Nữ võ sỹ đất Quy Nhơn Trương Thị Minh Hiền |
Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch
- Trích: Chị em sinh ba; Người cuồi cùng của một dòng họ võ tướng
newvietart.com/DONGOCTHACH_saigon.html
Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán, trường Đại học Tổng hợp HàNội. Từ 12-1966 đến l0-1970 nhập ngũ trong bộ đội Ra-đa.
www.vanchuongviet.org/index.php%3Fcomp%3Dtacgia%26actio...
Đỗ Ngọc Thạch ... Kiếm sống (truyện ngắn). Kiếm Sống 2 (truyện ngắn). Lấy Vợ Xấu (truyện ngắn). Lệnh Phải Thi Đỗ (truyện ngắn). Làng nói trạng (truyện ngắn) ...
nhavantphcm.com.vn/d%25E1%25BB%2597-ngoc-thach-nha-van-...
Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Phú Thọ. Ông đã tham gia quân đội từ 1966 đến 1970. Tốt nghiệp Khoa Ngữ văn Trường ...
www.trieuxuan.info/%3Fpg%3Dtgdetail%26id%3D495
Đỗ Ngọc Thạch. Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp Khoa Ngữ Văn Đại họcTổng hợp Hà Nội năm l976; đã tham gia quân đội 4 năm và làm việc tại ...
phongdiep.net/default.asp%3Faction%3Darticle%26ID%3D645...
ĐỖ NGỌC THẠCH. Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp ĐH Tổng hợp ( Khoa Ngữ Văn) năm l976; đã tham gia quân đội 4 năm và làm việc tại các cơ ...
Chi tiết: Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch: Lượt xem: 115. Hóa Thạch 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát ...
vannghechunhat.net/truyen/do-ngoc-thach.htmlLỜI THỀ THỨ HAI
- Chi tiết Chuyên mục:
- Lượt xem: 426
Trong mười lời thề danh dự của người chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam thì “Lời thề thứ hai” là ngắn nhất, chỉ có 27 chữ nhưng được vận dụng thực hiện thường xuyên nhất và nhiều khi quyết định đến sinh mạng của người chiến sĩ. Vì thế tôi xin được dẫn nguyên văn lại đây:
Mẹ Đốp
- Chi tiết Chuyên mục:
- Lượt xem: 871
“Chiềng làng chiềng chạ / Thượng hạ Tây Đông / Con gái Phú Ông / Tên là Mầu Thị / Tư tình ngoại ý/ mãn nguyệt có thai / Già trẻ gái trai/ ra đình mà ăn khoán…”
Chuyện học hành
- Chi tiết Chuyên mục:
- Lượt xem: 266
1. Khoảng giữa năm 1969, tôi từ đơn vị Ra-đa chiến đấu về Trung đoàn bộ. Tưởng rằng sẽ được đi học lớp sĩ quan Ra-đa ở nước ngoài, nhưng chờ đến chục ngày thì Trợ lý Quân lực Trung đoàn nói: “Quân lực Binh chủng mới điện vào nói đợt này lại hoãn, không biết đến bao giờ.
Đứa bé tật nguyền và nàng tiên áo trắng
- Chi tiết Chuyên mục:
- Lượt xem: 560
“Đêm nay
Những đôi nam nữ gặp gỡ
Ngày mai
Ra đời những đứa bé mồ côi !”
( B. Brest )
Tôi làm gia sư
- Chi tiết Chuyên mục:
- Lượt xem: 444
Gia sư là một trong những nghề có từ rất lâu đời trên phạm vi toàn thế giới. Các vua chúa và tầng lớp quý tộc thượng lưu thời phong kiến rất coi trọng việc học của con cái và rất kén gia sư, dạy học cho các Hoàng tử, Công chúa phải là những bậc Đại Nho… Sang thời tư bản, nghề gia sư lại càng được coi trọng cho đến lúc nào người ta không có nhu cầu học nữa thì thôi !...
CÁC BÀI KHÁC...
Trang 33 / 39
- TRANG ĐẦU
- 28
- ...
- 37
- TRANG CUỐI
Chị em sinh ba
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 443
Ông Trung Dũng đã là cán bộ giảng dạy ở một trường đại học nhưng sau khi bọn Mỹ đánh bom B52 xuống Hà Nội thì có đợt tuyển quân rất lớn, ông Dũng nhập ngũ vào đợt đó.
Ông Dũng tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng vẫn chưa lấy vợ vì hai lý do : phụng dưỡng mẹ già (gần bảy mươi) và chờ lấy được cái bằng Tiến sĩ ! Nhưng sau khi nhập ngũ, lương cán bộ giảng dạy bị thay bằng phụ cấp của anh binh nhì, khiến cho cuộc sống của người mẹ già gặp khó khăn. Mẹ ông Dũng nói :
- Đất nước có chiến tranh, làm trai không thể không cầm súng ra trận, bất kể ai ! Con cứ yên tâm đi chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, không phải lo gì cho mẹ cả ! Mẹ sống ngần này cũng là đủ rồi, nếu bố con gọi mẹ đi thì cứ để mẹ đi !
Ông Dũng nghe mẹ nói vậy nhưng ông hiểu mẹ lúc nào cũng muốn ông cưới vợ để bà có cháu bế, có điều bà cụ nói quá nhiều mà không kết quả gì nên giả lơ đi mà thôi. Điều đó vào thời điểm này thì thật là cần thiết, vì vợ ông sẽ chăm sóc bà cụ thay cho ông . Nghĩ vậy, ông Dũng nói với mẹ :
- Mẹ ơi, nếu con để mẹ ở nhà thui thủi một mình thì chẳng phải là bất hiếu lắm sao ? Bây giờ thì con thấy mẹ bảo con phải lấy vợ là rất đúng . Con muốn lấy vợ để vợ con ở nhà chăm sóc mẹ và đẻ vài đứa con cho mẹ có cháu bồng bế !
Bà mẹ nghe nói vậy thì mừng lắm, gọi điện thoại cho ông em trai đang làm việc ở Viện nghiên cứu Đông Y, bảo đến gặp bà gấp để bàn chuyện lấy vợ cho thằng Dũng . Về chuyện lấy vợ cho ông Dũng , bà mẹ và ông cậu đã bàn tính với nhau từ rất lâu nhưng không sao thuyết phục được ông Dũng nghe theo . Cô dâu mà ông cậu đã chọn cho ông Dũng tên là Sơn, Sơn ở đây phải đọc là San, có nghĩa là ba, vì cô là con gái thứ ba trong một gia đình có bốn chị em toàn là gái. Cô Sơn đã hai mươi sáu tuổi, hiện đang là lương y trung cấp của Viện Đông Y. Cô dâu hai mươi sáu tuổi, không còn trẻ nữa, nhưng thực ra cô đã là cô dâu từ lúc hai mươi tuổi, tức chị em bà mẹ và ông cậu đã chọn cô cho ông Dũng từ sáu năm trước, lúc ông Dũng mới tốt nghiệp đại học ! Cô Sơn tuy không có vóc dáng theo tiêu chuẩn của các người mẫu, hoa hậu nhưng với các nhà chiêm tinh, tướng số thì không chê vào đâu được : cô Sơn có tướng cách đặc biệt quý hiếm của người đàn bà Vượng phu ích tử : xung quanh lườn, da thịt nổi lên đều đặn như một cái đai buộc quanh bụng, còn gọi là “Ngọc đới yêu vi”. Suốt sáu năm qua, ông cậu vẫn tìm đủ mọi cách để “giữ phần” cho đứa cháu của mình vì ông rất am hiểu tướng số, rất hiểu những người ham đọc sách, ham làm việc, nghiên cứu khoa học như cháu ông thì phải chọn người vợ như thế nào ! Ngoài cái “Ngọc đới yêu vi”, cô Sơn còn có dáng người đậm đà, khỏe mạnh, đôi nhũ hoa nở căng, cân đối và có cả nốt ruồi son, cực quý ! Đám cưới được cử hành ngay, và tuần trăng mật phải dồn lại trong có đúng ba ngày phép (đó là các sĩ quan của trại huấn luyện tân binh rất linh hoạt đối với ông Dũng). Bảy ngày dồn lại ba ngày, đương nhiên cường độ làm việc cũng phải tăng lên ! Để cho chắc ăn, bà mẹ và ông cậu quyết định khóa cửa nhốt cô dâu và chú rể từ lúc động phòng cho đến hết ba ngày phép ! Bà mẹ ngồi cầu Trời khấn Phật đúng ba ngày ! Bà khấn cầu rất thành tâm, bà khấn rằng : “Xin Phật Tổ Như Lai quyền năng vô biên phù hộ độ trì cho con trai tôi là Hoàng Trung Dũng có được kết quả mỹ mãn : vợ nó thì sinh quý tử, nó thì tránh được mũi tên hòn đạn nơi chiến trường ! Xin Quan âm Bồ Tát trăm tay ngàn mắt nhón tay làm phúc, cho vợ thằng Dũng nhà tôi nó sinh đôi, sinh ba vì lẽ ra chúng nó đã thành vợ chồng sáu năm rồi, sáu năm ấy chắc cũng đã sinh được ba đứa con rồi ! Giờ xin Bồ Tát bù đắp cho chúng nó !...” Trong ba ngày liền, bà mẹ cứ nói những lời cầu khấn như thế, lẽ nào Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát lại không nghe thấy ?
Quả nhiên, cả Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát đều nghe thấy lời cầu khấn thành tâm của bà mẹ già hiền lành đức độ, đúng chín tháng bảy ngày, tính từ ngày ông Dũng ra đi, cô Sơn đã sinh ra ba đứa con rất khỏe mạnh, xinh đẹp như ba nàng tiên, tất nhiên là sinh con gái ! Để ghi nhớ công ơn của Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát, ba cô con gái được đặt tên là San Như, San Lai và San Bồng (Bồng ở đây từ chữ Bồ Tát mà ra, còn có nghĩa là chốn Bồng Lai – nơi ở của tiên Phật ) !
Nói về ông Dũng, trong thời gian huấn luyện tân binh, quân lực đã xếp ông vào danh sách đào tạo tiếp ở một trường sĩ quan Trung – Cao nước ngoài. Nhưng có một sự nhầm lẫn đáng tiếc đã xảy ra : Có một ông tướng về hưu cũng có con nhập ngũ trong đợt tuyển quân đó, cũng tên là Hoàng Trung Dũng (ở nước ta, con trai được đặt tên là Hùng , Dũng, Thắng, Việt, Nam nhiều hơn hẳn những tên khác !), chỉ khác ở chỗ cậu con trai ông tướng về hưu kia mới là sinh viên năm thứ nhất, vì thế ông muốn con ông phải là một người lính thực thụ, tức là phải cầm súng ra chiến trường như chính ông thời trai trẻ, chứ không phải là làm lính cậu, tức chỉ mặc áo lính, còn lại đi học ở nước ngoài ! Vì thế, ông đã gọi điện cho một ông bạn thân ở Bộ Tổng Tham mưu, điều ngay thằng con Hoàng Trung Dũng của ông vào một đơn vị đang chuẩn bị hành quân vào chiến trường miền Nam ! Ông bạn ở bộ Tổng Tham mưu liền gọi điện cho bộ phận quân lực phụ trách tuyển quân, vị quân lực lại gọi điện tới trại huấn luyện tân binh. Đúng lúc đó, Hoàng Trung Dũng chú rể vừa hết phép đã về tới trại huấn luyện tân binh. Người sĩ quan phụ trách trại huấn luyện tân binh vừa nhận được điện thoại “Cho Hoàng Trung Dũng về Bộ Tổng Tham mưu gặp tướng X gấp” thì liền nhìn thấy Hoàng Trung Dũng chú rể tới ! Như là một phản ứng tự nhiên của một người có tác phong quân sự nhanh nhẹn, thần tốc, người sĩ quan phụ trách trại huấn luyện tân binh liền nói với Hoàng Trung Dũng chú rể :
- Thánh thật ! Nói tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ! Bộ Tổng Tham mưu có lệnh triệu tập gấp đích danh đồng chí Hoàng Trung Dũng , do đích thân Tướng X ra lệnh ! Vậy đồng chí hãy đến bộ Tổng Tham mưu ngay, xin gặp Thiếu Tá Quân là trợ lý của Tướng X ! Chắc là có nhiệm vụ đặc biệt, đồng chí hãy đi ngay !
Hoàng Trung Dũng chú rể liền đi ngay, nhưng khi đến Bộ Tổng Tham mưu thì Tướng X lại bận việc, không gặp Hoàng Trung Dũng được mà bảo người sĩ quan trợ lý là Thiếu Tá Quân đưa Hoàng Trung Dũng đến ngay đơn vị bộ binh đang chuẩn bị hành quân vào Nam, giao Hoàng Trung Dũng cho Tướng Y là Tư lệnh trưởng đơn vị đó ! Thế là chỉ sau hai tiếng đồng hồ từ lúc Hoàng Trung Dũng chú rể xa vợ, xa mẹ, ông đã nhập vào một đơn vị bộ binh hành quân thần tốc vào chiến trường!... Cuộc hành quân thần tốc đó đưa ông Dũng vào trung tâm của chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử sau đó, nhưng khi đơn vị ông đến cửa ngõ Sài Gòn thì ông đã hi sinh anh dũng, như đúng tên gọi của ông . Lúc đó, tức ngày 27-4-1975, ba cô con gái của ông Dũng vừa tròn hai tuổi !...
* * *
Sau này, khi ba cô con gái đã lớn, bà Sơn thường nói với chúng rằng : “Mẹ và bố các con chỉ sống vợ chồng với nhau được đúng ba ngày nhưng tình nghĩa rất sâu nặng, duyên số đã có từ kiếp trước ! Việc bố các con bị điều động nhầm vào chiến trường rồi hi sinh, đó là sự nhầm lẫn khó tránh khỏi của Thần hộ mệnh, ai cũng có lúc nhầm lẫn, sơ sẩy, dù là Thần tiên, Phật Tổ đi nữa ! Bù lại, bố con đã được đề nghị tuyên dương Anh hùng quân đội, đó là một niềm vinh dự rất lớn mà ít người có được ! Đến đời các con chắc chắn sẽ hanh thông may mắn hơn đời bố, mẹ ! Tuy thế, cũng phải có dự liệu trước, nhất là chuyện chồng con, rút kinh nghiệm, chuyện chồng con phải giải quyết đầu tiên, đến tuổi qui định là cưới chồng ngay !
Khi nghe bà mẹ nói vậy, cả ba cô con gái cùng cười rồi đồng thanh nói to :
- Chúng con không lấy chồng ! Chúng con muốn ở với mẹ suốt đời !
Khi ba chị em tròn mười tám, cũng là lúc sắc đẹp tuổi xuân của ba cô rực rỡ nhất. Vóc dáng của ba cô có nhiều nét giống mẹ, cũng có quý tướng “Ngọc đới yêu vi”, nhưng sắc đẹp thì vượt trội khác thường . Vẻ đẹp của ba cô là vẻ đẹp của Thúy Vân trong Truyện Kiều : “Khuôn trang đầy đặn nét ngài nở nang / Hoa cười ngọc thốt đoan trang / Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”. Biết bao văn nhân, tài tử, có cả quan chức, doanh nhân ngấp nghé ba chị em ! Bà mẹ thấy vậy thì nói với các con :
- Bây giờ các con đều đã vào đại học, chuyện học hành không thể xem nhẹ, nhưng nếu không dứt điểm chuyện chồng con thì sẽ hỏng cả hai !
Cả ba cô con gái cùng nói :
- Ý mẹ là thế nào ? Cùng một lúc tiến hành cả hai à ?
Người mẹ cười :
- Thế là các con hiểu đúng ý mẹ rồi đó ! Lấy chồng xong thì việc học hành sẽ tốt hơn ! Các con phải nhớ câu “Thuận vợ thuận chồng biển Đông tát cạn” ! Có chồng hỗ trợ việc gì cũng xong !
Cô chị cả San Như nói :- Lỡ chồng nó bắt đẻ hoài thì học sao được nữa ?
Cô thứ hai nói tiếp:
- Như thế thì chồng của chúng con phải có ít nhất ba tiêu chuẩn : Trình độ từ đại học trở lên, hình thức phải là một trang nam nhi khôi ngô, tuấn tú và hạnh kiểm, đạo đức phải đạt điểm mười ! Trời ơi, thời buổi này kiếm đâu ra một người trai chưa vợ như vậy, mà ba chị em chúng con thì cần phải có ba người !
San Lai vừa dứt lời thì San Bồng nói như có ý kết thúc :
- Vậy là cuối cùng chúng con sẽ chỉ ở với mẹ được thôi !...- Người mẹ nhìn ba chị em chúng nó ôm nhau mà cười muốn vỡ nhà, ngoài miệng bà nói muốn chúng nó lấy chồng sớm đi nhưng nhiều lúc bà tự hỏi : Khi cả ba đứa cùng đi về nhà chồng thì bà sẽ chịu sao nổi sự cô đơn của người đàn bà đã ở vậy nuôi con mười tám năm trời ! Song nghĩ đến cái cảnh đã lấy chồng muộn lại chỉ được sống cảnh vợ chồng đúng ba ngày của mình, bà lại củng cố quyết tâm cho chúng nó lấy chồng ngay trong năm thứ nhất của sáu năm học đại học (cả ba cô con gái bà Sơn đều học trường Y ).
Lại nói về ba chị em San Như, San Lai và San Bồng. Ba chị em có ngoại hình giống nhau đến từng tiểu tiết và tư tưởng, tình cảm nói chung cũng rất giống nhau nhưng những cái gọi là “tự do cá nhân”, “sở thích riêng tư” thì lại rất khác biệt. Chẳng hạn khi ăn cơm, cô chị cả dứt khoát phải có canh, nếu không nấu canh cô lấy nước uống chan vào cơm ; còn cô thứ hai dứt khoát phải có nước chấm bằng nước mắm có chanh, ớt, tỏi đầy đủ, nếu không có nước chấm như thế, cô không ăn nổi một bát cơm ; cô em út lại khác hẳn hai cô chị, ở bữa cơm chính, cô chỉ đụng đũa mỗi thứ một lần, cơm cũng chỉ một bát, nhưng lúc ăn “tráng miệng” thì mới lúc cô làm việc thực sự : chục quả chuối, ba quả táo to, một hũ sữa chua, một cái bánh bông lan loại sinh nhật, vài thanh sôcôla và một li sữa cũng chưa làm cô vừa bụng ! Ba cô ba sở thích riêng đó cộng với điểm chung giống nhau là cả ba cô đều ăn rất khỏe đã khiến cho bà mẹ khá vất vả khi phải một mình nuôi con ! May mà bà Sơn “mát tay” nhất nhì Viện Đông Y, phàm những ca bệnh nan y, khó chữa từ tứ xứ tìm về, bà đều chữa khỏi hoặc thuyên giảm rất nhiều. Vì thế, bệnh nhân của bà ơn bà như Bồ Tát, thành tâm dâng lễ tạ ơn rất nhiều, có người đã khỏi bệnh đến hơn chục năm, dù ở rất xa, hàng năm nếu có dịp đều đến nhà bà dâng lễ tạ ơn. Thấy bà nhân từ, phúc hậu và không hề tính toán tiền nong, có tới mười đại gia hùn tiền xây nhà cho bà, một căn nhà hai lầu có sân, vườn rất đẹp !...Vì thế, có thể nói cuộc sống kinh tế của ba chị em khá sung túc. Lại nhờ có được di truyền thông minh, học giỏi của người bố, cả ba chị em đều học rất giỏi, chia nhau vị trí nhất, nhì , ba trong lớp và vào đại học cũng vậy !
Trong khi bà mẹ cố công tìm kiếm người ưng ý để gả chồng cho ba cô con gái thì ba cô dường như không hề để tâm đến chuyện chồng con ! Dường như ba cô con gái thừa hưởng hầu hết những đức tính tốt đẹp của người bố : hiếu thảo, hiếu học. Mặc dù mẹ các cô chưa tới năm mươi tuổi nhưng cả ba cô đều lo chăm sóc mẹ rất tận tình, chu đáo : các cô chia nhau đưa đón mẹ đi làm ở Viện Đông Y, làm hết những công việc nội trợ, thậm chí thấy mẹ hơi nhức đầu, sổ mũi là xúm vào thuốc men…Còn việc học, ngoài việc học rất tốt chương trình của trường Y, các cô còn học thêm hai ngoại ngữ, tin học, võ thuật…
Ngoài những cái chung đó, ba cô gái, mỗi cô có một biệt tài riêng ở mức hơn hẳn người bình thường. Cô chị cả San Như có biệt tài xem bệnh: chỉ cần nhìn sắc diện và bắt mạch một người nào đó, cô chẩn đoán tình trạng bệnh lý một cách chính xác khiến cho mẹ cô và nhiều danh y cao niên phải thán phục hết sức! Cô thứ hai San Lai thì có sức khỏe phi thường: lúc ba tuổi cô đã có sức bóp nát quả cam như người anh hùng thiếu niên Trần Quốc Toản thời Nhà Trần, lên mười tuổi cô đã có sức mạnh bạt sơn cử đỉnh của Hạng Võ thời Hán Sở tranh hùng bên Tàu! Còn cô em út Sơn Bồng có khả năng ngoại cảm kỳ lạ: năm lên sáu tuổi, tức năm l979, ở Hà Nội mà cô đã mô tả cuộc chiến tranh biên giới khá chính xác trước khi nó xảy ra đúng một tháng (song chẳng ai tin nổi điều này ngoài mẹ cô và hai người chị em sinh ba). Đặc biệt, cô có con mắt xanh giống như nhân vật Nguyễn Tịch ở Trung Quốc vào đời Tấn: khi tiếp khách, hễ vui vẻ, thiện cảm với ai thì nhìn thẳng lộ ra đôi tròng đen và cặp mắt xanh, còn hễ khinh bỉ, giận dữ ai thì nghiêng ngó trợn ngược để lộ ra hai tròng trắng! Vì thế, mẹ cô và hai người chị em chỉ cần nhìn vào mắt cô là biết người khách tốt hay xấu, thân tình hay lừa đảo!...
* * *
Mặc dù ba chị em San Như, San Lai và San Bồng không hề tơ tưởng đến chuyện chồng con và bà mẹ cũng không tìm được người ưng ý, chuyện tình duyên không phải vì thế mà sóng yên biển lặng . Ngược lại, chuyện tình duyên của chị em sinh ba này lại đầy sóng gió bởi “cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng” !...
Có một nhân vật VIP, mà khởi đầu sự nghiệp quan chức bằng chức Xã trưởng, nên mặc dù đã kinh qua lãnh đạo cấp huyện, cấp tỉnh rồi lên Trung ương tới hàm Thứ trưởng, giới quan chức vẫn gọi ông VIP này bằng cái tên “thân mật” : ông Xã trưởng . Bản tính con người khó thay đổi, vì thế, dù đã là quan chức cấp cao ở Trung ương, ông Xã trưởng vẫn giữ nguyên tác phong sinh hoạt thời còn làm Xã trưởng . Chẳng hạn, giữa cuộc họp dù long trọng cỡ nào, ông cũng lấy ống điếu thuốc lào ra rít sòng sọc rồi ngửa mặt nhả khói bay vô tư khiến nhiều vị quan khách ho sặc sụa ! Chưa hết, ông còn có tật khạc nhổ tùy tiện khiến cho nhiều người vô ý té ngã vì dẵm đạp lên bãi khạc nhổ của ông ! Không ít người kêu ca, phàn nàn về tác phong sinh hoạt của ông Xã trưởng , cấp trên của ông cũng đã “chỉnh đốn tác phong” ông nhiều lần, nhưng sau những câu “vâng, vâng, dạ dạ, em xin sửa chữa” thì ông vẫn chứng nào tật ấy, tức vẫn là ông Xã Trưởng ! Chẳng lẽ cách chức, cho nghỉ hưu non chỉ vì những “tật xấu” ấy ? Cũng có lúc, cấp trên của ông muốn trừng trị thẳng tay nhưng không hiểu sao, vào những lúc đó, ông đều đang giữ nhiệm vụ đặc biệt quan trọng : phụ trách công tác thanh tra, chống tham nhũng ! Mà tội tham nhũng mới cần ra tay mạnh mẽ chứ mấy cái tật xấu của ông Xã trưởng chưa là gì !
Song, trong giới quan chức ít người biết một cái tật xấu rất Xã Trưởng của ông Xã Trưởng, đó là ham mê tửu sắc. Thông thường, đã là đàn ông, khi nhìn thấy gái đẹp ai mà chẳng thích. Nhưng ông Xã Trưởng không chỉ dừng ở mức độ ngắm nhìn rồi trầm trồ khen đẹp, rồi nuốt nước miếng, rồi ao ước hão…mà ông nghĩ ngay kế sách để chiếm đoạt bằng được người đẹp ! Từ thời ông còn làm Xã trưởng , ông đã chiếm đoạt không ít người đẹp và không hiểu sao chẳng có ai kiện cáo ông về chuyện này ? Nếu có ai gặng hỏi người vợ nhà quê của ông (làm vợ ông từ lúc ông mới mười lăm tuổi và sau này, khi ông lên làm việc ở Trung ương, bà vẫn ở nơi lũy tre xanh) thì sẽ được bà trả lời sau nụ cười tủm tỉm : “Khi nào ông ấy làm tới chức “Công công Đại tổng quản” thì tôi sẽ nói tại sao không có cô gái nào kiện cáo ông ấy, thậm chí còn thích ông ấy, bám theo ông ấy hoài !” . Chuyện về ông Xã Trưởng, nếu Vũ Trọng Phụng sống lại, hẳn người đọc sẽ có được cuốn tiểu thuyết hoạt kê rất hay, có thể vượt qua cả Giông tố, Số đỏ ! Nhưng rõ ràng là điều đó không xảy ra ! Ở cái truyện ngắn này chỉ nói đến ông có hơn một ngàn chữ vì có liên quan tới chị em sinh ba. Đầu đuôi câu chuyện như sau.
Thông thường , sau mỗi lần làm việc căng thẳng , ông Xã Trưởng thường đi tản bộ tới Viện Đông Y để xoa bóp, day huyệt, châm cứu. Không hiểu sao, cơ thể ông rất thích hợp với cách chữa bệnh không cần thuốc này, riết thành thói quen, thiếu nó là không chịu được ! Thường là đích thân Viện phó làm việc với ông, vì ông đã cứu Viện phó thoát khỏi vụ án lớn cỡ “chu di tam tộc” ! Nhưng hôm đó, Viện phó lại đang bận làm việc với một nhân vật VIP khét tiếng khác, nên ông Xã Trưởng đành phải nhường . Viện Phó chợt nghĩ tới bà Sơn, liền nói :
- Báo cáo anh, hôm nay để em giới thiệu với anh một Lương y cũng rất cao thủ, chắc chắn là sẽ làm anh hài lòng !
Và quả nhiên khi bà Sơn tác nghiệp, ông Xã Trưởng không những rất hài lòng mà còn rất động lòng ái mộ ! Trong khi bà Sơn tác nghiệp, ông Xã Trưởng quan sát rất kỹ từng chi tiết trên người bà Sơn : mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút. Rồi sóng tình trong ông Xã Trưởng nhanh chóng dâng cao, ông vòng tay qua eo bà Sơn tính kéo bà xuống giường ! Khi tay ông Xã Trưởng vừa chạm vào eo bà Sơn, ông bỗng giật mình kinh ngạc khi có cảm giác như có một con trăn đang quấn quanh bụng bà Sơn ! Đúng lúc đó, trong khi ông Xã Trưởng chưa hết bàng hoàng thì bà Sơn gỡ tay ông ra và đi nhanh ra ngoài ! Hai phút sau, ông Xã Trưởng mới bình tĩnh lại và gọi điện thoại cho ông Viện phó. Viện phó tới ngay, nghe xong câu chuyện thì cười ngặt nghẽo một hồi rồi nói nhỏ, vừa cho ông Xã Trưởng đủ nghe :
- Ông anh gặp may lớn rồi ! Bà Sơn này có tướng cách cực quý, vượng phu ích tử, rất hiếm ! Cái “con trăn” mà anh rờ thấy đó là một giải thịt nổi lên quanh eo bụng mà các thầy tướng gọi là “Ngọc đới yêu vi”, có nghĩa là “Cái đai ngọc xung quanh eo bụng”, chủ về ấn tướng đại quý ! Ở Trung Quốc, người ta còn truyền tụng câu chuyện về người có cái đai ngọc ấy tên là Âu A Muội, nhà rất nghèo túng , ở với mẹ nơi làng quê hẻo lánh thuộc tỉnh Quảng Đông . Có nhà nho tên là Hà Nghiêu Luân, thi mãi không đỗ đạt gì, đã chán nản chuyện công danh . Sau được một vị thầy tướng chỉ lối đưa đường cho tới cưới nàng Âu A Muội, tức thì kỳ thi sau đó họ Hà đỗ thủ khoa, rồi theo Tăng Quốc Phiên dẹp loạn Thái Bình Thiên Quốc, được phong tới chức Tướng quân. Bà vợ thì sinh được ba con trai, về sau đều thi đỗ Tiến sĩ !...
Ông Xã Trưởng nghe nói vậy thì ngớ người, một lúc lâu mới nói được mấy câu ấp úng :
- Phải cưới nàng “Ngọc đới yêu vi” !
Và ngay lập tức, một “kế hoạch” khá tỉ mỉ đã được bàn định kỹ càng . Ngay ngày hôm sau, ông Viện phó nói với bà Sơn đến nhà riêng của ông Xã Trưởng để xem bệnh cho một nhân vật quan trọng . Bà Sơn thật thà tuân lệnh ngay, về nhà nói với cô con gái San Như đi cùng vì bà rất tin tưởng ở tài xem bệnh, bắt mạch của cô. Hai cô em cũng muốn học thêm chút ít cách chẩn đoán bệnh của chị và mẹ nên cũng đi theo. Thế là cả bốn mẹ con cùng đến nhà ông Xã Trưởng .
Khi đến nhà ông Xã Trưởng , ông đang giả bệnh nằm rên hừ hừ trên giường , ba người con trai ông đon đả đón tiếp bốn mẹ con bà Sơn. Bà mẹ bảo Sơn Như bắt mạch. Nghe tiếng rên, cô đã biết ngay đó không phải là tiếng rên của người có bệnh và khi vừa chạm vào mạch của ông Xã Trưởng , cô đã biết ngay là ông này giả bệnh ! Tại sao ông ta làm vậy ? Cô chưa tìm được câu trả lời và vội nhìn vào mắt cô em út San Bồng và cô giật mình khi thấy San Bồng đang ngó nghiêng trợn ngược để lộ ra hai tròng trắng ! Cả bà Sơn và cô San Lai cũng đã nhìn thấy hai tròng trắng trong mắt cô San Bồng , đó là tín hiệu báo động có kẻ xấu. Linh tính của người có năng khiếu võ thuật của San Lai còn báo cho cô biết rằng kẻ xấu này sẽ ra tay rất tàn độc ! Quả nhiên, khi bà Sơn vừa nói “Người này không có bệnh, chúng tôi xin cáo từ” thì ông Xã Trưởng từ trên giường bật dậy thét lớn : “Bắt trói tất cả !”. Tức thì, ba người con trai ông Xã Trưởng và ba người lực lưỡng nữa chạy vào nhất tề ra tay. Nhưng ba chị em đã có chuẩn bị, San Lai dùng miếng võ “Liên hoàn cước” khiến cả sáu người kia tối tăm mặt mũi, còn San Như và San Bồng nhanh chóng đưa bà Sơn thoát ra ngoài ! Ông Xã Trưởng chỉ biết trố mắt kinh ngạc, không nói được lời nào !
Tất nhiên bố con ông Xã Trưởng chưa chịu bó tay một cách ê chề như vậy, họ tiếp tục tìm mưu kế khác, “thua keo này bày keo khác” là câu nói cửa miệng của ông Xã Trưởng !...
* * *
Lại nói về ông Tướng về hưu có người con trai trùng tên với ông Hoàng Trung Dũng, bố của ba chị em sinh ba. Ông ngày ngày theo dõi tin tức chiến trường xem thằng con trai có lập được công trạng gì không , vì bản thân ông thời trai trẻ như nó, ngay trận đầu đã lập công lớn ! Ông chờ mãi mà chẳng thấy gì, đột nhiên một hôm ông nhận được thư của con trai gửi từ nước ngoài, nó nói đang học một lớp sĩ quan đặc nhiệm, vào khoảng năm bảy sáu sẽ về nước ! Ông Tướng về hưu giận quá, gọi điện ngay cho ông bạn ở Bộ Tổng Tham mưu, nhưng ông này đang đi chiến trường. Viên sĩ quan trực ban hỏi ông có nhắn chuyện gì cho Tướng X không thì ông hét lên : “Hỏi ngay ông X cho tôi rằng tại sao thằng Hoàng Trung Dũng con tôi không đi chiến đấu ở chiến trường mà lại đi học nước ngoài ?” Viên sĩ quan trực ban là bạn thân của Thiếu Tá Quân trợ lý của tướng X nên có biết chuyện gửi gắm này, bèn gọi điện hỏi bên quân lực. Bên quân lực trả lời rằng đã điều Hoàng Trung Dũng từ trại huấn luyện tân binh đến đơn vị chiến đấu của tướng Y và đã hành quân vào chiến trường ngay sau đó ! Người sĩ quan phụ trách tuyển quân lần giở tập hồ sơ tuyển quân đợt đó và phì cười khi thấy có tới hơn hai mươi cái tên là Dũng, trong đó có mười cái tên là Hoàng Trung Dũng ! Khi ông Tướng về hưu nhận được thông tin về sự nhầm lẫn do trùng tên, ông chỉ còn biết giậm chân kêu Trời !...
Bẵng đi một thời gian, tới một ngày kia, ông Tướng về hưu thấy trên báo có đăng danh sách tuyên dương Anh hùng quân đội có cái tên Hoàng Trung Dũng, ông bàng hoàng nhìn mãi chữ Liệt sĩ bên cạnh cái tên đó rồi gọi thằng con trai Hoàng Trung Dũng, lúc này đang làm đội trưởng một đội đặc nhiệm :
- Người liệt sĩ Anh hùng này trùng tên với con và chuyến đi vào chiến trường mười sáu năm về trước của người đó đáng lẽ ra là của con !...Thời gian trôi đi, nhưng không thể bỏ qua hết mọi chuyện ! Con hãy tìm địa chỉ gia đình người liệt sĩ này, bố con mình phải đến gặp vợ con người liệt sĩ này !...
Chỉ sau hai ngày, Dũng đặc nhiệm đã tìm được địa chỉ, đó chính là bốn mẹ con bà Sơn. Ông Tướng về hưu và người con là Dũng đặc nhiệm đến ngay nhà bà Sơn và gặp cả bốn mẹ con.Hồi lâu ông mới nói được vài câu ấp úng:
- Tôi thật không ngờ sự thể lại như vậy. Tôi muốn đền bù phần nào sự mất mát của gia đình. Con trai tôi đây sẽ tình nguyện làm vệ sĩ cho bà và ba cô suốt đời! Và nếu bà gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào trong cuộc sống, bà cứ cho tôi biết, tôi sẽ giúp bà giải quyết bằng mọi giá, thậm chí phải hy sinh tính mạng của bố con tôi!...
Bà Sơn nghe nói vậy thì không nói được gì vì hình ảnh người chồng chung sống có ba ngày ngắn ngủi lại hiện về rõ mồn một…Bà không muốn khóc mà nước mắt cứ trào ra! …Ba cô con gái chưa biết mặt bố nên chẳng hiểu mẹ đang nghĩ gì? Cô em út San Bồng lộ rõ cặp mắt xanh, hai cô chị thấy vậy thì vui lắm. Cô San Lai nói:
- Vậy thì chú Dũng đặc nhiệm làm bố nuôi của chúng cháu. Bố bảo vệ con là đương nhiên rồi! Bố có việc ngay đây!
Nói rồi cô gái chạy vào buồng lấy ra ba tờ giấy. Dũng đặc nhiệm đọc xong tức giận run cả tay, răng thì nghiến ken két:”Thật là ngang ngược, đểu cáng! Không khác gì bọn quan lại, địa chủ thời phong kiến!”. Ông tướng về hưu cầm lấy ba tờ giấy từ tay người con, xem xong thì giận muốn ngạt thở, ông ngồi lặng người không nói được lời nào! San Lai lại nói:
- Tại sao ông ta lại cho mình cái quyền bắt người khác phải nghe theo ý mình? Chú Dũng và ông có biết cháu tức điên lên khi nhận được những tờ giấy này không? Trời đất, bốn bố con ông ta đòi cưới bốn me con cháu! Lại còn gửi “Tối hậu thư” nữa chứ! Cháu muốn phóng tới cho bố con ông ta một cú đá vào mặt!..
Tất cả im lặng giây lát. Bỗng nhiên Dũng đặc nhiệm đứng phắt dậy, moi trong túi quần ra cái điện thoại di động, ấn số rồi nói rõ từng tiếng:”Toàn đội đặc nhiệm tập hợp!”. Ông tướng về hưu cũng đứng dậy, moi trong túi quần ra cái điện thoại di động và nói to:”Tướng X đó hả? Đến nhà tôi ngay có chuyện khẩn cấp!”.
Không biết ông tướng về hưu và người con điều binh khiển tướng thế nào để đối phó với những mưu ma chước quỷ của ông Xã trưởng, chỉ biết rằng cuộc chiến đó đến nay vẫn chưa chấm dứt! Ba chị em sinh ba năm l973, đến nay đã hơn ba mươi tuổi, người me tức bà Sơn đã hơn sáu mươi tuổi, tuy không bị tổn thất gì đáng kể nhưng thời gian cứ từng ngày, từng tháng, từng năm lấy dần đi tuổi xuân của họ! Lúc đầu, không ai để ý đến chuyện này, nhưng khi nghe được ông Xã trưởng tuyên bố rằng “Bố con ta sẽ trường kỳ mai phục, Thời gian sẽ ủng hộ chúng ta!”, thì cả hai bố con ông Tướng về hưu và bốn mẹ con bà Sơn đều giật mình! Thời gian cứ mải miết trôi đi, hai bố con ông Tướng về hưu vẫn chưa tìm ra được một giải pháp hữu hiệu! Còn ba chị em sinh ba thì đang mải mê với việc bảo vệ luận án Tiến sĩ Y khoa! Riêng bà mẹ, tức bà Sơn, ngoài thời gian chữa bệnh cứu người, bà lại ngồi tụng kinh niệm Phật. Giống như mẹ chồng bà trước đây, bà thành tâm cầu khấn Phật tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát phù hộ cho mẹ con bà tai qua nạn khỏi, ba cô con gái của bà nhanh chóng tìm được người chồng xứng đáng!...
* * *
Bố con ông Tướng về hưu có thực lực rất mạnh, vì ông bị thương mà nghỉ sớm, nhưng bạn bè, đệ tử còn tại ngũ số lượng quân hàm tướng tá rất nhiều, có mặt ở khắp các quân binh chủng, ông chỉ hô một tiếng là họ có mặt ngay! Nhưng đây là cuộc chiến không tuyên bố, giống như “chiến tranh lạnh” nên rất khó cho ông điều binh khiển tướng! Vả lại, bố con ông Xã trưởng không phải là tay vừa, gian ngoan, xảo quyệt, lắm mưu nhiều kế, lại có “ô dù” che chắn! Vì thế bố con ông Tướng về hưu luôn ở thế bị động, chỉ biết ngồi chờ hành động của đối phương rồi mới “tùy cơ ứng phó”! May mà con ông, tức Dũng đặc nhiệm phản ứng mau lẹ và cô gái San Lai võ nghệ cao cường, nếu không thì đã sa bẫy, mắc mưu của ông Xã trưởng không chỉ một lần !...
Một hôm, nhân buổi gặp gỡ đầu xuân, ông Tướng X nói với bạn :
- Ông cứ bị động đối phó với người ta như vậy không phải là thượng sách ! Thời còn chỉ huy đánh đông dẹp bắc, ông có như vậy đâu ? Tôi có một kế này chắc chắn sẽ thắng “nốc-ao”. Ông hãy đứng tên thành Công ty vệ sĩ, tuyển một đội thám tử điều tra thật giỏi, ông hãy theo dõi từng bước chân của đối phương, thế nào cũng có tuồng hay ! Tôi không tin là ông ta, tức ông Xã Trưởng không có những “phốt” rất lớn khác ! Đã tha hóa về nhân cách ,đạo đức thì việc gì cũng dám làm !
Ông Tướng về hưu như bừng tỉnh. Thế là Công ty vệ sĩ Như Sơn được thành lập, ông Tướng về hưu làm Giám đốc, hai Phó giám đốc là Dũng đặc nhiệm và cô San Lai. Quả nhiên, đúng như lời ông Tướng X tham mưu, chỉ sau ba tháng hoạt động của Công ty vệ sĩ, đội thám tử đã lần ra một đường dây tham ô, hối lộ lớn mà ông Xã Trưởng , lúc đó đang giữ chức Thứ trưởng ở một Bộ, là một mắt xích quan trọng !...
Mối đe dọa từ ông Xã Trưởng đã không còn, ba chị em sinh ba chỉ còn chờ người đến đón lên xe hoa, nhưng người đó là ai, thì không phải là chuyện đơn giản. Và càng không hề đơn giản khi phải có tới ba người! Chuyện này xem chừng còn khó hơn cả chuyện “mò kim đáy biển”!...
Đỗ Ngọc Thạch.
- Đất nước có chiến tranh, làm trai không thể không cầm súng ra trận, bất kể ai ! Con cứ yên tâm đi chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, không phải lo gì cho mẹ cả ! Mẹ sống ngần này cũng là đủ rồi, nếu bố con gọi mẹ đi thì cứ để mẹ đi !
Ông Dũng nghe mẹ nói vậy nhưng ông hiểu mẹ lúc nào cũng muốn ông cưới vợ để bà có cháu bế, có điều bà cụ nói quá nhiều mà không kết quả gì nên giả lơ đi mà thôi. Điều đó vào thời điểm này thì thật là cần thiết, vì vợ ông sẽ chăm sóc bà cụ thay cho ông . Nghĩ vậy, ông Dũng nói với mẹ :
- Mẹ ơi, nếu con để mẹ ở nhà thui thủi một mình thì chẳng phải là bất hiếu lắm sao ? Bây giờ thì con thấy mẹ bảo con phải lấy vợ là rất đúng . Con muốn lấy vợ để vợ con ở nhà chăm sóc mẹ và đẻ vài đứa con cho mẹ có cháu bồng bế !
Bà mẹ nghe nói vậy thì mừng lắm, gọi điện thoại cho ông em trai đang làm việc ở Viện nghiên cứu Đông Y, bảo đến gặp bà gấp để bàn chuyện lấy vợ cho thằng Dũng . Về chuyện lấy vợ cho ông Dũng , bà mẹ và ông cậu đã bàn tính với nhau từ rất lâu nhưng không sao thuyết phục được ông Dũng nghe theo . Cô dâu mà ông cậu đã chọn cho ông Dũng tên là Sơn, Sơn ở đây phải đọc là San, có nghĩa là ba, vì cô là con gái thứ ba trong một gia đình có bốn chị em toàn là gái. Cô Sơn đã hai mươi sáu tuổi, hiện đang là lương y trung cấp của Viện Đông Y. Cô dâu hai mươi sáu tuổi, không còn trẻ nữa, nhưng thực ra cô đã là cô dâu từ lúc hai mươi tuổi, tức chị em bà mẹ và ông cậu đã chọn cô cho ông Dũng từ sáu năm trước, lúc ông Dũng mới tốt nghiệp đại học ! Cô Sơn tuy không có vóc dáng theo tiêu chuẩn của các người mẫu, hoa hậu nhưng với các nhà chiêm tinh, tướng số thì không chê vào đâu được : cô Sơn có tướng cách đặc biệt quý hiếm của người đàn bà Vượng phu ích tử : xung quanh lườn, da thịt nổi lên đều đặn như một cái đai buộc quanh bụng, còn gọi là “Ngọc đới yêu vi”. Suốt sáu năm qua, ông cậu vẫn tìm đủ mọi cách để “giữ phần” cho đứa cháu của mình vì ông rất am hiểu tướng số, rất hiểu những người ham đọc sách, ham làm việc, nghiên cứu khoa học như cháu ông thì phải chọn người vợ như thế nào ! Ngoài cái “Ngọc đới yêu vi”, cô Sơn còn có dáng người đậm đà, khỏe mạnh, đôi nhũ hoa nở căng, cân đối và có cả nốt ruồi son, cực quý ! Đám cưới được cử hành ngay, và tuần trăng mật phải dồn lại trong có đúng ba ngày phép (đó là các sĩ quan của trại huấn luyện tân binh rất linh hoạt đối với ông Dũng). Bảy ngày dồn lại ba ngày, đương nhiên cường độ làm việc cũng phải tăng lên ! Để cho chắc ăn, bà mẹ và ông cậu quyết định khóa cửa nhốt cô dâu và chú rể từ lúc động phòng cho đến hết ba ngày phép ! Bà mẹ ngồi cầu Trời khấn Phật đúng ba ngày ! Bà khấn cầu rất thành tâm, bà khấn rằng : “Xin Phật Tổ Như Lai quyền năng vô biên phù hộ độ trì cho con trai tôi là Hoàng Trung Dũng có được kết quả mỹ mãn : vợ nó thì sinh quý tử, nó thì tránh được mũi tên hòn đạn nơi chiến trường ! Xin Quan âm Bồ Tát trăm tay ngàn mắt nhón tay làm phúc, cho vợ thằng Dũng nhà tôi nó sinh đôi, sinh ba vì lẽ ra chúng nó đã thành vợ chồng sáu năm rồi, sáu năm ấy chắc cũng đã sinh được ba đứa con rồi ! Giờ xin Bồ Tát bù đắp cho chúng nó !...” Trong ba ngày liền, bà mẹ cứ nói những lời cầu khấn như thế, lẽ nào Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát lại không nghe thấy ?
Quả nhiên, cả Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát đều nghe thấy lời cầu khấn thành tâm của bà mẹ già hiền lành đức độ, đúng chín tháng bảy ngày, tính từ ngày ông Dũng ra đi, cô Sơn đã sinh ra ba đứa con rất khỏe mạnh, xinh đẹp như ba nàng tiên, tất nhiên là sinh con gái ! Để ghi nhớ công ơn của Phật Tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát, ba cô con gái được đặt tên là San Như, San Lai và San Bồng (Bồng ở đây từ chữ Bồ Tát mà ra, còn có nghĩa là chốn Bồng Lai – nơi ở của tiên Phật ) !
Nói về ông Dũng, trong thời gian huấn luyện tân binh, quân lực đã xếp ông vào danh sách đào tạo tiếp ở một trường sĩ quan Trung – Cao nước ngoài. Nhưng có một sự nhầm lẫn đáng tiếc đã xảy ra : Có một ông tướng về hưu cũng có con nhập ngũ trong đợt tuyển quân đó, cũng tên là Hoàng Trung Dũng (ở nước ta, con trai được đặt tên là Hùng , Dũng, Thắng, Việt, Nam nhiều hơn hẳn những tên khác !), chỉ khác ở chỗ cậu con trai ông tướng về hưu kia mới là sinh viên năm thứ nhất, vì thế ông muốn con ông phải là một người lính thực thụ, tức là phải cầm súng ra chiến trường như chính ông thời trai trẻ, chứ không phải là làm lính cậu, tức chỉ mặc áo lính, còn lại đi học ở nước ngoài ! Vì thế, ông đã gọi điện cho một ông bạn thân ở Bộ Tổng Tham mưu, điều ngay thằng con Hoàng Trung Dũng của ông vào một đơn vị đang chuẩn bị hành quân vào chiến trường miền Nam ! Ông bạn ở bộ Tổng Tham mưu liền gọi điện cho bộ phận quân lực phụ trách tuyển quân, vị quân lực lại gọi điện tới trại huấn luyện tân binh. Đúng lúc đó, Hoàng Trung Dũng chú rể vừa hết phép đã về tới trại huấn luyện tân binh. Người sĩ quan phụ trách trại huấn luyện tân binh vừa nhận được điện thoại “Cho Hoàng Trung Dũng về Bộ Tổng Tham mưu gặp tướng X gấp” thì liền nhìn thấy Hoàng Trung Dũng chú rể tới ! Như là một phản ứng tự nhiên của một người có tác phong quân sự nhanh nhẹn, thần tốc, người sĩ quan phụ trách trại huấn luyện tân binh liền nói với Hoàng Trung Dũng chú rể :
- Thánh thật ! Nói tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ! Bộ Tổng Tham mưu có lệnh triệu tập gấp đích danh đồng chí Hoàng Trung Dũng , do đích thân Tướng X ra lệnh ! Vậy đồng chí hãy đến bộ Tổng Tham mưu ngay, xin gặp Thiếu Tá Quân là trợ lý của Tướng X ! Chắc là có nhiệm vụ đặc biệt, đồng chí hãy đi ngay !
Hoàng Trung Dũng chú rể liền đi ngay, nhưng khi đến Bộ Tổng Tham mưu thì Tướng X lại bận việc, không gặp Hoàng Trung Dũng được mà bảo người sĩ quan trợ lý là Thiếu Tá Quân đưa Hoàng Trung Dũng đến ngay đơn vị bộ binh đang chuẩn bị hành quân vào Nam, giao Hoàng Trung Dũng cho Tướng Y là Tư lệnh trưởng đơn vị đó ! Thế là chỉ sau hai tiếng đồng hồ từ lúc Hoàng Trung Dũng chú rể xa vợ, xa mẹ, ông đã nhập vào một đơn vị bộ binh hành quân thần tốc vào chiến trường!... Cuộc hành quân thần tốc đó đưa ông Dũng vào trung tâm của chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử sau đó, nhưng khi đơn vị ông đến cửa ngõ Sài Gòn thì ông đã hi sinh anh dũng, như đúng tên gọi của ông . Lúc đó, tức ngày 27-4-1975, ba cô con gái của ông Dũng vừa tròn hai tuổi !...
* * *
Sau này, khi ba cô con gái đã lớn, bà Sơn thường nói với chúng rằng : “Mẹ và bố các con chỉ sống vợ chồng với nhau được đúng ba ngày nhưng tình nghĩa rất sâu nặng, duyên số đã có từ kiếp trước ! Việc bố các con bị điều động nhầm vào chiến trường rồi hi sinh, đó là sự nhầm lẫn khó tránh khỏi của Thần hộ mệnh, ai cũng có lúc nhầm lẫn, sơ sẩy, dù là Thần tiên, Phật Tổ đi nữa ! Bù lại, bố con đã được đề nghị tuyên dương Anh hùng quân đội, đó là một niềm vinh dự rất lớn mà ít người có được ! Đến đời các con chắc chắn sẽ hanh thông may mắn hơn đời bố, mẹ ! Tuy thế, cũng phải có dự liệu trước, nhất là chuyện chồng con, rút kinh nghiệm, chuyện chồng con phải giải quyết đầu tiên, đến tuổi qui định là cưới chồng ngay !
Khi nghe bà mẹ nói vậy, cả ba cô con gái cùng cười rồi đồng thanh nói to :
- Chúng con không lấy chồng ! Chúng con muốn ở với mẹ suốt đời !
Khi ba chị em tròn mười tám, cũng là lúc sắc đẹp tuổi xuân của ba cô rực rỡ nhất. Vóc dáng của ba cô có nhiều nét giống mẹ, cũng có quý tướng “Ngọc đới yêu vi”, nhưng sắc đẹp thì vượt trội khác thường . Vẻ đẹp của ba cô là vẻ đẹp của Thúy Vân trong Truyện Kiều : “Khuôn trang đầy đặn nét ngài nở nang / Hoa cười ngọc thốt đoan trang / Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”. Biết bao văn nhân, tài tử, có cả quan chức, doanh nhân ngấp nghé ba chị em ! Bà mẹ thấy vậy thì nói với các con :
- Bây giờ các con đều đã vào đại học, chuyện học hành không thể xem nhẹ, nhưng nếu không dứt điểm chuyện chồng con thì sẽ hỏng cả hai !
Cả ba cô con gái cùng nói :
- Ý mẹ là thế nào ? Cùng một lúc tiến hành cả hai à ?
Người mẹ cười :
- Thế là các con hiểu đúng ý mẹ rồi đó ! Lấy chồng xong thì việc học hành sẽ tốt hơn ! Các con phải nhớ câu “Thuận vợ thuận chồng biển Đông tát cạn” ! Có chồng hỗ trợ việc gì cũng xong !
Cô chị cả San Như nói :- Lỡ chồng nó bắt đẻ hoài thì học sao được nữa ?
Cô thứ hai nói tiếp:
- Như thế thì chồng của chúng con phải có ít nhất ba tiêu chuẩn : Trình độ từ đại học trở lên, hình thức phải là một trang nam nhi khôi ngô, tuấn tú và hạnh kiểm, đạo đức phải đạt điểm mười ! Trời ơi, thời buổi này kiếm đâu ra một người trai chưa vợ như vậy, mà ba chị em chúng con thì cần phải có ba người !
San Lai vừa dứt lời thì San Bồng nói như có ý kết thúc :
- Vậy là cuối cùng chúng con sẽ chỉ ở với mẹ được thôi !...- Người mẹ nhìn ba chị em chúng nó ôm nhau mà cười muốn vỡ nhà, ngoài miệng bà nói muốn chúng nó lấy chồng sớm đi nhưng nhiều lúc bà tự hỏi : Khi cả ba đứa cùng đi về nhà chồng thì bà sẽ chịu sao nổi sự cô đơn của người đàn bà đã ở vậy nuôi con mười tám năm trời ! Song nghĩ đến cái cảnh đã lấy chồng muộn lại chỉ được sống cảnh vợ chồng đúng ba ngày của mình, bà lại củng cố quyết tâm cho chúng nó lấy chồng ngay trong năm thứ nhất của sáu năm học đại học (cả ba cô con gái bà Sơn đều học trường Y ).
Lại nói về ba chị em San Như, San Lai và San Bồng. Ba chị em có ngoại hình giống nhau đến từng tiểu tiết và tư tưởng, tình cảm nói chung cũng rất giống nhau nhưng những cái gọi là “tự do cá nhân”, “sở thích riêng tư” thì lại rất khác biệt. Chẳng hạn khi ăn cơm, cô chị cả dứt khoát phải có canh, nếu không nấu canh cô lấy nước uống chan vào cơm ; còn cô thứ hai dứt khoát phải có nước chấm bằng nước mắm có chanh, ớt, tỏi đầy đủ, nếu không có nước chấm như thế, cô không ăn nổi một bát cơm ; cô em út lại khác hẳn hai cô chị, ở bữa cơm chính, cô chỉ đụng đũa mỗi thứ một lần, cơm cũng chỉ một bát, nhưng lúc ăn “tráng miệng” thì mới lúc cô làm việc thực sự : chục quả chuối, ba quả táo to, một hũ sữa chua, một cái bánh bông lan loại sinh nhật, vài thanh sôcôla và một li sữa cũng chưa làm cô vừa bụng ! Ba cô ba sở thích riêng đó cộng với điểm chung giống nhau là cả ba cô đều ăn rất khỏe đã khiến cho bà mẹ khá vất vả khi phải một mình nuôi con ! May mà bà Sơn “mát tay” nhất nhì Viện Đông Y, phàm những ca bệnh nan y, khó chữa từ tứ xứ tìm về, bà đều chữa khỏi hoặc thuyên giảm rất nhiều. Vì thế, bệnh nhân của bà ơn bà như Bồ Tát, thành tâm dâng lễ tạ ơn rất nhiều, có người đã khỏi bệnh đến hơn chục năm, dù ở rất xa, hàng năm nếu có dịp đều đến nhà bà dâng lễ tạ ơn. Thấy bà nhân từ, phúc hậu và không hề tính toán tiền nong, có tới mười đại gia hùn tiền xây nhà cho bà, một căn nhà hai lầu có sân, vườn rất đẹp !...Vì thế, có thể nói cuộc sống kinh tế của ba chị em khá sung túc. Lại nhờ có được di truyền thông minh, học giỏi của người bố, cả ba chị em đều học rất giỏi, chia nhau vị trí nhất, nhì , ba trong lớp và vào đại học cũng vậy !
Trong khi bà mẹ cố công tìm kiếm người ưng ý để gả chồng cho ba cô con gái thì ba cô dường như không hề để tâm đến chuyện chồng con ! Dường như ba cô con gái thừa hưởng hầu hết những đức tính tốt đẹp của người bố : hiếu thảo, hiếu học. Mặc dù mẹ các cô chưa tới năm mươi tuổi nhưng cả ba cô đều lo chăm sóc mẹ rất tận tình, chu đáo : các cô chia nhau đưa đón mẹ đi làm ở Viện Đông Y, làm hết những công việc nội trợ, thậm chí thấy mẹ hơi nhức đầu, sổ mũi là xúm vào thuốc men…Còn việc học, ngoài việc học rất tốt chương trình của trường Y, các cô còn học thêm hai ngoại ngữ, tin học, võ thuật…
Ngoài những cái chung đó, ba cô gái, mỗi cô có một biệt tài riêng ở mức hơn hẳn người bình thường. Cô chị cả San Như có biệt tài xem bệnh: chỉ cần nhìn sắc diện và bắt mạch một người nào đó, cô chẩn đoán tình trạng bệnh lý một cách chính xác khiến cho mẹ cô và nhiều danh y cao niên phải thán phục hết sức! Cô thứ hai San Lai thì có sức khỏe phi thường: lúc ba tuổi cô đã có sức bóp nát quả cam như người anh hùng thiếu niên Trần Quốc Toản thời Nhà Trần, lên mười tuổi cô đã có sức mạnh bạt sơn cử đỉnh của Hạng Võ thời Hán Sở tranh hùng bên Tàu! Còn cô em út Sơn Bồng có khả năng ngoại cảm kỳ lạ: năm lên sáu tuổi, tức năm l979, ở Hà Nội mà cô đã mô tả cuộc chiến tranh biên giới khá chính xác trước khi nó xảy ra đúng một tháng (song chẳng ai tin nổi điều này ngoài mẹ cô và hai người chị em sinh ba). Đặc biệt, cô có con mắt xanh giống như nhân vật Nguyễn Tịch ở Trung Quốc vào đời Tấn: khi tiếp khách, hễ vui vẻ, thiện cảm với ai thì nhìn thẳng lộ ra đôi tròng đen và cặp mắt xanh, còn hễ khinh bỉ, giận dữ ai thì nghiêng ngó trợn ngược để lộ ra hai tròng trắng! Vì thế, mẹ cô và hai người chị em chỉ cần nhìn vào mắt cô là biết người khách tốt hay xấu, thân tình hay lừa đảo!...
* * *
Mặc dù ba chị em San Như, San Lai và San Bồng không hề tơ tưởng đến chuyện chồng con và bà mẹ cũng không tìm được người ưng ý, chuyện tình duyên không phải vì thế mà sóng yên biển lặng . Ngược lại, chuyện tình duyên của chị em sinh ba này lại đầy sóng gió bởi “cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng” !...
Có một nhân vật VIP, mà khởi đầu sự nghiệp quan chức bằng chức Xã trưởng, nên mặc dù đã kinh qua lãnh đạo cấp huyện, cấp tỉnh rồi lên Trung ương tới hàm Thứ trưởng, giới quan chức vẫn gọi ông VIP này bằng cái tên “thân mật” : ông Xã trưởng . Bản tính con người khó thay đổi, vì thế, dù đã là quan chức cấp cao ở Trung ương, ông Xã trưởng vẫn giữ nguyên tác phong sinh hoạt thời còn làm Xã trưởng . Chẳng hạn, giữa cuộc họp dù long trọng cỡ nào, ông cũng lấy ống điếu thuốc lào ra rít sòng sọc rồi ngửa mặt nhả khói bay vô tư khiến nhiều vị quan khách ho sặc sụa ! Chưa hết, ông còn có tật khạc nhổ tùy tiện khiến cho nhiều người vô ý té ngã vì dẵm đạp lên bãi khạc nhổ của ông ! Không ít người kêu ca, phàn nàn về tác phong sinh hoạt của ông Xã trưởng , cấp trên của ông cũng đã “chỉnh đốn tác phong” ông nhiều lần, nhưng sau những câu “vâng, vâng, dạ dạ, em xin sửa chữa” thì ông vẫn chứng nào tật ấy, tức vẫn là ông Xã Trưởng ! Chẳng lẽ cách chức, cho nghỉ hưu non chỉ vì những “tật xấu” ấy ? Cũng có lúc, cấp trên của ông muốn trừng trị thẳng tay nhưng không hiểu sao, vào những lúc đó, ông đều đang giữ nhiệm vụ đặc biệt quan trọng : phụ trách công tác thanh tra, chống tham nhũng ! Mà tội tham nhũng mới cần ra tay mạnh mẽ chứ mấy cái tật xấu của ông Xã trưởng chưa là gì !
Song, trong giới quan chức ít người biết một cái tật xấu rất Xã Trưởng của ông Xã Trưởng, đó là ham mê tửu sắc. Thông thường, đã là đàn ông, khi nhìn thấy gái đẹp ai mà chẳng thích. Nhưng ông Xã Trưởng không chỉ dừng ở mức độ ngắm nhìn rồi trầm trồ khen đẹp, rồi nuốt nước miếng, rồi ao ước hão…mà ông nghĩ ngay kế sách để chiếm đoạt bằng được người đẹp ! Từ thời ông còn làm Xã trưởng , ông đã chiếm đoạt không ít người đẹp và không hiểu sao chẳng có ai kiện cáo ông về chuyện này ? Nếu có ai gặng hỏi người vợ nhà quê của ông (làm vợ ông từ lúc ông mới mười lăm tuổi và sau này, khi ông lên làm việc ở Trung ương, bà vẫn ở nơi lũy tre xanh) thì sẽ được bà trả lời sau nụ cười tủm tỉm : “Khi nào ông ấy làm tới chức “Công công Đại tổng quản” thì tôi sẽ nói tại sao không có cô gái nào kiện cáo ông ấy, thậm chí còn thích ông ấy, bám theo ông ấy hoài !” . Chuyện về ông Xã Trưởng, nếu Vũ Trọng Phụng sống lại, hẳn người đọc sẽ có được cuốn tiểu thuyết hoạt kê rất hay, có thể vượt qua cả Giông tố, Số đỏ ! Nhưng rõ ràng là điều đó không xảy ra ! Ở cái truyện ngắn này chỉ nói đến ông có hơn một ngàn chữ vì có liên quan tới chị em sinh ba. Đầu đuôi câu chuyện như sau.
Thông thường , sau mỗi lần làm việc căng thẳng , ông Xã Trưởng thường đi tản bộ tới Viện Đông Y để xoa bóp, day huyệt, châm cứu. Không hiểu sao, cơ thể ông rất thích hợp với cách chữa bệnh không cần thuốc này, riết thành thói quen, thiếu nó là không chịu được ! Thường là đích thân Viện phó làm việc với ông, vì ông đã cứu Viện phó thoát khỏi vụ án lớn cỡ “chu di tam tộc” ! Nhưng hôm đó, Viện phó lại đang bận làm việc với một nhân vật VIP khét tiếng khác, nên ông Xã Trưởng đành phải nhường . Viện Phó chợt nghĩ tới bà Sơn, liền nói :
- Báo cáo anh, hôm nay để em giới thiệu với anh một Lương y cũng rất cao thủ, chắc chắn là sẽ làm anh hài lòng !
Và quả nhiên khi bà Sơn tác nghiệp, ông Xã Trưởng không những rất hài lòng mà còn rất động lòng ái mộ ! Trong khi bà Sơn tác nghiệp, ông Xã Trưởng quan sát rất kỹ từng chi tiết trên người bà Sơn : mới nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng càng nhìn càng thấy cuốn hút. Rồi sóng tình trong ông Xã Trưởng nhanh chóng dâng cao, ông vòng tay qua eo bà Sơn tính kéo bà xuống giường ! Khi tay ông Xã Trưởng vừa chạm vào eo bà Sơn, ông bỗng giật mình kinh ngạc khi có cảm giác như có một con trăn đang quấn quanh bụng bà Sơn ! Đúng lúc đó, trong khi ông Xã Trưởng chưa hết bàng hoàng thì bà Sơn gỡ tay ông ra và đi nhanh ra ngoài ! Hai phút sau, ông Xã Trưởng mới bình tĩnh lại và gọi điện thoại cho ông Viện phó. Viện phó tới ngay, nghe xong câu chuyện thì cười ngặt nghẽo một hồi rồi nói nhỏ, vừa cho ông Xã Trưởng đủ nghe :
- Ông anh gặp may lớn rồi ! Bà Sơn này có tướng cách cực quý, vượng phu ích tử, rất hiếm ! Cái “con trăn” mà anh rờ thấy đó là một giải thịt nổi lên quanh eo bụng mà các thầy tướng gọi là “Ngọc đới yêu vi”, có nghĩa là “Cái đai ngọc xung quanh eo bụng”, chủ về ấn tướng đại quý ! Ở Trung Quốc, người ta còn truyền tụng câu chuyện về người có cái đai ngọc ấy tên là Âu A Muội, nhà rất nghèo túng , ở với mẹ nơi làng quê hẻo lánh thuộc tỉnh Quảng Đông . Có nhà nho tên là Hà Nghiêu Luân, thi mãi không đỗ đạt gì, đã chán nản chuyện công danh . Sau được một vị thầy tướng chỉ lối đưa đường cho tới cưới nàng Âu A Muội, tức thì kỳ thi sau đó họ Hà đỗ thủ khoa, rồi theo Tăng Quốc Phiên dẹp loạn Thái Bình Thiên Quốc, được phong tới chức Tướng quân. Bà vợ thì sinh được ba con trai, về sau đều thi đỗ Tiến sĩ !...
Ông Xã Trưởng nghe nói vậy thì ngớ người, một lúc lâu mới nói được mấy câu ấp úng :
- Phải cưới nàng “Ngọc đới yêu vi” !
Và ngay lập tức, một “kế hoạch” khá tỉ mỉ đã được bàn định kỹ càng . Ngay ngày hôm sau, ông Viện phó nói với bà Sơn đến nhà riêng của ông Xã Trưởng để xem bệnh cho một nhân vật quan trọng . Bà Sơn thật thà tuân lệnh ngay, về nhà nói với cô con gái San Như đi cùng vì bà rất tin tưởng ở tài xem bệnh, bắt mạch của cô. Hai cô em cũng muốn học thêm chút ít cách chẩn đoán bệnh của chị và mẹ nên cũng đi theo. Thế là cả bốn mẹ con cùng đến nhà ông Xã Trưởng .
Khi đến nhà ông Xã Trưởng , ông đang giả bệnh nằm rên hừ hừ trên giường , ba người con trai ông đon đả đón tiếp bốn mẹ con bà Sơn. Bà mẹ bảo Sơn Như bắt mạch. Nghe tiếng rên, cô đã biết ngay đó không phải là tiếng rên của người có bệnh và khi vừa chạm vào mạch của ông Xã Trưởng , cô đã biết ngay là ông này giả bệnh ! Tại sao ông ta làm vậy ? Cô chưa tìm được câu trả lời và vội nhìn vào mắt cô em út San Bồng và cô giật mình khi thấy San Bồng đang ngó nghiêng trợn ngược để lộ ra hai tròng trắng ! Cả bà Sơn và cô San Lai cũng đã nhìn thấy hai tròng trắng trong mắt cô San Bồng , đó là tín hiệu báo động có kẻ xấu. Linh tính của người có năng khiếu võ thuật của San Lai còn báo cho cô biết rằng kẻ xấu này sẽ ra tay rất tàn độc ! Quả nhiên, khi bà Sơn vừa nói “Người này không có bệnh, chúng tôi xin cáo từ” thì ông Xã Trưởng từ trên giường bật dậy thét lớn : “Bắt trói tất cả !”. Tức thì, ba người con trai ông Xã Trưởng và ba người lực lưỡng nữa chạy vào nhất tề ra tay. Nhưng ba chị em đã có chuẩn bị, San Lai dùng miếng võ “Liên hoàn cước” khiến cả sáu người kia tối tăm mặt mũi, còn San Như và San Bồng nhanh chóng đưa bà Sơn thoát ra ngoài ! Ông Xã Trưởng chỉ biết trố mắt kinh ngạc, không nói được lời nào !
Tất nhiên bố con ông Xã Trưởng chưa chịu bó tay một cách ê chề như vậy, họ tiếp tục tìm mưu kế khác, “thua keo này bày keo khác” là câu nói cửa miệng của ông Xã Trưởng !...
* * *
Lại nói về ông Tướng về hưu có người con trai trùng tên với ông Hoàng Trung Dũng, bố của ba chị em sinh ba. Ông ngày ngày theo dõi tin tức chiến trường xem thằng con trai có lập được công trạng gì không , vì bản thân ông thời trai trẻ như nó, ngay trận đầu đã lập công lớn ! Ông chờ mãi mà chẳng thấy gì, đột nhiên một hôm ông nhận được thư của con trai gửi từ nước ngoài, nó nói đang học một lớp sĩ quan đặc nhiệm, vào khoảng năm bảy sáu sẽ về nước ! Ông Tướng về hưu giận quá, gọi điện ngay cho ông bạn ở Bộ Tổng Tham mưu, nhưng ông này đang đi chiến trường. Viên sĩ quan trực ban hỏi ông có nhắn chuyện gì cho Tướng X không thì ông hét lên : “Hỏi ngay ông X cho tôi rằng tại sao thằng Hoàng Trung Dũng con tôi không đi chiến đấu ở chiến trường mà lại đi học nước ngoài ?” Viên sĩ quan trực ban là bạn thân của Thiếu Tá Quân trợ lý của tướng X nên có biết chuyện gửi gắm này, bèn gọi điện hỏi bên quân lực. Bên quân lực trả lời rằng đã điều Hoàng Trung Dũng từ trại huấn luyện tân binh đến đơn vị chiến đấu của tướng Y và đã hành quân vào chiến trường ngay sau đó ! Người sĩ quan phụ trách tuyển quân lần giở tập hồ sơ tuyển quân đợt đó và phì cười khi thấy có tới hơn hai mươi cái tên là Dũng, trong đó có mười cái tên là Hoàng Trung Dũng ! Khi ông Tướng về hưu nhận được thông tin về sự nhầm lẫn do trùng tên, ông chỉ còn biết giậm chân kêu Trời !...
Bẵng đi một thời gian, tới một ngày kia, ông Tướng về hưu thấy trên báo có đăng danh sách tuyên dương Anh hùng quân đội có cái tên Hoàng Trung Dũng, ông bàng hoàng nhìn mãi chữ Liệt sĩ bên cạnh cái tên đó rồi gọi thằng con trai Hoàng Trung Dũng, lúc này đang làm đội trưởng một đội đặc nhiệm :
- Người liệt sĩ Anh hùng này trùng tên với con và chuyến đi vào chiến trường mười sáu năm về trước của người đó đáng lẽ ra là của con !...Thời gian trôi đi, nhưng không thể bỏ qua hết mọi chuyện ! Con hãy tìm địa chỉ gia đình người liệt sĩ này, bố con mình phải đến gặp vợ con người liệt sĩ này !...
Chỉ sau hai ngày, Dũng đặc nhiệm đã tìm được địa chỉ, đó chính là bốn mẹ con bà Sơn. Ông Tướng về hưu và người con là Dũng đặc nhiệm đến ngay nhà bà Sơn và gặp cả bốn mẹ con.Hồi lâu ông mới nói được vài câu ấp úng:
- Tôi thật không ngờ sự thể lại như vậy. Tôi muốn đền bù phần nào sự mất mát của gia đình. Con trai tôi đây sẽ tình nguyện làm vệ sĩ cho bà và ba cô suốt đời! Và nếu bà gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào trong cuộc sống, bà cứ cho tôi biết, tôi sẽ giúp bà giải quyết bằng mọi giá, thậm chí phải hy sinh tính mạng của bố con tôi!...
Bà Sơn nghe nói vậy thì không nói được gì vì hình ảnh người chồng chung sống có ba ngày ngắn ngủi lại hiện về rõ mồn một…Bà không muốn khóc mà nước mắt cứ trào ra! …Ba cô con gái chưa biết mặt bố nên chẳng hiểu mẹ đang nghĩ gì? Cô em út San Bồng lộ rõ cặp mắt xanh, hai cô chị thấy vậy thì vui lắm. Cô San Lai nói:
- Vậy thì chú Dũng đặc nhiệm làm bố nuôi của chúng cháu. Bố bảo vệ con là đương nhiên rồi! Bố có việc ngay đây!
Nói rồi cô gái chạy vào buồng lấy ra ba tờ giấy. Dũng đặc nhiệm đọc xong tức giận run cả tay, răng thì nghiến ken két:”Thật là ngang ngược, đểu cáng! Không khác gì bọn quan lại, địa chủ thời phong kiến!”. Ông tướng về hưu cầm lấy ba tờ giấy từ tay người con, xem xong thì giận muốn ngạt thở, ông ngồi lặng người không nói được lời nào! San Lai lại nói:
- Tại sao ông ta lại cho mình cái quyền bắt người khác phải nghe theo ý mình? Chú Dũng và ông có biết cháu tức điên lên khi nhận được những tờ giấy này không? Trời đất, bốn bố con ông ta đòi cưới bốn me con cháu! Lại còn gửi “Tối hậu thư” nữa chứ! Cháu muốn phóng tới cho bố con ông ta một cú đá vào mặt!..
Tất cả im lặng giây lát. Bỗng nhiên Dũng đặc nhiệm đứng phắt dậy, moi trong túi quần ra cái điện thoại di động, ấn số rồi nói rõ từng tiếng:”Toàn đội đặc nhiệm tập hợp!”. Ông tướng về hưu cũng đứng dậy, moi trong túi quần ra cái điện thoại di động và nói to:”Tướng X đó hả? Đến nhà tôi ngay có chuyện khẩn cấp!”.
Không biết ông tướng về hưu và người con điều binh khiển tướng thế nào để đối phó với những mưu ma chước quỷ của ông Xã trưởng, chỉ biết rằng cuộc chiến đó đến nay vẫn chưa chấm dứt! Ba chị em sinh ba năm l973, đến nay đã hơn ba mươi tuổi, người me tức bà Sơn đã hơn sáu mươi tuổi, tuy không bị tổn thất gì đáng kể nhưng thời gian cứ từng ngày, từng tháng, từng năm lấy dần đi tuổi xuân của họ! Lúc đầu, không ai để ý đến chuyện này, nhưng khi nghe được ông Xã trưởng tuyên bố rằng “Bố con ta sẽ trường kỳ mai phục, Thời gian sẽ ủng hộ chúng ta!”, thì cả hai bố con ông Tướng về hưu và bốn mẹ con bà Sơn đều giật mình! Thời gian cứ mải miết trôi đi, hai bố con ông Tướng về hưu vẫn chưa tìm ra được một giải pháp hữu hiệu! Còn ba chị em sinh ba thì đang mải mê với việc bảo vệ luận án Tiến sĩ Y khoa! Riêng bà mẹ, tức bà Sơn, ngoài thời gian chữa bệnh cứu người, bà lại ngồi tụng kinh niệm Phật. Giống như mẹ chồng bà trước đây, bà thành tâm cầu khấn Phật tổ Như Lai và Quan âm Bồ Tát phù hộ cho mẹ con bà tai qua nạn khỏi, ba cô con gái của bà nhanh chóng tìm được người chồng xứng đáng!...
* * *
Bố con ông Tướng về hưu có thực lực rất mạnh, vì ông bị thương mà nghỉ sớm, nhưng bạn bè, đệ tử còn tại ngũ số lượng quân hàm tướng tá rất nhiều, có mặt ở khắp các quân binh chủng, ông chỉ hô một tiếng là họ có mặt ngay! Nhưng đây là cuộc chiến không tuyên bố, giống như “chiến tranh lạnh” nên rất khó cho ông điều binh khiển tướng! Vả lại, bố con ông Xã trưởng không phải là tay vừa, gian ngoan, xảo quyệt, lắm mưu nhiều kế, lại có “ô dù” che chắn! Vì thế bố con ông Tướng về hưu luôn ở thế bị động, chỉ biết ngồi chờ hành động của đối phương rồi mới “tùy cơ ứng phó”! May mà con ông, tức Dũng đặc nhiệm phản ứng mau lẹ và cô gái San Lai võ nghệ cao cường, nếu không thì đã sa bẫy, mắc mưu của ông Xã trưởng không chỉ một lần !...
Một hôm, nhân buổi gặp gỡ đầu xuân, ông Tướng X nói với bạn :
- Ông cứ bị động đối phó với người ta như vậy không phải là thượng sách ! Thời còn chỉ huy đánh đông dẹp bắc, ông có như vậy đâu ? Tôi có một kế này chắc chắn sẽ thắng “nốc-ao”. Ông hãy đứng tên thành Công ty vệ sĩ, tuyển một đội thám tử điều tra thật giỏi, ông hãy theo dõi từng bước chân của đối phương, thế nào cũng có tuồng hay ! Tôi không tin là ông ta, tức ông Xã Trưởng không có những “phốt” rất lớn khác ! Đã tha hóa về nhân cách ,đạo đức thì việc gì cũng dám làm !
Ông Tướng về hưu như bừng tỉnh. Thế là Công ty vệ sĩ Như Sơn được thành lập, ông Tướng về hưu làm Giám đốc, hai Phó giám đốc là Dũng đặc nhiệm và cô San Lai. Quả nhiên, đúng như lời ông Tướng X tham mưu, chỉ sau ba tháng hoạt động của Công ty vệ sĩ, đội thám tử đã lần ra một đường dây tham ô, hối lộ lớn mà ông Xã Trưởng , lúc đó đang giữ chức Thứ trưởng ở một Bộ, là một mắt xích quan trọng !...
Mối đe dọa từ ông Xã Trưởng đã không còn, ba chị em sinh ba chỉ còn chờ người đến đón lên xe hoa, nhưng người đó là ai, thì không phải là chuyện đơn giản. Và càng không hề đơn giản khi phải có tới ba người! Chuyện này xem chừng còn khó hơn cả chuyện “mò kim đáy biển”!...
Đỗ Ngọc Thạch.
Người cuối cùng của một dòng họ võ tướng
- Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch Lượt xem: 292
Không hiểu sao, tôi bỗng nảy ra cái ý định muốn tìm hiểu 1831 người đã nằm sâu dưới đất trong cái “mả ngụy” đã một thế kỷ rưỡi! Tôi phải nói ngay về lai lịch cái “mả ngụy” kẻo bạn đọc lại cho tôi là điên rồ!
Người cầm đầu cuộc khởi nghĩa năm Quý Tỵ (1833) tại Phan An (Gia Định) là Lê Văn Khôi. Khôi trước họ Nguyễn – Nguyễn Hữu Khôi là một thổ hào ở Cao Bằng , tham gia vụ chống lại sự hà khắc của triều đình, bị quan quân truy đuổi nên cùng vài thủ hạ chạy lánh vào Thanh Hóa. Khi Tả quân Lê Văn Duyệt được cử làm Kinh lược xứ Thanh Nghệ, phục tài Duyệt , Khôi liền cùng thủ hạ ra đầu thú. Duyệt thấy Khôi dũng cảm hơn người, tinh thông võ nghệ ít ai bằng liền thâu nhận làm con nuôi, cho đổi theo họ Lê. Sau đó. Duyệt vào Nam thụ chức Tổng trấn Gia Định thành thì đem Khôi đi theo và cho làm chức Phó vệ úy (năm Canh Thìn – 1820). Đến năm Nhâm Thìn (1832) thì Duyệt mất.
Tả quân Lê Văn Duyệt mất rồi, Tổng đốc Gia Định là Nguyễn Văn Quế và quan Bố chánh Bạch Xuân Nguyên vốn là những kẻ bất tài song lại tham lam, tàn ác, vì muốn tâng công với triều đình, nên vu cho Lê Văn Duyệt tội lạm dụng quyền hành và công quỹ khi đương chức. Triều đình lúc đó có nhiều kẻ ganh ghét Duyệt, vua Minh Mạng cũng vốn không ưa vị khai quốc công thần này nên chuẩn y. Thế là tất cả bọn thủ hạ của Duyệt ngày trước đều bị trừng phạt. Khôi tất nhiên là một nhân vật quan trọng trong số đó, bị bắt giam tức khắc, chờ xử tội.
Bị bất ngờ, bọn Khôi trở tay không kịp, ngồi trong ngục thất mà chưa hết nộ khí xung thiên. Bọn Khôi liền mật bàn với nhau âm mưu khởi nghĩa, lôi kéo được khá đông lính hồi hương…Đêm 18 tháng 5, Khôi cùng thủ hạ và 27 lính hồi hương bất ngờ nổi dậy chiếm thành Phan An, giết luôn cả bọn Nguyễn Văn Quế và Bạch Xuân Nguyên. Giết Quế và Nguyên rồi, quân lính reo hò xin theo cả. Thấy vậy, Khôi tự xưng Bình Nam Đại nguyên soái, dựng cờ tôn phò Hoàng Tôn Đán, con trai của Đông cung Cảnh. Khôi sai các tướng đi chiêu an các tỉnh. Chỉ trong vòng một tháng, sáu tỉnh Nam Bộ đều về theo Khôi.
Đang lúc chỉnh đốn binh mã chống lại quân triều đình thì xảy ra việc bất hòa giữa Lê Văn Khôi và Trung quân Vệ úy Tả bảo Thái Công Triều. Đến lúc triều đình cử binh vào đánh dẹp thì Thái Công Triều đem lòng phản trắc, giết trộm tướng tâm phúc của Khôi là Tả quân Sáu Khả rồi đem quân bản bộ theo triều đình để đánh lại Khôi. Lượng sức khó địch nổi, Khôi đóng chặt cổng thành cùng hai ngàn quân sĩ quyết thủ chiến. Cầm cự được đến tháng Chạp năm đó thì Khôi bệnh mà chết.
Khôi chết rồi, quân sĩ tôn con Khôi là Lê Văn Câu lên làm Nguyên soái và vẫn quyết tử thủ. Mãi đến tháng 7 năm 1835, khi trong thành gần cạn lương, quân triều đình mới hạ được thành. Kéo quân vào thành, quân triều đình liền bắt tất cả thủ hạ quân sĩ của Khôi cả thảy 1831 người đem chôn chung vào một cái hầm lớn, gọi là “mả ngụy”.
Mấy tháng trời tôi lần mò trong các thư viện lớn nhỏ và dò hỏi những người già có quan tâm đến cái “mả ngụy” ấy, song kết quả còn rất ít ỏi…Công việc còn đang dở dang thì một người quen của tôi tìm gặp nói :
- Sao ông lại phí công đi làm cái chuyện không đâu vậy ? Bây giờ là phải làm cái gì ra tiền ! Tôi kiếm được một việc rất ngon lành cho ông đây (chả là tôi đang thất nghiệp, hiện đang làm thuê, làm mướn linh tinh kiếm sống). Ông làm cho tôi cái luận chứng kinh tế cho việc thành lập công ty Du lịch Côn Đảo !
- Có chắc không đấy ? – Tôi ngạc nhiên hết sức.
- Sao lại không ? Các sếp ở Quận Côn Đảo nhờ tôi, nhưng tôi quá nhiều việc và đã giới thiệu ông . Làm xong cái ấy, tôi sẽ vận động cho ông một chân đại loại như Trợ lý giám đốc chẳng hạn !
Ôi, thế thì còn gì bằng ! Tôi suýt thì reo lên như vậy. Người bạn nhẹ nhàng mở ca-táp rút ra một cục tiền mới cứng và nói :
- Đây là tiền tạm ứng cho ông thời gian nghiên cứu tài liệu và viết.Phải đi thực địa Côn Đảo nữa. Nói chung là tùy ông, làm sao cuối cùng có được cái luận chứng kinh tế thật hay là được. Thời hạn là nửa tháng !
Tôi cầm cục tiền mới tin là câu chuyện có thật. Trong đầu tôi, lập tức hiện ra cái cảnh khi đào xong con kênh Cra qua Thái Lan, đường biển quốc tế qua khu vực Đông Nam Á sẽ bỏ rơi cái thành phố Xinhgapo hoa lệ và Côn Đảo sẽ thay thế nó ! Nghĩ đến đó, trí tưởng tượng của tôi phi như vó ngựa của Thành Cát Tư Hãn ! …Thế là tôi quên béng đi cái mả ngụy mà lao đầu vào việc lập cái luận chứng kinh tế thành lập Công ty Du lịch Côn Đảo. Đi tìm tài liệu rồi lại đi tìm tài liệu bổ sung ! Gần mười ngày thì tôi đã phác thảo xong cái luận chứng kinh tế ấy (Xin mở ngoặc với bạn đọc là cho đến lúc tôi đang làm cái việc này thì hiện chỉ có một cơ quan là Công ty Du lịch Vũng Tàu – Côn Đảo, và hoạt động chủ yếu là ở bãi tắm Vũng Tàu, thỉnh thoảng thì mới đưa khách đến xem nhà tù Côn Đảo. Vì thế, luận chứng của tôi là thành lập một công ty mới độc lập, theo ý hướng chủ đạo là Côn Đảo sẽ trở lại độc lập, không dính vào Vũng Tàu nữa, như xưa kia có nhiều thời gian nó đã là một đơn vị hành chính độc lập). Gần đến giai đoạn kết thúc thì tôi xin đi bám càng một nhân vật có cỡ ra thực địa Côn Đảo. Đó là dịp may chỉ đến một lần và đó cũng là nguyên do chính để tôi có thể viết cái truyện ngắn này.
Nhân vật mà tôi bám càng ra Côn Đảo thuộc loại VIP (nhân vật quan trọng), giám đốc một công ty xuất khẩu lớn. Cùng đi có hai Việt kiều quan trọng, đều có bằng MBA . Ông VIP kia sở dĩ cho tôi bám càng vì khi được biết tôi đã có bằng cử nhân văn chương, lại đã trải chục năm nghề làm báo, nên muốn đặt hàng cho tôi viết một cuốn tiểu thuyết về cuộc đời của ông, thuở ấu thơ chỉ hai bàn tay trắng mà đã từng làm tướng thời chiến tranh và bây giờ thì là một nhà kinh tế cỡ lớn. Ông hứa sẽ cho tôi một chiếc Cup nếu tôi viết thành công nên tôi tranh thủ hỏi chuyện ông và ghi chép như điên. Cái truyện ngắn này không nói về ông mà chỉ ngẫu nhiên có một đoạn cuối đời của ông thôi.
Cuộc tham quan Côn Đảo đã đến ngày thứ ba, kết thúc tốt đẹp. Tôi cũng muốn kể lại đây những phong cảnh ngoạn mục của quần đảo này và cả khả năng kinh tế còn tiềm ẩn của nó, song e sẽ làm cái truyện ngắn vượt quá khuôn khổ. Vì vậy, nếu bạn đọc nào muốn biết về những chuyện đó, sau này sẽ đọc ở trong cái luận chứng thành lập Công ty Du lịch Côn Đảo vì đó sẽ là phần quan trọng để được phê duyệt.
Ngày thứ tư, ông VIP (cứ tạm gọi như vậy) muốn tổ chức một cuộc vui độc đáo : nhậu hải sản tươi trên một hòn đảo rất ngoạn mục nào đó. Vì như hai ông khách Việt kiều MBA nói : nhậu ở những nhà hàng sang trọng mãi cũng ớn, phải tìm một Restaurant thiên nhiên mới bõ công ra Côn Đảo. Kiếm thuyền, người lái thuyền kiêm thợ lặn săn bắt tôm đã khó, kiếm cái “khoản kia” càng khó hơn. Giá như ở Vũng Tàu hoặc Nha Trang thì quá sẵn. Song , đúng là “có tiền mua tiên cũng được”, tôi đã hoàn tất cái nhiệm vụ khó khăn này mà còn dư ra một món tiền chênh lệch ! Thế là “chiến hạm” của chúng tôi nhổ neo vào sáu ngày thứ tư. Đoàn gồm có : ông VIP, hai ông MBA, lái thuyền (săn bắt hải sản rất giỏi, nghe nói đã ba đời làm hải tặc !) ba “thiếu nữ” khá xinh đẹp, tổng cộng là tám người.
Chiếc thuyền nhỏ lướt sóng băng băng . Hòn đảo mà chúng tôi sẽ đổ bộ là Hòn Mộng, ở phía Nam, cảnh đẹp như mộng. Đó cũng là hòn đảo ngày xưa Nguyễn Ánh bị vua Quang Trung đánh te tua chạy ra đây mới thoát chết. Giá như thủy quân của vua Quang Trung truy kích đến cùng thì bắt Nguyễn Ánh dễ như lấy đồ trong túi! Lịch sử có những điểm dừng thật đáng tiếc !
Nói về chương trình của du thuyền chúng tôi thì dài lắm, đại loại là sẽ được xả láng trên Hòn Mộng, còn hơn cả Nhất dạ đế vương ở Sài Gòn !
Thuyền vẫn lướt sóng. Mặc cho ba đôi ấy tình tự trên sóng biển, tha hồ mà “ngồi tựa mạn thuyền” tôi phụ chèo cho người lái thuyền và nghe anh ta kể nhiều chuyện rất li kỳ và dự tính sẽ viết một cuốn tiểu thuyết ngắn về người con của biển cả này. Song, đúng vào lúc cái câu chuyện của chúng tôi đang vào những đoạn say sưa thì thuyền chao nghiêng đột ngột, nước ào vào suýt ngập thuyền. Thì ra cơn sóng tình của ba cái đôi dửng mỡ kia đã quá trớn mà gây ra tai nạn. Người lái thuyền chưa kịp lấy thăng bằng để xử lý tình huống bất ngờ thì một con sóng nữa từ đâu ào tới, đẩy thuyền lên cao. Giá như bình thường thì con thuyền sẽ ngồi ngon lành trên ngọn sóng , nhưng ở đây, con thuyền chìm trong con sóng và chìm luôn xuống lòng biển khi con sóng đi xa ! Khi tôi kịp định thần thì thấy mình đang bám chắc vào cánh tay rắn chắc của người lái thuyền. Người lái thuyền sải nước bằng một tay còn tay kia cắp tôi như mèo tha chuột.
Thấy tôi đã tỉnh táo, anh ta nói :
- Tôi sẽ đưa anh vào bờ an toàn !
- Còn những người kia ? - Tôi hỏi .
- Họ bị díu vào nhau chắc là khó thoát chết. Đó là những miếng mồi ngon cho cá biển ! Ai cũng béo tốt quá xá !
Khi đã dìu tôi vào một hòn đảo không tên gần nhất, người lái thuyền nói :
- Anh ngồi đây nghỉ chờ tôi đem thuyền tới đón anh. Nhà tôi ở trên một hòn đảo nhỏ cách đây không xa lắm .
- Thế không tìm cách cứu những người kia ư ? – Tôi băn khoăn hỏi .
- Ai lại đi cứu chó sói bao giờ ! – Người lái thuyền cười gằn, bộ mặt lạnh tanh thật dễ sợ .
- Anh nói ai là chó sói ? Đó là những nhân vật VIP cả đấy ! Họ làm giàu rất giỏi và báo chí đang ca ngợi họ không tiếc lời. Họ là thượng khách của bất cứ cơ quan cỡ bự nào !
Người lái thuyền cắn môi, mắt nhìn ra khơi xa tít tắp, rồi lại cười gằn, nói :
- Tôi không biết họ là những nhân vật quan trọng như anh nói, nhưng tôi biết rất rõ hai tay Việt kiều ấy, đó vốn là hai thằng ác ôn khét tiếng từ thời ông Diệm !
- Vậy sao ? - Tôi tròn mắt kinh ngạc .
- Thì tôi đã từng là lính của chúng nó vào cái thời tôi còn trai trẻ. Tôi đã phải bỏ trốn khỏi cái đội quân ác ôn ấy để ra với biển khơi bao la !
Không biết người lái thuyền có nói gì nữa không nhưng tôi đang cảm thấy bàng hoàng khi nghĩ tới những cảnh đón tiếp long trọng, lịch sự những nhà kinh tế tài ba đó, mà đã từng ăn gan uống máu người !...Tôi gai người như muốn ói thốc tháo ! Và tôi bị ói thật !...Khi tôi hồi tỉnh thì thấy lạnh run. Người lái thuyền xoa bóp cho tôi một hồi, tôi thiếp ngủ lúc nào không hay !
Sóng biển ầm ào đi vào giấc ngủ của tôi như những tiếng nói kỳ lạ. Bỗng tôi thấy ba cô ấy hiện ra trước mặt tôi, cô nào cũng xinh đẹp bội phần, không mặc hở hang như lúc ngồi trên thuyền với ba vị quan khách mà xiêm y lộng lẫy như công chúa. Một cô nhoẻn miệng cười, ỏn ẻn nói :
- Chúng em là ba con sứa vì dày công tu luyện nên có thể hóa thành người dễ dàng . Anh đừng có lo cho tính mạng chúng em khi được sống trong lòng biển cả !
- Sứa ? – Tôi ngạc nhiên thốt lên – Bây giờ mà cũng có cái chuyện kỳ quái như vậy sao ?
- Có chứ ! Mà còn chuyện quái đản không bút nào tả xiết ! Chẳng hạn như ông VIP của anh đó, ông ta chỉ nhờ xảo trá cướp công trong chiến tranh mà leo cao. Rồi sang thời bình, ông ta chỉ tài tham ô móc ngoặc thôi, đó là loại tỷ phú đỏ như có một vài vụ đã bị khui ra đó ?
- Đúng như vậy sao ?
- Đúng vậy chứ sao nữa ! Chính vì thế mà chúng em được lệnh Long vương sai đi bắt lão ta xuống trị tội, cùng với hai thằng ác ôn trá hình kia nữa !
- Ôi ! Tôi thật là người trần mắt thịt ! Thế mà tôi không biết gì cả, cứ phục vụ tận tình chúng nó và ngưỡng mộ chúng nó như thánh sống !
- Ấy là do anh đói khổ quá nên hoa mắt lên đó thôi, nhìn gà hóa cuốc mà !...Anh đừng nên bận lòng chuyện đó làm chi nữa, hãy quên hết đi ! Nhân đây chúng em tặng anh một món quà : đây là cái vỏ ốc có phép lạ, sẽ có lúc nó giúp anh !
Ba cô gái cùng mỉm cười, một cô đặt lên tay tôi cái vỏ ốc nhỏ xíu rồi một con sóng lớn nổi lên, cuốn ba cô gái đi mất tiêu !
Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy tay còn cầm cái vỏ ốc óng ánh thì lấy làm lạ lùng lắm ! Nghĩ rằng phải hỏi người lái thuyền, nhưng nhỏm dậy nhìn quanh quất mà chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu cả !
Tôi đang bồng bềnh trong những ý tưởng kỳ lạ ở hòn đảo hoang vu giữa biển khơi thì một chiếc thuyền nhỏ cập đảo từ bao giờ không hay . Trên thuyền là người lái thuyền ban nãy và một người con gái xinh đẹp lạ thường, còn đẹp hơn cả các hoa hậu 89 vừa rồi ! Tôi chợt nghĩ có lẽ lại là một con mực nào đó tu luyện thành tinh chăng thì hai người đã bước lên bờ, xách hai cái giỏ nặng chịch. Người lái thuyền ngồi xuống cạnh tôi, giở cái giỏ ra, đầy tôm cá ê hề và một chai rượu trong veo, rồi cười :
- Chắc anh sợ lắm phải không ? Còn đây là cô Anh Nữ, vợ tôi đó, chúng ta lai rai một chầu rồi tôi sẽ đưa anh về nhà tôi chơi .
Cô Anh Nữ mỉm cười gật đầu chào tôi rồi ngồi xuống bên cạnh chồng. Tôi chú mục nhìn cô gái, xem có thấy yêu khí bốc lên hay chăng, nhưng chỉ thấy một khuôn mặt phúc hậu tuyệt đẹp, những sợi tóc mai bay phất phơ trong gió biển cũng gợi cảm lạ kỳ. Tôi xác định ngay đây không phải là con mực tu luyện hóa thành (từ khi gặp ba con sứa thành tinh trong giấc mơ, tôi nhìn ai cũng nghĩ : đó là yêu quái hay là người thật !), nhưng linh cảm rằng đây là một người con gái khác thường , có một không hai !
Mấy ly rượu ngon và đồ nhắm hải sản tươi đặc biệt đã làm cho tôi nhanh chóng hồi phục và cảm thấy thanh thản, có phần hưng phấn. Cô gái liên tục tiếp mồi và rót rượu cho chúng tôi , thỉnh thoảng mới nhấp môi rồi lại nhìn ra biển khơi tít tắp .Ôi nếu tôi là họa sĩ thì sẽ có một bức tranh trên tài cả Raphaelô ! Tiếc lắm thay !...
Người lái thuyền bỗng từ tốn cất tiếng :
- Anh có biết chuyện “mả ngụy” ?
- Mả ngụy ?- Tôi giật mình thốt lên – Tôi đang đi tìm hiểu chuyện mả ngụy đây ! Anh cũng biết chuyện mả ngụy sao ?
- Cô Anh Nữ là con cháu của một người trong mả ngụy đó !
- Sao ? Con cháu một người trong mả ngụy ? Có chuyện như vậy nữa sao ?
Người lái thuyền cạn một ly nữa rồi chậm rãi kể :
- Ông Lê Văn Câu có một người thiếp rất xinh đẹp, vì vậy viên tướng triều đình không bắt chôn trong mả ngụy mà lén đem về trại của mình tính chuyện chăn gối . Người thiếp này đã có thai hai tháng với ông Câu nên quyết giữ tròn danh tiết và bảo vệ giọt máu của họ Lê Văn Khôi còn sót lại đó. Nàng cũng là một tay gươm tuyệt hảo nên dự tính một kế sách thoát thân rất liều mạng : đúng lúc thằng tướng dê kia tính chuyện bậy bạ thì nàng hạ thủ hắn và sẽ đánh thốc ra cửa trại tẩu thoát ! Nhưng , khi vừa hạ thủ thằng tướng dâm cuồng xong thì một tên vệ sĩ bất ngờ xuất hiện . Hai người âm thầm đọ gươm ác liệt. Được khoảng ba mươi hiệp thì tên vệ sĩ khẽ nói :
- Cô nương là ái nữ của Nguyên soái ư ? Xin cô nương dừng tay ! Tôi sẽ đưa cô nương ra khỏi trại an toàn !
- Thằng giặc, mi chớ có lừa gạt ta ! Hãy đỡ mũi gươm này !
Người thiếp dấn sức quyết giết tên vệ sĩ. Nhưng tên vệ sĩ bất ngờ dùng một đường gươm hiểm hóc, đỡ và đánh bật gươm khỏi tay người thiếp . Đoạn tên vệ sĩ quỳ xuống nói nhanh :
- Xin cô nương thứ lỗi . Tôi vốn chịu ơn của Bình Nam Đại Nguyên soái từ lâu mà chưa có dịp báo đáp. Tôi trù tính vô đây giết tên dâm tướng đặng cứu cô nương, không ngờ cô nương đã xuống tay trước. Xin cô nương tin tôi và đi theo tôi !
Người vệ sĩ đã đưa người thiếp ấy ra khỏi trại bình an và khi đã ngồi trên yên ngựa thì nói :
- Tôi đã chuẩn bị thuyền vượt biển ra Côn Đảo lánh nạn, quyết cứu bằng được giọt máu còn lại của Bình Nam Đại Nguyên soái ! Xin cô nương tin tưởng nơi tôi đặng tôi báo đáp được ơn trước của người !
Họ lại vượt biển bình an, ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ, hoang vu. Sau đó, người thiếp sinh hạ một con trai đặt tên Lê Văn Cầu. Cầu sinh Vũ, Vũ sinh Vân, Vân sinh Đại, Đại sinh Đạo, Đạo sinh ra cô Anh Nữ đây. Mỗi người chỉ sinh hạ một người con duy nhất, đến ông Đạo thì không sinh được con trai nữa !...
Kể đến đây thì người lái thuyền uống thêm ly rượu nữa rồi nhìn ra mặt biển, vẻ trầm mặc.
Tôi hỏi cô Anh Nữ :
- Chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? Ông cụ còn khỏe không ?
- Em bốn mươi tuổi rồi !- cô Anh Nữ nói khẽ.
- Bốn mươi ? Vậy mà tôi cứ nghĩ chị chưa đến ba mươi đấy !
- Ba em sáu mươi. Ông nội chín mươi. Cụ nội một trăm mười. Cả ba người còn rất khỏe !
- Trời !..T ôi ngạc nhiên hết sức – Các cụ vẫn còn khỏe ? Vậy bây giờ ở đâu ? Tôi có gặp được không ?
- Các cụ đều ở nhà cả. Lát nữa chồng em sẽ đưa anh về chơi .
- Ta đi ngay đi ! – Tôi suốt ruột náo nức muốn gặp các cụ ngay tức khắc !
Người lái thuyền nói :
- Gặp các cụ, anh sẽ được nghe kể chuyện đã thì thôi ! Các cụ như những ông tiên !...
Khi chúng tôi về đến nhà của Anh Nữ thì đã xế chiều. Đó là một nếp nhà nhỏ nép mình dưới những lùm cây lớn, hòa với khung cảnh tịch mịch của đảo nhỏ trông thật ngoạn mục.
Cụ Vân, một trăm mười tuổi, râu tóc trắng như cước, ánh mắt sáng quắc, thân hình chưa hết vẻ cường tráng của con nhà võ. Cụ Đại , chín mươi tuổi, thì còn rất khỏe, có dáng rất đẫy đà, mập mạp. Các cụ tiếp tôi niềm nở nhưng kín đáo, ít lời. Ba cụ đã ngồi với nhau từ trước quanh mâm rượu và tôi linh cảm như giữa các cụ đang diễn ra chuyện gì đó, hệ trọng lắm .
Được một tuần rượu thì cụ Đại nhìn ông Đạo, nói :
- Tôi đã nói anh xin nghỉ hưu từ ba năm nay, anh khất hoài. Là cớ sao vậy ?
- Thưa cha…- Ông Đạo nói – Con cũng muốn về nhà, sớm tối hầu cha và ông. Song, Nhà nước còn nhiều chuyện khó khăn, đòi con phải tiếp tục gánh trọng trách !
- Cái lý do anh đưa tôi nghe không lọt tai – Cụ Đại nói - Tôi đã nói từ lâu, mình là con nhà võ, hết chiến tranh thì xin nghỉ về với biển Mẹ đặng dạy dỗ con cháu nên người và phụng dưỡng cha già. Anh không nghe, lại xin chuyển sang nghề thương mại, rồi cứ giữ cái chức giám đốc công ty ấy hoài . Tôi nghe nói anh làm ăn không minh bạch mà lấy làm hổ thẹn lắm . Còn anh , anh cứ tránh mất mặt không thấy về là cớ làm sao ?
- Cha đừng nghe người ta đồn bậy …
- Sao lại bậy – Cụ Đại ngắt lời, giọng bực tức – Tôi còn biết ở Sài Gòn, anh bồ bịch tùm lum, tiêu xài như đế vương ! Làm nhiều chuyện thất đức mà không run tay !
- Cha ! – Ông Đạo đứng bật dậy – Cha không được xúc phạm con như vậy . Bao nhiêu ông to bà lớn từ trung ương đến các địa phương, ai ai cũng phải kính nể con mà sao cha lại nghe lời đặt điều xấu cho con như vậy ? Đã thế từ nay con không về đảo với cha và ông nữa !
Nói rồi ông Đạo vùng bước ra cửa. Bất đồ, cụ Vân hét lên như là diễn viên tuồng :
- Nghịch tử ! Không được vô lễ !
Ông Đạo thót giật mình, sững lại giây lát rồi bước tiếp. Cụ Vân lại thét lên, dữ dội :
- Nghịch tử ! Đứng lại !
Ông Đạo vẫn bước. Cụ Đại nhanh như chớp, lướt ra đứng chắn ở cửa nhìn ông Đạo bằng ánh mắt nảy lửa, ông Đạo nhìn cụ Đại trừng trừng rồi nói gằn :
- Cha tránh cho con đi ! Nếu không thì …
- Thì sao ? - Cụ Đại hét lên - Nghịch tử ?
Ông Đạo không nói không rằng , xô cụ Đại sang bên định vọt ra cửa. Song , bằng một thế võ, cụ Đại gạt bắn ông Đạo bật vào giữa nhà. Ông Đạo ngã nhào xuống nền nhà, tức thì lồm cồm bò dậy, thò tay ra sau lưng rút phắt khẩu súng nhỏ. Khi khẩu súng đen nhánh vừa ló ra khỏi vạt áo Blu- dông của ông Đạo, một lưỡi dao nhỏ từ phía cụ Vân bay vút tới cắm phập vào cổ tay cầm súng của ông Đạo, khẩu súng rơi “cạch” xuống nền nhà. Cũng đúng lúc ấy, cụ Đại rút phắt cái roi ngựa cài trên vách. Chỉ kịp nhìn thấy tay cụ Đại quay một vòng thì đã thấy đầu roi cuốn chặt vào cổ ông Đạo, rồi cái roi ngựa mảnh mai nhấc bổng ông Đạo lên gần tới trần nhà thì thả xuống đất nghe cái “bịch”.Ông Đạo nằm bất động, ông ta đã chết !
Thấy vậy, cụ Đại thét lên một tiếng cực lớn, đi một đường quyền rồi đấm ngực mình một cái “hự”, đoạn cụ thổ ra một vũng máu, đứng như trời trồng bên xác ông Đạo. Đúng lúc ấy, cụ Vân lướt tới, đỡ lấy cụ Đại, hét lên một tiếng khiếp đảm rồi thân hình cả hai cụ đổ xuống !
Tôi muốn viết nốt phần kết của truyện ngắn này (nói về cô Anh Nữ), nhưng nếu bạn đọc tinh ý thì có thể hiểu rằng tôi không thể viết thêm một dòng nào nữa. Còn kết cục của cô Anh Nữ - người cuối cùng của dòng họ võ tướng ấy – ra sao, chắc bạn đọc có thể hình dung ra. Hổ phụ ắt phải sinh hổ tử! Còn ông Đạo, trở thành “cẩu tử” từ lúc nào, đó là trường hợp ngoại lệ của dòng họ võ này!
Viết tại 43 Đồng Khởi; TP.HCM,1989
Đỗ Ngọc Thạch.
nguồn: vannghechunhat.net
Võ sư Hồ Hoa Huệ hướng dẫn thế võ cho môn sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét