1. BẤT ĐỒNG NGÔN NGỮ
Ông Trần Phương Nam và bà Lê Thị Cực Bắc đều có bằng Tiến sĩ khoa học, ông chuyên nghiên cứu về vũ trụ còn bà là nhà xã hội học chuyên nghiên cứu về tệ nạn xã hội. Khi hai ông bà cưới nhau ai cũng khen đẹp đôi, đám cưới đông vui nhất nhì thành phố, khách mời toàn những vị giáo sư khả kính, các nhà khoa học ở mọi lĩnh vực…Nhưng chỉ một năm sau, hai ông bà dắt nhau ra tòa xin ly hôn. Vị thẩm phán hỏi : “Lý do hai người đưa ra là bất đồng ngôn ngữ, tôi thấy không rõ, yêu cầu nói cụ thể hơn?” Ông Nam nói : “Bà ấy suốt ngày toàn nói chuyện tệ nạn xã hội như xì ke ma túy, trộm cướp, cưỡng bức, v.v…Tôi nghe nhức cả đầu, điếc cả tai không thể nào chịu nổi!” Bà Bắc nói : “Còn ông ấy thì lúc nào cũng hành tinh nọ hành tinh kia, còn nói Trái Đất sẽ đụng vào Sao Hỏa, Sao Kim gì đó! Không là người tâm thần thì cũng là đồ vô tích sự, tôi không thể chịu nổi!” Thẩm phán lại hỏi : “Vậy tại sao hai ông bà lại đồng ý cưới nhau?” Ông Nam nói : “Khi tôi đang nghiên cứu về chòm sao Bắc Cực thì có người quen giới thiệu bà Cực Bắc. Tôi cho đó là duyên số nên đồng ý cưới, chứ thực tình tôi chẳng yêu đương gì hết!” Bà Cực Bắc nói ngay : “Tôi cũng đâu có yêu ông ấy, chỉ tại người bạn mối mai nói rằng ông ấy rất tốt, chưa hề phạm tội bao giờ! Thời buổi bây giờ kiếm được người chưa hề phạm tội khó lắm, hiếm lắm, nên tôi đồng ý theo sự sắp đặt của bạn bè!” Tòa đành phải cho hai người ly hôn vì không thể hòa giải nổi, không lý lẽ nào thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Nửa năm sau, ông Thẩm phán lại gặp bà Cực Bắc đòi xử ly hôn với người chồng mới, là đồng nghiệp cùng ở Viện Xã Hội học. Thẩm phán hỏi : “Lần này thì hai người cùng ngành cùng nghề, cùng bằng cấp như thế thì làm gì có chuyện bất đồng ngôn ngữ nữa, tại sao lại phải ly hôn?” Bà Bắc nói : “Ngày nào ông ấy cũng cãi nhau với tôi về đủ thứ chuyện : Tội phạm nào nặng hơn, hình thức xử phạt như thế đã thích hợp chưa, rồi ông ấy đòi xử bắn mấy vụ cưỡng dâm trẻ con! Ông ấy chẳng hiểu pháp luật gì cả!” Ông chồng mới, tên gọi Thiết Cương, nói : “Bọn tội phạm hầu như không biết hối cải, cho nên xử nhẹ tức là dung túng tội ác, có người nào mà không tái phạm, dân gian có câu thành ngữ “Ngựa quen đường cũ” mà chẳng ai hiểu gì cả, bà Cực Bắc nhà tôi càng không hiểu!” Tòa đành phải cho ly hôn vì cũng không thể hòa giải, cũng không lý lẽ thuyết phục được hai cái bằng Tiến sĩ này!...
Bà Cực Bắc còn đến tòa xin ly hôn hai lần nữa với những lý do tương tự! Cuối cùng thì bà đành sống độc thân vì bà đã lên tới chức Viện phó, chẳng lẽ cứ đi ra tòa hoài thì còn mặt mũi nào mà lãnh đạo cơ quan nữa!...
Sài Gòn, tháng 6-2009
2.GIEO GIÓ GẶT BÃO
Ông Tư Láu mở quán sửa chữa xe máy bên xa lộ, cần cù làm việc cũng đủ sống cho cái gia đình bé nhỏ của ông. Nhưng rồi cái xấu chui vào ông từ lúc nào không biết, ông đem đinh ra rải ở ngoài lộ…Một tuần trôi qua, số người vào quán ông Tư Láu vá xe ngày càng nhiều, ông tha hồ chặt chém! Một hôm, hai vợ chồng ông Tư Láu đang ngồi đếm tiền thì bỗng “Rầm!” , một chiếc xe tải loại nhẹ lao thẳng vào cái quán sửa xe của ông, ông chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì hồn đã lìa khỏi xác, còn vợ ông thì chết trong Bệnh viện!...Thì ra, chiếc xe tải kia phóng nhanh quá, lại cán phải mấy cái đinh lớn nên vỏ xe bị bể, xe bị mất tay lái, lao vào nhà ông Tư Láu. Nhưng làm sao mà nói cho ông Tư Láu biết được rằng chính ông đã “Gieo gió” nên phải “Gặt bão” !
Sài Gòn, tháng 6-2009
3.LUẬN ANH HÙNG
Sau cuộc họp các lãnh đạo đầu ngành để triển khai Nghị quyết, bốn ông đầu ngành thuộc hàng “Tứ trụ triều đình” kéo nhau đến Nhà hàng máy lạnh để “xả hơi” và điều quan trọng là phải phân rõ ngôi thứ ai là “Số Một”, còn tiếp theo ai là “Nhị đệ”, “Tam đệ” rồi “Tứ đệ”?
Phân tích lòng vòng hồi lâu vẫn không sao phân định được ngôi thứ, chẳng lẽ lại tiếp tục cuộc chiến “Tứ trụ tranh hùng” bao nhiêu năm nay? Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan thì có người của Văn phòng Ủy ban tới, nói:”Báo cáo các Sếp, nạn “chảy máu chất xám” ở tỉnh ta không những tăng lên mức “Báo động đỏ” mà tình trạng di dân cũng đang diễn ra ồ ạt, không khác gì lũ lụt!” Một Sếp nói:”Lại là tình trạng dân miền núi phía Bắc tràn vào đốt nương phá rừng chứ gì?”. Người Văn phòng Ủy ban nói:”Báo cáo Sếp, không phải vậy mà là ngược lại, dân của tỉnh mình đã đi sang các tỉnh bạn kiếm sống gần hết rồi ạ!” Nghe nói vậy, cả bốn ông “Tứ trụ” cũng sững sờ và thoáng nghĩ:”Rồi tỉnh mình sẽ không còn dân nữa, vậy ta tranh giành Anh hùng để làm gì?”, tuy thế, theo phản xạ tự nhiên, cả bốn vị lại tiếp tục tranh cãi xem ai mới là Số Một, ai mới xứng mặt Anh hùng?
Sài Gòn, tháng 6-2009
4.TỨ ĐẠI MỸ NHÂN CHÂN DÀI
Làng Hủi là cách gọi tên tự ti của người xưa chứ chẳng có ai bị cùi, hủi cả. Tên người cũng vậy, toàn lấy các loài sinh vật hạ đẳng, thấp hèn để đặt tên như Cóc, nhái, chẫu chàng, ễnh ương,… Con nít thì suốt cả tuổi ấu thơ toàn gọi theo cái bộ phận sinh dục mà nó có, như con trai thì gọi thằng Cu, thằng Cặc, thằng buồi, con gái thì gọi con bướm, con hẽm. con hĩm, con Lờ… Không hiểu vì lí do gì mà người làng Hủi phần lớn là người có thân hình cao lớn và gày gò và đều bị coi là xấu xí, thô kệch. Những người cao lớn lòng khòng bị coi là xấu xí thô kệch đó (thường cao từ một mét bảy dến một mét tám) xấu hổ, mặc cảm tự ti nên chẳng bao giờ rời khỏi làng đi làm ăn xa! Và con số tồn đọng lại ở làng cứ lớn dần theo năm tháng! Và làng Hủi còn có những tên gọi khác là làng cao kều, làng cà kheo, làng người vượn,v.v…
Nhưng một ngày kia, có một ông Huấn luyện viên Bóng chuyền, HLV Bóng rổ tới, bốc đi cả chục cô cậu hẽm, cu. Tiếp sau đó là ông bầu Người mẫu thời trang, cũng bốc đi một tá (12) cô cậu hĩm, buồi!Và rồi cái gì đến đã đến, các cô, các cậu được bốc đi ngày nào đã trở về làng với nghi thức “Vinh qui bái tổ” thật là long trọng, bởi các cô, các cậu hĩm , cu đã là những tuyển thủ quốc gia của bóng chuyền, bóng rổ, đã là những người mẫu thời trang chân dài đắt giá! Và đặc biệt, trong số người mẫu thời trang chân dài, có tới bốn cô nàng đạt danh hiệu “Siêu người mẫu” với số đo cả ba vòng đều “Bốc lửa”, người ta đều gọi bốn cô là “Tứ đại mỹ nhân chân dài!”
Thế đấy, chuyện làng Hủi thay da đổi thịt có thể kể “ngàn lẻ một đêm” không hết, sự huyền diệu của Con Tạo xoay vầnlàm sao cắt nghĩa nổi! Nhưng có mấy người độc mồm độc miệng lại nói không thiện ý về làng Hủi rằng “Thời đại cóc nhái lên làm người!”. Vì thế, phải đưa chuyện này lên Mạng để xin ý kiến chư vị!
Sài Gòn, tháng 6-2009
5.THỦ LĨNH BĂNG CƯỚP ĐƯỜNG SÔNG
Tôi có anh bạn là cảnh sát hình sự, thường kể cho tôi nghe những vụ án, trong đó có nhiều vụ án rất ly kỳ, công việc phá án cũng thật khó khăn và hấp dẫn, không thua kém gì những vụ án nổi tiếng đã thành phim của thế giới. Tôi đặc biệt chú ý đến vụ án “Băng cướp đường sông” mà thủ lĩnh là một bà già đã gần 60 tuổi. Lúc này, vụ án “Băng cướp đường sông” đang ở giai đoạn cuối, việc phá án sắp hoàn tất. Hôm ấy tôi đang định hỏi anh bạn xem việc phá án tới đâu rồi, thì anh bạn nói ngay : “Đi với tôi ngay, hôm nay chúng tôi sẽ bắt sống thủ lĩnh “Băng cướp đường sông”, anh sẽ được chứng kiến những pha gay cấn, hồi hộp chưa từng thấy!”…
Chúng tôi xuất phát và hành quân thần tốc ,nhưng cũng phải gần hai giờ đồng mới tới nơi. Đó là một khu miệt vườn ven sông, cây cối um tùm… Theo kế hoạch, lực lượng phá án sẽ ém quân làm thành ba vòng vây bao quanh nhà của mẹ đối tượng, khi đối tượng xuất hiện sẽ “cất vó”! Đối tượng ở đây tức là Thủ lĩnh băng cướp đường sông, nổi tiếng xuất quỷ nhập thần, đến không ai biết, đi không ai hay, theo tin của nội gián thì hôm nay, đối tượng sẽ đến thăm mẹ. Vì thế mới có cuộc giăng lưới này!
Cuộc mai phục đã trôi qua bốn tiếng đồng hồ, mọi người đã thấy mỏi mệt, chán nản. Tôi nói với anh bạn:”Tôi không phải cảnh sát hình sự, nhưng cảm thấy có gì đó bất thường…Sự linh cảm của tôi thường rất chính xác!” “Anh nói rõ hơn xem sao?” – người bạn nói.”Tôi nghĩ rằng đối tượng đã vào căn nhà này. Anh có quan sát kỹ những người đã vào, ra căn nhà này không?” – “Có chứ!- Anh bạn nói nhanh rồi hai cánh mũi phập phồng, như là đang đánh hơi ở một chỗ cách xa chứ không phải xung quanh chỗ chúng tôi đang đứng, rồi anh nói nhỏ mà rõ từng tiếng – Mẹ của đối tượng là một bà lão đã gần tám mươi tuổi, còn khỏe nhưng đi lại hơi chậm chạp, và luôn luôn dùng loại dầu gió ”Con Ó”. Còn đối tượng chỉ mới gần sáu mươi tuổi, sức khỏe còn rất tốt , đi lại rất nhanh nhẹn, và luôn dùng dầu sức đặc biệt, loại tự chế!”Tôi nói ngay:”Nếu thế thì bà lão khoảng tám nươi mới vô nhà, và khi đi qua để lại mùi dầu sức đặc biệt lọai tự chế chính là đối tượng của chúng ta?!” Người bạn vỗ tay vào đùi, nói:”Chính xác! Đối tượng vừa mới đi vào nhà trong hình dạng một bà lão! Chúng ta ập vào nhà bắt ngay!” Khi chúng tôi bước gần tới cửa thì thấy có một ông lão đi ra, khi gặp chúng tôi thì nói:”Hai mẹ con bà lão muốn mời các anh vào nói chuyện!”
Chúng tôi vào trong nhà, cả tôi và anh bạn đều nhận ra mùi dầu gió Con Ó tràn ngập, và anh bạn tôi cánh mũi phập phồng, nói nhỏ:”Dầu gió đặc biệt loại tự chế vừa đi ra, chính là ông lão vừa đi ra đó!”. Tôi hỏi:”Sao không đuổi theo bắt lại?” Anh bạn nói chậm rãi:”Muốn bắt phải xin lệnh của Sếp! Sếp vừa điện ra lệnh rút quân!” Tôi nhăn nhó:”Tại sao lại rút quân? Phá án kiểu gì lạ vậy?”. Anh bạn ngần ngừ một lát rồi nói chỉ đủ tôi nghe:”Lạ bởi vì như là tôi đã ngửi thấy cả mùi dầu gió Con Ó và mùi dầu gió đặc biệt loại tự chế này ở nhà của Sếp ngày hôm kia?!”…
TP.HCM , 9 tháng 6 năm 2009
6.DIỄN VIÊN ĐÓNG THẾ
Ông Hoàng Cao Đại là một nhân vật VIP, hôm ấy loạng quạng thế nào, lái xe và đụng phải hai cô nữ sinh áo dài trắng đang chở nhau đi học! Lúc ấy bà vợ ông, ngồi bên cạnh tay lái nói : “Vọt lẹ đi ! Bữa tiệc chiêu đãi này mà đến muộn là không được đâu!...” Ông Đại ngoái nhìn, thấy hai cô nữ sinh đã nằm lăn ra đường, không biết sống chết thế nào, nhưng lệnh của “Quan Bà” không thể trái ! Ông còn nghe thấy Quan Bà lẩm bẩm : “Lại tốn tiền sơn sửa vết xước !...”
Hôm sau, Quan Bà nhận được tin có người nhìn thấy xe của Quan Ông đụng phải hai cô bé học sinh, mà hai cô bé phải vào bệnh viện cấp cứu chưa biết nặng nhẹ thế nào, nên đã báo công an, Quan Bà lo lắm ! Nghĩ mãi không ra cách giải thoát cái vụ đụng xe này thì Quan Bà sực nhớ có thằng cháu họ xa, nghe nói làm nghề đóng thế rất phiêu lưu mạo hiểm mà nó không sợ chết, cứ tỉnh khô! Bà liền gọi điện cho thằng cháu, nhờ nó “đóng thế vai đụng xe”! Lúc đầu, thằng cháu không chịu, bà phải thuyết phục mãi và cho nó một món tiền nó mới nhận lời
Sau khi nhận nhiệm vụ đóng thế vai đụng xe người cháu, tên gọi Yên Thế, liền tới bệnh viện chỗ hai cô học sinh cấp cứu . Khi gặp hai cô học sinh rồi, Yên Thế thở phào, vì hai cô nữ sinh chỉ bị xây xát nhẹ, đã trở lại bình thường, nói cười rất vui vẻ. Yên Thế tính đón tắc xi đưa hai cô về nhà thì một cô nói : “Lúc ấy em chỉ thoáng nhìn nhưng thấy rất rõ hai người ngồi trong xe, một đàn ông một đàn bà đã đứng tuổi và có dáng vẻ quan chức chứ không phải là một thanh niên như anh chàng này ? Yên Thế bèn nói thật : “Tôi vốn làm nghề đóng thế cho Hãng Phim Sao Mai , nên khi được nhờ làm việc đóng thế người đụng xe tôi không thể từ chối!...” Một cô lại nói : “Tội của anh là bao che tội phạm, lại còn định đánh lừa cơ quan điều tra ! Nếu anh không muốn tôi tố cáo thì phải nhận làm vệ sĩ suốt đời cho tôi!” Đương nhiên là Yên Thế nhận lời ngay, và chỉ sau một năm Yên Thế cưới cô học sinh đó ! Đi vào “Cửa Tử” mà có được vợ đẹp, chỉ có một anh chàng Yên Thế mà thôi !...
TP.HCM , 9 tháng 6 năm 2009
7.TÔI ĐI LÀM GIA SƯ
Trong những ngày thất nghiệp lang thang kiếm sống, tôi gặp lại người bạn học cùng đại học, hiện đang dạy tại một trường đại học. Người bạn chụp lấy tôi và nói : “Đây rồi! Tớ đang cần một gia sư! Có người bạn là chủ doanh nghiệp rất giàu, đang cần gia sư dạy mấy đứa con. Đi theo tớ mau lên!” Tôi vội vàng đi theo anh bạn, lòng như mở cờ ! Khi đến nhà ông chủ doanh nghiệp, tôi té ngửa vì hai đứa học trò của tôi còn đang tuổi “thò lò mũi xanh”! Người bạn động viên : “Mốt bây giờ là toàn kén các giáo sư tiến sĩ dạy con nít không à !” Sau khi người bạn giới thiệu tôi với ông chủ doanh nghiệp, tôi chính thức nhận việc gia sư.
Hai đứa con ông chủ đang chuẩn bị vào lớp một nên việc “luyện thi” được coi trọng không kém luyện thi đại học ! Tôi cố gắng hết sức dạy cho chúng nó chương trình lớp một, nhưng xem ra chỉ là công dã tràng, nói với chúng nó như nước đổ đầu vịt ! Bà vợ ông chủ thấy tôi nhiệt tình với công việc thì vui lắm và nói : “Anh khỏi lo kết quả học tập của chúng nó. Việc chúng nó vào lớp một tôi đã lo xong từ A đến Z ! Công việc của anh chỉ là giữ chân chúng nó không nghịch ngợm quậy phá ! Anh nên bày nhiều trò chơi chơi với chúng nó thì sẽ rất vui ngay thôi !” Thế là từ đó tôi thường dắt hai cậu học trò đi công viên Đầm Sen, đạp thuyền con vịt và có bài hát mẫu giáo nào tôi đều dạy hết cho chúng nó. Quả nhiên, hai cậu học trò tiếp thu chữ nghĩa thì kém nhưng múa hát thì rất nhanh ! Sau một tháng làm gia sư, ông bà chủ muốn xem tôi báo cáo kết quả công việc gia sư và hứa nếu thành công sẽ được thưởng hậu hĩnh ! Tôi gọi hai cậu học trò tới trước ông bà chủ và nói : “Bây giờ các trò trình bày bài hát “Em Đi Chơi Thuyền!” tức thì hai đứa bé vừa múa vừa hát : “Em đi chơi thuyền/ trong Thảo Cầm Viên/ Chim ca hát mừng/Chào đón xuân về/Thuyền em là thuyền con rồng/ Nó bay bay bay/ Thuyền em là thuyền con vịt/ Nó bơi bơi bơi!...” Khi bài hát kết thúc hai đứa bé làm điệu bộ chào khán giả nom rất ngộ, cả ông và bà chủ đều lặng người, như là không tin đó là hai đứa con nghịch ngợm của mình nữa, mà như là xem chương trình thiếu nhi trên ti-vi ! Bà chủ nhào tới ôm chầm lấy hai đứa con, hôn chúng nó chùn chụt ! Còn ông chủ thì móc ví rút ra một xếp tiền (không đếm) đưa cho tôi vẻ rất hỉ hả !...
Hôm sau, ông chủ có việc đi làm ăn xa, tôi đang dạy hai đứa bé chơi trò “bịt mắt bắt dê” thì bà chủ đột ngột xuất hiện và nói : “Hôm nay lớp học có thêm học trò mới!” Tôi chưa kịp cởi tấm vải bịt mắt thì bà chủ ôm chầm lấy tôi và nói : “Em bị thầy bắt được rồi đây nè!...”
TP.HCM , 9 tháng 6 năm 2009
8.MÙA HÈ NỒNG CHÁY
Những ngày nghỉ cuối tuần trước đây, một tháng đôi lần, vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới đều tổ chức cho cả nhà đi “Pic-nic”, mùa hè thì đi tắm biển cho mát mẻ, mùa lạnh thì đi leo núi cho ấm người. Nhưng từ khi mấy đứa con vụt lớn, có người yêu cặp kè thì những cuộc chung vui của đại gia đình không còn nữa mà chia ra thành các “Thế giới riêng” các “Tiểu vương quốc Ái tình “ của từng người!...”Không biết ông ấy (bà ấy) có “Thế giới riêng” không nhỉ?” – đó là ý nghĩ ở trong đầu của cả hai vợ chồng ông Trung Hạ và bà Nắng Mới, nhưng làm sao mà “Đăng nhập” vô được?
…Mùa hè năm nay sao mà nắng nóng hơn mọi năm rất nhiều? Nếu như là trước đây, cả nhà đã kéo nhau ra bãi biển. Nhưng năm nay thì…Ông hỏi bà:”Sao bà không nói đến chuyện đi tắm biển nữa?”. Bà khẽ buông một tiếng thở dài, nói nhỏ:”Người tôi giờ ục ịch quá, mặc đồ tắm không coi được… Với lại tôi thấy từ ngày ông lên chức Sếp Lớn, suốt ngày ngồi trong phòng máy lạnh, không chừng có cả bể tắm ở trỏng, thì thiết gì đi tắm biển nữa!?” Ông ấp úng không nói gì, bà nghĩ rằng đã nói “trúng phóc” nên ông “giật mình” chăng? Cái chuyện mấy ông Sếp Lớn có bể tắm trong phòng rồi đưa “bồ nhí” vào tung tăng bơi lội như trẻ nhỏ tuy không phát tán rộng khắp trên “mạng” nhưng đã là câu chuyện cửa miệng của đẳng cấp Phu nhân, bà Nắng Hạ quá rành mấy trò chơi đó của các Sếp Lớn!...
…Ngày nghỉ cuối tuần lại đến, nghe nói ông mắc bận họp đột xuất, bà lẳng lặng kêu taxi ra bãi biển. Ngồi trong taxi rồi, bà mới giở cái bikini của một “người giấu mặt” gửi tặng hôm qua ra coi. Quả là hàng xịn, không chê vào đâu được, chắc là sẽ rất đẹp, rất nổi trên bờ biển!... Tới bờ biển, bà Nắng Mới mặc bộ bikini vào và thong thả đi dạo một vòng, quả nhiên ai nhìn bà cũng trầm trồ!...Thì ra mình đã “hồi xuân” thiệt chứ không rỡn! Nghĩ vậy, bà mỉm cười mãn nguyện và đi đến tảng đá lớn ở cuối bãi tắm, nơi mà ba mươi năm trước bà đã gặp ông ở đây để rồi trở thành vợ ông? Tới bên tảng đá lớn, bà đang loay hoay tìm chỗ ngồi thư giãn thì giật thót khi có người đàn ông chỉ mặc cái “xì-líp” đột ngột xuất hiện trước mặt bà! Bà thấy mắt hoa lên, đầu óc quay cuồng rồi ngất xỉu, không biết trời đất gì nữa!...Khi bà Nắng Mới tỉnh lại, chỉ thấy hai cô y tá áo trắng toát, nghe các cô nói đưa bà tới đây là một ông mặc xilip còn bà thì mặc bikini, bà bật khóc khi nghĩ rằng bà đã bị thằng cha mặc xilip kia làm nhục! Nhưng khi nghe hai cô y tá nói ông mặc xilip nói là chồng bà, đang đi thay đồ và sẽ trở lại ngay thì bà lại bật khóc, nhưng lý do khóc lần này là vì bà thấy thật hạnh phúc!...
TP.HCM , 9 tháng 6 năm 2009
© tác giả giữ bản quyền.
. Đăng tải theo nguyên bản của tác giả gởi từ Sài Gòn ngày 19.06.2009.
. Tải đăng lại vui lòng ghi rõ nguồn newvietart.com.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét