Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

tagore - bài thơ tình số 20

  
I.
Đôi mắt âu lo của em buồn 
Em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh 
Như trăng kia nhìn sâu vào biển cả, 
Em đã biết cõi đời anh 
Anh không giấu em một điều gì cả, 
Chính vì thế mà em không bao giờ hiểu biết hết về anh 
Nếu đời anh là hạt ngọc, 
Anh sẽ đập tan ra hàng trăm mảnh để xâu thành 
một chuỗi hạt và quàng vào cổ em 
Nếu đời anh là một đóa hoa, dịu dàng bé bỏng 
Anh sẽ tách ra khỏi cành và cài lên mái tóc em 
Nhưng than ôi! đời anh là một trái tim
Nào ai biết được bến bờ của nó 
Em là nữ hoàng của Vương quốc đó 
Thế mà em có bao giờ biết được biên giới của nó đâu. 
Nếu trái tim anh là lạc thú 
Nó sẽ nở ra nụ cười sung sướng và em sẽ thấu suốt 
được ngay
Nếu trái tim anh là khổ đau 
Nó sẽ lặng yên biến thành những hạt lệ trong,
Phản chiếu nỗi niềm u uẩn 
Nhưng trái tim anh là tình yêu 
Niềm vui, nỗi buồn của nó là vô biên 
Cái giàu cái nghèo của nó là trường cửu 
Trái tim anh ở gần em như chính cuộc đời em đó 
Nhưng em có bao giờ hiểu được rõ cả nó đâu. 
II.
“Ôi nhà thơ chiều sắp xuống rồi;
Và tóc anh đang ngả màu tro.
Những khi suy nghĩ một mình
Anh có nghe chăng tiếng bên kia nhắn gửi?” 
“Đã chiều rồi – nhà thơ nói –
Và tôi đang lắng nghe.
Bởi có thể một người nào từ trong làng kêu gọi.
Mặc dù chiều đã muộn rồi.
Tôi chờ xem hai trái tim non trẻ lạc loài
Có gặp được nhau chăng,
Và hai cặp mắt say nồng
Cầu xin một điệu nhạc
Để phá tan sự lặng im
Và nói giùm cho họ.
Nếu tôi cứ ngồi yên trên bờ bến cuộc đời,
Chiêm ngưỡng cái chết và thế giới bên kia
Thì ai sẽ dệt giùm họ những lời ca say đắm?”
III.
Vì sao ngọn đèn lại tắt?
Tôi đã lấy áo tôi che gió cho ngọn đèn, 
Chính vì vậy mà ngọn đèn đã tắt.
Vì sao hoa lại tàn?
Tôi ghì nó vào lòng tôi 
Với một tình yêu khắc khoải,
Chính vì vậy mà hoa đã tàn.
Vì sao dòng suối cạn khô đi?
Tôi đã đắp một con đê qua dòng suối
để sử dụng cho riêng tôi,
chính vì vậy mà dòng suối cạn.
Vì sao dây đàn đã đứt?
Tôi đã cố đưa một nốt cao quá sức của nó,
Chính vì vậy mà dây đàn đã đứt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét