Hai truyện ngắn về Y Tá của Đỗ Ngọc Thạch - Trích:
Mẹ tôi là Y tá; Chuyện tình cô Y tá
newvietart.com/DONGOCTHACH_saigon.html
Sinh ngày 19-5-1948, tại Phú Thọ. Năm l966 vào học tại Khoa Toán, trường Đại học Tổng hợp HàNội. Từ 12-1966 đến l0-1970 nhập ngũ trong bộ đội Ra-đa.
www.vanchuongviet.org/index.php%3Fcomp%3Dtacgia%26actio...
Sinh ngày l9-5-1948, tại Phú Thọ. Tốt nghiệp ĐH Tổng hợp (Khoa Ngữ Văn) năm l976;. Làm việc tại các cơ quan:Trường Dự bị ĐH DTTƯ, Viện Văn học, Tạp ..
www.trieuxuan.info/%3Fpg%3Dtgdetail%26id%3D495
Đỗ Ngọc Thạch. Sinh ngày l9-5-1948, ... Sự tích chim đa đa ( truyện ngắn) ... GS Đỗ Đức Hiểu và tác phẩm Đổi mới phê bình văn học (lý luận phê bình văn học) ...
4phuong.net/ebook/38965607/truyen-ngan-ngan-1.html
Truyện ngắn ngắn-1. Đỗ Ngọc Thạch. 1. KHÔNG QUA CẦU. Ông Lê Quá Hải và ông Lý Quá Giang là đôi bạn già rất đẹp đôi, đẹp lão. Người biết chuyện nói hai ...
diendan.gate.vn/game/threads/581325-Truyen-ngan-DO-NGOC...
Cuộc gặp gỡ Tất Niên chủ yếu là để “ôn cũ” – con người ta thường sống nhiều với ký ức - thường bao gồm những thành phần chính yếu sau: ...
vannghechunhat.net/truyen/do-ngoc-thach.html
Chi tiết: Chuyên mục: Truyện ngắn Đỗ Ngọc Thạch: Lượt xem: 115. Hóa Thạch 1. Hóa thạch. Có nhà khảo cổ học nọ sau khi làm xong luận án Tiến sĩ thì phát ...
nhavantphcm.com.vn/d%25E1%25BB%2597-ngoc-thach-nha-van-...
Nhà văn Đỗ Ngọc Thạch sinh ngày 19 tháng 5 năm 1948, quê quán ở Phú Thọ. ... Người tạc tượng nhà mồ (tập truyện ngắn, in chung - NXB Văn hóa - Dân tộc, ...
blog.yume.vn/xem-blog/10-truyen-ngan-cua-do-ngoc-thach-...
5 Tháng Chín 2011 ... YuMe.vn - Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCH Truyện ngắn ĐỖ NGỌC THẠCHĐỖ NGỌC THẠCH 10 truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch trên ...
Chuyện tình cô y tá
Trước khi đi trực, bao giờ Lan cũng lẩm nhẩm hát một bài hát mà cô đã hát hàng trăm ngàn lần: “Hôm nay mẹ trực đêm / Bữa cơm chiều ăn vội…Mưa ngoài trời vẫn cứ rơi/ Con thương mẹ vì mọi người…”
Và thật kỳ lạ, cứ khi hát đến câu “Mưa ngoài trời vẫn cứ rơi ? Con thương mẹ vì mọi người” thì y như rằng Trời đổ mưa! Thực ra, cứ vào khoảng thời gian cuối buổi chiều là trời mưa và không chỉ tới câu trời mưa thì Trời mới mưa! Và, suốt trên quãng đường đi xe đạp từ nhà tới Bệnh viện gần ba mươi phút, không biết Lan đã hát đi hát lại bài hát đó tới bao nhiêu lần? Nhiều lúc Lan đã nghĩ mình phải đếm xem hát bao nhiêu lần bài hát này thì tới Bệnh viện mà chỉ đếm được đến nửa quãng đường là lại quên luôn!…
Lan làm Điều dưỡng (Y tá) ở Bệnh viện Nhi Đồng. Thỉnh thoảng có người hỏi tại sao Lan lại chọn nghề Y tá, cô không biết nói sao. Sau đọc báo thấy mấy ông nhà văn, nhà báo thường nói: “Chúng ta không được lựa chọn nghề nghiệp mà nghề nghiệp nó chọn chúng ta!”, Lan thấy “có lý” và cách nói này cũng hay hay, nên cô trả lời câu hỏi bằng cách đọc lại câu nói đó! Thực ra, Lan làm Y tá là do cô tự chọn, nhưng cô không chọn Y tá mà chọn Bác sĩ! Song, cô thi trượt Đại học Y Dược (chỉ thiếu có Một điểm) nên ai cũng bảo đi học đi học làm Y tá cho lẹ rồi sau này vừa làm vừa học lên Bác sĩ cũng chưa muộn. Song, khi đi làm rồi, ngày tháng theo nhau đi vùn vụt, bận hết chuyện này sang chuyện kia, lúc nghĩ đến chuyện thi vào Đại học Tại chức là thấy sao mà xa vời, thế rồi bỏ luôn ước mơ thành Bác sĩ từ lúc nào không hay!…Chính vì thế, Lan rất thích cách nói là “Y tá nó chọn tôi, chứ tôi đâu có chọn nó!” . Tôi chọn Bác sĩ nhưng đâu có được!
Khi Lan học xong lớp Điều dưỡng Trung cấp, cô mới hơn hai mươi tuổi một chút. Với chiều cao 1,68 mét, số đo ba vòng là 86-60-89, mấy công ty Thời trang ai cũng lôi kéo cô đến nghề người mẫu Thời trang! Nhưng đúng lúc Lan nhận lời làm ở một Công ty Thời trang nổi tiếng thì mẹ cô bị bệnh, phải vào nằm bệnh viện. Nhà Lan toàn những người đang đi làm, đi học, chỉ có cô là người đang “chờ xin việc” nên ngày ngày, đêm đêm, cô phải vào Bệnh viện chăm sóc mẹ… Và rồi cái “Đêm định mệnh” ấy đã tới. Đêm hôm ấy, chị Lý, Điều dưỡng trưởng của Khoa mà mẹ Lan đang nằm điều trị, đang trực thì người nhà chị báo má chị bệnh rất nặng. Chị Lý biết Lan mới tốt nghiệp Lớp Điều dưỡng từ lúc Lan vào Bệnh viện chăm sóc mẹ, bèn năn nỉ Lan làm thay, Bác sĩ Tân cùng ca trực cũng đồng ý giải pháp đó, thế là Lan không thể từ chối. Chị Lý vừa đi được mười phút thì năm bệnh nhân mới thay nhau vào phòng bệnh. Thế là cô Y tá Lan chưa hành nghề chính thức ngày nào, phải lao vào công việc như đèn kéo quân. Vốn là một cô gái nhanh nhẹn và nắm rất vững những gì đã học, Lan đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ!…
Sau cái “Ca trực đêm bất đắc dĩ” ấy, Chị Lý, Bác sĩ Tân và rất nhiều người của Bệnh viện, ca ngợi Lan không tiếc lời và như là cùng hẹn nhau, ai cũng muốn Lan vào làm việc ở Bệnh viện! Vốn tính “cả nể”, Lan đã đồng ý, nhưng với điều kiện là làm ở Bệnh viện Nhi Đồng, chứ không phải ở Bệnh viện Bình Dân này, vì Lan có đến gần chục đứa cháu, Lan đã chăm sóc chúng nó từ lúc mới ra đời và thấy chúng nó cứ bệnh hoài. Mọi người ủng hộ Lan ngay và dắt Lan qua Bệnh viện Nhi Đồng giới thiệu vì những người làm ở đây đều có vợ hoặc chồng làm bên Nhi Đồng.
Ở nhà Lan, ai cũng hoan nghênh quyết định đó của Lan. Bố Lan nói: “Làm Người mẫu Thời trang thì chỉ “đẹp mã” mà thôi, chứ vào đó dễ “hư thân” lắm. Nghề Y là nghề nhân đạo, trị bệnh cứu người, theo bố là đẹp nhất!”. Còn mẹ Lan thì nói: “Nhờ con vào Bệnh viện chăm sóc má mà má qua được căn bệnh hiểm nghèo, thế có phải là Ông Trời đã trao cho con cái công việc cao quý đó hay sao? Và nếu con đi làm Người mẫu Thời trang thì có phải là uổng phí mấy năm học hành không? Thế là tốt rồi, nhà ta từ giờ có ai lỡ bị bệnh mà phải nhập viện thì đã có con Lan lo hết!”. Lời mẹ Lan nói trở thành sự thật – một trách nhiệm nặng nề của Lan: từ họ hàng gần cho đến họ hàng xa, từ người ở Thành phố cho đến người ở nhà quê, cứ đau ốm là lại tìm đến Lan để nhờ Lan “dắt vào Bệnh viện”!
***
Trong tất cả các loại nghề nghiệp, thì nghề Y là nghề mà người ta thường xuyên tiếp xúc với cả hai Thái Cực đối ngược nhau của cảm xúc con người: vui sướng tột cùng và khổ đau vô hạn! Khi bệnh nhân đã lâm vào tình trạng Thập tử nhất sinh mà được cứu sống thì khác nào ơn Tái sinh, còn gì vui sướng, hạnh phúc hơn? Còn khi bệnh nhân đang là trụ cột gia đình, đang tuổi xuân hơ hớ mà bị Tử Thần cướp đi thì còn gì đau khổ hơn, còn gì bất hạnh hơn, bởi cái chết đó còn kéo theo muôn trùng những nỗi gian truân khác nữa mà người sống phải đối mặt! Ngày đầu tiên đi làm, Lan đã chứng kiến gần như cùng lúc cả hai Thái Cực đó!
Khi Lan để cái xe đạp vào nhà xe xong, vừa đi tới khoảng giữa cái sân rộng sát cổng Bệnh viện, thì thấy có hai Bác sĩ mặc áo Blu trắng đang tiễn đưa một bệnh nhi xuất viện, được gia đình đến đón rất đông vui. Những nụ cười luôn nở trên những khuôn mặt rạng rỡ! Bà mẹ của bệnh nhi còn đang cố đút vào túi áo của hai Bác sĩ mấy tờ giấy bạc lớn mới cứng thì cái sân của bệnh viện vốn luôn rất đông người đi lại, bỗng trở nên náo loạn bởi có một người đàn ông đang cầm con dao chặt thịt to tướng vừa đuổi theo một nữ Bác sĩ vừa la hét om sòm: “Tao phải chém chết mày! Mày phải đền mạng cho con tao!”… Tình huống thật là nguy hiểm bởi người nữ Bác sĩ bị đuổi chém kia dường như biết cách chạy luồn lách vào giữa những tốp người đang đi lại trong sân! Có không ít người bị va đụng ngã lăn kềnh ra sân, kêu la oai oái! Nếu người đàn ông cầm dao mà chém bừa tất sẽ gây thương vong không ít người! Song, mấy người mặc sắc phục Bảo vệ đứng ở cổng Bệnh viện đã can thiệp kip thời: người cầm dao đã bị ngáng chân ngã dụi và lập tức bị khống chế!
Khi Lan vào tới phòng bệnh mà mình sẽ nhận việc, chị Lai, Điều dưỡng Trưởng, tươi cười đón tiếp Lan và nói: “Hôm nay em hãy làm quen với chị em trong khoa, rồi dạo sơ sơ một vòng toàn Bệnh viện thì mới có cái cảm giác mình là người của Bệnh viện!… Vừa rồi em đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ở sân Bệnh viện rồi đó! Em sẽ phải quen với tất cả mọi chuyện!”. Chị Lai giới thiệu Lan với mọi người trong Khoa, ai cũng chào đón Lan bằng nụ cười thân thiện, cởi mở. Điều đó giúp Lan xóa tan đi cái cảm giác “Thót Tim” khi chứng kiến cảnh đuổi chém náo loạn ban nãy!…
“Ấn tượng mạnh” của ngày đi làm đầu tiên còn chưa tan hết thì ca trực đêm đầu tiên cũng không hề êm ái chút nào!
Ca trực đêm đầu tiên của Lan không hiểu sao tình trạng của các bệnh nhi đều có dấu hiệu bất ổn. Có tới năm bệnh nhi đều ở tình trạng rất xấu mà người nhà thì không thấy đâu? Theo như kinh nghiệm của chị Liên và chị Lam cùng ca trực đêm với Lan thì người nhà đã bỏ về, phó thác tất cả cho Bệnh viện, không cần biết con cháu mình sống chết ra sao! Bác sĩ Lĩnh cùng ca trực quyết định giao cho Lan và chị Lam tập trung “chăm sóc đặc biệt” cho năm bệnh nhi bị gia đình bỏ rơi đó. Thế là suốt đêm, Lan và chị Lam phải “đánh vật” với Tử Thần để cứu năm đứa trẻ. Vừa làm việc, Lan vừa nghĩ, tại sao cha, mẹ của những đứa trẻ này lại nhẫn tâm đến như vậy? Nếu như chúng may mắn qua được, sau này lớn lên, chúng sẽ nghĩ về các bậc cha mẹ như thế nào nếu như chúng biết được là chúng đã bị bỏ rơi như thế nào? Nhất định phải cứu chúng nó, không thể để cho những đứa bé đáng thương này bị Tử Thần cướp đi!…
Sau này, mỗi khi nhìn thấy những đứa bé đau đớn rên la vì bệnh tật, Lan lại nhớ đến ca trực đêm đầu tiên ấy. Lan lại có cảm giác Trái tim như có muôn ngàn mũi kim nhọn đâm vào, rớm máu! Và cả cái cảm giác vui sướng vô hạn khi nhìn năm đứa bé dần dần hồi tỉnh, háo hức nuốt những muỗng sữa nhỏ mà Lan và chị Lam đút cho chúng!…
***
Lan đi làm được một tháng thì Bác sĩ Lĩnh gửi cho Lan một bức thư có nội dung như sau: “Thân gửi Lan! Tôi là người rất ngưỡng mộ Lan, rất quý Lan và có thể nói rất yêu Lan nữa! Ngay từ ngày đầu tiên Lan đi làm, nhìn thấy Lan, tôi đã yêu Lan rồi, như người ta nói đó là “Tình yêu sét đánh”!… Và còn một chuyện này nữa, ca trực đêm đầu tiên của Lan hôm ấy, vào lúc bốn giờ sáng, khi Lan đang thiếp ngủ, nhìn Lan ngủ sao mà đẹp như một Nàng Tiên, tôi đã không kìm được cảm xúc của mình và đã hôn Lan mấy cái liền! Thấy Lan ngủ say quá, chắc do mệt vì phải làm việc suốt đêm, tôi đã ôm Lan rất lâu!… Đến lúc viết thư này, tôi vẫn thấy như là đang hôn Lan, đang ôm Lan rất chặt vậy! Vì thế, tôi viết thư này vừa là để tạ lỗi với Lan, vừa là để Cầu hôn Lan – Lan đồng ý làm vợ tôi nha! Chúng ta sẽ là một đôi vợ chồng rất hạnh phúc!…Tôi chờ Lan trả lời! Cầu mong Lan không chối từ! BS Trần Lĩnh”…
Đọc xong bức thư, Lan bàng hoàng , chết lặng một lúc lâu! Lan không thể phân tích được cảm giác của mình lúc đó! Rồi Lan bật khóc rồi chạy đi tìm mẹ, sà vào lòng mẹ khóc như mưa rào! Mẹ Lan đọc xong lá thư, chờ Lan bình tâm đôi chút rồi thong thả nói: “Nếu nó là người làm ăn nghiêm chỉnh thì cưới nó cũng được. Còn nếu con nghĩ phải cưới người mình yêu thì quên chuyện đó đi, coi như cho cắn mèo cào mà thôi! Cuộc sống của chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, phải dành nhiều tâm sức cho nó, vì thế không thể để những “chuyện ái tình” như thế quấy rối!” Lời nói của người mẹ có tới tám người con đã có tác động mạnh đến suy nghĩ của Lan, cô đã làm theo như lời mẹ: chỉ coi đó là chuyện “chó cắn mèo cào” xui xẻo, quăng nó vào cái “Hố quên”! Tuy thế, từ đó trở đi, Lan đặc biệt “cảnh giác” với bất kỳ người đàn ông nào và điều đó khiến cho Lan trở nên “Lãnh cảm” với chuyện tình yêu nam nữ!
Mười năm sau, Lan tình cờ gặp lại năm đứa bé trong cái ca trực đêm đầu tiên của mình, tại một Trung tâm Bảo trợ Xã hội của Sở Lao động – Thương binh và Xã hội, nhân ngày Lễ tiễn đưa một số em được vào Đại học, Cao đẳng. Lúc đó chúng đã là những thanh niên mười tám tuổi, vừa thi đậu vào Đại học cả năm đứa. Nếu như anh Lê Trọng Nhân, một Tình nguyện viên rất tâm huyết với việc chăm sóc trẻ mồ côi không nơi nương tựa, không giới thiệu lai lịch của năm đứa trẻ bị bỏ rơi này đã trở thành năm Tân sinh viên Đại học thì Lan cũng không thể nhận ra chúng. Thế là từ đó, Lan có năm đứa con – “Nghĩa tử” và thật không ngờ, chỉ hai tuần sau đó, anh Tình nguyện viên Lê Trọng Nhân đã trở thành “Người thương nhớ” của Lan chỉ vì trong buổi Lễ ấy, anh đã vừa ôm đàn Ghi-ta vừa hát rất hay, rất xúc động hai bài hát “Ruột” của Lan, đó là bài “Hôm nay mẹ trực đêm” và bài “Em về kẻo trời mưa mau”!…
*
Từ đó, mỗi khi đi trực đêm, Lan không hát bài Hôm nay Mẹ trực đêm nữa mà hát bài Em về kẻo trời mưa mau: Nếu chiều nay không có anh / Ai sẽ đưa em về / Trời sắp đổ cơn mưa / Sao anh còn đứng mãi / Hãy nói một lời…
Nếu tình đôi ta dở dang / Anh hãy xem như là / Một giấc ngủ chiêm bao!…
Nếu tình đôi ta dở dang / Anh hãy xem như là / Một giấc ngủ chiêm bao!…
Đỗ Ngọc Thạch
Bài viết cùng chủ đề
- Đứa bé tật nguyền và nàng tiên áo trắng
- Mẹ tôi là y tá
- Cô tấm và quả thị
- Ca trực đêm giao thừa
- Thiên thần áo trắng
Mẹ tôi là y tá
Truyện ngắn của Đỗ Ngọc Thạch gửi đăng YKhoaNet.Vn
Thông thường, người ta chỉ muốn “khoe” cha, mẹ của mình khi làm “Ông nọ Bà kia”. Nhưng tôi và cô bạn Hiền Lương thì lại muốn “khoe” mẹ của mình là Y tá. Thực ra, chỉ sau này, khi đã đi làm ở các cơ quan Nhà nước được khoảng năm năm, tôi mới có ý thức về sự phân biệt cao thấp, lớn bé của các vị trí viên chức trong các cơ quan công quyền.
Việc làm Y tá của mẹ tôi và mẹ cô bạn Hiền Lương có cái gì đó bất bình thường, mà mãi sau này, khi mẹ tôi sắp qua đời tôi mới được biết tường tận. Mới đọc mấy dòng này, thế nào cũng có người hỏi: Tại sao tôi không chỉ tập trung nói về mẹ của mình mà lại có cả mẹ của cô bạn Hiền Lương nào đó? Tôi xin nói ngay, mẹ tôi và mẹ của cô bạn Hiền Lương là chị em sinh đôi, mẹ tôi tên Thao Giang, là chị, còn mẹ Hiền Lương tên Lô Giang, là em, đương nhiên. Còn tôi và Hiền Lương chỉ coi nhau là bạn mà không phải là anh em con Dì con Già vì Hiền Lương không phải là con đẻ mà chỉ là con nuôi, nhưng mẹ Hiền Lương coi như con đẻ vì đã nuôi Hiền Lương từ lúc mới lọt lòng!
**
Trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, hai chị em Thao Giang và Lô Giang đều đã học hết bậc Trung học, nên khi lên chiến khu tham gia kháng chiến đều được gọi đi học: người chị Thao Giang học Sư phạm, còn người em học Y. Lúc đó, chưa có trường Đại học như bây giờ, nên khi tốt nghiệp chỉ tương đương trình độ Trung cấp, tức cô chị Thao Giang về làm giáo viên Cấp Hai (từ lớp 5 đến lớp 7, hệ 10 năm), còn cô em Lô Giang về làm Y sĩ. Thời kỳ kháng chiến lúc đó, trình độ văn hóa, chuyên môn như thế đã là cao vì so với mặt bằng văn hóa chung của đất nước thì còn có tới 80% là mù chữ!
Cả tôi và Hiền Lương đều được sinh ra khi mẹ tôi ( tức người chị Thao Giang) và mẹ Hiền Lương còn đang học ở trường Sư phạm và trường Y, nên khi hai người mẹ học xong và đi làm ở đâu thì chúng tôi làm sao mà biết?
Sau kháng chiến, tất cả chúng tôi đều về sống ở Hà Nội, cùng thuê chung một căn nhà. Lúc đầu, cả mẹ tôi và mẹ Hiền Lương đều không đi làm ở cơ quan Nhà nước mà mẹ Hiền Lương thì bán xôi đậu xanh, còn mẹ tôi thì bán xôi gấc. Thực ra hai người cùng làm hàng và cùng bán với nhau, tuy lúc bán thì mẹ tôi lo thúng xôi gấc còn mẹ Hiền Lương lo thúng xôi đậu xanh. Song, hai người ngồi cạnh nhau, có thể thay nhau xử lý mọi việc, cho nên tuy hai mà một!
Lúc đó, việc buôn bán như thế không phổ biến đại trà như bây giờ và bị coi như “ngoài vòng pháp luật”, có thể bị mấy anh cán bộ Thuế vụ bắt bất cứ lúc nào! Song, hai cô hàng xôi Thao Giang và Lô Giang khá nhanh nhẹn và khỏe mạnh nên thoáng thấy “động” là đội thúng xôi lên đầu mà “ù té quyền”!
Tôi và Hiền Lương lúc đó đã bảy, tám tuổi, thường đi bán phụ cho hai người mẹ nên công việc rất nhanh chóng kết thúc, chỉ khoảng chín giờ sáng là đã có thể thu dọn chiến trường. Chính vì tôi và Hiền Lương thường đi bán xôi với mẹ nên khi vừa thò mặt tới trường là mấy đứa hay trêu chọc hát liền bài hát “Cô hàng xôi”: Cô hàng xôi ơi / Bán tôihai hào / Bán cho rẻ nhé / thêm tí hành phi / thêm tí hạt tiêu / ới cô hàng xôi /…xôi cô ngon ghê / nhưng mà tôi chê / móng tay cô dài / cô gãi lên đầu / chấy rơi vào xôi…
Lúc đầu, nghe chúng bạn hát thế, Hiền Lương tỏ vẻ bực tức, nhưng tôi bảo: “Kệ chúng nó! Rồi thế nào chúng cũng bị kết tội xuyên tạc bài hát!” (Vì đó là lời nhại bài gốc “Hoa Chăm Pa” và lúc đó sự “nhại lời” những bài hát đã nổi tiếng, đã phổ biến được coi như là hành vi phản động!). Mấy đứa kia sau khi biết tôi nói vậy thì sợ, không dám hát trêu chọc nữa!
**
Một hôm, chúng tôi mới bán được non nửa thúng xôi thì hai cán bộ Thuế vụ đột ngột xuất hiện, ngồi thành hai đống lù lù trước hai thúng xôi! Cả hai người mẹ và hai đứa con chúng tôi đều tròn mắt kinh ngạc, nổi da gà và tất nhiên là không thể chạy như mọi khi mà ngồi chết lặng! Hai cán bộ Thuế vụ kéo cái “xà-cột” (loại túi công tác lúc đó, thường đeo lủng lẳng bên hông, có người lại thích để lủng lẳng phía trước, cho thiên hạ sợ!) lên đùi, lấy ra kẹp giấy tính viết phạt thì có hai người khách đang ngồi ăn xôi cạnh đó (chúng tôi có đem theo vài cái ghế con để ai muốn ăn ngay tại chỗ thì ngồi), đến sát bên hai người cán bộ Thuế vụ, rút ra hai cái thẻ gì đó rồi chìa ra trước mặt hai người kia, đồng thời nói nhỏ đủ cho hai người cán bộ Thuế vụ nghe rõ: “Đây là đối tượng của chúng tôi đang “Làm việc”, các anh không được đụng vào!”. Hai người cán bộ Thuế vụ thấy vậy thì đứng dậy, lẳng lặng “rút quân” ! Hai người khách đang ăn xôi chờ cho hai người cán bộ Thuế vụ đi xa thì cười cười rồi nói: “Hai người không phải sợ bất cứ ai, có chúng tôi “canh chừng” thì không ai dám “làm gì” cả!”…
Về nhà, hai người mẹ cứ suy nghĩ mãi về hai người khách ăn xôi, không biết vì sao họ lại “quan tâm đặc biệt” đến mình như vậy? Không cần đợi lâu, sáng hôm sau, khi hai người mẹ vừa đặt thúng xôi xuống chỗ bán xôi quen thuộc thì hai người khách ăn xôi đặc biệt hôm qua xuất hiện, kéo ghế ngồi trước thúng xôi và cùng nói: “Hôm nay chúng tôi mở hàng, hẳn sẽ rất đắt hàng!”. Vừa ăn xôi, hai người khách này vừa nhỏ nhẹ hỏi dăm ba câu và kín đáo đưa tình qua ánh mắt với hai “Cô hàng xôi”!…Trước khi đi, hai người khách ăn xôi còn hát bài “Cô hàng xôi” và cố ý dừng ở câu:…Cô hàng xôi ơi / Tôi muốn cùng cô / Kết duyên trọn đời!
Buổi trưa, khi ăn cơm, cả mẹ tôi và mẹ Hiền Lương không nói câu nào, khác hẳn những bữa ăn mọi khi, nói đủ thứ chuyện. Như là không chịu nổi sự im lặng như thế, Hiền Lương nói: “Con thấy có vẻ như hai người khách ăn xôi kia muốn cưới mẹ Lô Giang và bá (bác) Thao Giang?”. Mẹ Hiền Lương nói như quát: “Không được nói bậy! Mẹ Lô Giang đã quyết không lấy chồng để nuôi Hiền Lương. Còn mẹ Thao Giang thì ai mà lớ xớ đụng vào, ông Tiểu đoàn trưởng về bắn vỡ sọ!”. Không ngờ Hiền Lương nói ngay, mà giọng điệu như người lớn: “Mẹ không thể ở vậy suốt đời được! Mẹ phải lấy chồng thì mới có người bảo vệ, mới có chỗ dựa chắc chắn! Mẹ không nhớ hôm hai người cán bộ Thuế vụ định “bóp nặn” chúng ta à? Nếu không có hai người khách ăn xôi thì lỗ nặng! Còn bố sĩ quan của chúng ta thì có mấy khi về nhà, đúng là “nước xa không cứu được lửa gần”! Con nói có đúng không?”. Mẹ tôi lúc ấy mới nói: “Con Hiền Lương còn nhỏ mà nói đúng lắm! Tôi có cảm giác bất an, lúc nào cũng thấy thấp thỏm!…Có lẽ chúng ta phải nghỉ bán xôi, tới Bệnh viện nào đó xin việc làm, tôi nghĩ chắc không khó vì Bệnh viện nào cũng sẽ rất thiếu người!”. Mẹ Lô Giang nghe nói vậy thì có vẻ như tán đồng nhưng lại băn khoăn: “Em thì
không nói làm gì, với chuyên môn như em, chắc chắn người ta sẽ nhận ngay. Nhưng còn chị, ai lại nhận cô giáo vào làm việc ở Bệnh viện?”. Mẹ tôi nói ngay: “Cô giáo chẳng lẽ không làm được Hộ lý? Rồi tôi sẽ xin đi học lớp Y sỹ tại chức!”. “Như thế thì vất vả cho chị quá!” – mẹ Lô Giang thở dài. Còn mẹ tôi thì như là nuốt tiếng “thở dài” vào trong bụng, tuy nhiên hai giọt nước mắt vẫn cứ lăn ra…
**
Hai chị em Thao Giang và Lô Giang bàn tính với nhau ngày hôm sau sẽ đến Bệnh Viện Phủ Doãn để xin việc vì người em Lô Giang hy vọng sẽ có người cùng học lớp Y sĩ với mình hồi ở chiến khu đang làm việc ở đó giới thiệu. Khi đến Bệnh viện Phủ Doãn, quả nhiên gặp tới hai người cùng học rồi cùng làm việc với nhau một thời gian sau khi kết thúc khóa học, nhưng cả hai người cùng nói: “Bạn thật không may rồi! Cái ông Trần Mã, cán bộ phụ trách vấn đề nhân sự của chiến khu hồi ấy, người đã định chiếm đoạt trinh tiết của bạn không được rồi kỷ luật đuổi việc bạn khi có chuyện bệnh nhân tử vong ấy, giờ làm chức gì đó to lắm ở trên Sở Y tế, vợ cũng là cán bộ Tổ chức của Bệnh viện này. Việc bạn xin vào làm ở đây thế nào cũng phải qua sự phê duyệt của vợ chồng ông ta! Chắc là sẽ khó đấy!”. Bàn tính mãi, cuối cùng người bạn kia chặc lưỡi nói: “Cứ thử xem sao vậy! Biết đâu giờ ông ta lại có tấm lòng Bồ Tát mà nhận các bạn vào làm ở Bệnh viện này cũng nên? Thời gian có thể làm thay đổi tính nết con người mà!”.
Quả nhiên, khi người bạn dẫn hai chị em Thao Giang và Lô Giang đến gặp vợ ông Trần Mã, rồi gặp ngay cả ông Trần Mã, đều rất vui vẻ, đều nói Bệnh viện đang rất cần người có chuyên môn giỏi và nhiệt tình công tác, yêu nghề và quyết tâm gắn bó lâu dài với nghề Y này… Nhưng hôm sau, khi hai chị em đến Bệnh viện để làm thủ tục thì bà vợ ông Trần Mã nói: “Vấn đề của cô hóa ra lại rất phức tạp, vừa có “tiền án” lại có chuyện thành phần lý lịch. Vậy cô phải lên Sở Y tế, ở trên đó mới có thẩm quyền quyết định!”. Khi lên Sở Y tế, hình như ông Trần Mã đã chờ sẵn. Tuy nhiên, ông Trần Mã không nói ngay đến chuyện xin vào Bệnh viện mà cứ hỏi hết chuyện nọ sang chuyện kia. Chẳng hạn như từ ngày về Hà Nội sinh sống thế nào, sức khỏe có tốt không, đêm ngủ có ngon không, có hay gặp ác mộng không, v.v…Trong khi nói chuyện, ông Trần Mã cứ nhìn xoáy vào ngực hai chị em, lại còn thỉnh thoảng cứ đụng chân, đụng tay…Hai chị em đều “đọc” được cái ý nghĩa thực sự đằng sau những câu chuyện vòng vo Tam quốc của ông Trần Mã, đã có đến ba lần, hai chị em ra hiệu cho nhau “rút quân” nhưng không hiểu sao không dứt khoát được? Cuối cùng thì ông Trần Mã cũng thò cái đuôi cáo ra , kết thúc buổi gặp bằng lời hứa: “Chúng tôi sẽ họp bàn lại trong Ban lãnh đạo, sẽ cố gắng chọn cách giải quyết tốt nhất, song còn phải xem “thành ý” của các cô ra sao?”.
Buổi tối, hai chị em Thao Giang và Lô Giang đang ngồi thở ngắn than dài với nhau thì ông Trần Mã bất ngờ xuất hiện như người tàng hình và nói ngay: “Chúng tôi đã nhất trí nhận cả cô Lô Giang và cô Thao Giang vào Bệnh viện làm việc. Cô Lô Giang sẽ làm nhiệm vụ Y tá. Sau một thời gian thử thách, nếu có biểu hiện tốt sẽ được làm đúng khả năng đã được đào tạo là Y sĩ. Còn cô Thao Giang cứ tạm thời làm Hộ lý, với trình độ văn hóa cao như cô, khi nào có lớp học Y tá sẽ bố trí cho đi học. Nếu học giỏi, có thể học lên Y sĩ, thậm chí tới Bác sĩ!”. Cả hai chị em không ngờ kết quả lại bất ngờ như vậy thì cùng cảm ơn rối rít. Ông Trần Quả liền nói tiếp: “Không thể chỉ cảm ơn suông như thế, mà phải bằng hành động thực tế!”. Cả hai chị em lại đồng thanh nói: “Chúng em sẽ tích cực làm việc, không ngại khó khăn, gian khổ!”. Ông Trần Mã cười nói: “Tôi nghe những lời hứa như thế quá nhiều rồi, ai cũng nói như thế! Giờ tôi muốn các cô phải bằng
hành động thực tế? Vậy mà các cô không hiểu sao, cô Lô Giang?”. Ông Trần Mã nhìn xoáy vào Lô Giang, ánh mắt ma quái của ông ta như đàn côn trùng bò khắp cơ thể cô gái, khiến cô rùng mình, nổi da gà!
Đúng lúc đó, hai người khách ăn xôi bất ngờ xuất hiện như từ trên trời rơi xuống! Một người đứng ở cửa, như có ý nói “Tất cả ngồi im! Nội bất xuất, ngoại bất nhập!”. Một người nhẹ nhàng đi lại gần chỗ hai chị em Thao Giang và Lô Giang, dịu dàng nói: “Tại sao hai chị em không bán xôi nữa mà không nói một tiếng, để chúng tôi nhịn đói hai ngày hôm nay rồi?”. Hai chị em ngớ người, chưa biết phản ứng thế nào thì người này tiến sát đến bên ông Trần Mã, nói nhẹ nhàng nhưng trong giọng nói ẩn chứa rất nhiều sát khí: “Xin chào Mã Tiên sinh! Nghe danh Mã Tiên sinh đã lâu mà hôm nay mới được diện kiến, quả là “danh bất hư truyền”, Mã Giám Sinh của Thi hào Nguyễn Du làm sao sánh bằng? Lần này thì Ban Bảo vệ nội bộ có đầy đủ bằng chứng sinh động, cụ thể chứ không chỉ “nghe nói” nữa rồi!”. Ông Trần Mã từ nãy vẫn đứng yên bất động, giờ thì giật mình, luống cuống , song ông ta cũng kịp lấy lại “sự bình tĩnh nghề nghiệp” và đi lại cạnh người đứng ở cửa, nói cái gì đó với người này và hai người cùng đi ra ngoài!
**
Sau lần “đụng độ” giữa ông Trần Mã và “hai người ăn xôi”, thực ra là hai cán bộ của Ban Bảo vệ nội bộ – những người có sức mạnh ngầm -, hai chị em Thao Giang và Lô Giang được nhận vào làm việc ở Bệnh viện, người chị Thao Giang làm Hộ Lý, người em Lô Giang làm Y tá. Một tháng sau thì người chị được cử đi học một khóa Y tá chín tháng, còn người em Lô Giang thì lên xe hoa với một trong hai người khách ăn xôi kia! Sau khi cưới chồng, hai mẹ con Lô Giang không ở với người chị Thao Giang nữa mà Lô Giang phải về nhà chồng làm một nàng dâu thảo hiền!
Lâu lâu, hai mẹ con Lô Giang mới đến thăm người chị Thao Giang. Lần nào cũng vậy, vừa nhìn thấy chị Thao Giang, người em Lô Giang đều nhào tới chị rồi khóc nức nở như là ở nhà chồng không thể được khóc! Khóc tới năm phút, Lô Giang mới nói với chị: “Chị ơi, em khổ quá! Chồng em nó vũ phu quá, hơi tí là đánh em không hề nương tay!”. Nói rồi lại khóc mãi, không nói gì được cho tới lúc chia tay!
**
Từ sau khi mẹ con Lô Giang và Hiền Lương về nhà người chồng Lô Giang, tôi không có dịp gặp lại hai mẹ con nữa. Có hỏi mẹ Thao Giang nhưng mẹ như là không muốn nói. Ngay cả chuyện tại sao mẹ Thao Giang thôi không làm cô giáo nữa, mà lại làm Y tá , phải đi học lại từ đầu và công việc thì cực nhọc, vất vả hơn làm cô giáo rất nhiều, mẹ cũng không muốn nói….Mãi tới khi mẹ Thao Giang bệnh nặng, có vẻ như sắp qua đời, mẹ mới nói: “Nếu như không có đợt tăng cường lực lượng cho các Bệnh viện dã chiến ở chiến trường thì có lẽ dì Lô Giang sẽ chết lụi dưới tay người chồng vũ phu! Nhưng vào Quân Y được ba năm thì Thần Chết ở chiến trường đã bắt dì ấy đi rồi! Thật tội nghiệp!… Còn việc tại sao mẹ lại bỏ nghề cô giáo mà chuyển sang làm Y tá thì không thể giải thích được tại sao? Con không nhớ câu “Đã mang lấy nghiệp vào thân / Thì đừng trách lẫn Trời gần, Trời xa” sao?”.
Sài Gòn, cuối tháng 2-2010
Đỗ Ngọc Thạch
Bài viết cùng chủ đề
- Đứa bé tật nguyền và nàng tiên áo trắng
- Cô tấm và quả thị
- Ca trực đêm giao thừa
- Thiên thần áo trắng
- Chuyện tình cô y tá
nguồn: YkhoaNet.Vn
- Hai Á hậu Việt Nam rạng rỡ khoe nhan sắc
- Thu Minh khoe vòng một gợi cảm đầy táo bạo
- Vân Hugo đọ vẻ gợi cảm với Vân Á hậu
- Hoa hậu, Á hậu Việt Nam đọ sắc
- Ngắm Monika Leová gợi cảm cùng bikininguồn: TPO
Khám phá thế giới của phụ nữ tại Yahoo! Nàng
Nguồn: TintucOnline
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét