?” – “Là thế này! Thằng con trai tôi hiện đang là Chủ tịch xã, nó rất thích cô Đào mà cô Đào thì đã có hẹn ước với anh. Nay nhà cô Đào đã không chịu gả cô Đào cho anh. Vậy anh hãy mở lối cho cô ấy đi lấy chồng, kẻo người con gái chỉ có thì mà thôi!”- “Ông nói gì mà tôi càng không hiểu? Sao tôi lại phải mở lối?” – “Bây giờ, rất nhiều người muốn cưới cô Đào xinh đẹp, song họ vẫn còn ngại anh. Vậy anh mà đứng ra mai mối cho cô Đào thì ai còn ngại gì nữa! Như thế gọi là mở lối cho cô Đào đi lấy chồng đó!” – “Trời ơi! Tôi lại dắt người tôi yêu đi trao cho kẻ khác, như thế sao được?” – “Không có gì mà không được! Mối lương duyên của anh với cô Đào coi như không thành rồi, chẳng lẽ cứ ngồi mà ôm sầu não, khóc than? Thua keo này bày keo khác, đó mới là cách hành xử của đàn ông đích thực!” – “Vậy bây giờ ông bảo tôi phải làm sao?” – “Thì như tôi vừa nói đó, anh hãy đứng ra làm ông mai cho cô Đào và thằng con Chủ tịch xã của tôi, tôi sẽ trả công anh thật hậu!”.

Sự việc diễn ra nhanh chóng và mỹ mãn hơn sức tưởng tượng của Trần Mai. Cô Đào lên xe hoa rất vui vẻ và còn nói với Trần Mai rằng “Rồi anh sẽ gặp người tình hơn em!” . Sự việc thật vẹn toàn chứ đâu có nặng nề hay đau khổ gì? Sau khi đưa tiễn người yêu cũ lên xe hoa trong vai trò người mai mối, Trần Mai không những giải quyết được tình trạng kinh tế khó khăn của nhà mình mà về mặt tâm lý cũng được giải tỏa: anh tin rằng lời chúc của cô Đào sẽ thành sự thật và Trần Mai quyết định chọn việc Mai Mối làm nghề kiếm sống!

Sau đám cưới của cô Đào với Chủ tịch xã, họ sống rất hạnh phúc, chưa hết chín tháng mười ngày đã sinh con con trai bụ bẫm. Anh chồng Chủ tịch xã của cô Đào lại chuẩn bị được thăng chức lên phó Chủ tịch Huyện, khiến cho Trần Mai nổi danh là người mát tay, người đến nhờ mai mối đông như đi trẩy hội!
Tôi – tác giả của Truyện ngắn này, được một người bạn giới thiệu với Trần Mai khi Trần Mai chuẩn bị “nâng cấp” công việc mai mối của mình lên thành một Doanh nghiệp đàng hoàng, tức sẽ thành lập Công ty dịch vụ Tình yêu - hôn nhân Tơ Hồng. Khi gặp tôi, Trần Mai nói: “Lâu nay, công việc mai mối của tôi tiến hành rất thuận buồm xuôi gió, nhưng tôi nghĩ chủ yếu là do gặp may mắn chứ không phải là sự tính toán, nghiên cứu để giải quyết vấn đề một cách có khoa học. Vì thế, tôi muốn tuyển vài người vừa có kinh nghiệm trường đời vừa có trình độ văn hóa cao vào Hội đồng khoa học của Công ty Tơ Hồng, để muốn nói với thiên hạ rằng mai mối là một nghề nghiệp có tính khoa học cao chứ không phải chỉ là chuyện duyên số Trời ban như lâu nay người ta vẫn quan niệm!”. Đương nhiên là tôi nhận lời, coi như công việc làm thêm để cải thiện vì lương cơ quan Nhà nước lúc này không thể đủ sống hết 30 ngày/tháng lương!

Một hôm, Trần Mai gọi điện tới cơ quan tôi, nói tới ngay Công ty Tơ Hồng để ký mấy hợp đồng lớn. Khi tôi tới nơi, chỉ có Trần Mai và ông Đặng Hỷ, một người rất giỏi Hán nôm và thuật Tử vi, tướng số, một thành viên chủ chốt của Hội đồng Khoa học của Công ty Tơ Hồng. Trần Mai nhìn đồng hồ rồi nói: “Hội đồng Khoa học chỉ vắng mặt một người, nhưng đã tới giờ hẹn khách hàng, vậy chúng ta cứ tiến hành. Hôm nay sẽ có bốn khách hàng, đều là khách sộp, chấp nhận mọi điều khoản của chúng ta, miễn được việc. Vậy trong khi tôi hỏi han, nói chuyện với bốn đại gia này, hai ông phải quan sát kỹ tướng mạo họ để xem có quyết định ký hợp đồng hay không?”.

Người thứ nhất bước vào phòng. Chúng tôi chỉ có mấy thông tin ngắn gọn: nữ giám đốc một công ty quốc doanh, 32 tuổi, chưa từng yêu, cao 1,60 mét, nặng 55 kg. Ông Đặng Hỷ nói có 4 ý (và đều thu vào máy ghi-âm):

-Sơn căn ngay ngắn cao và đầy đặn: có số sung sướng, đầy đủ; -Ấn đường tròn trịa, cao, đầy đặn và sáng sủa : có chức vụ cao, thành công về sự nghiệp; -Mắt phải , mắt trái cùng hàng, đều đặn , đen sáng và ngay ngắn, mục quang ôn hoà, thu phát tuỳ ý : dễ thành công vẻ vang, hưởng lộc trời trọn đời ; -Hai lông mày cân phân, rõ nét, dài hơn mắt và phối hợp đúng cách của mắt : tất sung sướng, con cái đùm đề…Người này là quý tướng, có thể ký hợp đồng trọn gói!

Người thứ hai bước vào phòng. Chúng tôi cũng chỉ có mấy thông tin ngắn gọn: nữ hiệu trưởng một trường trung học, 36 tuổi, chưa từng yêu ai, cao 1,62 mét, nặng 52 kg. Tôi nói với ông Đặng Hỷ: “Người này cũng có nhiều dấu hiệu tốt, ông rành về quý tướng, xin tiếp tục!”. Ông Đặng Hỷ gật gù mấy cái rồi phán:

-Người này có chín nét tốt, hợp lại có thể gọi là quý tướng: 1. Đầu viên ngách bình ( Đầu tròn , trán tròn, không gồ ghề , lồi lõm ); 2. Cốt tề bì hoạt (Xương thon chắc, da dẻ mịn màng ); 3. Thần hồng sỉ bạch (Môi hồng, răng trắng và miệng thơm); 4. Nhãn trường Mi tú ( Mắt dài, lông mày đẹp, có thể nói là mày ngài mắt phượng); 5. Chỉ tiên trường hậu (Tay dài, ngón tay thon thả búp măng); 6. Thanh thanh như thuỷ (Tiếng êm ái dịu dàng và trong trẻo); 7. Tiếu bất lộ sỉ (Cười không lộ nướu răng); 8. Hành bộ từ hoãn ngoạn đoan tĩnh (Đi đứng nghiêm trang đoan chính); 9. Thần khí thanh hoà bì phu tế nhuận (Thần khí sáng suốt, ôn hoà, nói năng rõ ràng , đàng hoàng). Ký hợp đồng trọn gói!

Người thứ ba và thứ tư cùng bước vào. Vừa thoáng nhìn hai người này, ông Đặng Hỷ đã lắc đầu, lè lưỡi rồi nói: “Nhiều phá tướng quá trời! Cậu chuyên về phá tướng, hãy nói đi!”. Tôi lau lại mục kỉnh, chờ cho Trần Mai hỏi chuyện (có quen biết nên khá thoải mái, thân mật) hai người kia năm phút mới thong thả nói:

-Phá tướng nữ nhân có rất nhiều biểu hiện, nhưng không thể bỏ qua những dấu hiệu quá xấu, chẳng hạn như: Âm hộ suy phong ( Đi tiểu mà phát ra tiếng kêu như tiếng huýt sáo, hoặc ồ ồ như vòi nước). Bộ mặt trắng đẹp, nhưng thân thể thì đen và hôi nách. Âm hộ vô mao như con nít, và nách không có lông một cách tự nhiên.Vô cớ hay thở dài, hay sụt sùi, suýt soa . Trán hói và bóng láng như thoa mỡ.Chân tay rất to và thô, bàn chân bằng phẳng như chân vịt.. Miệng rộng lớn như miệng cá chép, giọng nói khàn khàn hay như tiếng phèng la, hay tiếng như tiếng đàn ông, nói ra rả liên tu bất tận, nước bọt văng tung toé hay sùi bọt hay bên mép , ngủ hay chép miệng, nghiến răng..là tướng dâm loạn, phá bại, khắc phu. Đàn bà mà có râu mép rõ ràng.Lông tay rậm rạp và lông ngực y như đàn ông.Đi đứng hiên ngang, chân chữ bát, đi dậm chân thình thịch như nhà binh. Nói chuyện hay nhăn mặt nhíu mày, mắt ốc nhồi, mắt đỏ, mặt xanh hay đỏ..Đàn bà mà có lưỡng quyền cao rộng, nẩy nở là tướng có khuynh hướng ăn hiếp chồng , cho nên khắc chồng . Mũi lệch trơ xương, cong queo, lỗ mũi hếch lên, thân mũi ngắn ngủn là tướng khắc hãm và làm tổn thương đến chồng, con .Mắt tròn vo, trắng dã , hở nướu răng, môi vẩu, tai nhỏ xíu, đầu to mà thân mình nhỏ, mông lép, mày rậm …. khắc chồng hại con, về già cô đơn khốn khổ.Mặt nhiều tàn nhang, mắt ướt , chủ về háo dâm. Lệ đường hôn ám, có gân xanh chạy dài đến ngư vĩ là tính dâm và thích chuyện vụng trộm .Phía dưới mắt có nốt ruồi đen, mắt lúc nào cũng ướt như khóc là tiện dâm.Trò chuyện với đàn ông mà hay lè lưỡi liếm mép, hoặc hay nhắm mắt làm duyên, hay thường nhắm mắt trước khi nói là tính thích gian dâm. Miệng rộng, khoé miệng trễ xuống, mắt ướt hay đỏ, tiện dâm.Mũi quá cao, nhưng lưỡng quyền thấp hãm trơ xương, gọi là Hữu Tỵ vô quyền , tướng rất xấu, sát phu và cô độc. Trán cao, lưỡng quyền nở lớn, cằm tròn trịa nhưng mũi tẹt hoặc trơ xương, gọi là Quần Sơn vô chủ , tướng rất xấu, sát phu, 3 lần tái giá là ít.Trán cao và bóng láng, quyền cao, mắt đào hoa và da mặt hay hay hồng là sát phu, đa phu và dâm dật vô tả!...Mấy người này đều có ít nhất dăm ba dấu hiệu trên, cho nên đều không thể là người vợ tốt!

Ông Đặng Hỷ nói: “Cậu nói một hồi rồi cuối cùng lại cho là đồ bỏ, thế là sao?”. Tôi nói ngay: “Sao lại nói là đồ bỏ! Những người đến đây, dù tốt hay xấu thì ta cũng phải giúp họ có vợ, có chồng. Nồi tròn úp vung tròn, nồi méo úp vung méo, nồi nào vung nấy!”. Ông Đặng Hỷ cười không thành tiếng một lúc rồi nói giọng nghiêm chỉnh: “Tôi xin được chuyên về “nồi tròn, vung tròn”, cậu nhận giùm những vụ “nồi méo vung méo”!”. Tôi không nói gì mà nghĩ: đúng là thiên hạ ai cũng muốn giành việc dễ, miếng ngon! Sao cái số mình lại gặp toàn xương xẩu?

Cuối cùng thì Giám đốc Công ty Tơ Hồng Trần Mai cũng ký hợp đồng trọn gói cả bốn người, tất nhiên ông Đặng Hỷ nhận kiếm “vung tròn” cho hai cái “nồi tròn”, còn tôi thì… “Méo mó có hơn không”, miễn là có việc làm! Song, trời không phụ người có lòng quyết tâm, chỉ sau bốn ngày, tôi đã tìm được hai cái “vung méo” cho cả hai cái “nồi méo”. Ở những đối tượng có “khuyết tật” này, họ đều nóng lòng muốn có đôi lứa nên chỉ sau chục ngày, cả hai đều lên xe hoa! Trong khi đó thì hai đối tượng có rất nhiều quý tướng mà ông Đặng Hỷ đảm nhận lại chỉ mới ở mức độ liếc mắt đưa tình bởi “tình trong như đã mặt ngoài còn e”!...Nhưng, chỉ sau ba bảy hai mươi mốt ngày, tôi lại gặp hai cái “nồi méo” ở một võ đường. Vừa nhìn thấy tôi, hai người tranh nhau nói: “Thằng chồng tôi vũ phu quá, nó đánh tôi như trên võ đài!” – Tôi nói: “Sao không kiện nó ra tòa tội bạo hành?” – “Nó đánh không nương tay nhưng sau đó lại cầu xin tha tội rất mùi mẫm, hứa sẽ không bao giờ động tới cái lông chân!...Và nó lại ân ái rất nhiệt tình! Khi lên “tới đỉnh” thì quên hết tội vũ phu của nó!...Vì thế chúng tôi phải đi học võ để có thể tránh đòn lúc nó vũ phu!”...Tôi nghĩ bụng, không dẫn đến ly hôn là tốt rồi, bởi trong hợp đồng có một điều khoản: trong vòng một năm mà xảy ra ly hôn thì Công ty Tơ Hồng phải bồi thường 50% tổng giá trị hợp đồng!
Phải tới gần nửa năm thì đám cưới của hai nhân vật nữ có quý tướng là một nữ doanh nhân và một nữ hiệu trưởng mới được cử hành. Cả hai chú rể tuy đã đứng tuổi nhưng đều là những quan chức thuộc vào hàng “Cục, Vụ, Viện”, thật là xứng đôi, vừa lứa. Song, điều quan trọng là nhờ hai chú rể này giúp đỡ mà mọi thủ tục hành chính để chính thức khai trương Công ty TNHH Tơ Hồng được giải quyết rất mau lẹ, các quan chức của các “cơ quan chức năng” không dám tới hạch sách, nhũng nhiễu. Cái lợi lộc lớn hơn mà Công ty Tơ Hồng có được là rất nhiều quan chức cấp cao đã đến nhờ tìm người bạn đời dù rằng họ đã đi quá nửa cuộc đời!

Trở lại nhân vật chính của câu chuyện chính là ông Giám đốc của Công ty TNHH Tơ Hồng Trần Mai. Mê mải lo xe duyên cho người khác mà ông Giám đốc Trần Mai như là quên đi chuyện kiếm vợ cho chính mình! Người ta thì cho là “dao sắc không gọt được chuôi” nhưng cả tôi và ông Đặng Hỷ đều nghĩ: phải có người đứng ra mai mối cho Trần Mai! Và tôi đã bị ông Đặng Hỷ ép phải nhận nhiệm vụ này. Khi nhận nhiệm vụ, tôi nghĩ: người phụ nữ này phải là người có quý tướng Vượng phu ích tử và phải có mối liên hệ gì đó với cô Đào, mối tình đầu đã không thành của Trần Mai. Cô Đào đang làm Chủ tịch Hội Phụ nữ Xã và tôi có tới nhờ cô Đào chọn cho tôi vài người để làm mối cho Trần Mai. Cô Đào rất nhiệt tình và tỏ ra lo lắng cho Trần Mai vì chậm lấy vợ. Song, mọi cô gái mà cô Đào giới thiệu đến đều không duyệt được. Tới lúc tưởng chừng như tuyệt vọng thì trong một lần đến nhà một người bạn khác, tôi gặp một cô gái thoạt nhìn rất giống cô Đào. Khi người bạn giới thiệu đó là người em họ, tên Hường, hiện đang ở quê, làm phó chủ tịch Xã chuyên trách về công tác phụ nữ và thanh niên thì tôi mừng rú: người này chính là cô Đào “phẩy” (nói theo ngôn ngữ Toán học)! Tôi lập tức quan sát kỹ thì thấy ngay rất nhiều dấu hiệu quý tướng: Ấn đường rộng rãi không xung phá, diện mạo tươi tỉnh. Mũi thuộc loại Huyền đảm tỵ đúng cách : màu da khuôn mặt tươi nhuận đặc biệt là chuẩn đầu và tỵ lương sáng sủa, phối hợp với mày thanh mắt đẹp.Quan sát khi cô Hường ngồi thì Toạ như sơn, chi ổn tịch nhiên bất động ( Ngồi vững vàng như núi , thần thái trầm ổn ôn hoà, không động - Cực tốt ). Và khi cô Hường đứng lên đi lại thì Toạ nhược thái sơn, khởi nhược vân ( Ngồi vững vàng như núi, khi đứng dậy nhẹ nhàng, êm đềm như mây trôi - cực quý). Chưa hết, cô gái mặc cái áo cánh màu thanh thiên, bằng vải lụa mỏng, làm hằn lên rất rõ một giải thịt nổi lên như cái đai quấn quanh mình mà tướng học gọi là Ngọc đới yêu vi, đó là tướng đại phú, đại quý, vượng phu ích tử tột bậc! Tôi đem ý định làm mai mối ấy nói với người bạn thì người bạn OK ngay!

Đám cưới của Giám đốc Công ty TNHH Dịch vụ Tình yêu – Hôn nhân Tơ Hồng và cô Hường đã thêm một lần nữa khẳng định uy tín siêu hạng của Công Ty Tơ Hồng. Khách đến dự đám cưới đông vui như Hội. Vào lúc cao trào của đám cưới, có hai ông khách tóc bạc trắng, chắc đã gần thất thập, (hẳn phải là quan chức cỡ rất bự đã về hưu vì xung quanh luôn có tới nửa tá vệ sĩ sát khí đằng đằng) tới chúc mừng chú rể Trần Mai xong thì nói: “Chúng tôi muốn nhờ ông Mai Mối mát tay giúp cho mỗi người một cô vợ, tiêu chuẩn số một là trẻ và đẹp!”. Chú rể Trần Mai cho là hai ông kia nói đùa nên không phản ứng gì. Hai ông kia thấy vậy thì vẫy một người vệ sĩ tới nói nhỏ gì đó. Người vệ sĩ liền tới bên Trần Mai nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ tới ký hợp đồng!”, rồi tất cả lặng lẽ rút quân. Hẳn là Trần Mai cho rằng mấy người kia thích nói đùa nên vẫn không có phản ứng gì. Nhưng tôi thì không cho là mấy người kia nói đùa, liền đi tìm ông Đặng Hỷ. Nghe tôi nói xong chuyện về hai ông đầu bạc muốn tới ký hợp đồng kiếm vợ, Đặng Hỷ nói ngay: “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách!”.


Sài Gòn, tháng 3-2010









© Tác giả giữ bản quyền.
. Cập nhật theo nguyên bản của tác giả gởi từ Sài Gòn ngày 20.03.2010.
. Trích đăng lại vui lòng ghi rõ nguồn Newvietart.com. 

1 nhận xét: