Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Giá một cái hôn; Thời gian - Đỗ Ngọc Thạch


57 truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch trên phongdiep.net - trích: Giá một cái hôn; Thời gian

vàng thế giới cuối tuần vượt mức 1.400USD/Oz. Nguồn ảnh: Reuters
 
GIÁ MỘT CÁI HÔN- Đỗ Ngọc Thạch
Truyện ngắn của  Đỗ Ngọc Thạch  
GIÁ MỘT  CÁI  HÔN
Hôn nhau là biểu hiện của tình yêu. Ông Kha biết như vậy. Thế mà cuộc đời ông đã sáu mươi nhăm tuổi rồi ông chưa hề hôn ai, ngay cả đối  với vợ, người đàn bà gắn bó với ông suốt đời và ông yêu thương hơn ai hết. Vậy mà bây giờ, cái hôn ấy  bỗng “từ trên trời rơi xuống” trúng ông, nó làm cho cuộc đời ông như có bão tố, nó làm ông buồn  khổ vô cùng !...Ông đi lang  thang trong thành phố đã vào đêm vắng, đi mãi như người mộng du. Chốc chốc, từng quãng thời gian của quá khứ lại hiện về rõ mồn một …
   *** 
  Ông  Kha thuộc dòng dõi lực điền chất phác . Ở làng ông, khi nói về gia đình ông, người ta đều hình dung hình ảnh những người thợ cày khỏe mạnh, hiền lành và tốt bụng. Riêng về chuyện “nam nữ”, dòng họ nhà ông nổi tiếng “lành như bụt”. Suốt cuộc đời ông cho đến lúc ấy, ông Kha không bao giờ đứng nói chuyện riêng với một người khác giới ở chỗ vắng, nhất là đêm hôm tối trời. Ông lấy vợ là do người ta mai mối, cha mẹ định liệu. Cho đến lúc cưới vợ, ông chưa hề đứng nói chuyện riêng với cô dâu tương lai chứ đừng nói đến chuyện cầm tay nhau rồi hôn nhau ! Đêm tân hôn, ông “nhát” đến nỗi   không dám nằm sát vào vợ. Mỗi khi có cảm giác vợ đụng vào người mình, ông lại xịch ra mép giường đến nỗi ngã xuống đất lúc nào không hay !
     Sau này, có con rồi ông cũng không bao giờ hôn vợ, ông thấy nó thế nào ấy! Nhiều lúc ông cứ nghĩ lẩn thẩn:”Tại sao người ta lại thích hôn nhau nhỉ? Mất vệ sinh quá! Nghe nói người ta còn hôn cả “cái ấy” của nhau nữa, thật là kinh khủng!”. Ông Kha có thói quen giữ sạch răng miệng từ bé: xúc miệng nước muối, đánh răng thường xuyên ngày ba lần sau bữa ăn. Vì thế, hàm răng ông cho đến bây giờ vẫn trắng bóc và đều tăm tắp!
Lấy vợ được gần một năm thì ông đi bộ đội, lăn lộn hết chiến trường này đến chiến trường khác, hết thời đánh Pháp qua thời đánh Mỹ. Hơn bốn mươi năm chiến đấu, ông trở về với quân hàm đại tá và cái ba lô gọn gàng như ngày nhập ngũ. Vợ ông đã già, con cái đã lớn và đều đi làm ăn ở xa cả, vì quê ông làm nông nghiệp quần quật quanh năm mà vẫn không đủ ăn. Hai vợ chồng già ở với nhau được gần một năm thì số tiền ông nhận được lúc giải ngũ cũng vừa hết. Hai vợ chồng ông bàn tính nát nước mà chưa ra kế sách gì để sống nốt quãng đời còn lại thì ông Kha nhận được thư của ông Khái, người bạn đời lính rất thân thiết của ông, mời vợ chồng ông ra thành phố làm việc  trong cơ sở sản xuất đồ nhôm của ông Khái. Vợ chồng ông Kha đi liền.    
 Cơ sở sản xuất đồ nhôm gia dụng của ông Khái hoạt động đã được ba năm, đặt địa điểm ở một khu đất khá rộng vùng ngoại vi  thành  phố. Lực lượng sản xuất chủ yếu là anh em thương binh, bộ đội giải ngũ, làm ăn nghiêm chỉnh và chịu khó nên có uy tín với khách hàng và nhanh chóng  phát  triển, thu nhập cao. Ông Khái giao cho ông  Kha chức “Phó” chuyên trách công việc “đối nội” ở xưởng, còn ông Khái  phải lo đi  “đối ngoại”, thăm dò thị trường, ký kết  những hợp đồng mới với  các tỉnh lân cận. Vợ ông Kha thì lo cơm nước cho anh em thợ bữa trưa. Lương của hai vợ chồng tương đương với một giám đốc công ty hạng trung, cũng dư sống, còn có thể chi viện cho con cháu lúc khó khăn. Chỗ ở của vợ chồng ông là một căn phòng giản dị nhưng đầy đủ tiện nghi ở một góc trong cơ sở sản xuất. Nói chung, cuộc sống của vợ chồng ông Kha đã đi vào ổn định, đàng hoàng. Ông Kha chấp nhận cuộc sống như vậy và ông nghĩ sẽ gắn bó với cái cơ sở sản xuất nhôm này cho đến lúc sang thế giới  bên  kia . Hai năm trôi qua êm đẹp. Vợ chồng béo khỏe hẳn ra, nhất là vợ ông càng già càng đẹp lão : cơ thể gọn gàng, cân đối, mặc đồ đẹp vào, nhìn từ xa có người tưởng lầm là người mẫu thời trang !...     
Những lúc rảnh rỗi ngồi xem ti-vi với nhau, một lần, chợt  bà Kha nói :
   -  Này ông Kha ! Trên ti-vi, người ta hôn nhau nhiều  thế ! Vậy mà ông chưa bao giờ hôn tôi cả !
   -  Bà này, già rồi mà còn nói vớ vẩn ! Bà làm sao thế ?
   -  Tôi  chẳng làm sao cả !  nhưng mà…
   -   Nhưng mà sao ?
   -  Nhưng mà tôi nghe nói người ta yêu nhau là phải hôn nhau ! Mà ông thì chưa bao giờ hôn tôi ! Hay ông không yêu tôi !
   -  Tôi  không yêu bà ? Không yêu bà mà vợ chồng hòa thuận sống với nhau đến tận bây giờ ? Bà cứ nói linh tinh. Người ta cười cho đấy !
   -  Cười hở mười cái răng ! Người  ta cười mặc kệ người ta ! Tôi cứ thắc mắc tại sao ông không bao giờ hôn tôi ?
Vợ chồng lấy nhau đã hơn bốn mươi năm, tiếng là như vậy mà sống với nhau được bao nhiêu đâu ! Ông đi biền biệt, vậy mà mỗi khi về phép, ông cứ nhìn tôi dửng dưng như không !...
-   Thế bà muốn tôi phải thế nào ? Về là ôm chầm lấy bà mà hôn như trên ti-vi à ? Tôi không quen thế ! Thôi, đừng nói chuyện vớ vẩn ấy nữa !
-  Vớ vẩn cái gì ? Ông vô tâm lắm!  Tôi  khổ với ông lắm !  
-  Khổ cái gì ? Bà điên rồi ! Thôi, tôi không nói chuyện với  bà nữa !
Nói   rồi ông Kha đứng dậy, bỏ đi. Nhưng bà Kha đã ôm mặt khóc hu hu, khiến ông lúng túng không biết làm thế nào ! Ông  Kha đi lại gần bà, nói :
-  Thế bây giờ tôi hôn bà nhé ?
- Ông cút đi ! – Bà  Kha vừa nói vừa đẩy ông  ra – Tôi ghét ông lắm ! Ông cút đi !
Ông Kha thấy vậy liền đi ra ngoài. Bà Kha bật khóc nức  nở,  thổn thức ! Ông Kha đi lại bồn chồn ngoài sân, không biết làm thế nào !  Giá như có ai đó mách cho ông  rằng : “Ông hãy vào an ủi âu yếm bà ấy đi ! Ông hãy hôn bà ấy đi ! Bà ấy rất cần ông chứ không phải đuổi ông đi đâu !”…    
 Ở đời không ai biết được chữ “ngờ”. Câu ấy lúc nào cũng đúng, ở mọi lĩnh vực. Cơ sở sản xuất nhôm gia dụng của ông  Khái đang ăn nên làm ra như thế, những tưởng sẽ phát triển thành một công ty tư nhân lớn, ai ngờ lại bê bết và có nguy cơ sập tiệm ! Mà nguyên nhân của nó lại rất vớ vẩn ! Đầu đuôi như sau :   
Cậu  Khải, con ông Khái, một cánh tay đắc lực của bố và sẽ kế nghiệp bố đưa cái cơ sở nhôm này lên tới đỉnh cao. Còn trẻ, nhưng cậu Khải  đã có dấp dáng của một ông chủ cỡ bự . Chính vì vậy, cậu Khải cũng muốn như một số ông chủ khác : phải lấy vợ đẹp, cỡ hoa hậu ! Và cậu đã lén bố tài trợ cho cuộc thi “Hoa hậu Đồng quê” - ứng cử dự thi phải là thôn nữ đồng quê trăm phần trăm. Với số tiền tài trợ lớn, cậu có chân trong ban giám khảo, tất nhiên ! Có chân trong Ban giám khảo, cậu làm quen và trở thành người tình của Hoa hậu, đương nhiên ! Đúng  ngày  cưới của cậu Khải với Hoa hậu đồng quê thì xảy ra việc động trời : Hoa hậu đồng quê, cô dâu chẳng  thấy  ra mắt  khách  khứa của đám cưới  mà đã ẵm gọn  toàn  bộ số tiền trong két của cơ sở sản xuất nhôm lặn mất  tiêu ! Nhận được tin này, cậu  Khải – chú rể hụt, còn chưa  hết  bâng  khuâng bởi cái hôn hụt hơi với Hoa hậu đồng quê ngày hôm trước, cho nên chưa kịp rụng rời chân tay thì lại được thông báo tiếp :  Cái cô nàng đã đoạt vương miện Hoa hậu đồng quê ấy chẳng  phải  là thôn nữ gì cả mà là “tiếp viên” của một  khách  sạn  Mi-ni chuyên phục vụ nước ngoài đã năm năm nay và có tên trong danh sách mật của Ủy  ban  phòng chống  Si-đa !  Nghe đến đây thì cậu Khải, chú rể hụt, ông chủ tương lai không chịu nổi sức công phá dữ dội của tấn bi hài kịch đã  phát  điên, đập phá la hét ầm ĩ, kiến ông Khái phải cắn răng đến bật máu mà đưa cậu vào bệnh viện.    
 Sau sự cố đó khoảng một tuần, ông Khái tuyên bố giải thể cơ sở sản xuất nhôm, thanh lý toàn bộ tài sản còn lại. Ông Khái để lại căn nhà cho vợ chồng ông Kha ở còn mình đưa vợ con lên vùng Bảo Lộc (Lâm Đồng) sống bằng nghề trồng dâu nuôi tằm – cái nghề từ xa xưa dòng họ nhà ông đã làm nên cơ nghiệp không nhỏ. Trước khi đi  Bảo Lộc, ông Khái nói với ông Kha : “Có người bảo mệnh tôi khắc kim, đụng vào cái anh sắp thép thế nào cũng mắc nạn, quả không sai. Nay tôi lên trước, công việc làm ăn mà khấm  khá thì sẽ đón vợ chồng ông lên, ở với  nhau  cho vui lúc tuổi già này. Trước mắt, với số vốn tạm đủ  mà vợ chồng ông có, ông nên mở quán nước sống tạm!...” .  Hai người bịn rịn chia tay nhau, tình cảnh thật xúc động!... 
* * *
    Nghĩ ngợi nhiều về chuyện tan vỡ của cơ sở nhôm, bà Kha sinh bệnh, suốt ngày nằm bệt ở nhà. Quán nước chưa mở đã dẹp, tiền thuốc thang cho  bà  Kha quá tốn kém, số tiền dành dụm được đã gần cạn. May mà ông Kha gặp lại một cậu lính  cùng đơn vị cũ, hiện đang làm đội trưởng bảo vệ cho một khách sạn lớn, xin cho ông làm một chân trong đội bảo vệ, công việc cũng không vất vả gì, lương cũng khá. Ngày ngày, ông Kha đi làm, tối về lại thuốc thang chăm sóc vợ. Khi ông Kha hết sạch tiền thì cũng tới ngày nhận lương. Ông nghĩ thầm trong bụng  rằng trời cũng còn thương vợ chồng ông . 
    Hôm ấy trên đường từ khách sạn về nhà, ông đã gặp một chuyện bất ngờ :
      Lúc ấy, trời đã sập tối. Đi tới một quãng phố vắng, ông bỗng nghe có tiếng gọi từ một gốc cây ven đường :
   -  Bố !...Bố Kha !
    Chiếc xe đạp mi – ni  của ông Kha chưa kịp dừng lại thì từ gốc cây, một cô gái chạy ra, giữ lấy ghi-đông và nói rối rít :
   -  Bố Kha ! Bố đi đâu đấy ? Bố có nhớ con không ?
   - Tình đấy à ? Cháu làm gì ở đây thế ?
   - Bố ơi, từ ngày cơ sở nhôm giải thể, con chẳng kiếm được việc làm ở đâu cả ! Con phải ra đây…(khóc)
   -  Cháu làm gì ở đây ? Sao lại  khóc ?
   -  Con phải ra đây đi khách ! Khổ lắm bố ơi, có hôm chẳng được đồng nào !
   -  Đi khách là gì ?
   -  Dạ, đi  khách là làm tình với người ta ấy ! (khóc)
   -  Trời đất ! Thế cháu làm gái điếm à ? Sao lại thế ?
   -  Dạ…con khổ lắm bố ơi ! Tiền nhà không đủ nạp, chủ nhà đòi đuổi ra đấy ! Mà con còn mẹ già, em nhỏ ở nhà quê nữa, khổ lắm ! Bố thương con đi, con sẽ đội ơn bố suốt đời ! (khóc)
   -   Thôi đừng  khóc nữa ! Bố mới lĩnh lương bảo vệ đây, được bốn trăm ngàn, bố cho con một nửa ! Con về quê với mẹ mà làm ruộng, đừng ở đây nữa !...   
Ông Kha móc túi túi lấy ra gói tiền, đưa cho cô gái một nửa rồi định đạp xe đi. Nhưng cô gái cứ nắm chặt lấy tay ông, khiến ông phải đứng xuống hè đường. Cô gái dắt xe dựa vào gốc cây đoạn kéo ông  vào khuất  phía trong, ôm ghì   lấy ông . Cô gái làm nhanh quá, khiến ông Kha không kịp phản ứng gì, đến khi thấy cô gái ôm ghì lấy mình  thì hoảng  sợ , đẩy cô gái ra, nói :
  -  Cháu làm gì thế,  Tình ?
  -  Bố ! Con cám ơn bố ! Nhưng con đâu lấy tiền không của bố ! Bố tốt với con thì con lại càng thương bố ! 
 Cô gái vừa nói vừa riết lấy cơ thể ông Kha, rồi cặp môi mọng nước, nóng hổi của cô gắn chặt vào mồm ông khiến ông bủn rủn cả chân tay…
      Đến khi ông Kha bình tâm trở lại thì ông không thấy cái cô bé Tình ấy đâu nữa ! Cả cái xe mi-ni của ông cũng không còn dựa ở gốc cây nữa ! Ông giật mình bừng tỉnh, vội đưa tay vào túi quần sau. Ông run lên bần bật ! Trời ơi, gói tiền còn hai trăm ngàn đồng của ông đã biến mất ! Ông bỗng thấy miệng đắng ngắt rồi chợt như nhớ đến cái hôn của cô gái Tình, ông hét lên một câu gì đó rồi nôn  thốc nôn tháo… 
***
Cuộc sống của ông Kha và bà vợ đang bệnh sẽ rất bi đát nếu như không có sự xuất hiện rất đúng lúc của ông Khái. Ông Khái lên Bảo Lộc đúng như câu thành ngữ “Hổ về rừng”, cơ sở sản xuất chè “Thiên Lộc” của ông phát triển không ngờ, ông chuẩn bị thành lập Công ty TNHH Thiên Lộc thì nhớ đến người bạn già thật thà tốt bụng là ông Kha và đích thân về thành phố đón bạn. Cuộc hội ngộ thật xúc động và tràn ngập niềm vui…Đúng là ở hiền gặp lành! Lúc ngồi trên xe đi Bảo Lộc rồi, ông vẫn không quên được “cái hôn quái quỷ” của cô gái tên Tình, và ông có cảm giác như buồn nôn! Ông Khái thấy vậy thì nói:”Này, ông đã từng là Tư lệnh phó Lữ đoàn tăng thiết giáp mà mới ngồi lên xe đã buồn nôn là cớ làm sao?”. “Cớ làm sao ư? – ông Kha nghĩ thầm – Ông Khái sẽ không bao giờ hiểu được đâu! Đó là cái  “Gót chân A-sin” của tôi đấy! Đến chết tôi sẽ không hôn bất cứ ai và sẽ không bao giờ có ai hôn được tôi!...”. 
TP.HCM, l989-2009
Đỗ  Ngọc  Thạch
Phongdiep.net
Đường Văn :: 
 


THỜI GIAN - Đỗ Ngọc Thạch
THỜI  GIAN 
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch 
1. 
Người mẹ tính thời gian bằng độ lớn của những đứa con, người cha tính thời gian bằng những đại sự mình đã làm được, những đứa con tính thời gian bằng những sợi tóc bạc trên đầu cha mẹ chúng! Đó là trong một gia đình. Còn trong cuộc sống xã hội, người nghèo tính thời gian bằng số gạo còn trong thùng, người giàu tính thời gian bằng số tiền lợi nhuận sẽ kiếm được, còn người say thì tính thời gian bằng số rượu còn trong chai!... 
Vì mỗi người tính thời gian theo cách riêng của mình cho nên Thời gian là một khái niệm không xác định, lúc dài đằng đẵng, lúc ngắn tấc gang!... 
Anh bạn Thời của tôi không theo dõi thời gian bằng lịch. Nhà anh treo rất nhiều lịch, đủ các loại, nhưng anh không bao giờ xé lịch, nếu thỉnh thoảng có xé thì xé cả tệp! Những tờ lịch tháng, lịch năm cũng không thấy khớp với thời gian đang tồn tại! Không biết anh theo dõi thời gian bằng cái gì? Thì ra anh theo dõi thời gian bằng Triết học và Thi ca. Anh làm việc ở Viện Triết nhưng đêm đêm, anh ngồi chùm chăn làm thơ. Đó là những ngày Đông tháng giá, còn mùa hè nóng nực thì anh đi xếp hàng hứng nước máy hì hục suốt đêm, vì mùa hè bao giờ cũng thiếu nước, cái vòi nước chảy nhỏ giọt mà luôn có tới dăm chục người xếp hàng chờ hứng nước!... Mỗi khi có thơ đăng báo, anh lại mời tôi đi uống rượu với lạc rang, đó là kiểu uống rượu của những bậc tao nhân. Mỗi lần đi uống rượu như thế anh lại nói (như là nói lần đầu): “Thơ ca là Triết học vận động, Triết học là Thơ ca bị tống giam! May mà tôi được phân về Viện Triết nên mới có thể tiếp tục làm thơ, còn nếu về Viện Văn như ông thì chết từ lâu!” Tôi hỏi: “Vì sao vậy?” Trả lời: “Lý luận luôn muốn hiếp dâm Thơ ca!”. Tôi nói: “Nhưng nếu Nàng Thơ thích thì sao?”. Trả lời ngay: “Thì đẻ ra quái thai!”. Tôi nói: “Ông không hợp với Triết học! Nên chuyển qua cái khác đi, Xã hội học chẳng hạn!” Anh bạn Thời cũng nói: “Ông cũng nên chuyển qua cái khác đi, làm báo chẳng hạn! Báo chí là Lý luận vận động, vừa đỡ tù túng vừa có tiền nhuận bút!”. Quả nhiên, một thời gian sau, anh bạn Thời chuyển qua Viện Xã hội học, còn tôi chuyển qua một tờ Tạp chí về văn hóa – nghệ thuật! Nhân bảo như Thần bảo! 
2. 
Suốt từ lúc tuổi đôi mươi cho tới năm mươi tuổi, không hiểu tại sao tôi không bao giờ để ý xem mình già hay trẻ, nôm na là mình đang bao nhiêu tuổi? Lúc gần năm mươi tuổi, sau khi đã vào Nam ra Bắc, lên rừng xuống biển, tôi lại từ Sài Gòn ra Hà Nội làm cho một tờ báo tuần, đến chơi với anh bạn Thời thì thấy phòng làm việc vắng tanh, các phòng khác cũng chỉ lác đác một hai người đi ra, đi vào. Tôi đang định đi về thì Thời xuất hiện, tóc bạc gần trắng hết nhưng nụ cười thì vẫn vô tư như xưa! Thời nói: “Hay quá! Có chỗ ở rồi! Dọn dẹp cả buổi sáng mới xong... Vừa rồi vợ nó đưa nhân tình về nhà, bắt quả tang thì nó còn dọa giết như giết Võ Đại rồi đuổi đi, phải đến cơ quan nằm bàn. Nay thì có người cho mượn một căn nhà ở gần khu Giảng Võ nhà ông đó! Giờ ta về nhà nhâm nhi tâm sự!”. Thời đưa tôi về nhà, chính xác là căn lều tranh vách tooc-xi, nhỏ bé, đã cũ nằm giữa một khu dân cư lao động nghèo, đi mãi, rẽ phải rồi lại rẽ trái ba lần mới tới nhưng ở đây yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng ồn xe cộ của phố phường…
 Chúng tôi uống tới ly thứ hai thì có một bà hàng xóm, đưa sang một đĩa đậu phụ rán vàng ươm, nói: “Thấy chú có khách, tôi góp vui một đĩa mồi!”. Khi bà hàng xóm về rồi, Thời nói: “Bà hàng xóm này rất nhiệt tình! Chủ nhà đã giới thiệu mình với bà ta, nhờ “chăm sóc”, vô tư!” Chúng tôi uống hết một chai thì ngưng, phải biết dừng đúng lúc, đó là qui tắc uống rượu của chúng tôi! Khi nằm xuống giường, Thời mới nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đi kiếm vợ, không thể sống độc thân cơm niêu nước lọ! Nếu ông có mối nào hay thì ta tiến hành ngay!” Tôi đang lục tìm trong danh mục những chỗ thân quen ở Hà Nội xem có chỗ nào hay thì đã thấy Thời ngủ rất ngon lành, thỉnh thoảng còn cười tủm tỉm, chắc là ai đang dắt đi kiếm vợ trong mơ? 
Một tháng sau, tôi chưa kịp hỏi lại hai chỗ tôi đã “mai mối” cho Thời thì Thời gọi điện cho tôi báo tin ba ngày nữa sẽ làm đám cưới, hỏi cưới ai thì nói: “Thì cái bà hàng xóm đã từng mời ông ăn đậu phụ rán đó!”. Đám cưới của Thời thật là vui. Thì ra bà vợ mới của Thời là chủ một gánh bún riêu cua, rất đắt hàng, đã tích lũy vốn đủ xây một căn nhà một tầng lầu tuy không hoành tráng nhưng rất đẹp, có một khoảng sân thượng nhỏ để lúc trăng thanh gió mát có thể lên đó uống rượu, làm thơ vịnh Nguyệt!... 
Một lần tới ngồi nhâm nhi với Thời trên chỗ sân thượng, Thời nói: “Tuổi trẻ chúng ta ai cũng bị cái tật háo danh, háo sắc. Chỉ đến khi tóc bạc mới chữa được cái tật đó. Nếu như lúc trẻ mà đã được Thời gian cho xem trước “Thì Tương lai” một chút thì hay biết bao!” Tôi chưa kịp nói gì thì bà chủ nhà bước lên, đưa cho tôi một tập thơ in từ máy vi tính, đóng bìa giấy bóng kính láng coong, nhìn rất sáng sủa, gọn ghẽ, và nói: “Nhân tiện tặng anh một tập thơ tự xuất bản của tôi và xin cho ý kiến nhận xét thẳng thắn!”.Tôi cầm tập thơ lướt nhanh hai lượt thì thấy niêm luật khá chuẩn, nhan đề các bài thơ đều có ý tứ sâu xa…Thời nói: “Thơ của cái bà bún riêu cua này được lắm! Thì ra Nàng Thơ có ở khắp nơi, chẳng ai có thể tham lam chiếm đoạt Nàng làm của riêng! Thơ là cỏ, trâu ăn rồi lại mọc / Thơ là trâu ngồi nhai mãi Thời gian!”… 
Một năm trôi qua rất nhanh, tôi lại phải trở vào Sài Gòn, hình như Hà Nội không muốn cho tôi ở lại? Tôi đến nhà Thời để chia tay, thấy Thời vừa ru đứa con gái chưa đầy tuổi ngủ vừa đọc một luận văn Thạc sĩ của một nghiên cứu sinh trong Viện Xã hội học. Thời đang hướng dẫn nghiên cứu sinh. Nhìn hai công việc có vẻ như không hợp nhau, tôi trêu Thời: “Ông già đầu tóc bạc phơ / Coi chừng luận án bị con thơ đái tè!” Thời nhìn tôi cười như thời trai trẻ, nói: “Thì cái luận án này bị nó đái vào hai lần rồi còn coi chừng gì nữa! Chờ chút xíu nữa là nó ngủ liền à!” Trong khi chờ con bé con ngủ, Thời còn đọc Kiều ru nó ngủ: “Trăm năm trong cõi người ta!...” Quả là người ta có thể bất chấp sự nghiệt ngã của Thời gian!... 
3. 
Vào Sài Gòn được ba ngày, tôi lại nhận được thiêp cưới của ông Cậu (đã hơn sáu mươi tuổi), cưới vợ lần thứ hai. Tưởng là “Rổ rá cạp lại”, “già choang bạn già”, ai ngờ cô dâu mới hơn ba mươi tuổi, còn là trinh nữ, lại không hề xấu xí chút nào! Đám cưới thật là đông vui, chú rể tửu lượng còn rất sung, cười nói luôn mồm như trẻ nhỏ! Đúng là “So với ông Bành vẫn thiếu niên!”… 
Thời gian là vị Quan Tòa công minh nhất! Tôi vẫn thường dùng câu nói ấy trong những bài phê bình văn học, nếu có dịp. Song, khi chứng kiến Thời “làm lại từ đầu” ở tuổi Ngũ thập và cho đến lúc dự đám cưới ông Cậu “làm lại từ đầu” ở tuổi Lục tuần thì tôi ngờ rằng Thời gian hình như không làm tốt nhiệm vụ Quan Tòa của mình và thường… ngủ quên! Bằng chứng của cái sự “ngủ quên” này còn thể hiện rõ ở chuyện tiếp dưới đây. 
Năm rồi, anh bạn Thời của tôi tổ chức mừng sinh nhật đúp: bố sáu mươi tuổi, con mười tuổi. Thời điện thoại mời tôi ra Hà Nội và bao trọn gói từ vé máy bay cho tới ăn ở, đi lại trong một tuần. Quả là hậu hĩnh. Song, sức khỏe tôi “có vấn đề” nên đành dự tiệc qua điện thoại và vi tính!
Sau vài lời thông báo ngắn gọn, Thời gửi vào máy tính của tôi chục bức ảnh chụp toàn cảnh buổi mừng sinh nhật đúp: Thời tóc đã bạc hết trăm phần trăm nhưng gương mặt đầy đặn và nụ cười vẫn tươi rói như xưa, cô bé con mười tuổi thì quả là đẹp tuyệt trần, như là một Tiểu Tiên nữ! Cái câu “Cha già con cọc” là hoàn toàn sai đối với hai bố con Thời! Còn Thời Phu nhân thì quả là phát lộ Quý tướng “Vượng phu ích tử” hết chỗ nói! Tôi mải mê ngắm nhìn chục bức ảnh của gia đình Thời lâu đến nỗi cái cục “mô-đun” bị nóng bỏng và lập tức máy bị treo!...
Tôi gọi điện thoại cho Thời: 
-A lô! Ảnh rất đẹp, nhưng máy bị treo rồi, còn nữa thì gửi tiếp nha!
-Còn nữa chứ! – Thời nói, giọng rất hào sảng – Có cả những bức ảnh rất nóng!
-Hồi xuân hả? Biết ngay thế nào ông cũng thành “Lão Ngoan đồng” mà!
-Có lẽ tại uống nhiều thuốc “Cải lão hoàn đồng” quá!
-Lấy ở đâu ra của quý hiếm ấy? Thái Thượng Lão Quân cho hả!
-Đâu có! Đó chính là bà xã Bún riêu cua cho chứ chẳng có Thần Tiên nào cả!
-Bà xã Bún riêu cua thì chính xác đó! Quý tướng Vượng phu ích tử ngàn người mới có một! Xin chúc mừng Sư huynh!...
-Này! Đừng bỏ máy vội, thông báo cho ông một tin quan trọng này nữa: cuối năm nay, tức năm Con Trâu Vàng, bà xã Bún riêu cua sẽ sinh thêm một A Tèo!
-Trời đất! Vậy là sinh Quý tử rồi!...
Tôi thật không tin ở tai mình, song càng không tin thì sự thật càng rõ mười mươi: khi tôi mở lại máy tính ra thì đã thấy Thời gửi tiếp cho tôi mười bức ảnh nữa, có tới một nửa là cảnh âu yếm rất lãng mạn, rất tình tứ giữa Thời và bà xã Bún riêu cua có Quý tướng! Quả là Thời gian đã “ngủ quên” suốt mười năm qua đối với vợ chồng Sư huynh Thời của tôi!... 
 
Sài Gòn, 8-9/11/2009
Đỗ Ngọc Thạch 
nguồn: phongdiep.net
 
 
Xem thêm:
 
  1. THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET

    phongdiep.net › Home › Nội dung website         Bản lưu
    Ông đốt đi (Nhật kí nhân viên văn phòng - truyện ngắn của          Phong Điệp)          ...        THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (tiếp theo và hết)          ...
  2. THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - PHONGDIEP.NET :: PHONGDIEP.NET

    phongdiep.net › Home › Nội dung website         Bản lưu
    THÂN GÁI DẶM TRƯỜNG - Tiểu thuyết mini của Đỗ Ngọc Thạch (chương 1- 3          ...
     
     

    57 Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch  trên phongdiep.net:

    2. ĐỊA LINH NHÂN KIỆT

    3.         QUA SÔNG BẰNG ĐÒ  4.         CÔ TẤM VÀ QUẢ THỊ
    5.         NỮ VÕ SĨ HUYỀN ĐAI   6.         QUYỀN LÀM MẸ
    7.         TRẠNG ME ĐÈ TRẠNG NGỌT  8.         KÝ ỨC HÀ NỘI
    9.TƯỢNG NHÀ MỒ      10.CHUYỆN MỘT NHÀ BÁO
    11.         ANH HÙNG ĐOÁN GIỮA TRẦN AI  12.          NHỮNG CON TÀU RA BẮC VÀO NAM
     
    21.          Ở TRỌ - Đỗ Ngọc Thạch  22 -          Ô QUAN CHƯỞNG- Đỗ Ngọc Thạch         

    29.             MÙNG BA TẾT THẦY- Đỗ Ngọc Thạch            30. BĂNG NHÂN-  Ngọc Thạch
    31.             ĐẤU TRƯỜNG 100- Đỗ Ngọc Thạch 32.           EM Ở TÂY HỒ-  Ngọc Thạch
    39.          BÀ CHỦ QUÁN VÀ CÔ NHÀ BÁO TẬP SỰ  40.         GIÁ MỘT CÁI HÔN
     
    • 'Bỏng mắt' với siêu mẫu Anh thế hệ 9X

      Alexina Graham,sexy, gợi cảm,9X , Revue De Modes #22 ,PhápTPO - Chân dài 9X Alexina Graham đã có những khoảnh khắc không thể "nóng" hơn trên Revue De Modes #22 (Pháp). Thân hình gợi cảm cùng những đường cong chuẩn khiến người xem ngây ngất.
     
    nguồn: TPO
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét