Thứ Tư, 1 tháng 4, 2015

đỗ ngọc thạch


















ĐỖ NGỌC THẠCH

THẾ LÀ MỢ NÓ ĐI TÂY !...


Dân gian còn lưu truyền mãi câu ca : “Trai Đinh Nhâm Quý thì tài – Gái Đinh Nhâm Quý thì hai lần đò” – Câu này hẳn là do dân tử vị tướng số đặt ra. Mặc dù đã có lúc rất mê tử vi tướng số (vì số phận quá gian truân), tôi xin “tuyên bố” rằng câu đó thật là vu vơ và xin khẳng định rằng cái sự “hai lần đò” kia là không hề chừa một ai, bất cứ tuổi gì ! Sau bài phóng sự “Lỡ thì con gái” viết về đối tượng muộn chồng (đã đăng trên báo Lao động – Xã hội), các bà các chị thuộc nhóm đối tượng “Hai lần đò” cười mà nói với tôi rằng : “Chuyện của các chị mới là trọng điểm của vấn đề hôn nhân và gia đình, sao chú không viết ? Nói về mức độ ly kỳ, gay cấn thì bằng vạn lần cái chuyện ế chồng , lỡ thì như chú đã viết. Nếu cần có thêm “tư liệu thực tế”, các chị sẽ cung cấp cho”. Chính vì vậy mà mới có “thiên truyện ký” về những người “hai lần đò” này !
Trong xã hội ta phổ biến quan niệm cho rằng người chồng là trụ cột gia đình cả về chính trị, kinh tế, văn hóa…Thế nhưng lại tồn tại một truyền thống rất đáng nể của giới nữ nhi là không ít người vợ lại đóng vai trò “kinh bang tế thế” quyết định sự sống còn của gia đình . Bà vợ của nhà thơ lớn dân tộc Tú Xương chẳng đã “Quanh năm buôn bán ở mom sông – nuôi đủ năm con với một chồng” đó sao ? Đó chỉ là một điển hình nổi tiếng , còn trong đời sống xã hội, không thiếu gì những trường hợp tương tự. Cái “Truyện ký xã hội” này chỉ chọn những “nhân vật điển hình trong hoàn cảnh điển hình” và phải thể hiện trong một khuôn khổ “đất đai” hạn hẹp nên quả là cực khó !
Nhóm đối tượng thu hút sự quan tâm của người viết nhất là những chị em xuất ngoại “tìm đường cứu…gia đình”. Với truyền thống “giặc đến nhà đàn bà phải đánh” – đây là giặc đói đang tấn công từng ngày – rất nhiều người vợ đã ra đi tìm đường cứu đói ! Ấy cũng là lúc Nhà nước cho “xuất khẩu lao động” hàng loạt sang các nước Đông Âu và Liên Xô cũ, sau này là các nước châu Á và rồi sẽ là châu Phi, châu Mỹ latin, châu Đại dương…Dường như là cái từ “xuất ngoại’ đối với dân xứ ta nó có một ma lực cám dỗ kỳ lạ, mặc dù chưa hề biết cái nước mình sẽ đến nó “mặt ngang mũi dọc” như thế nào nhưng người ta vẫn hăm hở bước tới với hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền! Mặt khác, tâm lý chung của người dân xứ nghèo là ở đâu cũng sẽ là “Thiên đường” nên chỉ cần “một phần ngàn tia hi vọng” là đủ để hy vọng xây mộng tương lai!.... “Vận nhà” đã tới, chị em náo nức ra đi chẳng kém phần khí thế như đấng nam nhi ! Có không ít chị em đã phải “dứt ruột” ra đi để lại cho chồng những đứa con còn đang tuổi bú mớm vì không thể bỏ lỡ thời cơ – thời cơ chỉ đến có một lần ! Những ông chồng đã tình nguyện ở nhà làm “nhũ mẫu” với một niềm tin mạnh mẽ như niềm tin vào sự thành công tất yếu. Tuy thế, những lúc con thơ đã yên giấc,“ông nhũ mẫu” không khỏi buồn tủi mà than rằng : “Thế là mợ nó đi Tây !” .
Phải nói rằng suốt thập kỷ 80 và sang cả mấy năm đầu thập kỷ 90, việc chị em ra đi “làm kinh tế” này là một “cao trào xóa đói giảm nghèo” có “ý nghĩa xã hội” rất lớn . Phải thừa nhận đây là một “hiện tượng lịch sử” đã tác động mạnh đến đời sống xã hội…
Những hợp đồng lao động ở nước ngoài mà chị em thực hiện thường là bốn năm. Với những người vợ có tướng “vượng phu ích tử”, giỏi làm ăn, lo tích cóp thì gia đình sẽ đoàn tụ sau khi hết hợp đồng (sự “đoàn tụ” này như thế nào thực ra không hề đơn giản sau những năm tháng dài…li thân”!). Nhưng với những chị em có “máu làm ăn” thì việc “làm kinh tế” ở bên trời Tây là không thể có giới hạn về thời gian. Cũng giống như “con bạc khát nước”, những thùng hàng gởi về nước nhiều khi như muối bỏ biển nên đòi hỏi phải có sự tiếp tục, nhiều khi lại kích thích “máu làm ăn” với tâm lý “càng nhiều càng ít” ! Thế là ký hợp đồng gia hạn hoặc với số chị em vào loại “cao thủ” thì bỏ hợp đồng ra ngoài mà “chiến đấu” ở thị trường tự do (những chị em này thường rất tự tin, có bản lĩnh và thường nói rằng họ - tức người nước ngoài nơi chị em làm ăn – rất “tẩm”, rất ngù ngờ ! Tuy nhiên, cũng không tránh khỏi thở dài xót của khi kể lại những lần bị bọn “mafia” trấn lột mất hàng chục “tờ”!). Những người này, hầu hết đã xây nhà lầu, có người không chỉ một nhà mà hai nhà, thậm chí có chị còn mua cả núi đồi của các vùng sâu, vùng xa ở cả quê nhà và ở cả vùng Tây Nguyên xa xôi !...
Chị N.T.H, tuổi thuộc “U 40”, sau khi xây nhà cho chồng và hai đứa con đàng hoàng, vừa li hôn xong đã xây ngay một nhà lầu mới trên miếng đất 500 mét vuông với đầy đủ tiện nghi tương đương khách sạn “ba sao” và ngày ngày đến Trung tâm mỹ viện để tập thể dục Aerobics…Với chị H, hai chữ “kiếm sống” đã bị gạt ra ngoài “từ điển cuộc đời” mà vấn đề cốt tử bây giờ là kiếm chồng !
- Tiêu chuẩn của chị cao quá hay sao mà chưa ai lọt mắt xanh ? – Tôi hỏi.
- Tôi đâu có làm cao, nhưng cũng không thể “nhắm mắt đưa chân” được ! Phải tính kỹ, vì đây là cơ hội cuối cùng…Vả lại tuy hơn bốn mươi nhưng tôi đâu có thua kém các hoa khôi về hình thức ? Người chồng mới của tôi dứt khoát không thể là loại đui què mẻ sứt, càng không thể là dạng khố rách áo ôm ! Mà phải là người có học, có hình dáng sáng sủa, lịch sự, đàng hoàng tư thế để tôi không xấu hổ với chồng cũ và xã hội…- Chị H nói một mạch, như chưa muốn dứt.
- Ý chị muốn chọn “môđen” giám đốc công ty, complê bảnh bao, đi giày Italia, tay xách cặp Samsonite !...
- Xì !...Tôi “bỏ túi” các vị ấy ! Với tôi, dân doanh nghiệp không có ấn tượng, không có “cảm hứng”…Vả lại, các vị ấy lại tít mắt với các em người mẫu chân dài cơ !...
- Hay là giáo sư, bác sĩ, nhà báo, quan chức…
- Thú thực, tôi cũng đã từng mơ đối tượng ấy vì thằng chồng cũ của tôi thất học, nó chỉ là cu li, nay tuy là ông chủ một cái xe tải hạng trung nhưng thực chất chỉ là thằng “cửu vạn” !...
- Vậy tại sao chị không tiếp tục mơ đối tượng có danh giá ấy ?
- Tôi bị dính một “quả lừa” nên tôi cạch !
- “Cao thủ” như chị mà cũng bị lừa à ?
- Ấy là tại cái bà cô tôi làm mối. Bà ta nói ông ta là giáo sư 50 tuổi rồi mà chưa hề biết yêu vì mải mê đèn sách, tuổi xuân bay qua lúc nào không hay. Nhìn cũng sáng sủa bạch mã. Nhưng khi tôi chuẩn bị đồng ý cưới thì mới phát hiện ra rằng ông ta chỉ dạy mấy đứa trẻ con thò lò mũi chứ giáo sư giáo xiếc gì !
- Trời ơi !...Chị hiểu lầm rồi. Giáo sư bây giờ không nhất thiết phải giảng dạy trên giảng đường đại học cao sang mà dạy cả con nít. Đó là những lớp thực nghiệm dạy theo phương pháp mới, rất khó nên phải cần đến những giáo sư giỏi có bằng cấp tiến sĩ !
- Thôi, anh đừng có dạy khôn tôi ! Dạy mấy đứa ranh con, thế thì tôi dạy cũng được. Tôi chỉ cần lừ mắt là chúng nó một phép và học như điên…! Với lại cái ông giáo sư này nhiều lúc cứ như là tâm thần, thấy một con chó bị cán chết ngoài đường mà lại sụt sùi khóc ! Còn nói chuyện với tôi thì cứ vòng vo Tam Quốc, dùng toàn những từ ngữ rắc rối như “về vấn đề này”, “nhìn theo quan điểm triết học thì”, “còn theo đường lối chính trị thì”…Ôi, sốt cả ruột ! Nhân tiện nói anh nghe cho vui, lúc ông ta hôn tôi, tôi chỉ muốn ông ta mạnh mẽ hơn nữa thì ông ta bỗng nghệt ra như người bị mất sổ gạo thời bao cấp !...
- Chị kỳ quá !...Người ta sống “nội tâm” thì nó thế!...Hay là chị quen cái “gu” hùng hục như trâu húc mả của chồng cũ?
- Thôi, không nói chuyện này nữa…Nhưng tôi muốn người chồng của tôi “nội lực” phải mạnh mẽ và “tính cách” thì phải nhẹ nhàng, đối với tôi phải “nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa”!...Nói chung là phải “rất đàn ông” nhưng…
- Thôi, tôi hiểu rồi, mẫu người của chị là “một nửa là đàn ông, một nửa là đàn bà”, đúng không?
- À, đúng…Ờ, không hẳn như thế…Ôi, tôi khó diễn đạt ý nghĩ của mình quá!...Nhưng nói chung là tôi phải duyệt từng lời ăn, tiếng nói, từng cử chỉ, động tác!...
- Ôi, vậy thì đến Tết chị mới kiếm được người như chị muốn!
- Năm nay tôi sẽ tìm được!...- chi H nói giọng quả quyết nhưng lại như là đang nén một hơi thở dài!...
…Đã hai cái Tết trôi qua, lần này tôi trở lại nhà chị H để xem kết quả “kiếm chồng” của chị thế nào thì gặp chị cùng hơn chục người bạn cùng cảnh ngộ đang ngồi “tính chuyện chồng con” với nhau! Mới có hai năm trôi qua mà nhìn chị đã già ði rất nhanh dù chị vẫn tập Aerobics ðều ðặn và chãm ði mỹ viện nhý ði chợ! Chị thở dài nói:
- Quả là “kiếm chồng” khó hơn kiếm tiền rất nhiều!
- Thế bây giờ chị tính sao? Chịu thua số phận à?
- Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, không thể vội vàng, hấp tấp theo kiểu nhắm mắt đưa chân được. Những cái gì đến thì tự nó sẽ đến, không cần đùn đẩy, lôi kéo!... – chị H nhấp li cà phê một cách chậm rãi, làm cho khuôn mặt có nhiều dấu hiệu của tuổi già tăng thêm vẻ bình thản.
- Ý chị là cứ để cuộc sống nó vận động theo qui luật của tự nhiên? Vừa đúng, vừa sai. Đúng là vì chúng ta không thể làm trái với qui luật của tự nhiên, sai là nếu không làm chủ được vận mệnh của mình thì chẳng khác gì sống kiếp nô lệ! – Tôi lý sự và cảm thấy như không phải là suy nghĩ của mình!
Quả nhiên chị H dường như chỉ nghe thoáng qua và như là đang theo đuổi một ý nghĩ nào đó? Và như sực nhớ ra điều gì, chị nói với tôi:
- Không biết có một triết gia nào đó có nói: mình muốn điều gì tốt đẹp thì trước hết hãy trao cho người bạn của mình! Tôi có một người bạn cực kỳ thông minh, đảm đang, vừa có địa vị xã hội đáng nể lại vừa mặn mà , quyến rũ, dù đã hai đời chồng. Chị ta mới ở Phi châu về được một năm, muốn tìm loại đàn ông đứng tuổi như anh, nếu anh chịu thì tôi sẽ làm “ông Tơ bà Nguyệt”!... - Chị H chưa dứt lời thì có tiếng chuông điện thoại. Chị nhấn số nghe máy, rồi nói tiếp – Thiêng thật! Vừa nói tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện! …
Chị H ra mở cổng, chỉ hai, ba phút sau dắt vào một người phụ nữ gần đúng như chị vừa mô tả. Cùng đi với người phụ nữ này là hai đứa bé gái khoảng từ năm đến mười tuổi. Đứa lớn nói giọng xứ Nghệ 100%, còn đứa nhỏ thì từ màu da đến dung mạo 90% là châu Phi đen, còn tiếng nói thì lơ lớ như kiểu nói tiếng Việt không có dấu! Nhìn hai đứa bé đang chơi với nhau tôi vụt nghĩ: “Ở trường học thì hiện tượng nhiều màu da có thể chấp nhận được, nhưng ở trong một gia đình thì sẽ có nhiều vấn đề phức tạp nảy sinh!” …Tuy thế, sự mai mối của chị H quả là như thần tiên biến hóa, chỉ sau một tháng làm quen, ngày cưới của tôi và người phụ nữ hai con kia đã được xác định và sẽ thành hiện thực nếu không có sự kiện: chỉ cách ngày cưới có hai ngày thì bố của đứa bé da màu đột ngột xuất hiện trên tivi với cương vị cầu thủ tiền đạo của một đội bóng đá của một tỉnh miền Nam!...
Với tính cách mạnh mẽ không chịu thua cuộc dù với bất kỳ lý do gì, chị H quyết mai mối bằng được mới chịu. Một ngày sau khi biết đích xác anh chàng cầu thủ bóng đá da đen đã gặp lại con gái và muốn “làm lại từ đầu” với người mẹ, chị H dẫn tôi đến nhà một siêu người mẫu chân dài với số đo ba vòng rất chuẩn (91-61-92) với lời giới thiệu trước: “Cô gái này mới hơn ba chục tuổi nhưng cuộc đời đầy biến động rất hợp với “chất tiểu thuyết” mà anh ưa thích: 12 tuổi đã bị mất trinh, phải đi múa hát ở phòng trà để kiếm sống, tự thân vân động trở thành siêu người mẫu đắt giá rồi cưới một đại gia kiêm quan chức, tưởng rằng sẽ yên thân ai ngờ vị đại gia-quan chức nay thô bạo hơn cà dân đâm chém, khi biết vợ đã mất trinh từ năm 12 tuổi thì hành hạ, đánh đập vợ toàn bằng chiêu thức của võ sĩ quyền anh!...” Chỉ nghe kể tôi đã bị thuyết phục năm phần và khi tiếp xúc thì bị hút hồn cả mười phần bởi cặp chân dài miên man, bởi cả ba vòng đều bốc lửa! Song, đúng vào lúc chúng tôi dắt nhau đi đăng ký kết hôn thì có hai “công an chìm” đến vỗ vai tôi nói: “Chỗ đó không phải “cánh đồng hoang”, Sếp chúng tôi chưa bỏ hẳn đâu!”. Tôi đem chuyện này nói với chị H, chị nói: “Tránh voi chẳng xấu mặt nào! Chúng ta không phải đối thủ của “Xã hội đen”, chúng ta chỉ đấu với những đối thủ quang minh chính đại! Rung chiêng thu quân!” Sau vụ đó, chị H lại cay cú, tính dẫn tôi đến một bà đã từng là ngôi sao điện ảnh thời trẻ, đã qua ba đời chồng nhưng thời gian làm vợ rất ngắn, các số đo cũng đạt chuẩn, giờ chuyên đóng vai người mẹ, bà già… nhưng điều quan trọng là có ông bố làm quan cực lớn, giới “giang hồ” chỉ nghe đến tên đã “vãi linh hồn”! Tới lần này, tôi chỉ nói: “Tùy chị sắp xếp!” và yên tâm ngồi chờ ! Chờ đến ba tuần thì chị H gọi điện, chưa nói gì đã phá lên cười muốn vỡ máy, cười đến gần 5 phút mới nói được nhưng hình như máy điện thoại của tôi bị nhiễu nên chỉ nghe rõ mấy tiếng “…ung thư giai đoạn cuối!”…
Thoạt nhìn, người ta cứ tưởng chuyện “tái giá” đơn giản, chỉ đạt được một số “tiêu chuẩn” là xong ! Nhưng nếu đi sâu vào “tận nơi sâu thẳm” con tim, mới thấy rằng chuyện “đi bước nữa” này lại phải có xuất phát điểm từ… tình yêu ! Thì ra, sau bao nhiêu năm lăn lộn “chiến đấu” nơi đất khách quê người để kiếm tiền, hai chữ “Tình yêu” trong các chị đã tìm một chỗ sâu kín nhất trong tim để ngủ ! Và bây giờ khi tiền của đã đầy đủ, tình yêu bỗng thức dậy, mà lại thức dậy trong hoàn cảnh bất bình thường !...
T.M.T.K là người đạt được cả tiền của và danh vọng, dĩ nhiên cái gia đình cũ đã tan vỡ, bất khả kháng! Sau 5 năm “chiến đấu” ở nước ngoài, chị trở về với cái bằng Tiến sĩ và hai cái nhà lầu, một cái nhà làm khách sạn mini cho thuê, một cái chị ở với cô con gái cũng chớm tuổi yêu đương. Người chồng cũ vốn là một giáo sư nghèo cũng là thầy giáo của chị . Chị lấy ông thầy khi đang làm luận án tốt nghiệp. Lấy ông thầy trong “cái thế học trò” chứ đâu có tình yêu ! Vì thế, khi đã ra trường và có nơi làm việc ổn định, chị đã thầm “nuôi ý định li hôn” sau cái lần bắt quả tang chồng mình có “chuyện” với một cô sinh viên (như là với chị trước đây) ! Vì thế, trước khi xuất ngoại, chị đã để lại toàn bộ gia tài cùng cái đơn li hôn ! Chị quyết làm lại từ đầu bằng hai bàn tay trắng !...Bạn bè, xúm vào mối mai, vì thế chỉ sau một tháng, T.K cưới một ông chồng cũng đã một đời vợ, hơi nghèo nhưng bù lại ông này có bằng cấp cao hơn và đang là một nhà phê bình khoa học có tiếng!...Nhưng chỉ sau cũng đúng một tháng, T.K đưa đơn ly hôn vì ông chồng này mắc chứng “bệnh nghề nghiệp”: tranh luận trên diễn đàn báo chí chưa “đã”, ông đem về đổ tới tấp vào tai vợ, tai vợ đầy tràn tức thì trả lại ông, thế là ngày ngày “phản biện” nhau hoài, riết T.K không chịu nổi!...Sau đó T.K đăng ký tham gia một “Câu lạc bộ kết bạn”, chưa rõ kết quả thế nào?
T.T.L là một gái quê trăm phần trăm, dù bây giờ đã là bà giám đốc một công ty TNHH, những dáng nét “hương đồng gió nội” vẫn như là còn nguyên. L lấy chồng khi mới mười bảy tuổi. Khi ấy chồng L là chủ tịch xã cho nên L về nhà chồng theo đúng kiểu thời xưa : giao cả sinh mạng cho chồng và chỉ biết làm nội trợ và…đẻ ! Khi chức chủ tịch xã của chồng còn đang thịnh, L tích cực thái quá, đẻ cho chồng những 5 đứa con mà là con gái cả, tức “ngũ long công chúa”. Đúng là “quan nhất thời, dân vạn đại”, đúng lúc chồng L chuẩn bị lên chức phó chủ tịch huyện (một huyện ngoại thành) thì dính phốt và rớt xuống chức “phó thường dân”. Gia cảnh lâm vào tình thế chạy ăn từng bữa nhưng người chồng tỏ ra bất lực, thúc thủ ,bó gối suốt ngày ngồi hút thuốc lào vặt ! Đúng lúc ấy, L đã ra tìm đường cứu gia đình ! Không có ai có thể ngờ một cô gái quê nhút nhát, kém văn hóa như L lại có thể trở thành một bà chủ một Shop rất lớn tận bên đất Tây !
Nhưng trong quá trình làm ăn ấy, L đã gần gũi và nảy nở tình yêu với chính người em út của chồng mình lúc đó cũng là một “cao thủ” trong giới làm ăn ở bên trời Tây ! L yêu em chồng nhưng không bỏ rơi chồng con mà đã gửi tiền về xây nhà lầu và chu cấp đầy đủ mọi thứ ! L dự tính sẽ li hôn và cùng người tình ở lại luôn, tức sẽ trở thành “Việt kiều”. Nhưng được ba năm, khi đã có một đứa con trai kháu khỉnh với chồng mới, tức em chồng cũ, L bỗng nhớ năm đứa con gái của mình và cũng thương cảm chồng cũ, bèn kéo cả về nước…
Khi tôi đến công ty TNHH tìm gặp bà giám đốc thì chỉ gặp ông phó giám đốc, tức chồng mới của bà L tức em út của ông chồng cũ. Ông phó giám đốc vui vẻ nói về công việc làm ăn phát đạt và tài điều khiển kinh doanh cũng như gia đình của bà giám đốc L.
- Đó thật là một người phụ nữ tuyệt vời…Khi mới “dính” vào chuyện yêu đương với bà chị dâu, tôi cứ nghĩ rồi sẽ rối mù cả lên, rồi sẽ ghen tuông, đau khổ, gia đình anh tôi sẽ tan nát…Nhưng không, bây giờ mỗi tuần bà giám đốc của tôi ở ngoài này điều khiển công ty 3 ngày, về nhà với chồng cũ và năm cô con gái 3 ngày. Còn một ngày thì là “khoảng trời riêng” của bà giám ðốc…
- Tức là bà giám đốc lại có tình yêu mới ?
- Đâu phải ! Ngày ấy, bà giám đốc đến ở trong một khách sạn mini của bà để viết hồi ký !
- Trời đất…Bà ấy chưa học hết lớp 4 mà cũng đòi viết văn ?
- Chứ sao ! Hôm nay anh ở lại đây uống bia với tôi, rồi tôi sẽ giới thiệu với anh một người quen của tôi từ hồi bên kia. Người này cũng giỏi như vợ của chúng tôi vậy…
- Tức là Nàng cũng giống như …?
- Không , không . Mỗi người một khác chứ. Nàng xấp xỉ tuổi anh có cái vila trên mảnh đất 500 mét vuông rất đẹp, đạt tiêu chuẩn ba sao, tiền tiêu xài đến hai, ba đời mới hết. Về hình thức thì không thua các người mẫu thời trang mà báo chí các anh cứ ca ngợi om sòm. Nếu muốn gặp ngay thì để tôi “phôn” là nàng tới liền !
Sau cú “phôn” khoảng mười lăm phút, nàng xuất hiện. Tôi giật mình vì đó chính là N.T.H người đã từng mai mối bất thành cho tôi mà tôi đã kể ở trên ! Vừa nhìn thấy tôi, Nàng nói :
- Đúng là quả đất tròn !...Ông mối này mát tay lắm nghe, thế mà bao nhiêu lần gặp tôi, sao anh không nói chữ…yêu!.

Hà Nội, 1993 – Sài Gòn, 2009









© tác giả giữ bản quyền.
. Đăng tải theo nguyên bản của tác giả gởi từ Sài Gòn ngày 28.10.2009.
. Trích đăng lại vui lòng ghi rõ nguồn Newvietart.com. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét